Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 81: Bộ Quốc phòng
Sáng ngày 15 tháng 4 năm 2018, ánh bình minh rực rỡ chiếu qua những ô cửa sổ kính lớn của tư dinh Ryongsong ở Bình Nhưỡng, phủ lên sàn đá cẩm thạch đen bóng loáng một lớp ánh vàng lấp lánh, tạo nên không gian vừa uy nghiêm vừa ấm áp. Những bức tường được trang trí bằng tranh thêu truyền thống Triều Tiên, mô tả cảnh núi non hùng vĩ và các chiến thắng quân sự, hòa quyện với hương thơm dịu nhẹ của hoa Kimilsungia, loài hoa biểu tượng được đặt trong những bình sứ trắng tinh xảo trên các bàn gỗ mun chạm khắc tỉ mỉ. Không khí trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa, hòa lẫn với mùi gỗ đàn hương từ nến thơm được thắp ở góc phòng, tạo cảm giác thư thái nhưng đầy quyền lực.
Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, ngồi tại bàn làm việc rộng lớn, được chế tác từ gỗ óc chó nhập khẩu, với những đường vân tự nhiên uốn lượn như dòng sông. Cậu mặc một bộ quân phục đen được may đo hoàn hảo, ôm sát cơ thể, làm nổi bật vóc dáng cao ráo và vai rộng. Huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân, một ngôi sao đỏ viền vàng trên nền xanh, lấp lánh trên ngực áo, phản chiếu ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần. Trên bàn là một chồng báo cáo dày cộp, chi tiết về tình hình quân sự tại Kyushu, Shikoku, và Đài Loan, cùng với các bản đồ chiến lược được vẽ tay, đánh dấu các mục tiêu tiềm năng trên đảo Honshu của Nhật Bản. Nam lật từng trang, đôi mắt sắc bén tập trung, nhưng môi cậu khẽ nhếch lên một nụ cười kín đáo khi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng từ hành lang.
Kim Keon-hee, trợ lý cá nhân mới được bổ nhiệm, bước vào phòng, đôi giày cao gót màu đen vang lên những tiếng lách cách nhịp nhàng trên sàn đá. Cô mặc một bộ váy công sở màu xám bạc, được thiết kế tinh tế, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và đường cong quyến rũ. Váy dài đến đầu gối, với đường xẻ tinh tế ở phía sau, vừa đủ để lộ đôi chân dài trắng mịn, cân đối. Mái tóc đen dài óng ả của cô được buộc cao thành một búi tóc gọn gàng, để lộ chiếc cổ cao thanh thoát, nơi một sợi dây chuyền bạc mảnh khảnh lấp lánh dưới ánh sáng. Đôi mắt to tròn, sáng ngời, ẩn chứa sự thông minh và một chút ranh mãnh, trong khi đôi môi hồng tự nhiên khẽ mỉm cười, tạo nên một vẻ đẹp vừa thanh lịch vừa cuốn hút. Da cô trắng mịn như sứ, với một chút má hồng tự nhiên, khiến cô nổi bật trong không gian nghiêm trang của tư dinh.
Kim Keon-hee cầm một chiếc máy tính bảng màu đen bóng, chứa lịch trình và báo cáo được chuẩn bị kỹ lưỡng. Với giọng nói nhẹ nhàng, trong trẻo nhưng đầy tự tin, cô báo cáo: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, sáng nay lúc 9 giờ, ngài có cuộc họp quan trọng tại trụ sở Bộ Quốc phòng với các tướng lĩnh để thảo luận về mối đe dọa từ Nhật Bản. Họ đang chuẩn bị tái tổ chức quân đội để phản công, và chúng ta cần quyết định chiến lược kịp thời. Ngoài ra, tôi đã hoàn thành việc cấp quyền công dân Đại Đông Á chính thức cho cô Maria Sharapova và ngài Alexander Gilkes. Họ đã gửi một email dài, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc và cam kết đầu tư thêm 100 triệu USD vào các nhà máy chip tại Hsinchu, đồng thời mở rộng sản xuất thiết bị thông minh cho thương hiệu Sugarpova tại Takamatsu. Họ cũng đề nghị một cuộc gặp trực tiếp tại Bình Nhưỡng vào tuần tới để thảo luận chi tiết.”
