Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 90: Mặt trận thủ đô
Ngày 12 tháng 6 năm 2018, Thế chiến III đã làm lung lay nền móng của trật tự toàn cầu, khiến Mỹ suy yếu và tạo cơ hội cho Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á khẳng định sức mạnh. Tại Tỉnh Honshu, các cuộc tấn công liên tiếp từ Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản (JSDF), được Mỹ hậu thuẫn với máy bay F-35 Lightning II, tàu khu trục Aegis từ Hạm đội 7, và các đơn vị đặc nhiệm SEAL, đã gây tổn thất nặng nề cho các tiền đồn của Đại Đông Á gần Kyoto. Những đợt pháo kích chính xác từ pháo tự hành Nhật Bản Type 99 nhắm vào các nhà máy Mitsubishi tại Osaka, nơi sản xuất chip điện tử và linh kiện vũ khí cho chuỗi cung ứng của Đại Đông Á, đe dọa làm gián đoạn nền kinh tế chiến tranh mà Nam đã dày công xây dựng. Trong phòng chỉ huy tại Nhà Xanh ở Bình Nhưỡng, một không gian rộng lớn với sàn đá cẩm thạch đen bóng, tường treo cờ đỏ sao vàng của Đại Đông Á, và trần nhà lấp lánh ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê nhập từ Nga, Nam đứng trước một bản đồ chiến lược khổng lồ, được trải trên bàn gỗ mun chạm khắc hình rồng uốn lượn, tượng trưng cho quyền lực tối cao.
Nam, trong bộ quân phục đen tuyền, ngực đeo huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân thêu chỉ vàng, mái tóc đen cắt ngắn gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao sắc bén, đối diện với các tướng lĩnh cấp cao. Tướng Kim Hyok-chol, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, khuôn mặt góc cạnh với những vết sẹo chiến tranh, mái tóc muối tiêu, mặc quân phục xanh đậm với năm ngôi sao vàng trên cầu vai, đứng bên phải Nam, tay chỉ vào bản đồ, báo cáo: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, JSDF đang tập trung lực lượng tại Saitama và Chiba, cố gắng cắt đường tiếp tế từ Osaka.” Cố vấn Ri Jong-ho, một người đàn ông gầy gò, khoảng 60 tuổi, mặc vest xám đậm, đeo kính gọng bạc, tay cầm bút vàng ghi chú trên một cuốn sổ da đen, thêm vào: “Nhà máy Mitsubishi vẫn hoạt động, nhưng chúng ta cần tăng cường phòng thủ để bảo vệ sản xuất chip.” Nam, giọng trầm vang, đầy quyết tâm, tuyên bố: “Nhật Bản và Mỹ muốn thử thách ý chí của chúng ta. Đại Đông Á sẽ phản công, chiếm Tokyo, và cho thế giới thấy sức mạnh của nhân dân Đông Á!”
Cậu ra lệnh phát động chiến dịch “Cơn Bão Đông Á,” một kế hoạch quân sự quy mô chưa từng có, huy động năm sư đoàn xe tăng T-62 cải tiến từ Kobe, mỗi xe được trang bị giáp phản ứng nổ và pháo 125mm, sơn màu xanh xám để ngụy trang trong địa hình đồi núi Honshu. Ba trung đoàn bộ binh tinh nhuệ từ Osaka, với 12.000 binh sĩ được huấn luyện tại các căn cứ ở Đài Loan, được trang bị súng trường Type 88 và lựu đạn cầm tay. Hai phi đội Su-35, mỗi chiếc mang bốn tên lửa không đối không R-77 và bom dẫn đường chính xác, cất cánh từ căn cứ không quân Yokohama. Mười khẩu pháo Koksan 170mm, với tầm bắn 60 km, được triển khai trên các ngọn đồi quanh Nagoya, sẵn sàng nã đạn vào các căn cứ JSDF ở ngoại ô Tokyo. Các đội kỹ sư từ Đài Loan, mặc đồng phục kỹ thuật màu xám, được điều động để xây cầu phao và sửa đường, đảm bảo hậu cần cho các đoàn xe chở đạn dược, lương thực, và nhiên liệu.
