DƯỚI MỘT MÁI TRƯỜNG - Chương 65
———-
Sáng hôm sau, cả thành phố dậy sóng vì tin tức đăng tải trên hàng loạt các tờ báo lớn.
“Sandal: tình ái và ma túy tại Trường Trung học Xuân Mai”
“Học sinh nô lệ tình dục tố cáo Trùm Ma túy đội lốt bảo vệ tại Trường Xuân Mai”
“Ba năm nô lệ tình dục tố cáo vì bị bắt đi bán ma túy”
“Ác quỷ đột lốt bảo vệ”
“Trung học Xuân Mai: Chủ mưu bị bắt, một nghi phạm được truy nã khẩn cấp”
Không những tờ báo chí đăng tin, mà ngay cả truyền hình cũng dành riêng một kênh trực tiếp diễn đàn thảo luận về “Nguy cơ tiềm ẩn dưới mái trường”. Diễn đàn được chủ trì bởi các nhà tâm lý học, giáo dục học nổi tiếng cả nước. Đường dây nóng reo liên tục, các bậc phụ huynh dồn dập lo lắng về con em mình.
Trong một căn nhà nhỏ trong hẻm.
Thằng Hàn run run cầm tờ báo, hết nhìn hình ba mình, lại nhìn hình của mình to tướng ngay trên trang nhất. Nó đọc tới đọc lui càng lo lắng. Nó biết thông tin ông Bần bị bắt từ chiều hôm qua, ngay lập tức nhờ Phương Trinh can thiệp. Nhưng theo lời giải thích của con bé, không thể lộ diện hết bài tẩy ngay thời điểm quan trọng này. Con bé hứa sẽ thu xếp êm xuôi cho cha con nó sau khi hoàn tất vụ án. Nó cũng khá yên tâm, nhưng lại không nghĩ sự việc sẽ nghiêm trọng tới mức này. Vừa thấy Phương Trinh bước vào nhà, thằng Hàn lao tới:
– Cô đọc những cái này chưa ? – Nó cầm tờ báo đưa sang.
– Hình hai cha con anh to gần bằng nửa mặt báo… Sao em có thể chưa đọc chứ ? – Phương Trinh dửng dưng đặt bọc nilông lên bàn, mùi phở bay ra thơm ngát.
– Ông già thì bị giam… Lệnh truy nã tui cũng đã phát ra… – Thằng Hàn nôn nóng ném tờ báo xuống bàn. – Đừng nói là điều tra bí mật gì đó… Tui còn không dám bước ra khỏi căn nhà này nữa kìa…
– Ban ngày không ra… Thì tối ra thôi… – Con bé xếp hai cái tô lên bàn, đổ thức ăn ra.
– Trời ơi… Tui đang nói nghiêm túc đó… Cô bị sao vậy hả ? – Thằng Hàn dằn tay con bé, nước đổ vấy ra bàn.
– Anh thì lúc nào chả nghiêm túc… kêu anh đi hỗ trợ một chút, mà anh nghiêm túc đến nỗi… sáng giờ này mới ngủ dậy… – Phương Trinh lại tiếp tục đổ đồ ăn, môi bĩu ra.
– Tui… Tui… – Thằng Hàn như hiểu ra điều gì, cúi xuống nhìn đôi mắt thâm quầng của con bé.
Nó dành lấy túi đồ ăn, cất sang một bên, vỗ vỗ lên đùi, dõng dạc nói:
– Lại đây…
– Hứ… – Phương Trinh bĩu môi quay mặt đi.
– Haizz…
Thằng Hàn rướn người kéo con bé lại. Mất thêm ba bò chín trâu mới miễn cưỡng ép được võ sư đai đen bảy cấp chịu ngồi lên đùi, thằng Hàn thở phào. Nó nhìn đôi gò má đỏ hồng ngượng ngùng của Phương Trinh, lại nhìn đôi mắt thâm quần như con gấu trúc đáng yêu.