Nam ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Kim Keon-hee, như thể bị cuốn hút bởi sự chuyên nghiệp và vẻ đẹp của cô. Mái tóc cậu, được chải gọn gàng, khẽ lay động khi cậu nghiêng người về phía trước, nụ cười táo bạo hiện rõ trên khuôn mặt góc cạnh. “Keon-hee, cô luôn làm việc với hiệu quả đáng kinh ngạc,” cậu nói, giọng trầm ấm, mang chút ẩn ý. “Maria và Alexander là những đối tác chiến lược. Việc cô hoàn thành nhiệm vụ này nhanh chóng cho thấy cô xứng đáng với vị trí trợ lý cá nhân của tôi.” Cậu đứng dậy, chỉnh lại cổ áo quân phục, ra hiệu cho cô chuẩn bị. “Hãy cùng tôi đến Bộ Quốc phòng. Tôi muốn cô ở bên cạnh trong cuộc họp này, ghi chú mọi chi tiết và đưa ra ý kiến nếu cần.”
Kim Keon-hee gật đầu, đôi môi khẽ cong lên, ánh mắt trao đổi với Nam mang một chút ranh mãnh, như thể cô biết cuộc họp sẽ không chỉ xoay quanh các vấn đề quân sự. Cả hai rời tư dinh trên một chiếc xe bọc thép màu đen bóng, được trang bị kính chống đạn và hệ thống liên lạc mã hóa tiên tiến. Đội vệ binh tinh nhuệ, mặc đồng phục xanh đậm với mũ lưỡi trai đỏ, hộ tống xe qua những con đường rộng lớn của Bình Nhưỡng. Các đại lộ được lát đá granite, hai bên là những tòa nhà bê tông cao tầng xen lẫn với các công trình mới mang phong cách hiện đại, với những tấm kính lớn phản chiếu ánh nắng. Cờ Đại Đông Á, với ngôi sao đỏ và hình mặt trời, tung bay trên các cột cờ dọc đường, biểu tượng cho sự thống nhất và sức mạnh của quốc gia.
Trong xe, Nam ngồi sát Kim Keon-hee trên ghế da đen mềm mại, mùi hương nước hoa nhẹ nhàng của cô – một sự pha trộn của hoa nhài và vani – thoảng qua, khiến cậu khẽ liếc nhìn cô. Tay cậu vô tình chạm vào tay cô trên ghế, và cô đáp lại bằng một cái nhìn nhanh, đôi mắt lấp lánh như mời gọi. Không khí giữa họ đầy căng thẳng tình cảm, nhưng cả hai giữ im lặng, tập trung vào nhiệm vụ phía trước. Xe dừng trước trụ sở Bộ Quốc phòng, một tòa nhà kiên cố với những bức tường bê tông dày, được bao quanh bởi hàng rào thép cao và các tháp canh trang bị súng máy tự động. Camera an ninh quét khắp khu vực, đảm bảo không một chi tiết nào bị bỏ sót.
Phòng họp chính của Bộ Quốc phòng nằm ở tầng cao nhất, với những bức tường ốp gỗ sồi bóng loáng, được chạm khắc các hoa văn truyền thống Triều Tiên, tạo cảm giác vừa uy nghiêm vừa cổ kính. Một bàn họp dài bằng đá granite đen, được đánh bóng đến mức phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê treo trên trần, chiếm vị trí trung tâm. Trên bàn là những tập tài liệu dày cộp, được sắp xếp ngay ngắn bên cạnh những bản đồ chiến lược in màu, chi tiết đến từng con đường, cảng biển, và căn cứ quân sự ở Honshu. Một màn hình lớn, chiếm gần trọn bức tường phía trước, hiển thị bản đồ Thái Bình Dương, với các điểm đỏ nhấp nháy đánh dấu vị trí của Kyushu, Shikoku, Đài Loan, và Honshu, cùng các mũi tên đỏ biểu thị các hướng tấn công tiềm năng. Các ghế bọc da màu nâu sẫm được xếp quanh bàn, mỗi ghế được khắc logo của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á – một ngôi sao đỏ viền vàng trên nền xanh – nhưng vẫn trống khi Nam và Kim Keon-hee bước vào lúc 8:45 sáng, sớm hơn 15 phút so với lịch trình.
