Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 92: Hoàng cung
Ngày 15 tháng 7 năm 2018, ánh bình minh nhợt nhạt len lỏi qua những tòa nhà chọc trời ở Tokyo, nơi từng là biểu tượng của sự phồn vinh và hiện đại, giờ đây mang dấu ấn của chiến tranh. Những con phố nhộn nhịp của Shinjuku, với các bảng hiệu neon từng sáng rực cả bầu trời đêm, giờ đây phủ đầy bụi và mảnh vỡ từ những trận pháo kích. Shibuya, nơi giao lộ nổi tiếng từng tấp nập người qua lại, vang vọng tiếng lăn bánh của xe tăng Type 99 và tiếng bước chân đều đặn của các đơn vị đặc nhiệm Quân đội Nhân dân Đại Đông Á. Mùi khói từ các tòa nhà bị phá hủy hòa lẫn với mùi kim loại cháy khét từ các căn cứ của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản (JSDF), tạo nên một không gian u ám nhưng đầy khí thế chiến thắng.
Chiến dịch “Cơn Bão Đông Á”, dưới sự chỉ huy tài ba của tướng Kim Hyok-chol, đã đạt được thành công vang dội chỉ sau một tháng chiến tranh đô thị khốc liệt. Các sư đoàn xe tăng từ Kobe và Osaka, được trang bị pháo 125mm và giáp composite hiện đại, di chuyển như những con thú thép, đè bẹp các tuyến phòng thủ của JSDF tại Nagoya và Yokohama. Phi đội Su-35, với tiếng gầm động cơ vang vọng trên bầu trời, thực hiện các đợt không kích chính xác, phá hủy các trung tâm chỉ huy và kho vũ khí ở ngoại ô Tokyo. Tên lửa Hwasong-14, với tầm bắn lên đến 10.000 km, được phóng từ các căn cứ di động ở Kyoto, đánh trúng các mục tiêu chiến lược như kho đạn ở Saitama, làm tê liệt khả năng phản kháng của Nhật Bản. Pháo binh Koksan, với nòng pháo 170mm, nã đạn liên tục vào các cứ điểm phòng thủ ở Chiyoda, nơi đặt Quốc hội và các cơ quan chính phủ, khiến JSDF phải rút lui trong hỗn loạn.
Đến ngày 12 tháng 7, các khu vực trọng điểm của Tokyo, bao gồm Tòa thị chính, Quốc hội, ga Tokyo, và tháp Tokyo, đã hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của Đại Đông Á. Chính phủ Nhật Bản, dẫn đầu bởi Thủ tướng Shinzo Abe, cùng Hoàng gia, bao gồm Thiên hoàng Akihito, Thái tử Naruhito, Thân vương Fumihito, và các thành viên khác, hoảng loạn sơ tán đến Sapporo, Hokkaido, trên những chiếc máy bay vận tải C-2 cuối cùng rời khỏi sân bay Haneda trước khi nó bị chiếm. Dân chúng Tokyo, dù hoang mang, tuân thủ lệnh giới nghiêm của Đại Đông Á, trong khi các đội kỹ sư từ Đài Loan và Bình Nhưỡng bắt đầu sửa chữa những con đường bị phá hủy và khôi phục điện nước cho thành phố.
Nam, tại trung tâm chỉ huy ở Nhà Xanh, Bình Nhưỡng, ngồi trong căn phòng lát gỗ với những bức tường treo bản đồ chiến lược và màn hình hiển thị hình ảnh vệ tinh của Tokyo. Ánh sáng từ màn hình chiếu lên khuôn mặt cậu, với đôi mắt sắc bén và mái tóc đen được chải gọn gàng, phản ánh sự tự tin của một Lãnh tụ Tối cao. Cậu mặc bộ quân phục đen, với huy hiệu vàng hình rồng của Hội đồng Cách mạng Nhân dân lấp lánh trên ngực. Tướng Kim Hyok-chol, qua đường liên lạc mã hóa, báo cáo: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, Tokyo đã thuộc về chúng ta. JSDF không còn khả năng chống cự, và dân chúng đang dần ổn định dưới sự kiểm soát của quân ta.” Nam, gật đầu, giọng đanh thép: “Tướng Kim, hãy đảm bảo trật tự. Không được để dân chúng chịu khổ. Tokyo sẽ là trung tâm mới của Tỉnh Honshu, và chúng ta sẽ xây dựng nó thành biểu tượng của Đông Á thống nhất.”
