ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 41
41
Cả 2 nằm dưới sàn gạch, 2 thân thể lép nhép mồ hôi vẫn cứ quấn chặt lấy nhau. Cuộc làm tình kéo dài vừa rồi dường như đã vắt hết sức của e, nhưng cảm giác ham muốn vẫn còn âm ỉ, thằng cu tuy đã hơi xìu xuống nhưng cảm giác căng tức vẫn còn. Đưa tay xuống miết nhẹ lên lồn của Quỳnh, nó vẫn còn ướt nhoét, có lẽ Quỳnh cũng như e, cuộc làm tình vừa rồi có lẽ là chưa đủ. Quỳnh điều hòa lại hơi thở, nhỏ nhẹ
– Lên phòng Quỳnh cho mát đi, trên đó có điều hòa, ở dưới đây nóng quá
Quỳnh nhanh chóng đứng dậy, chỉnh sửa lại 2 dây váy, đồng thời cũng kéo phần đuôi váy khi nãy vừa tốc lên cho nó xuôi xuống như bình thường. E thì mới chỉ ngồi dậy thôi, ngắm nghía Quỳnh từ phía sau, từng động tác của Quỳnh như thôi thúc cảm giác ham muốn xác thịt trong người e. Quỳnh chỉnh sửa xong thì quay lại nhìn e, nở 1 nụ cười ma mãnh
– Đứng dậy đi lên phòng với người ta đi chứ, hay là ko còn sức để lết nữa để người ta dìu lên nào
Đụng chạm tự ái, e đứng phắt dậy, vòng tay xuống chân bế bổng Quỳnh lên, 4 mắt nhìn nhau, e nói
– Khinh thường nhau quá đấy
Quỳnh chẳng nói thêm gì nữa, cứ khúc khích cười, đưa tay lên ôm lấy cổ e. Chợt trong lòng thoáng nghĩ đến cô Thảo, lần nào 2 đứa làm tình cô cũng bắt e phải bế như thế này, tự nhiên cảm giác tội lỗi bao trùm tâm trí, mình vừa làm cái gì thế, mình đang làm cái gì đây, mình đã gây ra lỗi lầm ko thể cứu vãn với cô rồi…
Dường như Quỳnh hiểu tâm trạng của e lúc này, nó vỗ vỗ vào vai e, ra hiệu để nó xuống. Chân vừa chạm đất, nó đã bổ ngay
– Sao, cảm thấy có lỗi với người yêu àh? Yên tâm đi, Quỳnh yêu T, Quỳnh cho T là hoàn toàn tự nguyện, Quỳnh ko lấy chuyện hôm nay ra để uy hiếp T đâu. Hôm nay Quỳnh cảm thấy rất vui, vui vì người đầu tiên của Quỳnh là T
Lần đầu tiên? Nhưng mà e đưa vào thì nó trống hoác, có cái gì đâu mà nó lại bảo lần đầu tiên. Mẹ vớ vẩn có khi lần đầu tiên trong ngày. E thể hiện ra ngoài mặt cảm giác khó hiểu, và đương nhiên Quỳnh ko khó để nhận ra điều đó
– Quỳnh biết T đang ngạc nhiên, nhưng Quỳnh KHÔNG CÓ MÀNG TRINH
Ko có màng trinh, tức là nó sẽ chẳng bao giờ mất trinh, vì nó có đâu mà mất. E mắt chữ A, mồm chữ O nhìn Quỳnh, lần đầu tiên e nghe tới người ko có màng trinh. Nói thật là ngày đó tuy kiến thức về chữ nghĩa thì chẳng nhiều nhưng những chuyện trăng hoa trai gái thì e khá rành, đơn giản vì đi với mấy anh lớn, nghe mấy ông kể chuyện tình dục, vì vậy mới không bị bỡ ngỡ về những chuyện này. Nhưng người như Quỳnh, tức là không có màng trinh thì lần đầu tiên e nghe thấy
– Thôi nào, đừng suy nghĩ nữa, Quỳnh yêu thì Quỳnh cho, T muốn thì T nhận, ko muốn thì, Quỳnh có ép đâu. Nói rồi, Quỳnh đi lên cầu thang, chẳng thèm cả ngoái lại nhìn
Đằng nào tội lỗi thì cũng tội lỗi rồi, giờ có giải thích cũng chẳng biết giải thích kiểu gì. Thôi thì nhắm mắt đưa chân, tới đâu hay tới đó, sướng trước đã tính sau. E đi từng bước lên phía cầu thang, trên tầng 2 có 2 phòng, nhưng 1 phòng cửa mở toang hoang, 1 phòng đang khép cửa. Không khó để có thể nhận ra căn phòng mở toang cửa kia chẳng có người, vì vậy e rón rén đến gõ cửa phòng đang đóng. Tiếng nói của Quỳnh vang lên
– Vào đi, nhà có ai đâu mà phải lịch sự gõ cửa nữa
Nắm tay nắm cửa, xoay rồi đẩy cánh cửa gỗ nặng nề ra. Trong phòng cũng ko có ai, nhưng phòng tắm trong phòng thì có người. Căn phòng bật điều hòa từ lúc nào, không khí mát lạnh tỏa ra làm cho e cũng cảm thấy dễ chịu
– T ơi, vào đây tắm, tắm đi cho thoải mái
– Uh cậu cứ tắm trước đi, tí nữa tớ tắm sau
– Vào đây tắm chung với Quỳnh này, còn ngại chi nữa?