Nam, nhận ra cơ hội khi các tướng lĩnh và quan chức vẫn chưa đến, quay sang Kim Keon-hee, ánh mắt lấp lánh như một ngọn lửa dục vọng bùng cháy, đôi đồng tử mở rộng, phản chiếu hình ảnh cô trong ánh sáng mờ ảo. “Keon-hee, chúng ta có thời gian riêng,” cậu thì thầm, giọng trầm khàn, đầy mê hoặc, như thể đang ra lệnh nhưng cũng như đang van xin. Cậu bước đến gần cô, kéo cô vào một góc phòng, nơi ánh sáng từ cửa sổ kính mờ không thể chiếu tới, tạo ra một không gian kín đáo giữa những kệ sách gỗ chứa tài liệu quân sự được đóng dấu “Tối mật” bằng mực đỏ. Nam đứng sát cô, hơi thở nóng bỏng của cậu phả vào cổ cô, khiến làn da mịn màng nổi gai ốc. Cậu nhẹ nhàng cởi từng nút áo trên bộ váy xám bạc của Kim Keon-hee, ngón tay cậu lướt qua từng khuy áo với sự chậm rãi cố ý, như đang kéo dài khoảnh khắc kích thích. Cậu kéo khóa váy xuống, để lộ áo lót ren trắng tinh tế, ôm sát bầu ngực đầy đặn, núm vú hồng nhạt hiện rõ qua lớp ren mỏng. Không dừng lại, cậu cởi bỏ hoàn toàn quần áo của cô – váy xám bạc rơi xuống sàn, áo lót ren được tháo ra, và quần lót phù hợp bị kéo xuống, để lại cô trần truồng trước cậu.
Cơ thể Kim Keon-hee lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo, da trắng mịn như sứ, bầu ngực tròn đầy với núm vú hồng nhạt dựng đứng vì kích thích, vòng eo thon gọn như được tạc từ ngọc, và đôi chân dài mịn màng, cân đối. Vùng âm đạo của cô lộ ra, lông mu được tỉa gọn gàng, hồng hào và ướt át, chất dịch lấp lánh như một lời mời gọi đầy nhục dục. Nam mơn trớn ngực cô, ngón tay cậu vuốt ve núm vú, bóp nhẹ, khiến chúng cứng lại, trong khi môi cậu hôn lên cổ cô, cắn nhẹ vào da, để lại những dấu đỏ mờ. Cậu cúi xuống, ngậm lấy một bên núm vú, bú mút mạnh mẽ, lưỡi xoay tròn, khiến Kim Keon-hee rên rỉ, tiếng rên khẽ vang lên trong không gian tĩnh lặng, cơ thể cô run rẩy vì khoái cảm. “Nam… ngài… quá mạnh bạo,” cô thì thầm, giọng khàn khàn, đôi mắt sáng ngời nhìn cậu, đầy dục vọng. Cô ôm lấy cổ cậu, ngón tay lùa vào mái tóc đen nhánh của Nam, kéo cậu gần hơn, cơ thể cô áp sát vào cậu, cảm nhận dương vật cứng rắn của cậu qua lớp quân phục, cọ sát vào vùng âm đạo ướt át của cô.
Nam, không kìm được, cởi khóa quần, để lộ dương vật to lớn, căng cứng, đầu dương vật lấp lánh chất dịch. Cậu định nhấn vào lồn cô, cảm nhận sự nóng ẩm và chặt chẽ, nhưng tiếng bước chân nặng nề từ hành lang vang lên, kèm theo giọng nói trầm thấp của các quan chức, cắt ngang khoảnh khắc mãnh liệt. Nam phản ứng nhanh như chớp, đẩy Kim Keon-hee xuống gầm bàn họp, thì thầm gấp gáp: “Cô ở đây, đừng để lộ. Không ai được biết.” Kim Keon-hee, trần truồng, nhanh chóng thu mình dưới gầm bàn, kéo váy và áo lót che tạm cơ thể, nhưng làn da trắng mịn và vùng âm đạo ướt át vẫn lộ ra qua khe hở. Ánh mắt cô lấp lánh, pha lẫn ngạc nhiên và thích thú, nhìn Nam qua khe bàn, như thể thách thức cậu tiếp tục trò chơi nguy hiểm này. Nam ngồi vào ghế chủ tọa, chỉnh lại quân phục, kéo thẳng cổ áo, nhưng dương vật cậu vẫn cứng, ẩn dưới bàn, và cậu cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của Kim Keon-hee gần háng mình, khiến cậu khẽ rùng mình vì kích thích.
