Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 73: Trung Hoa Dân Quốc
Vào cuối tháng 2 năm 2018, cuộc thế chiến giữa liên minh Mỹ-châu Âu và liên minh Trung Quốc-Nga đã bước vào một giai đoạn quyết định, với phe Mỹ-châu Âu hứng chịu những thất bại thảm khốc trên nhiều mặt trận, tạo cơ hội chiến lược chưa từng có cho Cộng hòa Nhân dân Triều Tiên dưới sự lãnh đạo của Nam. Ở khu vực Thái Bình Dương, Hạm đội 7 của Hải quân Hoa Kỳ, từng được ca ngợi là lực lượng bất khả chiến bại với các tàu sân bay khổng lồ lớp Nimitz và tàu khu trục hiện đại lớp Arleigh Burke, giờ đây rơi vào tình trạng hỗn loạn và gần như tê liệt. Trong một loạt các cuộc không kích tàn khốc kéo dài ba ngày từ ngày 20 đến 22 tháng 2, phi đội máy bay tàng hình J-20 của Trung Quốc, được trang bị tên lửa không đối không PL-15 với tầm bắn 200 km và radar AESA tiên tiến, đã phối hợp với máy bay chiến đấu Su-57 của Nga, mang tên lửa R-77M, để tấn công ba tàu sân bay Mỹ neo đậu ngoài khơi Guam: USS Ronald Reagan, USS Carl Vinson, và USS Theodore Roosevelt. Mỗi tàu sân bay, dài hơn 330 mét và mang theo hơn 5.000 thủy thủ cùng 70 máy bay chiến đấu, trở thành mục tiêu dễ dàng khi hệ thống phòng không Aegis của Mỹ bị áp đảo bởi số lượng tên lửa và chiến thuật đánh lừa radar. Kết quả là hơn 12.500 thủy thủ Mỹ thiệt mạng hoặc mất tích, cùng với 120 máy bay F/A-18 Super Hornet và F-35C Lightning II bị phá hủy, để lại một khoảng trống lớn trong năng lực hải quân Mỹ.
Các căn cứ quân sự chủ chốt của Mỹ tại khu vực Thái Bình Dương cũng không thoát khỏi số phận tương tự. Tại Trân Châu Cảng, Hawaii, căn cứ hải quân lớn nhất của Mỹ ở Thái Bình Dương, các tàu ngầm lớp Borei của Nga phóng hơn 50 tên lửa hành trình Kalibr, mỗi tên lửa mang đầu đạn nổ mạnh 450 kg và được dẫn đường bởi hệ thống GLONASS với độ chính xác dưới 3 mét. Các vụ nổ phá hủy hoàn toàn các bến cảng, kho nhiên liệu, và trung tâm chỉ huy, khiến hơn 3.000 binh sĩ Mỹ thiệt mạng và hàng chục tàu chiến, bao gồm tàu tuần dương lớp Ticonderoga, bị đánh chìm hoặc hư hỏng nặng. Tại Yokosuka, Nhật Bản, căn cứ của Hạm đội 7, các cuộc tấn công tương tự từ tàu ngầm Nga và máy bay ném bom Tu-95 mang tên lửa Kh-101 đã san phẳng các nhà xưởng sửa chữa tàu, kho vũ khí, và radar giám sát, làm gián đoạn chuỗi cung ứng hậu cần của Mỹ trong khu vực. Tổng cộng, Mỹ mất hơn 20% năng lực hải quân ở Thái Bình Dương, buộc họ phải rút các lực lượng còn lại về Hawaii để tái tổ chức.
