Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 125
- Home
- Dục Vọng và Quyền Lực
- Chương 125 - Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Châu Á - Thái Bình Dương
Ngày 10 tháng 7 năm 2019, ánh nắng mùa hè rực rỡ phủ xuống quảng trường Kim Il-sung ở Bình Nhưỡng, thủ đô của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, nơi hàng chục ngàn người dân tụ tập trong không khí hân hoan và phấn khích. Quảng trường rộng lớn, được lát đá granite đen bóng, lấp lánh dưới ánh mặt trời, được trang trí bằng những dải lụa đỏ dài hàng trăm mét, bay phấp phới trong làn gió nhẹ. Những lá cờ đỏ rực với ngôi sao vàng năm cánh của Đại Đông Á tung bay khắp nơi, xen kẽ với cờ của Cộng hòa Alaska – một con đại bàng trắng giang cánh trên nền xanh dương đậm, tượng trưng cho sự tự do và sức mạnh – và cờ của California Tự Do – hình con gấu nâu hùng dũng bên một ngôi sao đỏ trên nền trắng, biểu tượng của tinh thần nổi dậy. Ở trung tâm quảng trường, một sân khấu khổng lồ được dựng lên, phủ vải lụa đỏ thắm, thêu hoa văn rồng phượng tinh xảo. Trên sân khấu, biểu tượng của Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Châu Á – Thái Bình Dương được khắc nổi: một vòng tròn gồm mười hai ngôi sao vàng lấp lánh trên nền xanh thẳm, tượng trưng cho sự thống nhất từ bán đảo Triều Tiên, qua các đảo Nhật Bản, đến bờ Tây nước Mỹ.
Nam, Lãnh tụ Tối cao của Đại Đông Á, bước lên sân khấu với dáng vẻ uy nghi, trong bộ vest đen may đo hoàn hảo, được may từ lụa Ý cao cấp, ôm sát cơ thể rắn chắc. Huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân bằng vàng ròng, khắc hình ngôi sao năm cánh, lấp lánh trên ngực áo, phản chiếu ánh nắng như một tuyên ngôn quyền lực. Mái tóc đen của Nam được chải gọn gàng, đôi mắt sắc bén quét qua đám đông, từ các quan chức cấp cao trong quân phục thêu chỉ vàng, đến các nhà ngoại giao trong vest và váy dạ hội, và hàng ngàn người dân vẫy cờ, hô vang khẩu hiệu: “Liên bang muôn năm!” Đứng bên cạnh Nam là Kim Keon-hee, Đệ tam phu nhân, trong bộ hanbok vàng rực rỡ, thêu hoa mẫu đơn đỏ và lá xanh bằng chỉ tơ, lấp lánh dưới ánh sáng. Mái tóc đen óng của cô được búi cao bằng một chiếc trâm ngọc trai tinh xảo, toát lên vẻ quý phái của một đệ nhất phu nhân, nhưng ánh mắt cô thoáng lo lắng, như thể bị ám ảnh bởi những tin đồn về mối quan hệ giữa Nam và Reimi Tsutsumi. Đôi môi cô, tô son đỏ thắm, mím chặt, che giấu sự bất an trong lòng.
Nam nắm micro, giọng nói trầm vang, mạnh mẽ như một cơn sóng, vang vọng khắp quảng trường: “Hôm nay, chúng ta khắc dấu một cột mốc lịch sử. Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Châu Á – Thái Bình Dương, hợp nhất Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, Cộng hòa Alaska, và California Tự Do, chính thức ra đời, với thủ đô là Bình Nhưỡng – trái tim của cách mạng nhân dân. Liên bang này không chỉ là một liên minh quân sự, mà là một bức tường thép, bảo vệ chúng ta trước tham vọng bá quyền của Mỹ, củng cố an ninh, kinh tế, và sự đoàn kết trong bối cảnh Thế chiến III đang leo thang đến đỉnh điểm.” Đám đông bùng nổ trong tiếng vỗ tay, tiếng hô vang dội, và pháo hoa rực rỡ nổ trên bầu trời, vẽ nên những vệt sáng đỏ, vàng, xanh, như một bức tranh khổng lồ tôn vinh sự thống nhất.
Tổng thống Alaska, ông Edward Callahan, một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc phơ, khuôn mặt khắc khổ nhưng ánh mắt sáng ngời, bước lên sân khấu. Ông mặc bộ vest xám đậm, đeo huy hiệu đại bàng Alaska, bắt tay Nam với sự kính trọng: “Chủ tịch Nam, Alaska cảm ơn sự hỗ trợ vô giá của ngài, từ những lô robot chiến đấu tiên tiến đến khí tài quân sự hiện đại cho California Tự Do. Liên bang này là ánh sáng hy vọng, là tương lai của sự độc lập.” Đại diện California Tự Do, bà Elena Martinez, một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, mái tóc nâu buộc gọn, ánh mắt quyết liệt như một chiến binh, bước đến bên Nam. Trong chiếc váy công sở màu xanh navy, bà nói: “California Tự Do cam kết sát cánh với Đại Đông Á và Alaska để xây dựng một liên minh mạnh mẽ, thoát khỏi sự kìm kẹp của Washington. Chúng tôi sẽ không khuất phục.”