Cửa phòng mở ra, và các quan chức bước vào, dẫn đầu là Bộ trưởng Quốc phòng Choe Yong-min, một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu được chải gọn, mặc quân phục xanh đậm với các huy chương lấp lánh trên ngực, biểu thị những chiến công trong quá khứ. Theo sau là tướng Kim Hyok-chol, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc bén như diều hâu, và một nhóm sĩ quan từ Đài Loan, Kyushu, và Shikoku, tất cả đều mặc quân phục chỉnh tề, cúi chào Nam với sự kính trọng tuyệt đối. Họ ngồi xuống quanh bàn, mở các tập tài liệu, lật từng trang giấy với tiếng sột soạt nhẹ, chuẩn bị báo cáo. Màn hình lớn sáng lên, hiển thị bản đồ Honshu với các mũi tên đỏ biểu thị các mục tiêu quân sự tiềm năng, từ Yokohama đến Osaka, được đánh dấu bằng các ký hiệu chiến thuật chi tiết, như vị trí của các căn cứ JSDF, kho vũ khí, và cảng biển chiến lược.
Bộ trưởng Choe Yong-min đứng dậy, giọng nói trầm và rõ ràng vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ có tiếng điều hòa khe khẽ: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tình báo của chúng ta xác nhận Nhật Bản, với sự hỗ trợ từ Hạm đội 7 của Mỹ, đang tái tổ chức Lực lượng Phòng vệ (JSDF) tại Honshu. Họ đang tập trung lực lượng tại các thành phố chiến lược như Yokohama, Kobe, và Osaka, với ý định phát động một cuộc phản công để tái chiếm Kyushu và Shikoku. Hạm đội 7 của Mỹ, dù suy yếu do các thất bại trước đó trong thế chiến, vẫn đang di chuyển gần eo biển Nhật Bản, nhưng không đủ sức đe dọa trực tiếp.” Ông chỉ vào bản đồ trên màn hình, nơi các điểm đỏ nhấp nháy tại Kobe và Osaka, với các mũi tên chỉ hướng tấn công. “Chúng tôi đã phân tích các tuyến đường tiếp tế của họ, từ cảng Yokohama đến căn cứ không quân Atsugi. Nếu chúng ta tấn công ngay bây giờ, nhắm vào Osaka, chúng ta có thể phá vỡ kế hoạch của họ và gửi thông điệp mạnh mẽ đến Tokyo. Tôi đề xuất một cuộc tấn công chớp nhoáng vào miền nam đảo Honshu, với lực lượng chính từ Kyushu và hỗ trợ từ Shikoku, sử dụng 50.000 binh sĩ, 20 tàu chiến Type 055, phi đội Su-35, và 10 bệ phóng tên lửa Hwasong-14.”
Nam, lắng nghe chăm chú, gật đầu, đôi tay đặt trên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên mặt đá granite như thể đang cân nhắc. Nhưng dưới gầm bàn, cậu kín đáo hướng đầu Kim Keon-hee vào háng mình, cảm nhận hơi thở nóng bỏng của cô phả vào dương vật. Cô, hiểu ý, bắt đầu kích thích cậu bằng miệng, môi cô lướt nhẹ nhàng quanh đầu dương vật, lưỡi xoay tròn, mút chặt, khiến Nam phải cắn môi để kìm tiếng rên. Cơ thể cậu khẽ run khi khoái cảm dâng trào, dương vật căng cứng trong miệng cô, chất dịch rỉ ra, lấp lánh trên môi cô. Kim Keon-hee, trần truồng dưới gầm bàn, bú mút mạnh mẽ hơn, ngón tay cô vuốt ve tinh hoàn cậu, móng tay cào nhẹ, khiến Nam gần như mất kiểm soát. Khi Choe Yong-min trình bày chi tiết về hậu cần – số lượng xe tăng K2 Black Panther, vị trí các bệ phóng tên lửa S-400, và kế hoạch phong tỏa cảng Kobe – Nam xuất tinh vào miệng Kim Keon-hee, dòng tinh dịch nóng bỏng tràn ra, chảy xuống cằm cô, nhỏ giọt xuống sàn granite. Cô khẽ nuốt, ánh mắt lấp lánh nhìn lên cậu qua khe bàn, đầy dục vọng. Nam siết chặt tay vào cạnh bàn, nhưng giọng nói vẫn trầm ổn, quyền uy: “Tốt, tôi phê duyệt chiến dịch tấn công Honshu. Hãy triển khai lực lượng từ Kyushu và Shikoku, phối hợp với phi đội Su-35 và tên lửa Hwasong-14. Osaka sẽ là mục tiêu đầu tiên. Tôi muốn thấy kết quả trong vòng một tuần.”
