ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 14
14
Tiếp
“Cô sẽ đi”. Thật sự thì chuyện này e đã nghĩ tới trong đầu, chỉ là e ko dám tin nó lại xảy đến nhanh như thế. Cô đi chỉ là chuyện sớm muộn. Nhưng e cũng ko nghĩ rằng cái kết nó sẽ như vậy. Chóng vánh, thế là kết thúc mối tình đầu. Lúc này cô đang suy nghĩ gì trong đầu nhỉ?? Cô có đang nghĩ giống như e, cũng đang cảm thấy hụt hẫng vì sắp sửa đánh mất 1 thứ gì đó quan trọng trong cuộc đời này. Tâm lý đã sẵn sàng, nhưng tại sao khi nghe những lời nói đó từ cô, sao e vẫn cảm thấy có gì đó nghẹn nghẹn.
Mắt đã chuẩn bị sẵn sàng để khóc, nó nhòe đi rồi. Bỏ luôn bát cơm, e đứng dậy thật nhanh để ko cho ai thấy là e sắp khóc. Khóc vì cái gì chứ, tại sao e phải khóc khi mà người buông tay ra chính là mình. E khóc vì cái gì khi cô mới là người hi sinh quá nhiều, chấp nhận bỏ qua mọi sự tủi nhục, mọi sự cay đắng còn e thì ko. E đứng nhanh dậy mặc kệ cái nhìn đầy thắc mắc của mọi người, ngoại trừ cô. Tự vùng vẫy để thoát ra khỏi sợi dây trói, nhưng vô tình e đang làm rối thêm sợi dây, và cũng đồng thời trói chặt mình mãi vào cái sợi dây đó. Cô ra đi có lẽ sẽ là cách giải thoát tốt nhất cho cả 2, đúng thế. Nhưng sao cô quyết định nó 1 cách vội vàng như vậy, hay chính bản thân cô cũng cảm thấy ghê tởm giống như lới cô nói khi đối diện với e
Bao nhiêu suy nghĩ cứ cuốn chặt lấy tâm trí , càng gỡ càng rối. Chạy nhanh lên phòng, e muốn khóc 1 lần cho thỏa thích, để những dòng suy nghĩ đó cuốn trôi theo 2 dòng nước mặn đắng mà đi. Cô nên làm như vậy, để tìm lấy hạnh phúc thật sự cho mình thì cô phải làm như vậy. Nhưng còn mình, mình sẽ phải sống thế nào khi ko có cô? Mình có thật sự cảm thấy hạnh phúc khi cô tìm được hạnh phúc?
Niềm hạnh phúc anh có trong cõi đời
Là trông thấy, thấy em được hạnh phúc
Dù cho hai ta xa nhau hay em chẳng yêu anh nữa
Lòng anh vẫn hướng về em
Niềm hạnh phúc em có hay biết rằng
Ngày ấy sẽ mãi không thể nào có
Vì sao trong con tim anh yêu em chẳng thay đổi
Dù em có bước cùng ai
Vẫn yêu người
Có tiếng bước chân nhè nhẹ đang đi lên cầu thang. Là cô, e đoán vậy vì chắc chỉ có cô mới lên đây thôi. “Ko thể để cô nhìn thấy mình như thế này đc”, nghĩ tới e bật dậy chạy nhanh ra sân. Ngồi dưới mái hiên, 2 tay chùi nhanh nước mắt nước mũi tèm lem. Chắc cô cũng ngó vào phòng ko thấy e, lại có tiếng bước chân đi ra ngoài sân. 1 giọng nói quen thuộc vang lên
– Mi bị làm zăng ák T, zăng ko vô nhà mà ngồi lại ra đây ngồi nắng. Ốm đau thì mua thuốc mà uống chứ cứ bướng zứa là zăng???
E giật mình quay lại. Là… mẹ. Vãi, thật ảo tưởng, e chỉ biết chống chế
– Mẹ làm con giật hết cả mình, con có ốm đau chi đâu, thấy trong người hơi mệt, nghỉ tí là khỏi thôi mà cần chi phải thuốc
– Mi cứ cãi đi, rồi đến lúc nằm ra đó rồi lại hành người
– Ôh hay con ốm hay ko con biết, mẹ cứ phải lo cái chi ák?
– Thôi vô nhà mà nằm nghỉ, tự nhiên ra ngồi nắng
– Con ngồi ngoài đây tí cho thoáng, mẹ cứ xuống đi tí con vô
Chắc có lẽ mẹ cũng bó tay với thằng con, nói chán mỏi mồm lại đi xuống. Ngồi 1 lúc nữa thì lại có tiếng bước chân lên đi ra ngoài sân, khổ thật đang suy nghĩ mà cứ có người phá rối là sao?
– Đi vô nhà mà ngồi, ngồi ngoài đây ko thấy nóng àh?
Cũng lại 1 giọng nói quen thuộc, nhưng lần này e ko giật mình như lần trước, vì e đã đoán đúng. Cô đang đứng sau lưng e. E ko quay lại, nói bằng giọng bất cần
– Cô nóng thì cứ vô đi, cháu ko thấy nóng
Tưởng là sẽ ko bất ngờ, thế mà cuối cùng e cũng bất ngờ vì hành động tiếp theo của cô. Cô tiến lại ngồi ngang vai với e. E phải đối diện với cô thế nào đây, tưởng nói thế thì cô cũng như mẹ bó tay mà đi vào, ai dè cô lại ngồi luôn
– Ko thấy nóng mà mồ hôi mồ kê nhẽ nhại như zi àh, lừa ai?
