ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 13
13.
Cơ mà đời thường ko như là mơ, nghĩ thì là 1 chuyện nhưng làm lại là chuyện khác. Ngồi canh 1 lúc thì mắt lại ko mở lên nổi, nghĩ thôi làm liều vậy, thế là leo lên ngủ với cô luôn, rồi nhỡ có đuổi thì về. Nhẹ nhàng, rón rén như thằng ăn trộm, e leo lên nằm cạnh cô. Lúc đó e run lắm, đến thở còn ko dám thở mạnh nói gì cựa quậy, cô mà tỉnh dậy cái thì bỏ mẹ. Thỉnh thoảng lại ngó sang bên cô, đúng là chỉ muốn khóc thôi. Người con gái xinh đẹp, tràn đầy năng lượng mọi ngày hôm nay trông thảm hại, hốc hác tới mức ko nhận ra. Dần dần thì e chìm vào giấc ngủ, mặc kệ chuyện ngày mai sẽ ra sao
Sáng hôm sau, giật mình tỉnh dậy thì thấy cô đã dậy trước rồi, lại đang ngồi tựa lưng vào tường, chống cằm nhìn vô định như 1 cái xác ko hồn. Cô làm sao thế kia, thà là cô cứ đánh, cứ chửi, cứ làm gì thì làm đi, như thế có lẽ e sẽ đỡ đau hơn. Đằng này cô cứ như người mất hồn, chẳng nói chẳng rằng, càng làm e cảm thấy tội lỗi hơn nữa. Cô đang đau, nhưng ngoài đau chắc còn là nỗi cay đằng ê chề…
Ngồi dậy, ghé sát vào người cô, 1 tay e choàng qua vai cô, 1 tay e xoa nhẹ vào má cô. Trong lúc đó e chẳng biết làm gì ngoài làm những việc đó cả. Nhưng cô ko cho e cơ hội làm như vậy, cô hất tay e ra ngay khi e vừa chạm vào vai cô, đồng thời khi tay kia vừa chuẩn bị đưa tới gần má cô thì cô cũng gạt phắt ra. Chắc cô đã dứt khoát mọi chuyện, e hơi giật mình vì hành động của cô, nhưng ngay sau đó e hiểu cô làm như vậy vì cái gì. Trước mắt cô giờ đây chắc chỉ thấy 1 thằng đểu, khốn nạn chứ ko phải là người mà mới đêm qua còn cho cô bao nhiêu hi vọng về 1 tình yêu.
– Đừng đụng vào người tôi, ghê tởm!!!
Mỗi lời nói của cô giống như 1 nhát dao đâm thẳng vào tim e, dù đã cố gắng chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nhưng e vẫn cảm thấy sốc khi nghe những lời đó từ cô
– Cháu… cháu…
– Đừng nói thêm chi nữa cả, để cho tôi yên
– Cô phải bình tĩnh lại, đừng suy nghĩ tiêu cực
– CÚT ĐI!!!
Cô hét lên như để tìm lối giải thoát cho mình. E ko biết phải làm gì nữa, lủi thủi tụt xuống phản. E bế tắc thật sự. Có lẽ chuyện của cô và e tới đây là hết, ko còn cách nào cứu vãn nổi nữa. Có cái gì đó cộm cộm trong túi quần, àh bọc ô mai hôm qua mua nhưng chưa kịp đưa cho cô. Móc ra để trên cái nắp cái rương tôn, e cúi gằm mặt đi ra, ko dám nói thêm 1 câu nào nữa. Bỗng cô cầm bọc ô mai ném mạnh xuống đất, văng tung tóe hết cả. Ra khỏi phòng cô, e đi ra sân mà hàng ngày e hay tập thể dục. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng bao phủ khắp mảnh sân rộng. Có lẽ đây chính là cách tốt nhất để có thể chấm dứt, thà là đau 1 lần rồi để thời gian chữa lành chứ cứ để nó dai dẳng mãi để rồi làm tổn thương nhau. Nằm phịch xuống nền đất, lúc đó thì chả còn biết sạch hay bẩn gì nữa, ngửa mặt lên nhìn trời, 2 hàng nước mắt cũng bắt đầu trào ra
Nằm 1 lúc thì lấy bộ quần áo đi tắm. Giờ này chắc chỉ có tắm mới có thể giải quyết mọi vấn đề, chứ e bế tắc thật sự rồi, cứ như này nữa thì điên thật mất. Tay ôm bộ quần áo, e cố tình đi đường tiểu ngạch để tránh phải đi qua phòng cô. Xuống phòng tắm ở phía sau,thì như 1 định mệnh trong đó lại đang có người, bực mình e đi lên phòng tắm gần bếp để tắm (nhà ngày xưa có 2 phòng tắm, 1 cái ở gần bếp nấu là dành cho ông bà, 1 cái ở sân sau là của gia đình e). Phòng tắm đó cũng đang có người, đen vãi nồi. Thôi thì ngồi chờ vậy, có 2 cái nhà tắm thì đều bận cả, đúng là trong cái rủi lại có cái đen mà