Ở mặt trận Đông Âu, quân đội Nga đạt được những chiến thắng áp đảo, đẩy NATO vào thế phòng thủ thụ động. Tại Ukraine, lực lượng Nga, với hơn 150.000 binh sĩ, 2.000 xe tăng T-14 Armata, và 500 hệ thống pháo phản lực BM-30 Smerch, mở một chiến dịch chớp nhoáng từ ngày 15 đến 18 tháng 2, chiếm đóng hoàn toàn thủ đô Kyiv. Các đơn vị lính đánh thuê Wagner, được trang bị súng trường AK-12 và kính nhìn đêm tiên tiến, dẫn đầu các cuộc tấn công vào các tòa nhà chính phủ, phá hủy trung tâm chỉ huy của quân đội Ukraine bằng lựu đạn nhiệt áp RPO-A Shmel. Pháo Smerch, với tầm bắn 90 km và khả năng phóng 12 rocket trong 38 giây, san phẳng các cứ điểm phòng thủ ở ngoại ô Kyiv, khiến hơn 10.000 binh sĩ Ukraine thiệt mạng và hàng chục xe tăng T-64BV bị phá hủy. Quân đội Ukraine, dù được Mỹ cung cấp tên lửa chống tăng Javelin và Thổ Nhĩ Kỳ cung cấp drone Bayraktar TB2, không thể chống lại sức mạnh hỏa lực và chiến thuật bao vây của Nga. Sau Kyiv, Nga tiến vào Ba Lan, chiếm đóng Warsaw vào ngày 25 tháng 2. Các xe tăng T-14, với giáp chủ động Afganit và pháo 125mm, dễ dàng vượt qua các xe tăng Leopard 2 của Đức, trong khi máy bay Su-57 bắn hạ hơn 30 máy bay F-16 của Ba Lan trong các trận không chiến. NATO, dù được Đức và Pháp hỗ trợ bằng 200 xe tăng Leopard 2 và 50 máy bay Rafale, không thể phối hợp hiệu quả do thiếu thống nhất chỉ huy và tổn thất nặng nề ở Ukraine, khiến họ mất hơn 50.000 binh sĩ và hàng trăm khí tài.
Các lệnh cấm vận kinh tế do Mỹ áp đặt lên Trung Quốc, Nga, và Triều Tiên dần trở nên vô hiệu khi các quốc gia ASEAN, đặc biệt là Malaysia, Indonesia, và Việt Nam, mở rộng quan hệ thương mại với Cộng hòa Nhân dân Triều Tiên. Malaysia, thông qua Hiệp định Thương mại Tự do Triều Tiên-Malaysia, cung cấp hơn 500.000 tấn dầu cọ, 200.000 tấn cao su, và các thiết bị y tế như máy thở và bộ xét nghiệm, đổi lại quyền tiếp cận công nghệ radar AESA, hệ thống phòng không S-400, và cơ hội đầu tư vào đặc khu kinh tế tại Mỹ. Indonesia ký hợp đồng mua 20 tên lửa đạn đạo Hwasong-14 và 50 xe máy K-200A để tăng cường phòng thủ biển Flores, trong khi Việt Nam cung cấp gốm sứ kỹ thuật cao và linh kiện điện tử để đổi lấy công nghệ sản xuất tên lửa chống hạm. Các giao dịch này không chỉ mang lại nguồn thu hàng tỷ USD cho Triều Tiên mà còn giúp Nam củng cố vị thế kinh tế trong bối cảnh thế chiến làm gián đoạn chuỗi cung ứng toàn cầu.