Vừa nói, cánh cửa nhà tắm vừa mở ra. Tấm thân vệ nữ ko mảnh vải nào của Quỳnh hiện ra trước mắt e, báo hại thằng cu định hạ vũ khí nghỉ ngơi thì lại có dịp đứng lên đòi chính quyền
Thân hình của Quỳnh cân đối, vóc dáng lại cao nên nhìn Quỳnh ko khác gì người mẫu. Làn da trắng muốt, được phủ 1 lớp nước giống như những lớp vảy bạc loang loáng. Bờ mông cong, chắc nịch, 2 bầu ngực thì lúc nãy nhìn thấy rồi, cỡ thì phải hơn 2 quả cam chứ chẳng ít (mới lớn lên mà miếng nào ra miếng đấy, thảo nào bao nhiêu thằng nguyện xin chết). Nói ko phải ngoa, nhưng Quỳnh chính là người con gái đẹp nhất mà e từng gặp và từng có quan hệ. Ở Quỳnh toát lên vẻ đẹp sang trọng, nhưng vẫn có chút gì đó tinh nghịch của tuổi mới lớn.
Đi vào trong nhà tắm, 2 thân thể trần truồng tiếp tục quấn chặt lấy nhau, dòng nước mát giúp đánh tan đi những mệt mỏi, 2 đứa tắm, rồi kỳ cọ cho nhau dưới làn nước mát. Da Quỳnh mịn màng, thành ra e phải thật nhẹ nhàng chứ ko thì trầy xước hết hiện vật
Tắm rửa chán, e và Quỳnh đi ra ngoài và lại tiếp tục cuộc hành trình dài hàng thế kỷ thêm 2 lần nữa, trong đó 1 lần Quỳnh chủ động leo lên trên cưỡi ngựa trên người e, 2 quả vú cứ nảy tưng tưng nhìn thích hết cả mắt, lần cuối thì e và Quỳnh làm thế úp thìa, e thì liếm trọn cái lồn non tơ đó, Quỳnh thì nắm lấy thằng cu và chăm sóc nó bằng miệng. Ko biết là Quỳnh học từ ai nhưng Quỳnh bảo lần đầu nhưng e chẳng thể tin được sao lần đầu mà nó biết nhiều quá vậy, và làm cái gì cũng giỏi
Sau buổi chiều vật vã, 2 thân thể trần như nhộng ôm nhau ngủ, bỏ luôn cả ăn tối. Quỳnh cũng gục đầu ép sát vào ngực e, giống như mỗi lần cô làm nũng với e, rồi cuối cùng cô cũng gối đầu lên ngực e. Đến khi e thức dậy thì trời đã tối đen, mọi thứ chìm vào bóng đêm hoang lạnh.
Chạy xuống bếp vơ vội đống quần áo e vứt vung vãi ở dưới sàn nhà, mặc vội vào thì Quỳnh cũng đi xuống. Vừa nhìn thấy e, Quỳnh đã đề nghị
– Hay tối nay T ở lại đây với Quỳnh luôn đi, tí nữa ra ngoài kia kiếm chi ăn.
