Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 77: Chủ tịch thành phố
Ngày 25 tháng 3 năm 2018, Bình Nhưỡng, thủ đô của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, rực rỡ dưới ánh nắng mùa xuân dịu nhẹ, với những cơn gió mát lành thổi qua các đại lộ rộng lớn được trang trí bằng cờ đỏ sao vàng và biểu ngữ tuyên truyền. Tòa nhà Hội đồng Cách mạng Nhân dân, một công trình kiến trúc đồ sộ với mái ngói xanh lục cong vút và cột đá cẩm thạch trắng, nằm giữa trung tâm thành phố, là nơi Nam, Lãnh tụ Tối cao, điều hành các quyết định chiến lược cho quốc gia trải dài từ bán đảo Triều Tiên đến Đài Loan, Okinawa, Kyushu, và Shikoku. Trong căn phòng làm việc rộng lớn trên tầng cao nhất của tòa nhà, Nam ngồi tại một chiếc bàn gỗ mun chạm khắc hoa văn rồng và phượng, được chế tác thủ công bởi các nghệ nhân Triều Tiên. Ánh sáng từ những ô cửa sổ cao chạm trần chiếu lên những bức tranh thư pháp Đông Á treo trên tường, mô tả các câu châm ngôn về đoàn kết, thịnh vượng, và sức mạnh dân tộc, bên cạnh một bức chân dung lớn của Hồ Chí Minh, biểu tượng tư tưởng mới của Đại Đông Á.
Trước mặt Nam là một chồng hồ sơ dày cộp, được xếp ngay ngắn trong những chiếc hộp da đen, chứa thông tin chi tiết về các ứng viên cho các vị trí hành chính cấp cao trên khắp lãnh thổ. Đại hội Toàn quốc lần thứ I, diễn ra cách đây vài ngày, đã thông qua một hệ thống chính phủ dân cử, với các vị trí chủ tịch nước và thủ tướng do nhân dân bầu chọn thông qua các cuộc bầu cử trực tiếp, nhưng Nam, với tư cách Lãnh tụ Tối cao, vẫn nắm quyền phủ quyết tối cao và quyền bổ nhiệm các vị trí then chốt, đặc biệt là những khu vực trọng điểm như Seoul. Seoul, trái tim kinh tế, chính trị, và văn hóa của bán đảo Triều Tiên, là tâm điểm cạnh tranh khốc liệt. Thành phố này, với những tòa tháp chọc trời lấp lánh ở Gangnam, những khu chợ đêm nhộn nhịp ở Myeongdong, những con phố ẩm thực thơm lừng mùi thịt nướng và kimchi, và những cung điện cổ kính như Gyeongbokgung, không chỉ là biểu tượng của Đại Đông Á mà còn là đầu mối kết nối các đặc khu kinh tế như Busan, Hsinchu, Takamatsu, và Naha.
Nam xoa thái dương, cảm nhận áp lực đè nặng lên vai. Cậu đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn xuống đại lộ Kim Il-sung, nơi các đội quân diễu hành tập luyện cho một buổi lễ sắp tới, với những chiếc xe tăng K2 Black Panther lăn bánh đều đặn và những lá cờ Đại Đông Á tung bay trong gió. “Seoul không chỉ cần một nhà quản lý giỏi,” cậu nói với cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, người đứng cạnh bàn, tay cầm một tập tài liệu bổ sung được sắp xếp cẩn thận trong một chiếc cặp da đen. Ri Jong-ho, khoảng 50 tuổi, mặc một bộ vest xám bạc được may đo vừa vặn, cặp kính gọng mỏng làm nổi bật gương mặt nghiêm nghị với những nếp nhăn mờ trên trán, gật đầu đồng tình: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, Seoul là trung tâm của Đại Đông Á, là nơi các chaebol như Samsung, Hyundai, và zaibatsu như Mitsubishi, Sumitomo đặt trụ sở khu vực. Người đứng đầu phải vừa thúc đẩy kinh tế, vừa giữ vững an ninh, và quan trọng nhất là được dân chúng Seoul chấp nhận. Lee Jae-yong có thể thu hút đầu tư từ các tập đoàn lớn, nhưng Kim Hyok-chol đảm bảo trật tự và trung thành với ngài. Chúng ta cần một lựa chọn cân bằng.”
