Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 71: Hiến kế
Ngày 10 tháng 2 năm 2018, tại trung tâm thành phố Kochi, thủ phủ của đảo Shikoku, một buổi lễ hoành tráng được tổ chức để công bố sắc lệnh sáp nhập đảo này vào Cộng hòa Nhân dân Triều Tiên. Quảng trường trung tâm Kochi, từng là nơi tổ chức các lễ hội hoa anh đào truyền thống của Nhật Bản, giờ đây được biến đổi thành một không gian chính trị rực rỡ. Hàng trăm lá cờ đỏ sao vàng của Triều Tiên tung bay trong cơn gió lạnh mùa đông, xen kẽ với các biểu ngữ tuyên truyền in chữ Hàn và Nhật, như “Shikoku – Tỉnh Mới Của Triều Tiên,” “Thống Nhất Dưới Ánh Sáng Juche,” và “Người Dân Shikoku: Chào Mừng Tự Do.” Những dải ruy băng đỏ dài hàng mét được treo từ các cột đèn đến các tòa nhà bê tông xung quanh, tạo nên một khung cảnh vừa lễ hội vừa uy nghiêm.
Hơn 5.000 binh sĩ Triều Tiên, trong đồng phục màu xanh ô liu được may mới, đứng thành từng hàng ngay ngắn, tay cầm súng trường Type 88, ánh thép lấp lánh dưới ánh nắng nhạt của buổi sáng tháng Hai. Hai mươi chiếc xe tăng K2 Black Panther, nhập khẩu từ Hàn Quốc trước khi thống nhất bán đảo, diễu hành chậm rãi qua các con đường lát đá granite, tiếng động cơ gầm vang làm rung chuyển mặt đất. Phía sau là các khẩu pháo tự hành Koksan, sơn màu xám bạc, mỗi khẩu được trang bị nòng pháo 170mm, biểu tượng cho sức mạnh quân sự của Triều Tiên. Trên bầu trời, ba chiếc Su-35 do Nga cung cấp bay qua trong đội hình chữ V hoàn hảo, để lại những vệt khói trắng dài, như một dấu ấn chiến thắng trước liên minh Nhật-Đài và Mỹ.
Nam, đứng trên khán đài gỗ được dựng tạm nhưng trang trí công phu, mặc bộ quân phục đen may đo cẩn thận bởi các thợ may hàng đầu ở Bình Nhưỡng. Ngực trái cậu đeo huy hiệu vàng hình ngôi sao năm cánh của Hội đồng Cách mạng Nhân Dân, lấp lánh như một lời tuyên bố quyền lực. Mái tóc đen được chải gọn gàng, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám đông, từ các binh sĩ đến các quan chức cấp cao đứng hai bên, bao gồm tướng Kim Hyok-chol, thống đốc quân sự mới của Tỉnh Shikoku, cố vấn kinh tế Ri Jong-ho, và đại tá Choe Yong-min, người hùng của chiến dịch chiếm đóng Kyushu. Phía sau khán đài, một màn hình LED khổng lồ, rộng 20 mét, phát trực tiếp bài phát biểu của Nam cho toàn thế giới, từ Seoul đến Moscow, Bắc Kinh đến Kuala Lumpur, với phụ đề bằng tiếng Anh, Trung, và Nga.
Trong bài phát biểu, Nam, giọng trầm vang qua hệ thống loa hiện đại, tuyên bố: “Hôm nay, ngày 10 tháng 2 năm 2018, Shikoku chính thức trở thành một phần không thể tách rời của Cộng hòa Nhân dân Triều Tiên. Chúng tôi đã giải phóng hòn đảo này khỏi ách thống trị của đế quốc Nhật Bản, mang lại tự do, công lý, và thịnh vượng cho người dân. Bất kỳ kẻ thù nào, từ Nhật Bản, Đài Loan, hay Mỹ, dám thách thức quyền kiểm soát của chúng tôi sẽ phải đối mặt với sức mạnh hủy diệt của quân đội Triều Tiên và các đồng minh Nga, Trung Quốc.” Đám đông binh sĩ và quan chức vỗ tay vang dội, tiếng hô “Thống nhất! Thống nhất!” vang khắp quảng trường, hòa lẫn với tiếng nhạc quân hành hùng tráng. Người dân địa phương, đứng phía sau hàng rào thép được canh gác bởi lực lượng an ninh, im lặng quan sát, một số ánh mắt lộ vẻ e dè, số khác tò mò về tương lai dưới sự cai quản của Triều Tiên.
