ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 11
Tiếp
– Cô đang thích… thích 1 người ák? Cả thế giới dường như đổ sập trước mắt e. Giật nảy người, e hỏi lại, cầu mong đó là e nghe nhầm
– Uh, cô đang thích 1 người, nhưng cô sợ…
– Cô sợ chuyện gì?
– Cô… sợ… mình… với… người… đó… ko… đến… được… hức… hức
Chưa nói hết câu thì cô òa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem nhìn thấy thương
Chỉ 1 câu nói nhưng cô nói ngắt quãng, cảm giác như phải rất khó nhọc mới có thể phát ra tiếng. Quá bất ngờ, e cứng họng ko nói được 1 câu nào cả, chỉ biết đần mặt ra nhìn cô
– Cô… nghỉ đi, cháu… cháu… cháu… về bên kia đây. E ko dám nghe cô nói tiếp nữa, vì e sợ từng câu nói của cô
Nếu người cô thích là mình, đó là điều ko thể. Mình là họ hàng, chuyện đó vạn lần ko được phép. Người đời sẽ nghĩ gì, gia đình họ hàng sẽ phản ứng ra sao? Ngày hôm nay cô đã nói ra những lời đó, tức là mọi người biết sẽ chỉ là chuyện sớm muộn. E thì chỉ là 1 thằng nhóc mới lớn lên, đang còn ăn bám gia đình, cô cũng vậy. Nếu mình có thể lớn hơn, trưởng thành hơn thì mình và cô có thể bất chấp, ai muốn biết thì biết, ko chấp nhận thì trốn đi, miễn là có thể đc yêu và được sống cho tình yêu đó. Nhưng mà… haizzz
Còn nếu người mà cô thích là 1 người khác, tức là mình sắp phải mất đi 1 thứ quan trọng trong cuộc đời. Nghĩ tới việc người mình yêu thương đang vui vẻ trong vòng tay thằng khác, e cũng ko thể chấp nhận được, e sẽ đau lắm. Sẽ có người nghĩ rằng đằng nào e vs cô cũng ko thể đến được vs nhau, thì thôi thà để người khác mang lại cho cô hạnh phúc, đáng ra phải chúc phúc cho cô chứ. Nhưng dù sao đi nữa thì e cũng chỉ là CON NGƯỜI, cũng biết vui, biết buồn, và cũng biết ích kỷ
Dù bất kể người cô thích, cô yêu là e hay là bất kỳ 1 người nào khác, thì cũng đều ko ổn
Trở về với thực tại, cô thì vẫn cứ khóc, e thì quay lưng để quay về bên phòng mình. E cố gắng làm mọi việc thật nhanh để có thể trốn tránh hiện thực này, e chưa chuẩn bị tâm lý để đối diện vs nó
Bỗng nhiên cô hét lên:
– T đứng lại
– Cô mệt rồi, cô nghỉ sớm đi, cháu về… để cho cô nghỉ
– Hôm nay nếu cô ko nói rõ ràng thì ko có nghỉ ngơi chi hết. Tự nhiên cô ko khóc nữa, nói bằng giọng đanh thép
– Có… có chi đâu… mà nói, tự nhiên cô… cô… bảo nói rõ ràng là zăng. Đến lượt e rơi vào thế bị động, tự nhiên cô thay đổi thái độ là như nào nhỉ?
– T quay lại đây, cô có chuyện muốn nói
– Có chuyện chi để lúc khác nói đi cô, cháu thấy cô có vẻ ko bình tĩnh. Thôi cháu về đây
Đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, nửa muốn quay lại, nửa muốn bước tiếp. Đó là lần đầu tiên mà e cảm thấy ko ốm đâu mà bước chân của e nặng nề tới như vậy, ko nhấc nổi. Đầu óc rối bời, bao nhiêu dòng suy nghĩ cứ đan chằng chịt vào nhau, nghĩ cái này chưa ra cái khác đã móc vào. Trời ơi tôi điên mất
Ra tới gần cửa, thì bất ngờ e bị giữ lại bằng 1 đôi tay tròn lẳn, trắng hồng từ phía sau. Là cô, cô chạy thật nhanh tới vòng tay ôm lấy e từ phía sau. E giật mình, sau đó thì đứng hình toàn tập. Vậy là cô đã giải đáp hết tất cả thắc mắc của e, đồng thời đâm 1 nhát dao vô hình vào tim e
– Cô ko giấu tình cảm của cô nữa, T cũng vậy đi
-…
– CÔ YÊU T
– Cháu…
– T cũng yêu cô mà, đừng giấu nữa
Hít 1 hơi thật dài, e nhẹ nhàng 2 cánh tay đang ôm chặt lấy bụng mình. E phải quyết định nhanh
– Có lẽ cô đang nhầm rồi cô Thảo ạh
-…
– Cô ngồi xuống đi, mình nói chuyện nghiêm túc
Quay lưng lại, ôi cô như người mất hồn, trên khuôn mặt cô ko biểu lộ 1 chút cảm xúc nào, nhưng hình như mắt cô có 2 hàng nước mặt chực rơi xuống. Trong lòng e trào lên cảm giác xót xa. Cô Thảo vui vẻ, hồn nhiên xinh đẹp của mọi ngày giờ này trước mắt e giống như 1 người khác. Đỡ cô ngồi xuống phản, người cô cứ cứng đờ ra, e phải hơi ghì 1 chút thì cô mới ngồi đc xuống. Cô tựa lưng vào tường, còn e ngồi đối diện với cô. Đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào e giống như đợi chờ 1 cái gì đó. Chờ đợi điều gì đây?
– Cô biết quan hệ của cô với cháu mà đúng ko?
