ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 19
19
hôm nay có sớm hơn mọi ngày các bác nhák, tí nữa đi ăn tất niên, sợ tối về say qua ko viết được
Tiếp
Giật mình tỉnh dậy, trời đã sáng từ bao giờ rồi. Chẳng thấy cô đâu cả, chắc là cô đi học. Ko biết bây giờ là mấy giờ, nhưng chắc là đã muộn lắm, vì tuy cửa sổ vẫn đóng nhưng qua khe cửa những tia nắng chiếu xuống đã khá gay gắt, và tiếng người qua lại đã khá ồn ào. Ngồi dậy xoa tay vào mặt cho tỉnh táo, mở cửa sổ ra để ánh sáng và không khí tràn vào phòng, cảm giác thật dễ chịu. E bị cái tật là bất kể mùa đông mùa hè khi ngủ thì phải mở cửa sổ cho thoáng, nhưng hqua thì ko thể mở cửa sổ đc. Ờh nghĩ lại chuyện hqua, bỗng dưng cười một mình. Sau 1 đêm vật vã, ngủ như chết, giờ tỉnh dậy thấy thật là thoải mái. Trên cái rương tôn của cô có mảnh giấy, lại bắt đầu viết thư nữa, ngại ghê
“Ngủ như chết, bị người ta hôn trộm cũng chả biết. Ở nhà ngoan đợi e, đến trưa e về. Định gọi a dậy nhưng thấy a ngủ ngon quá lại thôi. Yêu và hôn a nhiều :X:X:X”
Vãi, lợi dụng lúc mình ngủ hôn trộm mình, tội này đáng chém. Ơh mà sao cô lại về buổi trưa nhỉ, bình thường toàn đi tới chiều cơ mà? Xuống nhà đánh răng rửa mặt thì đã hơn 7h, chết thật dạo này toàn ngủ muộn, dậy muộn nên chả tập tành gì, thấy người mỏi mỏi. Nhưng mà có cô rồi thì chỉ muốn ôm cô mà ngủ thôi, tập tành quái gì nữa. Làm gì cho tới trưa đợi cô về nhỉ, thôi thì lại sang thằng đệ thôi. Vừa qua tới nhà thì thằng đệ đã lại gay gắt bài ca quen thuộc
– ĐM ông biến mẹ ông về đi, tối hqua ông đi đéo đâu mà t qua nhà thì bảo ông đi vắng?
– Chú qua nhà a ák, ờh tối hqua a đi… sinh nhật, muộn mới về. Có việc chi ák chú?
– Chuyện đầu bòi, sang nói với ô là hnay đá bóng rồi, lo mà chuẩn bị chứ chuyện chi.
Cái định mệnh, thì ra hnay đã thứ 5 rồi, nhanh vãi lều. Giật mình nhẹ 1 cái, e tìm cách chống chế
– Ờh thì… a nhớ mà, cần đéo chi chú phải nhắc. Đi làm tí Gunbound ko, a chán quá đéo có việc chi làm
– ĐM đi thì đi, t sợ ông àh? E mới mua đc cái mũ cá chép, còn thiếu cái áo nữa là đủ bộ rồi
Thế là 2 thằng lại dắt díu nhau ra quán net, ngồi chán chê tới 10h thì về. Thằng đệ hnay bắn lên tay, vả lại 2 thằng e chơi solo random, mà nó toàn bốc đc xe ngon, 1 ván rồng, 2 ván ngựa, bèo bọt hơn thì toàn Aduka với Mage, nó cho e sấp mặt. E thì khỏi nói rồi, Trico, con sâu vàng, lại còn tù hơn là bốc đúng con bu mê răng, có biết bắn siêu cao éo đâu mà bắn bu mê răng. Bắn 1 lúc thì thằng đệ rủ bắn Half life, và e cũng sấp mặt tập tiếp theo. Mẹ thằng cờ hó, đc bữa thắng thì cười hô hố vào mặt e, vừa trêu tức
– Tôi bảo ông rồi, đợt trước là tôi nhường ông thôi, chứ ông ăn thế đéo nào được tôi. Thôi về mang sách vở sang đi tôi dạy lại cho, ha ha
– Thôi bớt nói phét đi, mấy hôm trước chú thua như chó zăng chưa thấy chú khóc lóc nhờ, đc bữa ăn may tưởng là hay àh?