Chiến dịch bắt đầu vào rạng sáng ngày 12 tháng 6, khi bầu trời Nagoya bị nhuộm đỏ bởi ánh hỏa châu và khói đen từ các vụ nổ. Các đơn vị xe tăng T-62 dẫn đầu, lăn bánh qua những con đường đất gồ ghề, đè bẹp các chốt phòng thủ của JSDF tại Nagoya trong 12 giờ. Tiếng động cơ gầm rú hòa lẫn với tiếng pháo Koksan nã đạn, phá hủy các kho vũ khí và trung tâm chỉ huy của Nhật Bản. Các đội kỹ sư, với mồ hôi nhễ nhại dưới ánh nắng mùa hè, dựng cầu phao qua sông Tenryu, cho phép đoàn xe tiếp tế vượt qua. Ngày thứ hai, 13 tháng 6, quân đội Đại Đông Á chiếm Yokohama, nơi các trận hải chiến ác liệt diễn ra tại cảng. Tàu ngầm Kilo-class, được triển khai từ Kyushu, lặng lẽ tiếp cận dưới làn nước xanh đậm, phóng ngư lôi đánh chìm ba tàu khu trục Nhật Bản và một tàu tuần dương Aegis của Mỹ, làm tê liệt tuyến phòng thủ trên biển. Đến ngày thứ ba, 15 tháng 6, các lực lượng Đại Đông Á áp sát ngoại ô Tokyo, cách trung tâm thủ đô chỉ 30 km. Pháo Koksan, được bố trí trên các ngọn đồi ở Saitama, nã đạn liên tục vào các căn cứ JSDF, khiến khói đen bốc lên mịt mù, phủ kín bầu trời Tokyo. Người dân thủ đô hoảng loạn, chen lấn trên các tuyến đường cao tốc như Tomei và Chuo, xe cộ kẹt cứng, tiếng còi xe và tiếng khóc trẻ con vang vọng. Chính phủ Nhật Bản, dưới quyền Thủ tướng Shinzo Abe, họp khẩn trong Văn phòng Thủ tướng, nhưng không thể tổ chức phản công hiệu quả trước đà tiến thần tốc của Đại Đông Á.
Nam, tại trung tâm chỉ huy ở Bình Nhưỡng, nhận báo cáo qua hệ thống liên lạc mã hóa từ tướng Kim Hyok-chol: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, chúng ta đã chiếm Yokohama và Nagoya. Tokyo đang trong tầm bắn. JSDF rút lui về Chiyoda, nhưng tinh thần họ đang sụp đổ.” Nam, ngồi trên ghế bọc da đen, tay gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt lấp lánh, mỉm cười: “Tốt lắm, đồng chí. Chuẩn bị cho cuộc tấn công cuối cùng. Tokyo sẽ sớm giương cờ Đại Đông Á.” Để củng cố tinh thần binh sĩ và khẳng định sự lãnh đạo trực tiếp, Nam quyết định đích thân đến mặt trận Yokohama, mang theo Kim Keon-hee, trợ lý cá nhân trung thành, người không chỉ là cố vấn chiến lược mà còn là người bạn tâm giao, chia sẻ những khoảnh khắc riêng tư giữa lằn ranh sinh tử. Một đoàn xe bọc thép, gồm năm chiếc xe tăng K9 Thunder sơn đen bóng, mười xe chở quân với lớp giáp composite, và hai mươi lính đặc nhiệm mặc đồ đen, mang súng trường Type 88 và dao găm, rời Bình Nhưỡng vào sáng ngày 16 tháng 6. Đoàn xe vượt qua biển Nhật Bản trên một tàu chiến Type 055 do Trung Quốc cung cấp, với thân tàu sơn xám bạc, được trang bị pháo 130mm và tên lửa chống hạm YJ-18. Các thủy thủ, mặc đồng phục trắng tinh, đứng nghiêm chào Nam khi cậu bước lên tàu, ánh mắt đầy kính trọng. Khi đến Yokohama, đoàn xe dừng tại một trại quân sự tạm thời, được dựng trên một cánh đồng cỏ khô vàng, bao quanh bởi những chiếc xe tăng T-62, lều bạt xanh, và các chốt pháo Koksan. Binh sĩ, nhìn thấy Nam bước xuống xe, đứng thành hàng dài, giơ cao súng trường, hô vang: “Lãnh tụ Tối cao muôn năm! Đại Đông Á bất bại!”