Nam ra lệnh quốc hữu hóa các tập đoàn lớn của Nhật Bản, bao gồm Sony, Toyota, Panasonic, và Mitsubishi, biến chúng thành một phần của chuỗi cung ứng kinh tế Đại Đông Á. Các nhà máy Sony tại Tokyo được chuyển đổi để sản xuất thiết bị điện tử cho Sugarpova, dự án của Maria Sharapova, trong khi các nhà máy Toyota tại Nagoya bắt đầu chế tạo xe bọc thép cho quân đội Đại Đông Á. Cậu cũng chỉ đạo cố vấn Ri Jong-ho, một người đàn ông trung niên với cặp kính gọng bạc và phong thái điềm tĩnh, giám sát việc tích hợp các tập đoàn này vào hệ thống kinh tế của Đại Đông Á, đồng thời phối hợp với các nhà máy chip ở Hsinchu, Đài Loan, để đảm bảo nguồn cung công nghệ cao.
Quyết định đến Tokyo để khẳng định quyền kiểm soát, Nam lên chuyên cơ Il-76, một chiếc máy bay vận tải khổng lồ sơn màu xám, được hộ tống bởi bốn tiêm kích Su-35 lượn vòng trên bầu trời. Ngồi bên cạnh Nam là Nội thân vương Kako, Đệ nhất phu nhân của Đại Đông Á, với vẻ đẹp thanh thoát đặc trưng của Hoàng gia Nhật Bản. Kako, 24 tuổi, sở hữu khuôn mặt trái xoan với làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên sự thông minh và dịu dàng, và mái tóc đen dài óng ả, được buộc gọn bằng một chiếc dây lụa trắng. Cô mặc bộ kimono trắng tinh khôi, với hoa văn hoa sen thêu tay bằng chỉ vàng, tôn lên dáng người mảnh mai nhưng quyến rũ, với vòng eo nhỏ, đôi vai thanh thoát, và đường cong ngực nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc. Mỗi bước đi của Kako toát lên sự trang nhã, nhưng ánh mắt cô lộ vẻ lo lắng khi nghĩ về quê hương Nhật Bản, nơi giờ đây nằm dưới sự kiểm soát của chồng mình.
Chuyên cơ hạ cánh tại sân bay Haneda, nơi được bảo vệ bởi hàng trăm binh sĩ Đại Đông Á, mặc quân phục xanh đậm, tay cầm súng trường QBZ-95, đứng thành hàng ngay ngắn bên những chiếc xe bọc thép K21. Nam bước xuống, đôi giày quân sự bóng loáng chạm xuống đường băng, ánh mắt quét qua những cột khói xa xa và các tòa nhà bị hư hại. Kako, nắm tay Nam, bước đi bên cạnh, chiếc kimono phất phơ trong gió, như một biểu tượng hòa bình giữa chiến tranh. Trước ống kính của đội truyền hình Đại Đông Á, Nam đứng trên bục gỗ được dựng vội, tuyên bố với giọng vang vọng: “Hôm nay, Tokyo trở thành trái tim của Tỉnh Honshu, thuộc Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Chúng tôi cam kết mang lại hòa bình, thịnh vượng, và đoàn kết cho nhân dân Nhật Bản. Đông Á sẽ bước vào một kỷ nguyên mới, dưới sự lãnh đạo của chúng ta.” Đám đông binh sĩ vỗ tay, hô vang: “Lãnh tụ Tối cao muôn năm!” Kako, đứng bên cạnh, mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô thoáng chút u buồn.
