ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 26
26
E lúc đó giống như 1 con thú, hay nói đúng ra là dục vọng đã làm mờ mắt e. Hôn môi cô ko đc, e tính cúi xuống bú vú cô. Nhưng chưa kịp cúi xuống thì bất ngờ có 1 cơn nhói đau ở bụng. Vâng thật bất ngờ, là cô vừa lên gối cho e 1 phát vào bụng, sau đó dẫm chặt lên chân e. Cảm giác thốn vãi chưởng, e theo quán tính cúi gập người xuống vì đau, nhưng cũng vì thế mà e tỉnh hoàn toàn. Cũng may là cô vẫn cố tình lên gối vào bụng, chứ nếu thấp hơn tí nữa thì thôi xong đời trai.
Cô đứng đó, hai hàng nước mắt đang lăn dài trên má, nhưng cô vẫn cố gắng bịt miệng để tiếng khóc nhỏ lại. Mình vừa làm gì thế này, tại sao mình vì dục vọng thấp hèn mà làm cho cô như thế? E ngồi phịch xuống, tựa lưng vào bức tường, cúi mặt ko dám nhìn cô. Cô thì lấy quần áo mặc vào, dường như cô cố gắng mặc nhanh để thoát khỏi tình cảnh này, đương nhiên vẫn khóc như mưa. Thật sự lúc đó e ko thể hiểu được chuyện gì, nhưng e biết là cô đang rất giận. Mặc xong quần áo, cô mở cửa đi nhanh ra ngoài, không quên ném lại một ánh mắt khinh bỉ, thật sự đó là cảm giác khinh bỉ, rồi bỏ mặc e cứ ngồi đực ra như thế
E ngồi khá lâu ở trong nhà tắm, rồi mở nước lên tắm qua loa. Lúc này thì chỉ biết tắm, tắm để gột rửa hết những ngọn lửa dục cuối cùng còn sót lại trong tâm trí. Lúc này thì thật sự hối hận, chỉ vì một phút ko kìm lòng đc, để bây giờ cô căm ghét mình. Chắc là cô ghê tởm thật sự, vì bản thân e cũng đang tự cảm thấy ghê tởm chính mình. Mọi chuyện chẳng lẽ đã kết thúc rồi hay sao, cô chắc chắn sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho e, e bắt đầu cảm thấy sợ
Tắm xong, thất tha thất thểu bước lên phòng. Trong đầu e lúc này rối như tơ vò, chủ yếu là ko biết phải làm thế nào để cô tha thứ. Cánh cửa phòng cô vẫn mở he hé, cô ko đóng cửa. Quái, e vẫn cứ nghĩ là khi lên thì cánh cửa gỗ nặng nề kia đã đóng chặt, ko ngờ cô vẫn để hé cửa. Khẽ mở cánh cửa vừa đủ để lách vào. Cô đang ngồi nhìn ra cửa sổ, ánh mắt xa xăm vô định giống như 1 cái xác ko hồn. Không gian như đặc quánh, ngột ngạt và nặng nề. E lách vào rồi nhưng nhìn thấy cảnh đó thì chỉ biết chết đứng. Đầu thì nghĩ đc nhiều lắm, nhưng mồm thì cứng ngắc chẳng dám nói gì. Mà nói gì bây giờ, bây giờ trong mắt cô e giống như 1 thằng tồi, nói gì bây giờ cô cũng chẳng nghe lọt nữa
Đứng đó khoảng 10 phút, e lấy hết sức can đảm, nói nhỏ
– Th… Th… Thảo, ngủ… đi, muộn rồi
Ko có tiếng trả lời, cô vẫn cứ ngồi im đó, ko có chút gì phản ứng. Thấy mình phải làm gì đó chứ chẳng lẽ cứ để tình trạng này, e nhẹ nhàng leo lên trên phản
– Đứng dưới đó, đừng lên đây
Giọng nói cô lạnh ngắt, cô ko thèm quay đầu lại nhìn e, chỉ nói theo bản năng
– Đừng như zứa nữa đc ko, a biết là a sai, e muốn đánh muốn chửi zăng cũng đc, nói a kiểu chi cũng đc, nhưng đừng như zứa nữa đc ko
Đến lúc này cô mới quay đầu lại, đôi mắt tuy đỏ hoe nhưng sắc lạnh, làm cho e cảm thấy hơi rùng mình. Cô từ từ tháo sợi dây chuyền e tặng cô đêm đầu tiên của 2 đứa, nắm chặt trong tay mấy giây như để cố gắng níu giữ chút tình cảm cuối cùng trong lòng
– Chia tay đi, coi như tôi đã nhìn nhầm người. Trước kia tôi cứ nghĩ T sẽ ko như những thằng đàn ông khác. Ai ngờ…