Nam quay lại bàn, ngồi xuống, tay gõ nhẹ lên mặt gỗ mun, tạo ra những âm thanh đều đặn. “Tôi muốn một người vừa có tầm nhìn xa, vừa trung thành tuyệt đối, vừa được dân chúng yêu mến,” cậu nói, giọng trầm nhưng đầy quyết đoán. “Một sai lầm ở Seoul có thể làm lung lay cả Đại Đông Á. Chúng ta không thể để các thế lực thù địch, như Nhật Bản hay Mỹ, lợi dụng bất ổn để phản công.” Ri Jong-ho gật đầu, mở cặp da, lấy ra một danh sách ngắn các ứng viên bổ sung: “Tôi đã chuẩn bị thêm một số hồ sơ, bao gồm cả những người từ Đài Loan và Kyushu, để ngài xem xét. Nhưng tôi đồng ý rằng Seoul cần một người từ bán đảo Triều Tiên để tránh bất mãn từ dân chúng địa phương.” Nam gật đầu, ánh mắt trầm tư, nhưng trong lòng vẫn chưa tìm được câu trả lời hoàn hảo.
Trong lúc Nam đang chìm trong suy nghĩ, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng. Một vệ binh trẻ, mặc quân phục đen với phù hiệu rồng vàng của Đại Đông Á thêu trên ngực, bước vào, cúi đầu cung kính trước khi báo cáo qua bộ đàm với giọng trầm ổn: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, ông Yoon Suk-yeol và vợ, bà Kim Keon-hee, đã đến tư dinh Ryongsong ở ngoại ô Bình Nhưỡng. Họ mang theo quà tặng và xin được gặp ngài để bày tỏ lòng kính trọng và thảo luận về tương lai của Đại Đông Á.” Yoon Suk-yeol từng là một công tố viên nổi tiếng tại Hàn Quốc cũ, từng xử lý các vụ án tham nhũng lớn liên quan đến các chính trị gia và chaebol như Samsung. Nam, mệt mỏi sau hàng giờ xem xét hồ sơ và thảo luận với Ri Jong-ho, cau mày, định từ chối: “Hẹn họ ngày khác. Lịch trình hôm nay đã kín. Tôi cần tập trung vào việc nhân sự.”
Tuy nhiên, vệ binh bật màn hình an ninh treo trên tường, kích hoạt một camera đặt tại cổng chính của tư dinh Ryongsong. Hình ảnh hiện lên khiến Nam lập tức thay đổi ý định. Trên màn hình, Yoon Suk-yeol, khoảng 58 tuổi, xuất hiện trong một bộ vest xám được may đo cẩn thận, ôm sát cơ thể, làm nổi bật dáng người cao gầy nhưng cứng cáp. Mái tóc ông chải ngược gọn gàng, điểm vài sợi bạc, đôi mắt sắc sảo nhưng mang vẻ cung kính khi nhìn về phía camera. Ông cầm một hộp quà bọc nhung đỏ thẫm, thêu hoa văn tinh xảo hình hoa mẫu đơn, và một phong thư được niêm phong bằng sáp đỏ, in dấu triện truyền thống Hàn Quốc. Đứng bên cạnh ông là Kim Keon-hee, khoảng 46 tuổi, nổi bật như một bức tranh sống động giữa khung cảnh hiện đại của tư dinh.
