Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 78: Kim Keon Hee
Ngày 1 tháng 4 năm 2018, Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á tổ chức cuộc bầu cử lịch sử đầu tiên theo cải cách được thông qua tại Đại hội Toàn quốc lần thứ I, nhằm lựa chọn các lãnh đạo dân cử cho các thành phố lớn và các tỉnh thuộc lãnh thổ, bao gồm bán đảo Triều Tiên, Đài Loan, Okinawa, Kyushu, và Shikoku. Tại Seoul, trung tâm kinh tế, văn hóa, và chính trị của bán đảo Triều Tiên, Yoon Suk-yeol, một cựu công tố viên danh tiếng của Hàn Quốc, nổi bật với kinh nghiệm điều tra các vụ án tham nhũng lớn, đã giành chiến thắng áp đảo trong cuộc đua vào vị trí chủ tịch thành phố. Với 62,7% phiếu bầu từ người dân Seoul, Yoon vượt qua các ứng viên nặng ký, bao gồm Lee Jae-yong, giám đốc điều hành tập đoàn Samsung, người được các chaebol ủng hộ mạnh mẽ nhờ tầm ảnh hưởng kinh tế, và đại tá Choe Yong-min, một sĩ quan quân đội Triều Tiên từng dẫn đầu chiến dịch chiếm đóng Kyushu, được các quan chức trung thành với Nam đề cử.
Lễ nhậm chức của Yoon Suk-yeol diễn ra vào buổi sáng tại Tòa thị chính Seoul, một công trình kiến trúc hiện đại với mái vòm kính lấp lánh dưới ánh nắng mùa xuân, bao quanh bởi những cây anh đào đang nở rộ dọc sông Hàn. Yoon, trong bộ vest xám đậm được may đo tỉ mỉ bởi một thợ may nổi tiếng ở Gangnam, đứng trên bục lễ, trước hàng chục nghìn người dân Seoul và các đại biểu từ các vùng lãnh thổ khác của Đại Đông Á. Ông đội một chiếc mũ truyền thống Hàn Quốc (gat) trong phần nghi lễ, thể hiện sự tôn kính văn hóa dân tộc, và tuyên thệ với giọng nói mạnh mẽ, vang vọng qua hệ thống loa: “Tôi, Yoon Suk-yeol, xin thề trung thành tuyệt đối với Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á và Lãnh tụ Tối cao Nam. Tôi cam kết biến Seoul thành biểu tượng của sự thịnh vượng, đoàn kết các dân tộc Đông Á từ Bình Nhưỡng đến Đài Bắc, từ Kyushu đến Shikoku, dưới ngọn cờ vĩ đại của ngài.” Đám đông, bao gồm cả những người dân địa phương và các binh sĩ Triều Tiên được huy động, vỗ tay vang dội, trong khi cờ Đại Đông Á, với ngôi sao đỏ rực rỡ và hình mặt trời vàng, tung bay trên các cột cờ khắp quảng trường.
Sau lễ nhậm chức, Yoon Suk-yeol, với sự nhiệt huyết của một lãnh đạo mới, bắt tay vào việc quản lý Seoul, tổ chức các cuộc họp với các lãnh đạo chaebol như Samsung, Hyundai, và các đại diện từ các nhà máy chip TSMC ở Hsinchu để thúc đẩy đầu tư vào đặc khu kinh tế Seoul. Đồng thời, ông gửi một bức thư viết tay đến Nhà Xanh ở Bình Nhưỡng, mời Nam đến Seoul để dự một bữa tiệc tối tại tư gia của mình ở khu Yeouido, một khu vực sang trọng với những tòa nhà chọc trời nhìn ra sông Hàn. Bức thư, được viết trên giấy truyền thống Hàn Quốc (hanji) với mực đen đậm, được chuyển bằng một chiếc xe bọc thép của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, kèm theo một món quà đặc biệt: một bộ sưu tập sách lịch sử Hàn Quốc, được đóng bìa da nâu tinh xảo, với các trang sách minh họa các triều đại Joseon và Goryeo, nhằm thể hiện lòng biết ơn và sự tôn kính đối với Nam. Trong thư, Yoon viết: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi và vợ, Kim Keon-hee, xin được bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc vì sự tin tưởng và hỗ trợ của ngài. Seoul sẽ không thể tỏa sáng nếu thiếu tầm nhìn vĩ đại của ngài. Chúng tôi kính mời ngài đến tư gia để dự tiệc tối, như một lời cảm ơn chân thành.”