Dưới gầm bàn, Kim Keon-hee không dừng lại, tiếp tục bú mút dương vật cậu, lưỡi cô lướt dọc thân dương vật, mút chặt đến mức Nam cảm nhận được từng nhịp đập của khoái cảm. Cô lén lút đưa tay xuống vùng âm đạo của mình, ngón tay xoa nhẹ âm vật, khiến lồn cô ướt át hơn, chất dịch chảy ra, nhỏ xuống sàn. Nam, không thể chịu nổi, lén lút kéo cô vào tư thế phù hợp, để lộ vùng âm đạo hồng hào, ướt át, lông mu gọn gàng lấp lánh chất dịch. Cậu nhấn dương vật vào lồn cô, từng cú thúc chậm rãi nhưng sâu, cảm nhận sự chặt chẽ và nóng ẩm của cô. Họ quan hệ lén lút, cơ thể hòa quyện trong khoái cảm, trong khi Nam vẫn trả lời các câu hỏi của tướng Kim Hyok-chol về chiến thuật – số lượng tàu ngầm Kilo-class cần triển khai, thời gian để pháo binh Koksan sẵn sàng, và kế hoạch không kích căn cứ Atsugi. Kim Keon-hee, dưới bàn, rên khẽ, tiếng rên bị nén lại để không ai nghe thấy, cơ thể cô run rẩy mỗi khi Nam thúc mạnh hơn, dương vật cậu chạm sâu vào tử cung cô. Cô cong người, móng tay cào vào đùi cậu, thì thầm không thành tiếng: “Nam… mạnh hơn…”
Họ đạt cực khoái lần đầu dưới gầm bàn, Nam xuất tinh ngập lồn cô, dòng tinh dịch nóng bỏng tràn ra, chảy xuống đùi cô, hòa lẫn với nước lồn ướt át. Nhưng Nam không dừng lại, tiếp tục thúc, đổi tư thế để cô quỳ dưới bàn, mông cô nhô lên, lồn ướt át mở rộng. Cậu nắm tóc cô, kéo nhẹ, nhấn dương vật sâu hơn, từng cú thúc mạnh mẽ khiến cơ thể cô rung lên, bầu ngực đầy đặn đung đưa, núm vú cọ vào sàn lạnh. Kim Keon-hee rên rỉ, “Nam… tôi không chịu nổi… lồn tôi… nóng quá…” Nam, vẫn giữ vẻ ngoài bình tĩnh, trả lời một câu hỏi của sĩ quan từ Đài Loan về việc phối hợp không-hải bộ, nhưng tay cậu lén lút bóp mông cô, ngón tay xâm nhập vào hậu môn, khiến cô hét khẽ, nước lồn bắn ra, ướt đẫm sàn. Họ đạt cực khoái lần thứ hai, Nam xuất tinh lần nữa, tinh dịch tràn ngập lồn cô, chảy xuống đùi, tạo thành một vũng nhỏ dưới bàn. Nam, vẫn duy trì cuộc thảo luận, ra lệnh cuối cùng: “Tướng Kim Hyok-chol, đảm bảo pháo binh Koksan được triển khai tại Kobe. Tôi muốn Tokyo nằm trong tầm bắn. Các vị, hành động ngay!”
Các quan chức đứng dậy, cúi chào Nam, và rời phòng, mang theo các tập tài liệu và bản đồ. Tiếng bước chân của họ dần xa, để lại căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng điều hòa khe khẽ và hơi thở gấp gáp của Nam và Kim Keon-hee. Không một ai nghi ngờ về hành vi bí mật dưới gầm bàn, nhờ vào sự bình tĩnh đáng kinh ngạc của Nam và không gian kín đáo của chiếc bàn lớn.
