Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 80: Nhà máy điện hạt nhân
Ngày 10 tháng 4 năm 2018, ánh nắng vàng rực rỡ của buổi sớm chiếu qua những ngọn núi trập trùng bao quanh khu vực Yongbyon, nơi dòng sông Kuryong lặng lẽ chảy, phản chiếu ánh bạc lấp lánh giữa thung lũng xanh mướt, điểm xuyết những khóm cỏ dại và bụi cây thấp. Khu công trường nhà máy điện hạt nhân mới của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á hiện lên như một kỳ quan công nghiệp giữa thiên nhiên hoang sơ, với những tòa tháp bê tông khổng lồ vươn cao, xuyên thủng bầu trời xanh thẳm, những ống dẫn thép không gỉ lấp lánh như những dải bạc khổng lồ dưới ánh mặt trời, và tiếng ầm vang không ngừng của máy xúc, cần cẩu, và máy khoan, tạo thành một bản giao hưởng công nghiệp đầy sức sống, vang vọng khắp thung lũng. Nhà máy này, nằm bên bờ sông Kuryong, được thiết kế để trở thành trung tâm năng lượng chiến lược, cung cấp điện cho các vùng lãnh thổ trải dài từ bán đảo Triều Tiên đến Đài Loan, Okinawa, Kyushu, và Shikoku, đồng thời là tuyên ngôn về sự tự chủ năng lượng của Đại Đông Á trong bối cảnh thế chiến ngày càng khốc liệt, khi phe Mỹ và châu Âu suy yếu trước liên minh Trung-Nga. Với sự hỗ trợ công nghệ tiên tiến từ Rosatom của Nga và nguồn vốn dồi dào từ Tập đoàn Năng lượng Hạt nhân Trung Quốc (CGN), dự án Yongbyon được kỳ vọng sẽ sản xuất 2.000 megawatt điện, đủ để cung cấp năng lượng cho các nhà máy chip ở Hsinchu, các đặc khu kinh tế ở Busan, và các ngành công nghiệp nặng ở Kyushu, từ đóng tàu đến sản xuất thép.
Nam, trong bộ vest đen may đo tinh xảo, đường cắt sắc nét ôm sát vóc dáng cao ráo, cơ bắp săn chắc, đứng ở trung tâm đoàn tham quan như một vị tướng trẻ tuổi đầy quyền uy. Huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân, một ngôi sao đỏ viền vàng, lấp lánh trên ngực áo, phản chiếu ánh nắng và khẳng định vị thế Lãnh tụ Tối cao của cậu. Gương mặt Nam, với cặp lông mày rậm, đôi mắt sâu thẳm đầy quyết đoán, và nụ cười kín đáo đầy tự tin, toát lên sức hút của một lãnh đạo đang định hình cả khu vực Đông Á. Mái tóc đen nhánh được chải gọn, để lộ vầng trán cao, và mùi nước hoa gỗ đàn hương thoang thoảng từ cậu lan tỏa, khiến mọi người xung quanh không thể không chú ý. Đôi tay cậu, mạnh mẽ nhưng khéo léo, thỉnh thoảng vuốt nhẹ mép áo vest, như thể luôn sẵn sàng hành động.