Kim Keon-hee mặc một bộ hanbok truyền thống Hàn Quốc màu xanh ngọc trai, với lớp lụa mỏng nhẹ nhàng ôm sát cơ thể, làm nổi bật vóc dáng mảnh mai nhưng quyến rũ. Hoa văn thêu trên hanbok, với những chú chim hạc bay lượn giữa những cành hoa mẫu đơn rực rỡ, được thực hiện bởi các nghệ nhân hàng đầu Seoul, phản chiếu ánh nắng mùa xuân, tạo hiệu ứng lấp lánh như ngọc. Mái tóc đen dài của cô óng ả như tơ lụa, buông xõa xuống vai, được điểm xuyết bằng một chiếc trâm ngọc trai nhỏ, lấp lánh mỗi khi cô khẽ nghiêng đầu. Gương mặt cô thanh tú, với làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt to sáng long lanh như hồ nước mùa thu, ẩn chứa một sự thông minh và bí ẩn. Hàng lông mày cong nhẹ được chăm chút kỹ lưỡng, và đôi môi hồng phớt tự nhiên, khẽ mím lại trong nụ cười kín đáo, toát lên vẻ đẹp vừa truyền thống vừa hiện đại. Cô cầm một chiếc quạt giấy thêu hoa sen, tay nhẹ nhàng vuốt ve, như thể đang cố giữ bình tĩnh trước khung cảnh uy nghiêm của tư dinh. Vóc dáng cô, với những đường cong mềm mại được hanbok tôn lên, khiến bất kỳ ai cũng khó rời mắt.
Nam, bị thu hút bởi vẻ đẹp của Kim Keon-hee, cảm thấy một luồng cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong lồng ngực. Cậu đứng dậy, chỉnh lại cổ áo vest, vuốt nhẹ tóc, ra lệnh với giọng bình tĩnh nhưng không giấu được sự hào hứng: “Mời họ vào ngay. Chuẩn bị phòng khách chính tại tư dinh Ryongsong, đảm bảo mọi thứ hoàn hảo. Tôi sẽ đến đó ngay.” Vệ binh gật đầu, nhanh chóng rời đi để thực hiện mệnh lệnh. Nam quay sang Ri Jong-ho, nói: “Hãy tiếp tục xem xét hồ sơ. Tôi sẽ xử lý việc này và trở lại sau.” Ri Jong-ho gật đầu, ánh mắt thoáng tò mò, nhưng không đặt câu hỏi.
Nam rời tòa nhà Hội đồng Cách mạng Nhân dân, lên một chiếc xe bọc thép màu đen bóng loáng, được hộ tống bởi đội vệ binh tinh nhuệ trên những chiếc mô tô quân sự. Con đường dẫn đến tư dinh Ryongsong, nằm ở ngoại ô Bình Nhưỡng, uốn lượn qua những cánh đồng lúa xanh mướt và những khu rừng thông thấp thoáng trong sương sớm. Tư dinh Ryongsong, một công trình kiến trúc tráng lệ, là biểu tượng của quyền lực và sự thịnh vượng của Đại Đông Á. Những tòa nhà chính với mái ngói xanh lục cong vút, được nâng đỡ bởi các cột gỗ chạm khắc hình rồng và phượng, nằm giữa một khu vườn rộng lớn, nơi những khóm hoa Kimilsungia đỏ thắm, lan Juche trắng tinh, và hoa đào mùa xuân nở rộ, tỏa hương thơm ngát hòa quyện với mùi đất trời. Một hồ sen lớn ở cổng chính, với những bông hoa sen hồng phấn nổi bật trên mặt nước, phản chiếu ánh nắng như những viên ngọc quý. Đội vệ binh mặc quân phục đen, đeo phù hiệu rồng vàng, đứng nghiêm trang hai bên lối vào, tạo cảm giác uy nghiêm và an toàn.