Tại trung tâm chỉ huy Nhà Xanh ở Seoul, Nam triệu tập một cuộc họp khẩn vào sáng ngày 28 tháng 2, trong một phòng họp rộng lớn được thiết kế với các bức tường ốp gỗ mun, trần nhà cao với đèn chùm pha lê nhập từ Nga, và sàn lát đá cẩm thạch nhập từ Ý. Ở trung tâm phòng, một bàn họp dài được chạm khắc hình bản đồ bán đảo Triều Tiên, xung quanh là các ghế bọc da dành cho các quan chức cấp cao. Trên các bức tường, cờ Triều Tiên và bản đồ khu vực châu Á-Thái Bình Dương được treo trang trọng, bên cạnh các màn hình LED 4K hiển thị dữ liệu thời gian thực từ các mặt trận thế chiến, bao gồm hình ảnh vệ tinh của Guam, Kyiv, và Warsaw. Nam, mặc bộ quân phục đen được may đo tinh xảo với các đường chỉ vàng, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân lấp lánh trên ngực trái, và đôi giày quân sự đánh bóng, ngồi ở ghế chủ tọa, ánh mắt sắc lạnh quét qua từng người trong phòng. Đối diện cậu, tướng Kim Hyok-chol, trong bộ quân phục xanh ô liu với năm ngôi sao trên vai, đứng trước một màn hình lớn, sử dụng con trỏ laser để chỉ vào các điểm đỏ biểu thị sự suy yếu của phe Mỹ-châu Âu. Ông báo cáo với giọng trầm, đầy uy quyền: “Thưa Chủ tịch, Hạm đội 7 của Mỹ đã bị vô hiệu hóa sau các cuộc không kích của Trung Quốc và Nga. Tổng cộng, Mỹ mất ba tàu sân bay, 12.500 thủy thủ, và hơn 120 máy bay chiến đấu. Ở Đông Âu, Nga đã chiếm Kyiv và Warsaw, loại hơn 50.000 binh sĩ NATO khỏi vòng chiến. Châu Âu không còn khả năng hỗ trợ Mỹ ở Thái Bình Dương. Đây là thời điểm lý tưởng để tấn công Đài Loan, trước khi Trung Quốc độc chiếm các nhà máy chip của TSMC và UMC, vốn chiếm hơn 50% sản lượng chip toàn cầu.”
Cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, trong bộ vest xám được may tại London, đứng dậy, cầm một máy tính bảng hiển thị biểu đồ kinh tế, bổ sung với giọng trầm ấm: “Thưa Chủ tịch, kiểm soát ngành chip Đài Loan sẽ mang lại lợi thế chiến lược chưa từng có. TSMC sản xuất chip 7nm và 5nm cho các thiết bị từ điện thoại iPhone đến tên lửa dẫn đường Tomahawk. Nếu chúng ta sở hữu các nhà máy này, Triều Tiên có thể kiểm soát chuỗi cung ứng công nghệ, từ sản xuất điện thoại thông minh đến vũ khí chính xác. Hơn nữa, các đặc khu kinh tế Busan, Okinawa, Kyushu, và Shikoku sẽ trở thành trung tâm sản xuất mới, cạnh tranh với Thung lũng Silicon.” Ri Jong-ho trình bày thêm về tiềm năng kinh tế, nhấn mạnh rằng việc tích hợp TSMC vào chuỗi cung ứng của Triều Tiên sẽ thu hút đầu tư từ các chaebol Hàn Quốc như Samsung và zaibatsu Nhật Bản như Mitsubishi, vốn đã cam kết hợp tác trong cuộc họp trước đó.
Nam, tay gõ nhịp đều đặn lên bàn gỗ mun, lắng nghe từng chi tiết, ánh mắt không rời bản đồ khu vực trên màn hình. Sau vài phút suy nghĩ, cậu đứng dậy, bước đến trước bản đồ, dùng tay chỉ vào Hsinchu, trung tâm công nghệ của Đài Loan, và ra lệnh với giọng dứt khoát: “Đài Loan là mục tiêu chiến lược hàng đầu. Tôi muốn một chiến dịch chớp nhoáng, không để lại bất kỳ cơ hội nào cho Mỹ hoặc Nhật Bản can thiệp. Tướng Kim, huy động toàn bộ lực lượng tại Kyushu và Shikoku. Triển khai ngay 50 bệ phóng Hwasong-14, 20 hệ thống S-400, và 200 máy bay Su-35. Đại tá Choe Yong-min sẽ chỉ huy lực lượng đặc nhiệm, đảm bảo chiếm giữ các nhà máy chip mà không gây thiệt hại cơ sở hạ tầng. Ri Jong-ho, chuẩn bị kế hoạch tích hợp TSMC và UMC vào chuỗi cung ứng Busan ngay sau khi chúng ta kiểm soát Hsinchu.” Nam quay sang đại tá an ninh Pak Jin-sok, ra lệnh: “Liên lạc ngay với Chủ tịch Tập Cận Bình và Tổng thống Vladimir Putin qua đường dây mã hóa. Đề xuất một liên minh ba bên để tấn công Đài Loan, với cam kết chia sẻ lợi ích từ các nhà máy chip và cảng biển chiến lược như Cao Hùng và Keelung.”
