Dưới Một Mái Nhà - Phần 4
“Cái gì? Ba mươi sáu tuổi?” Vũ gào lên khi Thư nói cho hắn biết tuổi của nàng, hai người đang đứng trong thang máy.
“Già lắm phải không!” Thư thản nhiên, nàng quá quen với kiểu phản ứng này từ những người muốn biết tuổi nàng.
Vũ lắc đầu chối bỏ sự thật: “Em không tin, chị nói dối, chị 26 tuổi!”
Cuối cùng, thằng Vũ cũng phải chấp nhận sự thật rằng Thư chỉ thua mẹ hắn vài tuổi.
Khi Vũ ra mắt đồng nghiệp, cả phòng nhân sự xôn xao, một số ‘bà tám’ của phòng khác cũng tò mò chạy sang. Phòng nhân sự vốn có một mỹ nhân không tuổi, giờ lại thêm một hot boy trẻ nhất công ty, một số người bắt đầu tưởng tượng ra mối tình công sở giữa chàng phi công trẻ điển trai và máy bay xinh đẹp.
Vũ được xếp vào bàn làm việc đối diện Thư, thỉnh thoảng hắn lại thò đầu nhìn sang Thư, nàng luôn chăm chú làm việc với chiếc laptop nhưng cũng biết Vũ đang nhìn, đôi lúc hai ánh mắt lại gặp nhau.
Thư phát bực nhắn tin cho Vũ bằng phần mềm chat của công ty: “Sao nhìn chị hoài.”
Vũ nhắn lại: “Tại chị xinh!”
“Choai choai!” Thư mắng.
Vũ cãi: “Em không phải choai choai, em là đàn ông trưởng thành!”
“Đàn ông trưởng thành ai lại đi nhìn người khác một cách bất lịch sự như vậy?”
Vũ phân trần: “Em xin lỗi, không hiểu sao cứ thấy chị là em lại có một cảm giác rất đặc biệt.”
Câu nói có mùi tán tỉnh mà rất nhiều người dùng này thực chất là một câu thú nhận thật lòng của Vũ, hắn cảm giác giữa hắn và Thư có một mối liên kết đặc biệt nào đó, dù hắn không hề tin vào chuyện tâm linh.
Không riêng gì Vũ, Thư cũng cảm thấy Vũ tạo cho nàng một cảm giác đặc biệt khó tả, cảm giác khiến nàng muốn gần Vũ, muốn tìm hiểu nhiều hơn về hắn.
“Mình say nắng hắn sao?” Thư thầm tự hỏi, tuy từng trải qua một vài mối tình, nhưng Thư đều chỉ dừng lại ở mức tìm hiểu, trò chuyện qua tin nhắn và đi ăn uống. Ám ảnh đau đớn trong quá khứ khiến nàng khó lòng trao tình cảm cho người khác giới, chỉ một vài hành động hoặc câu nói khiến nàng không vừa lòng cũng thành ấn tượng xấu và khó tiến triển thêm. Nhưng với Vũ thì lại khác, ngay từ lần gặp đầu tiên, nàng đã có ấn tượng xấu với tên này, lần gặp tiếp theo cũng thấy toàn tật xấu và tính xấu, thế nhưng tuy bề ngoài tỏ ra không thích, trong lòng Thư thì luôn cảm thấy thú vị.
“Chẳng lẽ mình có gu thích lái máy bay thật sao?” Vũ cũng đang thầm nghĩ, hắn vừa trải qua một mối tình nên nhận thức được sự khác nhau giữa người yêu cũ và Thư, đối với Thư, hắn có cảm giác muốn được nàng ôm ấp, muốn được nàng vỗ về ru ngủ. Vũ cảm thấy giống tình cảm con dành cho mẹ hơn, nhưng hắn lại không hề có cảm nhận này đối với bà Thúy, người mà hắn nghĩ là mẹ ruột. Vậy nên Vũ lý giải cảm giác này là cảm giác chung của các chàng của phi công trẻ.
Thời gian trôi qua, từ những cảm xúc khó hiểu kia, mối quan hệ giữa Vũ và Thư ngày càng tiến triển. Ban đầu là những cuộc trò chuyện thông thường trong giờ giải lao, thỉnh thoảng mời nhau ăn uống, đôi lúc Thư quá giang Vũ về nhà sau khi tăng ca, một vài tin nhắn trước khi ngủ.
Dần dần, những cuộc trò chuyện đi sâu vào nhau hơn, Vũ và Thư có những bất ngờ thú vị khi nhận ra nhau có nhiều sở thích tương đồng, những bữa ăn uống xảy ra thường xuyên hơn, đôi khi là rạp phim, có khi còn là một nhà hàng lãng mạn dành cho tình nhân. Thư vẫn không muốn quá giang Vũ quá nhiều lần, nhưng mỗi lần quá giang, khoảng cách giữa nàng và Vũ khi ngồi lên xe mô tô hầu như không còn nữa.
