ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 39
39
Sáng hôm sau e thức dậy sớm hơn thường lệ. Thời tiết sáng đầu thu thật mát mẻ, ánh nắng đã bắt đầu lên, tia nắng đầu ngày đang len lỏi chiếu vàng cả khoảng sân. Giá mà bây giờ có cả cô nữa cùng ngắm bình minh lên thì thật tuyệt. Chợt có cảm giác chạnh lòng, nghĩ về cô, và cũng nghĩ về buổi chiều hôm qua, về việc mà cô đã nói. Có nên rút tay ra trước khi quá muộn, đương nhiên đi theo con đường đó thì việc gãy cánh sẽ chỉ là chuyện sớm muộn. Có thể rút tay ra được sớm ngày nào thì tốt ngày đó, tránh những chuyện đáng tiếc có thể sẽ xảy đến. Nhưng rút ra bằng cách nào đây, lý do gì để rút ra? Khi chấp nhận bước vào cuộc chơi, đồng nghĩa với việc e đã chấp nhận quy tắc khốc liệt của nó: Trò chơi chỉ kết thúc khi m là người gãy cánh, hoặc m là người tồn tại cuối cùng (nghe có vẻ giống PUBG quá các bác nhỉ). Mà để tồn tại đến phút cuối là điều không thể, vì những người đứng trên e cơ cấu quá mạnh, e chỉ là 1 con tốt thí, còn giá trị sử dụng thì vẫn sẽ được sử dụng, nhưng khi đã hết giá trị sử dụng thì…
Vì tay e đang bị vết thương như thế nên ko thể nào tập tành gì được, e ngồi thêm 1 lúc nữa rồi xuống tắm rửa để chuẩn bị đi học, tối hôm qua về lục cơm ăn xong là lên đi ngủ luôn, chả thèm tắm rửa gì vì mệt quá. Chẳng biết ngày hôm qua có phải là nghịch ngu hay không nữa, nhưng thời điểm hiện tại thì e cảm thấy bất tiện vô cùng, cơ bản vì về cắt quá rộng, thành ra ko cẩn thận thì miệng của vết thương sẽ lại mở ra. Đau thì cũng chỉ sơ sơ thôi, nhưng ghét nhất là thỉnh thoảng lại có 1 thứ nước vàng vàng chảy ra, khó chịu kinh
Tắm rửa sạch sẽ, vác cái ba lô đi xuống chuẩn bị đi học. Hôm nay e đi tương đối sớm hơn mọi ngày, xuống dưới nhà thì chỉ có ông đang ngồi uống trà xem thời sự sáng, cả nhà vẫn chưa ai dậy. Vừa thấy e, ông đã gọi vào hỏi chuyện
– T, hôm qua tại zăng m biết là cô Thảo cắt tay ở trong phòng?
Câu hỏi của ông hơi bất ngờ, e cũng giật mình vì chưa chuẩn bị cho tình huống sẽ bị hỏi, thành ra vừa trả lời mà vừa phải nghĩ
– Àh lúc cháu đi về thì thấy cô Thảo ngồi khóc ngoài sân, cháu hỏi thì chẳng thấy cô nói chi, rồi cô đi vào phòng đóng trái cửa. Cháu đi ra gọi cửa tưởng cô có chuyện chi, gọi mãi ko thấy cô trả lời nên cháu… đoán
Đù, công nhận tới cả e cũng phải tự phục mình về khoản tưởng tượng, câu chuyện 1 đằng mà e tưởng tượng 1 vòng rồi kể ngay ra 1 nẻo, mà nghe cũng hợp lý phết
– Chứ hôm qua mấy giờ thì cô Thảo tỉnh?
– Cháu ko để ý, chắc lúc đó cỡ tầm 2 hay 3 giờ chiều
– Chứ m có hỏi cô zăng lại làm zứa ko?
– Cháu cũng hỏi mà cô chả nói chi cả
Thôi phục thì phục nhưng cũng ko nên ngồi quá lâu, lớ ngớ nói lung tung thì càng mệt thêm, nên e cũng kiếm cớ đi học để té cho sớm, rồi cũng nhanh tay vớ cái chìa khóa để mở cửa đi học
Nhưng buổi sáng hôm nay luôn là 1 dãy bất ngờ, vừa mở cửa thì đập ngay vào mắt là 1 người mà e ko hề muốn gặp trong thời điểm này
– Cậu đứng trước cửa nhà tớ làm chi ák?
Là Quỳnh, nó đứng đợi e ở ngoài cổng từ khi nào. Thật sự lúc này e chẳng muốn gặp nó tí nào, vì nó mà cô ra nông nỗi này. Chính cái hôn trộm vớ vẩn, chẳng biết thật hay đùa của nó mà làm e khổ sở cả ngày hôm qua, tự nhiên hôm nay nó lù lù trước cửa nhà không biết là sẽ có thêm vụ khó đỡ gì nữa đây
– Thì đợi cậu đi học cùng chứ làm chi, nhanh đi tớ đói rồi, đi ăn sáng đi rồi vào học
– Cậu đi đi, tớ… không thích
– Zăng ák, tớ đứng đợi cậu ở đây từ nãy tới giờ mà cậu bảo không thích là không thích cái chi?
