DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG - Chương 74
– Ưm… yêu em đi…
Ông Lợi kéo phăng chiếc khăn tắm ném sang một bên. Tay ông mò mẫm vào giữa hai chân Ngọc Lan, cầm lấy dương vật cương cứng sắp nổ tung của mình, dò dẫm vào cửa mình cô bé. Đầu dương vật to lớn của ông chạm vào một mảng ẩm ướt mềm mại. Ông nhấn vào từ từ… sự khít khao ấm áp mới tuyệt diệu làm sao… Hai bàn tay nhỏ nhắn kia ôm ấp ghì chặt lưng eo ông, hai cặp đùi tròn lẳng mở rộng háo hức chào đón hạ thể ông. Ông Lợi nhấn mạnh.
– Ưmmm… Ôi…
Ngọc Lan rên siết mãnh liệt. Âm hộ trống trải khao khát của cô bé được lấp kín trọn vẹn. Cảm giác căng tức lại dễ chịu sung sướng đến như vậy. Cô bé lim dim nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng chất phát bên trên, nhẹ nhàng rung động. Hai bàn tay nhỏ nhắn của cô bé ghì sát, bóp chặt lấy eo lưng ông, như giúp nó lên xuống nhịp nhàng hơn, nhanh hơn.
– Ưmmm… Ưmmm…
Ông Lợi thở gấp gáp, ánh mắt ông tê dại nhìn gương mặt xinh đẹp há hốc bên dưới mình. Ông lại nhìn xuống hai bầu vú căng tròn chà sát dưới ngực mình. Hai cánh tay ông cơ bắp cuồn cuộn chống xuống nệm giường vững chắc, hạ thể ông dập xuống thật nhanh, thật nhanh. Da thịt hai người chan chát va vào nhau, âm hộ khít khao của Ngọc Lan bắt đầu óc ách như hưởng ứng. Cô bé há hốc ôm ghì lấy tấm lưng to lớn của ông, hai chân xoải rộng đung đưa trong không khí. Chiếc giường run lên cót két gấp gáp hòa cùng hơi thở dồn dập của hai người.
– Ưmm… Ưm… ôi…
Ông Lợi thở hổn hển, giữ nguyên dương vật sâu trong người Ngọc Lan. Ông ôm ghì cô bé, đảo lưng nằm ngữa ra giường. Ngọc Lan được đổi lên phía trên, chống hai tay lên bộ ngực nở nang rắn chắc của ông, bắt đầu nhấp nhỏm. Ông hít hà sung sướng, hai bàn tay mân mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn mềm mại, ánh mắt ông đê mê tê dại chiêm ngưỡng thân thể tuyệt đẹp của Ngọc Lan. Cô bé ghì chặt hai bàn tay to lớn của ông trên bầu vú ray rứt, cặp đùi mơn mởn gấp lại, vòng eo nhỏ bé cong vòng ưỡn ẹo hạ thể hẩy lên xuống không ngừng. Ông đã quen với những cơ thể sồ xề rệu rã, những tư thế thô kệch nhấp nhỏm như ngồi cầu. Giờ đây… từng cử động uyển chuyển của Ngọc Lan, trong mắt ông Lợi, đẹp như mộng ảo, khêu gợi đến cùng cực. Ông tự hỏi… Một cô giáo điềm đạm mẫu mực như Ngọc Lan, phải trải nghiệm một đời sống tình dục như thế nào mới biểu hiện mãnh liệt và hoang dại như vậy ? Ông nghiến răng kềm nén, cố dằn cơn sướng khoái tột đỉnh đang dâng tràn.
– Ưmm… ưmmm…
Ngọc Lan cũng rên dài từng tiếng ngắt quãng. Cô bé há hốc ngữa mặt lên trần nhà, ghì chặt hai bàn tay to lớn của ông chà sát mạnh lên hai bầu vú, kẹp lấy hai đầu vú săn cứng vặn vẹo khao khát. Âm hộ Ngọc Lan co thắt mãnh liệt, làm ông Lợi gầm gừ khổ sở rồi buông xuôi. Một dòng tinh dịch nóng hổi, từng đợt từng đợt không dứt như dồn nén tích tụ bao ngày, lấp kín âm hộ Ngọc Lan. Cô bé ngã rũ người bẹp dí trên ngực ông, miệng còn ư ử rên nhẹ.
—————
Hiền Mai thẫn thờ nhìn tờ báo mở rộng trên bàn. Tô phở đã nguội lạnh từ lâu, lềnh bềnh nổi lên ván mỡ, nhưng chưa hề được chạm đến. Khuôn mặt đó thật quen, mà cũng thật lạ lẫm. Phía trên gương mặt hiền lành chất phát đó là một tiêu đề tô đen to lớn. “Trùm ma túy trường học đội lốt bảo vệ đã bị bắt”. Hàng tít khủng bố đó dường như không cách gì liên kết được với gương mặt hiền lành chất phát của người đàn ông lớn tuổi bên dưới. Lão Bần. Cái tên làm Hiền Mai nao nao lòng. Cô vô thức cắn nhẹ bờ môi nhớ đến hai bàn tay thô ráp chai sạn đó run run úp lên hai bầu vú cô, xoa nắn nhè nhẹ. Những vết chai cứng ngắt sần sùi cứ miết lên xuống, chà sát làm hai đầu vú đỏ hồng xinh đẹp của cô săn cứng lại. Lại nhớ cả cái miệng, đôi môi dầy ấm áp với những cọng râu lúng phúng chỗ bạc chỗ đen, ngậm quanh núm vú cô mút mạnh, tiếng miệng lưỡi chùn chụt còn vang rõ bên tai. Đây có lẽ là điều thằng Hàn đã cảnh báo Hiền Mai trên chuyến taxi đến nhà lão Tín. Sau ngày hôm đó trở về, ông Phương gần như không nói chuyện với cô nữa. Hai vợ chồng ở chung nhà cứ như không thấy mặt nhau. Hiền Mai chợt thở dài, nhìn hình lão Bần, dường như tất cả chuyện này là lỗi của cô.
