Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 97: Vụng trộm không thể giấu
Ngày 25 tháng 8 năm 2018, trong căn phòng chỉ huy tráng lệ tại tư dinh Ryongsong, Bình Nhưỡng, Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, ngồi uy nghi trên chiếc ghế bọc da đen, được chế tác từ gỗ mun nhập khẩu từ Việt Nam, với những hoa văn chạm khắc tinh xảo hình ngôi sao đỏ và lưỡi liềm, biểu tượng của Hội đồng Cách mạng Nhân dân. Căn phòng rộng lớn, được trang trí với những bức tranh sơn dầu khổng lồ mô tả chiến thắng huy hoàng của Đại Đông Á tại Tokyo, Okinawa, và Kyushu, cùng những tấm thảm lụa đỏ thắm trải dài trên sàn gỗ óc chó bóng loáng. Ánh sáng từ đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần, nhập khẩu từ Ý, chiếu xuống, phản chiếu trên bộ vest đen may đo hoàn hảo của Nam, làm nổi bật huy hiệu vàng lấp lánh trên ngực áo, biểu tượng quyền lực tuyệt đối. Mái tóc cậu được chải gọn gàng, gương mặt góc cạnh với đôi mắt sắc bén, nhưng ánh lên chút mệt mỏi sau những ngày dài điều hành một đế chế trải rộng từ Bình Nhưỡng đến Tokyo. Trên bàn làm việc, một tách trà xanh từ Tỉnh Honshu tỏa hương thơm dịu, bên cạnh là một tập tài liệu dày cộp, chứa đựng các báo cáo quân sự, kinh tế, và tình báo quốc tế, được sắp xếp cẩn thận bởi đội ngũ thư ký của Nam.
Kim Keon-hee, trợ lý cá nhân và cố vấn thân cận nhất của Nam, đứng đối diện, tay cầm một chiếc máy tính bảng hiện đại, màn hình hiển thị các biểu đồ phức tạp về kinh tế, quân sự, và tình hình quốc tế. Cô mặc một bộ váy công sở màu xám bạc, cổ áo cao thanh lịch, đường cắt may tinh tế ôm sát cơ thể, làm nổi bật vóc dáng thanh mảnh nhưng đầy quyến rũ, với đường cong ngực và hông được tôn lên hoàn hảo. Mái tóc đen dài được buộc cao bằng một dải lụa đen, để lộ gương mặt trắng mịn, đôi môi đỏ mọng phủ son bóng, và đôi mắt sắc sảo ánh lên chút lo âu, hậu quả của những đêm thức trắng để tổng hợp thông tin từ khắp Đại Đông Á và thế giới. Mùi hương nước hoa hoa nhài và xạ hương của cô lan tỏa trong không khí mát lạnh của căn phòng, được điều hòa ở nhiệt độ 22 độ C, tạo nên một sức hút khó cưỡng, như thể cô là một bông hoa giữa trung tâm quyền lực.
Kim Keon-hee hắng giọng, giọng nói rõ ràng, chuyên nghiệp, vang lên trong không gian tĩnh lặng: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tình hình Đại Đông Á và thế giới đang diễn biến phức tạp hơn bao giờ hết. Tại biên giới Tỉnh Honshu, Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản (JSDF), được hậu thuẫn bởi Hạm đội 7 của Mỹ, liên tục quấy phá khu vực gần Yokohama và Kawasaki. Trong tuần qua, 12 vụ không kích nhỏ bằng máy bay F-35 đã phá hủy ba kho hậu cần của chúng ta tại ngoại ô Tokyo, gây thiệt hại khoảng 15 triệu USD. Các kho này chứa 2.000 tấn đạn dược, 1.500 tấn nhiên liệu cho xe tăng Type 99, và 300 tấn linh kiện điện tử cho tên lửa Hwasong-14. May mắn thay, hệ thống phòng không S-400 triển khai từ Tokyo đã bắn hạ ba máy bay không người lái và ngăn chặn một đợt tấn công gồm 10 tên lửa Tomahawk từ tàu khu trục Aegis của Mỹ. Quân đội Đại Đông Á đã phản công quyết liệt, đẩy lùi hai trung đoàn JSDF, mỗi trung đoàn khoảng 2.500 quân, về phía bắc, gần Sendai, với sự hỗ trợ của phi đội Su-35 từ căn cứ không quân Tokyo, phá hủy bốn xe tăng M1 Abrams của Mỹ. Tuy nhiên, áp lực từ Nhật Bản và Mỹ vẫn không ngừng gia tăng. Báo cáo tình báo từ Đồng Hóa cho thấy Nhật Bản đang tập trung lực lượng tại Aomori, với 15.000 quân, 50 xe tăng Type 10, và 20 máy bay F-35, có thể chuẩn bị một cuộc phản công quy mô lớn trong vòng hai tuần tới.”