Tại Bình Nhưỡng, Nam ngồi trong văn phòng riêng, nơi các bức tường ốp gỗ mun bóng loáng được trang trí bằng bản đồ Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, đánh dấu các vùng lãnh thổ từ bán đảo Triều Tiên đến Đài Loan, Okinawa, Kyushu, và Shikoku. Cậu đọc bức thư của Yoon cùng cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, người đứng bên cạnh với một tập tài liệu dày về kế hoạch tấn công Honshu và tích hợp các nhà máy chip vào chuỗi cung ứng toàn cầu. Nam trầm ngâm, ngón tay gõ nhẹ lên bàn gỗ óc chó được chạm khắc tinh xảo, ánh mắt sắc bén: “Seoul là trái tim của Đại Đông Á, nhưng tôi không thể rời Bình Nhưỡng bây giờ. Thế chiến đang ở giai đoạn quyết định, với các cuộc không kích của Nga và Trung Quốc vào Nhật Bản và các căn cứ Mỹ ở Thái Bình Dương. Tôi cần giám sát mọi thứ từ đây.”
Nam liên lạc với Yoon Suk-yeol qua một hệ thống liên lạc video bảo mật, được mã hóa bằng công nghệ Nga tiên tiến, từ một phòng họp nhỏ với màn hình lớn, ghế da đen sang trọng, và các bức tranh phong cảnh Đông Á treo trên tường. Trên màn hình, Yoon, trong văn phòng mới tại Tòa thị chính Seoul, mặc một bộ vest xanh đậm với cà vạt lụa đỏ, cúi đầu chào qua camera, giọng cung kính: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi rất mong được đón ngài tại Seoul.” Nam, giọng điềm tĩnh nhưng uy quyền, đáp: “Chủ tịch Yoon, tôi rất trân trọng lời mời của ông, nhưng công việc quốc gia không cho phép tôi đến Seoul vào lúc này. Tôi biết ông cũng đang bận rộn với việc quản lý Seoul, đặc biệt là trong giai đoạn đầu nhậm chức, khi các chaebol như Samsung và Hyundai, cùng với dân chúng, đang dõi theo từng quyết định của ông. Ông cần tập trung vào việc ổn định thành phố và thúc đẩy đầu tư từ các nhà máy chip ở Hsinchu.”
Nam ngừng lại, ánh mắt lấp lánh khi nhớ đến lần gặp trước tại tư dinh Ryongsong, khi Kim Keon-hee xuất hiện trong bộ hanbok xanh nhạt, mái tóc đen dài buông xõa, và nụ cười thanh lịch đã khiến cậu không thể rời mắt. Cậu tiếp tục, giọng đầy ý đồ: “Tuy nhiên, tôi rất mong được gặp bà Yoon để thảo luận về các dự án văn hóa, nhằm gắn kết các dân tộc Đại Đông Á, từ Seoul đến Đài Bắc, từ Kochi đến Naha. Hãy để bà Yoon đến Bình Nhưỡng ăn tối với tôi. Tôi sẽ đích thân tiếp đón và đảm bảo mọi sự chu đáo, từ phương tiện di chuyển đến an ninh.” Yoon, ngồi trong văn phòng với các bức tranh truyền thống Hàn Quốc treo trên tường, thoáng do dự. Ông nhận thức được tầm quan trọng của mối quan hệ với Nam, người giữ quyền lực tối cao trong Đại Đông Á, và việc từ chối có thể gây bất lợi cho sự nghiệp chính trị của mình. Tuy nhiên, ý tưởng để vợ mình, Kim Keon-hee, đến Bình Nhưỡng một mình khiến ông không hoàn toàn thoải mái. Ông xoa cằm, ánh mắt trầm tư, rồi gật đầu: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi rất cảm kích vì sự quan tâm của ngài. Tôi sẽ sắp xếp để Keon-hee đến Bình Nhưỡng. Cô ấy rất đam mê văn hóa và từ thiện, và tôi tin cô ấy sẽ hỗ trợ ngài hết mình trong các dự án lớn, như lễ hội văn hóa mà ngài đã đề cập.” Nam mỉm cười, ánh mắt ẩn ý: “Cảm ơn ông, Chủ tịch Yoon. Tôi mong được gặp bà Yoon.”