Phòng khách chính của tư dinh được thiết kế với sự sang trọng và tinh tế, kết hợp giữa phong cách truyền thống Triều Tiên và hiện đại Đông Á. Những bức tranh thư pháp lớn treo trên tường, với các câu chữ viết tay về đoàn kết, thịnh vượng, và sức mạnh dân tộc, được chiếu sáng bởi những chiếc đèn lồng đồng cổ xưa. Một chiếc bàn gỗ mun khổng lồ, chạm khắc hình rồng cuộn quanh núi Baekdu, đặt giữa phòng, được phủ một tấm thảm lụa đỏ thêu hoa văn tinh xảo, với những họa tiết hoa sen và chim hạc. Những chiếc ghế bọc nhung đỏ thắm xếp quanh bàn, mỗi chiếc được chạm khắc hoa văn riêng biệt, tạo cảm giác trang trọng nhưng ấm cúng. Một lò sưởi bằng đá granite ở góc phòng tỏa ra hơi ấm dịu nhẹ, làm dịu không khí se lạnh của Bình Nhưỡng mùa xuân. Những cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn, với rèm lụa trắng mỏng, để ánh sáng tự nhiên tràn ngập không gian, làm nổi bật vẻ đẹp của các đồ vật trang trí.
Nam đứng trước cửa phòng khách, chỉnh lại cổ tay áo, nụ cười thân thiện nhưng ánh mắt sắc bén như một vị tướng trước trận đánh. Khi cửa mở ra, vợ chồng Yoon Suk-yeol bước vào, được dẫn dắt bởi một nữ thư ký mặc áo dài truyền thống Triều Tiên màu đỏ. Nam bước tới, bắt tay Yoon Suk-ye trước, cảm nhận cái siết tay mạnh mẽ của ông: “Chào ông Yoon, bà Kim, cảm ơn hai người đã đến thăm tư dinh Ryongsong. Sự hiện diện của hai người là niềm vinh hạnh lớn cho Đại Đông Á.” Yoon Suk-yeol, cúi đầu sâu cung kính, trao hộp quà nhung đỏ và phong thư niêm phong: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, đây là nhân sâm Hàn Quốc 50 năm tuổi, được chọn lọc từ vùng Geumsan, nổi tiếng nhất về chất lượng, và một bức thư viết tay bày tỏ lòng kính trọng của chúng tôi đối với những cải cách vĩ đại của ngài. Ngài đã thống nhất Đông Á, từ Bình Nhưỡng đến Đài Bắc, từ Kyushu đến Shikoku, một kỳ tích lịch sử chỉ có những lãnh đạo xuất chúng như ngài mới làm được.”
Kim Keon-hee, đứng bên cạnh chồng, cúi đầu nhẹ nhàng, nụ cười thanh lịch như một làn gió xuân, làm sáng bừng không gian phòng khách. “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi rất vinh dự được gặp ngài tại nơi đặc biệt này,” cô nói, giọng nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc, đôi mắt sáng long lanh giao với Nam, mang chút táo bạo kín đáo. Nam, không thể rời mắt khỏi cô, đáp: “Bà Kim, sự thanh lịch và vẻ đẹp của bà thật sự làm sáng ngời tư dinh Ryongsong. Tôi rất mong được nghe ý kiến của bà về tương lai của Đại Đông Á, đặc biệt là Seoul.” Yoon Suk-yeol, không nhận ra sự chú ý đặc biệt của Nam, tiếp tục nịnh nọt: “Thưa ngài, tôi luôn ngưỡng mộ cách ngài lãnh đạo Đại Đông Á với tầm nhìn xa và bàn tay sắt. Seoul, với vai trò trung tâm kinh tế và văn hóa, cần một lãnh đạo trung thành như tôi để thực hiện ước mơ của ngài. Với hơn 20 năm kinh nghiệm trong ngành tư pháp, tôi đã xử lý các vụ án lớn, đảm bảo công lý và trật tự, và tôi tin mình có thể biến Seoul thành biểu tượng của sự thịnh vượng.”
