Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 96: Cộng hòa Alaska
Ngày 20 tháng 8 năm 2018, bầu trời Anchorage, thủ đô của Cộng hòa Alaska mới ly khai, trong xanh nhưng lạnh buốt, với những cơn gió rét buốt thổi qua từ dãy núi Chugach, nơi những đỉnh núi phủ tuyết trắng lấp lánh dưới ánh nắng yếu ớt của vùng cực bắc. Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, bước xuống từ chuyên cơ Il-76 tại sân bay quốc tế Ted Stevens Anchorage, thân hình cao lớn, cơ bắp săn chắc trong bộ vest đen may đo tinh xảo, đường cắt sắc nét tôn lên vóc dáng của một người lãnh đạo đầy uy quyền. Huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân, một ngôi sao đỏ viền vàng, lấp lánh trên ngực áo, phản chiếu ánh sáng như biểu tượng của tham vọng toàn cầu. Bên cạnh cậu là Kim Keon-hee, trợ lý cá nhân, nổi bật trong bộ hanbok màu xanh navy thêu hoa văn hoa sen vàng tinh tế, ôm sát cơ thể mảnh mai nhưng quyến rũ của cô. Kim Keon-hee, ở tuổi 46, sở hữu làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt sắc sảo ẩn dưới hàng mi dài cong vút, và mái tóc đen óng mượt được búi cao bằng một chiếc trâm ngọc trai, toát lên vẻ thanh lịch nhưng không kém phần quyền lực. Mũi cao thanh tú, đôi môi hồng phấn đầy đặn, và nụ cười nhẹ nhàng nhưng bí ẩn của cô khiến mọi ánh mắt trong đoàn đón tiếp đều bị hút hồn. Vòng eo thon gọn, đôi chân dài ẩn dưới lớp lụa hanbok, và đường cong ngực đầy đặn càng làm tăng thêm sức hút của cô, như một nữ thần giữa vùng đất lạnh giá.
Họ được chào đón bởi Tổng thống Alaska, một người đàn ông trung niên với bộ râu xám rậm, mặc bộ vest xanh lá sẫm, ánh mắt cương nghị nhưng thân thiện. Đội quân danh dự, trong đồng phục màu xanh lá với mũ beret đỏ, đứng thành hàng, giương cao lá cờ Alaska mới – một ngôi sao vàng rực rỡ trên nền xanh dương, tượng trưng cho khát vọng độc lập. Tiếng kèn quân nhạc vang lên, hòa lẫn với tiếng gió biển từ vịnh Cook, tạo nên một không khí vừa trang nghiêm vừa đầy căng thẳng. Nam bắt tay Tổng thống, giọng trầm ấm: “Cộng hòa Alaska là ngọn cờ đầu của tự do. Đại Đông Á sẽ đồng hành cùng các ngài để đối phó với đế quốc Mỹ.”
Buổi sáng, tại Tòa nhà Chính phủ Alaska, một công trình bê tông kiên cố với những cửa sổ lớn nhìn ra vịnh Cook lấp lánh, Nam và Kim Keon-hee tham gia cuộc họp song phương kéo dài hơn bốn giờ. Phòng họp, với những tấm thảm thổ dân Tlingit treo trên tường, được sưởi ấm bởi một lò sưởi đá cháy tí tách, xua tan cái lạnh 5 độ C của Anchorage. Bàn họp bằng gỗ sồi, chạm khắc hình đại bàng – biểu tượng của Alaska, phủ đầy các tài liệu ngoại giao, bản đồ quân sự, và hợp đồng thương mại. Nam, ngồi trên ghế bọc da màu đen, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy lực, ký hiệp định hợp tác song phương, cam kết cung cấp 100 tên lửa đạn đạo Hwasong-14, 20 hệ thống phòng không S-400 hiện đại, và 300 cố vấn quân sự từ Tỉnh Honshu, với nhiệm vụ huấn luyện lực lượng Alaska và thiết lập các căn cứ phòng thủ quanh Anchorage và Juneau. Đổi lại, Alaska đồng ý xuất khẩu 500.000 thùng dầu mỏ thô và 10 triệu mét khối khí đốt tự nhiên mỗi tháng với giá ưu đãi, vận chuyển qua cảng Vladivostok của Nga, một tuyến đường hậu cần chiến lược do Đại Đông Á kiểm soát.