Tại trại quân sự ở Yokohama, một bục gỗ được dựng vội giữa cánh đồng, phủ cờ đỏ sao vàng của Đại Đông Á, với một micro và loa phóng thanh cũ kỹ nhưng vẫn hoạt động tốt. Nam, trong bộ quân phục đen, ngực đeo huy chương Chiến công Đông Á bằng vàng, bước lên bục, mái tóc đen cắt ngắn lòa xòa trước trán vì gió biển. Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên khuôn mặt cậu, làm nổi bật đôi mắt sắc sảo và nụ cười tự tin. Kim Keon-hee, đứng bên cạnh, mặc một bộ váy công sở màu xanh navy, ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng thanh mảnh nhưng đầy quyến rũ. Mái tóc đen dài óng ả của cô được buộc cao bằng một dây buộc tóc màu đen, để lộ gương mặt thanh tú với đôi lông mày cong nhẹ, đôi mắt to sắc sảo ánh lên sự thông minh, và đôi môi đỏ mọng, được tô son nhạt nhưng vẫn nổi bật. Làn da trắng mịn, gần như không tì vết, phản chiếu ánh hoàng hôn, khiến cô trông như một bức tượng sống động giữa chiến trường. Ở tuổi 46, Kim Keon-hee vẫn giữ được vẻ trẻ trung, nhờ chế độ chăm sóc cẩn thận từ thời điều hành Covana Contents, với vòng eo thon gọn, cặp ngực căng tròn, và đôi chân dài thon thả ẩn dưới váy. Cô cầm một cuốn sổ da đen, bút vàng ghi chú nhanh các báo cáo từ chỉ huy mặt trận, dáng đứng chuyên nghiệp nhưng ánh mắt thỉnh thoảng liếc về Nam, mang chút khao khát từ mối quan hệ bí mật của họ.
Nam, cầm micro, giọng vang vọng qua loa, truyền cảm hứng đến hơn 5.000 binh sĩ đứng nghiêm trong ánh hoàng hôn, khói chiến tranh vấn vít trên bầu trời: “Các đồng chí, chúng ta đã làm nên lịch sử! Nagoya đã quỳ, Yokohama đã thuộc về chúng ta, và giờ Tokyo đang trong tầm tay! Đại Đông Á không chiến đấu vì đất đai, mà vì giấc mơ thống nhất Đông Á, mang lại hòa bình và thịnh vượng cho nhân dân! Các đồng chí là trái tim của cuộc cách mạng, là niềm tự hào của tôi!” Tiếng vỗ tay vang dội, binh sĩ giơ cao nắm đấm, hô vang: “Vì Lãnh tụ Tối cao! Vì Đại Đông Á!” Những binh sĩ trẻ, khuôn mặt lấm lem bụi chiến trường, mắt sáng lên vì được gặp Nam, người mà họ xem là biểu tượng của sức mạnh và hy vọng. Một nữ binh sĩ từ Đài Loan, khoảng 25 tuổi, mặc quân phục xanh, tóc buộc đuôi ngựa, bước lên tặng Nam một bó hoa Kimilsungia, cánh hoa đỏ rực như máu, nói: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, chúng con sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng!” Nam, mỉm cười, nhận bó hoa, vỗ vai cô: “Cô gái, cô là niềm tự hào của Đông Á. Hãy giữ sức khỏe để thấy ngày chiến thắng.”
Buổi tối, trong lều chỉ huy lớn, được dựng bằng vải bạt xanh dày, ánh sáng từ năm ngọn đèn dầu lập lòe chiếu lên những chiếc bàn gỗ gấp, được phủ khăn trắng đơn sơ. Nam và Kim Keon-hee ngồi cùng các binh sĩ và sĩ quan trên những chiếc ghế nhựa cũ, một số ghế còn lắc lư vì chân gãy. Thực đơn đơn giản nhưng ấm áp: cơm trắng đựng trong bát nhôm bóng loáng, được nấu từ gạo thơm của Bình Nhưỡng; thịt bò bulgogi, được đầu bếp quân đội thái mỏng, ướp với nước tương, tỏi, và dầu mè, nướng trên bếp dã chiến, tỏa mùi thơm nức mũi; kimchi cay nồng, được chuyển từ Bình Nhưỡng bằng xe tải lạnh, mỗi miếng đều giòn và đỏ rực; và một ít rau muống xào tỏi, hái từ những cánh đồng gần đó, xanh mướt và đậm đà. Nam, bỏ mũ quân phục, để lộ mái tóc đen lòa xòa, cầm đũa gắp một miếng bulgogi, nhai chậm rãi, cười lớn: “Thức ăn chiến trường mà ngon thế này, các đồng chí sướng hơn tôi ở Nhà Xanh rồi!” Tiếng cười vang lên, phá tan không khí căng thẳng. Một binh sĩ, mặt còn trẻ, cười lớn: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, nếu ngài ăn cùng chúng con mỗi ngày, chúng con sẽ đánh tới Washington!”