Trong vòng ba giờ, Pak Jin-sok báo cáo rằng cả Trung Quốc và Nga đã đồng ý. Tập Cận Bình cam kết cung cấp 10 tàu chiến Type 055, 50 máy bay J-20, và 100 máy bay không người lái Wing Loong II, trong khi Putin hứa gửi 2.000 lính đặc nhiệm Spetsnaz và 20 máy bay ném bom Tu-95. Nam, hài lòng, ra lệnh cho các lực lượng Triều Tiên tại Kyushu và Shikoku vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cao nhất, yêu cầu các đơn vị hậu cần đảm bảo đủ nhiên liệu, đạn dược, và lương thực cho chiến dịch kéo dài ít nhất một tuần.
Ngày 1 tháng 3 năm 2018, Nam chính thức phát động chiến dịch “Cơn Lốc Phương Bắc” từ trung tâm chỉ huy tối mật tại Kochi, Shikoku, một cơ sở ngầm được xây dựng trong lòng núi với các bức tường bê tông cốt thép dày 2 mét, chống chịu được cả tên lửa hạt nhân. Căn cứ được trang bị hệ thống liên lạc vệ tinh tiên tiến do Nga cung cấp, với 20 màn hình LED 8K hiển thị hình ảnh thời gian thực từ drone do thám, vệ tinh quân sự, và camera gắn trên máy bay Su-35. Không gian chỉ huy rộng hơn 500 mét vuông, với các bàn điều khiển cảm ứng, máy tính siêu tốc, và hệ thống làm mát giữ nhiệt độ ổn định ở 20 độ C. Nam, đứng ở trung tâm phòng, mặc bộ quân phục đen với các đường chỉ vàng, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân dân lấp lánh, và đôi găng tay da đen, giám sát chiến dịch qua tai nghe liên lạc không dây kết nối trực tiếp với các chỉ huy chiến trường ở Kyushu, Shikoku, và các tàu ngầm ngoài khơi. Trên ngực trái, cậu đeo một huy chương vàng hình ngôi sao, biểu tượng của chiến thắng tại Kyushu, được trao bởi Hội đồng Cách mạng Nhân dân.
Quân đội Triều Tiên, được huấn luyện bài bản trong các trại quân sự tại Bình Nhưỡng và Busan, huy động một lực lượng hùng hậu chưa từng có: 50.000 binh sĩ tinh nhuệ, được trang bị súng trường QBZ-191 do Trung Quốc cung cấp và áo giáp chống đạn cấp IV. Lực lượng không quân bao gồm 200 máy bay chiến đấu, trong đó 150 chiếc Su-35S với radar Irbis-E có thể phát hiện mục tiêu ở khoảng cách 400 km, và 50 chiếc MiG-31BM mang tên lửa siêu thanh Kinzhal. Hải quân triển khai 30 tàu ngầm Kilo-class, mỗi tàu dài 74 mét, mang 18 ngư lôi VA-111 Shkval siêu tốc với tốc độ 370 km/h, cùng 100 bệ phóng tên lửa đạn đạo Hwasong-14, mỗi bệ được bảo vệ bởi xe bọc thép K21 và radar giám sát. Trung Quốc đóng góp 10 tàu chiến Type 055, dài 180 mét, với 112 ống phóng tên lửa thẳng đứng có thể bắn tên lửa chống hạm YJ-18 và tên lửa phòng không HQ-9, cùng 50 máy bay J-20 tàng hình và 100 máy bay không người lái Wing Loong II, mỗi chiếc mang 12 tên lửa dẫn đường chính xác Blue Arrow-7. Nga gửi 2.000 lính đặc nhiệm Spetsnaz, được trang bị súng trường AK-15, lựu đạn RGO, và thiết bị nhìn đêm, cùng 20 máy bay ném bom chiến lược Tu-95MS, mỗi chiếc mang 16 tên lửa hành trình Kh-101 với tầm bắn 5.500 km.
