ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 38
38
– Những cái T vừa kể là thật hay đùa ák? Cô hỏi 1 câu rất hồn nhiên sau khi ngồi nghe mọi chuyện
– Thật
Hình như vẫn còn có chút nghi ngờ, cô lại hỏi
– Mới bao nhiêu tuổi mà ai cho làm những cái đó?
E ko nói gì cả, đứng dậy móc trong ví ra 1 thứ vứt xuống giường.
– Cái chi đây T?
– Cái mà a nói với e đó, hấn đó.
Tới lúc này thì từ ngạc nhiên cô chuyển sang sợ hãi, mặt cô tái dại đi
– Dừng lại đi T, nghe e… dừng lại đi, T có biết đi vào con đường đó chỉ có chết thôi. Nghe lời e, e sợ…
– Ko dễ như e nghĩ đâu, liên quan nhiều thứ lắm Thảo ạh
– Hay T đến xin với a Quân, đừng làm nữa T, e xin T đấy
– A đã nói là ko phải xin là được, với lại ông Quân cũng chỉ là hợp tác để làm thôi, chủ của a là người khác
– Đừng làm nữa, T có biết là những cái đó phải đi tù đấy, T thương e thì T nghe e đi
Bó tay, cô quá ngây thơ, ko hiểu được chuyện của e đâu có phải cứ thích thì làm, chán thì nghỉ được đâu. Khi đã xác định đi theo con đường này tức là nó đã trở thành cái nghiệp của mình, và thực sự thì sau này khi e quyết định rút e cũng đã phải trả 1 cái giá ko hề nhỏ
Nhưng ở thời điểm hiện tại nếu ko có cách trấn an cô, đồng nghĩa là cô có thể làm vỡ lở mọi chuyện. Đây là bí mật mà ngoài cô ra e chưa nói vs ai, thậm chí cả gia đình, bạn bè. Khi e bắt đầu làm việc này, người dìu dắt e đã dặn 1 câu và sau này nó thành tôn chỉ sống của e, đó là “LÀM CÁI NÀY ĐẾN CẢ BẢN THÂN MÌNH LẮM KHI CÒN KO TIN ĐƯỢC THÌ ĐỪNG BAO GIỜ TIN AI”. E nói cho cô biết, đồng nghĩa là cánh cổng vào trại giáo dưỡng (nếu chưa đủ tuổi) hay trại giam (nếu đủ tuổi) đã mở sẵn 1 cánh rồi
– Uh được rồi a hứa là a sẽ ko làm nữa, nhưng ko phải là bây giờ. Ít cũng phải đợi 1 thời gian nữa a tìm được lý do a mới rút được, e hiểu cho a là a đã trót đi vào con đường này thì rút ra cũng ko phải là dễ, có thể phải đổi bằng mạng đấy e biết ko?
Cô lại tiếp tục khóc, sợ thật sao cô mau nước mắt thế cơ chứ, đụng 1 tí là cô lại khóc. E nhìn thấy cô khóc thì cũng cuống thật sự, leo lên giường ngồi cùng cô lấy tay lau nước mắt và dỗ dành cho cô đừng khóc nữa, haizzz
– Hứa với e là a phải bỏ ngay càng sớm càng tốt, nhớ ko? Nhỡ may a có mệnh hệ nào là e ko sống nổi được đâu
– Uh, a hiểu rồi. E trấn an cô, ít nhất là tới thời điểm này có lẽ cô cũng đã xuôi rồi, tức là bí mật của e cũng vẫn được đảm bảo. Tạm thời cứ phải như vậy đã, chứ ko thì hư hết. Ôm cô vào lòng, cô gối đầu vào vai e thầm thì
– E sợ lắm T ạh, e sợ cảm giác mất a, sợ lắm
– Thì a vẫn ở đây với e đó thôi, a cũng sợ cảm giác mất e. E có biết lúc thấy e cắt cổ tay a đau lắm ko, nếu sau này ko có e chắc a chết
– Nhưng rồi… cuối cùng… mình… cũng… ko đến được… với nhau. Tuy cô cố ý nói nhỏ lại nhưng e vẫn nghe thấy, e giật mình hỏi lại
– E vừa nói chi ák, đừng nói lung tung?