Nam, ánh mắt thoáng lướt qua Kim Keon-hee, người đứng yên lặng, tay nhẹ nhàng vuốt chiếc quạt giấy thêu hoa sen, đôi môi cong lên trong nụ cười kín đáo, như thể cô đang quan sát cậu với sự tò mò. Nam cảm nhận được sự thu hút mãnh liệt, nhưng giữ vẻ ngoài lịch sự, mời cả hai ngồi xuống một chiếc sofa bọc nhung đỏ, đối diện với cậu: “Hãy cùng trò chuyện thêm. Tôi muốn nghe ý kiến của cả hai ông bà về Seoul và những đóng góp có thể có cho Đại Đông Á.” Cậu ra hiệu cho thư ký mang trà xanh Shikoku và một khay bánh ngọt truyền thống Hàn Quốc, với những chiếc bánh gạo nếp nhân đậu đỏ và bánh tteok phủ bột đậu nành thơm lừng, được bày trên đĩa sứ trắng tinh xảo.
Sau cuộc trò chuyện ngắn, Nam mời vợ chồng Yoon Suk-yeol ở lại ăn cơm trưa tại phòng ăn riêng của tư dinh, một không gian sang trọng với những bức tường ốp gỗ sồi chạm khắc, được chiếu sáng bởi ánh nắng mùa xuân qua những cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn hoa sen. Một chiếc bàn dài bằng gỗ trắc, phủ khăn lụa trắng thêu hoa văn rồng vàng, được bày biện công phu với các món ăn thể hiện sự đa dạng của Đại Đông Á. Các món ăn bao gồm bulgogi Hàn Quốc, với những miếng thịt bò nướng vàng óng, ướt nước tương và mật ong, thơm lừng mùi tỏi và vừng rang; kimchi cay nồng, được xếp ngay ngắn trong những chiếc bát sứ trắng với hoa văn hoa sen; canh đậu phụ nóng hổi, bốc khói nghi ngút với những miếng đậu mềm mại nổi trong nước dùng chay thanh đậm; bánh chẻo Đài Loan nhân tôm và thịt, vàng giòn, được chấm với nước chấm giấm đen đậm đà; sashimi cá ngừ tươi từ Kyushu, được cắt lát mỏng, đặt trên đĩa đá lạnh với những lát gừng hồng và lá tía tô; và một đĩa rau củn tươi giòn từ Shikoku, được trình bày như một tác phẩm nghệ thuật. Một bình gốm chứa rượu soju cao cấp từ Busan, với hương vị thanh mát, và một ấm trà xanh Shikoku, được pha từ lá trà mới thu hoạch, đặt giữa bàn, thêm phần trang trọng. Các nhân viên phục vụ, mặc áo dài truyền thống Hàn Quốc màu xám bạc, di chuyển nhẹ nhàng như những bóng hình, đảm bảo mọi thứ được chăm sóc chu đáo.
Nam ngồi đầu bàn, đối diện với Yoon Suk-yeol và Kim Keon-hee, người được sắp xếp ngồi sát bên phải cậu theo yêu cầu kín đáo của cậu với thư ký. “Bà Kim, tôi nghe nói bà rất tâm huyết với văn hóa và từ thiện,” Nam mở lời, nâng ly rượu soju, ánh mắt khóa chặt vào đôi mắt cô, sáng long lanh như ngọc trai. “Đại Đông Á đang cần những người như bà để gắn kết các dân tộc, từ những con phố sôi động của Seoul đến những bãi biển yên bình của Okinawa.” Kim Keon-hee, đôi má ửng hồng dưới ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ, nâng ly trà xanh đáp lại, nụ cười nhẹ nhàng: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi vô cùng vinh dự. Tôi đã tổ chức các triển lãm nghệ thuật tại Seoul và Tokyo, và tôi tin rằng văn hóa có thể là cầu nối để dân chúng Đại Đông Á cảm nhận được sự thống nhất mà Ngài đã xây dựng.” Giọng cô ngọt ngào, nhưng ánh mắt sắc sảo, như thể cô nhận ra sự chú ý đặc biệt của Nam và sẵn sàng đáp lại.