“Reng… Reng” – Đột nhiên điện thoại reo vang.
– Alô…
– Hiền Mai… là anh… – Giọng thằng Hàn hét lớn trong điện thoại. – Em biết đoàn của Xuân Mai đi Phan Thiết ở chỗ nào chứ?
– Ah… anh Hàn… anh chưa bị bắt? – Hiền Mai bưng kín tai, miệng la lớn, vì có âm thanh gì đó rất to phát ra từ đầu giây bên kia.
– Trời ơi… Bắt bớ gì chứ! Anh cần thông tin gấp… địa điểm nơi ở của đoàn… – Thằng Hàn nói như hét gào trong điện thoại.
– Anh hỏi đoàn Futsal đi giao lưu với trường Thái Hòa sao? – Hiền Mai nhíu mày suy nghĩ. – Em có xem qua email xác nhận của Thái Hòa… hình như là một resort tên là… Nhật Phương… em cũng không chắc lắm…
– Cái gì? Nhật Phương hả? Ok… Cảm ơn em…
– Khoan đã… Em không biết anh muốn làm gì… Nhưng em muốn đi theo… – Hiền Mai nói gấp.
– Em đi theo làm gì? Nguy hiểm lắm… – Thằng Hàn nói đến đó chợt ngưng lại như lắng nghe ai nói xen vào.
– Ok…. Em chuẩn bị đi… Mười phút nữa bọn anh đến… Ah… em mang theo mấy bộ đồ nhé… đồ lót nữa…
– Cái gì? – Hiền Mai chưa hiểu lắm.
– Mang theo quần áo… và đồ lót của em…hắc hắc… Ai da… – Thằng Hàn chợt xuýt xoa như bị nhéo đau, cố nói thêm. – Sexy… hở hang một chút nha… Ui da… đau quá…
– Hứ… Được rồi… chẳng hiểu anh muốn gì!
Hiền Mai cúp máy, chợt thở dài. Có lẽ đây là cách duy nhất để Hiền Mai có thể giúp và chuộc lỗi với cha con ông Bần. Cô không biết mình có thể làm được gì. Cái gì bảo vệ bí mật quốc gia, cái gì ngăn chặn âm mưu phá hoại của nước thù địch… Hiền Mai không nghĩ mình tham gia được vai trò nào trong kế hoạch to lớn thằng Hàn nói trong lần gặp trước. Nhưng ít ra, được đi theo cũng giúp tinh thần cô nhẹ nhàng đỡ áy náy.
Mười phút sau, Hiền Mai đem theo túi xách, đứng chờ tại cổng căn biệt thự. Đang trông ngóng ra hướng cổng khu biệt thự, chợt có âm thanh gì đó phành phạch rất lớn trên đầu. Cô ngẩng đầu lên há hốc không tin nổi vào mắt mình. Một chiếc trực thăng quân sự xanh lá to lớn đang chậm chậm hạ xuống giữa thảm cỏ nhà ông Phương. Cánh quạt quay mạnh đến mức cỏ cây trong nhà đổ rạp xuống. Người giúp việc nháo nhào la hét inh ỏi. Hiền Mai hốt hoảng đứng trân trân tại chỗ. Chiếc váy ngắn tốc lên tới eo, phơi bày cả hai cặp đùi trắng muốt thon dài và cả chiếc quần lót ren nhỏ bé bên dưới, cô vẫn không hay biết gì. Đột nhiên hai cái đầu thò ra cùng một lúc. Gã phi công phía trước buồng lái, há hốc sững sờ nhìn chằm chằm vào vùng tam giác bí hiểm loáng thoáng ẩn hiện của Hiền Mai. Còn thằng Hàn thì nuốt miếng rồi nhe răng cười, ngoắt ngoắt gọi cô.
– Ahhh…
Hiền Mai bừng tỉnh, vội vàng kéo chiếc váy phủ xuống, không dám nhìn lại mấy gã giúp việc của nhà còn thẫn thờ đứng xa xa, không biết đang nhìn máy bay hay thứ gì khác. Cô vừa bước lên. Chiếc máy bay lại phành phạch thật mạnh, từ từ bay bổng lên. Trên máy bay, ngoại trừ thằng Hàn, còn lại là hai khuôn mặt quen thuộc, Phương Trinh và Tuyết Nga. Tuyết Nga còn dễ nhìn, mà Phương Trinh thì co ro trong một chiếc váy lem luốc, nhàu nát như vừa lôi dưới hầm than lên. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng thiếu tự nhiên của hai con bé là Hiền Mai hiểu ngay những bộ quần áo của mình dành cho ai. Cô nhoẻn miệng cười đưa túi quần áo sang. Phương Trinh, đỏ mặt đứng dậy, hung hăng hăm dọa ánh mắt lưu manh của thằng Hàn. Chiếc váy rơi xuống.
Rất nhiều người dưới đất nhìn lên trời. Một chiếc trực thăng quân sự đang gầm rú lao nhanh, chợt loạng choạng như sắp rớt, rồi lại lao lên thẳng về hướng Phan Thiết.