– Đã bảo là tôi nhường ông thôi, tôi sắm đc cái mũ cá chép là ông hết cửa chơi với tôi mà. Thôi đi uống nước chè đi a, lâu rồi mình ko ra nước chè
Ờh công nhận thằng đệ nói đúng, lâu lắm rồi ko đi nước chè. Từ xưa tới giờ e chỉ có 3 thứ nghiện: Game là số 1, truyện là số 2, và nước chè là số 3. Sau này lớn lên tí nữa thì nghiện thêm cà phê, nhưng cơ bản thì cà phê ko uống cũng đc, truyện thì bây giờ cũng đỡ hơn rồi, chỉ có 2 món kia là mãi chẳng bỏ được, ăn sâu vào máu rồi
– Đi, ra bà già ngồi đi, a cũng lâu rồi ko ra đó, đi tí cho đỡ nhớ
Thế là lại tiếp tục tăng 2, ra ngồi nói phét tung giời, trêu bà già chủ quán mỏi mồm thì lại kéo nhau về. Trước khi về, thằng đệ còn gọi giật
– Nhớ 4h chiều nay a nhák, e qua nhà a rồi đi? Mà đi sớm tí a nhák, thấy bảo nếu đỡ nắng thì tâp trung đá sớm rồi đi uống bia nữa
– Vãi lol, lại còn bia nữa, như người lớn nhờ
– E chả biết, nhưng thấy bảo chiều nay thắng hay thua cũng đi ák, bọn phố trên hấn rủ
– Bình thường đá sân nước toàn nước ngọt cơ mà, zăng hôm nay lại bia
– E chịu, a hỏi thằng Phong ák
Mẹ mấy thằng nhõi, tí tuổi bày trò bia với bọt, nặng tội vãi. Bia thì e uống biết uống, nhưng mà cứ nghĩ tới cảnh mấy thằng con nít vào quán bia ngồi như thật thì e lại ngại, trông chả ra cái đéo gì cả. Nhưng mà thôi, lỡ lên kèo rồi thì chịu chứ biết sao
Về tới nhà là gần 11h, vẫn chưa thấy cô đâu. Mẹ lỡ hứa với bọn ở phố rồi thì mới phải đi, chứ nếu cho e rút lại thì e éo đi nữa, chiều nay ở nhà với cô vui hơn. Tình yêu thì đang đẹp, bây h ngồi với cô là đủ rồi, còn những cái khác ko quan trọng nữa
Lên phòng cô, chợt nảy ra ý tưởng trêu cô tí. E lên phản nằm đó giả vờ ngủ, tí nữa cô về sẽ trêu cô. Nằm 1 lúc thì thấy tiếng bước chân lên, mà là tiếng giày cao gót, cứ gõ cồm cộp xuống nền thì e biết là cô về rồi. Cố gắng nhịn cười, e nằm nhắm mắt giả vờ ngủ, mắt thì hơi hé hé ra đủ để quan sát tình hình. Đúng là cô rồi, cô về tới nơi thì bỏ cái cặp đang đeo ngang hông, miệng thì vừa cười tủm tỉm vừa lẩm bẩm
– Khiếp ngủ chi mà ngủ kinh zứa ko biết
Rồi cô tiến tới, lay mạnh vào vai e, vừa lay vừa gọi
– Dậy đi, T, dậy đi, ngủ chi mà ngủ khiếp zứa. Dậy đi T ơi muộn rồi, e về rồi này
E cứ cố tình nhây, vẫn cứ nằm yên bất động, mặc kệ cô lay càng lúc càng mạnh
– Dậy đi, có dậy ko hay để e phải dùng biện pháp mạnh
Vẫn cố lỳ, xem thử biện pháp mạnh của cô là như nào. Lay mãi mà chẳng thấy e động đậy gì, cô chuyển nét mặt ngay, đi xuống dưới chân e, giữ chặt lấy cổ chân e rồi gãi gãi vào lòng bàn chân. Chết mẹ cái này đúng là biện pháp max mạnh luôn, e bị máu buồn, cô lại chơi đúng bài này nữa thì e chịu ko nổi, bật cười rụt chân lại. Cô thì vẫn cứ làm tới, kẹp chân e dí sát vào gần bụng cô, vừa kẹp vừa gãi vừa nói
– Đã dậy chưa, dám lỳ nữa ko?