Bên cạnh Nam là Kim Keon-hee, trợ lý cá nhân vừa được bổ nhiệm, người thu hút mọi ánh nhìn bởi vẻ đẹp thanh lịch và quyến rũ vượt thời gian. Ở tuổi 46, Kim Keon-hee sở hữu một nhan sắc hoàn mỹ, như một bức tranh sống động được vẽ bằng những đường nét tinh tế nhất. Làn da trắng mịn không tì vết, sáng lên như ngọc trai dưới ánh nắng, làm nổi bật đôi gò má cao, chiếc cằm thon gọn, và đường xương quai xanh thanh thoát. Mái tóc đen dài óng ả, dày mượt như lụa, được buộc cao bằng một dây lụa màu xanh navy, để lộ chiếc cổ thon dài trắng ngần, nơi một sợi dây chuyền vàng mảnh khảnh lấp lánh, nhấn mạnh sự tinh tế. Đôi mắt cô, to tròn, đen láy, ánh lên trí tuệ và một chút bí ẩn, như thể ẩn chứa những bí mật chỉ cô và Nam hiểu, với hàng mi dài cong vút tự nhiên. Đôi môi đỏ mọng, cong tự nhiên, luôn sẵn sàng nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy sức hút, như thể có thể mê hoặc bất kỳ ai chỉ bằng một cái liếc mắt. Bộ váy công sở màu xanh navy ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn, căng tròn, như muốn phá vỡ lớp vải mỏng, eo thon nhỏ đến mức dường như chỉ cần một vòng tay là có thể ôm trọn, và cặp hông cân đối, tạo nên một đường cong hoàn hảo khiến bất kỳ ai cũng phải ngoái nhìn. Đôi chân dài, mịn màng, được đôi giày cao gót đen làm nổi bật, mỗi bước đi của cô nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, như một vũ điệu quyến rũ, tiếng gót giày gõ nhẹ trên nền bê tông vang lên như một giai điệu riêng. Cô cầm một cuốn sổ da nhỏ, cây bút mạ vàng lướt nhanh trên trang giấy, ghi chú các thông tin kỹ thuật, nhưng ánh mắt cô thường xuyên lướt qua Nam, mang một chút thân mật và táo bạo từ mối quan hệ bí mật giữa họ, như thể đang chờ đợi một khoảnh khắc chỉ thuộc về hai người.
Đoàn tham quan, gồm các quan chức cấp cao của Đại Đông Á như cố vấn Ri Jong-ho, các kỹ sư Nga từ Rosatom, và đại diện Trung Quốc từ CGN, bắt đầu hành trình tại khu vực trung tâm điều khiển. Căn phòng rộng lớn, với những bức tường sơn trắng sáng, được trang bị hàng chục màn hình lớn treo trên tường, hiển thị mô phỏng 3D chi tiết của lò phản ứng nước áp lực (PWR). Các thông số về nhiệt độ, áp suất, và dòng chảy hiện lên bằng số liệu thời gian thực, với ánh sáng xanh lam từ màn hình chiếu lên khuôn mặt nghiêm nghị của các kỹ sư. Nam, đứng trước một màn hình lớn, giọng nói trầm ổn và đầy uy quyền, giải thích: “Nhà máy Yongbyon là biểu tượng cho sức mạnh công nghiệp của Đại Đông Á. Khi hoàn thành, nó sẽ sản xuất 2.000 megawatt điện, cung cấp năng lượng cho các nhà máy chip ở Hsinchu, các đặc khu kinh tế ở Busan, và các ngành công nghiệp nặng ở Kyushu, từ đóng tàu đến sản xuất thép. Chúng ta phải hoàn thành trước năm 2020 để củng cố vị thế trước Nhật Bản và phương Tây, những kẻ đang suy yếu trong thế chiến.” Một kỹ sư Nga, trong bộ đồng phục màu xanh đậm với logo Rosatom thêu trên ngực, gật đầu, đáp: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, công nghệ PWR của chúng tôi đã được thử nghiệm thành công tại Novovoronezh. Yongbyon sẽ là một kỳ tích, đáp ứng tiêu chuẩn an toàn quốc tế, với hệ thống làm mát và xử lý chất thải tiên tiến nhất.” Kim Keon-hee, đứng cạnh Nam, bổ sung với giọng nói nhẹ nhàng nhưng sắc sảo, như một làn gió mát giữa không khí căng thẳng: “Lãnh tụ Tối cao, năng lượng hạt nhân không chỉ đáp ứng nhu cầu điện mà còn thúc đẩy các ngành công nghiệp nhẹ, như sản xuất thiết bị y tế, thực phẩm chế biến, và thiết bị thông minh, giúp Đại Đông Á cạnh tranh trên thị trường toàn cầu.” Nam quay sang cô, ánh mắt lấp lánh tán thưởng, môi cậu khẽ cong lên: “Bà Yoon, cô luôn nắm bắt được trọng tâm của vấn đề. Tôi trông cậy vào cô để giám sát việc tích hợp năng lượng này vào chuỗi cung ứng của chúng ta.”
