ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 33
33
– Dạ… e… e…
– Thôi chú vào vấn đề chính đi, cứ đùa mãi
Bất ngờ là chính con bé Quỳnh đã cứu e ra khỏi tình huống oái oăm này, đúng là hoạn nạn mới thấy chân tình
– Thôi được, a cũng nói ngay vào vấn đề chính đây, thật ra thì…
Đến lúc này e như được cởi tấm lòng, thì ra chỉ là vấn đề làm ăn, thế mà a cứ câu giờ mãi, làm suýt tí nữa thì e đái mẹ ra quần, con mẹ a. Cuộc nói chuyện đã bớt phần áp lực hơn, và e cũng đã hiểu rõ phần nào về việc tại sao con bé Quỳnh lại cặp với Lâm “bưu”, thực chất đó cũng chỉ là 1 mối quan hệ mang tính làm ăn, con bé Quỳnh tiếp cận với Lâm “bưu” chỉ với mục đích mở đường cho việc làm ăn của ông Bảo này. Nhưng ko ngờ chưa được cơm cháo gì thì xảy ra vụ thằng Lâm bắt được con bé Quỳnh với thằng cu kia, thế là hết chuyện. Mà cũng phải công nhận là hội này cũng buồn cười thật, làm ăn với người đi làm chưa đủ, giờ lại còn làm ăn với cả đám học sinh vắt mũi chưa sạch, thật sự là e cũng éo hiểu nổi
Nói 1 hồi, ông Bảo bắt đầu im lặng để chờ đợi quyết định của e. Bây giờ e muốn từ chối cũng khó, mà nếu bảo đồng ý thì chắc chắn là e ko đồng ý, vì thực sự e cảm thấy vụ này quá sức kinh tởm, hay nói đúng hơn là hội này quá là rẻ rách. Chưa biết sẽ phải làm như thế nào, e đành kiếm cớ hoãn binh để suy nghĩ thêm, phải làm thế nào để từ chối khéo bọn này thôi, nghe thì cũng có vẻ thơm nhưng mà cuối cùng ra thì chỉ mang tiếng xấu, tốt nhất là dẹp mẹ cho lành
– Cái ni chắc a để e suy nghĩ thêm, vì bất ngờ quá e chưa thể quyết định được
– Ok, nếu e đã nói zứa thì cứ trả lời a sau cũng được, nhưng có chi thì báo sớm để a còn tính nữa nhé. Àh công việc của ai người đó làm, e hiểu rồi chứ
Mẹ, cái đó cần éo gì ông phải dặn, muốn tôi im mồm thôi chứ gì
– Dạ vâng e hiểu
– Uh thôi a có tí việc phải đi trước, e với cái Quỳnh cứ ngồi chơi đi nhé
– Dạ vâng a có việc cứ đi trước đi ạh, e cũng sắp về luôn rồi ạh
Con bé Quỳnh từ nãy tới giờ im lặng ko nói gì, nghe e nói thế thì hét ầm lên
– Về chi mà về, đang còn sớm mà, ngồi thêm lúc nữa đi T. Chú cứ về trước đi, cháu ngồi lúc nữa cháu mới về
Ông Bảo chỉ cười nhẹ, rồi đứng dậy đi nhanh xuống dưới. Đợi ông Bảo xuống hẳn dưới, e mới quay ra chất vấn con bé Quỳnh
– Tưởng cậu tốt thế nào, hóa ra đều có ý đồ cả àh?
– Ý đồ chi cơ, tớ có ý đồ chi đâu? Con bé Quỳnh tỏ ra 1 khuôn mặt ngây thơ nhất có thể, làm như ko hiểu e nói gì
– Thôi đừng giả vờ nữa, nếu cậu thích diễn thì cứ ở lại diễn 1 mình, tớ về trước đây
– Rồi ko đùa nữa, thật ra hôm nay tớ tìm cậu đúng là vì mục đích này, nhưng thật sự thì tớ… tớ…
– Có chi thì nói luôn đi, tớ ko thích úp mở đâu
– Thật ra tớ… tớ… tớ cũng muốn gặp cậu mà. Con bé Quỳnh bắt đầu lắp bắp, nói mãi mới hết 1 câu
– Muốn gặp tớ, chẳng phải chỉ vì chuyện của ông Bảo thôi àh?
– Ko phải, chuyện của chú Bảo là 1 phần thôi
Nói thật là lúc đó e đã lờ mờ đoán ra tình hình rồi, nhưng vẫn phải cố tỏ ra mặt lạnh để xem con bé này nó muốn cái gì
– Cậu loằng ngoằng quá, thôi nếu ko còn chi nói thì tớ về
– Uh thì… tớ… tớ… thích cậu đák
Khỏi phải nói, tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng nghe chính miệng con bé Quỳnh nói ra, e vẫn bị giật mẹ nó mình. Nhưng như đã nói, giật mình thì giật mình nhưng e đã chuẩn bị tâm lý sẵn nên e chỉ cười nhạt rồi nói
– Thích tớ ák, tớ nói thật nhák, tớ ko muốn giống như thằng Lâm đâu, nên cậu khỏi cần phải làm trò đó
– Cậu bảo tớ làm trò chi, cậu nghĩ cái chi ák?