Khi Yoon Suk-yeol gắp một miếng bulgogi, nhai chậm rãi, Nam cố ý di chuyển ghế sát hơn về phía Kim Keon-hee, để đầu gối của cậu chạm nhẹ vào chân cô dưới gầm bàn, qua lớp lụa mỏng của hanbok. Kim Keon-hee, cảm nhận được sự tiếp xúc, khẽ giật mình, đôi tay siết nhẹ chiếc quạt giấy, nhưng cô không rút chân lại. Ánh mắt cô lướt qua Nam, mang chút táo bạo, như một lời mời gọi kín đáo. Nam giữ vẻ mặt bình thản, tiếp tục hỏi: “Bà Kim, bà nghĩ Seoul có thể làm gì để trở thành trung tâm văn hóa của không chỉ Đông Á mà còn cả thế giới?” Cậu nhấn nhẹ đầu gối, tạo một áp lực tinh tế, khiến Kim Keon-hee khẽ mím môi, đôi mắt lấp lánh nhìn vào ánh sáng phản chiếu từ ly rượu soju.
Kim Keon-hee đáp, giọng hơi run nhưng vẫn kiểm soát: “Tôi nghĩ… một lễ hội văn hóa Đông Á quy mô lớn sẽ rất ý nghĩa, thưa ngài. Có thể tổ chức tại quảng trường Gwanghwamun, với các tiết mục múa truyền thống Hàn Quốc như buchimchum, biểu diễn đàn nhị từ Đài Loan, nghệ thuật trà đạo từ Kyoto, và cả các điệu nhảy dân gian từ Okinawa. Lễ hội sẽ thu hút du khách quốc tế và giúp dân chúng cảm nhận sự thống nhất.” Nam gật đầu, ánh mắt ấn tượng, nhưng tay cậu, dưới gầm bàn, kín đáo lướt lên đùi Kim Keon-hee, ngón tay di chuyển chậm rãi qua lớp lũa mềm mại, tạo cảm giác kích thích khiến cô khẽ hít vào sâu, cố giữ vẻ ngoài thanh lịch. “Ý tưởng tuyệt vời, bà Kim,” Nam nói, giọng trầm ấm, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô. “Tôi muốn bà trực tiếp giám sát dự án này. Đại Đông Á cần sự sáng tạo và đam mê của bà.”
Yoon Suk-yeol, không nhận ra tương tác kín đáo, chen vào với giọng hào hứng: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi có hơn 20 năm kinh nghiệm trong ngành tư pháp, xử lý các vụ án tham nhũng lớn liên quan đến các chaebol như Samsung và các chính trị gia Hàn Quốc. Nếu được bổ nhiệm làm chủ tịch Seoul, tôi cam kết sẽ đảm bảo công lý, duy trì trật tự, và thúc đẩy kinh tế phát triển theo tư tưởng Hồ Chí Minh mà ngài đã đề ra. Seoul sẽ trở thành một thành phố kiểu mẫu, an toàn và thịnh vượng.” Nam gật đầu, đáp: “Kinh nghiệm của ông rất đáng quý, ông Yoon,” nhưng tay cậu vẫn đặt trên đùi Kim Keon-hee, ngón tay lướt nhẹ, khiến cô siết chặt tay vào ly rượu soju, đôi môi mím chặt để che giấu hơi thở gấp gáp. Cô khẽ nghiêng người về phía Nam, để tay cô vô tình chạm vào cổ tay cậu trên bàn, ngón tay lướt nhẹ qua mu bàn tay, như một đáp trả táo bạo.