Sau lễ công bố, Nam ra lệnh quốc hữu hóa hơn 50 nhà máy công nghiệp lớn tại Shikoku, bao gồm nhà máy sản xuất ô tô của Mitsubishi tại Takamatsu, nhà máy đóng tàu ở Marugame, và các dây chuyền sản xuất linh kiện điện tử ở Matsuyama. Những cơ sở này, với tổng giá trị tài sản ước tính hơn 30 tỷ USD, được chuyển đổi để phục vụ chiến tranh và phát triển kinh tế. Nam chỉ đạo Ri Jong-ho lập kế hoạch tích hợp các nhà máy vào chuỗi cung ứng của đặc khu kinh tế Busan, nơi đang sản xuất điện thoại thông minh, thiết bị quân sự như radar, và hàng tiêu dùng như TV màn hình phẳng. Các kỹ sư Nga, mặc áo khoác xanh đậm với phù hiệu Rostec, được cử đến để nâng cấp dây chuyền sản xuất, cài đặt phần mềm tự động hóa mới và bảo trì các máy móc công nghệ cao.
Để củng cố liên minh chiến lược, Nam tổ chức một cuộc gọi video mã hóa từ phòng chỉ huy tại Kochi với Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình. Phòng chỉ huy, được thiết kế với các bức tường cách âm, bàn điều khiển tích hợp màn hình cảm ứng, và bản đồ 3D của khu vực Thái Bình Dương, có một lá cờ Triều Tiên lớn treo ở trung tâm. Nam, ngồi trên ghế bọc da đen, đề xuất: “Thưa Chủ tịch Tập, tôi cam kết chia sẻ 30% lợi nhuận từ các nhà máy Shikoku để đổi lấy sự hỗ trợ quân sự tiếp tục, bao gồm tàu chiến Type 055 và tên lửa DF-21D. Chúng ta cần duy trì lợi thế trước liên minh Nhật-Đài.” Tập Cận Bình, xuất hiện trên màn hình từ văn phòng tại Bắc Kinh, trong bộ vest đen với cà vạt đỏ, gật đầu: “Chủ tịch Nam, Trung Quốc đánh giá cao sự hợp tác của ngài. Chúng ta sẽ cùng làm suy yếu liên minh Nhật-Đài và Mỹ. Tôi sẽ ra lệnh triển khai thêm hai tàu Type 055 đến Kyushu.” Nga, đồng minh then chốt, gửi thêm sáu chiếc Su-57 đến căn cứ không quân Kumamoto ở Kyushu, cùng với 50 kỹ sư để bảo trì hệ thống phòng không S-400 tại Shikoku, đảm bảo Triều Tiên duy trì lợi thế trong cuộc thế chiến khốc liệt.
Ngày 12 tháng 2, Nam quyết định mời Maria Sharapova, hiện đang cư trú tại một căn penthouse sang trọng ở Gangnam, Busan, dưới sự bảo vệ chặt chẽ của Triều Tiên, đến tham quan các nhà máy chiếm được tại Shikoku. Ý định của cậu là chuyển giao một số cơ sở sản xuất linh kiện điện tử cho cô, nhằm mở rộng thương hiệu Sugarpova vào lĩnh vực công nghệ cao, đồng thời củng cố các dự án đầu tư khác của Maria như Therabody (thiết bị massage thông minh) và Tonal (máy tập gym tích hợp AI). Ngoài ra, chuyến đi này là cơ hội để Nam củng cố mối quan hệ cá nhân và kinh doanh với Maria, người đã trở thành một nhân vật quan trọng trong chiến lược kinh tế của cậu.
