Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 89: Viện trợ quân sự
Ngày 5 tháng 6 năm 2018, khi Thế chiến III làm rung chuyển trật tự toàn cầu, bang Alaska, vùng đất hoang sơ với những dãy núi tuyết phủ trắng xóa, những cánh rừng thông xanh mướt trải dài bất tận, và những vịnh hẹp lấp lánh ánh băng dưới ánh nắng lạnh giá, tuyên bố ly khai khỏi Hoa Kỳ, chính thức thành lập nước Cộng hòa Alaska độc lập. Thủ đô Anchorage, với những con đường phủ tuyết lấp lánh, những tòa nhà bê tông kiên cố chống lại cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông Bắc Cực, và cảng biển tấp nập tàu chở dầu cùng tàu đánh cá, trở thành trung tâm chính trị của quốc gia mới. Chính phủ Alaska, dẫn đầu bởi Thống đốc Tự do James Callahan, một cựu sĩ quan hải quân Mỹ với mái tóc muối tiêu, khuôn mặt góc cạnh đầy cương nghị, và ánh mắt cháy bỏng khát vọng tự do, công bố hiến pháp tạm thời tại Quảng trường Tự do ở Anchorage. Trước hàng nghìn người dân, Callahan, trong bộ vest đen và áo khoác dày, giơ cao nắm đấm, tuyên bố với giọng vang dội: “Alaska sẽ không còn là con tốt của đế quốc Mỹ. Chúng tôi chọn con đường độc lập, tự quyết, và chúng tôi cần sự hỗ trợ từ các quốc gia mạnh mẽ để bảo vệ tương lai của mình!”
Thông điệp khẩn cấp từ Anchorage, được mã hóa kỹ lưỡng, vượt qua các kênh liên lạc bảo mật của Nga, đến tay Nam tại Nhà Xanh, trung tâm quyền lực của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á ở Bình Nhưỡng. Trong phòng chiến lược, một không gian rộng lớn với những bức tường ốp gỗ mun chạm khắc hình rồng và chim hạc, trần nhà cao vút với đèn chùm pha lê lấp lánh, Nam triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Cậu mặc bộ quân phục đen huyền thoại, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân thêu bằng chỉ vàng lấp lánh trên ngực, đôi giày da bóng loáng phản chiếu ánh đèn. Trên bàn gỗ mun dài, một bản đồ thế giới khổ lớn được trải ra, với các điểm đánh dấu đỏ tươi tại Anchorage, Osaka, Kobe, và Kyoto, biểu thị các khu vực chiến lược then chốt. Những cây bút lông và bình mực được xếp ngay ngắn, bên cạnh là cốc trà xanh từ Đài Loan, hương thơm thoang thoảng. Tướng Kim Hyok-chol, khuôn mặt khắc khổ với những nếp nhăn hằn sâu từ những năm tháng chiến đấu, mặc bộ quân phục xanh đậm điểm xuyết hàng chục huân chương sáng lóa, đứng dậy, giọng trầm vang như sấm: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, Alaska là chìa khóa chiến lược ở Bắc Cực, kiểm soát tuyến hàng hải qua Bering Sea và các mỏ dầu trị giá hàng trăm tỷ USD. Công nhận họ sẽ mở rộng ảnh hưởng của Đại Đông Á đến Bắc Mỹ, làm lung lay vị thế của Mỹ trong Thế chiến III. Chúng ta có thể gửi tên lửa Hwasong-14 và hệ thống S-400 để hỗ trợ họ phòng thủ.”
Cố vấn Ri Jong-ho, trong bộ vest xám phẳng phiu, đeo kính gọng vàng, đứng lên, giọng thận trọng nhưng sắc bén: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi đồng ý với tướng Kim về tiềm năng chiến lược, nhưng Mỹ sẽ không để mất Alaska dễ dàng. Hạm đội Thái Bình Dương của họ, dù suy yếu vì chiến tranh, vẫn có ba tàu sân bay lớp Nimitz, mỗi tàu mang 90 máy bay chiến đấu, và hàng chục tàu khu trục lớp Arleigh Burke. Nếu chúng ta viện trợ Alaska, Mỹ có thể trả đũa ở Tỉnh Honshu, đặc biệt là Osaka và Kobe, nơi chúng ta đang kiểm soát các nhà máy Mitsubishi. Tôi đề nghị cân nhắc phối hợp với Nga để giảm rủi ro.” Các cố vấn khác trong phòng, từ các quan chức quân sự đến chuyên gia kinh tế, gật đầu, nhưng không khí nặng nề bởi quyết định sắp tới có thể thay đổi cục diện Đông Á và thế giới.