– Thôi T phải về đây, muộn rồi. Quỳnh đi vào đi, T bắt xe về
Nói mãi, Quỳnh thì cứ bảo để đưa về, e thì ngại nên cứ đẩy qua đẩy lại, cuối cùng e là người chiến thắng. Trước khi ra về, Quỳnh ôm chặt lấy e, thì thầm
– E yêu A
2 đôi môi dán chặt vào nhau, nhưng e chẳng biết nụ hôn này là nụ hôn của cái gì, có thực sự e yêu Quỳnh hay ko, hay chỉ là những giây phút thoáng qua, chỉ chợt đến rồi chợt đi
2 ngày sau…
Ngày hôm đó trời mưa tầm tã. Trời đã vào thu mà vẫn còn những cơn mua kinh khủng như vậy, quả thật là cũng hiếm thấy. Buổi sáng đi học đã mưa tầm tã, tới buổi trưa về mà vẫn chưa ngớt mưa. Cũng may là nhà gần trường, thành ra chỉ cần cho cái ba lô lên đầu chạy 1 mạch về. Đi lên cầu thang ngang qua phòng cô, chợt suy nghĩ ko biết khi nào cô mới ra viện, nằm gần cả tuần rồi còn gì. Bước vào để ôn lại những kỷ niệm, tội lỗi đấy nhưng ngọt ngào và say đắm. Nhưng mà kỳ lạ, cái rương tôn của cô đâu rồi, cả đống sách vở của cô cũng chẳng thấy đâu. Chạy nhanh xuống nhà hỏi ông bà, 1 tin dữ như sét đánh ngang tai: cô Thảo đã ra viện, về lấy đồ rồi đi. Nghe đâu bảo là thuê ở dưới gần trường để tiện đi lại, chứ đi xe đường đông rất khốn khổ, bố mẹ cô đã đồng ý
E như muốn hóa điên, tại sao, tại sao cô lại ra đi ko lời từ biệt, tại sao cô làm như thế chứ? Nó chóng vánh, nó đến quá bất ngờ, thậm chí nếu ko phải là ông bà e nói, chắc e sẽ chẳng bao giờ tin đó là sự thật. Chạy vội lên chỗ ngủ, 1 bức thư được nhét vội vàng trên bàn học. Vẫn nét chữ ấy, nội dung ngắn gọn
“Xin lỗi a, mong a hiểu cho e. E lúc nào cũng mong a hạnh phúc, nhưng e lại không thể mang lại hạnh phúc cho a. Tạm biệt người e yêu. Thảo”
Những giọt nước mắt tuôn rơi, e đã khóc như 1 thằng điên. Mối tình đầu tiên của tôi kết thúc theo 1 cách ko thể xàm hơn, nhưng tại sao nó lại có thể kết thúc chóng vánh như vậy. Cô ra đi, chỉ để lại 1 bức thư ko đầu ko cuối. Cay đắng, nếu như cô có nỗi khổ tại sao ko nói với e để cùng nhau giải quyết, cứ tự ý quyết định như vậy, rồi cuối cùng cả 2 đều đau khổ
Thời gian sau đó, e ngập tràn trong rượu, thuốc lá, cần sa và đua xe. Một vòng luẩn quẩn sẽ bắt đầu bằng việc cầm chai rượu tu ừng ực như Chí Phèo, sau đó lại đốt cần sa, và ngất ngưởng vác xe đi đua quanh thành phố. E lao vào những cuộc chơi, e tự hủy hoại mình mặc kệ cho ai có nói gì. Tâm hồn lúc đó đã chết hoàn toàn, e lao vào mọi thứ để quên, quên đi hình bóng của cô, từng cử chỉ, từng lời nói của cô, nó cứ lởn vởn hiện hữu trong mắt e, trong đầu e. Rất nhiều lần e đến cồng trường đợi cô, chỉ mong rằng gặp lại cô 1 lần thôi, rồi kể cả cô ở đâu, cô làm gì, chỉ cần e biết cô vẫn ổn là e vui rồi. Nhưng tất cả chỉ là hoài công, e vào hỏi thì người trong trường nói cô đã bảo lưu kết quả học
Quỳnh đã khuyên can e hết lời, nhưng đáp trả lại chỉ là thái độ thờ ơ, là sự lạnh lùng vô cảm của 1 trái tim đã chết. héo, chết khô. Nửa năm sau, Quỳnh cũng đi miền Nam cùng với bố mẹ. Trước khi đi, Quỳnh đã đến gặp e, nói lại chuyện hôm đầu tiên giữa e và Quỳnh là do Quỳnh đã bỏ thuốc vào ly Coca, sau đó chính Quỳnh cũng đã uống thuốc. E nghe mà bàng hoàng, ko ngờ Quỳnh có thể nghĩ ra những trò kinh khủng như vậy. ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ
Tình trạng này kéo dài tới tới khi gần hết lớp 7, tức là khoảng gần 1 năm sau e mới có thể trở lại cân bằng, ít uống rượu hơn, nhưng thuốc thì trót biết rồi, ko bỏ đươc. Những hình ảnh về cô nó có thể nhạt đi 1 chút, nhưng bảo đê quên hẳn thì có lẽ tới suốt cuôc đời này t chẳng thế hiêu hết