Kim Keon-hee, tay cầm chiếc bút Montblanc màu đen, ghi chú từng điều khoản với sự tỉ mỉ đáng kinh ngạc. Đôi tay thon dài của cô, móng sơn màu hồng nhạt, lướt nhanh trên giấy, ghi lại chi tiết về vận chuyển, ngân sách, và thời gian triển khai. Làn da trắng mịn của cô ánh lên dưới ánh sáng lò sưởi, đôi mắt sắc sảo quét qua từng dòng chữ, và mái tóc đen óng khẽ lay động khi cô cúi xuống. Cô đề xuất bổ sung một điều khoản về giao thương công nghệ, cho phép các nhà máy Mitsubishi tại Osaka cung cấp chip điện tử và radar tiên tiến cho Alaska, nhằm nâng cấp hệ thống phòng thủ. Tổng thống Alaska, ấn tượng với sự sắc sảo của cô, gật đầu: “Bà Kim, sự chuyên nghiệp và vẻ đẹp của bà là tài sản quý giá của Đại Đông Á. Hiệp định này sẽ thay đổi vận mệnh Alaska.” Kim Keon-hee, mỉm cười nhẹ, đôi môi hồng phấn cong lên tạo thành một đường cong hoàn hảo, đáp: “Tổng thống, Đại Đông Á và Alaska sẽ cùng nhau viết nên lịch sử mới.”
Buổi chiều, Nam và Kim Keon-hee tham quan cảng Anchorage, một khu vực nhộn nhịp với những con tàu chở hàng khổng lồ, cẩu container gầm vang, và mùi dầu mỏ hòa quyện với muối biển. Gió biển lạnh giá thổi qua, làm tung bay vạt hanbok của Kim Keon-hee, để lộ đôi chân thon dài ẩn sau lớp lụa mỏng, khiến các thủy thủ trên cảng không khỏi ngoái nhìn. Nam, đứng trên cầu cảng bằng thép, nhìn ra đường chân trời nơi Thái Bình Dương trải dài vô tận, nghĩ về tham vọng mở rộng ảnh hưởng của Đại Đông Á sang Bắc Mỹ. Cậu quay sang Kim Keon-hee, ánh mắt sâu thẳm: “Keon-hee, Alaska là bước đầu tiên. Một ngày nào đó, cả thế giới sẽ biết đến Đại Đông Á.” Cô, đứng sát bên, mái tóc đen bị gió thổi nhẹ, đáp: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, với ngài dẫn dắt, điều đó sẽ thành hiện thực.” Họ trao nhau một ánh mắt đầy ẩn ý, như thể cả hai đang chia sẻ một bí mật không lời.
Buổi tối, tại khách sạn Captain Cook, một công trình kiến trúc sang trọng với những cửa sổ kính lớn nhìn ra vịnh Cook lấp lánh ánh đèn từ các tàu bè, Nam và Kim Keon-hee dùng bữa tối với các quan chức Alaska trong một phòng ăn riêng biệt, được trang trí bằng những bức tranh phong cảnh Alaska và đèn chùm pha lê lộng lẫy. Bàn tiệc phủ khăn lụa trắng, bày biện với những đĩa cá hồi nướng vàng ươm, thơm lừng mùi thảo mộc, thịt cua hoàng đế Alaska tươi ngọt, béo ngậy, và salad rau xanh từ thung lũng Mat-Su, kèm theo bánh mì nướng bơ tỏi. Rượu vang trắng từ Napa Valley, một sự mỉa mai khi Mỹ vẫn là nguồn cung rượu, được rót vào những ly pha lê lấp lánh, phản chiếu ánh sáng lung linh. Nam, nâng ly, cụng với Tổng thống Alaska: “Vì liên minh của chúng ta, vì tự do của Alaska và Đại Đông Á!” Kim Keon-hee, ngồi cạnh, nâng ly, đôi mắt long lanh dưới ánh đèn chùm, làn da trắng mịn ánh lên như ngọc trai, khiến các quan chức Alaska không khỏi trầm trồ trước vẻ đẹp và sự tự tin của cô.