Đoàn tiếp tục di chuyển qua khu vực xây dựng hệ thống làm mát, nơi không khí tràn ngập mùi kim loại nồng, dầu máy, và đất khô từ công trường, hòa quyện với một chút hương cỏ từ thung lũng gần đó. Những ống dẫn thép không gỉ khổng lồ, mỗi ống dài hàng chục mét và rộng hơn một mét, được xếp ngay ngắn trên các giá đỡ thép, sẵn sàng lắp đặt để đưa nước từ sông Kuryong vào làm mát lò phản ứng. Công nhân trong bộ đồ bảo hộ màu cam di chuyển nhịp nhàng, mồ hôi lấp lánh trên trán họ dưới ánh nắng gay gắt, như những chiến binh trong một trận chiến công nghiệp. Tiếng búa gõ vào kim loại, tiếng cần cẩu nâng vật liệu nặng, và tiếng máy khoan vang vọng tạo thành một bản giao hưởng công nghiệp sống động, vang vọng khắp thung lũng. Nam dừng lại trước một ống dẫn, chỉ tay vào các mối hàn được thực hiện tỉ mỉ, giọng nói nghiêm túc và đầy quyền lực: “Hệ thống làm mát là trái tim của nhà máy. Một sai sót nhỏ, dù chỉ là một vết nứt trên mối hàn, cũng có thể dẫn đến thảm họa, không chỉ cho Yongbyon mà cho toàn bộ Đại Đông Á. Tôi yêu cầu các kỹ sư đảm bảo độ chính xác tuyệt đối, không được phép có bất kỳ sai lầm nào, dù là nhỏ nhất.” Một kỹ sư Trung Quốc, mặc áo khoác màu xám với logo CGN thêu trên ngực, bước lên, cúi đầu cung kính: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, chúng tôi cam kết hoàn thành hệ thống đúng tiến độ, với tiêu chuẩn an toàn cao nhất. Mỗi mối hàn đều được kiểm tra bằng siêu âm và tia X để đảm bảo không có khuyết tật, và chúng tôi đã triển khai thêm đội giám sát chất lượng từ Bắc Kinh.” Kim Keon-hee, ghi chú nhanh vào cuốn sổ da, ngẩng lên nhìn Nam, ánh mắt cô thoáng chút tinh nghịch, như thể đang chờ đợi một động thái bất ngờ từ cậu. Cô đứng gần Nam, đủ để cậu cảm nhận được mùi hương nước hoa hoa nhài thoang thoảng từ cô, một sự pha trộn tinh tế giữa sự thanh lịch và quyến rũ, khiến tim cậu đập nhanh hơn một chút.