Nam đích thân chỉ đạo kế hoạch tấn công, chia chiến dịch thành ba giai đoạn: không kích mở đường, phong tỏa hải quân, và đổ bộ bộ binh. Giai đoạn đầu bắt đầu vào 4 giờ sáng ngày 1 tháng 3, khi 50 tên lửa Hwasong-14 được phóng từ các bệ di động tại Kyushu và Shikoku, mỗi tên lửa dài 20 mét, nặng 100 tấn, mang đầu đạn nổ mạnh 500 kg và được dẫn đường bởi hệ thống Beidou của Trung Quốc với độ chính xác dưới 10 mét. Các tên lửa nhắm vào 15 căn cứ quân sự lớn của Đài Loan, bao gồm căn cứ không quân Ching Chuan Kang ở Đài Trung, căn cứ hải quân Tsoying ở Cao Hùng, và trung tâm chỉ huy quốc phòng ở Đài Bắc. Mỗi vụ nổ tạo ra các cột khói cao hàng trăm mét, phá hủy kho vũ khí chứa tên lửa AGM-88 HARM, sân bay với hơn 50 máy bay F-16, và các tòa nhà chỉ huy bê tông cốt thép. Tổng cộng, hơn 3.500 binh sĩ Đài Loan thiệt mạng trong hai giờ đầu, cùng với 30 xe tăng M1 Abrams và 20 xe bọc thép CM-32 bị thiêu rụi.
Tiếp theo, 150 máy bay Su-35S và 50 máy bay J-20 thực hiện các đợt không kích liên tục, sử dụng tên lửa không đối đất Kh-59MK2 và bom dẫn đường KAB-500. Các mục tiêu bao gồm 20 kho đạn dược, 10 trạm radar, và 5 trung tâm thông tin liên lạc, khiến hệ thống chỉ huy của Đài Loan bị gián đoạn hoàn toàn. Hệ thống phòng không Patriot PAC-3 của Đài Loan, dù có khả năng đánh chặn tên lửa đạn đạo, bị vô hiệu hóa bởi 30 tên lửa chống radar Kh-31P của Nga, phóng từ máy bay MiG-31BM. Kết quả là không quân Đài Loan mất hơn 40 máy bay F-16 và 10 máy bay Mirage 2000 trong các trận không chiến trên bầu trời Đài Bắc, với các phi công không thể cất cánh do sân bay bị phá hủy.
Giai đoạn thứ hai, phong tỏa hải quân, được thực hiện ngay sau không kích. 30 tàu ngầm Kilo-class của Triều Tiên, ẩn mình ở độ sâu 200 mét, sử dụng sonar MGK-400 để phát hiện và đánh chìm các tàu chiến Đài Loan. Phối hợp với 10 tàu chiến Type 055 của Trung Quốc, chúng thiết lập một vòng phong tỏa dài 300 km quanh eo biển Đài Loan, ngăn chặn mọi nỗ lực tiếp viện từ Hạm đội 7 của Mỹ hoặc hải quân Nhật Bản. Trong 12 giờ đầu, 10 tàu khu trục lớp Kidd và 15 tàu hộ tống lớp Chi Yang của Đài Loan bị đánh chìm bởi tên lửa chống hạm Oniks, mỗi tên lửa dài 8,9 mét, tốc độ Mach 2,9, mang đầu đạn 300 kg. Các tàu ngầm Kilo-class phóng thêm 50 ngư lôi Shkval, phá hủy các tàu tuần tra ven biển và tàu tiếp liệu, khiến hải quân Đài Loan mất hơn 50% năng lực tác chiến.
