ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 3
Bữa cơm kết thúc nhanh chóng, và e đã tổng kết được thêm 1 số thông tin nữa về cô: Cô vừa tròn 20, thi ĐH 2 năm đều thiếu điểm nên nhà cho lên thành phố học CĐ chứ ở nhà lấy chồng thì phí hoài 12 năm học. Gia đình cô cũng thuộc dạng có điều kiện ở quê, buôn bán gì đó, cộng thêm bố cô (tức ông cậu Hạnh) lúc trước có tranh thủ kiếm đc ít đất ruộng khoán của mấy nhà nên vừa nhà làm, vừa cho thuê . Nói là nhà làm cho oai chứ thật ra nhà cô thuê 100%, cô ko phải làm vất vả, thảo nào mà cô đẹp thế, trắng hồng và cách ăn mặc cũng khá hợp mốt chứ ko như e tưởng tượng lúc đầu. Nhà có 3 chị em, cô là thứ 2, 1 chị đầu và 1 em trai đang học phổ thông. Năm đó cô lên học ngành du lịch, trường nào thì e ko nhớ vì nghe đâu sau này trường sát nhập vs trường ĐH Công nghiệp TPHCM, cũng thuộc đoạn ngã ba Môi.
Đang trong bữa cơm, mấy ông nhõi trong phố đã hú ầm làm e nóng hết cả ruột (vì gia đình e ăn cơm khá muộn, khoảng 7h mới bắt đầu ăn), cố lùa nhanh mà cô kéo ghê quá, tại bình thường ăn xong là phải rửa bát, xong hết thì làm gì, đi đâu mới đc. Cô cứ thấy đứng ngồi ko yên thì bảo đi đâu cứ đi đi, bát để đó cô rửa (thấy cuộc đời bắt đầu nở hoa rồi đây. Như bắt đc vàng, thế là té gấp. Chạy 1 lúc vã hết cả mồ hôi tới hơn 9h mới về tắm rửa, đương nhiên là sau khi nghe 1 đoạn cải lương dài lê thê của bà già. Kệ nghe mãi quen rồi, lấy quần áo tắm rửa rồi phóng lên đại bản doanh liền. Lúc mới về e ko thấy cô đâu cả, mà cũng ngại hỏi, đoán chừng chắc là cô lên trước rồi. Đúng y như rằng, đi lên ngó vào thấy cô đang ngồi tựa lưng vào tường, hình như đang đọc cái gì đó thì phải. Thế là ko bỏ qua cơ hội, phóng sang nói chuyện liền
Khi đó cô tắm rồi, mặc bộ quần áo ngủ màu hồng phấn, bằng thun ngắn tay, quần lửng khoe ra đôi chân dài. Ôi cô ăn gì mà trắng quá vậy, tay trắng, mặt trắng, giờ chân cũng trắng nốt, thế này thì những trên người cô chỗ nào sẽ là chỗ đen đây (đùa thôi cái này là sau này mới nghĩ, lúc đó ngây thơ trong sáng chỉ thấy trắng thôi)
– Cô chưa ngủ ạh?
– Uh đang còn sớm mà, cô đang đọc truyện 1 lúc mới ngủ được
– Cô đọc truyện chi ák, còn quyển nào ko cháu mượn đọc với?
– Truyện con gái mà, T đọc zăng đc
Vừa nói cô vừa giơ bìa truyện lên. Truyện quái gì ák, đại loại là tiểu thuyết tình cảm. Các bác 8x hay 9x đời đầu chắc biết mấy kiểu tiểu thuyết tình cảm của mấy tác giả VN hay TQ, kiểu dạng như truyện ngôn tình bây giờ ấy, in bằng giấy gì màu vàng vàng cũ của ngày xưa, sờ vào nhám hết cả tay, mực in thì tèm lem nhưng ngày xưa hút các bà các mẹ rất ghê. Kể cả ngày xưa mẹ em cũng mê mấy loại truyện này lắm, lúc nào cũng có vài quyển gối đầu giường. Có lần thử lấy đọc thử mà thấy ong hết cả đầu, chả hiểu cái gì sất
Đúng là loại này thì e ko tiêu hóa được rồi, trước giờ e toàn đọc truyện tranh thôi, truyện chữ kiểu này nhìn thôi là nhức mắt nói gì đọc. Thế là làm bộ mặt méo xệch, e hỏi lại:
– Cô ko có quyển truyện tranh nào àh, truyện ni thì cháu chịu
Cô mỉm cười nhẹ:
– Cô lại ko đọc truyện tranh bao giờ cả, nhìn vào hình rối hết cả mắt. Ah T đọc truyện ma ko, cô có quyển truyện ma mà ko biết cô có mang đây ko, để cô tìm rồi lấy cho T đọc
Nói là làm, cô mở cái rương tôn lục 1 lúc, cuối cùng lấy ra 1 quyển truyện ma, tựa đề thì e ko nhớ rõ lắm, đại ý nội dung là các câu truyện ma ngắn ghép lại thành 1 truyện, mỗi truyện là 1 tác giả khác nhau. Tự nhiên nhớ ra mình sang đây nói chuyện vs cô cơ mà, có phải mượn truyện đâu, h mượn đc rồi lại phải về bên kia àh? E liền ngồi xuống phản, cũng tựa lưng vào tường nhưng ngồi ở chiều ngang, cách cô khoảng 2 cánh tay. Cô thấy e ngồi xuống đó thì cũng thu chân lại, xếp chân cong cong như mấy người mặc váy hay ngồi. Ngồi được thì bắt đầu gợi chuyện tiếp:
– Cô làm chi ko, ngồi nói chuyện 1 lúc cho đỡ buồn đi cô.
– Uhm cô ko làm chi cả, nói chuyện tí đi chứ cô đọc truyện cũng mỏi hết cả mắt rồi
– Chứ cô lúc nào thì bắt đầu vào học, mà cô học xa zứa thì chắc nhà phải gửi xe máy xuống chứ cô đi xe đạp xuống Môi cũng đủ chết
– Uh tạm thời cô đi xe đạp mấy hôm thôi, mấy hôm nữa bố cô xuống mang xe máy xuống luôn, ngày kia cô lên trường làm thủ tục nhận lớp rồi.
– Mà cô học dưới đó là cô học buổi nào?
– Cô học cả ngày, sáng đi chiều về
Mẹ, tưởng cô chỉ đi nửa ngày thì còn né được khoản rửa bát, đây cô đi cả ngày thì chắc chắn cháu ăn cái án buổi trưa rồi, mới tưởng nở hoa đc 1 tí thì cuối cùng đã tắt ngấm
Ngồi gần thế này e đc ngắm cô kỹ hơn, bao nhiêu nét đẹp trên gương mặt cô giờ hiện ra trước mắt e rõ ràng hơn, chi tiết từng đường nét hơn. Mái tóc bây h cô đã buông dài, chắc lúc này mới gội đầu nên tóc cô vẫn còn hơi ẩm, 2 má phúng phính, ửng hồng hiện lên rõ ràng hơn khi cô cười, ôi sao cháu yêu 2 gò mà đó thế chứ. Đôi môi anh đào nữa, chúm chím nhìn duyên kinh khủng. Ngồi nói chuyện mà e cứ nghĩ tới mấy cái linh tinh, tất nhiên ko phải là tình dục mà chỉ là những suy nghĩ về cô thôi…
Hnay chương hơi ngắn các bác nhé, ông nội e bị ngã nên chỉ tranh thủ viết được nhiêu đây, hẹn các bác ngày mai nếu có điều kiện e sẽ viết thêm