Ngày 3 tháng 4, Kim Keon-hee đáp một chiếc trực thăng quân sự Mi-17, được sơn màu đen với biểu tượng ngôi sao đỏ của Đại Đông Á, từ Tòa thị chính Seoul đến sân bay quốc tế Bình Nhưỡng. Đội vệ binh danh dự của Hội đồng Cách mạng Nhân dân, trong đồng phục xanh đậm với mũ lưỡi trai đỏ, đứng thành hai hàng ngay ngắn, tay giơ súng chào khi cô bước xuống. Kim Keon-hee, ở tuổi 46, toát lên vẻ đẹp thanh lịch và quý phái, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Cô mặc một bộ hanbok màu tím nhạt, với những đường thêu hoa mẫu đơn vàng óng ánh, được may bởi một nhà thiết kế hàng đầu ở Seoul, từng phục vụ cho các sự kiện văn hóa cấp cao. Bộ hanbok ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong thanh mảnh nhưng đầy gợi cảm, với vòng ngực căng tròn, eo thon gọn, và hông nở vừa phải, tạo nên một vẻ đẹp hài hòa giữa truyền thống và hiện đại. Mái tóc đen dài óng mượt, dài quá vai, được buộc gọn bằng một chiếc trâm ngọc trai trắng tinh xảo, lấp lánh dưới ánh nắng chiều tà, với vài sợi tóc mai buông lơi, nhẹ nhàng bay trong gió, càng làm nổi bật khuôn mặt cô. Khuôn mặt Kim Keon-hee là sự kết hợp hoàn hảo giữa nét thanh tú và quyến rũ: đôi mắt to tròn, long lanh như hồ nước mùa thu, lông mày cong mảnh được tỉa gọn gàng, sống mũi cao thanh thoát, và đôi môi đỏ mọng, đầy đặn, như mời gọi. Làn da trắng mịn, không tì vết, lấp lánh như ngọc trai dưới ánh sáng, được chăm chút kỹ lưỡng, thể hiện sự tinh tế và đẳng cấp của cô. Cô đeo một đôi bông tai ngọc trai nhỏ, phối hợp hoàn hảo với trâm tóc, và một chiếc vòng cổ bạc mảnh với mặt dây hình hoa sen, thêm phần sang trọng. Dáng đi của cô nhẹ nhàng, uyển chuyển, như một vũ điệu truyền thống Hàn Quốc, mỗi bước chân đều toát lên sự tự tin và cuốn hút, khiến các vệ binh không thể rời mắt.
Cô mang theo một món quà nhỏ: một bức tranh sơn mài truyền thống Hàn Quốc, khắc họa cảnh núi sông Hàn Quốc với những ngọn núi mờ sương, dòng sông uốn lượn, và những mái nhà hanok ẩn hiện trong sương sớm, được đóng khung gỗ mun tinh xảo, như một cử chỉ thiện chí thể hiện sự tôn kính đối với Nam. Nam, đứng chờ tại cổng chính của tư dinh Ryongsong, trong bộ vest đen may đo hoàn hảo, với áo sơ mi trắng tinh và cà vạt đỏ đậm, cúi chào nhẹ khi thấy cô. “Bà Yoon, chào mừng đến Bình Nhưỡng,” cậu nói, giọng trầm ấm, ánh mắt lấp lánh khi quan sát vẻ đẹp của cô, từ khuôn mặt thanh tú đến đường cong gợi cảm trong bộ hanbok. “Cô mang đến vẻ thanh lịch của Seoul, và tôi tin rằng sự hiện diện của cô sẽ làm sáng tỏ tầm nhìn văn hóa của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á.” Kim Keon-hee, mỉm cười duyên dáng, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, đáp: “Lãnh tụ Tối cao, tôi rất vinh dự được ngài mời. Tôi hy vọng có thể đóng góp cho sự đoàn kết của các dân tộc Đại Đông Á, từ Bình Nhưỡng đến Đài Bắc.” Cô trao bức tranh sơn mài, và Nam, nhận lấy, khen ngợi: “Một món quà tuyệt đẹp, bà Yoon. Nó sẽ được treo ở phòng họp chính của Nhà Xanh, như một biểu tượng của sự hợp tác giữa chúng ta.”
Bữa tối được tổ chức tại phòng ăn chính của tư dinh Ryongsong, một không gian xa hoa với những bức tường ốp gỗ mun bóng loáng, được trang trí bằng các bức tranh phong cảnh Đông Á, từ núi Kumgang hùng vĩ của Triều Tiên đến núi Ngọc lộng lẫy của Đài Loan, và những con sóng vỗ bờ ở Okinawa. Đèn chùm pha lê treo trên trần tỏa ánh sáng vàng dịu, chiếu lên bàn tiệc dài phủ khăn lụa trắng thêu hoa văn truyền thống, với những bông hoa mẫu đơn và chim hạc tượng trưng cho sự thịnh vượng. Bàn tiệc được bày biện cầu kỳ với các món ăn thể hiện sự giao thoa văn hóa của Đại Đông Á: galbi nướng thơm lừng từ Hàn Quốc, với miếng thịt bò được tẩm ướp nước tương và tỏi, nướng trên than hồng; bibimbap với rau tươi từ Busan, thịt bò Kobe từ Kyushu, và trứng gà rán vàng óng; canh đậu phụ cay nóng từ Seoul, với hương vị đậm đà của ớt đỏ và dầu mè; bánh chẻo chiên giòn từ Đài Loan, nhân tôm và thịt lợn thơm phức; sashimi cá ngừ tươi từ Okinawa, cắt lát mỏng và trình bày tinh tế với mù tạt và nước tương; và món súp mì lạnh naengmyeon, đặc sản của Bình Nhưỡng, với sợi mì dai giòn và nước dùng thanh mát, được chuẩn bị bởi đầu bếp riêng của Nam.