– Thôi… đừng gãi… nữa, a… buồn, a… xin… lỗi
Nói thật lúc đó e mà đập chân 1 cái thì sẽ thoát ra ngon lành thôi, cô giữ chặt thì chặt thật nhưng đâu có mạnh bằng chân e. Hoặc đơn giản hơn là co rút mạnh chân ra thì cô cũng ko giữ được. Nhưng e ko dám làm thế, đạp thì chắc chắn vào bụng cô, mà rút hay đá thì chắc chắn là tay cô sẽ bị đau. E chỉ biết gập người lên, chân có hơi co lại nhưng cô vẫn nắm đc. Thấy e dậy rồi, cô mới thôi ko gãi nữa, vênh mặt lên hỏi
– Tưởng là chưa dậy cơ mà, zăng ko ngủ tiếp đi
– Thôi a xin lỗi, bỏ chân a ra
– Bỏ ra ák, lúc nãy gọi mãi ko dậy, giờ bắt bỏ ra dễ zứa thôi ák?
– Chứ bây h muốn zăng, a nói trước ko bỏ ra là a đạp ra đák
– Dám, đạp thử người ta xem nào
Cô biết chắc chắn là e ko dám đạp, vì nếu đạp thì e đã đạp từ lúc e bị cô gãi rồi, đâu có phải đợi đến bây giờ. E biết chắc là cô nắm đc thóp e rồi, đành xuống nước làm hòa
– Thôi a xin, bỏ ra ko có ai lên kìa
– Chả có ai lên cả, có tiếng ai lên e nghe được hết. Nào tóm lại là làm zăng, lần sau còn dám nữa ko?
– Dám… dám cái… chi cơ?
– Dám trêu người ta nữa ko?
– Ko, ko dám nữa
– Nói trống ko zứa àh, nói lại!
– Chứ muốn nói làm zăng?
– Nói làm zăng cũng đc, có thành ý vào thì người ta tha, còn ko để gãi tiếp đây
– Thành ý là kiểu chi, a có biết nói thành ý là nói kiểu chi đâu
Tự nhiên cô ngừng bặt, bỏ chân e ra, ném xuống phản rồi quay mặt đi. Hơi khó hiểu, e có làm gì sai đâu nhỉ? Gãi đầu gãi tai 1 lúc, e tiến sát đặt tay lên vai cô, hỏi nhỏ
– E làm zăng ák, a lại làm chi sai àh
– Ko
– Ko zăng e lại giận a rồi, nói a nghe thử xem nào
– Chả thèm giận. Vừa nói cô vừa lắc lắc 2 vai. Càng lúc càng khó hiểu, e hỏi lại
– Zăng lại chả thèm giận, a làm chi thì e phải nói chứ, tự nhiên đang đùa e lại quay mặt đi là zăng?
– Nói yêu người ta mà lại bảo chả biết nói chi có thành ý, ghét cái mặt
Sax, thì ra là vì cái đó mà cũng quay ra giận dỗi nhau, đúng là trẻ con. E nhịn lắm ko dám cười, nói nhỏ với cô
– Thì a có biết ăn nói đâu, hay để a bù cho cái đây cho có thành ý này
Nói rồi e vòng tay xuống, ôm chặt lấy eo cô. Hôn nhẹ vào gáy cô, mấy sợi tóc tơ của cô vướng vào mũi khó chịu quá. Nhưng mà kệ, cố gắng chịu đựng. Ở trên người cô luôn toát ra 1 thứ mùi gì đó, rất thơm. Nó phát ra từ da thịt cô chứ ko phải cô dùng nước hoa hay sữa tắm, 1 mùi thơm mà tới bây giờ e vẫn ko thể quên được. Tóc cô cũng thơm nữa, tất cả hòa hợp lại luồn vào mũi e, làm cho e say mê tới cuồng loạn. Đôi tay e siết chặt hơn, vì e muốn giữ cô lại như thế này mãi, sợ nếu chỉ lỏng tay 1 chút thôi, cô sẽ chạy đi mất. Về phía cô lúc đầu thì còn cố gắng gỡ tay e ra, nhưng 1 hồi thì cũng yếu dần rồi thôi ko gỡ ra nữa, cô bắt đầu uốn éo vì nhột, tiếp theo là cô ngửa đầu vào vai e, bắt đầu những tiếng rên khó nhọc
– Đừng… đừng… T… e buồn (nhột)…
E thấy vậy thì ko hôn ở gáy nữa, chuyển sang hôn vào cái cổ trắng ngần của cô. Dần dần, dần dần e chồm lên, đối diện với cô, hôn vào đôi môi anh đào của cô. Cô hưởng ứng lại rất nhiệt tình, lưỡi e và lưỡi cô quấn chặt lấy nhau, cảm giác mềm mại và ngọt ngào
2 đứa cứ quấn lấy nhau như thế khoảng 1 lúc thì cô vỗ vào vai e, ra hiệu dừng lại. Rời nhau ra, cô thì lùi lại tựa lưng vào tường. E cũng lùi lại ngồi gần cô, đưa tay lên khoác lấy vai cô
– Còn giận a nữa ko, a thích cái chi thực tế, nói bao nhiêu câu cũng ko bằng hành động thực tế, nhờ
– Ghét cái mặt, lần sau mà như zứa nữa thì biết tay nhák
Nói rồi cô ngả đầu vào ngực e, nhẹ nhàng như 1 con mèo con. Càng ngày e càng yêu cô hơn, cô cứ lúc thì nhẹ nhàng, trong sáng, lúc lại cuồng nhiệt, man dại. Yêu cô có biết bao nhiêu cảm xúc ko nói đc bằng lời, chỉ biết là lúc nào cũng muốn ở bên cô, quan tâm, che chở cho cô, ko muốn cô phải chịu bất cứ tổn thương nào
– Lúc nào cũng như zi thì tốt nhờ
– Lúc nào cũng như zi là zăng?