Khi đoàn dừng lại trong một lều tạm thời giữa công trường, nơi một mô hình 3D chi tiết của lò phản ứng được trưng bày trên một bàn lớn, được chiếu sáng bởi những ngọn đèn halogen rực rỡ, Nam, với vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lấp lánh ý đồ táo bạo, quay sang Kim Keon-hee, nói nhỏ đủ để chỉ cô nghe thấy: “Bà Yoon, tôi cần đi vệ sinh một lát. Đi cùng tôi để thảo luận về báo cáo năng lượng. Tôi muốn nghe ý kiến chi tiết của cô về việc tích hợp hệ thống làm mát vào chuỗi cung ứng của các đặc khu kinh tế.” Kim Keon-hee, hiểu ngay ý định thực sự của Nam, khẽ gật đầu, môi cô cong lên thành một nụ cười kín đáo, ánh mắt lấp lánh một chút tò mò và phấn khích, như thể cô đang chờ đợi một trò chơi nguy hiểm mà cả hai đều biết luật. Cô bước theo Nam, đôi giày cao gót đen gõ nhẹ trên nền bê tông đầy bụi, tạo ra những âm thanh nhỏ vang vọng trong không khí ồn ào của công trường, như một giai điệu riêng giữa họ. Các quan chức và kỹ sư, đang mải mê thảo luận về thông số kỹ thuật của mô hình, với các con số về áp suất và nhiệt độ được ghi trên bảng trắng, không nhận ra sự vắng mặt của họ, bị cuốn vào các biểu đồ và phép tính phức tạp.
Thay vì hướng đến khu nhà vệ sinh tạm thời, được dựng bằng các tấm nhựa màu xanh gần lối vào công trường, Nam dẫn Kim Keon-hee qua những con đường hẹp giữa các dãy container xây dựng. Những container này, sơn màu xám bạc, chất cao như những bức tường thép khổng lồ, tạo thành một mê cung kín đáo, che chắn hoàn toàn khỏi ánh mắt tò mò của công nhân và quan chức. Không khí ở đây yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua các khe hở, mang theo mùi đất khô, kim loại nồng, và một chút hương cỏ từ thung lũng gần đó. Ánh nắng xuyên qua các khe container, tạo thành những vệt sáng dài chiếu lên khuôn mặt Kim Keon-hee, làm nổi bật đôi môi đỏ mọng, đôi gò má cao, và làn da trắng mịn như sứ, như thể cô là một bức tượng sống động được tạc từ ngọc trai. Đôi mắt đen láy của cô ánh lên một chút lo lắng nhưng cũng đầy phấn khích, hàng mi dài cong vút run nhẹ khi cô nhìn Nam, như thể cô biết điều gì sắp xảy ra nhưng vẫn muốn để cậu dẫn dắt. Bộ váy xanh navy ôm sát cơ thể, làm nổi bật vòng ngực căng tròn, eo thon nhỏ, và cặp hông cong hoàn hảo, như một lời mời gọi không lời.
Kim Keon-hee dừng lại, dựa lưng vào một container, bề mặt thép lạnh lẽo tương phản với hơi ấm từ cơ thể cô. Cô nhìn Nam, ánh mắt tò mò pha chút trêu đùa, giọng nói mềm mại như lụa, mang một chút khiêu khích: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, ngài không cần đi vệ sinh thật sao? Hay đây là một kế hoạch khác của ngài để làm tôi mất kiểm soát giữa công trường này?” Nam, bước gần hơn, gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi nước hoa gỗ đàn hương thoang thoảng từ cậu, hòa quyện với hơi ấm từ cơ thể săn chắc của cậu. Cậu mỉm cười táo bạo, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt vào mắt cô, như muốn nuốt trọn cô: “Keon-hee, công trường này đầy máy móc, trách nhiệm, và những con mắt tò mò. Nhưng góc này, giữa những bức tường thép, là nơi chỉ có tôi và cô. Tôi muốn cô, ngay bây giờ, ngay tại đây, để cảm nhận cô hoàn toàn.” Giọng nói của Nam trầm thấp, đầy dục vọng, mỗi từ như một ngọn lửa đốt cháy không khí giữa họ, khiến tim Kim Keon-hee đập nhanh hơn, một luồng nhiệt chạy dọc sống lưng cô, làm cơ thể cô nóng lên dù đứng giữa không gian lạnh lẽo.
