ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 28
28
chào các bác e lại trở lại rồi đây. e thấy ở phần #1 của e có ai đó đã sửa lại và thêm mục lục. cảm ơn ai đó e ko biết là ai, chắc là các MOD đã giúp e làm phần mục lục, cảm ơn rất là nhiều
Tiếp
– Zăng… cô ko ngủ đi, ra đây làm chi?
Cô ko nói gì cả, lầm lũi đi nhanh qua e để về phòng. Những thắc mắc trong lòng ko cách nào giải được càng làm cho e muốn điên lên. Nếu cứ giữ những điều đó trong lòng sẽ có ngày e phát điên, e quay lưng lại nói với theo
– Tại zăng e phải làm như zứa, có chuyện chi zăng ko nói với a?
Có vẻ như bị nói trúng tâm tư, cô đứng khựng lại, vừa nói vừa xụt xịt
– Chả có chuyện chi cả, cô đã nói với T là hãy quên những chuyện đó đi, cô với T là cô cháu, từ sau đừng gọi cô như zứa nữa
Không từ bỏ, e tiếp tục tấn công
– Không có chi mà nửa đêm ra đây ngồi khóc? Nếu không có chuyện chi thì Thảo quay lại đây, nhìn thằng vào mặt T nói lại những lời đó đi
– Đừng điên nữa T, mọi chuyện đã qua rồi, đừng cố chấp nữa được không? Cô vẫn quay lưng lại, tiếng nấc nho nhỏ phát ra trong khó nhọc
Chán nản, càng cố gắng thì cô lại càng chối bỏ. E vứt con dao tự chế đang cầm ở tay ra đất, 1 tiếng keng lạnh ngắt vang lên, e ngồi phịch xuống đất. E sẽ từ bỏ, ko phải vì e ko cố gắng níu giữ, mà là cô ko đón nhận. Thôi thì cứ coi như tất cả là 1 giấc mơ, tỉnh rồi thì phải trở về thực tại
Cô thì vẫn đang đứng đó, những tiếng nấc nghẹn ngào cứ vang lên. E lúc đó chẳng còn biết gì nữa, đầu óc e đau như búa bổ vì hơi bia, và vì hàng loạt những suy nghĩ rối rắm lởn vởn trong đầu
– Thôi muộn rồi, T đi ngủ đi
– Đi đi
– T…
– Đi đi, đừng nói thêm chi nữa
Bất ngờ, cô quay lưng lại, ngồi thụp xuống ôm chầm lấy e, giọng nói nức nở hòa lẫn với nước mắt
– E …xin T, e… e…cũng… đang đau lòng… lắm, T đừng dày… vò e thêm… nữa đc… ko?
Là sao, càng ngày càng khó hiểu, đầu óc e ong lên, mắt nhòe đi, bất động như khúc gỗ. Nhưng e chắc chắn trong đêm nay phải làm rõ hết mọi chuyện, cứ như thế này e sẽ phát điên mất
– Thôi đc rồi, bình tĩnh lại, kể cho a nghe có chuyện chi, làm zăng nào. Ko khóc nữa, có chi thì phải nói với a chứ
Đưa tay lên phủi phủi vào quần, rồi nhẹ nhàng đưa lên lau khuôn mặt cô. Cũng bẩn thật, nhưng bây giờ thì còn cần biết gì sạch với bẩn nữa. Cô thật sự rất yếu đuối, rất mong manh. Cô cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, nhưng bên trong cô cũng chỉ là 1 người đàn bà, dù có gống mình lên thì cũng phải có lúc yếu đuối, muốn buông xuôi
Cô ngồi bên cạnh e, tay e nắm lấy tay cô, cô lúc này tuy vẫn còn nức nở nhưng cũng đã dần lấy lại đc bình tĩnh
– Thôi đi T, mọi chuyện là do e, T ko cần biết làm chi cả. E xin T, từ nay chuyện của mình chấm dứt đi, e xin T đấy, đc ko?