Sáng ngày 16 tháng 7, bầu trời Tokyo phủ một lớp mây xám dày, nhưng Hoàng cung, nằm giữa trung tâm Chiyoda, vẫn tỏa ra vẻ uy nghi bất chấp những dấu vết chiến tranh. Cung điện, với những mái ngói cong màu xanh lục lấp lánh, được chạm khắc tinh xảo bằng các họa tiết hoa văn truyền thống, và các bức tường gỗ sơn mài bóng loáng, được bao quanh bởi những con hào lấp lánh nước, phản chiếu hình ảnh của những cây thông cổ thụ và khu vườn Đông Ngự Uyển rợp bóng xanh. Mỗi con hào, với làn nước trong veo và những con cá koi bơi lội chậm rãi, như kể lại câu chuyện của hàng thế kỷ lịch sử Nhật Bản. Dù một vài khu vực bị hư hại nhẹ – những ô cửa sổ vỡ, một số bức tường nứt do chấn động từ pháo kích của pháo binh Koksan – Hoàng cung vẫn giữ được vẻ đẹp cổ kính, như một viên ngọc quý giữa lòng Tokyo bị tàn phá.
Lực lượng đặc nhiệm Đại Đông Á, mặc quân phục đen bó sát, đội mũ beret đỏ, và đeo tai nghe liên lạc, đứng gác ở mọi cổng ra vào, với súng trường QBZ-95 luôn sẵn sàng trong tay. Họ đứng im như tượng, ánh mắt sắc lạnh quét qua mọi góc, đảm bảo không một ai, kể cả các quan chức cấp cao của Đại Đông Á, được phép vào cung điện mà không có lệnh trực tiếp từ Lãnh tụ Tối cao. Không khí tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua khu vườn và tiếng nước chảy từ con hào, như một lời nhắc nhở về sự thiêng liêng của nơi này.
Kako, với dáng đi nhẹ nhàng và thanh thoát như một nàng thơ, dẫn Nam qua các khu vực của Hoàng cung, đôi dép gỗ gõ nhẹ trên lối đi rải sỏi, tạo ra những âm thanh đều đặn hòa cùng tiếng chim sẻ hót líu lo từ những tán cây. Cô mặc bộ kimono trắng tinh khôi, với hoa văn hoa sen thêu tay bằng chỉ vàng, tôn lên làn da trắng mịn như sứ và đường cong mảnh mai của cơ thể. Khuôn mặt trái xoan của Kako, với đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên sự thông minh và dịu dàng, đôi môi hồng phớt tự nhiên khẽ mím lại, và mái tóc đen dài óng ả, được buộc cao bằng dây lụa trắng, phất phơ trong gió. Thỉnh thoảng, một lọn tóc rơi xuống má cô, và cô khẽ vuốt lại bằng những ngón tay thon dài, với móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ánh lên vẻ quý phái của một công chúa Hoàng gia. Dáng người mảnh mai của cô, với vòng eo nhỏ như có thể ôm trọn trong một vòng tay, đôi vai thanh thoát, và đường cong ngực nhẹ nhàng nhưng đầy mê hoặc, khiến mỗi cử động của cô như một bức tranh sống động.
Họ bước vào Đông Ngự Uyển, nơi những cây anh đào cổ thụ đứng sừng sững, thân cây phủ rêu xanh, cành lá xòe rộng như những chiếc ô khổng lồ che phủ lối đi rải sỏi trắng. Mùi hương của cỏ mới cắt và đất ẩm thoang thoảng trong không khí, gợi nhớ về những ngày yên bình trước chiến tranh. Kako dừng lại trước một cây anh đào lớn, cao hơn 10 mét, với thân cây gồ ghề nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm. Cô chạm nhẹ vào thân cây, những ngón tay thon dài lướt qua lớp rêu, giọng nói dịu dàng nhưng đầy cảm xúc: “Lãnh tụ Tối cao, em từng chơi dưới cây này khi còn bé, cùng chị Mako và cha mẹ. Mỗi mùa hoa anh đào nở, gia đình em lại tụ họp, ngồi trên chiếu tatami, uống trà matcha từ những tách sứ trắng, và ăn wagashi hình hoa anh đào. Cha em, Thân vương Fumihito, kể về lịch sử Nhật Bản, về các Thiên hoàng, và em từng mơ được như họ, sống vì dân chúng, bảo vệ đất nước.”