Nam ra lệnh cho đội an ninh chuẩn bị một chiếc máy bay Il-76 được cải tiến, với nội thất bọc da nâu đậm, ghế ngồi bọc nhung êm ái, và một quầy bar nhỏ phục vụ rượu vang Bordeaux, whisky Macallan 18 năm, và soju cao cấp của Triều Tiên. Máy bay được trang bị hệ thống liên lạc mã hóa và cửa sổ chống đạn, đảm bảo an toàn tối đa. Maria nhận được tin nhắn mã hóa từ Nam qua một ứng dụng bảo mật: “Cô Sharapova, tôi mong được gặp cô tại Shikoku. Chúng ta sẽ cùng biến vùng đất này thành trung tâm công nghệ mới. Máy bay sẽ đón cô tại Gimhae lúc 8 giờ sáng.” Maria, đọc tin nhắn trong phòng khách penthouse, ánh sáng từ cửa sổ lớn chiếu lên khuôn mặt cô, mỉm cười và bắt đầu chuẩn bị.
Cô chọn một bộ suit công sở màu xanh navy, được may đo bởi một nhà thiết kế Ý tại Milan, ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng cao 1m88 và đường cong hoàn hảo. Bộ suit gồm áo blazer với cổ chữ V sâu, lộ một phần áo sơ mi lụa trắng bó sát, và quần tây ống suông, dài đến mắt cá chân. Cô kết hợp với đôi giày cao gót đen bằng da lộn của Louboutin, đế đỏ đặc trưng, một chiếc khăn lụa trắng Hermès quàng quanh cổ, và đeo kính râm Ray-Ban Wayfarer để tăng vẻ sang trọng. Mái tóc vàng óng được buộc cao thành búi gọn gàng, để lộ gáy thon và đôi khuyên tai kim cương nhỏ lấp lánh. Cô mang theo một chiếc túi xách Chanel màu đen, chứa cuốn sổ tay da, bút Montblanc, và điện thoại để ghi chú các chi tiết kinh doanh. Trước khi rời penthouse, Maria kiểm tra gương, đảm bảo mọi thứ hoàn hảo, rồi bước ra xe bọc thép chờ sẵn để đến sân bay quốc tế Gimhae.
Khi máy bay hạ cánh tại sân bay Takamatsu, Maria bước xuống cầu thang, ánh nắng chiếu lên bộ suit, làm nổi bật vẻ ngoài thanh lịch nhưng quyến rũ. Đội vệ binh Triều Tiên, mặc đồng phục đen với phù hiệu ngôi sao đỏ, hộ tống cô đến một chiếc limousine bọc thép Mercedes-Maybach S600, sơn màu đen bóng, cửa sổ chống đạn dày 5cm. Nam, chờ sẵn tại sân bay, mặc bộ vest đen được may đo với huy hiệu vàng của Hội đồng Cách mạng Nhân Dân, mỉm cười chào đón: “Cô Sharapova, chào mừng đến với Tỉnh Shikoku, vùng đất mới của Triều Tiên. Tôi muốn cô thấy tiềm năng kinh tế và chiến lược của nó.” Maria, bỏ kính râm, bắt tay Nam, ánh mắt xanh biếc lấp lánh: “Chủ tịch Nam, tôi rất vinh dự được ngài mời. Shikoku là minh chứng cho tầm nhìn và sức mạnh của ngài.” Họ lên limousine, di chuyển qua những con đường mới được sửa chữa sau chiến tranh, hai bên là những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài, xen lẫn các nhà máy công nghiệp hiện đại và những ngôi đền Shinto cổ kính, giờ treo cờ Triều Tiên, tạo nên sự tương phản kỳ lạ giữa truyền thống và hiện đại.
