ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 12
– T có muốn làm người lớn ko?
– Là zăng?
– Hôm nay e sẽ là của T, T cũng sẽ là của e
Nói rồi cô và e lại tiếp tục hôn, nụ hôn đắm đuối của tình yêu tội lỗi. Ngày đó e cũng đã biết xem sex, cũng đã biết đàn ông đàn bà phải làm gì để có con chứ ko phải hôn nhau là có con như ngày còn nhỏ nữa. Đương nhiên e biết cô muốn gì, và bản thân e cũng đang rất muốn, nhất là với người con gái mà mình yêu thương, là mối tình đầu của e thì e lại càng muốn
Đỡ cô nằm xuống, môi vẫn dính chặt vào môi cô, lưỡi vẫn quyện chặt vào lưỡi cô. Cảm giác ngọt ngào, lâng lâng như ở trên mây làm cho đầu óc e dần ko thể điều khiển được hành động. Cô ko hôn môi nữa, bắt đầu hôn xuống cổ, rồi tiếp đến là phần trước ngực. 1 tay cô vần vò đầu e, thỉnh thoảng lại dứt 1 cái, đau vãi lều, 1 tay cô luồn vào áo, xoa nắn ngực e. Về phía tay e cũng liều lĩnh lần mò đặt lên ngực cô, bóp nhẹ. Mềm quá, tuy là qua 1 lần áo ngoài và 1 lần áo ngực nhưng e vẫn cảm nhận được nó thật mềm. Bât thình lình đôi mắt nhắm nghiền mơ màng của cô bỗng nhiên mở ra, nhìn thẳng vào mắt e. E giật mình. Lúc đó e ko thể nhận ra được đôi mắt long lanh ngấn nước ấy muốn nói gì, nhưng hình như nó có gì đó oán trách, lại có vẻ như mời gọi. Chợt tỉnh cơn mơ, e buông cô ra rồi vụt ngồi dậy, đưa 2 tay lên xoa mạnh vào mặt (động tác này có vẻ quen thuộc các bác nhỉ, nhưng mỗi lần e mất bình tĩnh hoặc ko tỉnh táo thì e đều làm như vậy, lâu dần thành quen)
Cô cũng ngồi dậy theo e, đôi mắt ngấn nước vẫn chưa buông tha
– T sao thế, ko muốn àh?
– Cháu… àh quên T xin lỗi, vừa nãy T ko tự chủ được
– E tự nguyện mà, e muốn lần đầu tiên của e phải cho người e yêu thương thật sự
– Ko được đâu Thảo, mình là họ hàng mà…
– Lại họ hàng, e đã bảo là T mặc kệ hết đi cơ mà. Cô nói giống như hét vào mặt e
– Nhưng T ko mặc kệ được, vì T và Thảo ko thể đến được với nhau. Sau này Thảo còn phải đi lấy chồng. Nếu mình có chuyện đó, sau này Thảo về nhà chồng sẽ khổ lắm. T ko muốn nhìn thấy Thảo chịu khổ
2 dòng nước mặn đắng chảy dài trên má cô
– T ko yêu e đúng ko?
-…
– Tất cả những việc từ nãy đến giờ T làm chỉ vì T chống chế cho qua thôi đúng ko?
– Ko phải…
– T thương hại tôi phải ko?
Đến lúc này thì e cũng ko thể kìm chế nổi nữa, e cũng bật khóc theo cô
– Thảo điên àh, T yêu Thảo hơn bất kỳ ai, Thảo đang nghĩ đi đâu ák?
– Đi đi, tôi ko muốn nghe, hức… hức… hức
– Thảo bình tĩnh lại đi, nghe T nói này
– Đi… về… đi, đừng… đứng trước mặt tôi… để thương… hại tôi, tôi… tôi ko cần
Tại sao m lại khốn nạn thế này, cứ làm cô hi vọng rồi lại để cô thất vọng, mà ko phải chỉ 1 lần mà là liên tục. M có yêu cô thật sự hay ko hay m chỉ đang đùa giỡn với cô thôi?
