ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 32
32
Chào các bác, lâu lâu mới viết được, mà đã viết thì phải cố gắng hành hạ các bác bằng 2 chap luôn nhé
Tiếp
– Đi đâu đây người đẹp?
– Cậu biết chỗ nào đi ko, tớ chẳng biết đi đâu cả
Vãi cả nồi, tự nhiên 2 đứa vác nhau đi, mà chẳng biết đi đâu. Dừng kít xe làm con bé Quỳnh giật mình, người ngả dúi dụi về phía trước, tuy là gái mới lớn nhưng chắc nó giống e, cũng phát triển trước tuổi nên cặp ngực nó cũng khá nảy nở đập vào lưng e, cảm giác êm êm cũng thấy phê vãi. Con bé Quỳnh gắt lên
– Làm chi ák, đừng có lợi dụng nhák
Cái định mệnh, e thề là lúc đó e dừng xe đột ngột vì e cảm thấy thốn vì e đã chẳng biết đi đâu, hỏi nó nó cũng chẳng biết đi đâu, thế tóm lại thì đi đâu bây giờ? E phải lên tiếng ngay để tránh bị mang tiếng
– Xin chị, chị có chi để tôi lợi dụng? Thế tóm lại là bây giờ đi đâu đây, chứ tớ cũng chẳng biết đi đâu cả
Suy nghĩ 1 hồi, con bé Quỳnh đề nghị
– Hay đi cà phê đi, cậu hay ngồi quán nào thì đưa tớ đến đó
Nghe đến cà phê, e chỉ nghĩ ngay đến quán của ông Quân. E thuộc loại người ko thích thay đổi, nên đã ngồi đâu thì chỉ ngồi 1 chỗ đó thôi, ko thích đi lung tung
– Tớ thì hay ngồi ở …, chỗ gần Bờ Hồ ák, ra đó đc ko?
– Àh, quán của Quân “chùa” đúng ko, được đấy, quán đó có view nhìn ra hồ. Duyệt, thẳng tiến
Có điểm đến rõ ràng, như đc mở tấm lòng, e kéo ga nhanh hơn. Chỉ độ 5 phút sau, e đã tới trước cửa quán của ông Quân. Bỗng những kỷ niệm chợt ùa về, e nhớ về buổi tối ngọt ngào với 2 ngọn nến, chiếc bàn hướng ra ngoài hồ, tình yêu đầu tiên nảy nở từ đây. Có chút cảm giác chợt buồn, e lại nghĩ về cô, cảm giác cay đắng, chua xót lại hiện lên thật rõ ràng. Cầu xin, tất cả chỉ là 1 giấc mơ, tỉnh giấc rồi thì mọi chuyện sẽ trở lại như bình thường
Quỳnh bước vào quán trước, e thì chạy xe vào bãi để gửi xe. Gửi xe xong tiến vào quán thì Quỳnh đã đi tới cầu thang, ra dấu cho e bảo lên tầng 2. Con bé dường như rất quen thuộc với quán này rồi, vừa bước vào chắc là đã nói với nhân viên dọn bàn tầng 2, e thì nán lại 1 chút hỏi nhân viên
– Anh Quân đâu rồi e?
Cậu nhân viên vừa pha nước, vừa ngoái cổ ra trả lời
– Anh Quân đi vắng rồi a, a có cần gấp thì để e gọi cho a Quân về
– Àh thôi, tưởng anh Quân có ở quán thì a chào a Quân 1 tiếng thôi, nếu đi vắng thì thôi e ạh
Tiến từng bước chậm chạp lên tầng 2, e ko muốn đi lên đó tí nào, vì sợ rằng những thứ ko muốn nhìn sẽ lại xuất hiện. E đi rất chậm, làm cho con bé Quỳnh sốt ruột lắm nên khi e đi lên tới nơi, nó đã gắt lên
– Làm cái chi mà đi có mấy bước mà lâu zứa, làm người ta ngồi từ nãy đến giờ
– Àh tớ đợi hỏi ông Quân có tí việc, nhưng mà ông ấy đi vắng nên giờ tớ mới lên
Con bé Quỳnh nở nụ cười ranh mãnh, hỏi chất vấn
– Gặp để bàn chuyện làm ăn đúng ko, thì ra đúng là cậu làm bên mảng kia àh?
