ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 36
36
Hôm nay viết sớm hơn mọi hôm, tối nay sẽ viết để up tiếp ạh
Tiếp
Đợi tới buổi chiều, cô vẫn chưa tỉnh dậy. E thì cứ hết ngồi lại đứng, rồi lại ngồi, trong ruột thì cứ nóng như có lửa đốt. Không phải vì e lo cho cô đâu, tuy cô nằm đó nhưng vẫn thở đều, có lẽ tác dụng của thuốc an thần vẫn còn nên cô vẫn cứ ngủ thế thôi. E chỉ đang suy nghĩ sẽ phải giải thích với cô như thế nào về chuyện của e và Quỳnh. Đúng là e với Quỳnh chẳng có chuyện gì hết, nhưng cả nghìn câu nói của e cũng chẳng bằng điều mà cô nhìn thấy ngay trước mắt, “tình ngay lý gian” nó là như thế đấy ạh
Đóng cửa phòng lại, e đi bộ lững thững xuống đi ra cổng viện để mua chai nước uống, tiện kiếm cái gì ăn chứ từ lúc đưa cô vào viện là khoảng 10 rưỡi, sáng chẳng ăn sáng lại quất cốc cà phê vào, lúc nãy tất bật chuyện nọ chuyện kia nên chẳng thấy cào ruột, giờ ngồi ko thì cơn cào ruột bắt đầu xâm lấn, khó chịu vãi đái. Mà nghĩ cũng lạ, tại sao cô biết mà lấy được con dao e để trong ngăn bàn chứ? Con dao đó từ đêm e gặp cô ngồi khóc ngoài sân e có lấy ra nhưng đã cất lại vào ngăn bàn, tại sao cô lại biết mà lấy ra đc?
Vừa đi vừa suy nghĩ, chả mấy chốc đã đi tới cổng viện. Đầu giờ chiều chẳng có cái gì nhét được vào bụng, thôi kệ mua chai nước uống tạm chứ bây giờ để cô lại mà chạy đi mua đồ ăn thì cũng ko yên tâm. Vả lại trên phòng cô cũng chưa có nước uống, chả hiểu sao bà mua bao nhiêu là thứ mà lại chẳng mua lấy chai nước uống. Thế là e vác thêm chai Lavie 1lit5 lên phòng, kèm theo là thỏi kẹo cao su nhai cho đỡ chán. Đi lên tới phòng, mở cửa ra thì cô vẫn chưa tỉnh, vẫn cứ nằm yên như thế. Buồn thật, cô định nằm mãi như thế hay sao?
Rót 1 cốc nước, rút 1 cái kẹo ra, e uống 1 hơi hết cạn cốc nước, rồi lại ngồi nhai kẹo cao su và nhìn cô. Các bác đã bao giờ trông người bệnh chưa ạh, mà nhất lại là người đang bất tỉnh hoặc đang ngủ, trời ơi e thấy nó chán kinh khủng khiếp. Cô mọi ngày hay nói hay cười, giờ nằm đó như bức tượng, mà chính bản thân e cũng chẳng biết là tới khi nào cô mới có thể tỉnh dậy, làm cho e có cảm giác rất lạ
Lang thang ra ngoài hành lang, tuy ở phòng riêng nhưng bệnh viện thì chỗ nào cũng như chỗ nào, cái mùi của thuốc sát trùng cứ sộc vào mũi làm e muốn ngạt thở, phải đi ra ngoài hành lang cho thoải mái. Đang đứng nhìn xuống sân bệnh viện, bỗng e nghe thấy tiếng động phát ra từ trong phòng. Vội chạy vào thì cô đã dậy, đang gượng ngồi dậy tựa vào thành giường. E chạy nhanh vào đỡ cô, vừa chạm vào vai cô thì cô lắc 2 vai, mặt ngoảnh đi nơi khác, ko muốn nhìn e. E biết là cô vẫn đang giận lắm, nhưng cô cứ giận lẫy kiểu đó thì cũng chỉ là tự làm khổ mình. Nghĩ vậy, nên e cứ cố gắng luồn tay vào 2 nách cô, nhấc lên kéo cô ngồi tựa vào thành giường. Cô thì đang yếu nên cũng chỉ biết chịu trận vậy thôi, chẳng thể phản ứng lại gì nữa
Nhấc cô cho ngồi tựa vào thành giường rồi, e liền đi ra lấy 1 cốc nước rồi đưa cho cô, ngại ngùng nói
– Nước này, e uống đi
Cô chẳng có phản ứng gì, vẫn cứ ngoảnh mặt đi nơi khác. Cầm cốc nước mãi mà chẳng thấy cô cầm, e đặt cốc nước xuống rồi ngồi luôn lên giường, lấy hết can đảm e hỏi
– Tại zăng e lại dại zứa, có chi e phải nghe a giải thích chứ, ko phải như e nghĩ đâu
Vẫn im lặng. E ko bỏ cuộc, vẫn tiếp tục nói mặc kệ cô có nghe hay ko
– A với Quỳnh ko có chi cả, lúc đó a cũng bất ngờ, nhưng mà e phải tin a, tự nhiên hấn…
Đang nói nhưng tự nhiên tới đoạn nhạy cảm, e kịp thời phanh mồm, bỏ lửng câu nói đó, lại ngọng líu chẳng biết nói thêm gì nữa. Cô thì cứ dửng dưng, mãi mới nói 1 câu
– Nói xong chưa, xong rồi thì đi ra ngoài đi, e mệt lắm, e muốn nghỉ
Giọng cô nhỏ nhẹ, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Có 1 chút thắc mắc, nhưng e nghĩ cô đã hiểu nên cũng thấy đỡ lo phần nào
– Uh thôi e nghỉ đi, a đi xuống dưới mua cái chi ăn đã, đói quá. E ăn chi ko để a mua luôn?