Nam trò chuyện thân mật với từng binh sĩ, hỏi thăm quê quán, gia đình, và ước mơ của họ. Một binh sĩ trẻ, khoảng 20 tuổi, tên Min-soo, quê ở Busan, đứng dậy, giọng run run vì xúc động: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, con từ Busan, mẹ con làm nghề may, ngày nào cũng may váy hanbok cho khách. Con nhớ mẹ, nhưng tự hào được chiến đấu cho ngài.” Nam, đứng dậy, bước đến vỗ vai cậu, ánh mắt ấm áp: “Min-soo, mẹ cậu sẽ tự hào về cậu. Khi chiến tranh kết thúc, tôi sẽ đến Busan, thăm mẹ cậu, ăn một bữa cơm gia đình, được chứ?” Min-soo, mắt đỏ hoe, gật đầu liên tục, mỉm cười. Kim Keon-hee, ngồi cạnh Nam, ghi chú các yêu cầu của binh sĩ: thêm 500 tấn lương thực, cải thiện lều y tế với 20 giường mới, và tăng cường 10.000 viên đạn cho pháo Koksan. Cô, với vẻ ngoài chuyên nghiệp, trao đổi ánh mắt với Nam, ánh mắt mang chút khao khát, gợi nhớ những khoảnh khắc thân mật trước đây. Một sĩ quan từ Kyushu, khoảng 40 tuổi, mặc quân phục xanh đậm, đứng dậy kính rượu soju trong cốc nhựa, nói: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, bà Yoon, sự hiện diện của hai người là nguồn động viên lớn nhất cho chúng tôi. Đại Đông Á sẽ chiến thắng!” Nam nâng cốc, giọng hào sảng: “Vì Đại Đông Á!” Binh sĩ đồng thanh đáp lại, tiếng hô vang vọng trong đêm, át đi tiếng pháo binh xa xa từ Saitama.
Sau bữa tối, khi bóng tối bao trùm Yokohama, chỉ còn lại ánh sao lấp lánh trên bầu trời và mùi thuốc súng phảng phất từ chiến trường, Kim Keon-hee dẫn Nam đến một lều riêng, được dựng ở góc xa của trại, cách xa tiếng ồn của binh sĩ và tiếng động cơ xe tăng. Lều nhỏ, chỉ khoảng 10 mét vuông, với một chiếc giường gấp phủ chăn len màu xám, một bàn gỗ nhỏ kê một ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng vàng nhạt, và một chiếc ghế nhựa cũ, chân ghế hơi nghiêng vì bị gãy một góc. Mùi đất ẩm từ cánh đồng bên ngoài hòa lẫn với mùi vải bạt mới và chút hương nước hoa nhè nhẹ từ Kim Keon-hee, một mùi hương thanh tao, pha lẫn hoa nhài và gỗ đàn hương, mà cô thường dùng. Kim Keon-hee, đóng cửa lều, cẩn thận kéo khóa vải bạt, kiểm tra kỹ lưỡng để đảm bảo không ai có thể nhìn vào. Cô quay lại, đứng trước Nam, ánh mắt dịu dàng nhưng cháy bỏng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, hơi thở gấp gáp vì không khí căng thẳng của chiến trường và sự gần gũi với Nam. “Thưa Lãnh tụ Tối cao,” cô nói, giọng trầm ấm, “ngài đã làm binh sĩ phấn chấn hơn bao giờ hết. Họ chiến đấu vì ngài, vì giấc mơ của ngài. Nhưng giờ, hãy nghỉ ngơi một chút, trước khi ngày mai lại đối mặt với chiến tranh.”
