ĐÚNG LÀ ĐÀN BÀ - Chương 10
10.
gửi các bác 1 chap lấy tinh thần
Tiếp
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu vào mắt làm e giật mình tỉnh dậy. Chết thật, ngủ quên lúc nào ko biết? Ko thấy cô Thảo đâu cả, mà cũng chẳng biết là mấy giờ rồi. Chắc là cô đi học rồi. Nhưng sao mình lại đắp chăn thế này nhỉ, hôm qua rõ ràng mình ngồi canh cô, đc 1 lúc thì chắc là ngủ quên, nhưng rõ ràng hôm qua mình ko hề đắp chăn, tại sao bây h lại có cái chăn mỏng phủ lên người thế này? Là chăn của cô, rõ ràng hôm qua mình đắp cho cô cơ mà, sao giờ nó lại ở trên người mình. Bao nhiêu câu hỏi xuất hiện, lưng, vai và cổ mỏi nhừ. Cũng phải thôi, trước giờ đã ngủ ngồi thế này bao giờ đâu. Nhưng công nhận là chăn của cô thơm thật, ngửi mãi ko thấy chán. Nó cũng giống như mùi trên cơ thể cô, nhẹ nhàng và dịu ngọt.
Vùng dậy xoa mạnh vào mặt cho tỉnh táo, cái giống ngủ ngồi này đúng là làm cho con người ta thêm mệt chứ chả thấy thoải mái ở chỗ nào cả, hix2. Gấp lại chăn cho cô, vừa làm vừa nhớ lại những việc hôm qua, trong lòng e dâng lên 1 cảm giác sung sướng. Lần đầu tiên e được gần cô tới như vậy, nhìn cô ngủ ngon, cùng với những đụng chạm da thịt. Tất cả giống như đang trong mơ, 1 giấc mơ đẹp nhưng tội lỗi…
Bỏ cái chăn lên gối cho cô, chợt có 1 mảnh giấy nhỏ để trên chiếc rương tôn của cô, lấy cái bút chặn lên. Khiếp hôm nay lại còn viết thư nữa, sợ quá
“Cảm ơn T đã chăm sóc cô đêm qua, đừng nói chuyện đêm qua cho ai biết nhé. Lần sau nhớ về phòng mà ngủ. Ngủ dậy thì gấp chăn lại cho cô. :X:X:X”
Chữ con gái đúng là đẹp thật, chả bù cho chữ e, lắm khi mình viết ra mình còn chả đọc nổi. Mà e đâu có bê bối lắm đâu mà cô phải dặn gấp chăn lại cho cô, chỉ thỉnh thoảng chăn màn vứt hơi lung tung tí thôi mà. Ờh nội dung thì hiểu hết rồi đấy, nhưng mà :X:X:X là cái quái gì nhỉ? Tự nhiên lại :X:X:X, chắc là thói quen của cô khi kết thúc thư. Mà cũng hay, bình thường ngta kết thúc thư toàn là dấu sao (*), đằng này bà này lại X, khó hiểu nhỉ (sau này khi chat Yahoo nhiều e mới biết ký hiệu đó là gì, hỏi cô thì cô ko chịu nói). Cầm lá “thư” của cô, tự nhiên bật cười 1 mình. Như thế này ko biết cô đã bỏ qua cho mình chưa nhỉ, để tối về hỏi lại cô. Nhưng như này chắc cũng êm rồi, tối mua cái gì cho cô nữa là làm hòa thành công
Hôm qua ngủ quên lúc mấy h thì e ko biết, nhưng khi đi xuống nhà nhìn đồng hồ phòng khách thì đã hơn 8h sáng. Chà muộn rồi, thôi khỏi ăn sáng nữa. Thằng đệ thì đi học rồi, cô cũng đi rồi, thôi thì lại loanh quanh chờ tới chiều cô về. Cứ nghĩ tới việc cô đã ko giận mình nữa, lòng e cảm thấy phấn chấn lạ, cả ngày hôm đó thỉnh thoảng tự nhiên lại cười 1 mình, hâm vãi nồi. Chiều sang nhà thằng đệ ngồi nói phét, lại bàn chuyện game. Rồi 1 lúc thì thằng Phong cũng qua, thế là lại bàn nhau xem vụ bóng bánh sắp tới như nào. Thoáng cái mà đã 5h chiều, công nhận là khi mình chú tâm vào 1 việc gì, kể cả việc nói phét thì cũng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh thật. H này chắc cô cũng sắp về, thôi cũng té về để chuẩn bị hóng màn khỏa thân của cô. Kệ chứ gì thì gì, cái đó từ bây h sẽ trở thành món ăn tinh thần ko thể thiếu trong mỗi buổi chiều. Nghĩ thì thấy cũng hơi tội lỗi, nhưng cứ mỗi lần thấy tội lỗi là e lại trấn an bản thân rằng “chỉ là nhìn thôi mà, có làm gì ghê gớm đâu”. Đợi 1 lúc thì cô cũng về, kiếm chỗ nấp ngay để thực hiện ý tưởng đồi bại