Đôi mắt nâu của Kako ánh lên nỗi nhớ, một giọt nước mắt nhỏ lấp lánh nơi khóe mắt, lăn dài trên má cô, để lại một vệt mỏng trên làn da trắng mịn. Cô nhanh chóng lau đi, không muốn Nam thấy sự yếu đuối, nhưng ánh mắt cô vẫn lộ ra nỗi đau khi nghĩ về gia đình giờ đang lưu vong ở Hokkaido. Nam, đứng bên cạnh, cảm nhận sự mảnh mai của Kako qua lớp kimono lụa mềm mại, đặt tay lên vai cô, ngón tay lướt nhẹ qua vải, cảm nhận sự ấm áp từ cơ thể cô. Cậu đáp, giọng trầm ấm nhưng kiên định: “Kako, tôi hiểu nỗi lòng của cô. Những ký ức này là một phần của cô, và tôi hứa sẽ bảo vệ Hoàng cung này, không chỉ vì lịch sử Nhật Bản, mà vì cô – người đã mang Nhật Bản đến gần trái tim tôi. Tôi sẽ biến nơi này thành biểu tượng của Đông Á mới, và cô sẽ là nữ hoàng của nó.”
Họ tiếp tục qua hành lang Kyuden, một dãy hành lang dài với sàn gỗ sồi đánh bóng sáng loáng, phản chiếu ánh sáng từ những ô cửa sổ lớn được trang trí bằng kính màu truyền thống, vẽ hình các loài hoa và chim hạc. Các bức tranh cuộn treo trên tường, mô tả các sự kiện lịch sử như thời kỳ Meiji, cuộc cải cách Taika, hay các nghi lễ đăng quang của các Thiên hoàng, vẫn nguyên vẹn, dù một vài khung kính bị nứt do chấn động từ các trận pháo kích của pháo binh Koksan. Ánh sáng từ cửa sổ kính màu chiếu qua, tạo thành những mảng màu đỏ thắm, xanh lam, và vàng rực trên sàn gỗ, như một bức tranh sống động. Kako dừng lại trước một bức tranh vẽ Thiên hoàng Akihito trong lễ đăng quang năm 1989, với chiếc ngai vàng Cúc Tọa ở trung tâm, được bao quanh bởi các quan chức trong trang phục nghi lễ. Cô thì thầm, giọng run run: “Đây là nơi cha em từng chủ trì các nghi lễ quốc gia, nơi các lãnh đạo thế giới được tiếp đón. Em từng đứng sau bức rèm, nhìn cha em nói về hòa bình và đoàn kết. Em không ngờ một ngày mình lại đứng đây, với anh, trong hoàn cảnh này, khi Nhật Bản không còn như trước.”
Đôi mắt nâu của Kako ánh lên sự phức tạp, vừa tự hào về di sản gia đình, vừa day dứt về số phận quê hương. Một lọn tóc đen rơi xuống trán cô, và cô khẽ vuốt lại, cử chỉ nhẹ nhàng nhưng đầy quyến rũ. Nam, nắm chặt tay cô, cảm nhận những ngón tay thon dài của Kako run nhẹ trong tay cậu, làn da cô mềm mại như lụa. Cậu kéo cô sát lại, ngửi thấy mùi hương hoa nhài thoang thoảng từ tóc cô, hòa lẫn với mùi hương tự nhiên của cơ thể cô, khiến tim cậu đập nhanh hơn. Cậu thì thầm, giọng trầm đục đầy mê hoặc: “Kako, cô không chỉ là công chúa của Nhật Bản, mà còn là nữ hoàng của Đại Đông Á. Chúng ta sẽ viết lại lịch sử, cùng nhau, và tôi sẽ khiến cô tự hào. Tôi muốn cô cảm nhận được quyền lực của chúng ta, ngay tại đây.”