Khi phòng họp trống, Nam cúi xuống, kéo Kim Keon-hee ra từ gầm bàn. Cơ thể cô, trần truồng, lấp lánh dưới ánh sáng từ đèn chùm pha lê, da trắng mịn như sứ, bầu ngực tròn đầy với núm vú hồng nhạt vẫn cứng vì kích thích, vòng eo thon gọn như được tạc từ ngọc, và đôi chân dài mịn màng run nhẹ vì khoái cảm. Vùng âm đạo của cô ướt át, lông mu gọn gàng lấp lánh chất dịch, tinh dịch của Nam chảy ra từ lồn cô, nhỏ xuống sàn granite, tạo thành những giọt lấp lánh như ngọc trai. Mái tóc đen dài của cô xõa tung, rối bời, bám vào làn da ướt mồ hôi, đôi má đỏ bừng, đôi mắt sáng ngời nhìn Nam với sự pha trộn giữa dục vọng mãnh liệt và một chút giận dữ. “Thưa Lãnh tụ Tối cao, ngài thật sự quá táo bạo,” cô thì thầm, giọng khàn khàn, đầy trêu đùa nhưng cũng đầy khao khát. “Làm tình trong lúc họp… lồn tôi vẫn còn rung lên đây.”
Nam, ánh mắt lấp lánh như một kẻ săn mồi, không đáp mà đẩy cô lên mặt bàn granite lạnh lẽo, cảm giác mát lạnh khiến cô khẽ rùng mình, núm vú cứng hơn. Cậu cởi quân phục, để lộ cơ thể săn chắc, cơ bụng nổi rõ, dương vật to lớn vẫn cứng rắn, ướt át từ tinh dịch và nước lồn của cô. Nam hôn cô đắm đuối, môi cậu lướt từ đôi môi hồng của cô xuống cổ, cắn mạnh vào da, để lại những dấu đỏ rực. Cậu hôn xuống ngực, ngậm lấy núm vú, bú mút mạnh mẽ, lưỡi xoay tròn, răng cắn nhẹ, khiến Kim Keon-hee rên to, tiếng rên vang vọng trong phòng họp tĩnh lặng, “Nam… ngài làm tôi điên mất…” Tay cậu vuốt ve vùng âm đạo, ngón tay xoa mạnh âm vật, xâm nhập vào lồn cô, cảm nhận sự ướt át và nóng bỏng, chất dịch chảy ra, ướt đẫm tay cậu. Kim Keon-hee cong người, móng tay cào vào lưng Nam, hét lên: “Nam… làm mạnh hơn… đụ lồn tôi đi…”
Nam, không chần chừ, nhấn dương vật vào lồn cô, từng cú thúc sâu và mạnh, khiến bàn granite rung mạnh dưới sức ép. Cậu nắm hông cô, kéo cô gần hơn, dương vật chạm sâu vào tử cung, cảm nhận sự chặt chẽ và nóng ẩm. Kim Keon-hee quấn chân quanh eo cậu, cơ thể cô chuyển động theo nhịp, rên rỉ không ngừng, “Nam… đụ mạnh hơn… lồn tôi muốn bùng nổ…” Họ quan hệ cuồng nhiệt, đạt cực khoái lần lượt, Nam xuất tinh ngập lồn cô, dòng tinh dịch nóng bỏng tràn ra, chảy xuống đùi cô, hòa lẫn với nước lồn, ướt đẫm mặt bàn. Cậu không dừng lại, đổi tư thế, để cô nằm ngửa hoàn toàn trên bàn, chân dang rộng, lồn cô mở ra, hồng hào và ướt át. Nam cúi xuống, liếm lồn cô, lưỡi cậu xoay tròn quanh âm vật, mút mạnh, khiến cô hét lên, nước lồn bắn ra, ướt đẫm mặt cậu, chảy xuống cằm. “Nam… lồn tôi… không chịu nổi… nữa…” cô rên rỉ, cơ thể cong lên, tay nắm chặt tóc cậu.
Nam đứng dậy, kéo cô vào tư thế đứng, dựa vào kệ sách, mông cô nhô lên, lồn ướt át mở rộng. Cậu nắm tóc cô, kéo mạnh, nhấn dương vật vào lồn từ phía sau, từng cú thúc mạnh mẽ khiến cô hét lên, “Đụ tôi… Nam… mạnh hơn nữa…” Cậu bóp mông cô, ngón tay xâm nhập vào hậu môn, khiến cô rên rỉ điên cuồng, nước lồn bắn tung tóe, ướt đẫm sàn granite. Họ đổi qua nhiều tư thế – từ quỳ trên sàn, với Nam ở phía sau, đến nằm trên bàn, với cô ngồi lên cậu, cưỡi mạnh mẽ, lồn cô siết chặt dương vật. Mỗi lần đạt cực khoái, cả hai đều rên rỉ, cơ thể run rẩy, mồ hôi lấp lánh trên da. Nam xuất tinh lần nữa, tinh dịch tràn ngập lồn cô, chảy ra, tạo thành một vũng lớn dưới bàn. Kim Keon-hee, kiệt sức, nằm xuống bàn, thở hổn hển, lồn cô vẫn co bóp, chất dịch chảy ra không ngừng. “Nam… ngài làm tôi tan chảy… lồn tôi không thể chịu thêm nữa,” cô thì thầm, ánh mắt mơ màng.