Giai đoạn thứ ba, đổ bộ bộ binh, bắt đầu vào 3 giờ sáng ngày 2 tháng 3, khi lực lượng đặc nhiệm Triều Tiên, do đại tá Choe Yong-min chỉ huy, đổ bộ lên bờ biển Hsinchu bằng 20 tàu đệm khí lớp Zubr do Nga cung cấp, mỗi tàu dài 57 mét, chở 500 binh sĩ và 10 xe bọc thép. Với sự hỗ trợ của 2.000 lính Spetsnaz, được trang bị kính nhìn đêm và súng trường AK-15, họ nhanh chóng chiếm giữ các nhà máy chip của TSMC và UMC, triển khai 50 kỹ sư quân sự để bảo vệ dây chuyền sản xuất chip 7nm và 5nm. Các nhà máy, với các phòng sạch rộng hàng nghìn mét vuông và máy quang khắc EUV trị giá 150 triệu USD, được bảo vệ bởi 10 hệ thống phòng không Pantsir-S1, mỗi hệ thống mang 12 tên lửa 57E6 và hai pháo 30mm, ngăn chặn mọi nỗ lực không kích từ Đài Loan. Tại Đài Bắc, 10.000 binh sĩ Triều Tiên, phối hợp với 50 máy bay không người lái Wing Loong II mang tên lửa Blue Arrow-7, tấn công các trung tâm chỉ huy, phá hủy hệ thống liên lạc vệ tinh và cáp quang của quân đội Đài Loan.
Đến ngày 4 tháng 3, quân đội Đài Loan rơi vào tình trạng hỗn loạn hoàn toàn, với các đơn vị còn lại tập trung ở Cao Hùng không thể tổ chức phản công do thiếu liên lạc, nhiên liệu, và đạn dược. Nam ra lệnh tăng cường không kích vào Cao Hùng, sử dụng 10 máy bay ném bom Tu-95MS của Nga, mỗi chiếc mang 16 bom dẫn đường KAB-500 với đầu đạn 250 kg. Các cuộc không kích phá hủy cảng Cao Hùng, nơi neo đậu hơn 20 tàu chiến, và ba kho nhiên liệu lớn, tạo ra các đám cháy kéo dài hàng km. Hải quân Đài Loan mất thêm 15 tàu chiến, bao gồm các tàu khu trục lớp Keelung và tàu hộ tống lớp Chi Yang, bị đánh chìm bởi 30 tên lửa Oniks và 20 ngư lôi Shkval. Tổng cộng, hơn 15.000 binh sĩ Đài Loan thiệt mạng hoặc mất tích, và 10.000 binh sĩ đầu hàng, được lực lượng Triều Tiên áp giải đến các trại giam tạm thời ở Okinawa, nơi họ bị giam trong các container thép dưới sự giám sát của lính Triều Tiên.
Ngày 5 tháng 3, lực lượng đặc nhiệm Triều Tiên, với sự hỗ trợ của 500 lính Spetsnaz, thực hiện một cuộc đột kích táo bạo vào phủ tổng thống ở Đài Bắc, một tòa nhà bê tông cốt thép rộng 10.000 mét vuông với các cửa kính chống đạn và hệ thống an ninh hiện đại. Dưới sự chỉ huy trực tiếp của đại tá Choe Yong-min, đội đặc nhiệm sử dụng 10 trực thăng Mi-17, mỗi chiếc chở 30 binh sĩ, để đổ bộ từ trên không. Họ phá cửa bằng lựu đạn gây choáng GSh-1 và lựu đạn khói, vô hiệu hóa lực lượng bảo vệ gồm 200 lính đặc nhiệm Đài Loan trong vòng 10 phút. Tổng thống Thái Anh Văn, đang họp khẩn với nội các trong phòng họp ngầm, bị bắt cùng với Bộ trưởng Quốc phòng, Tổng tham mưu trưởng, và 15 quan chức cấp cao khác. Họ bị áp giải bằng xe bọc thép K21 đến một căn cứ tạm thời ở Hsinchu, giam giữ trong các phòng giam thép với camera giám sát 24/7. Chính phủ Đài Loan sụp đổ hoàn toàn, và quân đội tan rã khi các đơn vị còn lại hoặc đầu hàng hoặc bỏ trốn vào các khu vực miền núi ở Nantou và Hualien.