– Thì a vs e cứ như zi này, a muốn che chở cho e đến hết cuộc đời
– Mới lúc nãy còn bảo chả biết nói chi, zứa mà bây h nói hay zứa. Cô ngượng ngùng cúi mặt xuống
– Thì nghĩ zăng nói zứa, lúc nãy chưa nghĩ ra, bây h mới nghĩ ra, hì hì
– E cũng muốn lúc nào cũng đc ở bên a, đc a quan tâm, đc a chăm sóc
– Mà zăng lúc nãy e biết là a giả vờ, hề hề
– Hứ, người ta nhìn là biết nhák, làm như người ta là con nít ko bằng ák. Nói đùa thôi chứ lúc nãy hỏi mẹ, mẹ bảo là a vừa về. Lên thấy a nằm đó thì đoán ra ngay là a giả vờ, hì hì
– Ôi zứa mà tưởng zăng, tưởng đoán ra đc mới hay
– Người ta nhìn cũng đoán ra được nhák, hứ…
– Mà bây h mới hỏi tội đây, lúc sáng dám hôn trộm a, tội đáng mấy roi
– Người ta thích đák, làm chi đc. Dám đánh ko mà đòi mấy roi
– Đừng tưởng zứa mà ko dám đánh nhák, dám làm lại ko?
– Có chi mà ko dám, sường bỏ xừ còn làm trò. Hôm nay lúc chuẩn bị đi e nhìn thấy a ngủ ngon quá nên hôn trộm cái vào má rồi mới đi đc, hì hì
– Của chùa àh, hàng miễn phí hay zăng mà thích hôn là hôn, hôn lắm hấn mòn đi đák
– Cái chi cơ, ờh chả phải của chùa, mà là của e, hì hì. E đánh dấu rồi, của e e thích hôn lúc nào thì hôn nhák, ý kiến chi?
– Àh bật àh, dám bật àh, có tin là… hôn cho phát ko?
Cô nghe tới đó cũng bật cười, mặt thì vênh vênh tự đắc, nói bằng giọng thách thức
– Chả tin, dám làm thì hãy nói nhák
E định hôn thật thì cô đẩy mặt e ra, vừa cười vừa nói
– Chỉ được zứa là giỏi thôi, hôn nãy giờ chưa chán àh. Thôi bỏ e ra để e thay quần áo rồi xuống nấu cơm nào
– Kệ để đó mẹ nấu, ko cho đi
– Thôi mẹ thấy nấu muộn mẹ nói cho giờ, xuống với e đi, nhanh nào
Nói thì nói vậy nhưng e cũng buông cô ra, nhưng vẫn lỳ đòn phát cuối
– Thì cứ thay đi, a ngồi ngắm tí
– Thôi hâm àh, đi ra ngoài… đi e thay quần áo, có người nhìn e… ngại
– Chứ zăng hqua ko thấy ngại, hôm nay lại ngại là zăng?
– Hqua khác… hnay… khác. Có đi ra ko thì bảo đây? Vừa nói cô vừa giơ nắm đấm ra uy hiếp
– Thôi được rồi a ra là đc chứ chi, làm chi mà phải dọa
E đứng dậy để đi ra cửa, ko ngờ cô gọi giật lại
– T
E vừa kíp qua lại thì cô đã hôn trộm phát nữa lên má e, rồi sau đó thì đẩy e ra phía cửa, miệng cứ tủm tỉm cười. Đẩy đc e ra thì cô đóng nhanh cửa lại, bỏ lại thằng bé đứng ở ngoài cũng đang cười 1 mình, vì phê, vì thích, và vì hạnh phúc…