Cô ko nói gì, chỉ lắc đầu. E đi ra phía cửa, ngoái lại nhìn cô 1 lần nữa, khuôn mặt cô hốc hác, đôi môi tím tái, nhìn thảm thương tới đáng sợ. Đóng hờ cánh cửa lại, e đi nhanh xuống cầu thang để đi ra phía cổng viện
Đi được nửa đường, linh tính mách bảo có cái gì đó ko ổn, e ko biết nó là cái gì, nhưng tự nhiên 1 dòng suy nghĩ thoáng xuất hiện trong đầu. Nên quay lại kiểm tra tí nữa cho chắc, e ko muốn tin chuyện e vừa nghĩ là thật, nhưng tốt nhất là quay lại thì hay hơn, chẳng hết mấy thời gian. Nghĩ là làm, e quay đầu, đi ngược lên trên phòng
– Xoảng…
Vừa đi lên đến cầu thang, 1 tiếng động lạnh ngắt vang lên. Linh cảm của e đã đúng, e ko kịp suy nghĩ gì nữa, ba chân bốn cẳng chạy hết sức lên phòng cô. Cánh cửa vẫn khép hờ, e chạy tới cửa phòng, đẩy mạnh cánh cửa ra
Trên giường, cô nước mắt dàn dụa, đang cầm 1 mảnh thủy tinh khá lớn, mắt dán chặt vào mảnh thủy tinh đó ko rời. Ở dưới đất, nước và mảnh thủy tinh văng vung vãi khắp nơi. Lúc đó e ko còn biết gì nữa hết, chỉ có thể hét lên
– THẢO…
Cô giật mình nhìn ra ngoài phía e, tóc tai rũ rượi, 1 vài sợi tóc dính bết vào má cô vì nước mắt. Tại sao thế, tại sao cô cứ phải tự hành hạ bản thân mình như thế, thà là cô cứ mắng, cứ chửi, đánh cũng được đi, đằng này cô cứ hành hạ thân xác mình. Mỗi lần như thế là 1 lần cô đâm 1 nhát dao vào tim e vậy
– E bình tĩnh lại đi, có chi từ từ nói. A xin e, thà là e cầm dao đâm vào tim a đi, e đừng hành hạ thân xác mình như zứa, a xin e…
– T còn mặt mũi đứng đó nói những lời đó với tôi àh? Là tôi ngu, tôi cứ tin vào T, để đến bây giờ thì tôi được cái chi?
– A đã nói rồi, ko phải như e nghĩ đâu, e bình tĩnh để nghe a nói. E bỏ mảnh sành xuống
– Im đi, còn chi để nói nữa, những cái tôi nhìn thấy còn chưa đủ àh?
– E cứ như zứa thì zăng a nói được. Thôi được rồi, e ko tin a thì a chịu, nhưng e bỏ cái mảnh sành xuống, e đừng tự đày đọa mình nữa
Cô vẫn cứ khóc, e cũng khóc. Cô khóc vì nghĩ e lăng nhăng với Quỳnh, tất cả tình cảm, yêu thương, thân xác, thậm chí cả luân thường đạo lý cô cũng bỏ mặc, để dành tất cả cho e. Nhưng những thứ cô nhận lại là gì, chỉ là tủi nhục, là những giọt nước mắt, là sự ê chề cay đắng. Còn e khóc vì nhìn thấy cô cứ càng ngày càng héo mòn, càng ngày càng suy kiệt vì e. Hôm nay cô đã dám dùng dao cắt cổ tay, cầm mảnh sành định làm liều, liệu rằng ngày mai cô sẽ tiếp tục làm những chuyện điên rồ gì nữa.
Ngày hôm nay e may mắn giật lại được cô từ bàn tay tử thần, nhưng ngày mai, ngày mốt, hoặc một ngày nào đó cô nghĩ quẩn, liệu rằng e có may mắn như vậy nữa hay ko? E sợ cảm giác mất cô
– Tại sao…hức… mà… tôi khổ thế… hức… này… hức… hức
E quỳ gục xuống trước giường cô, mỗi lời nói, mỗi giọt nước mắt của cô giống như muối sát, những giọt nước mắt ăn năn hối hận vẫn cứ lã chã rơi. Phải làm gì đây, e ko biết phải làm gì để giải quyết tình thế éo le đang diễn ra nữa. Nói thì e ko thể nói thêm được gì nữa, nói cô cũng chẳng chịu nghe. Đầu óc e mụ mị đi, lúc đó e chẳng biết mình định làm gì nữa, chỉ biết hành động theo bản năng mách bảo, rồi tới đâu thì tới
E nhặt 1 miếng mảnh cốc ở gần chỗ e lên, từ từ đứng dậy…