Cái gì thế, sao con bé này cái gì về e cũng biết, kể cả những chuyện mà đáng ra chỉ 1 mình e biết mà nó cũng biết, vô lý thật
Hai đứa ngồi nói chuyện 1 lúc thì 1 cậu nhân viên bê lên 2 cốc cà phê đen. E ngạc nhiên vì chắc cậu nhân viên mang nhầm bàn, vì e đã gọi nước đâu
– Ơh e ơi, a chưa gọi nước mà…
Không đợi e nói hết câu, con bé Quỳnh đã chen ngang
– Tớ gọi đấy, chứ chờ cậu thì đến bao giờ
Đúng là cà phê đen, ko đường, nhưng sao lại là 2 cốc, và cũng ko thấy có gói đường nào cả. Sao con bé này cái gì cũng biết, từ những cái nhỏ nhất của e nó cũng biết, thật ra con bé này muốn gì đây. Biết bao nhiêu câu hỏi cứ xuất hiện trong đầu e, e sẽ phải làm rõ mọi chuyện
– Thật ra cậu muốn chi, nói thẳng luôn đi, ko cần phải bày trò nữa đâu
Con bé Quỳnh ko giật mình khi nghe câu hỏi đó của e, nó cười nhẹ và cũng hỏi lại e
– Chứ theo cậu thì tớ muốn chi ở cậu?
– Tớ chẳng có chi để cho cậu cả, nên nếu ko còn chi nữa thì tớ về trước. E bắt đầu tỏ thái độ gay gắt, cần phải chơi chiêu với con bé này 1 chút
– Cứ ngồi đã, nước vừa mới gọi ra, cậu cứ uống nước rồi tớ sẽ cho cậu gặp 1 người, gặp xong cậu muốn đi đâu thì đi, khỏi cần hỏi nhiều, hì hì
Bất chợt e có cảm giác lạnh xương sống vì con bé này, cảm giác áp lực bắt đầu đè chặt lên suy nghĩ của e. Cái gì thế này, cảm giác con bé này quả thật ko đơn giản, giống như nó đang có thể nhìn thấu tâm can của e
– Gặp… ai, zăng tớ lại… lại… phải… gặp?
– Đã bảo đừng hỏi nữa, cứ chờ đi rồi cậu gặp xong sẽ biết
Cảm giác giống như e đang bị lạc vào ma trận, càng đi càng rối, ko thấy đường ra
Một lúc sau, người mà e cần phải gặp cũng xuất hiện. Đó là 1 người thanh niên tuổi khoảng gần 30, gương mặt khá góc cạnh, và đặc biệt đôi mắt sắc lạnh, giống như có thể nhìn thấu tâm can của người đối diện
– Đây là thằng T mà cháu nói phải ko?
– Dạ vâng , đây là T mà cháu vẫn kể cho chú đấy
Lúc này, con bé Quỳnh đứng sau lưng người thanh niên đó, còn người đàn ông đó thì ngồi ghế đối diện với e.
– Em là T, học cùng với con Quỳnh đúng ko?
– Dạ vâng, e là T ạh, anh là…
Con bé Quỳnh nhanh mồm trả lời hộ
– Đây là chú Bảo, chú của tớ
Vẫn trong tâm lý đề phòng, vì thực chất e với ông này chưa từng gặp nhau, mà e cũng chưa biết là có phải vấn đề ân oán gì ko. Nhưng nếu có ân oán thì tìm đại ca giải quyết, chứ e chỉ là hàng ong ve có biết gì đâu
– Dạ e nghe Quỳnh bảo là a muốn gặp e?
– Đúng rồi, a nghe nói ở trường e cũng có tiếng nói đúng ko?
Bỏ mẹ rồi, rõ ràng là ân oán rồi, cảm thấy xương sống có cái gì đó hơi lạnh lạnh rồi đây
– Dạ đâu có ạh, Quỳnh cứ nói quá chứ e cũng mới là thằng con nít, có biết chi đâu a
– Đệ của B “chí” mà nói là bình thường, chú cũng khiêm tốn quá
Xong hẳn, biết cả đàn anh thì xác mẹ định rồi, quả này khả năng bỏ xác ở quán này khá cao. Bây giờ e chỉ mong ông Quân ở đâu thì về nhanh để cứu e ra khỏi tình cảnh này, chứ e run lắm rồi a Quân ơi