– Àh ko e có nói chi đâu, e bảo là T phải ôm e chặt hơn nữa, e thích tựa vào lòng a như zi này, ấm áp lắm
Cũng may cuối cùng mọi khúc mắc đã lại được gỡ bỏ, tuy rằng đầu tư có hơi nặng tay nhưng thôi ít nhất cô cũng đã ko còn hiểu nhầm nữa, thế cũng đã là thành công lớn rồi. 2 đứa cứ ôm nhau nói chuyện cho tới lúc chiều muộn. Cô kể về chuyện lúc sáng nay cô cũng bất ngờ, vì cô đã từ chối hội bạn rồi nhưng ko ngờ họ vẫn đến, mà đến rồi chẳng nhẽ để người ta về, nên cô miễn cưỡng mới phải đi. Còn về phần thằng mặt nồi Quang kia thì nó theo đuổi cô cả nửa tháng nay rồi, ngay từ đầu cô đã từ chối nhưng mà khổ là càng từ chối thằng đó lại càng bám dai. Tác động trực tiếp tới cô ko được, nó chuyển hướng sang tác động gián tiếp qua bạn bè cô. Buổi sáng nay đáng ra chỉ có mấy cô con gái đi với nhau thôi, cùng lắm 2 ông người yêu của 2 bà kia nữa, nhưng éo hiểu sao thằng mặt nồi Quang kia nó biết, thế là nó nhờ 2 bà chị kia tạo cơ hội. Mấy bà kia thì chắc cũng nghe cô nói ko thích rồi, nhưng từ chối cũng ko tiện nên cũng chỉ đồng ý tạo cơ hội chứ tuyệt đối ko tác động gì thêm. E nghe tới đó thì máu nóng trong người bắt đầu lăn tăn rồi, e hỏi cô
– Chứ tóm lại là e ko thích thằng kia đúng ko?
Cô xua xua tay
– Ko, ko, T nghĩ e là loại con gái đó àh? Ông đó phiền lắm, nhưng mà e cũng ko làm cách nào để từ chối được cả. Nói thẳng cũng nói thẳng rồi, giờ e chả biết làm zăng để thoát được đây
E cười nhạt 1 tiếng và ko nói gì thêm. Chắc chắn là sẽ có quà hậu hĩnh cho thằng mặt nồi kia rồi, đảm bảo nó sẽ sợ tới lúc chết
Ngồi với cô tới lúc chập tối thì có cô Nguyên (chị cả của cô) phóng xe máy từ quê xuống trông. Công nhận nhìn 2 chị e trong ảnh đã giống nhau, giờ gặp cô Nguyên ngoài đời mới thấy đúng là 2 chị e giống nhau kinh khủng, nếu ko nhìn kỹ có thể nghĩ là 1 người hoặc sinh đôi, nhưng cô Thảo có nét hơn cô Nguyên, cô Thảo có nét đẹp ngây thơ, thánh thiện đúng chất còn đi học, còn cô Nguyên cũng đẹp, nhưng do cô đã đi làm rồi, nghe bảo là đang làm giáo viên cho 1 trường cấp 2 nào đó ở huyện, đang cố gắng dạy 1 thời gian để chờ vào biên chế nên cô có nét đứng đắn, trưởng thành hơn
Cô Nguyên vào cũng e cũng chỉ thủ tục xã giao bình thường thôi, xong thì e cũng dặn sơ qua về lịch thay băng và tiêm của cô, cộng với mấy loại thuốc cần phải uống, toàn là kháng sinh chứ cũng chẳng có gì, có thể những ngày tới e sẽ ko được lên nữa, có chị cô rồi mai mốt là bố mẹ cô nữa, e ko tới được nữa
Bàn giao xong, e đứng ở ngoài cửa sổ để có thể nhìn cô trước khi về. Cô thỉnh thoảng cũng ngoái ra, rồi lại phải quay vào thật nhanh cho chị cô đỡ nghi ngờ. Đứng 1 lúc thì e cũng lững thững đi ra cổng viện bắt xe ôm vừa tháo đống băng trắng lốp đang băng bàn tay trái của e. Phải tháo ra chứ về nhỡ may có ai nhìn thấy mà hỏi tự nhiên sao tay lại băng thì đúng là vỡ mồm. Bàn tay e cũng đã khô miệng, nhưng mà lúc tháo tấm gạc ra thì cũng hơi thốn. Vừa mệt, vừa đói, về tới nhà thì e lục cơm xem còn gì ăn được ko, no cái bụng rồi thì leo lên phòng nằm ngủ 1 giấc. Lúc đi qua phòng cô thấy những vết máu đã được lau sạch sẽ, trên cái phản có cái túi du lịch, đoán chắc là của cô Nguyên. Như vậy là đã kết thúc 1 ngày, 1 ngày quá mệt mỏi với những cung bậc cảm xúc khác nhau