Nam kéo cô vào lòng, vòng tay mạnh mẽ ôm chặt eo cô, ngón tay cậu siết nhẹ vào lớp váy mỏng, cảm nhận đường cong mềm mại, nóng bỏng của cơ thể cô. Cậu đặt một nụ hôn sâu lên đôi môi đỏ mọng của cô, môi cậu nóng bỏng, quyết đoán, lưỡi cậu lướt vào khoang miệng cô, khám phá từng góc nhỏ, hòa quyện với hơi thở ngọt ngào mang hương rượu vang từ bữa tiệc trước. Nụ hôn trở nên mãnh liệt, như một cơn bão dục vọng, cả hai như muốn chiếm lĩnh nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi giữa công trường ồn ào. Kim Keon-hee, ban đầu hơi ngập ngừng, nhanh chóng đáp lại, đôi tay mảnh mai vòng qua cổ Nam, ngón tay lùa sâu vào mái tóc đen dày của cậu, kéo cậu gần hơn, móng tay cô cào nhẹ lên da đầu cậu, khơi dậy một luồng điện chạy qua cơ thể Nam. Cô rên khẽ, âm thanh mềm mại bị át đi bởi tiếng gió và tiếng máy móc xa xa, nhưng đủ để khiến Nam cảm nhận được sự khao khát cháy bỏng trong cô.
Nam khéo léo kéo khóa váy của cô xuống, từng chút một, để lộ làn da trắng ngần, mịn màng như lụa, lấp lánh dưới ánh nắng lọt qua khe container. Bộ váy trượt xuống, để lộ áo lót ren đen ôm lấy đôi gò bồng đảo đầy đặn, núm vú hồng hào lộ ra qua lớp ren mỏng, như hai viên ngọc quý mời gọi. Nam cúi xuống, hôn lên cổ cô, môi cậu lướt qua mạch đập nhanh dưới làn da mịn, cảm nhận nhịp tim cô đập loạn nhịp. Cậu hôn xuống ngực, môi cậu mơn trớn núm vú, bú mút nhẹ nhàng, rồi mạnh dần, dùng lưỡi xoay tròn quanh núm vú, khiến Kim Keon-hee rên to hơn, giọng cô run rẩy, lạc đi vì khoái cảm: “Nam… chúng ta phải cẩn thận… công nhân… họ ở ngay gần đây…” Nam, ánh mắt lấp lánh dục vọng, thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da cô: “Keon-hee, không ai thấy chúng ta. Chỉ có tôi và cô, trong thế giới này, giữa những bức tường thép. Tôi muốn nghe cô rên, muốn thấy cô tan chảy vì tôi.” Lời nói của cậu như một liều thuốc kích thích, khiến cơ thể cô run lên, nước lồn bắt đầu chảy ra, thấm qua lớp quần lót ren đen.
Nam lướt tay xuống, kéo quần lót của cô xuống, để lộ vùng âm đạo ướt át, lấp lánh dưới ánh nắng. Ngón tay cậu mơn trớn lồn cô, lướt qua lớp lông mu mịn màng, kích thích âm vật bằng những chuyển động chậm rãi, đầy ý đồ, rồi nhanh dần, khiến cô co giật, nước lồn chảy thành dòng, thấm xuống đùi cô, tạo thành những giọt lấp lánh trên nền bê tông. Kim Keon-hee, ánh mắt mơ màng, rên rỉ không kiểm soát: “Nam… tôi không chịu nổi… ngài làm tôi điên mất…” Nam, mỉm cười táo bạo, kéo cô sát vào container, để lưng cô áp vào bề mặt thép lạnh lẽo, tương phản với cơ thể nóng bỏng của cô. Cậu cởi khóa quần, để lộ dương vật cương cứng, mạch máu nổi rõ dưới làn da, dài và dày, như sẵn sàng chiếm lĩnh cô. Nam nâng một chân cô lên, để đùi cô tựa vào hông mình, và nhấn dương vật vào lồn cô, từng cú thúc chậm rãi nhưng sâu sắc, cảm nhận lồn cô siết chặt quanh cậu, ướt át và nóng bỏng. Mỗi cú thúc khiến mông cô rung lên, nước lồn bắn ra, thấm ướt nền bê tông, tạo thành một vũng nhỏ dưới chân họ.