– Cô muốn ngồi thì ngồi đi, cháu đi vô
– Vô thì cùng vô, mà ngồi thì cùng ngồi, chẳng còn mấy cơ hội mà nói chuyện với nhau đâu
– Có chuyện chi đâu mà nói, đêm qua đã nói hết rồi còn muốn nói chi nữa
– Quay sang đây, quay sang đây nhìn Thảo này
E vẫn cứ giữ nguyên, buộc lòng cô phải nắm đầu quay sang phía cô
– Quay qua đây, nhìn thẳng vào Thảo, trả lời Thảo này. T có yêu Thảo thật sự ko?
– Nói hôm qua rồi, h còn muốn nói lại nữa àh?
– Muốn nghe lại, trả lời thật đi
– Cô muốn nghe thật àh?
Cô gật đầu, đôi mắt cô như cầu xin 1 câu trả lời có thể làm cho cô thỏa đáng
– Cô cứ muốn biết chuyện đó làm chi nhờ, có hay ko có khác chi nhau đâu
– Thì cứ trả lời đi, có hay ko?
– Lại chỉ cần trả lời, ko cần giải thích hay zăng?
– Uh, chỉ cần nói có hay ko thôi
E ko nói, vì e ko dám nói ra, mà chỉ gật đầu
– Gật đầu là zăng, là có hay ko?
– CÓ
– Tức là hqua T hôn Thảo là thật?
– Uh thật
Trên môi cô nở 1 nụ cười mãn nguyện, chẳng lẽ cô chỉ cần thế thôi
– Đc rồi, zứa là đủ rồi
– Đủ cái chi?
– T có biết ko, từ đó tới giờ Thảo chưa bao giờ yêu ai cả, người thích Thảo thì nhiều lắm, nhưng mà chả bao giờ Thảo để ý đến cả, vì Thảo muốn người đó phải xứng đáng, cho đến khi hôm đi xuống đây rồi gặp T. T có tin vào tình yêu sét đánh ko, chứ Thảo thì tin đák. Ngay từ hôm đầu tiên xuống đây, nhìn thấy T là Thảo đã nghĩ đây chính là người con trai của mình rồi. Thảo yêu cái gãi đầu gãi tai, yêu cái tính hơi điên điên của T, yêu cả cái lúc T nổi khùng, lúc đó nhìn T đàn ông cực
– Thảo…
Cô đưa tay lên che miệng, cô muốn nói hết 1 lần cho thỏa thích những điều cô nghĩ
– Thảo biết, Thảo với T ko thể đến được với nhau, Thảo cũng đã nghĩ rằng Thảo với T ko có kết quả, Thảo phải quên T đi. Nhưng mà T ơi, quên làm sao được khi người đó cứ xuất hiện trước mắt mình hàng ngày, làm cho mình cười mỗi khi mình cảm thấy mệt mỏi hả T? Người ta nói đúng lắm, tình đầu luôn là mối tình khó quên nhất
Đêm hôm qua Thảo đã suy nghĩ nhiều, muốn quên T thì Thảo phải đi, phải để T ko tồn tại trong cuộc sống của mình nữa thì Thảo mới quên được. Đau lắm T ạh, nhưng mà T đừng lo, Thảo mạnh mẽ hơn T tưởng đák, Thảo ko buồn đâu. Đến bây h thì Thảo biết người mình yêu thương nhất cũng yêu thương mình thật sự, đó là đủ rồi
Sau này Thảo ko ở đây nữa, ko có ai nói chuyện với T nữa đâu. Quyển truyện của Thảo T cứ cầm lấy, coi như đó là kỷ niệm cho sự có mặt của Thảo. Nhưng mà đến hôm Thảo đi, T cũng phải có cái chi cho Thảo nhớ về T, nhớ về người con trai đầu tiên của Thảo. Thảo sợ sau này cuộc sống thay đổi, Thảo quên mất T đák
Có vẻ như cô đã dồn nén cảm xúc tới mức cực đại để nói những lời đó, nói xong thì cô òa khóc như 1 đứa trẻ. Đến lúc này thì mọi vướng mắc trong đầu e đã được gỡ bỏ hết, người con gái sẵn sàng vì mình mà chịu bao nhiêu cay đắng, để cuối cùng phải tìm cách từ bỏ trong xót xa, nếu để mất thì mình sẽ hối hận tới suốt đời mất. Đôi mắt cũng ướt nhòe, phủi tay cho đỡ đất cát, e đưa tay lên chùi hết nước mắt đang chảy trên má cô
– Khi nào thì Thảo đi?
– Chắc vài hôm nữa, lúc sáng nay Thảo đến chỗ con bạn, nói chuyện với hấn rồi, để chiều gọi điện cho bố rồi chờ bố xuống nói chuyện với 2 bác nữa
– Thảo đừng đi có được ko, Thảo đi rồi a sẽ sống như thế nào đây?
“Phải làm mọi cách để giữ cô lại, nếu ko thì mình sẽ hối hận suốt đời mất”
Cô hơi giật mình vì e đổi cách xưng hô, nhưng rồi cũng cay đắng nói
– Muộn rồi T ạh, Thảo đã quyết định rồi, bây h T nói zứa thì còn tác dụng chi nữa?
– Thảo ơi, a sai rồi, đến bây h a mới biết cảm giác sống mà ko có e. A sợ cái cảm giác đó lắm, Xin e, e đừng đi đc ko?
– E đã bảo là bây h nói ra những cái đó thì muộn rồi, lúc e cần T nói thì T ko nói, bây h khi xong rồi thì T nói có tác dụng chi nữa. Để e đi đi, T muốn nghĩ cho e thì T phải để cho e đi, đừng giữ e nữa, hức… hức
Cô vừa nức nở vừa quay lưng đi về phòng, bỏ lại thằng nhóc đang ngồi ở đó thẫn thờ như người mất hồn. Có ko giữ, mất mới đi tìm, m đúng là đồ ngu T ạh