ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 20
20
Tiếp
Đứng ngoài cửa đợi cô 1 lúc thì cô cũng mở cửa ra, mặt vẫn còn cười nhăn nhở, lại còn lè lưỡi lêu lêu nữa chứ. Đc cứ chờ đó, ngộ sẽ páo trù
Đi xuống tới bếp, e chỉ đứng sớ rớ ở ngoài thôi chứ có biết làm gì đâu, mà vốn dĩ cô cũng chẳng cần giúp, cô làm hết mọi việc. E chỉ có việc đứng ở ngoài thỉnh thoảng trêu cô 1 tí cho cô cười thôi. Lúc này nhìn cô thật giống như 1 người vợ đảm, không khí trong bếp thì ngột ngạt tới khó thở, hơi nóng bốc ra ngoài chỗ e đứng mà e còn thấy khó thở, thế mà cô thì cứ coi như ko, thỉnh thoảng e chọc cho mấy câu là lại cười. Trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, e ngó quanh ngó quẩn ko thấy ai thì chạy vào lau mồ hôi cho cô, rồi lừa lúc cô ko để ý e cũng hôn trộm cô 1 cái vào má, rồi lại té ra. Cô bị hôn trộm thì giật mình, nhưng rồi lại cười rồi nói
– Liều zứa, nhỡ may có ai đi qua thì zăng?
– Kệ, đi qua thì được nhìn cảnh tình cảm chứ zăng, hề hề
Cô nghe thấy thế thì cũng bó tay, lại cười và tiếp tục công việc
– Có nóng ko, ra ngoài đây tí cho thoáng chứ ở trong đó mãi ko chết ngột àh?
– Nóng chứ, nhưng mà e quen rồi. Bếp ở quê còn nóng hơn như zi, mà làm mãi cũng quen
– Sau này a ko để e làm việc nhà đâu, a thuê người làm hết
– Eo giàu nhờ, sau này cứ lo đủ ăn đi, chưa chi đã lo đến thuê người làm rồi cơ
– A nói thật đák, sau này a ko để e làm những việc ni đâu, xót hết cả ruột
– Hôm nay tự nhiên quan tâm gớm nhờ. Mà có chi đâu, e thích mà
– Thích đứng trong bếp nóng như zi ák, đùa àh?
– E thích chăm sóc gia đình, mà cũng có chi vất vả đâu, e thích mà
Bó tay với cô, làm cực nhọc thế mà bảo là thích. Ngày đó e cũng chỉ nghĩ rất đơn giản là cái nào vất vả quá thì e ko bắt cô phải làm, cần thì thuê người chứ e ko để cô phải chịu khổ (suy nghĩ trẻ con quá các bác nhờ)
Nấu nướng mãi cuối cùng cũng xong, cô chạy ngay ngoài để tránh hơi nóng đang hầm hập bốc ra từ bếp, vừa chạy ra vừa kêu
– Ui cuối cùng cũng xong, khiếp nóng quá T ạh
Lúc đó e chẳng biết nói gì với cô, người cô ướt đẫm mồ hôi, mặt thì đỏ gay lên, miệng thì thở hắt ra từng đợt nghe mệt mỏi vô cùng. Nắm tay cô, e khẽ nói
– E vất vả quá, thương e lắm Thảo ạh
Cô cười gượng gạo, dường như mệt thì mệt nhưng vẫn phải cố gắng tỏ ra ngoài mặt là ổn
– Cẩn thận có người xuống kìa. Đã bảo là ko vất vả chi cả mà, hì hì
– Thôi để a vào dọn đồ ra cho, nhìn e mồ hôi kìa, mặt thì đỏ gay
Nhưng cô nhất quyết ko nghe, nói ai lại để con trai vào bếp. Nói 1 lúc thì có tiếng bà đi xuống, thế là thôi khỏi phải giành nhau, cô bảo e đi ngay ko bà lại nghi
Bữa cơm hôm nay diễn ra như bình thường, dường như ông bà đã quên hẳn vụ cô tính chuyển đi rồi. Cũng may, chứ bây h ông bà mà hỏi đến thì đúng là chả biết trả lời như nào. E và cô tính là nói dối bảo gọi về rồi nhưng bố cô ko đồng ý, nhưng mà cũng chưa ổn lắm. Thôi kê tới đâu hay tới đó, chưa hỏi thì vẫn có thời gian để nghĩ cách đối phó tiếp
Dọn dẹp xong, cô và e lại dắt nhau đi lên phòng. Lúc này e và cô giống như đôi vợ chồng mới cưới, cứ quấn lấy nhau chả lúc nào muốn rời nhau. Lên tới nơi, đóng cửa cẩn thận, e và cô lại leo lên phản ngồi nói chuyện
– Hôm nay zăng mà e lại về buổi trưa, chiều nay e ko phải học àh?
