ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 31
31
Chán nản, e lết từng bước lên lại phòng, nằm vật ra thở phì phò như đang lên cơn sốt. Trong đầu lúc này hàng loạt thứ cảm xúc hỗn loạn, hàng đống câu hỏi tự e đặt ra, và đương nhiên là lúc đó đầu e bắt đầu nóng dần lên. Thằng chó đó chắc chắn sẽ ko yên với e, điều đó là chắc chắn, nhưng còn cô thì sao, e có thể làm gì với cô đây?
Haizzz, thì ra cảm giác ghen nó là như vậy àh? Bây giờ e mới cảm nhận được cảm giác của thằng Lâm hôm đó, nhưng thằng Lâm có thể thoải mái đấm đá, thoải mái dằn mặt thằng tình địch kia và con đàn bà dám cắm sừng nó. Còn e, e hoàn toàn có thể dạy cho thằng kia 1 trận, hoặc vài trận cũng đc, mặt e nó biết rồi thì chỉ cần nhờ đám anh em 1 tiếng, thằng kia cũng sẽ nát bấy. Nhưng còn cô, cô mất 1 sợi tóc e còn ko nỡ làm, bảo e sao có thể làm gì đc cô đây. Nhưng nếu cứ giữ tâm trạng này thì e cũng sẽ có lúc mất kiểm soát
2 hàng nước mắt bất chợt lăn dài. Từ trước tới giờ dù đánh nhau, bị đánh đau đến đâu e cũng chẳng bao giờ khóc, thế nhưng từ khi quen cô, rồi yêu cô, tự nhiên e trở nên ủy mị, mau nước mắt đến đáng sợ. Tình yêu thật kỳ diệu, nó có thể biến 1 cục đá thô ráp, vô tri như e dần có tình cảm, có cảm xúc, biết yêu biết ghét. Ngày hôm nay ko chỉ là ghét, e hận cô tới tận xương. Các bác đã bao giờ nhìn thấy cảnh người mình yêu lên xe đi cùng với 1 thằng khác, mà nếu vô tình nhìn thấy còn đỡ, đằng này nó hiện ra ngay trước mắt mình mà mình ko thể nói, càng ko thể thể hiện thái độ, mà phải giấu ngược vào trong, nó cay đắng, uất nghẹn tới đầy cổ họng các bác ạh
Đang nằm chán đời suy nghĩ, bỗng e giật mình vì có tiếng mẹ gọi vọng từ dưới nhà dưới
– T ơi, xuống có đứa nào tìm này
Mẹ kiếp, tâm trạng đang không vui, cay muốn mù mắt mà lại còn có người đến gặp
– Mẹ nói hộ con là con ko có nhà, hoặc con mệt lắm ko muốn gặp ai cả. Lúc đó e còn tâm trạng nào mà gặp ai nữa, nếu e gặp ai đó chắc e bóp cổ chết người đó mất
– Mẹ nói rồi nhưng mà hấn ko nghe đâu, hấn bảo con trốn ko thoát khỏi tay hấn đâu.
Quái, giọng nói nghe nửa quen nửa lạ, mà cái chính là ko phải giọng mẹ, mà là của 1 người khác. Giật mình quay ra, đã thấy con bé Quỳnh đứng lù lù trước cửa phòng. Đù, nó lên từ lúc nào mà e ko biết gì, con bé này như là ma ấy. Mà càng ngạc nhiên hơn là tại sao nó lên đc đây, nó éo biết ngại àh?
– Ko có nhà thật ko, tớ có phải hổ đâu mà ko muốn gặp tớ
– Tự nhiên… zăng cậu lại biết… mà cậu lên đây lúc nào ák?
– Biết cái chi, nếu nhà cậu thì chỉ cần hỏi vài người là biết thôi, còn tớ lên có xin phép mẹ cậu đàng hoàng nhák. Con bé nói bằng giọng thản nhiên vãi cả đái, lạnh hết cả người
– Ko phải, àh mà thôi tìm tớ có chuyện chi ko?
– Chẳng có việc chi cả, hôm nay chủ nhật được nghỉ, ở nhà thì tự nhiên thấy nhớ cậu thì tìm cậu định rủ đi chơi thôi. Đi chơi với tớ đi, ở nhà làm chi?