Nam đích thân chọn một chai rượu vang đỏ Château Margaux 2009 từ Pháp, một loại rượu thượng hạng với hương vị đậm đà của quả mâm xôi, quả lý chua đen, và gỗ sồi, được ủ trong những thùng gỗ tốt nhất. Cậu rót đầy ly pha lê của Kim Keon-hee, ánh mắt lấp lánh: “Bà Yoon, hãy thử loại rượu này. Nó đại diện cho sự tinh tế mà Đại Đông Á hướng tới, một sự kết hợp hoàn hảo giữa truyền thống và hiện đại.” Kim Keon-hee, nhấp một ngụm, mỉm cười, đôi môi đỏ mọng ánh lên dưới ánh đèn: “Rất tuyệt, thưa Lãnh tụ Tối cao. Ngài có gu thẩm mỹ đáng ngưỡng mộ, không chỉ trong chính trị mà cả trong ẩm thực.”
Trong suốt bữa tối, Nam và Kim Keon-hee trò chuyện sôi nổi, bắt đầu từ những chủ đề nhẹ nhàng như ẩm thực và văn hóa, rồi dần chuyển sang các kế hoạch lớn hơn. Nam chia sẻ tầm nhìn của mình về việc xây dựng một bản sắc chung cho Đại Đông Á, lấy cảm hứng từ tư tưởng Hồ Chí Minh về đoàn kết dân tộc và phát triển thực tiễn. “Bà Yoon, chúng ta cần những lễ hội văn hóa để gắn kết người dân từ Seoul đến Đài Bắc, từ Kochi đến Naha,” Nam nói, ánh mắt rực sáng, tay cầm ly rượu vang xoay nhẹ. “Tôi muốn tổ chức một sự kiện âm nhạc lớn, kết hợp K-pop với những giai điệu truyền thống Đài Loan, và các điệu múa Awa Odori từ Shikoku. Điều này sẽ làm giới trẻ phấn khích và củng cố tinh thần đoàn kết.” Kim Keon-hee, với kiến thức sâu rộng về văn hóa và từ thiện từ thời điều hành Covana Contents, gật đầu nhiệt tình, ánh mắt sáng lên: “Ý tưởng tuyệt vời, thưa ngài. Một lễ hội như vậy sẽ thu hút không chỉ giới trẻ mà cả các nhà đầu tư quốc tế. Tôi đề xuất thêm các triển lãm nghệ thuật, trưng bày tranh sơn mài Hàn Quốc, tranh thủy mặc Đài Loan, và gốm sứ Nhật Bản từ Kyushu. Chúng ta có thể tổ chức tại quảng trường Gwanghwamun ở Seoul, hoặc Quảng trường Tự Do ở Đài Bắc.” Nam, ấn tượng với sự nhạy bén của cô, nâng ly: “Bà Yoon, cô đúng là một tài năng. Tôi cần cô cho các dự án này, và tôi tin rằng cô sẽ là người dẫn dắt chúng thành công.”
Nam liên tục rót thêm rượu vang, và sau bốn ly, Kim Keon-hee trở nên ngây ngất, má cô ửng hồng dưới ánh đèn, nụ cười trở nên thoải mái hơn, ánh mắt lấp lánh như ngọc trai khi nhìn Nam. Cô chia sẻ về những ngày làm việc tại Covana Contents, tổ chức các sự kiện nghệ thuật ở Seoul, và niềm đam mê với việc bảo tồn văn hóa Hàn Quốc. “Tôi từng tổ chức một triển lãm về hanbok ở Seoul, thu hút hàng nghìn người,” cô kể, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy tự hào, ngón tay khẽ vuốt ve ly rượu. “Tôi đã làm việc với các nhà thiết kế để tái hiện những mẫu hanbok từ triều đại Joseon, kết hợp với phong cách hiện đại. Nếu ngài muốn, tôi có thể mang những ý tưởng đó đến Bình Nhưỡng.” Nam, chăm chú lắng nghe, không ngừng bị cuốn hút bởi giọng nói của cô, ánh mắt lấp lánh, và cách cô khéo léo chuyển động tay khi nói chuyện, như một vũ điệu nhẹ nhàng.
Sau bữa tối, khi đồng hồ treo tường bằng gỗ mun chạm khắc điểm 9:30 tối, phát ra âm thanh vang vọng trong không gian yên tĩnh của tư dinh, Kim Keon-hee đứng dậy, hơi loạng choạng vì men rượu, đặt ly pha lê xuống bàn, ánh sáng đèn chùm phản chiếu trên bề mặt ly tạo thành những tia sáng lấp lánh. Cô chỉnh lại hanbok, những nếp vải tím nhạt ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực căng tròn và eo thon, rồi nói, giọng run nhẹ vì rượu: “Lãnh tụ Tối cao, cảm ơn ngài vì một buổi tối tuyệt vời. Sự tiếp đón của ngài thật sự nồng hậu và đáng nhớ. Nhưng tôi nên về Seoul, Suk-yeol đang đợi tôi, và tôi không muốn ông ấy lo lắng khi tôi về muộn trong đêm.” Cô bước một bước về phía cửa, đôi giày gót thấp bằng lụa tím kêu nhẹ trên sàn gỗ bóng loáng, nhưng ánh mắt cô thoáng do dự, như thể bị cuốn hút bởi sự hiện diện mạnh mẽ của Nam, người vẫn ngồi trên ghế, ánh mắt sâu thẳm dõi theo từng cử động của cô, như một thợ săn quan sát con mồi.