– Cần tớ nói thẳng đúng ko? Tớ nghe qua ông Bảo nói chuyện vừa nãy thì tớ đã hiểu đó là nhiệm vụ của cậu, nhưng xin lỗi là cậu nhìn nhầm người rồi. Thứ nhất là tớ có người yêu rồi, thứ 2 là tớ cũng ko thích cái kiểu làm ăn của ông đó, nên cậu về nói với ông Bảo là tớ ko nhận vụ ni đâu, khỏi cần cậu mất công đong đưa với tớ
Cơ bản là lúc đó e muốn nói 1 lần cho dứt khoát, hơi phũ tí nhưng e ko muốn để dây dưa nhiều sau này càng mệt. Nhưng điều mà e càng ko thể ngờ được là sau những câu nói đó của e, con bé Quỳnh ngồi khóc tu tu như 1 đứa trẻ. Nó khóc rất to, mẹ con này càng ngày càng làm cho e ko thể đỡ được
Nó chỉ ngồi khóc, bỏ mặc e ngồi ngại vãi cả nồi. E nghĩ là e đã phũ quá mức cần thiết, và bây giờ là lúc lãnh nhận hậu quả. Từ trước đến giờ e chẳng ngại gì, chỉ ngại nước mắt đàn bà, nó như có 1 ma lực nào đó làm cho trái tim nào dù cứng rắn đến đâu cũng sẽ mềm nhũn, và e cũng thế thôi, nhìn thấy đàn bà khóc là e lại ko chịu đc
– Này, nếu tớ có nói sai thì tớ xin lỗi, tớ nghĩ chi thì nói zứa
Mẹ tự nhiên nói vớ va vớ vẩn, làm cho nó càng ngày càng khóc to hơn. Lúc đó là cuống mẹ rồi, đầu ko nhảy số kịp nữa rồi
– Thôi đừng khóc nữa, người ta nhìn kìa
Dỗ mãi thì con bé cũng im mồm ko khóc nữa, đúng là ko có gì dai dẳng hơn con gái khóc, dỗ mỏi cả mồm nó mới chịu im. Chờ cho nó bình tĩnh rồi, e mới dám nói tiếp
– Về chuyện lúc nãy thì tớ xin lỗi, tớ là người ko biết nói chuyện, nếu làm cậu buồn thì cậu bỏ qua cho tớ. Nhưng tớ cũng nói luôn là tớ có người yêu rồi, nên chắc là tớ với cậu chỉ có thể làm bạn thôi
Con bé Quỳnh thì cứ ngồi thừ ra đó, mắt vằn lên nhìn rất đáng sợ. Chả biết có nghe hay ko, nhưng mất 1 lúc sau nó buông ra 1 câu lạnh ngắt
– Đó là con nào?
– Cái đó cậu ko cần biết
– Tớ cần phải biết, cậu nói đi. Quỳnh nói mà như hét vào mặt e
– Cậu biết để làm chi, tớ nhắc lại 1 lần nữa là tớ với cậu chỉ đến đây thôi, ko thể đi xa hơn được
Tiếp tục im lặng, dường như bây giờ chỉ có im lặng và im lặng. Ngồi thêm 1 lúc nữa cũng chẳng nói thêm gì, e tìm cách rút lui sớm
– Thôi tớ phải về đây, cậu cũng về luôn đi nhák
– Đợi tí lấy xe tớ về, chứ bây giờ chả nhẽ cậu đi bộ về?
– Thôi khỏi, để tớ gọi thằng e đến đón, cậu về luôn đi
– Đã bảo lấy xe tớ về mà, tớ đưa cậu đi thì tớ phải đưa cậu về chứ
Dằng dai mãi cuối cùng thì cũng xuống lấy xe rồi e chở nó về nhà e, e xuống rồi nó chạy xe về. Thanh toán tiền nước, e có hỏi lại mấy đứa nhân viên thì ông Quân vẫn chưa về. E ra lấy xe, nó thì cứ đứng tựa lưng vào tường mắt nhìn xa xăm, ko biết nó đang suy nghĩ cái gì trong đầu. Lấy được xe ra mà gọi mãi nó mới đi ra, ngồi lên xe. E cố gắng phóng thật nhanh, lúc này e rất ngại đối diện với Quỳnh. Trong lúc đó, mỗi người có lẽ đang theo đuổi những suy nghĩ của riêng mình. Quỳnh nghĩ gì e ko đoán được, nhưng e thì đang suy nghĩ về quyết định của mình. So về mọi mặt cô thua Quỳnh, nếu như e gặp Quỳnh trước thì có lẽ e đã yêu Quỳnh chứ ko phải là cô. Thế nhưng định mệnh mà, đã là số phận thì cố tránh cũng ko được, e chỉ yêu cô, chỉ 1 mình cô mà thôi
Chạy gần tới cửa nhà, e hơi có chút hốt vì cô đang ngồi ngoài cổng, ánh mắt hướng đúng về phía e đang chạy về. Nhưng lúc đó cái tự ái lại nổi lên, cô đã cho mình xem cảnh ko muốn xem thì mình cũng cho cô xem cảnh tương tự, xem ai tức cho coi. E cố tình chạy về tới ngoài đường trước nhà, cố tình để cho cô thấy e đi với Quỳnh về. Cô thì nhìn e với ánh mắt khó hiểu, nhưng mà e mặc kệ, đỗ xe xuống rồi quay lại nói với Quỳnh
– Đến nhà tớ rồi, thôi cậu về đi
Bất ngờ, Quỳnh vẫy vẫy e lại, ra hiệu muốn nói thầm với e chuyện gì đó. E thì cũng thật thà, thấy ra dấu thì tưởng có chuyện gì cơ. Ghé sát tai vào, e nghe thấy Quỳnh nói thầm vào tai e
– Tớ sẽ có cách làm cho cậu phải thích tớ
Nói rồi nó hôn trộm vào má e, sau đó thì phóng xe đi luôn, ko cả thèm quay đầu lại nữa. E thì lúc đó vì quá bất ngờ, e ko đề phòng được tình huống này xảy ra nên mặt cứ đần thối ra. E ko để ý rằng 2 hàng lệ đang lăn trên má cô…