DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG - Chương 75
———
Trong căn phòng massage nhỏ của resort.
Thằng Hùng nhắm mắt lim dim, thân thể trần truồng tận hưởng sự phục vụ chu đáo của hai cô gái lõa lồ. Sau thất bại tại phòng Ngọc Lan, nó điên tiết đi vòng quanh resort và tìm ra nơi này. Như mọi khu nghỉ dưỡng, nơi đây cũng có dịch vụ đặc biệt dành cho khách du lịch. Nghe nói nơi này còn đó phòng tắm bùn uyên ương, nhưng chỉ nghĩ đến thứ đất đen nhẻm đó trát khắp toàn thân là thằng Hùng gạt qua ý nghĩ đó. Nó vén mái tóc dài đen bóng lòa xòa nhấp nhô trên hạ thể mình. Cô gái bên dưới ngẩng nhìn lên, nháy mắt lẳng lơ, miệng vẫn không ngừng nhả nuốt dương vật cương cứng của nó. Thằng Hùng lại nhìn sang cô gái đang liếm mút trên đầu vú nó, vừa ư ử rên rỉ như hưởng ứng bàn tay nó bên dưới đang chọc ngoáy vào âm hộ cô ta. Thằng Hùng thở dài, tay thu về gác dưới đầu, hai nhắm mắt lại. Hai cô gái này cũng khá xinh xắn, nhưng sao nó không có cảm xúc hưng phấn gì? Dương vật nó đang cương lên chỉ là phản ứng tự nhiên, như chọc lét thì buồn cười. Chỉ thế thôi. Trong đầu nó lại nghĩ đến một gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, vừa nghiêm, lại vừa đáng yêu lạ kì. Vậy mà… cô ta lại… Điều đó không phải sự thật… Nhưng hai người… Tất cả chỉ là giả dối… Tất cả là tại ông ta… Ông ta đã hứa với nó một chuyến du lịch mỹ mãn, chỉ có nó và cô ấy… nhưng kết quả thì thế nào? Nó đã khôn khéo sắp xếp gài bẫy thành công hai cha con ông Bần…. nhưng ông ta lại cho nó gì chứ?
“Reng… Reng”
Đột nhiên điện thoại reo vang. Con bé massage cầm điện thoại đưa sang cho thằng Hùng.
– Alô… – Nó nhíu mày khó chịu nhận ra một số máy lạ.
– Hùng… là ba đây… – Giọng ông Phương vang lên từ đầu giây bên kia.
– Ba? Sao ba dùng số này?
Nó chỉ hỏi cho có, nhưng lòng khó chịu chỉ muốn cúp máy ngay. Nếu ông ta dùng số thường ngày, nó sẽ để mặc không thèm nghe máy.
– Ba có chuyện quan trọng… sợ có người nghe lén theo số điện thoại cũ. – Giọng ông Phương rè rè như tín hiệu không được tốt.
– Nghe đây… con không được rời Ngọc Lan nửa bước… chờ ba tới… – Ông gằn giọng. – Nghe rõ không? Không được rời Ngọc Lan… dù nửa bước…
– Ha ha… Ba đánh giá cao con quá rồi đó… – Thằng Hùng giọng run run tức giận. – Con bé kia không thèm đếm xỉa đến con, lại rước một thằng tài xế vào phòng… ha ha ha… Đây là kết quả sắp xếp của ba đó…
– Hùng… Con nghe… Hùng…
Thằng Hùng tức tối dập máy. Nó tắt luôn cả điện thoại, mặc kệ ông ta nói gì. Chuyện gì quan trọng chứ? Tại sao chỉ có chuyện của ông ta là quan trọng, còn chuyện của nó thì không? Thằng Hùng đứng dậy. Không nói một lời, thô lỗ tóm lấy con bé trần truồng đứng bên cạnh, xô ngã ngữa lên giường massage. Nó cầm dương vật căng cứng của mình, đặt vào cửa mình nhắn thín cạo lông sạch sẽ của con bé. Nghiến răng thúc mạnh.
– Khoan đã anh… dùng bao chứ? Ah… Khoan… Ưm…
———–
Hai chiếc xe BMW đen bóng nối đuôi nhau lao nhanh trên đường Quốc lộ hướng ra Phan Thiết. Bên trong xe vang vọng tiếng gầm rú chửi rủa của ông Phương.