Nam, nhanh chóng đứng lên, bước đến gần cô với dáng đi tự tin, đầy uy quyền, nắm nhẹ cổ tay cô, kéo lại với một cử chỉ vừa dịu dàng vừa cương quyết, như không muốn để cô rời khỏi tầm tay. “Bà Yoon, đêm đã khuya, và đường về Seoul không an toàn trong bối cảnh thế chiến,” cậu nói, giọng trầm ấm, đầy sức hút, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh của cô, như muốn xuyên thấu tâm hồn cô. “Hãy ở lại đây đêm nay. Tôi muốn cô thấy Bình Nhưỡng vào ban đêm, từ tư dinh của tôi. Cảnh vườn hoa Kimilsungia dưới ánh trăng bạc rất đẹp, và tôi muốn chia sẻ khoảnh khắc đó với cô, chỉ hai chúng ta.” Không để cô kịp phản ứng, Nam ôm cô vào lòng, cơ thể rắn chắc của cậu áp sát vào cơ thể thanh mảnh, gợi cảm của cô, ngực cô chạm vào ngực cậu qua lớp vải mỏng, khiến cả hai cảm nhận được hơi ấm và nhịp tim của nhau. Cậu áp môi vào môi cô trong một nụ hôn chậm rãi, sâu lắng, mang theo hương rượu vang Château Margaux còn đọng trên môi, hòa quyện với mùi son môi cherry ngọt ngào của cô. Nụ hôn của Nam, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, như một lời mời gọi đầy mê hoặc, khiến tim Kim Keon-hee đập loạn nhịp, hơi thở cô trở nên gấp gáp, đôi môi run nhẹ dưới áp lực của môi cậu.
Kim Keon-hee, bất ngờ trước hành động táo bạo, đặt tay lên ngực Nam, định đẩy ra, móng tay sơn đỏ khẽ ấn vào áo sơ mi trắng của cậu, giọng run rẩy, pha chút hoảng loạn: “Thưa ngài, tôi… tôi không thể… Suk-yeol… anh ấy sẽ…” Nhưng nụ hôn của Nam, sâu đậm và đầy đam mê, lưỡi cậu lướt nhẹ vào miệng cô, quấn quýt với lưỡi cô, khiến cô chìm vào khoái cảm, cơ thể dần thả lỏng, như bị cuốn vào một cơn lốc dục vọng không thể kháng cự. Cô đáp lại, môi cô hòa quyện với Nam, đôi tay từ từ vòng qua cổ cậu, kéo cậu gần hơn, móng tay khẽ cào nhẹ lên gáy cậu, tạo nên những cảm giác rạo rực chạy dọc sống lưng Nam. Âm thanh rên khẽ của cô, nhỏ nhưng đầy nhục dục, vang lên trong không gian yên tĩnh, hòa lẫn với tiếng thở gấp gáp của cả hai. Nam cảm nhận được sự đáp ứng của cô, nụ cười thoáng hiện trên môi cậu khi tiếp tục hôn, lưỡi cậu khám phá từng góc nhỏ trong miệng cô, khiến cô rên lớn hơn, cơ thể cô áp sát hơn, ngực cô cọ vào ngực cậu, núm vú cứng lên qua lớp vải hanbok, kích thích cậu thêm.
Nam rời môi cô, hôn xuống cổ cô, cảm nhận làn da mịn màng như lụa, trắng ngần không tì vết, với mùi nước hoa thanh lịch của hoa nhài và vani quyện vào khứu giác, khiến cậu càng thêm kích thích. Cậu cởi nhẹ lớp hanbok, từng nút vải được tháo ra chậm rãi, như một nghi thức đầy nhục dục, để lộ bờ vai trắng ngần, xương quai xanh thanh mảnh, và ngực cô, căng tròn, đầy đặn, với núm vú hồng nhạt dựng đứng vì kích thích. Nam hôn xuống ngực cô, môi cậu lướt qua làn da mềm mại, rồi dừng lại ở núm vú, mút nhẹ, rồi mạnh dần, dùng lưỡi xoáy quanh, khiến Kim Keon-hee rên lớn, giọng run rẩy, đầy dục vọng: “Thưa ngài… xin ngài… đừng làm ở đây… sẽ có người thấy… tôi không chịu nổi…” Cô siết chặt tay vào vai cậu, móng tay cào vào áo cậu, để lại những vết hằn nhẹ. Nam mỉm cười, ánh mắt rực cháy như ngọn lửa, giọng khàn khàn, đầy nhục dục: “Keon-hee, không ai dám vào đây. Nhưng nếu cô sợ, hãy đi với tôi. Tôi muốn cô trong một nơi chỉ có hai chúng ta, nơi tôi có thể thưởng thức từng inch cơ thể cô.”