Trong xe, Nam giải thích chi tiết: “Cô Sharapova, chúng tôi đã chiếm được hơn 50 nhà máy tại Shikoku, từ sản xuất ô tô của Mitsubishi đến linh kiện điện tử cho điện thoại và TV. Tôi muốn tặng cô một nhà máy sản xuất vi mạch tại Takamatsu để mở rộng Sugarpova sang lĩnh vực công nghệ, như thiết bị IoT, máy massage thông minh của Therabody, hoặc máy tập gym AI của Tonal. Đây sẽ là bước ngoặt cho thương hiệu của cô.” Maria, ngồi cạnh Nam trên ghế da mềm mại, ánh mắt sáng lên, tay nắm chặt tay cậu: “Chủ tịch Nam, đây là cơ hội không thể tin được. Sugarpova có thể hợp tác với Therabody và Tonal để sản xuất thiết bị thông minh ngay tại đây. Tôi sẽ mang đội ngũ kỹ sư từ Mỹ, Anh, và Đức đến để thiết lập dây chuyền. Tôi không biết phải báo đáp ngài thế nào.” Nam mỉm cười, ánh mắt ẩn ý: “Cô Sharapova, sự hiện diện của cô đã là món quà lớn nhất.”
Tại nhà máy sản xuất linh kiện điện tử lớn nhất ở Takamatsu, từng thuộc sở hữu của một tập đoàn Nhật Bản, Nam dẫn Maria qua các khu vực sản xuất rộng lớn, trải dài hơn 100.000 mét vuông. Nhà máy được chia thành ba khu chính: khu sản xuất vi mạch, khu lắp ráp màn hình OLED, và khu kiểm tra chất lượng. Không khí trong nhà máy thoảng mùi kim loại nóng chảy, dầu máy công nghiệp, và nhựa mới, hòa quyện với tiếng rì rì liên tục của các dây chuyền tự động hóa hiện đại. Các công nhân Triều Tiên, mặc đồng phục xanh dương với phù hiệu ngôi sao đỏ trên ngực, vận hành các máy ép vi mạch và robot lắp ráp dưới sự giám sát của kỹ sư Nga, những người mặc áo khoác xanh đậm với logo Rostec, tay cầm máy tính bảng để theo dõi dữ liệu sản xuất theo thời gian thực.
Khu sản xuất vi mạch, rộng 30.000 mét vuông, được trang bị các máy photolithography tối tân, sử dụng công nghệ 7nm để sản xuất chip cho điện thoại thông minh, máy tính, và thiết bị quân sự. Những tấm wafer silicon, mỏng như tờ giấy, được xử lý qua các bể hóa chất và lò nung, tạo ra các vi mạch nhỏ hơn đầu bút chì nhưng có sức mạnh tính toán vượt trội. Nam, chỉ vào một máy ép vi mạch lớn, giải thích: “Cô Sharapova, dây chuyền này có thể sản xuất 10 triệu vi mạch mỗi tháng, đủ để cung cấp cho hàng triệu thiết bị trên toàn cầu. Nếu cô tiếp quản, nhà máy này có thể sản xuất chip cho máy massage Therabody, tích hợp cảm biến đo nhịp tim, hoặc cho máy tập gym Tonal với màn hình cảm ứng AI. Chúng tôi đã nhập công nghệ từ Nga để đảm bảo hiệu suất tối đa.” Maria, chăm chú lắng nghe, ghi chú trên cuốn sổ tay da đen bằng bút Montblanc, nét chữ thanh thoát nhưng sắc nét. Cô hỏi: “Chủ tịch Nam, nhà máy này có thể tích hợp với các đối tác như Qualcomm, Samsung, hoặc thậm chí TSMC không? Chúng tôi có thể sản xuất chip tùy chỉnh cho các thiết bị thể dục thông minh.” Nam gật đầu, ánh mắt tự tin: “Hoàn toàn có thể. Nga đã cung cấp phần mềm thiết kế chip và kỹ sư để hỗ trợ. Cô có thể liên kết với bất kỳ đối tác toàn cầu nào, và Triều Tiên sẽ đảm bảo nguồn cung nguyên liệu thô như silicon và gallium.”