Cô ngừng lại, lướt ngón tay thon dài trên màn hình máy tính bảng, chuyển sang mục kinh tế, giọng trở nên sôi nổi hơn: “Về kinh tế, Đại Đông Á đang đạt được những thành tựu đáng kinh ngạc. Hơn 250 doanh nghiệp tư nhân đã được thành lập tại Tỉnh Honshu, tạo ra hơn 100.000 việc làm và đóng góp 32,7% GDP của Đại Đông Á. Trong số này, chi nhánh Sugarpova của cô Maria Sharapova tại Shibuya, Tokyo, đã mở rộng sản xuất kẹo cao cấp, nước uống năng lượng, và quần áo thể thao, với doanh thu 1,2 tỷ USD trong quý này, xuất khẩu sang Alaska, Nga, và Việt Nam. Các nhà máy Sony tại Yokohama và Toyota tại Nagoya đạt công suất kỷ lục, sản xuất 10 triệu chip bán dẫn, 500.000 thiết bị điện tử tiêu dùng như tivi OLED và điện thoại thông minh, và 120.000 xe điện, đáp ứng nhu cầu trong nước và xuất khẩu sang các đồng minh. Xuất khẩu từ Tỉnh Honshu, đặc biệt là chip bán dẫn cho các đối tác như Alaska, Nga, và Việt Nam, đã mang về 52,4 tỷ USD ngoại tệ, tăng 17% so với quý trước. Các nhà máy Mitsubishi tại Osaka, được quốc hữu hóa sau khi chiếm đóng, hiện sản xuất linh kiện cho tên lửa Hwasong-14, xe tăng Type 99, và máy bay không người lái, với 5.000 công nhân làm việc ba ca liên tục, đảm bảo nguồn cung ổn định cho quân đội và đồng minh như Cộng hòa Alaska.”
Kim Keon-hee hít một hơi sâu, ánh mắt thoáng lo âu khi chuyển sang tình hình quốc tế, giọng trầm xuống: “Thế chiến III đang đẩy thế giới vào hỗn loạn chưa từng có. Tại Trung Quốc, các khu vực Nội Mông, Tân Cương, và Tây Tạng đã tuyên bố ly khai, thành lập các chính quyền tự trị với sự hỗ trợ ngầm từ Nga qua các lô vũ khí AK-12, xe tăng T-90, và cố vấn quân sự. Nội Mông hiện kiểm soát 60% mỏ than của Trung Quốc, gây áp lực lớn lên Bắc Kinh, trong khi Tân Cương nắm giữ các mỏ khí đốt, làm gián đoạn chuỗi cung ứng năng lượng quốc gia. Ở Nga, vùng Siberia, với thủ phủ tại Novosibirsk, tuyên bố độc lập, kiểm soát 70% mỏ dầu và khí đốt, làm tê liệt nền kinh tế Moscow. Tại Mỹ, bang Texas đã thành lập Cộng hòa Texas, kiểm soát các giếng dầu ở Vịnh Mexico, với lực lượng dân quân vũ trang 20.000 người, trong khi một số khu vực ở California, đặc biệt là Thung lũng Silicon, tuyên bố tự trị, gây suy yếu nghiêm trọng cho Washington. Nguy cơ chiến tranh hạt nhân đang ở mức báo động đỏ. Trong tuần qua, Mỹ thử nghiệm tên lửa Minuteman III từ căn cứ Vandenberg, California, với tầm bắn 13.000 km, mang đầu đạn giả lập 1 megaton. Nga đáp trả bằng cách phóng tên lửa RS-28 Sarmat từ Kamchatka, có khả năng mang 10 đầu đạn hạt nhân, mỗi đầu đạn 750 kiloton. Các chuyên gia quốc tế dự đoán, nếu xung đột leo thang, một cuộc chiến hạt nhân có thể xảy ra trong vòng ba tháng, đe dọa hủy diệt toàn bộ hành tinh.”