Khi cả hai đến phòng ngai vàng, nơi đặt Cúc Tọa – ngai vàng bằng gỗ sơn mài đen, chạm khắc hoa cúc vàng rực rỡ, biểu tượng tối cao của Thiên hoàng – Nam dừng lại, hơi thở chậm lại như bị cuốn vào sức hút của quyền lực. Căn phòng rộng lớn, với trần nhà cao vút được trang trí bằng các họa tiết hoa văn truyền thống, khắc hình hoa cúc và mây uốn lượn, sàn gỗ sồi bóng loáng, và những tấm rèm lụa tím thêu chỉ vàng bao quanh ngai vàng, toát lên vẻ linh thiêng và uy nghiêm. Ánh sáng từ những ô cửa sổ kính màu, vẽ hình các Thiên hoàng và cảnh thiên nhiên Nhật Bản, chiếu qua, tạo thành những mảng màu đỏ thắm, xanh lam, và vàng rực trên sàn, như một bức tranh sống động. Cúc Tọa, đặt trên một bục gỗ cao ba bậc, được chạm khắc tinh xảo, với những hoa văn uốn lượn mô phỏng các triều đại Nhật Bản, từ thời Nara đến thời Heisei. Mỗi chi tiết trên ngai vàng, từ những cánh hoa cúc vàng lấp lánh đến các đường nét cong mềm mại, đều toát lên sự tôn nghiêm, như thể nó đang kể lại câu chuyện của hàng thế kỷ quyền lực.
Nam, ánh mắt lấp lánh như một chiến binh chinh phục, bước lên bục, đôi giày quân sự vang lên từng tiếng cộp cộp trên sàn gỗ, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng, như một tuyên ngôn quyền lực. Cậu ngồi xuống ngai vàng, tay nắm chặt thành ghế bằng gỗ sơn mài, cảm nhận lớp gỗ mát lạnh dưới tay, như truyền tải năng lượng của các Thiên hoàng trước đây. Nhưng Nam, với tư cách Lãnh tụ Tối cao của Đại Đông Á, biết rằng mình đang định hình một kỷ nguyên mới, vượt xa những gì ngai vàng này từng chứng kiến. Cậu nhìn Kako, đứng dưới bục, ánh mắt cô dao động giữa sự kính trọng và nỗi lo lắng, đôi môi hồng phớt khẽ run, mái tóc đen óng ả ánh lên dưới ánh sáng kính màu. Nam, với nụ cười táo bạo, ra hiệu: “Kako, lại đây. Ngai vàng này giờ là của chúng ta.”
Kako, ngần ngại trong giây lát, bước lên bục, chiếc kimono trắng phất phơ, đôi dép gỗ gõ nhẹ trên sàn, tạo ra những âm thanh nhỏ hòa cùng tiếng tim đập dồn dập của cô. Đôi mắt nâu sâu thẳm của cô ánh lên sự phức tạp, vừa trung thành với gia đình Hoàng gia, vừa bị cuốn vào sức hút của Nam, người chồng đã biến cô thành Đệ nhất phu nhân của một đế quốc mới. Dáng người mảnh mai của cô, với vòng eo nhỏ và đường cong ngực nhẹ nhàng, di chuyển uyển chuyển, như một vũ điệu chậm rãi trong không gian linh thiêng. Nam kéo cô ngồi vào lòng, để cơ thể thanh thoát của cô tựa vào ngực cậu, cảm nhận hơi thở nhanh dần của Kako qua lớp kimono lụa mềm mại. Cậu thì thầm, giọng trầm đục đầy mê hoặc: “Kako, cô là nữ hoàng của tôi, và đây là ngai vàng của chúng ta. Tokyo, Nhật Bản, và cả Đông Á giờ thuộc về chúng ta. Tôi muốn cô cảm nhận quyền lực này, cùng tôi, ngay tại đây.”