– Tóm lại là tớ ko thích, từ sau đừng đến tìm tớ nữa, chuyện hôm qua tớ đã nói rõ ràng với cậu rồi, tớ với cậu đến đó là xong
Nói rồi e đi luôn, mặc kệ Quỳnh có muốn phụng phịu hay khóc lóc. Con bé này đúng là nhây số 1, nói đến thế rồi mà cứ cố tình bám lấy, mà e ko phải đại ca, càng ko phải đại gia, nó bám lấy e làm mẹ gì
Nhà e ở khá là gần trường, đi bộ đi học cũng chẳng đến 5p, thế nên lúc đi tới nơi thì e là người đến sớm nhất lớp. Vào lớp quăng cái ba lô vào chỗ ngồi, e ra chỗ lan can quen thuộc ngồi ngắm trời mây. Đang ngồi thả hồn thì có tiếng lạo xạo sau lưng, 1 cái bánh mì giơ ra trước mặt e. Tiếng con bé Quỳnh vang lên
– Này, ăn đi, lúc nãy đi cứ như ma đuổi ák?
Trời ạh, con này nó là cái thể loại gì đây, dai hơn cả đỉa. Bắt đầu cảm thấy bực, tính e ghét mấy đứa nhây (mặc dù đôi lúc e cũng nhây), nói thế rồi thì biết ý mà thôi, đây cứ phải đợi người ta chửi cho mới nghe
– Cậu dẹp mấy cái ni đi đc không, tớ đã bảo là tớ ko thích, cậu cứ phải chọc cho tớ điên lên cậu mới thích àh?
Trái với suy nghĩ của e là nếu e nói thế có thể nó sẽ giận dỗi mà khóc lóc này kia nọ. Nhưng KHÔNG, mặt nó cứ nhơn nhơn đúng kiểu để trêu tức e
– Chi đák, tớ thấy cậu chưa mua đồ sáng thì tớ mua hộ, tớ coi cậu là bạn mà cậu nổi điên chi ák?
Mẹ, thôi gặp đúng con dở hơi, cơ mà dở hơi 1 cách văn hóa. Sợ nhất là gặp mấy kiểu mình nổi điên mà nó lại trơ ra, tỉnh bơ làm mình ko biết sẽ phải làm gì tiếp theo. Thà là nó nổi điên cùng mình hay làm gì đó thì mình có cớ để đuổi mẹ nó đi, đằng này tỉnh bơ thì đúng là hết cách
– Tớ cảm ơn, nhưng tớ ko ăn bánh mì, cậu ăn đi
– Tớ ăn rồi, thôi cứ cầm đi rồi cho ai thì cho
Khổ cái tính cả nể nó hại e nhiều, và trong trường hợp này nó lại hại e 1 lần nữa. Nghĩ thì nó đã mất công mua cho mình rồi, mình mà cứ cù cưa với nó thì cũng ngại, thế nên thôi đành phải cầm. Quỳnh thấy e cầm thì cười tít cả mắt, mẹ chưa bao giờ gặp phải cái thể loại con gái này, đáng sợ vồn
– Chẳng lẽ cậu ko thể coi tớ như 1 người bạn bình thường được àh? Tự nhiên Quỳnh hỏi e 1 câu làm e á khẩu
– Không phải, nhưng mà tớ cứ thấy… ngại ngại ák
– Ngại cái chi, chả lẽ vì tớ nói tớ thích cậu rồi bây giờ tớ với cậu không làm bạn được àh?
– Không phải, chỉ là… là…
E cứ lắp bắp mãi chẳng biết sẽ phải nói gì, hay làm gì, lại chỉ gãi đầu gãi tai. Quỳnh nhìn e bật cười, mặt có vẻ hả hê mà nói
– Thôi tớ về lớp đây, tí nữa tan học về cùng nhé, đợi ở cổng trường nhé.
Quỳnh quay lưng đi, như để giấu nụ cười ẩn ý trên môi. Con bé này đúng là khó hiểu, thật ra nó muốn gì đây?
5 tiết học hôm đó trôi qua trong sự nặng nề trong tâm trí e, chủ yếu là nghĩ về Quỳnh. Với tất cả những chuyện đã xảy ra, đáng ra e sẽ ko muốn gặp nó thêm lần nào nữa. Nhưng lúc đối diện với Quỳnh, e lại cứ muốn nó cứ ở đây mãi thôi. Ở Quỳnh có tất cả những đường nét của 1 mỹ nhân, khuôn mặt xinh xắn thoát tục, làn da trắng muốt, vóc dáng với những đường cong nhấp nhô vừa đủ gợi tình. Quỳnh cũng thuộc dạng phát triển sớm giống như e, tức là mới chỉ 13 tuổi nhưng trông như thiếu nữ 17, 18 tuổi. Cái thói ở đời càng mong ngóng thì lại càng xa xôi, e ko biết e đang nghĩ gì trong đầu nữa, có lẽ nào e cũng thích nó thật rồi hay sao?