Nam, vuốt tóc cô, cười lớn, giọng khàn khàn: “Keon-hee, cô là ngọn lửa của tôi. Không có cô, tôi không biết sẽ làm gì trong những ngày này.” Cô cười nhẹ, ánh mắt đầy dục vọng, “Thưa Lãnh tụ Tối cao, nếu trợ lý cá nhân là để đụ cả ngày, tôi e rằng tôi sẽ chết vì khoái cảm.” Nam hôn lên môi cô, cắn nhẹ, “Cô sẽ quen thôi, Keon-hee. Và tôi sẽ không để cô dừng lại.” Cả hai chỉnh trang quần áo, Kim Keon-hee mặc lại váy xám bạc, vuốt tóc, lau đi những dấu vết tinh dịch và nước lồn trên đùi, khôi phục vẻ thanh lịch. Nam cài lại nút áo quân phục, ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý, như thể cả hai đang chia sẻ một bí mật không thể tiết lộ.
Nam và Kim Keon-hee rời Bộ Quốc phòng, trở về tư dinh trên chiếc xe bọc thép. Trong xe, không khí vẫn còn vương chút căng thẳng tình cảm, với mùi hương nước hoa của Kim Keon-hee – hoa nhài và vani – lấp đầy không gian. Nam nhận được một email dài từ Maria Sharapova, được gửi từ Busan: “Chủ tịch Nam, quyền công dân Đại Đông Á là một vinh dự lớn đối với tôi và Alexander. Chúng tôi đã lên kế hoạch đầu tư thêm 100 triệu USD vào nhà máy tại Hsinchu, sản xuất chip cho thiết bị thông minh của Sugarpova. Ngoài ra, chúng tôi muốn mở một nhà máy mới tại Takamatsu để sản xuất đồ uống năng lượng. Tôi và Alexander sẽ đến Bình Nhưỡng vào tuần tới để thảo luận chi tiết. Một lần nữa, cảm ơn ngài và bà Kim Keon-hee vì sự hỗ trợ tuyệt vời.”
Nam, hài lòng với báo cáo, quay sang Kim Keon-hee, đang ngồi bên cạnh với máy tính bảng trên tay. “Keon-hee, cô làm tốt lắm với Maria và Alexander. Hãy sắp xếp một cuộc gặp long trọng khi họ đến Bình Nhưỡng. Tôi muốn họ cảm nhận được sự chào đón của Đại Đông Á.” Kim Keon-hee gật đầu, ngón tay lướt nhanh trên màn hình, ghi chú nhiệm vụ mới. “Tôi sẽ đảm bảo mọi thứ được chuẩn bị hoàn hảo, thưa Lãnh tụ Tối cao,” cô đáp, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Nam, như thể muốn nhắc cậu về những khoảnh khắc cuồng nhiệt vừa qua.
Ngày 17 tháng 4, Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á phát động chiến dịch “Cơn Sóng Đông Á,” một cuộc tấn công chớp nhoáng vào miền nam đảo Honshu, với mục tiêu chiếm các thành phố chiến lược và phá vỡ kế hoạch phản công của Nhật Bản. Từ các căn cứ quân sự tại Kyushu và Shikoku, lực lượng Đại Đông Á triển khai một chiến dịch phối hợp quy mô lớn, với sự hỗ trợ từ các đồng minh chiến lược. Phi đội Su-35, được Nga cung cấp, bay trên bầu trời Thái Bình Dương, thực hiện các cuộc không kích chính xác vào các căn cứ quân sự tại Hiroshima và Kobe. Tàu chiến Type 055, do Trung Quốc hỗ trợ, phong tỏa các cảng ven biển, ngăn chặn mọi nỗ lực tiếp viện từ Hạm đội 7 của Mỹ. Tên lửa Hwasong-14, được triển khai trên các bệ phóng di động, sẵn sàng tấn công các mục tiêu chiến lược, tạo áp lực chưa từng có lên Nhật Bản.