Đột nhiên, còi báo động không kích vang lên, xé toạc không gian yên bình. Tiếng còi rú dài, sắc nhọn, làm rung động các ly rượu trên bàn, một vài ly rơi xuống sàn, vỡ tan tành, rượu trắng chảy loang trên tấm thảm đỏ. Qua cửa sổ kính lớn, ánh sáng từ những vụ nổ lóe lên trên bầu trời đêm, như những tia chớp đỏ rực giữa bóng tối. Máy bay F-35 của Mỹ, xuất phát từ tàu sân bay USS Ronald Reagan ở Thái Bình Dương, bắt đầu ném bom các căn cứ quân sự gần Anchorage, trả đũa sự liên minh táo bạo của Alaska với Đại Đông Á. Tiếng nổ ầm ầm làm rung chuyển khách sạn, cửa kính rung lên bần bật, và một mảnh trần thạch cao nhỏ rơi xuống, phủ bụi lên bàn tiệc. Các quan chức Alaska hoảng loạn, đứng bật dậy, trong khi lực lượng an ninh Alaska, trong bộ đồ chống đạn màu đen, mũ bảo hộ và súng trường AR-15, xông vào phòng, hét lên: “Lãnh tụ Tối cao, bà Kim, theo chúng tôi ngay!”
Nam, bình tĩnh, nắm tay Kim Keon-hee, dẫn cô theo đội an ninh qua những hành lang hẹp của khách sạn, xuống một cầu thang sắt dẫn đến hầm trú ẩn dưới lòng đất, nằm sâu dưới Tòa nhà Chính phủ. Hầm trú ẩn, được xây từ thời Chiến tranh Lạnh, là một pháo đài ngầm với tường bê tông dày hơn một mét, cửa thép nặng hơn một tấn, chốt khóa kêu “cạch” khi đóng lại, cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Không gian chật hẹp, chỉ khoảng 20 mét vuông, với một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, bề mặt trầy xước, vài ghế kim loại gỉ sét, và một radio quân sự phát ra tín hiệu tĩnh liên tục. Hệ thống đèn huỳnh quang treo trên trần phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo, chập chờn vì nguồn điện không ổn định, làm bóng của Nam và Kim Keon-hee in lên tường như những bóng ma. Mùi bê tông ẩm mốc hòa quyện với mùi kim loại từ cửa hầm, tạo cảm giác ngột ngạt, như thể không khí bị nén chặt trong lồng ngực.
Tiếng bom nổ từ trên mặt đất vọng xuống, mỗi vụ nổ khiến sàn hầm rung chuyển, bụi rơi lả tả từ trần, bám vào mái tóc đen óng của Kim Keon-hee và vai áo vest của Nam. Kim Keon-hee, dù luôn giữ vẻ chuyên nghiệp trong các cuộc họp, giờ không giấu được sự hoảng loạn. Đôi mắt sắc sảo của cô mở to, hàng mi dài run rẩy, đôi tay thon dài ôm lấy vai, móng tay sơn hồng nhạt cắm sâu vào lớp hanbok, làm vải lụa nhăn lại. Một vụ nổ lớn, mạnh đến mức làm ghế kim loại đổ nhào, khiến cô giật mình, bước chân lảo đảo, suýt ngã. Nam, trong bộ vest vẫn thẳng thớm, bất chấp bụi bám trên vai, bước đến, ôm cô vào lòng, lồng ngực rộng rãi của cậu như một pháo đài che chở. Giọng cậu trầm ấm, vang lên giữa tiếng bom: “Keon-hee, tôi ở đây. Mỹ không thể chạm đến chúng ta. Cô an toàn với tôi.” Hơi ấm từ cơ thể Nam, cùng mùi nước hoa gỗ đàn hương thoang thoảng, làm nhịp tim của Kim Keon-hee chậm lại, nhưng không thể xua tan hoàn toàn nỗi sợ hãi.