Đợi 1 lúc thì nhà tắm phía sau cũng có người ra. Là bố, ôi may vãi, tưởng cô ở trong đó thì chắc e chết đứng mất. Bố e tính rất ít nói, có lẽ do đặc thù công việc nên bố e ít giao tiếp, lâu dần thành ra nhu cầu giao tiếp cũng hạn chế (bố e là tài xế lái công, đi suốt ngày ít khi ở nhà). Thấy e mới sáng đã vác quần áo đi tắm, bố e nhìn bằng ánh mắt hơi thắc mắc nhưng ko hỏi, vì bình thường e toàn tắm vào buổi chiều hoặc tối, ít khi e tắm buổi sáng
Tắm rửa xong, cảm thấy thoải mái đôi chút, e lại đi lên gác để ngó xem tình hình cô thế nào rồi. Chăn gối cô đã gấp gọn gàng, bọc ô mai văng tung tóe lúc nãy cô cũng đã dọn, nhưng ko thấy cô đâu cả, chắc là cô đã đi học rồi (ngày đó e cảm giác chuyện nghỉ 1 buổi học là cái gì đó cao siêu kỳ diệu vãi, sau này mới biết thật ra nó cũng bình thường thôi, lần 1 thì sợ, lần 2 quen dần, tới lần 3 thì chả còn có cảm giác gì nữa). Nghĩ cũng buồn chán, e lại lượn sang nhà thằng đệ, ngồi nói chuyện cho đỡ buồn. Thằng đệ thấy e thì giật mình, hỏi lại
– Đêm qua a ko ngủ hay zăng mà mắt a thâm quầng trong kinh zứa?
– Uh hqua a uống cốc cà phê, tối đéo ngủ đc luôn
Lại ngồi chém gió, cố ý để quên đi tất cả những chuyện đêm qua. Nói 1 lúc thì thằng đệ rủ đi ra net, mà đm lúc đó thì tâm trạng nào để ngồi net nữa. Thế là e bảo thôi chú đi đi, a buồn ngủ quá, a về ngủ đây
Mệt mỏi quá rồi, giờ thà về ngủ chứ cứ thế này chắc chết. 2 đêm nằm ngủ vật vờ, bây h phải lấy lại cân bằng. E về nằm ngủ 1 giấc tới khoảng 11h trưa thì tỉnh dậy, thấy trong người cũng thoải mái ra chút ít. Đi xuống phòng khách rót cốc nước uống, rồi lượn xuống bếp xem mẹ hôm nay nấu cái gì. Bỗng e giật mình, là cô. Cô đang nấu cơm, nhưng rõ ràng lúc sáng cô đi học rồi cơ mà. Cô liếc mắt lên nhìn e, rồi lại quay mặt sang nấu tiếp. E thì ngại chẳng dám đứng dưới bếp như mọi hôm nữa, định hỏi hôm nay cô ko đi học àh nhưng mà cũng ngại nên thôi lại đi lên, ko dám đối mặt với cô nữa. Một lúc lâu sau thì cô bê mâm cơm lên, cả nhà ăn cơm như thường lệ. Cả nhà thì vẫn cứ bình thường, chỉ có e là cảm thấy bữa cơm hnay nặng nề vãi, ngó sang cô thì cô cũng cứ gẩy vài hạt một, cảm giác rất khó nhọc. Đang bữa cơm thì bà nội hỏi
– Chứ con Thảo ốm đau làm zăng mà hôm nay lại nghỉ học, đã uống thuốc chưa?
– Cháu thấy mệt trong người thôi bác ạh, mai cháu lại đi học bình thường. Àh tiện đây cháu cũng muốn nói với các bác với anh chị luôn…
– Chuyện chi, để xong bữa cơm mà nói
– Dạ thôi cũng nhanh thôi mà, cháu muốn xin phép 2 bác cho cháu ra ngoài ở dưới gần trường cho tiện đi học
– Ở đây cũng đc chứ việc chi mà phải chuyển đi đâu???
– Dạ tại đi học cũng hơi xa nên đi cũng vất vả, với lại ở đây cũng phiền cho các bác với anh chị
– Phiền thì cũng chả có chi mà phiền, nhưng thôi tùy cháu muốn zăng thì làm. Mà đã nói chuyện với bố chưa?
– Cháu chưa ạh, cháu cũng phải nói với các bác rồi cũng mới nói với bố cháu
– Cái đó thì tùy cháu với bố cháu thôi, chỗ ở thì các bác ko có ý kiến chi cả, cháu với bố cháu thấy tiện thôi. Nhưng mà có chi thì bảo bố rồi bố nói chuyện với các bác, vì dù zăng thì lúc cháu xuống ở đây thì là bố cháu gửi các bác, có chi cũng phải nói chuyện chứ ko bố cháu lại bảo gửi cho các bác mà các bác chả nói chi
– Vâng, để lúc nào cháu gọi cho bố cháu rồi chắc bố cháu cũng xuống nói chuyện với các bác
– Uh thôi ăn cơm cho xong đi