Nam, đứng trước cửa sổ lớn, nhìn ra quảng trường Kim Il-sung, nơi tượng đài khổng lồ của các lãnh tụ quá khứ đứng sừng sững dưới ánh nắng mùa hè. Ánh mắt cậu sắc lạnh như lưỡi dao, phản chiếu tham vọng của một lãnh đạo đã thống nhất bán đảo Triều Tiên, chiếm đóng Okinawa, Kyushu, Shikoku, Đài Loan, và Tỉnh Honshu trong vòng chưa đầy một thập kỷ. Cậu gõ nhẹ ngón tay lên khung kính, từng nhịp đều đặn như nhịp tim chiến tranh, suy tư về cơ hội lịch sử mà Alaska mang lại. “Alaska không chỉ là một vùng đất,” Nam nói, giọng trầm vang, đầy quyền uy, “mà là biểu tượng của tự do, là vết nứt đầu tiên trong đế chế Mỹ. Đại Đông Á sẽ công nhận Cộng hòa Alaska và viện trợ để họ đứng vững trước mọi kẻ thù.” Cậu quay lại, ánh mắt quét qua các cố vấn, khiến không ai dám phản đối. “Chuẩn bị tuyên bố chính thức,” Nam ra lệnh, “và phát sóng trên toàn quốc vào 8 giờ tối nay.”
Buổi tối, trong phòng thu của Đài Truyền hình Quốc gia Đại Đông Á, Nam đứng trước camera, ánh đèn sân khấu chiếu sáng khuôn mặt cậu, làm nổi bật đường nét cương nghị và đôi mắt cháy bỏng. Cậu mặc bộ quân phục đen, huy hiệu vàng lấp lánh, giọng nói vang lên như sấm: “Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á chính thức công nhận Cộng hòa Alaska là một quốc gia độc lập, tự do, và có quyền tự quyết. Chúng tôi cam kết hỗ trợ nhân dân Alaska chống lại mọi sự xâm lược từ đế quốc, bảo vệ hòa bình và công lý trên toàn thế giới.” Tuyên bố được phát sóng đến hàng triệu khán giả từ Bình Nhưỡng đến Osaka, Kobe, và Đài Bắc, khiến cả Đông Á rung động.
Trong phòng họp, không khí căng thẳng như dây đàn, với một số cố vấn lo ngại về nguy cơ đối đầu trực tiếp với Mỹ. Một cố vấn quân sự, đại tá Park Jin-suk, lên tiếng: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, nếu Mỹ triển khai tàu sân bay USS Ronald Reagan đến Bering Sea, chúng ta có thể mất ít nhất hai tàu Type 055. Tôi đề nghị tăng cường tàu ngầm để bảo vệ tuyến vận chuyển.” Nam gật đầu, ra lệnh bổ sung thêm hai tàu ngầm Kilo-class, nâng tổng số lên bảy. Cậu kết thúc cuộc họp với lời khẳng định: “Alaska sẽ là bước ngoặt, đưa Đại Đông Á lên tầm thế giới. Chúng ta không chỉ bảo vệ Đông Á, mà còn định hình tương lai toàn cầu.”
Tối hôm đó, tại tư dinh Ryongsong, một cung điện tráng lệ với những hành lang lát đá cẩm thạch trắng, những cột trụ chạm khắc hình rồng uốn lượn, và trần nhà cao vút với những bức tranh tường khổng lồ mô tả các chiến thắng lịch sử của Đại Đông Á, Nam rút vào phòng làm việc riêng, một không gian ấm cúng nhưng toát lên quyền lực tối cao. Những giá sách gỗ mun chất đầy sách về chiến lược quân sự, triết học Marx-Lenin, và lịch sử Đông Á, từ những cuốn sách ố vàng về cách mạng Nga đến những tài liệu mới về công nghệ tên lửa. Trên bàn gỗ mun bóng loáng là một cốc trà xanh từ Đài Loan, hương thơm thanh nhẹ hòa quyện với mùi gỗ đàn hương từ lư hương nhỏ đặt ở góc phòng, khói hương bay lượn như một điệu múa. Một bản đồ thế giới khổ lớn treo trên tường, với các mũi tên đỏ đánh dấu tuyến đường vận chuyển từ cảng Nampo qua biển Nhật Bản, đến Vladivostok, rồi vượt Bering Sea đến Anchorage. Ánh đèn vàng từ chiếc đèn chùm pha lê chiếu lên khuôn mặt Nam, lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày dài họp bàn chiến lược. Cậu cởi bỏ áo khoác quân phục, để lộ áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể rắn chắc, tay áo xắn cao đến khuỷu, để lộ những đường gân nổi trên cánh tay. Nam ngồi xuống ghế bọc da, nhắm mắt, hít sâu, cố gắng xua tan áp lực từ những quyết định sinh tử.