– Tôi bảo T về bên kia đi cơ mà, zăng còn đứng đó, mặc kệ tôi
– Thảo đừng như thế, T đau lòng lắm
– Đau lòng? Đau lòng mà dám nói ra những lời đó? Đau lòng mà bảo sau này tôi đi lấy người khác? Đó gọi là yêu tôi àh?
– Nhưng Thảo phải hiểu đó là sự thật
– Tôi dám mặc kệ hết mọi thứ, T tưởng tôi ko sợ àh? Còn T, T dám ko? T nói T yêu tôi, nhưng sao T ko dám bất chấp mọi việc vì tôi?
– Ko phải là ko dám, mà chỉ là…
– Thôi đi, T hèn lắm
– Thảo nói cái chi cơ?
– Tôi bảo T hèn lắm
Lúc đó máu nóng đã dồn hết lên đầu, e cũng ko suy nghĩ thêm đc gì cả, quay lưng lại đi nhanh về phòng
“ANH YÊU EM, THẢO ẠH”
Thật sự là lúc đó e chỉ muốn hét lên thật to, thật rõ ràng, như để khỏa lấp hết tất cả những suy nghĩ bị dồn nén bấy lâu nay. Nhưng 1 việc đơn giản là ở bên cô thì e ko làm được, cứ hết lần này tới lần khác làm cô thất vọng. E hèn nhát, e khốn nạn, nhưng e làm những việc đó là vì ai. E thì chắc chắn ko mang lại cho cô 1 hạnh phúc đúng nghĩa, để giữ cô lại bên mình là điều quá khó khăn, e ko thể làm được.
Nói là về phòng nhưng thật ra e vẫn đứng ngoài cửa phòng cô. E sợ cô sẽ làm điều gì đó dại dột. Trước khi ra e đã khép cửa lại cho cô, nhưng e vẫn cứ đứng ngoài để canh chừng, sợ rằng cô nghĩ quẩn thì e sẽ ân hận suốt đời. Vẫn có tiếng thút thít, cô vẫn đang khóc, dường như trong ngày hôm nay có bao nhiêu nước mắt cô đã dùng cạn rồi. Đứng ngoài mãi cũng chẳng phải là cách, e chợt nghĩ ra cái ô thoáng mà e dùng để nhìn trộm cô thay quần áo, đứng ở đó thì có thể nhìn vào bên trong, nhỡ cô có chuyện gì thì có thể chạy vào ngay. Nghĩ là làm luôn, e đi nhè nhẹ xuống cầu thang, nhìn vào những lỗ hổng trên nền gạch. Cô vẫn ngồi trên giường, nhưng hình như ko còn khóc nữa. Cô vẫn đang ngồi đó, hình như đang suy nghĩ chuyện gì. Bắt đầu bị muỗi cắn, đứng thì mỏi chân nhưng bây h cô là quan trọng nhất. Cô ngồi đó rất lâu, chắc khoảng gần 2 tiếng. E thì đứng mỏi quá lại ngồi xuống, ngồi 1 lúc nóng ruột lại đứng lên ngó vào, vẫn thấy cô đang ngồi thì cũng yên tâm.
Cô ko ngồi đó nữa, mà nằm rồi. Thôi cứ để cho cô ngủ đi, như thế đầu óc cô sẽ thoải mái hơn. Nhưng nhỡ may nửa đêm cô thức dậy nghĩ quẩn thì sao nhỉ, mà cứ thập thò ở ngoài này thì cũng ko ổn tí nào. Ko tìm đc phương án nào tối ưu, khó nghĩ quá. Thôi thì cứ đánh liều 1 lần, rồi muốn ra sao thì ra. E lại lên phòng cô, nhẹ nhàng mở cửa ra chui vào. Cô đã ngủ say rồi, chỉ mong cô ngủ như e, tức là đã ngủ rồi thì ko biết trời nằm đâu, đất nằm đâu nữa. Cô nằm ngửa, 2 bên mắt sưng mọng lên, đầu tóc rũ rượi, nhìn trông rất thảm. Chắc là do cô khóc nhiều quá, haizzz. Đêm nay lại trông cô tiếp, nhưng bây h mà vác ghế sang thì sợ là cô tỉnh dậy mất, thế là sẵn nền nhà, ngồi đại xuống tựa lưng vào góc tường, sạch bẩn cũng kệ, ngồi đó canh cô