Khu lắp ráp màn hình OLED, cách đó vài trăm mét, là một không gian sáng sủa hơn, với ánh sáng trắng từ đèn LED chiếu lên các tấm kính lớn, nơi các robot chính xác lắp ráp màn hình cho TV và điện thoại. Các công nhân, đeo găng tay trắng và khẩu trang, kiểm tra từng tấm kính để đảm bảo không có vết xước hay lỗi kỹ thuật. Nam chỉ vào một màn hình OLED 65 inch đang được thử nghiệm, hiển thị hình ảnh núi Paektu rực rỡ: “Cô Sharapova, công nghệ này có thể được sử dụng để sản xuất màn hình cho Tonal, mang lại trải nghiệm tập luyện trực quan hơn.” Maria, ánh mắt sáng lên, gật đầu: “Tôi có thể hình dung một máy Tonal với màn hình OLED 4K, tích hợp hướng dẫn tập luyện AI. Đây sẽ là cách mạng trong ngành thể dục.”
Khu kiểm tra chất lượng, ở cuối nhà máy, là nơi các kỹ sư Nga và Triều Tiên sử dụng máy đo quang phổ và kính hiển vi điện tử để kiểm tra từng vi mạch và màn hình. Mùi hóa chất nhẹ thoảng trong không khí, hòa lẫn với tiếng bip của máy quét lỗi. Maria, đi bên cạnh Nam, đặt câu hỏi chi tiết: “Chủ tịch Nam, tỷ lệ lỗi của dây chuyền này là bao nhiêu? Và chúng ta có thể xuất khẩu sản phẩm sang châu Âu hoặc Mỹ không, trong bối cảnh chiến tranh?” Nam, ấn tượng với sự nhạy bén kinh doanh của cô, đáp: “Tỷ lệ lỗi dưới 0.01%, nhờ công nghệ Nga. Về xuất khẩu, chúng tôi sẽ sử dụng các tuyến thương mại qua Nga và Trung Quốc để tránh cấm vận của Mỹ. Cô có thể bán sản phẩm dưới thương hiệu Sugarpova hoặc Therabody mà không gặp trở ngại.”
Khi cả hai đi qua khu vực lưu trữ, nơi các thùng hàng thép chất cao đến trần nhà, tạo thành một hành lang kín đáo, Maria bất ngờ dừng lại. Cô quay sang Nam, ánh mắt xanh biếc lấp lánh dục vọng, môi khẽ mỉm cười táo bạo. Cô kéo cậu vào sau một dãy thùng hàng, nơi ánh sáng từ đèn huỳnh quang mờ nhạt chỉ đủ chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật làn da trắng mịn, đôi môi đỏ hồng, và đường cong hoàn hảo của cơ thể. Không gian kín đáo, với những thùng hàng thép lạnh giá bao quanh, tạo cảm giác vừa nguy hiểm vừa kích thích. Maria thì thầm: “Chủ tịch Nam, ngài đã cho tôi quá nhiều. Bây giờ, để tôi cảm ơn ngài.” Cô quỳ xuống, cởi khóa quần Nam bằng những ngón tay thon dài, móng tay sơn đỏ bóng. Cô kích thích dương vật cậu bằng miệng, lưỡi cô lướt nhẹ nhàng, lúc chậm rãi, lúc nhanh dần, với kỹ thuật điêu luyện, như thể cô đang kiểm soát từng nhịp thở của Nam. Mùi nước hoa Chanel No. 5 của cô hòa lẫn với không khí nhà máy, tạo nên một sự tương phản đầy kích thích.
Nam, bị cuốn vào khoảnh khắc, nắm chặt mái tóc vàng của Maria, cảm nhận từng sợi tóc mềm mại trượt qua kẽ tay. Cơ thể cậu căng lên, hơi thở dồn dập, khi Maria tăng nhịp độ, đôi môi cô bao quanh dương vật, tạo cảm giác ấm áp và mãnh liệt. Nam đạt cực khoái, xuất tinh đầy miệng Maria, và cô nuốt trọn, ngẩng lên với nụ cười táo bạo, ánh mắt như thách thức: “Chủ tịch Nam, ngài có thích món quà này không?” Nam, thở hổn hển, kéo cô đứng dậy, hôn cô đắm đuối, môi cậu lướt qua môi cô, cảm nhận vị ngọt nhẹ của son môi và hơi ấm từ miệng cô. “Cô Sharapova, cô luôn biết cách làm tôi mất kiểm soát,” cậu thì thầm, tay lướt xuống cởi áo khoác suit của cô, để lộ áo sơ mi lụa trắng bó sát, ôm lấy ngực cô qua lớp áo lót ren đen.