Kim Keon-hee, trợ lý cá nhân của Nam, bước vào phòng với dáng đi uyển chuyển, như một vũ công trên sàn diễn. Cô mặc một bộ váy công sở màu xám bạc, ôm sát cơ thể, làm nổi bật đường cong hoàn hảo của vòng ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, và đôi hông tròn trịa. Mái tóc đen dài, óng mượt như lụa, buông xõa xuống lưng, lấp lánh dưới ánh đèn pha lê. Đôi môi cô đỏ mọng, được tô son bóng, nở nụ cười dịu dàng nhưng đầy quyến rũ, để lộ hàm răng trắng đều như ngọc. Đôi mắt cô, to tròn và sáng, ánh lên sự thông minh và nhạy bén, nhưng cũng ẩn chứa một ngọn lửa dục vọng khó cưỡng. Đôi chân thon dài, được tôn lên bởi đôi giày cao gót đen, di chuyển nhẹ nhàng, tạo ra tiếng gót giày gõ nhịp trên sàn đá cẩm thạch. Cô mang theo một khay bạc, trên đó là một ấm trà mới, vài chiếc bánh Kimilsungia nhỏ được trang trí bằng kem trắng và hoa ăn được, cùng một lọ dầu massage hương oải hương. “Thưa Lãnh tụ Tối cao,” cô nói, giọng mềm mại như dòng suối mùa xuân, “ngài trông mệt mỏi quá. Hãy để tôi giúp ngài thư giãn.” Cô đặt khay xuống bàn, bước ra sau lưng Nam, đôi tay thon dài với móng tay sơn đỏ bóng đặt lên vai cậu, bắt đầu massage nhẹ nhàng.
Những ngón tay khéo léo của Kim Keon-hee xoa bóp các cơ bắp căng cứng trên vai Nam, từng động tác chậm rãi, nhịp nhàng, như một điệu múa đầy mê hoặc. Cô ấn mạnh vào các điểm huyệt, khiến Nam khẽ rên lên vì cảm giác thư giãn lan tỏa. Hơi thở cô phả nhẹ vào tai Nam, mang theo mùi nước hoa quyến rũ, một hỗn hợp của hoa nhài và vani, khiến cậu cảm thấy cơ thể nóng dần lên. Cô di chuyển tay lên trán Nam, xoa nhẹ hai bên thái dương, ngón tay lướt qua làn da cậu, mang lại cảm giác dễ chịu như làn sóng mát lành. “Ngài đã làm việc quá sức,” cô thì thầm, giọng nói ngọt ngào như mật ong, “chiến lược cho Alaska, an ninh ở Honshu, và cả giấc mơ thống nhất toàn cầu… hãy để tôi chăm sóc ngài một lát.” Cô nhỏ vài giọt dầu oải hương lên tay, xoa đều, rồi tiếp tục massage, khiến mùi hương lan tỏa khắp phòng, hòa quyện với hơi thở nóng bỏng của cả hai.
Nam, nhắm mắt, tận hưởng từng cái chạm của Kim Keon-hee, cảm nhận cơ thể mình như được thả lỏng trong một đại dương khoái cảm. Cô cúi xuống, đôi môi đỏ mọng chạm nhẹ vào gáy cậu, để lại một vệt son đỏ nhạt. “Thưa Lãnh tụ Tối cao,” cô nói, giọng trầm ấm, đầy lo lắng nhưng cũng đầy quyến rũ, “việc công nhận và viện trợ Alaska là một nước cờ táo bạo, nhưng cũng đầy rủi ro. Mỹ, dù đang kiệt quệ trong Thế chiến III, vẫn sở hữu Hạm đội Thái Bình Dương, nếu chúng ta dồn lực cho Alaska, Mỹ có thể trả đũa ở Tỉnh Honshu, nơi chúng ta đang kiểm soát Osaka, Kobe, và Kyoto. Các nhà máy Mitsubishi tại Osaka, sản xuất chip cho Sugarpova và Hsinchu, là mục tiêu dễ bị tấn công. Nhật Bản, với liên minh của Mỹ, cũng đang tăng cường lực lượng gần Kyoto, có thể sử dụng máy bay không người lái và pháo binh để gây rối. Tôi khuyên ngài nên cân nhắc kỹ, có thể đàm phán với Nga và Trung Quốc để chia sẻ gánh nặng quân sự, hoặc tạm hoãn viện trợ để củng cố phòng thủ ở Honshu trước. Ngài đã làm nên kỳ tích với Đông Á, nhưng một bước đi sai lầm có thể khiến mọi thứ sụp đổ.” Lời khuyên của Kim Keon-hee sắc sảo, phản ánh sự thông minh và nhạy bén của cô, không chỉ là trợ lý cá nhân mà còn là người đồng hành không thể thiếu trong những thời khắc quyết định.
