ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 4
2 hôm sau thì cô Thảo đi làm hồ sơ và nhập trường. Đêm trước đó 2 cô cháu vẫn ngồi nói chuyện cả buổi tối rồi chia tay nhau lúc hơn 10h. Cũng vẫn chỉ là những câu chuyện bình thường, e kể về cuộc sống của e trên thành phố, cô kể chuyện của cô ở quê. 2 hôm đó là 2 hôm e chẳng bước chân ra đường buổi tối, mấy thằng ở phố gọi cũng mặc, giờ e chỉ muốn ngồi với cô,chỉ cho cô chỗ này đi chơi, chỗ kia đi ăn đi uống. Cô vừa ngồi nghe vừa hỏi, nào là đường ra chợ Vườn Hoa để cô mua vài thứ linh tinh, nào hiệu sách Nhân dân vì cô phải chuẩn bị mua sách học. Đang ngồi nghĩ xem còn chỗ nào đi chơi gần để hôm nào rủ cô đi thì tự nhiên cô hỏi:
– T có biết từ nhà mình ra biển Sầm Sơn cách bao xa không?
– Khoảng tầm 16 cây cô ạh, mà cô hỏi làm chi?
Nghe tới hỏi đường ra biển là thấy căng căng rồi, ngày trước để đi tới biển chỉ có 1 cách là đi xe máy, xe bus thì chưa có, mà đạp xe đạp thì chắc lòi mắt ko biết lúc nào mới tới nơi. Quả thật ngày đó đường đi xuống Sầm Sơn đối với e là cả 1 quãng đường dài bất tận, chả bù bây h bơm khoảng 15p là tới nơi rồi
– 16 cây ák, nhưng mà T biết đường đến đó ko ák chứ?
– Cháu biết, cứ chạy thẳng là tới thôi
– Hôm nào cô nghỉ học cô vs T đi nhák, từ nhỏ đến lớn cô mới ra biển có 1 lần, mà cũng lâu lắm rồi
– Eo ko có xe đi zăng được, chả nhẽ đi xe đạp?
– Mấy hôm nữa bố cô gửi xe máy xuống rồi đi, chứ ai hâm đâu mà đi xe đạp
– Vâng để hôm nào có xe rồi cháu chỉ cô đi, nhưng mà tháng sau là cháu chịu ák, cháu cũng chuẩn bị đi học rồi
Cô nghe thế cưới híp cả mắt, mừng ra mặt, đầu thì cứ gật lia lịa. Chắc cô đang vui lắm, mà ko phải chỉ mình cô vui đâu, cả cháu cũng đang vui lắm…
Sáng hôm sau như thường lệ e dậy lúc 6h để hít đất và gập bụng. Thói quen này e bắt đầu từ năm lớp 6, tới bây h vẫn cứ như thế. Tưởng mình dậy sớm, tính qua gọi cô dậy để đi xuống trường chứ ko lại muộn, ai dè gõ cửa tính gọi cô thì cô đã dậy từ đời nào
– Cô Thảo ơi cô dậy chưa, hôm nay cô phải xuống trường để làm thủ tục phải ko?
– T àh, dậy sớm thế, cô dậy rồi, đang thay quần áo để đi đây, đợi cô tí
Áh đù, dậy sớm kinh. Tự nhiên nghe cô đang thay quần áo thấy có gì đó hơi ngại ngại, thế thôi té ra sân gấp chứ ở đây thêm nữa chắc ngại chết. Thoáng qua trong đầu có 1 chút hình ảnh tà dâm, tự nhiên tưởng tượng ra hình ảnh cô ko mặc gì bày ra trước mắt, nhưng chỉ chút thôi là e phải gạt bỏ suy nghĩ đó gấp, mẹ tự nhiên nghĩ đến mấy cái bậy bạ đó là sao nhỉ. Lo tập trung hít đất nào, suy nghĩ vớ vẩn. Đang hít đất thì nghe tiếng cửa phòng cô mở, cùng với đó là tiếng cô gọi:
– T ơi, đi đâu rồi??