4 năm sau, thiệp hồng trao tay
Làng quê nghèo hôm nay mở hội. 1 đám cưới linh đình đã diễn ra. Trên bức tường phía sau , tên cô dâu và chú rể được in to, rõ ràng “Văn Minh – Thu Thảo”. Hôm trước bố cô (ông cậu Hạnh) xuống đưa thiếp mời cho gia đinh nhà e và ông bà nội, cũng đã khen hết lời vì có ông con rể hiền lành, đang làm trong Sở Xây dựng. Gia đình e đã về quê từ hôm trước, trong lúc đón nhà e lên có cả cô. 4 con mắt nhìn nhau, nhưng ko nói câu gì, cũng chẳng biết làm gì, chỉ có thể trao cho nhau biết bao nhiêu nhớ thương thông qua ánh mắt
Đêm hôm đó, cô đã liều lĩnh hẹn gặp e để nói hết lý do ngày đó cô bỏ đi ko từ biệt. E nghe mà cũng đứt từng đoạn ruột. Cô lại khóc, gục đầu vào vai e mà khóc như ngày nào, dù biết rằng bây giờ mọi chuyện đã chấm dứt. E và cô đã trao nhau 1 nụ hôn cuối cùng, cảm giác sau từng đó năm gặp lại, nụ hôn vẫn cứ cuồng nhiệt, vân cứ man dại như cái thuở ban đầu ấy
Đoàn rước dâu đã đến, trong tiếng nhạc rộn ràng, lòng e như ai cào ai xé, đau đớn tới từng thớ thịt, e phải cố gắng kìm nén lắm mới có thể nén ko chảy nước mắt ra. Cũng phải cố cười mà mừng cho cô, chí ít cô cũng đã tìm thấy hạnh phúc, tuy rằng bên 1 người khác chứ ko phải là e. Hôm nay cô mặc chiếc váy cưới dài thật đẹp, cô lúc nào cũng đẹp, lúc trang điểm làm cô dâu lại càng đẹp
Lúc đoàn rước dâu đưa dâu về nhà trai, cô có ngoái lại nhìn về phía sau như để tìm ai đó. 4 con mắt lại chạm vào nhau, nhưng e chỉ biết vẫy tay chào cô lần cuối cùng, chúc cô sẽ mãi hạnh phúc. Bỗng đôi mắt nhòe đi, dù có cố gắng kìm nén tới đâu nhưng rồi cuối cùng cũng ko thể mạnh mẽ, vẫn cứ phải tuôn nước mắt
Đừng nhìn nhau chi mà hoen lệ bờ mi,
Tình dù chưa phai không trách được từ ly
Ai biết đời mai sau bao giờ
Ai biết đâu ngờ tình hai chúng ta lẽ nào phôi pha
Xót xa từng kỷ niệm đầy vơi
Lòng mình muối sát sao không mặn người ơi
Trăng nước còn đây em đâu rồi
Ngăn cách phương trời hận tình không tan trọn đời riêng mang
Xe xe hoa đưa em về ngỡ ngàng là đòan xe tang tiễn hồn anh sang
Ngục tối đau thương , độc hành đêm trường,
Điệp khúc yêu đương chỉ còn cung buồn não nùng
Đớn đau từng tiếng lòng người ơi,
Trời đầy hai đứa ôm cách biệt hai nơi
Lau mắt rồi thôi xin dám cười làm vui lòng người
Đành chờ kiếp sau hẹn lại yêu nhau
Xe xe hoa đưa em về ngỡ ngàng là đoàn xe tang tiễn hồn anh sang
Ngục tối đau thương, độc hành đêm trường,
Điệp khúc yêu đương chỉ còn cung buồn não nùng
Đớn đau từng tiếng lòng người ơi,
Trời đày hai đứa ôm cách biệt hai nơi
Lau mắt rồi thôi xin dám cười làm vui lòng người
Đành chờ kiếp sau hẹn lại yêu nhau
Lau mắt rồi thôi xin dám cười làm vui lòng người
Đành chờ kiếp sau hẹn lại yêu nhau
Chào các bác, như vậy là ngày hôm nay là ngày e viết xong phần 1 của truyện, cũng là kết thúc về truyện về cô Thảo. Cảm ơn các bác đã luôn ủng hộ, có những bác cũng rât nhiệt tình chỉ bảo những chỗ còn thiếu xót, hay những nguồn động viên để truyện có thể đi đến ngày hôm nay
Hơn 4 tháng, hơn 54k lượt đọc chưa phải là quá nhiều so với các bậc tiền bối, nhưng so với e nó đã là 1 thành công. Mong rằng các bác sẽ tiếp tục ủng hộ những phần tiếp theo của truyện
Không biết nói gì thêm nữa, chỉ biết nói chân thành cảm ơn sâu sắc thôi ạh