Nam hôn cô, môi cậu chạm vào đôi môi hồng phớt của Kako, chậm rãi rồi dần mãnh liệt, như muốn chiếm lĩnh cả tâm hồn và cơ thể cô. Hơi thở của cậu hòa quyện với hơi thở của cô, mang theo mùi hương mạnh mẽ của quân phục – một sự kết hợp của da thuộc và kim loại – hòa lẫn với mùi hoa nhài thoang thoảng từ tóc Kako, tạo nên một hỗn hợp kích thích giác quan. Cậu khéo léo tháo dây lụa của kimono, từng nút thắt được gỡ ra chậm rãi, như thể đang mở ra một báu vật quý giá. Lớp kimono trắng tuột xuống, để lộ làn da trắng mịn như sứ, với những đường cong thanh thoát của ngực, vòng eo nhỏ, và đôi chân dài thon thả. Ngực Kako, đầy đặn nhưng tinh tế, với núm vú hồng nhạt, run nhẹ dưới ánh sáng kính màu, khiến Nam không thể rời mắt. Cậu mơn trớn ngực cô, ngón tay lướt nhẹ qua núm vú, khiến chúng săn lại dưới cái chạm của cậu, như những nụ hoa hé nở. Kako khẽ rùng mình, đôi mắt nâu nhắm hờ, môi cô hé ra, để lộ một tiếng rên nhỏ, gần như không nghe thấy, nhưng đủ để kích thích Nam hơn nữa.
Cậu tiếp tục, tay lần xuống vùng âm đạo của Kako, vuốt ve qua lớp lụa mỏng của quần trong, cảm nhận sự ẩm ướt dần xuất hiện, như một dấu hiệu của dục vọng trỗi dậy. Nam thì thầm, giọng trầm đục: “Kako, cô thật hoàn hảo… Tôi muốn cô cảm nhận tôi, ngay trên ngai vàng này.” Kako, ban đầu ngượng ngùng, cơ thể co lại trước sự táo bạo của Nam, nhưng dục vọng nhanh chóng chiếm lĩnh. Cô đáp lại, tay run run cởi cúc áo quân phục của Nam, để lộ lồng ngực rắn chắc, với những cơ bắp săn chắc từ những năm tháng rèn luyện, làn da hơi sạm mang dấu ấn của một người đàn ông từng lớn lên dưới nắng Sài Gòn. Cô vuốt ve dương vật cậu qua lớp quần, cảm nhận nó cương cứng, nóng bỏng, như một biểu tượng của quyền lực và sức mạnh của Nam. Đôi mắt nâu của Kako ánh lên sự táo bạo bất ngờ, như thể cô muốn khẳng định rằng mình không chỉ là một công chúa thụ động, mà là một người phụ nữ sẵn sàng đứng ngang hàng với Lãnh tụ Tối cao.
Họ cởi bỏ hoàn toàn quần áo, để lộ cơ thể trần truồng trong không gian linh thiêng của phòng ngai vàng. Lớp kimono trắng của Kako nằm vương vãi trên sàn gỗ, như một tấm lụa bị lãng quên, còn quân phục đen của Nam được ném sang một góc, huy hiệu rồng vàng lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo. Nam nâng Kako, đặt cô nằm ngửa trên Cúc Tọa, cơ thể mảnh mai của cô tựa vào lớp gỗ sơn mài mát lạnh, đôi chân dài thon thả khẽ run, mái tóc đen xõa tung như một tấm lụa trải trên ngai vàng, tạo thành một bức tranh nhục dục đầy mê hoặc. Nam đứng giữa hai chân cô, ánh mắt cậu cháy bỏng, như một vị vua chinh phục không chỉ đất đai mà cả trái tim và cơ thể người phụ nữ trước mặt. Cậu cúi xuống, hôn khắp cơ thể cô, từ đôi môi hồng phớt, xuống cổ trắng ngần, rồi dừng lại ở ngực, mút mạnh núm vú, khiến Kako ngửa đầu ra sau, rên rỉ to hơn, giọng cô hòa lẫn giữa khoái cảm và sự xúc phạm đến di sản gia đình.