– Ko… ko phải. Thảo, ko phải như e nghĩ đâu, lúc đó chỉ là…
Định nói, nhưng lúc đó ngượng quá nên bỏ lửng câu nói. Cô bỏ sợi dây chuyền ra phản, giọng nói tuy nhẹ bẫng nhưng đầy oán trách
– Còn chi nữa mà ko phải, thôi coi như là tại tôi hết, cuối cùng thì tôi cũng hiểu, đàn ông thì thằng nào cũng như thằng nào. T ko cần phải suy nghĩ về chuyện vừa nãy, qua rồi thì thôi. Từ ngày mai mình sẽ lại vẫn chỉ là cô cháu thôi, ko nên có những chuyện vượt quá giới hạn nữa
Hết rồi, hết thật rồi. Cô đã nói ra điều e lo sợ nhất, mặc dù biết cô sẽ khó chấp nhận chuyện vừa rồi, nhưng chưa bao giờ e nghĩ cô sẽ nói ra lời nói chia tay. Chính cô đã nói tình yêu này vốn dĩ ko hề dễ dàng, nên cũng sẽ ko thể nói chia tay đơn giản như thế. Nhưng ngày hôm nay, từng câu từng chữ cô nói ra giống như những mũi dao vô hình, đâm xuyên vào tim e. Cũng có thể hiện tại cô đang giận nên nói lẫy, e cố gắng vớt vát
– Thảo, bây giờ e muốn mắng, muốn chửi, muốn làm chi a cũng đc. Nhưng e cũng đã từng nói tình yêu của mình ko dễ dàng, chẳng lẽ vì 1 lúc ko thể kìm chế của a mà e ko bỏ qua đc àh?
– T còn dám nói những câu đó àh, T chỉ coi tôi như 1 thứ đồ chơi, mặc kệ cảm xúc của tôi. Đúng là tôi yêu T, nhưng tôi càng ko chấp nhận đc T coi t giống như 1 con điếm, muốn ngủ lúc nào thì ngủ, thậm chí vừa rồi T còn định…
Giọng nói của cô bắt đầu nghèn nghẹn, ko thể nói tiếp thêm 1 câu nào nữa. Sự tủi nhục đã lên tới đỉnh điểm, cô nhìn e bằng ánh mắt vừa oán trách, lại vừa thương xót. Cô dường như cũng đang đau đến xé lòng vì tình cảnh hiện giờ
– E suy nghĩ đi đâu ák, chưa bao giờ a nghĩ coi e là chi cả…
– T ko cần phải nói thêm nữa, tôi cũng ko muốn nói thêm nữa, nấy đó là đủ rồi. Tôi trả lại T sợi dây chuyền, coi như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra. Thôi tôi mệt lắm, T về bên kia ngủ đi
Vẫn chưa hết bàng hoàng, e vẫn đang đứng chôn chân ở đó. Tai e ù đi, ko dám tin những việc vừa xảy ra là sự thật. Phải cố gắng lắm e mới có thể đứng vững đc. E bị cái tính là sĩ diện rất lớn, lắm lúc tới mức lạnh lùng, cho dù gặp phải chuyện gì cũng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh. Đến nước này thì mọi thứ đã ko còn cách cứu vãn, thôi thì để xuôi theo tự nhiên thôi
– Thảo… àh ko, cô… cô cứ giữ lấy đi, cháu… cháu đã tặng rồi thì cháu ko lấy lại. OK, cô đã nói zứa thì cứ như cô nói đi
Quay lưng đi, e giấu hoàn toàn nước mắt vào trong tim, ko thể để cô nhìn thấy mình khóc. E bước nhanh ra khỏi cửa phòng, thật nhanh chóng để che giấu cảm xúc của mình. Nói thì cũng nói hết rồi, e ko muốn nói thêm gì nhiều nữa, nhưng trong lòng vẫn còn ngổn ngang trăm thứ
– Cô ngủ sớm đi, cháu… xin… lỗi
E đi ra khỏi cánh cửa, mặc kệ phía sau lưng, cô đang ôm mặt khóc như mưa. Đây là cái kết mà chẳng ai mong muốn, nhưng dù sao nó đã xảy ra, cho dù hối hận thì chỉ có thể nói xin lỗi chứ ko có cơ hội để quay lại.
Quay về phòng, e nằm thẳng cẳng ra cái chiếu. Tới lúc này e mới có thể khóc, khóc vì hối hận, khóc vì 1 cuộc tình đang đẹp bị e dẫm nát chỉ vì chút dục vọng thấp hèn, khóc vì kể từ đây e sẽ mất đi cô, người con gái đầu tiên e đã yêu
Dần dần, e chìm vào giấc ngủ, kết thúc 1 ngày buồn thật buồn