Nam, từ trung tâm chỉ huy ở Kochi, giám sát giai đoạn cuối của chiến dịch qua màn hình vệ tinh, ánh mắt rực cháy quyết tâm. Cậu ra lệnh triển khai 20 hệ thống phòng không S-400, mỗi hệ thống mang 48 tên lửa 40N6 với tầm bắn 400 km, và 50 tổ hợp Pantsir-S1 tại Hsinchu và Đài Bắc để bảo vệ các nhà máy chip. Cảng Cao Hùng và Keelung được giao cho các đơn vị hải quân Triều Tiên và Trung Quốc quản lý, với 5 tàu chiến Type 055 và 10 tàu ngầm Kilo-class neo đậu để duy trì an ninh. Nam bổ nhiệm cố vấn kinh tế Ri Jong-ho làm quản lý tạm thời của “Khu vực Kiểm soát Hsinchu,” với nhiệm vụ tích hợp các nhà máy TSMC và UMC vào chuỗi cung ứng của Triều Tiên. Ri Jong-ho, dẫn đầu một đội gồm 100 kỹ sư từ Busan và 50 chuyên gia từ Takamatsu, bắt đầu đánh giá dây chuyền sản xuất chip, kiểm tra từng máy quang khắc EUV, lò phản ứng plasma, và hệ thống kiểm tra wafer. Họ lập kế hoạch duy trì sản xuất chip 7nm cho các thiết bị quân sự như tên lửa dẫn đường và chip 5nm cho các sản phẩm dân sự như điện thoại thông minh và máy tính, đảm bảo Triều Tiên kiểm soát chuỗi cung ứng công nghệ toàn cầu.
Nam ra lệnh thành lập một đội ngũ 200 chuyên gia công nghệ để chuyển giao công nghệ chip từ Hsinchu sang các nhà máy ở Busan và Takamatsu, với mục tiêu xây dựng các dây chuyền sản xuất chip nội địa trong vòng hai năm. Cậu yêu cầu tướng Kim Hyok-chol củng cố lực lượng tại Đài Loan bằng cách triển khai thêm 30.000 binh sĩ từ Kyushu, 50 bệ phóng Hwasong-14, và 20 hệ thống radar AESA để giám sát không phận và vùng biển lân cận. Các pháo đài phòng thủ dọc bờ biển Đài Loan được xây dựng với bê tông cốt thép dày 1,5 mét, trang bị pháo tự hành Koksan 170mm và tên lửa chống hạm YJ-18. Trong một cuộc họp trực tuyến với các chỉ huy, Nam, đứng trước lá cờ Triều Tiên, nhấn mạnh: “Đài Loan là bước ngoặt chiến lược của chúng ta. Kiểm soát công nghệ chip không chỉ mang lại sức mạnh kinh tế, mà còn khẳng định vị thế siêu cường của Triều Tiên. Chuẩn bị ngay kế hoạch tấn công đảo Honshu, nhắm vào Osaka, Nagoya, và Yokohama, để duy trì áp lực lên Nhật Bản và làm suy yếu liên minh Mỹ-Nhật.” Cậu ra lệnh tăng cường huấn luyện lực lượng đặc nhiệm và tích trữ đạn dược, sẵn sàng cho các chiến dịch tiếp theo trong bối cảnh thế chiến ngày càng khốc liệt.