Nam, mở mắt, ánh nhìn lấp lánh dục vọng như ngọn lửa bùng cháy. Cậu nắm lấy tay Kim Keon-hee, kéo cô vào lòng với một động tác mạnh mẽ nhưng dịu dàng, khiến cô ngồi lên đùi cậu, váy xám bạc trượt lên, để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn như sứ. “Keon-hee,” Nam thì thầm, giọng trầm ấm, đầy quyền uy, “cô luôn là người giữ tôi tỉnh táo, nhưng đôi khi, tôi cần cô để đốt cháy mọi thứ.” Cậu hôn cô đắm đuối, môi chạm môi, lưỡi quấn lấy nhau trong một vũ điệu cuồng nhiệt, hơi thở nóng rực như ngọn lửa thiêu đốt. Tay Nam kéo khóa váy, để lộ bộ ngực căng tròn, núm vú hồng hào dựng đứng dưới ánh đèn vàng. Cậu cúi xuống, bú mút từng bên, môi lướt nhẹ, răng cắn khẽ, khiến Kim Keon-hee rên lên, giọng cao vút, đầy khoái cảm. “Nam… ôi…” cô thì thào, móng tay bấm sâu vào vai cậu, để lại những vết đỏ nhạt trên áo sơ mi.
Tay Nam luồn xuống, qua lớp quần lót lụa mỏng màu đen, xoa bóp vùng âm đạo của cô, ngón tay di chuyển chậm rãi, khéo léo, cảm nhận độ ẩm và hơi ấm từ cơ thể cô. Cậu vuốt ve môi âm hộ, ngón tay lướt qua âm vật, khiến Kim Keon-hee run rẩy, đạt cực khoái lần đầu, cơ thể cô cong lên, ngực ép sát vào ngực Nam, hơi thở dồn dập như sóng vỗ. “Nam… ngài làm tôi phát điên…” cô rên rỉ, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt đỏ ửng vì khoái cảm. Nam, ánh mắt rực cháy, cởi bỏ áo sơ mi, để lộ cơ ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi, hậu quả của những năm tháng tập luyện khắc nghiệt để trở thành Lãnh tụ Tối cao. Cậu cởi váy và quần lót của Kim Keon-hee, để cô trần truồng, cơ thể cô lấp lánh mồ hôi, như một bức tượng ngọc dưới ánh đèn.
Nam nhấn dương vật cương cứng, dài và dày, vào lồn Kim Keon-hee, cảm nhận sự chặt chẽ và nóng bỏng của cô. Cậu thúc mạnh, từng nhịp đều đặn, sâu sắc, như một chiến binh chinh phục chiến trường. Kim Keon-hee rên to, tiếng rên hòa quyện với bản giao hưởng Beethoven từ loa, vang vọng trong căn phòng kín. Họ quan hệ cuồng nhiệt, cơ thể va chạm, mồ hôi chảy dài trên da, đạt cực khoái liên tục, mỗi lần như một cơn bão cuốn họ vào đỉnh cao khoái cảm. Nam thay đổi tư thế, đặt cô nằm ngửa trên ghế sofa da, nâng một chân cô lên vai, tiếp tục thúc vào, khiến cô hét lên vì khoái cảm, móng tay cào vào lưng cậu, để lại những vết đỏ dài. “Nam… mạnh hơn nữa…” cô van xin, ánh mắt mờ đi vì dục vọng.
