Dưới Một Mái Nhà - Phần 2
Sáng sớm hôm sau, Thư mơ màng tỉnh giấc, nàng theo thói quen bước ra cửa, đẩy cái tủ (mà nàng còn chưa nhớ ra tại sao cái tủ lại chặn cửa) rồi mở cửa bước ra phòng khách, vừa đi vừa tùy tiện cho tay ra sau gãi gãi cái mông tròn lẳn, vừa gãi vừa nhìn ra ghế salon, nơi có một thanh niên điển trai đang ngồi xem tivi.
“Chào buổi sáng!” Gã thanh niên tỉnh rụi chào Thư, tay thì ngoáy mũi, mắt thì dán vào tivi.
“Chào buổi sáng!” Thư cũng chào lại, tiếp tục đi đến nhà vệ sinh, vẫn vừa đi vừa gãi mông.
Bước được mấy bước, Thư khựng lại, ký ức đêm qua ùa về, tỉnh ngủ, rồi hét lên: “Á! ĐI RA!”
Gã thanh niên đang ngoáy mũi nghe Thư thét cũng giật mình nhảy dựng lên, tay sơ ý đút sâu vào mũi rồi hét theo: “Aaa! Tự nhiên la lên làm hết hồn!”
Thư xấu hổ đuổi người: “Hết say rồi thì ra khỏi nhà tôi ngay!”
Gã thanh niên trợn mắt: “Cô đuổi tôi hả?”
“Ừ! Cút ngay!”
“Đi thì đi!” Gã thanh niên bất cần đáp rồi xòe tay ra nói: “Phiền cô trả tôi ví tiền, điện thoại và chìa khóa xe!”
Thư nhăn mặt: “Tôi không có lấy, lúc thấy cậu trước nhà thì trên người cậu chỉ có quần áo thôi!”
Nghe thế, gã thanh niên ngẫm nghĩ rồi vỗ trán cái bẹp, gã đã nhớ lại, đêm qua thất tình uống quá say, gã bỏ xe bên đường, cả ví tiền và điện thoại đều trong xe, còn gã đi lang thang lạc vào nơi này, được Thư cho ngủ nhờ.
“A! Thật xin lỗi, tôi say quá làm phiền cô mà không nhớ…” Gã nhớ ra nên liền xin lỗi.
Thái độ hối lỗi chân thành của gã khiến Thư dịu bớt, nàng quay ra tủ thuốc lấy một miếng gạc tiến đến chỗ gã.
“Ngồi yên!” Thư nói, sau đó đưa miếng gạt lên thấm máu chảy trên mũi gã, máu này là do khi nãy gã giật mình thọc tay sâu vào mũi mà ra.
Làn hương da nhàn nhạt của Thư phả vào mũi gã thanh niên khiến gã nhớ lại mùi hương chiếc khăn tắm cùng cảnh tượng nóng bỏng đêm qua. Gã không tự chủ được liếc mắt nhìn vào cổ áo Thư, nàng đang khom người thấm máu cho gã nên cổ áo trễ xuống, lộ ra hai bầu ngực mộng mị ngon lành, đáng tiếc chỉ thiếu chút nữa là thấy được cả quầng vú tươi hồng gợi dục.
“Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu!” Thư vừa xem xét mũi của gã vừa nói.
Để chữa thẹn, gã thanh niên vội bắt chuyện: “Thật cảm ơn em đã giúp đỡ anh, anh tên Vũ, còn em?”
Thư phì cười: “Anh bao nhiêu tuổi mà xưng anh với tôi?”
Vũ đảo mắt nói dối: “Năm nay anh 28 tuổi. Trông em trẻ thế này thì hẳn chỉ 22 thôi chứ?”
Thật ra Vũ chỉ 20 tuổi, còn Thư thì hắn đoán nàng khoảng 25, nhưng lại đoán dối là 22 để nịnh nàng.
Nhưng suy đoán của Vũ, cũng như nhiều người khác khi gặp thư lần đầu, đều lầm to. Thư năm nay đã 36 tuổi, nhưng lại mang nhan sắc và dáng người của mỹ nhân tuổi 26, khác chăng là ở nàng có nét thành thục quyến rũ hơn so với người trẻ tuổi.
Thư phì cười, cũng không bóc mẽ Vũ mà đuổi khéo: “Thôi chị sắp đi làm rồi, nếu em muốn thì ở lại nghỉ ngơi rồi khi về nhớ khóa cửa là được.”
Vũ trừng mắt: “Gì vậy? Anh nói anh 28 tuổi thật mà?”
Thư mỉm cười tinh quái: “Chị tin em, nhưng dù vậy thì chị vẫn còn hơn em 8 tuổi…”
Vũ cứng họng, nhưng tất hiên hắn không cho là thật, vẫn chỉ nghĩ nàng khoảng 25 tuổi là cùng. Nhưng dù vậy thì nàng vẫn hơn tuổi hắn.
Nhìn dáng người xinh đẹp của Thư đi vào nhà vệ sinh, Vũ thầm nghĩ: “Lớn hơn thì sao chứ? Đợi em cua được chị rồi thì chị cũng sẽ gọi thằng phi công này bằng anh yêu!”
Nghĩ xong, Vũ lại cười tự giễu, mới đêm qua còn thất tình đau khổ, hôm nay đã thay đổi hẳn, là do hắn đa tình hay do cô nàng mới quen biết này quá đặc biệt?
Vũ cũng không mặt dày ở lại nhà Thư mà theo nàng ra cổng khi nàng đi làm.
Vừa ra cổng, Thư và Vũ chợt thấy có một gã thanh niên ăn mặc như dân chơi bước đến, mừng rỡ gọi Vũ: “Anh! Thì ra anh ở đây, để xe dọc đường mà không mang điện thoại làm em tìm cả đêm!”
Đó là Phong, em trai của Vũ, một kẻ điển trai, trông có nét giống Vũ nhưng mang nét đẹp phong trần lãng tử.
Phong nhìn sang Thư và như bị sét đánh trước vẻ đẹp của nàng, gã nhìn vào mắt nàng và hỏi: “Em có tin vào tình yêu sét đánh không? Hay để cho anh và em quên hết để mình gặp nhau thêm một lần đầu tiên nữa?”