Nam, đứng dậy từ ghế nhựa, ánh mắt lấp lánh như ánh sao ngoài kia, bước chậm rãi đến gần Kim Keon-hee, cảm nhận sức hút từ cơ thể cô. Bộ váy công sở màu xanh navy ôm sát, tôn lên vòng eo thon gọn, cặp ngực căng tròn, và đôi chân dài thon thả ẩn dưới váy. Mái tóc đen dài óng ả, dù buộc cao, vẫn có vài sợi lòa xòa trên trán, làm nổi bật gương mặt thanh tú với đôi lông mày cong nhẹ, đôi mắt to sắc sảo ánh lên sự thông minh và khao khát, và đôi môi đỏ mọng, hơi run vì xúc cảm. Làn da trắng mịn, gần như phát sáng dưới ánh đèn dầu, khiến cô trông như một bức tượng sống động, vừa kiêu sa vừa quyến rũ. Ở tuổi 46, Kim Keon-hee vẫn giữ được vẻ trẻ trung, với những đường cong hoàn hảo, từ bờ vai mảnh mai đến vòng hông đầy đặn, như thể thời gian không thể chạm vào cô. Nam, tay ôm chặt eo cô, kéo cô sát vào ngực, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim dồn dập của cô qua lớp váy mỏng. “Keon-hee,” cậu thì thầm, giọng trầm đầy dục vọng, “cô đẹp như ngọn lửa giữa chiến trường, đốt cháy mọi suy nghĩ của tôi.”
Cậu hôn cô, môi lướt từ đôi môi mềm mại, ngọt ngào như mật ong, xuống chiếc cổ thon dài, nơi mạch máu đập nhanh dưới làn da trắng mịn. Nam cẩn thận cởi từng cúc áo trên váy cô, để lộ chiếc áo lót ren đen, ôm lấy cặp ngực căng tròn, núm vú hồng nhạt hiện rõ qua lớp ren mỏng. Cậu cúi xuống, bú mút núm vú cô, lưỡi lướt nhẹ, khiến Kim Keon-hee rên khẽ, đôi tay bấu chặt vai Nam, móng tay cắm nhẹ vào da cậu. Nam, tay lướt xuống, kéo khóa váy, để lộ quần lót ren đen, xoa bóp vùng âm đạo qua lớp vải mỏng, cảm nhận độ ẩm và hơi ấm từ cơ thể cô. Kim Keon-hee, ánh mắt mơ màng, cởi khóa quần Nam, tay vuốt ve dương vật cậu, cảm nhận nó cương cứng dưới bàn tay mềm mại. “Ngài luôn khiến tôi quên đi mọi thứ,” cô thì thầm, giọng run rẩy vì khoái cảm, “kể cả chiến tranh, kể cả chồng tôi.”
Họ cởi bỏ hoàn toàn quần áo, để lộ cơ thể trần truồng dưới ánh đèn dầu. Nam, với cơ bắp săn chắc từ những ngày huấn luyện khắc nghiệt tại Đại học Kim Il-sung, nâng Kim Keon-hee lên giường gấp, đặt cô nằm xuống chăn len xám. Cậu quỳ giữa hai chân cô, hôn lên vùng âm đạo, lưỡi lướt nhẹ trên lớp da mịn màng, khiến cô cong người, rên lớn, đôi tay bấu chặt vào chăn. Nam nhấn dương vật cương cứng vào lồn cô, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, từng cú thúc khiến cơ thể cô rung lên, ngực cô nảy lên theo nhịp. Kim Keon-hee, ánh mắt đờ đẫn vì khoái cảm, quấn chân quanh hông Nam, kéo cậu sâu hơn, rên khẽ: “Nam, ngài… sâu hơn nữa…” Họ quan hệ với nhịp độ ngày càng nhanh, cơ thể hòa quyện, mồ hôi lấm tấm trên làn da trắng mịn của Kim Keon-hee, ánh đèn dầu chiếu lên những đường cong hoàn hảo của cô.