Nam, lắng nghe với vẻ mặt điềm tĩnh, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn gỗ mun, ánh mắt lướt qua những con số và bản đồ chiến lược trên tài liệu trước mặt. Tuy nhiên, khi Kim Keon-hee kết thúc báo cáo, cậu khẽ nhíu mày, giọng trầm thấp, mang chút chán nản: “Keon-hee, cô làm xuất sắc, như mọi khi. Những con số, chiến lược, và mối đe dọa hạt nhân này quan trọng, tôi hiểu rõ. Nhưng chúng làm tôi thấy mệt mỏi, như thể cả thế giới đang đè lên vai tôi. Cô biết không, chỉ có cô mới khiến tôi quên đi gánh nặng của Đại Đông Á, dù chỉ trong chốc lát.” Kim Keon-hee, bất ngờ trước sự chuyển hướng đột ngột, đỏ mặt, đôi môi mọng khẽ cong lên thành một nụ cười quyến rũ, ánh mắt lấp lánh khi nhìn vào Nam, như thể cả căn phòng chỉ còn hai người, và những báo cáo chiến tranh, kinh tế, hay hạt nhân đã tan biến.
Nam đứng dậy, bước chậm rãi đến gần Kim Keon-hee, ánh mắt cậu cháy bỏng, đầy dục vọng, như một con thú săn mồi khao khát chiếm hữu con mồi của mình. Cậu dừng lại trước cô, chỉ cách vài phân, cảm nhận hơi thở gấp gáp của cô, mùi hương nước hoa hoa nhài và xạ hương quấn lấy cậu, kích thích mọi giác quan, làm tim cậu đập mạnh hơn. Nam đưa tay, nâng cằm cô, ngón cái lướt qua đôi môi mọng đỏ bóng, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt cô, như muốn nuốt chửng cô vào sâu trong tâm trí. “Keon-hee,” cậu thì thầm, giọng trầm khàn, đầy đam mê, “cô là ngọn lửa duy nhất trong thế giới lạnh lẽo này, là thứ duy nhất khiến tôi quên đi chiến tranh, quyền lực, và cái chết.” Không chờ cô đáp, Nam cúi xuống, hôn cô đắm đuối, môi cậu áp chặt vào môi cô, lưỡi cậu luồn sâu, khám phá từng góc nhỏ, vị ngọt của son môi và hơi thở cô làm cậu như say men, đầu óc quay cuồng trong dục vọng.