– Mất ngủ ah…
– ……
– Không ngủ được… Sao không kêu tui qua…
– Có kêu… – Phương Trinh buột miệng, mặt càng đỏ hơn. – Ai biểu anh… anh làm cho lắm… rồi ngủ say như vậy…
– Trời ơi… Thật tiếc ah… Hay là bây giờ kêu lại đi…
– Không… Không thích nữa… – Phương Trinh đứng bật dậy, hai cánh tay rắn chắc của thằng Hàn tuột ra như không có chút sức lực.
– Haizz… Sơ ý rồi… Rút kinh nghiệm sâu sắc ah…
Chiếc BMW đen bóng cố chen vào đám đông chen chút trước cổng trường Xuân Mai. Ông Phương nhíu mày nhìn đám phóng viên lăm lăm máy ảnh chĩa thẳng vào mặt ông chớp loé liên tục. Tiếng kêu gào liên tục xuyên thấu qua lớp kính xe.
“Ông Phương…. Ông cho biết kế hoạch của nhà trường để bảo đảm không còn trường hợp như vậy xảy ra nữa…”
“Ông Phương Tại sao chuyện này nhà trường không phát hiện trước ?”
“Ông Phương…”
Hai gã bảo vệ lạ mặt cố ngăn cản đám phóng viên cho xe ông Phương chạy vào trong cổng. Ông sập cửa xe mặt hầm hầm tức giận, nhưng vừa xoay người, miệng lại mỉm cười đắc ý. Vừa bước vào trong phòng, đột nhiên điện thoại ông run lên.
“Hàm lượng Athletic 10%, Athanol 90%”
Ông Phương nhíu mày đọc dòng tin nhắn, rồi bình tĩnh nhét điện thoại vào túi quần. Ông chậm rãi ngồi xuống ghế, rót một ly trà thơm, nghiền ngẫm lại những sự việc xảy ra trong vài ngày gần đầy. Nét mặt ông sắc lạnh chợt chuyển xuống cây viết đang cài trên áo. Như nghi ngờ điều gì, ông cầm remote TV trên bàn, bấm nút. Màn hình TV loé sáng, kênh truyền hình Kinh tế thường nhật ông vẫn xem. Ông Phương chậm rãi bước lại gần, gần thêm nữa, ánh mắt nhìn chăm chăm những hình ảnh trên TV. “Xoẹt… Xoẹt…” màn hình đang rõ nét chợt nhiễu sóng. Ông Phương nhếch mép cười, trở lại bên bàn, nâng ly trà chậm rãi uống.
“Cộc cộc” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
– Mời vào…
– Dạ… Em chào thầy…
– Oh… Ngọc Lan… vào đi em…
Nhìn thấy Ngọc Lan xuất hiện, ông Phương không chút ngạc nhiên, bước tới. Ông mỉm cười nhìn cô bé ngồi xuống, hai bàn tay thon dài vặn vẹo bối rối.
– Thầy… Chuyện cha con chú Bần… Tại sao như vậy ? Em nghĩ phải có một sự hiểu lầm nào đó… Họ không làm vậy đâu… – Ngọc Lan chợt nói nhanh.
– Tôi cũng rất ngạc nhiên ah… – Ông Phương nhúng vai. – Nhưng họ bị tố cáo, tìm thấy chứng cứ rõ ràng.
– Con Vi… Em sáng giờ không gọi được con Vi… Em không tin rằng nó là người tố cáo đâu…
– Còn nói con Vi sao ? Nếu không phải nó mới 16 tuổi… Nó đã là đồng phạm rồi… Nó mang theo ma túy trong người… Em biết không ? Tôi phải can thiệp để nó được đổi vai trong chuyện này đó… – Ông Phương rót nước trà đẩy sang cho Ngọc Lan.
– Thầy… thầy có thể can thiệp cho cha con chú Bần không ? – Ngọc Lan mừng rỡ, nói gấp.