Sự tiếp xúc cơ thể, trong không gian kín đáo và căng thẳng của hầm trú ẩn, làm không khí giữa họ trở nên ám muội, như một ngọn lửa âm ỉ bùng lên. Nhịp tim của Kim Keon-hee đập nhanh hơn, không chỉ vì tiếng bom mà còn vì sự gần gũi của Nam, hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào cổ cô. Nam, ánh mắt sâu thẳm, cúi xuống, môi chạm vào đôi môi hồng phấn đầy đặn của cô, một nụ hôn sâu đậm, đắm đuối, mang theo sự mãnh liệt của một người lãnh đạo không biết sợ hãi. Đôi môi mềm mại của Kim Keon-hee đáp lại, tay cô nắm chặt vạt áo vest của Nam, móng tay cào nhẹ lên vải, như thể tìm kiếm điểm tựa giữa cơn bão chiến tranh. Nụ hôn kéo dài, môi họ quấn quýt, lưỡi chạm nhau, hơi thở hòa quyện, làm không gian hầm trú ẩn như nóng lên bất chấp cái lạnh của bê tông.
Nam, không kìm được, lướt tay qua ngực cô, cảm nhận sự mềm mại và đầy đặn qua lớp lụa hanbok, núm vú săn lại dưới đầu ngón tay cậu. Tay còn lại của cậu luồn xuống, chạm vào vùng âm đạo, vuốt ve qua lớp vải mỏng, khiến Kim Keon-hee rên khẽ, âm thanh bị át đi bởi một vụ nổ lớn bên ngoài. Cô, ánh mắt mơ màng, đáp lại bằng cách vuốt ve dương vật cậu qua lớp quần tây, cảm nhận nó cương cứng dưới tay, móng tay hồng nhạt của cô cào nhẹ, kích thích Nam đến cực điểm. Họ cởi bỏ quần áo, hanbok của Kim Keon-hee trượt xuống sàn bê tông lạnh lẽo, để lộ làn da trắng mịn như ngọc trai, đường cong cơ thể hoàn hảo, ngực đầy đặn, và vùng âm đạo ướt át ánh lên dưới ánh sáng mờ ảo của đèn huỳnh quang. Nam cởi vest và áo sơ mi, để lộ cơ bắp săn chắc, lồng ngực rộng rãi với những vết sẹo nhỏ từ những năm tháng huấn luyện ở Đại học Kim Il-sung, và dương vật cương cứng, sẵn sàng.
Nam mơn trớn ngực cô, bóp nhẹ, cảm nhận sự mềm mại, rồi cúi xuống, ngậm núm vú, mút mạnh, khiến Kim Keon-hee cong người, rên rỉ, âm thanh hòa lẫn với tiếng bom nổ. Tay cậu luồn xuống, vuốt ve vùng âm đạo, ngón tay xâm nhập, cảm nhận sự ướt át và nóng bỏng, kích thích cô đến run rẩy. Kim Keon-hee, không chịu thua, nắm lấy dương vật cậu, vuốt ve lên xuống, ngón tay thon dài siết chặt, khiến Nam thở gấp, mắt cậu tối lại vì dục vọng. Họ kích thích lẫn nhau, cơ thể quấn quýt, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng mịn của Kim Keon-hee, hòa quyện với hơi thở nóng bỏng của Nam.
Nam nâng cô lên, đặt cô ngồi trên chiếc bàn gỗ cũ kỹ, chân cô dang rộng, vùng âm đạo phơi bày trước mắt cậu. Cậu quỳ xuống, dùng lưỡi liếm vùng âm đạo, mút mạnh, khiến Kim Keon-hee rên lớn, tay cô bám chặt mép bàn, móng tay cào vào gỗ, để lại những vết xước. Cô đạt cực khoái, cơ thể run rẩy, đầu ngửa ra sau, mái tóc đen bung ra khỏi trâm ngọc trai, xõa xuống vai như một thác nước. Nam, đứng dậy, nhấn dương vật cương cứng vào lồn cô, cú thúc đầu tiên mạnh mẽ, làm cô hét lên, âm thanh bị át đi bởi một vụ nổ lớn bên ngoài. Họ quan hệ, Nam thúc sâu, mạnh, liên tục, cơ thể Kim Keon-hee rung lên theo từng nhịp, ngực cô nảy lên, làn da lấp lánh mồ hôi. Tiếng bom nổ như sấm dường như trở thành nhịp điệu cho sự đam mê của họ, mỗi vụ nổ làm họ càng siết chặt nhau hơn.