Cậu nắm tay cô, dẫn cô qua hành lang dài của tư dinh, nơi những bức tranh phong cảnh Đông Á treo trên tường, từ núi Kumgang hùng vĩ đến biển Okinawa lấp lánh, ánh sáng từ các ngọn đèn tường vàng nhạt chiếu lên, tạo nên một không gian huyền ảo, như dẫn lối họ vào một thế giới riêng. Nam mở cửa phòng ngủ chính, một không gian xa hoa với giường lụa trắng rộng lớn, được phủ chăn lụa thêu hoa văn mẫu đơn tinh xảo, rèm nhung đỏ thẫm che kín cửa sổ, ngăn cách hoàn toàn với thế giới bên ngoài, và ánh đèn vàng dịu nhẹ từ đèn chùm pha lê chiếu xuống, tạo nên một bầu không khí ấm cúng, quyến rũ, và tràn ngập nhục dục. Sàn gỗ mun bóng loáng phản chiếu ánh đèn, và một chiếc bàn nhỏ cạnh giường bày một bình hoa hồng đỏ tươi, tỏa hương thơm ngọt ngào, hòa quyện với mùi nước hoa của Kim Keon-hee. Nam khóa cửa, quay lại, ánh mắt cậu khóa chặt vào cô, như một người đàn ông khao khát chiếm hữu hoàn toàn người phụ nữ trước mặt.
Nam bước tới, cởi bỏ hanbok của Kim Keon-hee, lớp vải tím nhạt trượt xuống sàn như một dòng suối, để lộ cơ thể cô hoàn toàn trần truồng, lấp lánh dưới ánh đèn. Làn da trắng mịn như ngọc trai, không một tì vết, tôn lên đường cong gợi cảm: ngực căng tròn, núm vú hồng nhạt dựng đứng, eo thon nhỏ, hông nở rộng vừa đủ, và vùng âm đạo với lông mũn mịn, ẩm ướt vì kích thích. Đôi chân dài, thanh mảnh, với móng chân sơn đỏ, run nhẹ trên sàn gỗ. Kim Keon-hee, ngây ngất bởi rượu và dục vọng, cởi áo vest và sơ mi của Nam, để lộ cơ thể săn chắc, cơ bắp rắn rỏi, với lồng ngực rộng, bụng phẳng lì với những đường cơ mờ nhạt, và làn da rám nắng nhẹ, đầy nam tính. Cô lướt tay lên ngực cậu, móng tay sơn đỏ khẽ cào, khiến Nam rên nhè nhẹ, dương vật cậu cương cứng dưới lớp quần, chạm vào đùi cô qua lớp vải, khiến cô cảm giác được sự nóng bỏng và kích thước của nó.
Nam đẩy cô dựa vào tường, hôn cô say đắm, lưỡi cậu quấn quýt lấy lưỡi cô, tay cậu mò mẫm khắp cơ thể cô, từ ngực xuống bụng, rồi dừng lại ở vùng âm đạo, ngón tay lướt qua lông mũn, cảm nhận sự ẩm ướt và nóng bỏng. Cậu kích thích âm vật cô, xoay tròn, rồi nhấn nhẹ, khiến Kim Keon-hee rên rỉ lớn, cơ thể cong lên, đầu ngửa ra sau, mái tóc đen xõa tung xuống lưng, chạm vào tường gỗ. “Nam… ôi… tôi không chịu nổi…” cô thì thầm, giọng đầy lạc thú. Cô đáp lại, tay cởi khóa quần Nam, nắm lấy dương vật cậu, to lớn, nóng hổi, và cứng như thép, mạch máu nổi rõ dưới lòng bàn tay cô. Cô vuốt ve nó, chậm rãi rồi nhanh dần, khiến Nam thở gấp, ánh mắt tràn ngập dục vọng, rót vào lời thì thầm khàn khàn: “Keon-hee, cô làm tôi điên rồi.”
Nam nâng cô lên, bế cô đến giường, đặt cô xuống lụa trắng mát lạnh, tạo sự tương phản gợi cảm với làn da nóng bỏng của cô. Cậu quỳ xuống, hôn từ ngực cô xuống bụng, lướt qua rốn, rồi dừng ở vùng âm đạo, hít sâu mùi hương của cô, rồi dùng lưỡi kích thích âm vật, liếm chậm rãi, rồi nhanh hơn, xoáy sâu vào lồn đẫm nước của cô. Kim Keon-hee rên lớn, đôi tay siết chặt chăn lụa, móng tay cấn vào vải, cơ thể cong lên như cây cung, mông cô nhấc khỏi giường vì khoái cảm mãnh liệt. “Thưa Lãnh tụ Tối cao… xin ngài… tôi sắp ra…” cô ta thán, giọng vỡ òa. Nam tiếp tục, dùng ngón tay thâm nhập vào lồn cô, ra vào nhịp nhàng, cảm nhận sự co bóp chặt chẽ, khiến cô đạt cực khoái lần đầu, nước lồn chảy xuống đùi, cơ thể run rẩy dữ dội, ánh mắt mơ màng, hơi thở ngắt quãng.