– Cháu đang ngoài sân này, đang tập hít đất, cô đợi cháu tí.
Cố hít nốt mấy cái nữa để đứng dậy thì cô đã đi ra ngoài sân. Dưới ánh nắng dịu nhẹ của bình minh ngày mới, cô hiện ra trước mắt sáng rực rỡ. Hôm nay cô mặc cũng đơn giản, áo sơ mi trắng, quần jean, giày 3 phân màu đen. Tất cả đều có vẻ hơi bó sát vào người cô, đặc biệt là cái áo sơ mi đã tố cáo 1 sự thật trần trụi về cô : Ngực cô rất to, Mà nó hoàn toàn ko trĩu xuống mà vểnh lên đầy kiêu hãnh. Mọi hôm cô toàn mặc đồ ở nhà rộng, với lại mọi hôm cũng chẳng để ý, tự nhiên hôm nay cô chuyển sang mặc áo sơ mi, cùng với lúc nãy trong đầu có suy nghĩ bậy bạ thành ra tự nhiên bây giờ mới để ý kỹ tới ngực của cô. Hôm nay cô đội thêm cái mũ dạng như mũ rộng vành nhưng mà nhỏ hơn, e ko biết gọi nó là mũ gì, tả đại loại như thế ạh. Đôi chân thì khỏi nói, dài miên man nhưng hôm nay đc thêm cái quần jean và đôi giày 3 phân phụ trợ, thành ra nhìn nó càng hấp dẫn hơn. Bình thường dáng cô đã cao rồi, hôm nay càng nhìn cô giống như người mẫu, có khác thì chỉ khác là cặp đùi của cô thì ko ai cho làm người mẫu đc thôi. Nhưng chỉ cần như thế thôi, vậy nên cô tốt nhất là đừng đi ra đường, nếu cô đi ra đường trong lúc này ko đến nỗi là 10 người gục cả 10 nhưng 5 người cũng ko ngoa đâu. Hít xong e đứng dậy, vậy là 6 mắt nhìn nhau (e bị cận từ năm lớp 6, chỉ tháo kính ra khi đi ngủ và đi tắm). Hình như cô có chút ngượng ngùng, thấy 2 má cô hơi ửng hồng, e thấy khó hiểu nhưng đầu chưa nhảy số kịp nên hỏi đại :
– Cô làm chi mà nhìn cháu kinh zứa, có chuyện chi àh cô ?
Cô thấy ngượng quá lắc đầu quầy quậy, ấp úng nói :
– Àh ko có chi, mà công nhận là T… T cũng… dậy sớm nhỉ, chăm thể dục thế thảo nào… người chắc thế
Tới lúc này thì đầu nhảy số xong rồi, trên người e hiện giờ phần trên hoàn toàn trống, dưới chỉ mặc cái quần sooc jean. Ngại quá, e chỉ biết chạy vội vào trong chỗ ngủ lấy vội cái áo mặc vội lên, mặt cũng đỏ gay mà hỏi đánh trống lảng :
– Cô chưa phải đi ạh
– Àh uh cô đi luôn bây giờ đây
Vừa nói cô vừa quay vội đi, chạy vội ra hướng cầu thang. Bây giờ thì cặp mông cong vút đập vào mắt e, khiến đầu óc e càng quay cuồng. Cặp mông cong vút hiển hiện rõ ràng qua chiếc quần bó, càng làm e khó chịu
– Cô… cô… cô đi cẩn thận nhák
Ko biết là cô có nghe thấy câu nói của e hay ko, nhưng cô ko nói gì cả, trước khi tới cầu thang để đi xuống cô quay lại cười thật tươi với e, rôì e thẹn quay đi. Đừng như thế nữa cô ơi, cứ thế này cháu thấy ko ổn rồi