Maria, đáp lại, cởi cúc áo sơ mi, để lộ làn da trắng mịn và đường cong ngực đầy đặn. Cô cởi quần tây, để lộ quần lót ren đen đồng bộ, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Nam. Nam, không kìm nén, kéo cô áp sát, tay mơn trớn ngực cô, ngón tay lướt qua đầu ti qua lớp ren, khiến Maria rên khẽ, cơ thể cô run lên vì khoái cảm. Cậu cởi quần lót của cô, lướt tay xuống vùng âm đạo, kích thích nhẹ nhàng, cảm nhận sự ẩm ướt và hơi ấm từ cơ thể cô. Maria, thở dồn dập, bám chặt vào thùng hàng thép, móng tay cào nhẹ lên bề mặt kim loại, tạo ra những âm thanh nhỏ trong không gian tĩnh lặng.
Nam, ánh mắt cháy bỏng, nâng một chân Maria lên, tựa vào thùng hàng, và nhấn dương vật vào lồn cô, từng cú thúc chậm rãi nhưng sâu, khiến cô rên khe khẽ, cố kìm nén để không gây tiếng động lớn. Cơ thể Maria hòa nhịp với Nam, hông cô chuyển động nhịp nhàng, đôi tay ôm chặt vai cậu, móng tay bấm nhẹ vào da qua lớp áo vest. Họ quan hệ trong không gian kín đáo, ánh sáng mờ ảo từ đèn huỳnh quang chiếu lên cơ thể họ, làm nổi bật mồ hôi lấp lánh trên trán Maria và ánh mắt đắm đuối của Nam. Maria, giọng run rẩy, thì thầm: “Nam, anh thật sự… làm tôi điên mất.” Nam mỉm cười, tăng nhịp độ, tay siết chặt hông cô, cảm nhận sự mềm mại và sức sống từ cơ thể cô.
Trong lúc quan hệ, Maria, thở hổn hển, ngực phập phồng qua lớp áo lót, hỏi: “Chủ tịch Nam, kế hoạch tiếp theo của ngài là gì? Sau Shikoku, ngài muốn chinh phục đâu?” Nam, vẫn giữ nhịp, tay vuốt ve đùi cô, đáp: “Tôi định tiến đánh Honshu, trung tâm kinh tế và chính trị của Nhật Bản. Tokyo là trái tim tài chính, với các ngân hàng và sàn giao dịch chứng khoán. Osaka là trung tâm công nghiệp, với các tập đoàn như Panasonic, Sharp, và Toyota. Nếu kiểm soát được Honshu, Triều Tiên sẽ nắm giữ nền kinh tế Đông Á, đủ sức thách thức cả Mỹ.” Maria, ánh mắt sắc sảo dù đang chìm trong khoái cảm, khuyên: “Nam, Honshu là một mục tiêu quá khó. Nhật Bản có Lực lượng Phòng vệ JSDF, được Mỹ hỗ trợ bằng tàu sân bay và máy bay F-35. Ngài nên tấn công Đài Loan trước khi Trung Quốc ra tay. Các nhà máy sản xuất chip của họ, như TSMC ở Hsinchu và MediaTek ở Tainan, là chìa khóa kiểm soát công nghệ toàn cầu. TSMC sản xuất hơn 50% chip thế giới, cung cấp cho Apple, Qualcomm, Nvidia, và cả thiết bị quân sự. Nếu Triều Tiên sở hữu chúng, ngài sẽ có lợi thế kinh tế và quân sự vượt trội, đủ để đe dọa cả Mỹ và Nhật Bản.”