Hôm nay cô làm nguyên bộ đồ lót trắng, trắng ko tì vết. Và e cũng vẫn mắt chữ A, mồm chữ O, nuốt nước bọt liên tục và thằng nhóc ở dưới thì căng tức bất thường. E xin phép là sẽ ko tả nữa, vì cũng có gì đâu, cũng như lần đầu tiên thôi, tả lắm thành ra nhảm. Cô thay đồ xong thì cũng xuống chuẩn bị nấu cơm, e thì đã té đi từ lúc nào rồi, đợi 1 lúc cô đi xuống bếp thì sẽ chạy ra giống như vừa đi chơi về, như thế cô đỡ nghi ngờ. Vừa thấy mặt e thì cô đã nở 1 nụ cười, giống như trước khi mọi chuyện xảy ra. Mừng quá, thành công mỹ mãn rồi. Thế nhưng đứng nói vớ vẩn mấy câu thì cô lại ko trả lời lại. Vãi thế là thế quái nào nhỉ, còn gì nữa đây? Nhưng mà thôi kệ, cười cũng là thành công lớn rồi, đỡ hơn là bộ mặt lạnh băng như mấy hôm trước
Mọi chuyện hôm đó diễn ra như bình thường, cơm nước xong thì cô lên phòng. E thì chạy ra ngoài phố để kiếm ít thứ dụ dỗ cô. Nhưng mà biết mua gì bây h nhỉ, chả biết cô thích gì nữa, chả nhẽ lại ô mai?? Suy nghĩ 1 hồi, e quyết định ra quán tạp hóa mua… ô mai, vì thật sự e chả biết cô thích cái gì nữa. Nhưng hôm nay đầu tư hơn, mua ô mai xong thì đi mua tiếp 2 cốc chè. Phải có sự đổi mới, hôm trước kẹo mút với ngô cay rồi, hôm nay chơi sang chè. Vác về thì e chạy thật nhanh lên phòng, cứ sợ có ai nhìn thấy thắc mắc thì chẳng biết trả lời như nào. Lên phòng cô gõ cửa nhè nhẹ và hỏi vọng vào:
– Cô Thảo ơi, cháu vào được ko?
– T àh, vào đi
Êm xịt, ko có thái độ hằn học. Đẩy cửa bước vào, e cố nở 1 nụ cười… tào lao nhất có thể (nói là cười nhưng thật ra là nhe nguyên hàm răng ra, cười mà ko khác gì mếu). Cô Thảo đang cầm quyển truyện ngẩng mặt lên nhìn thì nhăn mặt nói
– Làm chi ák, tự nhiên vào rồi nhe răng ra cười
– Cô ăn chè ko?
– Chè ở mô, tự nhiên lại rủ ăn chè
– Thì cô có ăn ko, có thì tự khắc có, ko thì thôi
– Có, đâu chè đâu??
E chỉ chờ có thế, giơ ngay cái túi đang đựng 2 cốc chè vẩy vẩy
– Tara
– Thôi cô ko ăn đâu, ăn đêm béo lắm. Nói rồi cô lại cúi xuống xem truyện tiếp
Cảm giác hụt hẫng ạh, mặt tiu nghỉu như mất sổ gạo
– Đùa, zứa mà hỏi ăn ko lại bảo có, làm cháu…
Chưa kịp nói hết câu thì thấy mặt cô nhăn lại. Và như 1 quả bóng bơm căng tới lúc phát nổ, cô ko nhịn được nữa cười phá lên
– Hahaha, thôi, ko nhịn được nữa, lại đây đi, hihihi
Đù, cảm giác lại là máu dồn hết lên não, tức là như nào đây. Mặt e từ tiu nghỉu chuyển sao nghệt ra:
– Là zăng?
– Là zăng cái chi, là mang lên đây chứ còn chi nữa
Vừa nói cô vừa chỉ chỉ xuống cái phản, ra chiều đắc chí
Ák được, dám trêu mỗ. E làm như quay đi, tiến nhanh ra cửa
– Ơh đi đâu đák, mang lên đây ngồi ăn cơ mà?