– Mẹ nó… thằng con hoang…. thằng ngu… mày xem trọng đàn bà hơn sự nghiệp của ba mày sao… – Ông Phương ném chiếc điện thoại xuống sàn.
Gã ngoại bang lái xe phía trước ái ngại, im thin thít. Dù không hiểu ông Phương nói gì, nhưng giọng điệu tức giận điên cuồng của ông ta đã quá rõ ràng.
Đột nhiên có âm thanh gì đó văng vẳng xa xa. Gã tài xế và cả ông Phương đều chồm ra cửa kính nhìn lên trời. Một chiếc trực thăng màu xanh quân sự bay thật nhanh về cuối chân trời.
– Không thể nào… – Ông Phương thì thào yếu ớt. – Mình đoán không sai… hình cảnh quốc tế đã vào cuộc…
Ông Phương chán nản ngã xoài trên ghế. Hai gã sát thủ theo lệnh ông cài bom quanh bức tường với mục đích phá hủy đồ án ngay lập tức khi vừa chụp được toàn bộ. Ông Phương ngồi quan sát từ xa, nhận được tín hiệu kích hoạt bom, nhưng đáng tiếc camera chỉ nhìn thấy bức tường ẩn giấu đồ án. Lẽ ra ông đã suy đoán chính xác khi quan sát qua màn hình camera. Một con bé xinh đẹp trần truồng, lăm lăm khẩu súng ép buộc lão Trung tẩy xóa đồ án trên tường. Nhưng tuổi của con bé quá trẻ, lại có hành động ngả ngớn khiêu khích với ông Trung, như một người tình chơi trò cảnh sát và kẻ cướp. Chính hành động kì lạ đó đã đánh lạc hướng, làm ông đưa ra nhận định sai về thân phận con bé. Giờ đây, đầu óc ông rối tung, tuyệt vọng nhìn theo chiếc trực thăng xa dần, biến mất trên bầu trời.
Đột nhiên, hai mắt ông loé sáng, bừng tỉnh như nghĩ đến chuyện gì đó. Ông nhớ đến mấu chốt cuối cùng của đồ án. Ông là người đầu tiên nhận ra hình thù vuông vuông vát một góc nhỏ vẽ trên đồ án là bí mật nằm trên cơ thể Ngọc Lan. Chính là cái bớt mờ nhạt hồng hồng sau vai cô bé. Bí mật này chỉ những người thân thuộc với thân thể cô bé mới nhận ra. Trong trường hợp đó, hội đủ hai điều kiện vừa thấy manh mối cuối cùng, vừa đã từng tiếp xúc thân mật với cơ thể Ngọc Lan, trên đời này chỉ có ông. Vậy, đám hình cảnh quốc tế kia đang đi theo một manh mối suy đoán không hề chắc chắn. Dù có gặp Ngọc Lan trước thì sao? Họ sẽ mãi bị vây trong vòng tìm kiếm với những vật dụng tùy thân của Ngọc Lan, mà không hề biết bí mật nằm ngay trên cơ thể cô bé. Ông còn một lợi thế rất lớn, đủ khả năng bù đắp cho sự chênh lệch về thời gian trong cuộc truy đuổi này.
– ##*###*
Ông ra lệnh gì đó bằng tiếng Trung Quốc. Gã tài xế gật đầu nhận lệnh, thông báo qua điện đàm. Gã tiếp tục bấm một cái nút trên bảng điều khiển trước mặt. Bên ngoài, biển số xe cả hai chiếc thụt vào, chậm chậm xoay tròn. Trong nháy mắt, biển số tư nhân của hai chiếc xe đổi thành biển cảnh sát quốc gia. Cửa sổ mở ra. Hai gã tài xế cùng lúc gắn hai cái đèn ưu tiên xanh đỏ dành cho cảnh sát lên mui xe.
– Ò e… ò e… ò e….
Tiếng còi ưu tiên vang vọng. Hàng xe phía trước đồng loạt tránh vào nhường đường. Hai chiếc BMW gầm rú hết tốc lực lao thẳng về hướng Phan Thiết.
———-