Cuối buổi học, e lững thững đi về. Không biết cô đang làm gì nhỉ, giá mà bây giờ có thể đến với cô được thì tốt, e sẽ khỏi nghĩ lung tung nữa. Nhưng mà khốn khổ là đời chẳng bao giờ như mơ, đi ra tới cổng trường thì Quỳnh đã đứng đó từ lúc nào rồi. Vừa nhìn thấy e Quỳnh đã gọi
– T, T ơi, đây mà
Khổ quá, đã ko muốn gặp mà sao cứ phải gặp làm gì chứ. E cứ đứng đó thôi, nửa muốn bước đến chỗ Quỳnh, nửa muốn tránh mặt Quỳnh. E sợ nếu cứ thế này sẽ đến lúc e có lỗi với cô
– Đi về thôi, làm chi mà đi lâu zứa, làm tớ đợi từ nãy tới giờ? Giọng nói của Quỳnh vang lên phá vỡ dòng suy nghĩ của e
– Àh… ừh… ừh… đi về…
– T này, 2 hôm nữa là sinh nhật tớ, cậu đến nhák
– Sinh nhật cậu ák? Mà chắc tớ ko đến được đâu, hôm đó tớ bận rồi. E kiếm cớ từ chối, tự nhiên sinh nhật cái gì, e với nó đâu đã thân để mời sinh nhật
– Bận chi? Cố gắng đến đi, tớ chẳng có mấy bạn, hôm đó tớ cũng chẳng mời nhiều, cậu cố gắng đến với tớ đi
Đùa, e thề là lúc đó e khó xử kinh khủng, muốn đồng ý lắm nhưng trong đầu tự nhiên xuất hiện những hình ảnh bậy bạ, vả lại e đang muốn tránh mặt nó, giờ đồng ý thì coi như cố gắng bao nhiêu giờ là đổ sông đổ biển hết
– Tớ bận việc riêng mà, chắc tớ ko đến được đâu
– Tớ ko biết đâu, hôm đó cậu phải đi đák, tớ mời rồi mà cậu ko đến thì coi chừng tớ
Vãi xoài, đi sinh nhật mà cũng ép buộc. E nghe thấy có cảm giác hơi khó chịu, vì bản thân e ghét bị người khác ép buộc làm gì, e mà thích thì có trời cản được, mà e đã ko thích thì có trời ép được
– Cậu dọa cái chi ák, tớ bận thì tớ nói tớ bận, tớ ko đi thì cậu vẫn cứ làm sinh nhật bình thường chứ có mặt tớ hay ko thì ảnh hưởng chi?
Quỳnh nghe thấy nói câu đó thì đứng khựng lại. E thấy nó đứng lại thì theo quán tính cũng đứng lại luôn, quay lại nhìn nó. Chắc lại chuẩn bị khóc đây mà, quá dễ đoán, nhưng đừng mong là anh đây sẽ mủi lòng nhé, chiêu này của phụ nữ các cô anh đây biết thừa
Nhưng trái ngược với những gì e nghĩ, nó ko hề khóc, tuy rằng mặt hiện lên nét buồn nhưng tuyệt nhiên ko hề khóc
– Cậu ghét tớ lắm phải không, cảm thấy tớ phiền lắm đúng ko?
Bỏ mẹ, thà nó khóc lóc hay như nào thì còn dễ xử lý, tự nhiên nó hỏi thế thì e lại chưa chuẩn bị
– Không phải, không phải tớ có ý đó, nhưng mà…
– Thôi được tớ hiểu mà, cậu ko cần nói thêm chi nữa. Tóm lại nếu cảm thấy phiền quá thì từ sau tớ ko gặp cậu nữa, sinh nhật tớ cậu đến cũng được, ko đến cũng được, tùy cậu
Nó nổ cho e 1 tràng như thế rồi bước nhanh đi, để e bơ vơ. Con này đúng là khó hiểu mà, chắc phải mất 1 thời gian nữa e mới hiểu hết được con người này
Về nhà quăng cái ba lô lên phòng, thay quần áo ra thì có tiếng bà nội gọi
– Thằng T về chưa, xuống ăn cơm rồi đi mang cơm cho cô Thảo với để cô Nguyên về ăn cơm nữa
“Ha ha, thế là lại sắp được gặp cô rồi”. Nghĩ trong bụng mừng là thế nhưng e xuống vẫn cố diễn tí
– Zăng cô Nguyên ko về đây ăn cơm rồi mang vô cho cô Thảo luôn?
– Ông Hạnh chiều nay chưa xuống được, nên chiều nay m vào trông cho cô Nguyên cho cô nứ về nghỉ tí, trông từ tối qua tới giờ rồi
– Zứa là lại trông như hôm qua ạh?
– Uh, cho cô Nguyên về nghỉ rồi chiều tối lại về
“Chiều tối lại ra”, tức là e có cả 1 buổi chiều với cô. E cố gắng nén lại để giấu cảm xúc sung sướng, đang buồn ngủ lại gặp chiếu manh, phải nhanh nhanh để còn ra với người yêu nữa nào