– Lúc nãy cháu nghe cô bảo ko ăn, sợ béo nên cháu mang sang bên phòng cháu ăn 1 mình
– Ơh này lúc nãy cô đùa đák, mang lên đây ăn đi, nỡ lòng ăn 1 mình àh?
– Có chi mà ko nỡ lòng, có mỗi 1 cốc thôi, cháu mua tưởng cô ăn mà cô ko ăn thì cháu ăn, cũng như nhau cả mà
– Ơh chứ mua có 1 cốc thôi àh, uh zứa thì T ăn đi, cô ko ăn cũng được. Nói rồi cô lại cúi xuống đọc truyện tiếp
Lại giận dỗi àh? Cảm giác đùa nữa là hết vui rồi, e quay lưng lại đi tới chỗ cô, nhe răng ra tập 2
– Thôi cháu đùa đák, cô ăn đi này
Cô ngẩng đầu lên, ném 1 cái lườm dài hơn cây số về phía e, má thì phồng ra, cái mỏ thì bĩu ra nhìn muốn cắn thế cơ chứ
– Tưởng ăn 1 mình cơ mà?
– Thôi ko đùa nữa, cô ăn chè này
Thế là mọi căng thẳng tan biến hết, cô cười giòn tan như 1 đứa trẻ, sán tới cái túi chè. Bỏ hết 2 cốc chè ra, cô vừa mở vừa hỏi
– Con trai mà cũng thích ăn quà vặt nhờ?
– Đâu bình thường cháu chả ăn bao giờ cả, cháu mua cho cô rồi tiện mua luôn ák mà
– Mà zăng hôm nay lại mua chè zi, tính âm mưu chi hả? Cô nhìn e bằng ánh mắt dò xét
– Âm mưu chi, thỉnh thoảng mua ăn cho đỡ buồn chứ âm mưu chi?
– Hay nhờ, rồi tiền đâu mà mua mấy thứ ni, đang đi học mà tiền đâu?
– Cô cứ phải lo, tiền cháu kiếm được chứ tiền đâu
– Kiếm được, làm như cô là con nít, kiếm kiểu chi chỉ cô kiếm với
– Thì tóm lại là cháu có tiền cháu mua, cô quan tâm làm chi
Chợt cô đang cười bỗng dưng tắt ngấm, mặt đổi sắc từ vui sang buồn. Cô cúi gằm mặt, ko nói gì nữa
Cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng chẳng biết phải hỏi như nào, thôi thì e cũng cúi gằm mặt xuống tập trung vào cốc chè. Bầu không khí căng thằng bao trùm, và cô là người phá vỡ bầu không khí ấy
– Lần sau đừng có mua lung tung nữa nhák, tí nữa cô đưa tiền cho
“Sax, đưa tiền gì ở đây ạh?”. E tự nghĩ trong đầu
– Tiền chi cô, cô bảo đưa tiền chi cho cháu cơ?
– Thì tiền mua chè này, đang đi học lấy tiền ở đâu ra mà mua, hôm nay coi như cô bao
– Thôi tiền nong chi, hâm àh, cháu ko lấy đâu, cháu có mà
– Có cái chi mà có, cô đưa thì cứ cầm đi, lần sau đừng mua lung tung như zi nữa nhák
– Cháu đã bảo là cháu ko cầm, tự nhiên đưa tiền với đưa nong. Hôm nay cháu mua rồi hôm sau cô mua, làm chi mà cô phải suy nghĩ zứa??
Cô lại tiếp tục im lặng. E cũng ko muốn nói thêm gì nữa, cố gắng đẩy hết cốc chè.
Hít 1 hơi lấy can đảm
– Cô… cô…cô…đừng giận cháu chuyện hôm trước nữa nhák
– Chuyện hôm trước là chuyện chi?
– Thì hôm ở bến xe ák, hôm đó cháu nóng quá nên…
– Àh chuyện đó cô có giận T đâu, tại hôm đó cô hơi giật mình tí thôi
– Tại hôm đó cháu hơi bực mình nên nói hơi hỗn, cô đừng chấp nhák
– Uh ko có chi đâu
– Mà cháu hỏi thật này
– Uh hỏi đi
– Cô có chuyện chi buồn àh, zăng hôm qua cô lại uống rượu?
– Ko có chuyện chi đâu, chuyện riêng của cô ák mà
Cô vừa nói vừa thẹn, cúi gằm mặt xuống
– Kể cháu nghe được ko?
– Chuyện riêng của cô thôi, T nghe làm chi?
– Vâng nếu zứa thì thôi vậy
Ngập ngừng 1 chút, cô nói
– Thật ra thì, cô đang… đang…thích… 1 người