Kim Keon-hee, cơ thể run rẩy, siết chặt vai Nam, móng tay cô bấm sâu vào áo vest của cậu, để lại những dấu đỏ trên da cậu qua lớp vải. Cô rên to hơn, giọng cô lạc đi, gần như van xin: “Nam… chậm lại… tôi không thể… quá mãnh liệt…” Nhưng Nam, ánh mắt cháy bỏng, không dừng lại, tăng tốc, mỗi cú thúc mạnh mẽ hơn, sâu hơn, khiến lồn cô co bóp liên tục, nước lồn chảy thành dòng, thấm ướt cả quần cậu. Họ đạt cực khoái đầu tiên, cơ thể cô co giật dữ dội, nước lồn bắn tung tóe, thấm qua lớp váy đã bị kéo xuống, trong khi Nam, cảm nhận khoái cảm dâng trào, xuất tinh sâu trong cô, hơi thở cậu gấp gáp, mồ hôi lấp lánh trên trán.
Nam kéo cô thay đổi tư thế, để cô quỳ xuống trên một tấm bạt sạch được bỏ lại gần container, mông cô cong lên, tròn trịa và trắng ngần, như một lời mời gọi không thể cưỡng lại. Cậu quan hệ từ phía sau, tay nắm chặt hông cô, mỗi cú thúc khiến mông cô rung lên, tiếng da chạm da hòa vào tiếng gió, nhưng đủ kín đáo để không thu hút công nhân. Kim Keon-hee, rên rỉ không kiểm soát, đầu cô cúi xuống, tóc cô xõa ra, chạm vào nền bạt, nước lồn chảy thành dòng, thấm ướt cả tấm bạt. Nam, tay lướt lên, bóp mạnh ngực cô, ngón tay xoay quanh núm vú, khiến cô hét lên trong khoái cảm, âm thanh bị át đi bởi tiếng cần cẩu xa xa. Họ đạt cực khoái lần thứ hai, rồi lần thứ ba, cơ thể hòa quyện trong dục vọng mãnh liệt, mồ hôi lấp lánh trên da cả hai, như thể cả hai đang cháy trong ngọn lửa dục vọng giữa công trường lạnh lẽo.
Nam kéo cô đứng dậy, để cô dựa vào container, hôn cô đắm đuối, lưỡi cậu lại khám phá miệng cô, tay cậu lướt xuống, kích thích âm vật một lần nữa, khiến cô đạt cực khoái thứ tư, nước lồn bắn ra, thấm ướt tay cậu. Kim Keon-hee, thở hổn hển, ánh mắt mơ màng, thì thầm: “Nam… ngài sẽ giết tôi mất… tôi không thể nữa… tôi kiệt sức rồi…” Nam, cười lớn, hôn lên trán cô, môi cậu lướt qua làn da mịn màng, ướt đẫm mồ hôi: “Keon-hee, cô mạnh mẽ hơn cô nghĩ. Tôi muốn cô tan chảy trong tôi, muốn cô là của tôi, ngay tại đây, mãi mãi.” Họ đứng yên một lúc, ôm nhau giữa những bức tường thép, hơi thở dần ổn định, nhưng cơ thể vẫn rung lên vì dư âm của khoái cảm. Nam cảm nhận lồn cô vẫn siết chặt quanh dương vật cậu, ướt át và nóng bỏng, như không muốn buông rời.