Đột nhiên, điện thoại của Kim Keon-hee, đặt trên bàn gỗ, rung lên dữ dội, màn hình sáng lên với tên Yoon Suk-yeol, chồng cô, gọi từ Seoul. Nam, không dừng lại, tiếp tục quan hệ, tay giữ chặt hông cô, dương vật đẩy sâu hơn, khiến Kim Keon-hee phải cắn môi, đôi mắt mở to vì vừa khoái cảm vừa hoảng loạn. Cô, run rẩy, với lấy điện thoại, ngón tay lướt trên màn hình, nhấn nút trả lời, giọng cố giữ bình tĩnh nhưng run nhẹ: “Suk-yeol, em đây… Em vẫn an toàn, anh đừng lo.” Yoon, giọng lo lắng qua loa ngoài, vang lên trong lều: “Keon-hee, em ở chiến trường nguy hiểm quá. Anh vừa xem tin tức, Tokyo đang bị tấn công, pháo nã khắp nơi, khói đen mù mịt. Em đang ở đâu? Có thật sự an toàn không? Anh không muốn mất em.” Kim Keon-hee, trong khi Nam tăng nhịp độ, đẩy dương vật sâu hơn, khiến cô gần đạt cực khoái, cố đáp, giọng đứt quãng: “Em ổn, Suk-yeol… Em đang ở trại quân sự, rất an toàn… với Lãnh tụ Tối cao và các tướng lĩnh. Anh đừng lo, em… em sẽ sớm về.”
Nam, mỉm cười táo bạo, cúi xuống hôn ngực cô, lưỡi lướt qua núm vú, tay xoa bóp âm đạo, khiến Kim Keon-hee phải cắn chặt môi, móng tay bấu vào cánh tay Nam để kìm nén tiếng rên. Yoon, vẫn lo lắng, nói tiếp: “Keon-hee, em phải cẩn thận. Anh nghe nói Nam đưa em ra mặt trận, anh không yên tâm. Gọi anh mỗi ngày, được không?” Kim Keon-hee, gần như không chịu nổi khoái cảm, cơ thể run lên vì từng cú thúc của Nam, đáp nhanh: “Được, Suk-yeol… Em sẽ gọi. Anh nghỉ ngơi đi, em phải… họp chiến lược.” Cô vội cúp máy, ném điện thoại xuống góc giường, rên lớn khi đạt cực khoái, cơ thể cong lên, ngực rung lên theo nhịp thở gấp gáp. “Nam… ngài làm tôi điên mất,” cô thì thầm, ánh mắt đờ đẫn, đôi môi đỏ mọng run rẩy.
Nam, không dừng lại, tiếp tục quan hệ, đổi tư thế để Kim Keon-hee nằm nghiêng, cậu ôm cô từ phía sau, dương vật đẩy sâu vào lồn cô, tay vuốt ve ngực và âm đạo. Họ quan hệ với nhịp độ mãnh liệt, đạt cực khoái liên tục, mồ hôi chảy dài trên cơ thể Kim Keon-hee, làm làn da trắng mịn của cô lấp lánh dưới ánh đèn dầu. Tiếng rên của họ, dù cố kìm nén, vẫn vang vọng trong lều, hòa lẫn với tiếng gió lùa qua vải bạt và tiếng sóng biển từ cảng Yokohama. Nam, trong cơn khoái cảm, thì thầm vào tai cô: “Keon-hee, cô là của tôi, ngay cả khi chiến tranh kết thúc.” Kim Keon-hee, đáp lại bằng một nụ hôn sâu, lưỡi cô quấn lấy lưỡi cậu, cơ thể run lên trong lần cực khoái tiếp theo.
Đến khi cả hai mệt lả, sau hàng giờ hòa quyện, Nam trần truồng ôm Kim Keon-hee, dương vật vẫn ngâm trong lồn cô, cảm nhận hơi ấm và độ ẩm của cơ thể cô. Cậu, tay vuốt nhẹ mái tóc đen dài của cô, thì thầm: “Keon-hee, cô là ngọn lửa giữ tôi sống giữa chiến tranh.” Kim Keon-hee, ánh mắt mơ màng, áp sát cậu, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ vào má Nam, thì thầm: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, ngài là lý do tôi dám bước vào chiến trường.” Cả hai chìm vào giấc ngủ ngon lành, cơ thể quấn chặt, tiếng sóng biển và pháo binh xa xa như một bản nhạc ru giữa lằn ranh sinh tử.