– Chiều nay vẫn học bình thường, nhưng mà để chồng e ở nhà 1 mình ko yên tâm nên e trốn về, hì hì
Hơi bị giật mình với cách gọi của cô, nhưng e chấn tĩnh lại ngay
– Đâu, chồng e đâu, zăng a ko nhìn thấy?
– Chứ ai đang ngồi ở đây, còn bày trò nữa.
– Chưa cưới xin chi mà đã gọi là chồng của e, nhận vơ
– Àh zứa đák, chứ hqua làm chi người ta mà bây h còn cần cưới nữa mới cho gọi là chồng
– Làm chi, chả nhớ làm chi hết, hô hô
– Có thật là ko nhớ chi ko, để đây nhắc lại cho mà nhớ?
– Nhắc đi, ko nhớ thật đák
– Vô duyên, ko nói chuyện với T nữa. Cô cúi mặt xuống, thẹn thùng ko nói nên lời
– Thôi nào, chưa chi mà đã dỗi. Mà a hỏi này, hqua e đau lắm àh?
– Đến bây giờ đang còn đau đây này, ko biết đâu bắt đền người ta đi
– Uh, rồi để đó a đền cho nhák
Chỉ cần nói hết câu đó là e và cô lại quấn lưỡi nhau. Nói thật là hôn cô dù bao nhiêu lần e cũng ko thấy chán, có thể nói lúc đó e hôn đc lúc nào là e hôn tới tấp, hôn nhiệt tình. Bất giác e luồn tay vào trong áo cô, bóp nhẹ bầu ngực căng tròn của cô sau lớp áo ngực. Bầu ngực mềm mại, săn chắc ấy làm cho thằng cu lại khởi nghĩa đòi dành chính quyền, nhưng cô thì cứ cố kéo tay e ra
– Đừng T, đang giữa ban ngày, mà e đang còn đau lắm, ko làm đc đâu
Nghe cô nói thế thì e dừng lại, dù thằng cu muốn ra đòi chính quyền lắm rồi nhưng e cũng đành cố nhịn. Người con gái này e ko thể chà đạp, cô đã ko muốn thì e cũng ko thể ép cô được, dù biết là nếu cứ cố làm căng thì cô cũng phải chiều. Vả lại cô cũng đang còn đau, bây h mà cứ bắt ép cô quá e cũng có chút gì đó ko nỡ. E cũng rút tay ra khỏi áo cô, ngồi tựa lưng vào tường. Cô thấy như thế thì cũng ngồi lại gần e, tựa đầu vào vai e và nói nhỏ
– Chịu khó đợi mấy hôm nữa rồi e chiều nhák, e biết T muốn lắm nhưng mà e sợ lắm T ạh, hqua e đã…
Ko cho cô nói thêm nữa, e bịt miệng cô lại
– Thôi e ko cần nói đâu, a biết mà. A làm khổ e nhiều quá, yêu e lắm Thảo ạh
– Có chi đâu mà khổ, e thấy vui chứ có chi đâu mà khổ. Đừng nói vớ vẩn là e lại giận ák
Còn nói đc gì nữa đây, chỉ biết ôm cô thật chặt vào lòng. Cô cũng vòng tay lên ôm lấy vai e, cảm giác ấy yên bình đến lạ thường.
– T ơi, e bảo cái ni này
– Chi ák?