Kim Keon-hee, ban đầu ngượng ngùng, nhanh chóng bị cuốn theo, đôi tay cô bám chặt vào vai Nam, móng tay sơn đỏ khẽ cào qua lớp áo vest, để lại những vết đỏ mờ trên da cậu qua lớp sơ mi mỏng. Nụ hôn kéo dài, mãnh liệt, như thể cả hai muốn hòa tan vào nhau, môi cô đáp lại với sự cuồng nhiệt, lưỡi cô quấn lấy lưỡi cậu, hơi thở gấp gáp hòa quyện. Nam rời môi cô, lướt xuống cổ, cắn nhẹ vào da thịt mềm mại, để lại những dấu đỏ nhỏ như dấu ấn sở hữu, rồi xuống xương quai xanh, hít sâu mùi hương cơ thể cô, một sự kết hợp của nước hoa và mùi da thịt tự nhiên làm cậu mất kiểm soát. Tay trái cậu mơn trớn ngực cô qua lớp váy, cảm nhận bầu ngực căng tròn, núm vú cứng lên dưới ngón tay, mỗi cái chạm khiến cô khẽ rên, cơ thể run rẩy. Tay phải cậu lần xuống vùng âm đạo, kích thích qua lớp vải mỏng của váy, cảm nhận sự ẩm ướt ngày càng rõ rệt, ngón tay cậu lướt qua lớp quần lót ren, khiến Kim Keon-hee cong người, rên khẽ: “Lãnh tụ… ngài… làm em không chịu nổi…”
Nam đẩy Kim Keon-hee áp vào bàn làm việc, lưng cô chạm vào mặt gỗ mun lạnh giá, khiến cô khẽ giật mình nhưng ánh mắt vẫn đầy khao khát, như một lời mời gọi không lời. Cậu từ từ cởi từng cúc áo của cô, để lộ áo lót ren đen bó sát, làm nổi bật bầu ngực căng tròn, làn da trắng mịn như ngọc dưới ánh đèn pha lê lấp lánh. Nam cúi xuống, hôn ngực cô, lưỡi cậu lướt qua núm vú, cắn nhẹ, khiến cô rên to hơn, bàn tay bấu chặt vào tóc cậu, kéo mạnh như muốn giữ cậu mãi ở đó. “Lãnh tụ… em… em muốn ngài…” cô thì thầm, giọng run rẩy, đầy dục vọng. Nam kéo váy cô lên, lướt qua đôi đùi mịn màng, rồi kéo quần lót ren xuống, để lộ vùng âm đạo ướt át, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Cậu quỳ xuống, hôn lên vùng kín của cô, lưỡi cậu khám phá từng nếp gấp, mút nhẹ điểm nhạy cảm, khiến Kim Keon-hee cong người, rên rỉ lớn hơn: “Lãnh tụ… em… không thể… em sắp…” Cô đạt cực khoái đầu tiên, cơ thể run bần bật, mồ hôi lấm tấm trên trán, ánh mắt đê mê nhìn Nam, như thể cậu là cả thế giới của cô.
Nam đứng lên, cởi áo vest và sơ mi, để lộ cơ thể săn chắc, từng múi cơ bắp được rèn luyện từ những ngày tháng khắc nghiệt ở Đại học Kim Il-sung, những vết sẹo nhỏ từ các buổi huấn luyện quân sự ánh lên dưới ánh đèn. Cậu cởi quần tây, dương vật cương cứng, to lớn, sẵn sàng, mạch máu nổi rõ như biểu tượng của sức mạnh và dục vọng. Kim Keon-hee, ánh mắt đầy khao khát, quỳ xuống trước cậu, hôn lên dương vật, lưỡi cô lướt từ đầu đến gốc, rồi ngậm sâu, chậm rãi, cảm nhận từng nhịp đập của nó trong miệng. Nam rên khẽ, tay nắm chặt tóc cô, dẫn dắt nhịp độ, giọng khàn: “Keon-hee… cô làm tôi phát điên…” Cô tăng tốc, mút mạnh hơn, lưỡi cô quấn quanh, khiến Nam run lên, gần đạt cực khoái nhưng cậu kìm lại, kéo cô đứng lên, ánh mắt cháy bỏng: “Tôi muốn cô, ngay bây giờ.”
Nam đặt Kim Keon-hee nằm ngửa trên bàn làm việc, chân cô dang rộng, cơ thể cô hoàn toàn phơi bày trước cậu. Cậu nâng hông cô, nhấn dương vật vào lồn cô, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, cảm nhận sự chặt chẽ và ấm nóng bao bọc lấy cậu, từng thớ thịt siết chặt như muốn giữ cậu mãi mãi. Kim Keon-hee rên to, móng tay cào vào lưng Nam, để lại những vết đỏ dài: “Lãnh tụ… sâu hơn… em muốn ngài… chiếm lấy em…” Nam tăng tốc, từng cú thúc mạnh mẽ, làm bàn gỗ rung lên, tài liệu và bút rơi lả tả xuống sàn, tiếng gỗ kêu cọt kẹt hòa cùng tiếng rên của cô. Họ đạt cực khoái cùng lúc, Nam phóng tinh sâu trong cô, cơ thể cả hai run rẩy, mồ hôi đẫm trán, tiếng thở hổn hển vang vọng trong căn phòng chỉ huy.