Nam, ấn tượng với sự nhạy bén chiến lược của Maria, dừng lại một giây, nhìn thẳng vào mắt cô qua ánh sáng mờ ảo, tay vẫn ôm chặt hông cô: “Cô nói đúng, Sharapova. Đài Loan sẽ là bước đi tiếp theo. TSMC và MediaTek phải thuộc về Triều Tiên trước khi Mỹ hoặc Nhật Bản can thiệp. Tôi sẽ phối hợp với Trung Quốc để sử dụng tàu chiến Type 055 và tên lửa DF-21D, đồng thời yêu cầu Nga cung cấp thêm Su-57 và tình báo vệ tinh để lập kế hoạch chính xác.” Maria, mỉm cười, cơ thể vẫn hòa nhịp với cậu, thì thầm: “Nam, anh là một thiên tài chiến lược. Nhưng ngay bây giờ, hãy tập trung vào… tôi.” Cô kéo cậu vào một nụ hôn sâu, lưỡi cô quấn lấy lưỡi cậu, tạo cảm giác mãnh liệt hơn.
Họ tiếp tục quan hệ, Nam tăng nhịp độ, từng cú thúc sâu và mạnh mẽ, khiến Maria rên to hơn, nhưng cô cắn môi để kìm nén, ánh mắt mơ màng. Nam, tay lướt qua ngực cô, kích thích đầu ti, khiến cô run lên vì khoái cảm. Họ đạt cực khoái cùng lúc, cơ thể Maria căng lên, hơi thở dồn dập, tay bám chặt vào thùng hàng, móng tay để lại những vết xước nhỏ trên kim loại. Nam, cảm nhận sự ấm áp và chặt chẽ từ lồn cô, xuất tinh, khiến cả hai chìm trong khoái cảm mãnh liệt. Maria, thở hổn hển, tựa đầu vào vai Nam, mồ hôi lấp lánh trên trán, thì thầm: “Nam, anh thật sự… không ai sánh được.”
Không dừng lại, Nam xoay Maria lại, để cô tựa vào thùng hàng, lưng cong nhẹ, cơ thể cô hoàn toàn phô bày trước cậu. Cậu quan hệ từ phía sau, tay siết chặt hông cô, cảm nhận đường cong hoàn hảo và làn da mềm mại. Maria, ánh mắt nhìn qua vai, mỉm cười táo bạo, đáp lại từng nhịp, hông cô chuyển động nhịp nhàng, như một vũ điệu đầy dục vọng. Nam, tay lướt lên ngực cô, tiếp tục kích thích đầu ti, khiến cô rên khe khẽ, cơ thể run lên vì khoái cảm. Họ quan hệ thêm lần nữa, mỗi cú thúc của Nam khiến Maria đạt cực khoái, tiếng thở dồn dập của cô hòa lẫn với tiếng rì rì của máy móc xa xa trong nhà máy. Sau lần cực khoái thứ ba, cả hai dừng lại, thở hổn hển, mồ hôi thấm đẫm cơ thể, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt Maria, làm nổi bật đôi má hồng và ánh mắt thỏa mãn.
Maria, chỉnh trang quần áo, vuốt lại mái tóc vàng, cài cúc áo sơ mi, và mỉm cười: “Chủ tịch Nam, tôi luôn thích làm việc với ngài, cả trong kinh doanh lẫn… thế này. Anh làm mọi thứ trở nên quá kích thích.” Nam, kéo khóa quần, đáp với ánh mắt ẩn ý: “Cô Sharapova, cô là đối tác hoàn hảo. Chúng ta sẽ còn nhiều dự án cùng nhau, cả ở Shikoku và Đài Loan. Cô đã truyền cảm hứng cho tôi, cả về chiến lược lẫn… dục vọng.” Maria cười khẽ, vuốt nhẹ tay lên ngực Nam qua lớp vest: “Nam, hãy giữ sức mạnh này cho Đài Loan. Tôi muốn thấy ngài chinh phục cả thế giới.”