Nam, không dừng lại, lướt môi xuống bụng phẳng lì của cô, hôn lên vùng xương chậu, rồi chạm vào vùng âm đạo, dùng lưỡi khám phá từng đường nét, khiến Kako cong người, hai tay bám chặt vào thành ngai, móng tay cắm sâu vào gỗ sơn mài. Cô rên to hơn, giọng run rẩy: “Lãnh tụ… anh… đừng dừng lại…” Nam, ánh mắt đắc thắng, đứng dậy, nhấn dương vật cương cứng vào lồn cô, chậm rãi để cảm nhận từng chút phản ứng của Kako, rồi tăng nhịp độ với những cú thúc mạnh mẽ, mỗi nhịp như khẳng định quyền lực của cậu trên đất Nhật Bản. Kako, cơ thể run rẩy, rên rỉ không ngừng, giọng cô từ nhỏ nhẹ chuyển thành cao vút, vang vọng trong căn phòng, hòa cùng tiếng thở hổn hển của Nam, tạo thành một bản giao hưởng nhục dục giữa không gian linh thiêng.
Họ thay đổi tư thế, Nam kéo Kako ngồi lên đùi cậu, để cô cưỡi trên dương vật, tay cô bám vào vai cậu, móng tay cào nhẹ lên da thịt, để lại những vệt đỏ nhạt. Cậu hôn ngực cô, mút mạnh núm vú, khiến Kako ngửa đầu ra sau, mái tóc đen tung bay, cơ thể cong lên trong khoái cảm. Nam, không dừng lại, nâng cô đứng dậy, ép cô vào tấm rèm lụa tím, để lưng cô tựa vào vải lụa mềm mại, rồi tiếp tục thúc mạnh, khiến rèm rung lên theo nhịp, như một điệu múa cuồng nhiệt. Kako, mất kiểm soát, rên to hơn, gọi tên Nam: “Lãnh tụ… anh… tôi… tôi không chịu nổi…” Nam, ánh mắt cháy bỏng, thì thầm: “Kako, cô là của tôi, ngai vàng này là của chúng ta, và cả thế giới sẽ quỳ dưới chân chúng ta.”
Họ quan hệ liên tục, từ tư thế này sang tư thế khác, với Nam đặt Kako quỳ trên bục, cậu đứng phía sau, nắm lấy hông cô, thúc mạnh vào lồn cô, khiến Kako rên rỉ không ngừng, cơ thể run rẩy, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng mịn như những viên ngọc trai. Nam, trong khoái cảm mãnh liệt, xuất tinh vào lồn cô, nhưng không dừng lại, tiếp tục quan hệ, mỗi cú thúc như muốn kéo dài khoảnh khắc quyền lực và nhục dục. Kako, đạt cực khoái liên tục, cơ thể cô mềm nhũn, đầu tựa vào ngai vàng, ánh mắt nâu mờ đi trong khoái cảm, nhưng vẫn xen lẫn nỗi đau khi nghĩ về gia đình cô ở Hokkaido. Sau hơn một giờ hòa quyện, với những tiếng rên và tiếng thở hổn hển vang vọng khắp phòng, cả hai mệt lả. Nam đỡ Kako ngồi xuống ngai vàng, giúp cô mặc lại kimono, từng lớp lụa được buộc lại cẩn thận, dù tóc cô vẫn rối bù, một vài lọn tóc dính vào má vì mồ hôi. Cậu chỉnh trang quân phục, đứng trước ngai vàng, ngắm nhìn Kako, giờ đã lấy lại vẻ trang nhã, nhưng đôi má vẫn ửng hồng và ánh mắt lưu giữ dấu vết của khoái cảm. Nam mỉm cười, giọng trầm: “Kako, chúng ta đã viết lịch sử hôm nay, không chỉ cho Đại Đông Á, mà cho cả thế giới.”
Chiều ngày 16 tháng 7, tại Tòa thị chính Tokyo, một công trình hiện đại với những bức tường kính cao vút, giờ được trang trí bằng những lá cờ đỏ thắm của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, Nam tổ chức một cuộc họp báo được truyền hình trực tiếp trên toàn Tỉnh Honshu, Bình Nhưỡng, Busan, Đài Bắc, và các đặc khu khác. Đứng trên bục phát biểu bằng gỗ mun chạm khắc, với một micro bạc sáng bóng, Nam, trong bộ quân phục đen, huy hiệu rồng vàng lấp lánh, nhìn thẳng vào ống kính. Kako, ngồi bên cạnh trên ghế bọc nhung đỏ, trong bộ kimono trắng, ánh mắt cô thoáng lo lắng, đôi tay đan chặt trên đùi, như đang kìm nén cảm xúc về quê hương.