– Chuyện này không dễ ah… Nhất là tôi… chiều nay phải đi xa… – Ông thở dài, lắc đầu vô lực.
– Đi xa… Thầy đi đâu chứ ? – Ngọc Lan rối ren, hỏi dồn. – Có chuyện gì quan trọng lắm sao ?
– Haizz… Nói quan trọng cũng không đúng ah… Nhưng đây là uy tín của nhà trường… Chúng ta có một buổi thi đấu bóng đá trong nhà giao lưu với Trường Quốc tế Thiên Hòa tại Phan Thiết… vào trưa mai… Nhất là trong hoàn cảnh hiện nay của nhà trường, chúng ta càng phải biểu hiện bình tĩnh… mới mong giữ lại được những mối quan hệ liên kết…
“Con đừng trách ta không giữ lời hứa… là con làm lỗi trước… Chuyến đi này… là do con tự cố gắng…” Trong đầu ông Phương nghĩ đến thằng Hùng, đứa con đã nghe lời xúi giục tạo cơ hội cho kẻ thù theo dõi cha nó.
– Nhưng… Nhưng… Đây là chuyện cần thiết hơn mà… Không ai có thể đi thay thầy sao ? Thầy Hiệu trưởng thì sao ? – Ngọc Lan vặn vẹo hai bàn tay, lo lắng.
– Không được… Thầy Hiệu trưởng đang bạc đầu về chuyện tai tiếng của trường… Tâm trí đâu…
– Ah… – Ông Phương chợt hô lên, nhìn sang cô bé, lại xìu xuống.
– Thầy vừa nghĩ ra cách gì ? Thầy nói đi… – Ngọc Lan níu tay ông, van nài.
– Có một người có thể thay thế tôi… – Ông quay sang nhìn Ngọc Lan. – Chỉ có em thôi…
– Em… em còn là giáo viên thực tập mà… – Ngọc Lan hơi lúng túng. – Nhưng nếu thầy tin tưởng em sẵn sàng thôi…
– Chuyện em là giáo viên thực tập không quan trọng… Tôi sẽ gọi điện báo với bên Thái Hòa trước. Nhưng… chuyện khó khác là… đội bóng toàn con trai… Em lại một thân con gái… hơi bất tiện ah…
– Em không ngại… em sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này… – Ngọc Lan đứng dậy, ánh mắt kiên quyết.
– Tốt… Vậy… Hôm nay em nhờ anh chị dạy thế đi… Về nhà chuẩn bị đồ đạc, chiều 6h00 xe trường sẽ ghé nhà đón…
– Dạ… Cảm ơn thầy…. về chuyện…
– Không cần… Tôi không dám hứa chuyện cha con ông Bần… Nhưng tôi chỉ có thể làm hết sức…
– Dạ… Em biết… Cảm ơn thầy.
Hiền Mai vừa đi ra ngoài. Ông Phương đứng lên vươn người làm vài động tác thể dục, miệng hít hà thật lớn. Khi cúi gập người xuống, tay ông khẽ đẩy cây viết cho tuột ra khỏi túi áo, rơi xuống đất. Như không hay biết gì, ông Phương đứng thẳng người, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Từng hành động của ông toàn bộ được thu vào một ống kính camera nhỏ xíu gắn trên cây viết, truyền về một nơi mặc định.
“Hắn đi đâu vậy ?”
“Hắn đi đâu tôi không quan tâm… Chúng ta đã biết hắn hành động tối nay… vì không còn thông tin định vị của cây viết… ngay từ bây giờ anh phải đến trước trường Xuân Mai theo dõi hành tung của hắn… Chuyện bí mật quan trọng như vậy… ngay cả anh hắn cũng không chia sẻ… tôi nghĩ hắn sẽ hành động một mình…”
“Vâng… Tôi hiểu… bây giờ tôi đi ngay…”
————–