Sau hàng chục phút, Nam xuất tinh vào lồn cô, dòng tinh dịch nóng hổi khiến Kim Keon-hee rùng mình, đạt cực khoái lần nữa, cơ thể cô co giật nhẹ. Nhưng Nam không dừng lại, cậu tiếp tục quan hệ, dương vật vẫn cương cứng, thúc sâu hơn, khiến cô rên rỉ không ngừng, cơ thể đẫm mồ hôi, tóc dính chặt vào trán. Họ chuyển sang tư thế đứng, Nam ôm cô từ phía sau, tay bóp chặt ngực cô, môi cắn nhẹ vào gáy, trong khi dương vật tiếp tục ra vào lồn cô, mỗi cú thúc khiến cô rên lên, giọng khàn đi vì kiệt sức. Họ đạt cực khoái thêm nhiều lần, cơ thể hòa quyện như hai ngọn lửa cháy bỏng, cho đến khi cả hai mệt lả, nằm dài trên ghế sofa, Kim Keon-hee áp sát vào ngực Nam, tóc cô xõa trên vai cậu, hơi thở dồn dập. “Ngài… ngài là ác quỷ,” cô thì thào, cười yếu ớt, “làm tôi quên cả thế giới.” Nam, vuốt tóc cô, giọng trầm: “Keon-hee, cô là ngọn lửa khiến tôi sống động. Không có cô, tôi không thể chinh phục thế giới.”
Sau khoảnh khắc đam mê, Nam, mặc lại bộ vest đen, chỉnh trang lại tóc và huy hiệu, trở lại bàn làm việc, ánh mắt kiên định như thép nguội lạnh. Cậu cầm bút lông, được chế tác từ gỗ đàn hương với đầu bút vàng, ký sắc lệnh viện trợ vũ trang cho Alaska trên một tờ giấy dày, có con dấu đỏ rực của Hội đồng Cách mạng Nhân dân. Sắc lệnh liệt kê chi tiết từng hạng mục: 50 tên lửa đạn đạo Hwasong-14, mỗi tên lửa sơn xám bạc, dài 19 mét, nặng 33 tấn, đầu đạn mang tải trọng 1.000 kg, tầm bắn 10.000 km, đủ sức đe dọa Los Angeles hay Seattle; 10 hệ thống phòng không S-400, với radar AESA có thể phát hiện máy bay tàng hình F-35 từ 400 km và tên lửa 40N6 tốc độ Mach 14; 200 cố vấn quân sự từ Tỉnh Honshu, tất cả là cựu binh từ chiến dịch Osaka, được huấn luyện tại các căn cứ Kobe với kỹ năng tác chiến đô thị và phòng không; và 5 tàu ngầm Kilo-class, mỗi tàu dài 74 mét, trang bị 18 ngư lôi Type 53 và 4 tên lửa chống hạm Kalibr, có khả năng lặn sâu 300 mét và hoạt động liên tục 45 ngày. Nam viết thêm một thông điệp tay, mực đen trên giấy trắng, với nét chữ mạnh mẽ: “Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á đứng cùng Alaska, bảo vệ tự do và độc lập trước mọi sự xâm lược từ đế quốc. Hãy sử dụng viện trợ này để xây dựng một tương lai bất khuất.”
Sắc lệnh được niêm phong trong một phong bì đỏ, đóng dấu sáp đỏ với biểu tượng rồng của Đại Đông Á, được chuyển qua kênh ngoại giao Nga. Đội vận tải đặc biệt, gồm năm tàu chở hàng bọc thép dày 20 cm, trang bị radar chống tên lửa và pháo phòng không, rời cảng Nampo vào sáng ngày 6 tháng 6, được hộ tống bởi ba tàu khu trục Type 055 từ Tỉnh Honshu, mỗi tàu dài 180 mét, mang 112 tên lửa hành trình và radar Type 346A. Nam vạch ra tuyến đường vận chuyển trên bản đồ, từ Nampo qua biển Nhật Bản, dừng tại Vladivostok để tiếp nhiên liệu, rồi vượt Bering Sea đến Anchorage, với các trạm giám sát được thiết lập dọc đường để phát hiện tàu tuần tra Mỹ. Cậu ra lệnh cho tướng Kim Hyok-chol giám sát từng chi tiết, từ kiểm tra số seri của từng tên lửa đến huấn luyện thủy thủ đoàn tàu ngầm. “Nếu Mỹ dám chặn đường,” Nam nói, giọng lạnh như băng, “hãy đánh chìm tàu của chúng, dù là tàu sân bay.”