Nhưng Nam không dừng lại. Cậu bế Kim Keon-hee, vẫn trần truồng, đặt cô ngồi lên ghế của Lãnh tụ Tối cao, biểu tượng quyền lực tuyệt đối của Đại Đông Á. Cô quấn chân quanh hông cậu, ánh mắt đầy thách thức: “Lãnh tụ, ngài muốn em ở đây, trên ngai vàng của ngài?” Nam cười, giọng khàn: “Keon-hee, cô là nữ hoàng của tôi, và đây là nơi cô thuộc về.” Cậu lại nhấn dương vật vào lồn cô, quan hệ với nhịp độ mãnh liệt hơn, từng cú thúc như muốn xâm chiếm mọi phần cơ thể cô. Kim Keon-hee rên rỉ không ngừng, cơ thể cong lên, đạt cực khoái liên tục, nước mắt khoái cảm lăn dài trên má, giọng cô vỡ òa: “Lãnh tụ… em… em là của ngài… mãi mãi…” Nam hôn cô, nuốt lấy tiếng rên, tay cậu kích thích núm vú và điểm nhạy cảm của cô, khiến cô gần như ngất đi trong khoái cảm, cơ thể run bần bật, lồn cô siết chặt dương vật cậu mỗi lần đạt cực khoái.
Sau hàng giờ, họ chuyển sang sofa da đỏ trong góc phòng, nơi Nam nằm ngửa, để Kim Keon-hee ngồi lên, cô nắm quyền chủ động, nhún nhảy chậm rãi, cảm nhận dương vật cậu sâu trong cô, lồn cô ướt át, trơn tru, mỗi chuyển động như một điệu múa nhục dục. Ánh mắt cô nhìn Nam, đầy đam mê và phục tùng: “Lãnh tụ, em muốn ngài cảm nhận em, từng chút một…” Nam, tay nắm hông cô, dẫn dắt nhịp độ, rên khẽ: “Keon-hee, cô làm tôi điên mất… cô là của tôi, chỉ của tôi.” Họ tiếp tục làm tình, đạt cực khoái không biết bao lần, cơ thể đẫm mồ hôi, không gian tràn ngập mùi hương dục vọng, tiếng rên rỉ, và tiếng da thịt chạm nhau. Nam đổi vị trí, đặt cô nằm nghiêng, nâng một chân cô lên vai, nhấn dương vật sâu hơn, từng cú thúc làm cô hét lên trong khoái cảm: “Lãnh tụ… em… em không chịu nổi nữa…” Họ làm tình qua nhiều tư thế—đứng, nằm, ngồi—mỗi lần đạt cực khoái là một lần họ chìm sâu hơn vào nhau, như thể cả thế giới bên ngoài đã ngừng tồn tại.
Cuối cùng, khi cả hai mệt lả, Kim Keon-hee nằm trong vòng tay Nam trên sofa, tóc rối bời, cơ thể trần truồng đẫm mồ hôi, ánh mắt vẫn đê mê, đôi môi khẽ run. Cô thì thầm, giọng run rẩy, đầy cảm xúc: “Lãnh tụ Tối cao, em không muốn chúng ta cứ lén lút mãi như thế này. Yoon Suk-yeol không nghi ngờ, nhưng em mệt mỏi với việc giấu giếm tình cảm của mình. Em muốn ở bên ngài, công khai, không sợ hãi, không phải chỉ trong những khoảnh khắc trộm này, dù chúng mãnh liệt đến thế.” Nam, vuốt nhẹ mái tóc cô, mỉm cười táo bạo, ánh mắt lấp lánh tham vọng và đam mê: “Keon-hee, cô là ngọn lửa của tôi, là người duy nhất khiến tôi quên đi chiến tranh, quyền lực, và cái chết. Nếu cô muốn, hãy ly hôn với Yoon Suk-yeol. Tôi sẽ cưới cô làm Đệ tam phu nhân của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, đứng bên cạnh Nội thân vương Kako và Công chúa Mako. Cô xứng đáng có một vị trí danh chính ngôn thuận, không phải trong bóng tối của những cuộc gặp bí mật.”