Nam cẩn thận giúp Kim Keon-hee chỉnh lại quần lót ren đen, kéo lên che vùng âm đạo ướt át, rồi kéo váy cô lên, vuốt thẳng từng nếp nhăn trên lớp vải xanh navy, ngón tay cậu lướt nhẹ trên đùi cô, như muốn lưu giữ khoảnh khắc. Cô sửa lại áo vest cho Nam, ngón tay khéo léo cài lại nút áo, vuốt thẳng cổ áo, ánh mắt cô pha chút trêu đùa: “Lãnh tụ Tối cao, ngài biến một chuyến tham quan thành một trận chiến dục vọng. Tôi không biết mình có thể theo kịp ngài không, khi ngài cứ làm tôi tan chảy thế này.” Nam cười lớn, ánh mắt lấp lánh, tay cậu vuốt nhẹ má cô: “Keon-hee, cô là người khiến tôi không thể dừng lại. Cô là ngọn lửa của tôi.” Cô vuốt lại mái tóc, lấy lại vẻ ngoài chuyên nghiệp, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười kín đáo, nhưng ánh mắt cô vẫn ánh lên dục vọng còn sót lại, như thể cả hai vẫn chưa muốn rời khỏi thế giới riêng này.
Cả hai bước ra khỏi góc khuất, hòa vào đoàn tham quan ngay khi các kỹ sư đang thảo luận về hệ thống xử lý chất thải hạt nhân bên cạnh một bể chứa lớn, nơi nước được bơm thử nghiệm tạo ra những gợn sóng lấp lánh. Nam, với vẻ mặt điềm tĩnh, đặt câu hỏi, giọng nói rõ ràng và quyền lực: “Hệ thống này có thể xử lý bao nhiêu tấn chất thải mỗi năm? Chúng ta cần đảm bảo an toàn tuyệt đối cho dân chúng và môi trường, không được phép có bất kỳ rủi ro nào.” Một kỹ sư Nga, giọng tự tin, đáp: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, hệ thống có thể xử lý 500 tấn chất thải mỗi năm, với công nghệ tiên tiến từ Obninsk, đảm bảo không rò rỉ phóng xạ, và chúng tôi đã triển khai thêm các cảm biến giám sát thời gian thực.” Kim Keon-hee, đứng cạnh Nam, ghi chú nhanh vào cuốn sổ da, ánh mắt thoáng liếc cậu, mang chút ranh mãnh nhưng không để ai nhận ra. Đôi môi cô vẫn còn đỏ mọng, hơi thở cô vẫn mang chút gấp gáp, nhưng vẻ ngoài chuyên nghiệp của cô che giấu hoàn hảo những khoảnh khắc vừa xảy ra. Các quan chức và kỹ sư, bận rộn với các chi tiết kỹ thuật, không nghi ngờ gì về sự vắng mặt ngắn ngủi của họ.
Sau chuyến tham quan, Nam và Kim Keon-hee lên một chiếc xe bọc thép Mercedes-Benz màu đen, được hộ tống bởi đội vệ binh tinh nhuệ mặc đồng phục đen, súng trường K2 đeo chéo vai, trở về tư dinh Ryongsong ở Bình Nhưỡng. Trong xe, Nam nắm tay cô dưới ghế, ngón tay cậu lướt nhẹ trên mu bàn tay mềm mại của cô, cảm nhận làn da mịn màng còn nóng từ khoảnh khắc trước. Cậu thì thầm, giọng trầm thấp, đầy ý nghĩa: “Keon-hee, cô làm rất tốt hôm nay—cả trong công trường lẫn ngoài đó. Tôi cần cô tiếp tục hỗ trợ tôi như thế này, cả về công việc lẫn… những khoảnh khắc riêng tư như vừa rồi.” Kim Keon-hee, mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, đôi môi cong lên đầy quyến rũ: “Thưa ngài, tôi chỉ cố gắng theo kịp sự năng động của ngài. Nhưng tôi phải thừa nhận, ngài làm tôi kiệt sức, cả thể xác lẫn tinh thần.” Nam cười lớn, siết nhẹ tay cô, ánh mắt đầy dục vọng: “Keon-hee, chúng ta chỉ mới bắt đầu.”