Dưới sự chỉ huy của đại tá Choe Yong-min, một sĩ quan dày dạn kinh nghiệm với khuôn mặt khắc khổ và ánh mắt sắc bén, các đơn vị đặc nhiệm Đại Đông Á đổ bộ lên bờ biển Hiroshima vào rạng sáng ngày 18 tháng 4. Họ di chuyển nhanh như chớp, sử dụng xe tăng K2 Black Panther và pháo tự hành Koksan để áp đảo các lực lượng phòng vệ Nhật Bản. Trong vòng 48 giờ, Hiroshima và Kobe rơi vào tay Đại Đông Á, với các nhà kho vũ khí và cảng biển bị chiếm giữ hoàn toàn. Dân chúng địa phương, hoảng loạn, bắt đầu sơ tán khỏi các thành phố, khiến các tuyến đường cao tốc như Meishin Expressway tắc nghẽn nghiêm trọng.
Đến ngày 20 tháng 4, quân đội Đại Đông Á áp sát Osaka, trung tâm kinh tế và cảng biển lớn nhất miền nam Honshu. Các lực lượng bộ binh, được hỗ trợ bởi pháo binh Koksan, thiết lập các vị trí chiến lược tại ngoại ô thành phố, trong khi các đơn vị kỹ thuật triển khai hệ thống radar và tên lửa S-400 để bảo vệ bầu trời. Từ Kobe, pháo binh tầm xa Koksan được điều chỉnh, đưa thủ đô Tokyo, cách đó 550 km, vào tầm bắn. Các tên lửa Hwasong-14, với tầm bắn lên tới 10.000 km, được đặt trong trạng thái sẵn sàng, khiến chính phủ Nhật Bản, dưới sự lãnh đạo của Thủ tướng Shinzo Abe, rơi vào trạng thái khủng hoảng. Các cuộc họp khẩn cấp được tổ chức tại Tokyo, với các quan chức cấp cao tranh luận về việc đầu hàng hay tiếp tục kháng cự. Hoàng gia Nhật Bản, lo sợ cho an nguy, bí mật di chuyển đến một cung điện ở Kyoto, được bảo vệ bởi các đơn vị tinh nhuệ còn lại của JSDF.
Mỹ, suy yếu nghiêm trọng trong thế chiến sau các thất bại ở Thái Bình Dương và Đông Âu, chỉ có thể gửi một phân đội tàu sân bay từ Hạm đội 7 đến gần eo biển Nhật Bản. Tuy nhiên, các tàu ngầm Kilo-class của Đại Đông Á, ẩn mình dưới làn nước sâu, phong tỏa hoàn toàn tuyến đường tiếp viện, khiến Hạm đội 7 phải rút lui để tránh tổn thất thêm. Nam, từ trung tâm chỉ huy tại Nhà Xanh, xuất hiện trên truyền hình toàn cầu, giọng nói trầm vang đầy quyền uy: “Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á sẽ không khoan nhượng với bất kỳ ai thách thức quyền kiểm soát của chúng ta. Osaka sẽ là bài học cho Nhật Bản và phương Tây. Chúng ta sẽ tiếp tục tiến lên cho đến khi toàn bộ Honshu công nhận sự lãnh đạo của Đại Đông Á.”
Nam ra lệnh cho tướng Kim Hyok-chol củng cố các vị trí tại Kobe và Osaka, triển khai thêm các đơn vị tên lửa chống hạm Oniks để ngăn chặn bất kỳ nỗ lực phản công nào từ biển. Cậu cũng chỉ đạo đại tá Choe Yong-min chuẩn bị cho một cuộc tấn công tiềm năng vào Tokyo, với mục tiêu buộc Nhật Bản phải đàm phán hòa bình. Trong trung tâm chỉ huy, Kim Keon-hee đứng bên cạnh Nam, ghi chú các mệnh lệnh trên máy tính bảng, ánh mắt cô thoáng trao đổi với cậu, mang đầy ẩn ý. Nam, nhìn cô, mỉm cười, biết rằng với sự hỗ trợ của cô, cả về chính trị lẫn cá nhân, Đại Đông Á sẽ tiếp tục khẳng định vị thế trên trường quốc tế.