Nam trườn lên, cởi bỏ quần, để lộ dương vật hoàn toàn, to lớn, cương cứng, đầu óng ánh chất dịch. Cậu nắm lấy chân cô, dạng rộng ra, rồi nhìn vào mắt cô, ánh mắt đầy nhục dục: “Keon-hee, tôi muốn cô cảm nhận tôi, sâu nhất có thể.” Cô gật đầu, ánh mắt mê đắm, thì thầm: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, làm tôi đi… tôi muốn ngài.” Nam nhấn cầm vào lồn cô, chậm rãi để cảm nhận từng milimet, rồi đẩy mạnh, lấp đầy cô, khiến cô rên lớn, móng tay cào vào lưng cậu, để lại những vết đỏ rực. “Ôi… to quá… ngài giết tôi mất…” cô rên, giọng lạc đi trong khoái cảm. Nam bắt đầu quan hệ, từng cú thúc mạnh mẽ, sâu lắng, lồn cô siết chặt quanh dương vật cậu, tạo nên những âm thanh nhẹp nhẹp nhạy cảm, hòa lẫn với tiếng rên của cả hai.
Họ quan hệ không ngừng, đổi qua nhiều tư thế để kéo dài khoái cảm. Đầu tiên, Nam ở trên, đè cô xuống, mỗi cú thúc khiến ngực cô nảy lên, núm vú hồng nhạt lắc lư trước mắt cậu, khiến cậu cúi xuống mút chúng, khiến cô rên lớn hơn. Rồi cậu kéo cô quỳ, mông cô chĩa lên, lồn hồng ướt át mở ra mời gọi. Nam thâm nhập từ phía sau, tay siết chặt hông cô, mỗi cú thúc mạnh khiến mông cô đập vào hạch cậu, tạo âm thanh bạch bạch đầy kích thích. Kim Keon-hee rên ngắt nhịp: “Mạnh nữa… thưa Lãnh tụ Tối cao… tôi muốn ngài xé tôi ra…” Nam tăng tốc, tay đánh nhẹ vào mông cô, để lại dấu đỏ, khiến cô cong người, đạt cực khoái lần hai, nước lồn chảy xuống giường, thấm ướt lụa trắng.
Họ đổi sang tư thế ngồi, Kim Keon-hee ngồi trên đùi Nam, mặt đối mặt, dương vật cậu lại đi vào cô, sâu hơn, chạm vào những điểm nhạy cảm nhất. Cô ôm cổ cậu, mái tóc đen xõa tung, cơ thể chuyển động nhịp nhàng, cưỡi cậu như một nữ kỵ sĩ, ngực cô cọ vào ngực cậu, núm vú chạm nhau, tạo cảm giác điện giật. Nam siết mông cô, giúp cô nhảy mạnh hơn, mỗi lần xuống là một lần cô rên lớn, ánh mắt mơ màng: “Nam… ngài quá giỏi… tôi không chịu nổi…” Họ đạt cực khoái lần ba, cô gục vào vai cậu, nước lồn chảy xuống đùi cả hai, mồ hôi đầm đìa, hòa quyện.
Nam lật cô nằm nghiêng, một chân cô nâng cao, thâm nhập từ bên hông, sâu hơn, chậm rãi để cảm nhận từng co bóp của lồn cô. Cậu hôn cô, lưỡi quấn quýt, tay kích thích ngực và âm vật, khiến cô rên liên tục, cơ thể run rẩy. Họ đạt thêm một lần cực khoái, rồi Nam kéo cô nằm ngửa, đè lên, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt cả hai khóa chặt trong dục vọng cháy bỏng. Cậu thúc mạnh, nhanh, mỗi cú đẩy như muốn hòa tan vào cô, khiến cô rên lớn: “Lãnh tụ Tối cao… tôi ra… xin ngài… cùng tôi…” Họ đạt cực khoái cuối cùng lúc 3:45 sáng, Nam bắn tinh vào sâu trong lồn cô, cảm giác nóng bỏng và ướt át khiến cả hai rùng mình, cơ thể kiệt sức, ôm nhau ngã xuống giường, mồ hôi đầm đìa, lụa trắng ướt sũng.