– Chính e đã nói mình đến với nhau ko dễ dàng, e quên rồi àh? Kể cả nếu chấm dứt thì cũng phải có lý do chứ?
– Là ông bà, hình như ông bà biết chuyện của mình rồi…
Rồi cô bắt đầu kể về cuộc nói chuyện buổi tối hôm đó. Đại ý là hôm đó ông bà gọi cô lại nói chuyện, cố tình nhắc về những chuyện giống như e và cô, tuy là nói vu vơ chuyện của người nào đó nhưng ông bà cố gắng xoáy sâu vào việc họ hàng mà làm như vậy thì ko đc, bla blo, rồi chốt lại là nhắc cô lên đây học thì chỉ nên lo học thôi, đừng nghĩ tới những chuyện khác, kẻo sau này nhỡ có chuyện gì bản thân cô mang tiếng xấu đã đành, kể cả bố mẹ cô và ông bà e cũng sẽ phải nhận ko ít búa rìu của họ hàng, làng nước vì ko biết dạy con dạy cháu. Cô nghe và đã cố tình bày ra nhưng việc trong đêm đó, cốt là để có 1 lý do chấm dứt mối quan hệ giữa e và cô
– Thì ra tất cả mọi chuyện là như zứa? E ngồi nghe cô kể mà đi hết từ bất ngờ này tới bàng hoàng khác, nhưng đáng ra nếu cô nói với e thì e sẽ suy nghĩ cách để giải quyết, đằng này cô tự tìm cách giải quyết, mà lại giải quyết theo cách ko thể thốn hơn
– T có giận e ko? Cô hỏi, mắt cô nhìn thẳng vào mắt e
– A ko giận e, nhưng đáng ra e nên nói với a, chứ e nghĩ ra kiểu đó cũng chả phải là cách giải quyết
– E cũng muốn nói, nhưng e biết nói kiểu chi đây. T biết là e cũng đau lòng lắm ko?
– Thôi ko nói nữa, đi vào đi ngủ đi, ngồi ngoài đây làm chi
– Vâng, vào đi T, e cũng buồn ngủ rồi
Đỡ cô dậy, đưa cô vào phòng, cuối cùng cũng đã phần nào biết đc mọi chuyện, giờ nếu còn muốn tiếp tục thì cả e và cô đều phải cẩn thận hơn. Nhưng tại sao ông bà lại nói với cô như thế nhỉ, nếu đã biết thì đáng ra cũng phải nói cả với e, sao tự nhiên chỉ nói với cô mà ko nói với e?
– Qua đây ngủ với e đi, nhưng mà chỉ cho ngủ thôi, cấm làm chi đák. Cô nói thầm vào tai e
– Thôi đang trong thời điểm đây tránh đc thì tránh, đợi vài hôm nữa xem tình hình đã
Cô cũng thấy ý kiến đó hợp lý, chứ nói thật e ở bên cô mà bảo e ko làm gì thì chắc e bị thần kinh mất. Vào tới phòng cô, tự nhiên cô quay lại nhìn e và nói
– Đừng bỏ e T nhák, e ko phải cố ý đâu, nhưng mà…
Ko để cô nói hết câu, e đã khóa môi cô bằng 1 nụ hôn vội. Nụ hôn đó vội vàng, nhưng lúc đó e cả thấy nó thật nồng nàn, sau bao nhiêu ngày kìm lòng, giờ này mới có thể giải tỏa hết những nhớ nhung, những cảm xúc chất hàng đống ở trong lòng
Buông nhau ra thật nhanh, e sợ e ko kìm đc cảm xúc. Lên ngồi với cô thêm 1 lúc nữa, nói vài ba câu chuyện thì cô đã ngủ quên từ lúc nào. Nhẹ nhàng đắp tấm chăn mỏng cho cô, e hôn lên má cô rồi cũng rút êm về bên phòng