Nam, với giọng đanh thép nhưng đầy thuyết phục, tuyên bố: “Hôm nay, tôi chính thức tuyên bố sáp nhập Tokyo vào Tỉnh Honshu của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Tokyo không chỉ là một thành phố, mà là trung tâm kinh tế, văn hóa, và chính trị của Đông Á mới. Chúng tôi từ chối mọi đề nghị đình chiến từ chính phủ Nhật Bản hiện đang lưu vong tại Hokkaido. Đại Đông Á sẽ tiếp tục cuộc chiến cho đến khi toàn bộ Nhật Bản trở thành một phần không thể tách rời của chúng ta. Đây là sứ mệnh lịch sử của chúng ta, để mang lại hòa bình và thịnh vượng cho toàn khu vực.”
Cậu dừng lại, ánh mắt quét qua đám đông phóng viên và quan chức Đại Đông Á, rồi tiếp tục: “Chúng tôi sẽ bảo tồn các di sản văn hóa của Tokyo, từ Hoàng cung đến chùa Senso-ji, từ tháp Tokyo đến những khu phố cổ ở Asakusa. Đồng thời, chúng tôi sẽ hiện đại hóa Tokyo, biến nó thành trung tâm công nghệ và công nghiệp của Đông Á.” Nam ra lệnh xây dựng một trung tâm chỉ huy mới tại Chiyoda, cách Hoàng cung chỉ vài trăm mét, với thiết kế kết hợp kiến trúc truyền thống Nhật Bản và hiện đại của Bình Nhưỡng. Cậu cũng chỉ đạo khôi phục hệ thống giao thông công cộng, bao gồm tàu Shinkansen, để kết nối Tokyo với Osaka, Kobe, và các thành phố khác trong Tỉnh Honshu.
Nam giao nhiệm vụ cho cố vấn Ri Jong-ho giám sát việc quốc hữu hóa và tái cấu trúc các tập đoàn lớn. Các nhà máy Sony tại Tokyo được chuyển đổi để sản xuất điện thoại thông minh, tivi, và tai nghe cho Sugarpova, dự án của Maria Sharapova, nhằm xuất khẩu sang châu Âu và châu Mỹ. Các nhà máy Toyota tại Nagoya bắt đầu chế tạo xe bọc thép và xe tải quân sự, trong khi Panasonic được huy động để sản xuất thiết bị giám sát và radar cho quân đội Đại Đông Á. Ri Jong-ho, với cặp kính gọng bạc và cuốn sổ tay dày cộp, ghi chú tỉ mỉ các chỉ thị của Nam, đảm bảo mọi thứ được thực hiện đúng tiến độ.
Để chuẩn bị cho chiến dịch tấn công Hokkaido, Nam triệu tập tướng Kim Hyok-chol tại một căn cứ quân sự tạm thời ở Yokohama, cách Tokyo 30 km. Trong lều chỉ huy, được dựng bằng vải bạt xanh và trang bị bàn gỗ phủ bản đồ chi tiết của Hokkaido, Nam chỉ vào khu vực Sapporo: “Tướng Kim, tôi muốn Sapporo rơi vào tay chúng ta trước mùa đông. Triển khai thêm hai lữ đoàn xe tăng Type 99, ba hệ thống S-400, và một phi đội Su-35 từ Yokohama. Đảm bảo cắt đứt mọi tuyến tiếp viện từ Hải quân Mỹ tại Yokosuka.” Kim Hyok-chol, một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt góc cạnh và ánh mắt sắc lạnh, gật đầu: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, quân ta đã sẵn sàng. Hokkaido sẽ sớm thuộc về Đại Đông Á.” Nam gật đầu, yêu cầu tăng cường pháo binh Koksan và thiết lập các trạm radar dọc bờ biển để phát hiện máy bay F-35 của Nhật Bản, được Mỹ hỗ trợ.