Nam, trần truồng, ôm Kim Keon-hee trong vòng tay, cơ thể nóng bỏng của họ quấn quýt trên giường lụa trắng ướt đẫm mồ hôi và nước lồn. Dương vật cậu vẫn ngâm trong lồn cô, cảm nhận sự co bóp nhẹ nhàng sau những lần làm tình mãnh liệt, hơi ấm của cô bao bọc lấy cậu, khiến cậu muốn kéo dài khoảnh khắc này mãi mãi. Nam vuốt mái tóc đen dài của cô, rối bù nhưng quyến rũ, hôn lên trán cô, rồi xuống môi, lưỡi cậu lại lướt qua, khơi dậy chút dục vọng còn sót lại. Cậu thì thầm, giọng trầm khàn, đầy cảm xúc: “Keon-hee, cô là người phụ nữ hoàn hảo. Lồn cô chặt quá, cách cô rên làm tôi điên dại. Tôi không muốn cô rời Bình Nhưỡng, về Seoul với người chồng không biết cách làm cô sướng thế này. Ở đây, bên tôi, chúng ta có thể làm tình mọi lúc, và cùng xây dựng Đại Đông Á thành một đế chế vĩ đại, với cô là người phụ nữ quan trọng nhất của tôi.” Cậu lướt tay xuống, siết mông cô, ngón tay trượt vào khe mông, kích thích hậu môn cô, khiến cô rên khẽ, cơ thể cong lên, lồn siết chặt quanh dương vật cậu.
Kim Keon-hee, nằm trong vòng tay Nam, ánh mắt mơ màng sau những cơn cực khoái liên tiếp, mái tóc xõa tung trên gối lụa, cơ thể lấp lánh mồ hôi, ngực phập phồng theo nhịp thở. Cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, Suk-yeol đang đợi tôi ở Seoul. Tôi không thể ở mãi, dù ngài… tôi chưa bao giờ được sướng như thế này, lồn tôi chưa từng được đụ tan nát đến vậy.” Cô mỉm cười tinh nghịch, ngón tay sơn đỏ lướt xuống ngực Nam, móng tay khẽ cào, rồi xuống bụng, chạm vào dương vật cậu, vuốt nhẹ, khiến cậu rên khẽ, cầm lại cương lên trong cô. “Ngài làm tôi ra nhiều lần quá, tôi không nghĩ mình có thể chịu nổi thêm.” Cô hôn cậu, môi sâu đậm, lưỡi quấn quýt, rồi kéo cậu xuống, hôn cổ, ngực, liếm núm vú cậu, khiến Nam kích thích, thở gấp.
Nam, ánh mắt rực cháy, nụ cười tự tin: “Keon-hee, tôi có cách giữ cô lại mãi mãi, để lồn cô luôn được tôi đụ.” Cậu ngừng, tay kích thích ngực cô, bóp mạnh, ngón tay xoáy quanh núm vú, khiến cô rên lớn, lồn cô co bóp quanh dương vật cậu. “Tôi sẽ bổ nhiệm cô làm trợ lý của tôi, ở ngay Bình Nhưỡng. Cô sẽ quản lý các lễ hội văn hóa, triển lãm nghệ thuật, nhưng ban đêm, em sẽ là của tôi, để tôi đụ em, làm em ra, mọi lúc tôi muốn. Cô thấy sao?” Cậu hôn cô, lưỡi sâu, tay siết mông cô, ngón tay trượt vào hậu môn, đẩy nhẹ, khiến cô rên ngắt nhịp: “Nam… ngà hư quá…”
Kim Keon-hee, bất ngờ nhưng cười lớn, giọng tinh nghịch: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, ngài thật sự hư đốn! Trợ lý cá nhân… một cách để đụ tôi mãi à?” Cô áp má vào ngực cậu, cảm nhận nhịp tim, và thì thầm: “Tôi sẽ cân nhắc, nhưng Suk-yeol không được biết. Ông ấy sẽ giết tôi nếu biết tôi bị ngài đụ thế này.” Cô hôn lại, môi lướt xuống bụng Nam, rồi xuống dương vật, liếm nhẹ đầu, mút chất dịch còn sót, khiến cậu rên lớn, tay nắm tóc cô. “Nhưng tôi thích ngài, thưa Lãnh tụ Tối cao… thích cách ngài làm tôi sướng.”
Nam, không kìm nổi, kéo cô lên, ngồi dậy, đặt cô ngồi trên đùi, dương vật lại thâm nhập lồn cô, chậm rãi. Họ làm tình thêm lần nữa, cô cưỡi cậu, ngực nảy lên, mông đập vào đùi cậu, tạo âm thanh bạch bạch. Nam bóp méu cô, mút núm vú, thúc mạnh từ dưới, khiến cô ra lần nữa, nước lồn chảy xuống, ướt đẫm cả hai. Họ cười, ôm nhau, và Nam thì thầm: “Bí mật của chúng ta, Kim Keon-hee.” Kim Keon-hee gật đầu, hôn cậu, rồi cả hai chìm vào giấc ngủ, cơ thể quấn quýt, dưới ánh trăng chiếu qua rèm, trong căn phòng đầy hương hoa hồng và dục vọng.