– Chiều nay a chở e xuống Sầm Sơn nhák, hôm trước nói rồi mà đến hôm nay e mới trốn về đc. Đi chứ ko chuẩn bị a vào học rồi khó đi lắm
– Chiều nay thì ko được rồi, chiều nay a đi đá bóng sớm, tí nữa a phải đi rồi
– Cái chi cơ, thôi ở nhà đi với e đi, chờ mãi mới đc hôm nay e về sớm, định chiều nay rủ a đi với e mà a lại đi. Cô ngồi bật dậy phản ứng ngay sau khi e nói tin đó
– A lỡ hẹn bọn hấn rồi chứ ko thì a cũng đi với e, nhưng mà hẹn rồi ko hủy được
– Có chi mà ko hủy được, cứ bảo nhà có việc, ai bắt a đi
– Zứa làm zăng được, thôi chịu khó ở nhà ngoan, hôm sau rồi a cho đi
– Tức là bây h a coi bạn bè a quan trọng hơn e phải ko? Cô vừa nói vừa rưng rưng, nước mắt trực tuôn ra rồi
– E nói cái chi ák, so sánh kiểu đó zăng được
– Nếu zứa thì chiều nay a đi với e, hoặc là ko đi đâu cả
– Ko được, a lỡ hứa rồi, bây h tự nhiên bỏ ngang…
– Nói zứa tức là chiều nay a vẫn cứ cố đi phải ko?
– Hôm sau rồi a cho đi, đợi hôm nào e nghỉ học rồi mình đi từ sáng sớm luôn
Cô ko nói thêm gì nữa, nằm xuống phản quay lưng lại với e, ra chiều giận dỗi
– Thôi a chỉ đi tí thôi mà, hứa với e là hôm sau a đưa e đi cả ngày luôn, sáng sớm đi tối về
– A muốn đi đâu thì đi, hứa hẹn với e làm chi
Căng rồi, mới đó mà đã giận rồi, kiểu này sao đây trời. E cũng nằm xuống nhẹ nhàng, đưa tay qua ôm lấy vai cô. Nhưng cô gạt tay e ra, ko cho e ôm. Nản quá, e nằm yên đó ko dám làm gì nữa. Cảnh này thấy quen quen, nhưng 2 thời điểm là 2 hoàn cảnh khác nhau. Nhưng e vẫn cố gắng vớt vát
– Thì a đã hứa là hôm sau a đưa e đi cả ngày rồi
– Chả cần, a đi đâu thì cứ đi đi, kệ e
– E đang giận a như zi mà e bảo a kệ e, a kệ làm zăng được?
– Có chi mà ko kệ được, a đi với bạn a cứ đi, e có cản a đâu?
– Thà là e cản a đi, a còn đỡ sợ, đằng đây…
– A mà cũng biết sợ ák?
– E đừng nói chuyện kiểu đó, a đã bảo hôm sau rồi a với e đi, làm chi mà e phải thái độ
– E chả thái độ chi cả, e bảo a muốn đi đâu thì đi, vì kể cả e có nói chi nữa thì a cũng vẫn cứ đi cơ mà, a coi bạn bè quan trọng hơn e cơ mà
– E đừng có nói vô lý kiểu đó, chả bao giờ a so sánh e với bạn bè để mà nói ai hơn ai kém cả. Máu nóng đã dồn lên đầu, e ko kiềm chế được nữa
– A nói tôi vô lý ák, tôi vô lý cái chi? Zăng lúc nói yêu tôi, lúc ôm tôi, lúc hôn tôi, lúc ngủ với tôi ko thấy a nói tôi vô lý. Tôi muốn đi chơi riêng với người yêu tôi thì gọi là vô lý àh? Tôi muốn người tôi yêu chiều tôi 1 tí thôi cũng gọi là vô lý àh?
Cô òa khóc như 1 đứa con nít, rồi lại tiếp tục nằm xuống quay lưng lại với e, tiếng khóc vẫn cứ rấm rứt. Chịu hết nổi, e cũng đi ra khỏi phòng cô, chạy thẳng xuống nhà, phóng ngay sang nhà thằng đệ…