– Biết
– Nếu cô biết thì chắc cô sẽ hiểu rõ hơn cháu là cháu với cô ko thể…
– Ko thế chi cơ?
– Haizzz, bây h cháu ko biết phải nói zăng với cô nữa, nhưng cháu nghĩ là mình ko thể đâu cô ạh. Có lẽ cô đang nhầm tưởng tình thân với tình yêu
– T có yêu cô ko?
– Cháu…
– Chỉ trả lời CÓ hoặc KO, ko cần phải giải thích
– Cháu ko biết tình cảm của cháu vs cô là chi nữa, nên cháu ko trả lời được
– T đã yêu bao giờ chưa???
– Cháu chưa
– T thấy cô như thế nào?
– Cô rất tốt
– Cô ko hỏi tốt hay xấu, cô hỏi T cảm thấy cô làm zăng thôi
– Cháu ko hiểu
– Cảm giác của T khi ở bên cô có giống với những đứa con gái khác ko?
Đến đây thì e hiểu hết câu hỏi của cô, nhưng biết trả lời thế nào đây?
– Cháu nghĩ, có lẽ đó chỉ là cảm giác của người thân thôi, chứ nếu vượt quá thì…
Và thật sự bất ngờ, cô đưa tay lên bịt miệng e lại. Hơi giật mình 1 chút, nhưng e ko gỡ tay cô ra, mà cũng chỉ im lặng thôi. Cô như vậy tức là ko muốn nghe thêm nữa, ko muốn e nói thêm gì nữa. Nhưng đó chưa phải là điều bất ngờ duy nhất, đột nhiên cô bỏ tay ra và thay cho bàn tay chính là đôi môi cô.
Cô hôn e, hay nói chính xác là cô cưỡng hôn e. 1 cánh tay của cô giữ lấy đầu e, đôi môi anh đào của cô dính chặt lấy môi e. Đầu óc e mụ mị, tê dại, đôi mắt nhắm nghiền lại vì đôi môi ngọt ngào của cô đang truyền những dòng điện vô hình sang đầu óc e. Và giống như bản năng sẵn có của con người, chẳng cần phải học cũng chẳng cần ai dạy, miệng cô và miệng e đều mở ra, 2 chiếc lưỡi tự động quấn lấy nhau. 1 tay e vòng ra đằng sau lưng cô, xiết chặt. Tuy đây ko phải lần đầu tiên có những va chạm xác thịt với cô, nhưng phải nói hôm nay thật đặc biệt. Tay cô ko còn phải giữ đầu e nữa, thay vào đó cũng là vòng ra sau lưng e, 1 tay cấu mạnh vào vai e. Lúc đó thì chả còn biết đau là gì nữa, chỉ thấy 1 cảm giác lâng lâng, tưởng như 2 cơ thể tan vào nhau, phối hợp nhịp nhàng để sẵn sàng bùng nổ
Ko biết là e với cô hôn nhau bao nhiêu lâu, chắc khoảng hơn 1 phút thì e mở mắt ra, e rụt lưỡi lại để báo hiệu đủ rồi. 2 đôi môi dần tách nhau ra, điều đầu tiên e nhìn thấy là cô lại trào nước mắt, nhưng khuôn mặt cô ánh lên nét hạnh phúc. 6 con mắt nhìn nhau, trao cho nhau bao nhiêu thứ ko thể nói ra bằng lời
2 đôi môi thì đã rời ra rồi nhưng 2 cơ thể thì vẫn quấn chặt lấy nhau. Bỗng cô thì thầm
– Mặc kệ tất cả đi T, bây h em chỉ biết là EM YÊU T, thế thôi
Bất ngờ tiếp theo là cô đã thay đổi cách xưng hô, xưng là “em”. Lúc đó thì cũng bỏ qua hết mọi thứ rào cản, họ hàng, xã hội, luân thường đạo lý, tất cả bây h đều là KỆ MẸ NÓ hết, bỏ ra sông ra biển cho trôi đi hết
– Thảo đã suy nghĩ kỹ chưa, mình yêu nhau sẽ khó khăn lắm, chẳng có ai chấp nhận tình cảm của mình đâu. Vả lại… cháu cũng chỉ là đứa con nít, Thảo có ngại ko?
Thật sự lúc đó e chẳng biết phải xưng hô với cô như thế nào cả, loạn hết cả tông
– Em mặc kệ, chỉ cần đc ở bên T, em chấp nhận hết. Mà T đừng xưng cháu nữa, nếu bình thường thì cứ gọi như bình thường, còn khi có 2 đứa mình thì T phải xưng bằng a, gọi e bằng tên cũng đc hay gọi bằng e
– Nhưng mà… ngại lắm
– Ngại cái chi, T xưng cháu thì ko ngại àh
– Tại quen rồi, tự nhiên bây h bắt đổi gượng hết cả mồm
– Kệ, gượng cũng phải đổi. Nói thử e nghe xem nào
“Khỏi cần phải nói, dùng hành động luôn chứ còn nói năng gì nữa”. Nghĩ là làm, e lại tiếp tục vồ vập tới đôi môi ngọt ngào kia. Lúc nãy là cô chủ động hôn e, còn lần này là e chủ động hôn lại cô. Cảm giác tình yêu dâng trào, 2 đôi môi lại tiếp tục quấn chặt lấy nhau, bỏ qua hết mọi không gian và thời gian, bỏ qua tất cả những thứ đang gò ép tình yêu vừa chớm nở. Cầu xin thời gian hãy đứng yên ở đó, đừng chạy thêm nữa, để tôi có thể lưu giữ phút giây thiên đường này…