Nam, cảm nhận được sự đáp lại của Kim Keon-hee, tăng thêm sự táo bạo. Cậu di chuyển tay cao hơn trên đùi cô, ngón tay lướt qua lớp lụa, dừng lại gần vùng nhạy cảm, tạo cảm giác kích thích mạnh mẽ khiến Kim Keon-hee khẽ run, đôi mắt lấp lánh nhìn cậu, mang chút cảnh cáo nhưng cũng đầy mời gọi. “Bà Kim, tôi rất mong được nghe thêm ý tưởng của bà trong tương lai,” Nam nói, giọng trầm xuống, ánh mắt như đang thách thức cô. Kim Keon-hee, giữ vẻ ngoài thanh lịch, đáp: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi luôn sẵn sàng hợp tác với ngài. Đại Đông Á sẽ cần nhiều sáng kiến để tỏa sáng trên trường quốc tế.” Yoon Suk-yeol, bận nhấp một ngụm soju và gắp thêm sashimi, không nhận ra sự trao đổi ám muội này, tiếp tục nói về kế hoạch của mình: “Seoul cần một bàn tay sắt để duy trì trật tự, nhưng cũng cần sự linh hoạt để thu hút đầu tư từ các chaebol và zaibatsu. Tôi tin mình có thể làm được, và vợ tôi, Keon-hee, sẽ hỗ trợ tôi với các dự án văn hóa.”
Nam, hài lòng với phản ứng của Kim Keon-hee, rút tay về, nhưng không trước khi lướt nhẹ ngón tay qua cổ tay cô, để lại một cảm giác ấm áp. Cậu nâng ly soju, mời cả hai: “Vì sự thịnh vượng của Đại Đông Á và Seoul.” Kim Keon-hee nâng ly, ánh mắt giao với Nam, nụ cười cong lên tinh tế, như thể cô đang chơi một trò chơi nguy hiểm nhưng đầy thú vị.
Sau bữa cơm kéo dài gần ba giờ, với những cuộc trò chuyện về chính trị, văn hóa, và kinh tế, Nam dẫn vợ chồng Yoon Suk-yeol ra khu vườn của tư dinh Ryongsong, nơi ánh nắng mùa xuân chiếu qua những tán cây thông và cây đào, làm rực rỡ những khóm hoa Kimilsungia đỏ thắm, lan Juche trắng tinh khôi, và hoa sen hồng phấn trong hồ nước lớn. Không khí thoang thoảng mùi hoa, đất trời, và hương gỗ thông, tạo cảm giác yên bình giữa những căng thẳng chính trị của Đại Đông Á. Nam đứng giữa Yoon Suk-yeol và Kim Keon-hee, chỉ vào một khóm hoa lan Juche nở rộ: “Đây là biểu tượng của sự kiên cường và đoàn kết, giống như Đại Đông Á của chúng ta. Mỗi cánh hoa đại diện cho một dân tộc, từ Triều Tiên đến Đài Loan, từ Nhật Bản đến Okinawa.” Kim Keon-hee, nghiêng người ngắm hoa, vô tình đứng sát Nam, vai cô khẽ chạm vào vai cậu, khiến Nam cảm nhận được hơi ấm và mùi hương hoa nhài thoảng từ nước hoa của cô.
Nam quay sang Kim Keon-hee, ánh mắt trầm xuống: “Bà Kim, tôi tin rằng bà có thể mang tinh thần của những bông hoa này vào các dự án văn hóa của Đại Đông Á.” Kim Keon-hee mỉm cười, nghiêng đầu, một lọn tóc đen rơi xuống vai, lấp lánh dưới ánh nắng: “Thưa ngài, tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng ngài.” Khi cô nói, cô khẽ chạm vào tay Nam, ngón tay lướt qua cổ tay cậu, mang chút ám chỉ kín đáo. Nam, cảm nhận được sự táo bạo của cô, siết nhẹ tay cô trong khoảnh khắc, ánh mắt giao nhau đầy ẩn ý.