Và có một đêm thằng Vũ nằm cười mãi không ngủ được khi lần đầu tiên Thư nhắn tin chúc hắn ngủ ngon mà lại kèm theo rất nhiều biểu tượng nụ hôn, còn Thư lại úp gương mặt xinh đỏ bừng vào gối, đó là lần đầu nàng nhắn tin như vậy cho người khác giới, một tin nhắn sinh ra khi cảm xúc lấn át lý trí.
Sáng hôm sau, thằng Vũ dậy rất sớm, bỏ cả bữa sáng để phóng xe đến nhà Thư rước nàng đi làm, nhưng…
“Hôm nay là Chủ Nhật mà?” Thư uể oải ngáp dài khi bước ra gặp Vũ, tóc tai nàng còn rối bù, trên người mặc bộ đồ ngủ ngắn tuy đơn giản nhưng không kém phần gợi cảm.
“Ủa vậy hả? Em quên mất!” Vũ lè lưỡi, bảo sao lúc nãy mẹ Thúy nhìn nó mặc quần áo đi làm mà như nhìn sinh vật lạ, lúc phóng xe đi nó có thoáng nghe tiếng ai như tiếng mẹ gọi lại.
“Thôi kệ, chị thay quần áo đi, em mời chị ăn sáng.”
“Thôi không đi đâu!” Thư lắc đầu.
“Vậy em đi mua về mình cùng ăn nhé?” Vũ hỏi.
“Thôi dắt xe vào nhà đi, trong tủ lạnh còn ít thực phẩm, để chị nấu cho em ăn.” Tuy trên mặt tỏ ra bất đắc dĩ, nhưng trong lòng Thư đang thầm vui vẻ. Càng quen biết Vũ, nàng càng cảm thấy ngày Chủ Nhật dài và buồn chán, nhưng khi thấy Vũ chờ trước cổng, nàng đã phải cố giấu nụ cười thật tươi vào lòng vì sợ hắn nghĩ nàng dại trai.
“Vâng, thưa trưởng phòng!” Vũ mừng rỡ dắt xe vào nhà.
Vũ vào nhà, vừa ngồi trên ghế thì thấy Thư mang theo một bộ quần áo đi đến nhà vệ sinh, liền ồ lên thú vị nói: “Lần đầu đến đây, em cũng ngồi chỗ này, còn chị cũng mặc bộ quần áo đó, cũng vừa ngủ dậy đi vào nhà vệ sinh.” Nói đoạn, Vũ gãi đầu cười gượng: “Thú thật với chị, lúc đó trông chị vừa đi vừa gãi mông trông đáng yêu không chịu được! Nếu lúc đó chị là người yêu em thì chắc em đã nhịn không nổi đè chị ra…”
Nói đến đây Vũ ngập ngừng, khi thấy Thư trừng mắt hình viên đạn liếc mình thì hắn bật cười nói tiếp: “Đè ra đánh mông chị mấy cái cho bõ ghét, ha ha!”
Vẫn ánh mắt hình viên đạn, gương mặt tỏ ra bặm trợn một cách vô cùng đáng yêu, Thư để lại hai từ rồi bước vào nhà vệ sinh: “Liệu hồn!”
Sau khi rửa mặt và chải lại mái tóc, Thư định thay quần áo cho kín đáo lịch sự hơn, nhưng tự nhiên lại thích mặc bộ đồ ngủ này hơn, có lẽ vì lời khen đáng yêu lúc nãy của Vũ.
Thư đắn đo nhìn vào gương, bộ đồ ngủ ngắn nhưng không hở, chất liệu vải mềm và trơn bóng phủ lên làn da trắng hồng khiến nàng tuy giản đơn nhưng lại cực kỳ quyến rũ.
“Thôi kệ!” Cuối cùng, Thư đỏ mặt quyết định vẫn mặc bộ đồ ngủ bước ra.
Lúc này, thằng Vũ mở tivi xem, hắn mở trúng ngay lúc kênh phim truyện giới thiệu phim mới, khi Thư bước ra, tivi hiện ra cảnh một người phụ nữ xinh đẹp mặc bộ đồ ngủ tương tự bộ Thư đang mặc, bước đến ghế sa lông và ngồi xuống quyến rũ một gã trẻ và đẹp trai.
Thằng Vũ há mồm nhìn cảnh trong tivi, lại nhìn sang Thư, trong lòng thầm thốt lên sao mà trùng hợp dữ vậy, còn Thư thì đỏ mặt không nói lời nào đi luôn xuống bếp.