Kim Keon-hee, ánh mắt đê mê, đôi môi khẽ run, gật đầu chậm rãi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Thưa Lãnh tụ, em sẽ làm tất cả vì ngài. Em muốn là người của ngài, mãi mãi, không chỉ trong những khoảnh khắc này.” Họ lại hôn nhau, nụ hôn kéo dài, đầy đam mê nhưng mang chút dịu dàng, như một lời hứa cho tương lai. Nam thì thầm: “Keon-hee, tôi sẽ cho cô cả thế giới, nhưng trước tiên, cô phải là của tôi hoàn toàn.” Kim Keon-hee, áp sát ngực cậu, đáp: “Lãnh tụ, em đã là của ngài từ lâu, từ cái nhìn đầu tiên ở Seoul.”
Đột nhiên, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, cắt ngang khoảnh khắc đam mê. Tướng Kim Hyok-chol, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, gọi từ bên ngoài với giọng khẩn cấp: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi có báo cáo tối quan trọng về tình hình biên giới Tỉnh Honshu! Xin phép được vào!” Nam, thở dài, ánh mắt thoáng bực bội nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cậu vuốt nhẹ má Kim Keon-hee, thì thầm: “Chúng ta sẽ tiếp tục sau, nữ hoàng của tôi.” Kim Keon-hee, mồ hôi lấm tấm trên trán, gương mặt đỏ bừng vì khoái cảm, vội vàng chỉnh trang váy áo, mặc lại áo lót ren và váy xám, vuốt lại mái tóc rối, cố che giấu dấu vết của cuộc ân ái mãnh liệt. Nam mặc lại sơ mi và vest, lau mồ hôi trên trán bằng khăn tay, ngồi xuống ghế, giọng cương quyết: “Tướng Kim, vào đi.”
Tướng Kim Hyok-chol, trong bộ quân phục xanh đậm với huy hiệu ngôi sao đỏ của Đại Đông Á, bước vào, tay cầm một tập tài liệu dày, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lộ rõ sự căng thẳng. Ông cúi chào sâu, đặt tài liệu lên bàn, mở một bản đồ chiến lược lớn, trên đó đánh dấu các vị trí đỏ của JSDF và Mỹ tại miền bắc Honshu. Ông trình bày: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tình hình tại biên giới Tỉnh Honshu ngày càng nguy cấp. Nhật Bản, với sự hỗ trợ của Hạm đội 7 Mỹ, đang tập trung lực lượng tại Sendai và Aomori, chuẩn bị một cuộc phản công quy mô lớn nhằm tái chiếm Yokohama và Tokyo. Trong 48 giờ qua, 15 chuyến bay do thám bằng máy bay F-35 đã được ghi nhận, và ba tàu khu trục Aegis của Mỹ đã triển khai ngoài khơi Hokkaido, mang theo 120 tên lửa Tomahawk. Tình báo từ Đồng Hóa cho thấy Nhật Bản đang huy động thêm 10.000 quân từ Sapporo, phối hợp với 50 cố vấn quân sự Mỹ và 30 xe tăng M1 Abrams. Nếu chúng ta không hành động ngay, Tỉnh Honshu có thể bị đe dọa nghiêm trọng.”
