ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 5
Những ngày sau đó mọi chuyện cứ diễn ra theo 1 kịch bản: Cô thì sáng đi chiều về, còn e thì cứ suốt ngày ngóng dài cổ tới chiều để chờ tới lúc cô về.
Khoảng 5 ngày sau thì bố cô gửi xe máy xuống. Buổi chiều cô thì nấu cơm, e thì đứng ngoài cửa bếp (ko có mẹ e vì từ hôm cô tới ở thì mẹ ko phải nấu nữa, cô ôm hết)
– Đi nào, điiiii, đi vs cô ra lấy xe đi, nàooooo… (Cô bắt đầu chiêu bài dụ dỗ thằng cháu)
– Thôi cô đi đi, cháu đi làm chi
– Đi ra lấy vs cô, cô đi 1 mình… cô… ngại
Các bác cứ tưởng tượng giọng cô thì trầm, nói bình thường thì ko sao chứ cô cứ làm giọng nũng nịu thì bó hòm toàn tập, như kiểu mấy ông GAY (e ko có ý gì đâu ạh, đụng chạm xin lượng thứ), nghe gai hết cả người. E chả biết phải nói vs cô thế nào, chả nhẽ lại bảo “thôi cô tha cho cháu đi, cô làm cháu nổi hết cả gai ốc”
– Rủ T đi để chở cô về, chứ tay lái cô yếu ko dám đi đường thành phố đâu. Đi mà, đi vs cô đi mà
– Nhưng mà cháu có biết đi xe máy đâu, cháu đi với cô rồi tí nữa cô cũng phải chở cháu về thôi
– Eo lớn tướng rồi mà bảo ko biết đi xe máy, ngại ko muốn đi vs cô chứ chi?
Nói rồi làm mặt giận dỗi, haizzz, khổ cái tính của e thì hay nể người, cô lại còn làm mặt giận dỗi, thì thôi e cũng tặc lưỡi bảo :
– Rồi, thì đi, mệt quá. Nhưng mà cháu nói trước là cháu ko biết đi xe máy đâu, tí nữa cô chở cháu về đák nhák
Cô ko nói gì chỉ nhe răng ra cười, đầu thì gật lia lịa. Đúng là, vừa nãy còn làm mặt giận hờn, đồng ý cái là lại nhe răng ra cười, thấy vừa ghét mà vừa yêu gì đâu.
– Nhưng mà tí nữa ăn cơm xong mới đi chứ ạh, chuẩn bị ăn cơm rồi còn chi ?
– Uh tí nữa ăn cơm xong rồi đi, nhớ nhák đừng đi chơi mất đák, tí nữa mà ko thấy đâu thì biết tay. Vừa nói cô vừa giơ nắm tay đe dọa.
Nói thật là lúc cô bảo đi với cô e mừng hết lớn. Mấy ngày hôm nay ko ngày nào là e ko suy nghĩ, thôi đúng là e thích cô thật rồi. Ko có cô lúc nào là tự nhiên thấy nhớ nhớ, và lúc cô về tới thì coi như thiên đường đã mở cửa. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười ấy đều làm cho e xốn xang hết cả người. Nhưng mà vẫn phải cố gắng kìm nén cảm xúc, ko thể nói ra chuyện quái gở e đang nghĩ trong đầu đc. Đó là cô mình, họ hàng với nhau làm sao có thể yêu thích nhau đc chứ…
Cơm xong, cô đi rửa bát, e cũng theo sau nói chuyện. Thoáng cái cô đã rửa xong bát, giục thay quần áo nhanh nhanh để còn đi. E bảo có gì đâu mà thay, cháu mặc thế này thôi. Cô bảo thế đợi tí để cô thay bộ quần áo rồi mình đi. Lại đợi 1 lúc thì cô xuống.
Haizzz, cháu đã cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ bậy bạ trong đầu rồi, cô lại tiếp tục hành hạ mắt cháu bằng cái áo thun trắng bó sát, khoe đầy đủ cặp ngực núi lửa, quần jean ngố và mái tóc buộc đuôi ngựa tôn lên cái cổ cao, trắng ngần. Ko được, ko thể được, cô m đó T, ko được suy nghĩ lung tung nữa
2 cô cháu bắt đầu bước chân ra đường. Phải nói đó là lần đầu tiên e thấy cô vui như vậy, vừa đi vừa nhảy chân sáo, vừa ngó nghiêng. Cũng ít khi cô đi ra đường, nên nhìn thấy phố xá tấp nập, lạ lẫm là phải. Lúc đó nhìn cô thật là đẹp, vừa hồn nhiên nhí nhảnh vừa trong sáng ngây thơ. Lúc này e chỉ mong thời gian có thể ngừng lại, ngừng lại đi để e có thể ngắm cô thật lâu.
Muốn lấy xe phải đi bộ khá xa ra bến xe. Thỉnh thoảng nhảy chán cô lại đi chậm lại, vừa đi vừa gọi :
– Đi nhanh đi T, sao đi chậm thế ?
– Ko phải cháu đi chậm, mà là cô đi nhanh quá thôi
– Đường thành phố đông quá T nhờ… đèn đường sáng trưng, chả bù cho quê cô
– Ở quê buồn lắm hả cô, cháu ở thành phố quen rồi thấy cũng bình thường thôi mà
– Uh ở quê ko có đèn đường, tầm giờ ra đường ở quê tối om, người ta chuẩn bị đi ngủ hết rồi
Vãi, 8h tối đã chuẩn bị đi ngủ, chắc đùa.Đi mãi cuối cùng cũng tới nơi, mừng quá. Đi thì lâu mà vào lấy xe thì nhanh thật, cô vào làm việc 1 tí thì chạy ra gọi :
– T ơi vào đây cô nhờ tí này
Chả biết có chuyện gì, tự nhiên gọi vào làm gì ko biết ? Vào đến nơi cô nói ngay :
– Vào đây đi ngta lấy xe xuống rồi chở cô về với
Sax, lúc đó mấy ông nhà xe vẫn đứng đó, cô bắt cháu phải nói câu cháu ko biết đi xe thật àh?