Phản ứng lại động thái táo bạo của Đại Đông Á, Mỹ, dù đang chật vật với các mặt trận ở châu Âu, Trung Đông, và Biển Đông trong Thế chiến III, tuyên bố viện trợ quân sự khẩn cấp cho Nhật Bản từ Lầu Năm Góc. Gói hỗ trợ trị giá 5 tỷ USD bao gồm 12 tàu khu trục lớp Aegis, mỗi tàu dài 154 mét, trang bị 96 tên lửa SM-3 và radar SPY-1D có khả năng phát hiện tên lửa Hwasong từ 1.000 km; 30 máy bay chiến đấu F-35 Lightning II, với công nghệ tàng hình, tốc độ Mach 1.6, và tên lửa không đối không AIM-120; và 500 cố vấn quân sự từ Hạm đội 7, đóng tại căn cứ Yokosuka, Nhật Bản, được huấn luyện về tác chiến điện tử và chiến tranh đô thị. Mục tiêu của Mỹ là tăng cường sức mạnh cho Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản (JSDF), đặc biệt tại các khu vực gần Kyoto, nhằm gây rối ở biên giới đất liền giữa Tỉnh Honshu của Đại Đông Á và các vùng do Nhật Bản kiểm soát.
Trong vòng năm ngày, các cuộc đụng độ nhỏ lẻ bùng nổ dọc biên giới Kyoto, với lực lượng JSDF, được Mỹ hậu thuẫn, triển khai máy bay không người lái MQ-9 Reaper, mỗi chiếc mang 4 tên lửa Hellfire, và pháo binh Type 99, bắn đạn 155 mm với tốc độ 6 phát/phút, tấn công các trạm radar của Đại Đông Á. Một số cơ sở Mitsubishi tại Osaka, nơi sản xuất chip cho Sugarpova và các nhà máy Hsinchu, bị phá hoại nghiêm trọng, với ba dây chuyền sản xuất bị hư hỏng, khói đen bốc cao từ các nhà máy, khiến 500 công nhân phải sơ tán khẩn cấp. Các vụ nổ vang lên ở ngoại ô Osaka, tiếng động như sấm rền, làm rung chuyển cả khu công nghiệp. Nam, nhận báo cáo qua liên lạc mã hóa từ tướng Kim Hyok-chol, đứng bật dậy, đập tay xuống bàn gỗ, giọng đầy tức giận: “Mỹ và Nhật Bản dám thách thức Đại Đông Á? Chúng ta sẽ khiến chúng hối hận!” Cậu ra lệnh triển khai hai lữ đoàn xe tăng T-62, mỗi lữ đoàn gồm 100 xe bọc thép, pháo 115 mm có thể xuyên giáp 300 mm; và ba đơn vị pháo binh Koksan, mỗi đơn vị có 50 khẩu pháo 170 mm, bắn đạn nổ mạnh với tầm bắn 60 km, đến Kyoto. Hệ thống S-400 tại Kobe được kích hoạt toàn bộ, với radar quét bầu trời 24/7, sẵn sàng bắn hạ bất kỳ máy bay F-35 nào xâm nhập không phận. Nam cũng chỉ đạo cố vấn Ri Jong-ho khôi phục sản xuất tại Osaka, huy động 200 kỹ sư từ Hsinchu và 50 chuyên gia từ Đài Bắc để sửa chữa dây chuyền trong 72 giờ, đồng thời ưu tiên cung cấp chip cho Sugarpova và các nhà máy quân sự ở Đài Bắc.
Nam giao thêm nhiệm vụ cho Kim Keon-hee: “Keon-hee, cô hãy giám sát việc khôi phục sản xuất tại Osaka, đảm bảo chuỗi cung ứng chip không bị gián đoạn dù chỉ một giờ. Đồng thời, phối hợp với Nga để đẩy nhanh vận chuyển viện trợ đến Alaska, không để Mỹ có cơ hội can thiệp.” Kim Keon-hee, từ văn phòng ở Bình Nhưỡng, với chiếc bàn làm việc chất đầy báo cáo, màn hình hiển thị bản đồ Bering Sea và các tuyến vận chuyển, đáp: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi sẽ làm việc với đại sứ Nga ngay hôm nay. Osaka sẽ hoạt động trở lại trong 48 giờ, và tôi sẽ đảm bảo mọi lô hàng đến Anchorage đúng hạn.” Nam, hài lòng, nghĩ về Nội thân vương Kako, đang ở tư dinh, và lời hứa bảo vệ hòa bình cho cô. Nhưng trong lòng, cậu biết rằng cuộc chiến với Mỹ và Nhật Bản sẽ còn kéo dài, và Alaska chỉ là bước đầu trong tham vọng định hình lại trật tự thế giới.