Vãi cả đái, làm như e với nó đã thân quen từ lâu rồi ák, đến rủ đi chơi mới sợ. Mà đáng ra những lúc như này thì phải kiếm anh nào điều kiện mà thả thính chứ, tìm e làm gì? Thắc mắc quá, nhưng e chả biết phải hỏi từ đâu, chỉ nói bâng quơ
– Ko rảnh, cậu đi thì cứ đi đi
– Nằm không mà bảo ko rảnh, rõ điêu. Ơh mà chả lẽ cứ để tớ đứng ngoài đây àh?
Đệt, khó vãi nồi, giờ mà ra ngoài ngồi thì cũng khó, mà mời nó vào thì cũng ko đc, mà mời xuống nhà thì càng khó coi. Cuối cùng thì cũng nén lại
– Thôi cậu vào đây đi, phòng tớ bé lại bừa bãi, ko chê thì cứ vào đi
– Hì hì, con trai mà như zi là đc lắm rồi. Mà thôi đi đâu đó đi, tớ buồn quá
– Cậu buồn thì tìm bạn bè cậu rủ, tớ với cậu hình như chưa có tí quan hệ nào với nhau thì phải?
– Cậu ko coi tớ là bạn àh? Mặt con bé méo xẹo, éo hiểu thật ra con bé này đang nghĩ cái con mẹ gì nữa
– Ơh, tớ…
– Thôi đc tớ xin lỗi nếu làm phiền cậu, tớ về đây. Ánh mắt con bé ánh lên nét buồn, đôi mắt ướt át ấy làm e có chút xao động
– Từ từ, thôi đằng nào tớ cũng ko làm chi, đi thì đi
– Thôi phiền cậu lắm, với lại tớ với cậu có là cái chi đâu. Coi như tớ vô duyên, mà đúng là tớ vô duyên thật, tự nhiên lại…
– Thôi tớ xin lỗi, ko phải tớ có ý đó, tại cậu đến bất ngờ quá nên tớ hơi giật mình. Cậu xuống nhà trước đi để tớ lấy xe đạp
– Cái chi, đi xe đạp ák?
“Mẹ có xe đạp đi là mừng rồi, còn muốn éo gì nữa”. Nghĩ trong bụng thì là như thế nhưng e chả dám nói
– Chứ ko chả nhẽ đi bộ, tớ chỉ có xe đạp thôi
– Cậu đi đc xe máy ko, tớ đi xe đến mà, khỏi cần cậu phải lấy xe
Cái định mệnh, con bé này làm e đi từ ngạc nhiên này tới bất ngờ khác. Rồi, đã có xe đưa xe đón thì còn cái gì để ngại nữa đâu. Mà tới bây giờ e mới để ý, con bé Quỳnh thật sự đẹp, cao ráo, trắng trẻo, những chỗ cần lồi nó cũng lồi tương đối, chỗ nào cần lõm nó cũng lõm 1 cách tinh tế, nửa kín nửa hở để làm cho người ta cảm thấy thèm khát và tò mò. Khuôn mặt trái xoan, mũi cao và thẳng, đôi môi đỏ mọng nhờ nó dùng son khoe rất khéo, nó đủ độ đậm để nhìn đôi môi nó rất mọng. Đặc biệt là đôi mắt, đôi mắt tròn xoe như 2 hòn bi, hàng lông mi cong vút, nhìn rất có hồn. Đôi chân dài thẳng tắp, lấp ló sau chiếc váy màu kem, quả thật nếu con bé này nếu chịu khó chăm chút thì sau này lớn lên sẽ ko thua kém gì hoa hậu hay người mẫu.
Ngắm gái đẹp và rung động trước gái đẹp là bản chất chung của cánh đàn ông, và e cũng thế thôi. Tưởng tượng tới cảnh sắp đc chở sau lưng 1 người con gái đẹp, tự nhiên thấy có gì đó hãnh diện và e mỉm cười 1 mình. Con bé Quỳnh thấy e cười 1 mình thì nhìn e khó hiểu
– Tự nhiên cười cái chi ák, bệnh àh?
– Àh đâu, tớ nghĩ mấy chuyện linh tinh thôi
Đi xuống dưới nhà, đúng là có chiếc xe đang đậu gọn gàng trước nhà. Là xe gì thì e ko nhớ, chỉ nhớ là xe số vì thời đó xe ga đã có nhưng tương đối hiếm vì giá cả trên trời. Con bé Quỳnh đi theo sau e, tới nơi thì ném cái chìa khóa về e. Leo lên nổ máy, e phóng vút đi hòa mình vào phố phường