Họ rời góc khuất, quay lại khu vực sản xuất như chưa có gì xảy ra, ánh sáng trắng từ đèn LED của nhà máy chiếu lên khuôn mặt họ, làm nổi bật nụ cười tự tin của Maria và ánh mắt quyết đoán của Nam. Maria, cầm cuốn sổ tay da đen, tiếp tục ghi chú chi tiết về các dây chuyền sản xuất, từ thông số kỹ thuật của máy ép vi mạch 7nm đến quy trình kiểm tra chất lượng màn hình OLED. Cô thảo luận với Nam về việc đưa đội ngũ kỹ sư từ Mỹ, Anh, và Đức đến Shikoku để thiết lập dây chuyền sản xuất thiết bị thể dục thông minh, như máy massage Therabody tích hợp cảm biến nhịp tim hoặc máy tập gym Tonal với màn hình OLED 4K tích hợp AI. Cô nói: “Chủ tịch Nam, nếu chúng ta sản xuất máy Tonal tại đây, với màn hình OLED và chip 7nm, chúng tôi có thể chiếm lĩnh thị trường thiết bị thể dục toàn cầu, ngay cả trong bối cảnh chiến tranh.” Nam gật đầu: “Cô Sharapova, tôi sẽ cung cấp mọi nguồn lực cần thiết, từ nguyên liệu thô đến kỹ sư Nga. Cô chỉ cần đưa đội ngũ của mình đến.”
Nam ra lệnh cho đội kỹ thuật viên tại Takamatsu cung cấp mọi hỗ trợ, từ tài liệu kỹ thuật, bản vẽ thiết kế, đến nhân lực và thiết bị. Một kỹ sư Nga, tên Ivan Petrov, bước đến, mang theo một laptop chứa phần mềm thiết kế chip mới nhất, nói với Maria bằng tiếng Anh: “Cô Sharapova, chúng tôi có thể tùy chỉnh dây chuyền để sản xuất chip cho thiết bị thể dục. Chỉ cần cô cung cấp thông số, chúng tôi sẽ hoàn thành trong hai tuần.” Maria, ấn tượng, gật đầu: “Cảm ơn, Ivan. Tôi sẽ gửi đội ngũ từ Therabody đến ngay tuần sau.”
Trước khi rời nhà máy, Nam gọi điện qua đường dây mã hóa cho cố vấn Ri Jong-ho, đang ở văn phòng tại Nhà Xanh, Seoul. Trong văn phòng chỉ huy tạm thời tại Takamatsu, với các màn hình hiển thị bản đồ chiến thuật của Đài Loan, Nam ra lệnh: “Ri Jong-ho, chuẩn bị một kế hoạch chi tiết để tấn công Đài Loan, nhắm vào các khu công nghiệp chip ở Hsinchu và Tainan. TSMC và MediaTek là ưu tiên hàng đầu, vì chúng kiểm soát hơn 50% thị trường chip toàn cầu. Phối hợp với Trung Quốc để sử dụng tàu chiến Type 055 và tên lửa DF-21D, đồng thời yêu cầu Nga cung cấp thêm sáu chiếc Su-57, 20 máy bay không người lái, và tình báo vệ tinh để xác định vị trí các nhà máy. Kế hoạch phải hoàn thành trong 48 giờ.” Ri Jong-ho, giọng nghiêm túc qua loa, xác nhận: “Thưa Chủ tịch, tôi sẽ triệu tập đội tình báo và tham mưu quân sự ngay lập tức. Kế hoạch sẽ được trình lên ngài đúng hạn.”
Maria và Nam rời nhà máy trên chiếc limousine bọc thép, di chuyển qua những con đường ngập ánh hoàng hôn của Takamatsu, nơi bầu trời chuyển sắc cam rực rỡ, phản chiếu trên các cánh đồng lúa xanh mướt và mặt biển lấp lánh. Maria, ngồi cạnh Nam trên ghế da, nắm tay cậu, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy quyết tâm: “Chủ tịch Nam, tôi tin ngài sẽ làm nên lịch sử. Đài Loan sẽ là bước ngoặt, và tôi muốn là một phần của nó.” Nam gật đầu, ánh mắt hướng ra cửa sổ, nơi những ngôi đền Shinto cổ kính đứng lặng lẽ bên cạnh các nhà máy hiện đại, lòng cậu tràn đầy quyết tâm chinh phục Đài Loan và củng cố đế chế của mình trong cuộc thế chiến khốc liệt.