– Cháu đã nói với cô từ lúc ở nhà rồi cơ mà, cháu ko biết đi xe máy. E nói thầm vào tai cô, cố gắng nói vừa đủ nghe vì bến xe hơi ồn ào. Thế nhưng hình như cô vẫn ko tin vào tai mình, cô hỏi lại :
– Cái chi, đùa hay thật ák, cô ko dám chạy xe về đâu nhák, đường đông lắm
– Thì cháu đã nói với cô rồi mà cô ko tin, bây h còn trách ai? E gắt lên
Lúc này e bực thật sự. Phải nói là tính e hơi nóng, dễ nổi khùng. Nói mãi mà cứ tưởng đùa, bây h lại còn mè nheo
– Bây h làm zăng được ?
– Làm zăng cái chi, thôi bây h cô đi xe về trước đi, cháu đi bộ về sau
– Làm zăng cô về được, cô có biết đường đâu mà về ?
– Thì cứ đi ngược lại đường lúc nãy đi đó, dễ đi mà
– Cô có nhớ đường đâu, lúc nãy đi theo T mà
Cái định mệnh, nóng rồi nhák
– ĐM, kiểu đéo chi cũng ko được, chứ bây h cô muốn zăng, phiền vừa thôi chứ
Cô ko nói gì, lầm lũi dẫn xe ra khỏi cửa bến. Thôi xong, giận quá mất khôn rồi, thế éo nào lại chửi thề trước mặt cô. E lúc đó mới biết là mất khôn , thế là đầu tự nhiên lạnh ngắt, lò tò đi theo cô ra tới cổng bến. Vừa bước ra tới cổng, cô lạnh lùng :
– Lên xe đi để về
– Nhưng mà cô đi được ko, nếu ko ổn thì để từ từ nghĩ cách…
Cách ở đây chắc là vào nhờ nhà ai đó gọi về cầu cứu bố thôi. Nhưng ko ngờ cô dứt khoát
– Lên đi
Tự nhiên có cảm giác lạnh cả gáy. E chỉ dám liếc thoáng qua nhìn cô, hình như mắt cô có hơi long lanh nước. Chả có lẽ cô khóc, nhưng mà e có làm gì quá ghê gớm đâu. Chắc là ko phải, mắt cô từ trước tới giờ vẫn thế mà, lúc nào cũng ầng ậng nước
– Cô làm zăng ák ???
– LÊN
Cô nói như hét vào mặt e. Thôi chắc là xong rồi đấy, có cảm giác giống bão đang kéo tới nơi này rồi. E ko dám nói gì nữa, chỉ biết ngoan ngoãn leo lên xe. Cô leo lên nổ máy, nhưng mà đề mãi máy ko nổ cho. Cô đề 1 lúc mà máy ko chịu nổ, nhìn ngó 1 lúc rồi nói :
– Xuống xe đi
Lại tiếp tục ngoan ngoãn làm theo lời cô, vừa xuống xong thì cô mở cốp xe, vặn nắp bình xăng rồi hỏi :
– Quanh đây có chỗ nào đổ xăng ko ?
– Đi ngược lại đi cuối đường có cây xăng, hết xăng àh cô ?
Cô ko nói gì, lầm lũi đẩy xe đi. E cũng đi theo gọi với :
– Cô để cháu đẩy xe cho
Vẫn ko có câu trả lời, e nhắc lại :
– Bỏ ra đi để cháu đẩy xe cho. Vừa nói e vừa giằng tay lái từ trong tay cô, khi đó 2 tay e chạm vào 2 tay cô, định gỡ tay cô ra
– Khỏi cần, sắp tới chưa ?
– Còn xa lắm, thôi để cháu đẩy xe cho, ai lại để…
E chưa nói kịp hết câu thì cô gắt lại
– Đã bảo khỏi cần, ko hiểu àh ?
– Nếu lúc nãy cháu nói chi sai thì cháu xin lỗi, nhưng đang ngoài đường, có chi tí về nhà nói
Bỏ ngoài tai, cô vẫn cứ lầm lũi đi. Hết cách rồi, thôi kệ, bây h có nói gì chắc cũng ko vào. Cuối cùng cũng tới cây xăng, đổ xăng xong đề máy nổ phát một, thế là lại leo lên để về. Cô đi rất chậm, cứ tới chỗ nào cần rẽ thì e nói để cô rẽ. Thỉnh thoảng có tiếng khịt mũi, lại có pha chút gì đó nghẹn nghẹn, nhưng e ngại ko dám hỏi. Về tới nhà cô đẩy xe vào rồi lặng thinh bước lên phòng, chắc là thay đồ. E cũng loanh quanh ở dưới 1 lúc thì cũng lên, đang đi lên cầu thang thì thấy cô cũng cầm theo bộ quần áo đi xuống, bộ quần áo cũ vẫn mặc trên người chưa thay ra. 1 cảm giác kỳ lạ, giống như sợ hãi 1 cái gì đó, hơi có chút hối hận nhưng cũng có thêm cả 1 chút tự ái