Họ đạt cực khoái, cơ thể run lên trong khoái cảm mãnh liệt, Nam gầm nhẹ, cảm nhận sự co bóp của vùng âm đạo Kim Keon-hee quanh dương vật cậu. Cô, thở hổn hển, ôm chặt Nam, móng tay cào lên lưng cậu, để lại những vết đỏ. Nam, giọng khàn khàn, thì thầm: “Keon-hee, cô là ngọn lửa của tôi giữa chiến tranh, là nữ thần của Đại Đông Á.” Kim Keon-hee, đôi môi hồng phấn cong lên, đáp: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, chỉ có ngài khiến tôi quên đi mọi nỗi sợ, mọi giới hạn.” Họ tiếp tục quan hệ, Nam thay đổi tư thế, đặt cô nằm xuống bàn, chân cô quấn quanh hông cậu, dương vật cậu thúc sâu hơn, nhanh hơn. Kim Keon-hee rên rỉ không ngừng, cơ thể cong lên, đạt cực khoái lần nữa, nước chảy ướt đẫm bàn gỗ.
Họ đổi vị trí, Kim Keon-hee ngồi lên đùi Nam trên ghế kim loại, dương vật cậu lại xâm nhập, cô nhún nhảy, mái tóc đen tung bay, ngực cô ép sát vào lồng ngực Nam. Họ quan hệ, đạt cực khoái liên tục, mồ hôi hòa quyện, hơi thở gấp gáp, như thể thời gian ngừng trôi trong hầm trú ẩn. Nam bóp mạnh mông cô, cảm nhận sự săn chắc, trong khi Kim Keon-hee cắn nhẹ vai cậu, để lại dấu răng mờ. Tiếng bom dần thưa thớt, và một giọng nói qua radio quân sự vang lên, cắt ngang khoảnh khắc: “Không kích đã ngừng. Anchorage an toàn. Lãnh tụ Tối cao có thể rời hầm.” Nam và Kim Keon-hee, mệt lả nhưng mãn nguyện, dừng lại, cơ thể vẫn quấn quýt, mồ hôi lấp lánh trên làn da cô, dương vật cậu vẫn cương cứng trong cô.
Họ chậm rãi chỉnh trang quần áo, Kim Keon-hee buộc lại hanbok, vuốt thẳng mái tóc đen giờ rối bù, trâm ngọc trai được cài lại cẩn thận. Làn da trắng mịn của cô vẫn đỏ ửng vì khoái cảm, đôi mắt long lanh nhìn Nam, ánh lên sự ngưỡng mộ và đam mê. Nam, mặc lại áo sơ mi và vest, lau mồ hôi trên trán, mỉm cười: “Keon-hee, chúng ta là bất khả chiến bại, ngay cả dưới mưa bom.” Cô, buộc chặt dây lưng hanbok, đáp: “Ngài luôn khiến mọi thứ trở nên không thể tin nổi, thưa Lãnh tụ Tối cao.” Họ rời hầm trú ẩn, bước ra ánh sáng ban mai của Anchorage, nơi khói bụi từ các vụ nổ vẫn lơ lửng trên bầu trời, mùi thuốc súng hòa quyện với không khí lạnh giá.
Nam và Kim Keon-hee nhanh chóng lên chuyên cơ Il-76 tại sân bay Ted Stevens, rời Anchorage để trở về Bình Nhưỡng. Trong khoang riêng của chuyên cơ, với những chiếc ghế bọc da màu nâu sẫm và cửa sổ nhìn ra Thái Bình Dương lấp lánh ánh bạc, Nam ngồi nhấp một ngụm trà xanh nóng, hương thơm thanh nhẹ lan tỏa, xua tan cái lạnh còn sót lại từ Anchorage. Kim Keon-hee, ngồi đối diện, mở máy tính bảng, giọng chuyên nghiệp vang lên: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, Alaska đã triển khai hệ thống S-400 quanh Anchorage, với các vị trí radar được đặt tại những điểm cao của dãy núi Chugach. Lô tên lửa Hwasong-14 đã được đưa vào các căn cứ ngầm ở Juneau, sẵn sàng đối phó với bất kỳ cuộc tấn công nào từ Hải quân Mỹ. Tại Tỉnh Honshu, tình hình Tokyo vẫn ổn định, nhưng Mỹ đang tăng cường hỗ trợ Nhật Bản tại Hokkaido, với tàu sân bay USS Ronald Reagan và phi đội F-35 chuẩn bị phản công từ căn cứ Misawa.”