Ông chỉ vào bản đồ, giọng trầm nhưng kiên định: “Tôi đề nghị triển khai ngay chiến dịch ‘Bắc Tiến,’ tấn công miền bắc đảo Honshu, cụ thể là chiếm Sendai trong năm ngày và Aomori trong mười ngày. Kế hoạch bao gồm hai lữ đoàn xe tăng Type 99 từ Yokohama, với 120 xe tăng và 5.000 quân; ba phi đội Su-35 từ Tokyo, với 36 máy bay; 50 tên lửa Hwasong-14 từ căn cứ Osaka; và 5.000 quân đặc nhiệm từ Đồng Hóa, được huấn luyện cho chiến tranh đô thị. Chiến dịch này sẽ phá vỡ kế hoạch phản công của Nhật Bản, củng cố quyền kiểm soát của Đại Đông Á trên Honshu, và tạo tiền đề cho các bước tiếp theo.”
Nam cầm bút mực vàng, ký sắc lệnh trên tờ giấy có con dấu đỏ của Đại Đông Á, giọng cương quyết: “Tướng Kim, tôi phê duyệt chiến dịch ‘Bắc Tiến.’ Triển khai ngay, không được chậm trễ. Sendai phải thuộc về Đại Đông Á trong năm ngày, Aomori trong mười ngày. Tôi muốn báo cáo chi tiết hàng ngày từ mặt trận. Không được phép thất bại.” Tướng Kim Hyok-chol cúi đầu, giọng vang vang: “Vâng, thưa Lãnh tụ Tối cao. Tôi sẽ thi hành ngay lập tức.” Ông rời phòng, mang theo sắc lệnh, bước chân dứt khoát như chuẩn bị cho một chiến dịch sẽ đi vào lịch sử.
Sau khi tướng Kim rời đi, Nam trở lại phòng riêng, nơi Nội thân vương Kako và Công chúa Mako đang chờ trong một căn phòng được trang trí với lụa trắng thêu hoa sen, biểu tượng của sự thanh tịnh nhưng cũng là sự xa hoa của tư dinh Ryongsong. Kako, trong bộ kimono màu xanh lam, tóc buộc thấp bằng một dải lụa trắng, gương mặt thanh tú nhưng ánh mắt lo âu, bước đến gần Nam, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng: “Lãnh tụ Tối cao, em nghe tin anh vừa phê duyệt chiến dịch Bắc Tiến. Em biết anh muốn bảo vệ Đại Đông Á và thống nhất Nhật Bản, nhưng em lo cho dân chúng ở Sendai và Aomori. Chiến tranh sẽ mang lại đau khổ, đặc biệt cho những người dân vô tội, những gia đình đã mất đi quá nhiều trong Thế chiến III. Em xin anh, hãy ra lệnh cho quân đội hạn chế thiệt hại cho dân thường.”
Mako, trong bộ kimono màu hồng nhạt, đứng cạnh, đôi tay đan chặt trước ngực, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy trăn trở, thêm vào: “Chủ tịch Nam, em cũng mong anh giữ lời hứa bảo vệ dân chúng Nhật Bản. Gia đình Akishino của em đã đầu hàng để tránh đổ máu, nhưng chiến tranh ở Honshu có thể khiến mọi thứ tồi tệ hơn. Xin anh cân nhắc, không chỉ vì Nhật Bản, mà vì những người phụ nữ bên anh, những người tin tưởng ngài.” Nam, nhìn cả hai, ánh mắt dịu lại, bước đến ôm họ vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình. Cậu nói, giọng trầm ấm, đầy thuyết phục: “Kako, Mako, tôi hiểu nỗi lo của hai cô. Tôi hứa sẽ ra lệnh cho tướng Kim Hyok-chol sử dụng chiến thuật chính xác, tránh phá hủy các khu dân cư, trường học, bệnh viện, và di sản văn hóa như các ngôi chùa cổ ở Sendai. Chiến dịch Bắc Tiến là cần thiết để bảo vệ Tỉnh Honshu và củng cố Đại Đông Á. Hai cô là lý do tôi chiến đấu, để mang lại một thế giới hòa bình dưới ngọn cờ của chúng ta.”