Quay sang Yoon Suk-yeol, Nam bắt tay ông chặt chẽ, giọng uy quyền: “Ông Yoon, tôi rất ấn tượng với sự nhiệt huyết và kinh nghiệm của ông. Tôi sẽ xem xét nghiêm túc việc bổ nhiệm ông làm chủ tịch thành phố Seoul. Hãy chuẩn bị tinh thần cho những nhiệm vụ lớn, vì Seoul là trái tim của Đại Đông Á, và tôi cần một người đáng tin cậy.” Yoon Suk-yeol, ánh mắt sáng lên, cúi đầu sâu, giọng run vì xúc động: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi vô cùng biết ơn. Tôi và Keon-hee sẽ không làm ngài thất vọng. Seoul sẽ trở thành biểu tượng của sự thịnh vượng và đoàn kết dưới sự lãnh đạo của ngài.”
Khi bắt tay Kim Keon-hee, Nam siết tay cô lâu hơn bình thường, ngón tay lướt nhẹ lên cổ tay cô, cảm nhận sự mềm mại của làn da qua lớp găng lụa mỏng. “Bà Kim, tôi rất mong được tiếp tục hợp tác với bà,” cậu nói, giọng trầm thấp, ánh mắt như muốn truyền tải một thông điệp sâu sắc hơn. Kim Keon-hee mỉm cười, đôi môi cong lên tinh tế, ánh mắt đáp lại: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi cũng rất mong chờ. Đại Đông Á sẽ tỏa sáng nhờ tầm nhìn của ngài, và tôi hy vọng được đóng góp một phần nhỏ.” Cô khẽ nghiêng người, để một lọn tóc rơi xuống vai, thêm phần quyến rũ. Yoon Suk-yeol, đứng cạnh, không nhận ra sự trao đổi này, chỉ tập trung cảm ơn Nam và nói về kế hoạch của mình cho Seoul.
Nam đích thân tiễn vợ chồng Yoon Suk-yeol ra cổng chính của tư dinh, nơi một chiếc xe bọc thép màu đen bóng loáng, được trang bị kính chống đạn và lốp chống thủng, chờ sẵn. Đội vệ binh mặc quân phục đen, đeo phù hiệu rồng vàng, đứng nghiêm chào, với những khẩu súng trường cầm chắc tay. Khi Kim Keon-hee bước lên xe, cô quay lại nhìn Nam, nụ cười kín đáo, và vô tình để lại một chiếc khăn lụa trắng thêu hoa sen trên ghế đá trong vườn, thoang thoảng mùi nước hoa hoa nhài. Nam nhặt chiếc khăn, siết nhẹ trong tay, hít nhẹ mùi hương, ánh mắt lấp lánh khi xe của vợ chồng Yoon khuất dần sau con đường rợp bóng cây thông và đào.
Trở vào tư dinh, Nam ngồi xuống ghế bọc nhung trong phòng khách, cầm chiếc khăn lụa của Kim Keon-hee, vuốt nhẹ, cảm nhận sự mềm mại và mùi hương còn lưu lại. Cậu ra lệnh cho thư ký triệu tập Ri Jong-ho đến tư dinh, và khi cố vấn đến, Nam nói: “Đưa hồ sơ của Yoon Suk-yeol lên đầu danh sách cho vị trí chủ tịch Seoul. Nhưng theo dõi sát sao ông ta và bà Kim. Tôi muốn biết mọi động thái của họ.” Ri Jong-ho gật đầu, ánh mắt thoáng tò mò, nhưng không đặt câu hỏi. Nam, vẫn cầm chiếc khăn lụa, mỉm cười, nghĩ về Kim Keon-hee và những cơ hội hợp tác – cả chính trị lẫn cá nhân – trong tương lai, khi Đại Đông Á tiếp tục mở rộng ảnh hưởng giữa lằn ranh của thế chiến và những thách thức nội tại.