Nam, lắng nghe, gật đầu hài lòng, ánh mắt sắc bén nhìn qua cửa sổ, nơi những đám mây trắng trôi lững lờ trên Thái Bình Dương. Cậu nghĩ về liên minh với Alaska, một bước đi chiến lược để kiềm chế Mỹ, và về Tokyo, nơi Kako và Mako đang chờ. “Keon-hee,” Nam nói, giọng trầm, “hãy đảm bảo tuyến hậu cần qua Vladivostok vận hành trơn tru để hỗ trợ Alaska. Chúng ta không được để Mỹ có cơ hội phản công.” Kim Keon-hee, gật đầu, ghi chú nhanh, đôi tay thon dài lướt trên màn hình máy tính bảng, ánh mắt cô thoáng chút ngưỡng mộ khi nhìn Nam, mái tóc đen lấp lánh dưới ánh sáng khoang máy bay.
Khi chuyên cơ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Sunan ở Bình Nhưỡng, trời đã về chiều, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, phản chiếu trên những mái ngói cong của tư dinh Ryongsong, một công trình kiến trúc đồ sộ với vườn hoa Kimilsungia nở rộ. Nội thân vương Kako, Đệ nhất phu nhân, trong bộ kimono màu xanh lam thêu hoa sen trắng, và Công chúa Mako, Đệ nhị phu nhân, trong kimono màu hồng nhạt với hoa anh đào, đứng chờ tại cầu thang máy bay, được bao quanh bởi đội vệ binh danh dự trong đồng phục đen, súng trường lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Kako, đôi mắt long lanh lo lắng, chạy đến ôm Nam, giọng run run: “Lãnh tụ Tối cao, em nghe tin về không kích ở Anchorage. Em đã cầu nguyện cho anh suốt đêm, sợ rằng anh và bà Kim gặp nguy hiểm.” Mako, đứng cạnh, với vẻ điềm tĩnh của chị cả, thêm: “Chủ tịch Nam, em cũng lo lắng cho anh. Cảm ơn anh đã trở về an toàn.”
Nam, ôm cả hai, cảm nhận hơi ấm từ Kako và Mako, mỉm cười trấn an: “Kako, Mako, tôi và Keon-hee đã vượt qua thử thách. Đại Đông Á sẽ tiếp tục mạnh mẽ, vì hai cô và vì nhân dân.” Kim Keon-hee, đứng phía sau, cúi đầu chào Kako và Mako, ánh mắt cô giao với Nam trong một khoảnh khắc ngắn, giữ bí mật về những gì xảy ra trong hầm trú ẩn. Cô nói, giọng chuyên nghiệp: “Đệ nhất phu nhân, Đệ nhị phu nhân, tôi sẽ chuẩn bị báo cáo chi tiết về chuyến đi và các thỏa thuận với Alaska.” Kako, mỉm cười nhẹ, nắm tay Mako, nói: “Bà Kim, cảm ơn bà đã ở bên Lãnh tụ Tối cao và giữ anh ấy an toàn.”
Nam, đứng giữa ba người phụ nữ, nhìn ra chân trời Bình Nhưỡng, nơi ánh hoàng hôn dần tắt, nhuộm đỏ những mái nhà và đường phố. Cậu nghĩ về tham vọng sáp nhập toàn bộ Nhật Bản, về liên minh với Alaska, và về sức mạnh của Kim Keon-hee, Kako, và Mako – những người phụ nữ không chỉ là đồng minh cá nhân mà còn là biểu tượng của quyền lực Đại Đông Á. Tiếng bom ở Anchorage vẫn vang vọng trong ký ức, nhưng khoảnh khắc đam mê với Kim Keon-hee trong hầm trú ẩn như một ngọn lửa, củng cố quyết tâm của cậu để đưa Đại Đông Á lên đỉnh cao quyền lực toàn cầu.