Nam gật đầu, ánh mắt lấp lánh tham vọng và tự tin: “Chúng ta sẽ tổ chức hội nghị ba bên tại Bình Nhưỡng trong tháng tới để hoàn thiện hiến pháp Liên bang. Trung tâm Tài chính Gangnam, trái tim kinh tế của Đại Đông Á, sẽ là động lực tài trợ cho các dự án hạ tầng và công nghệ. Tỉnh Sakhalin sẽ cung cấp dầu mỏ và khí đốt, còn kho vũ khí hạt nhân của chúng ta sẽ đảm bảo an ninh tuyệt đối cho Liên bang.” Cậu giơ tay, ra hiệu cho đám đông, và tiếng vỗ tay lại vang lên như sấm. Nam quay sang Kim Keon-hee, đặt tay nhẹ lên lưng cô, nhưng ánh mắt cô thoáng lạnh, như thể vẫn còn nghi ngờ về lòng trung thành của cậu.
Sau bài phát biểu, Nam ra lệnh cho Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ, chuẩn bị một buổi họp báo quốc tế để công bố sự ra đời của Liên bang. Reimi, trong bộ váy công sở đỏ thắm bó sát, tôn lên đường cong hoàn hảo của cơ thể, bước vào phòng họp báo với nụ cười tự tin. Mái tóc đen dài của cô buông xõa, gợn sóng nhẹ, lấp lánh dưới ánh đèn flash của các phóng viên. Cô đứng trước micro, giọng nói rõ ràng, chuyên nghiệp: “Liên bang Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Châu Á – Thái Bình Dương là biểu tượng của sự đoàn kết và sức mạnh. Chúng tôi kêu gọi các quốc gia trong khu vực, như Thái Lan, cân nhắc gia nhập để cùng đối phó với mối đe dọa từ Thế chiến III. Trung tâm Tài chính Gangnam, với quy mô đầu tư hàng tỷ USD, sẽ là động lực kinh tế, hỗ trợ phát triển công nghệ AI, cơ sở hạ tầng, và năng lượng bền vững cho toàn Liên bang.” Các phóng viên quốc tế, từ Reuters đến NHK, ghi chép liên tục, trong khi ánh mắt của Reimi lấp lánh sự tự tin, nhưng cũng thoáng chút lo lắng khi nghĩ đến sự hiện diện của Kim Keon-hee tại buổi tiệc tối nay.
Buổi tối, Hội trường Nhân dân ở Bình Nhưỡng được biến thành một cung điện xa hoa, như một khung cảnh bước ra từ giấc mơ. Những chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ treo trên trần, mỗi viên pha lê lấp lánh như những vì sao, phản chiếu ánh sáng xuống sàn đá cẩm thạch bóng loáng, được đánh bóng đến mức có thể soi gương. Các bức tường được trang trí bằng tranh lụa thêu hình rồng phượng, biểu tượng của quyền lực và thịnh vượng. Những dải lụa đỏ và vàng dài hàng mét được treo từ trần xuống, tạo cảm giác như bước vào một không gian hoàng gia. Các bàn tiệc dài, phủ khăn lụa trắng tinh khôi, được bày biện với những món ăn tinh hoa từ khắp Liên bang: đĩa kim chi cay nồng, đỏ rực, được chuẩn bị bởi các đầu bếp hàng đầu Bình Nhưỡng; khay sushi tươi ngon từ Tỉnh Bắc Honshu, với cá ngừ và cá hồi cắt lát mỏng, lấp lánh như ngọc; đĩa cá hồi Alaska nướng vàng ươm, thơm lừng mùi bơ và thảo mộc; và những đĩa xôi xoài Thái Lan, ngọt ngào, dẻo mềm, được trang trí bằng lá dứa xanh mướt. Các khay rượu soju hảo hạng từ Seoul, rượu vang đỏ từ thung lũng Napa của California, và champagne Pháp được phục vụ liên tục trong những ly pha lê khắc hoa văn, tạo nên một không khí vừa sang trọng vừa náo nhiệt.
Các quan khách, từ quan chức cấp cao trong quân phục thêu chỉ vàng lấp lánh đến các nhà ngoại giao trong những bộ vest may đo và váy dạ hội lộng lẫy, di chuyển qua lại, trò chuyện rôm rả về tương lai của Liên bang. Nội thân vương Kako, trong bộ kimono trắng tinh khôi thêu hoa anh đào hồng phấn, toát lên vẻ thanh tao của hoàng gia Nhật Bản, thu hút ánh nhìn của các quan khách bằng dáng đi uyển chuyển. Công chúa Mako, trong chiếc váy dạ hội xanh ngọc bó sát, tôn lên đường cong hoàn hảo của cơ thể, nở nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt sắc bén, như thể đang quan sát mọi động tĩnh trong hội trường. Kim Keon-hee, trong bộ hanbok vàng rực rỡ, di chuyển duyên dáng giữa các quan khách, bắt tay với đại diện Thái Lan, trò chuyện với phái đoàn Alaska, nhưng ánh mắt cô sắc lạnh, thường xuyên liếc về phía Nam và Reimi Tsutsumi, như thể muốn giám sát từng cử chỉ của họ.
Trước khi chính thức bước vào tiệc, Nam, với nụ cười bí ẩn và ánh mắt lấp lánh dục vọng, kéo Reimi Tsutsumi vào một góc khuất phía sau một bức màn lụa đỏ dày, được thêu hoa văn rồng vàng uốn lượn. Ánh sáng từ những ngọn nến trên bàn gần đó chiếu lên bức màn, tạo ra một vùng tối mờ ảo, che giấu hoàn toàn họ khỏi ánh mắt tò mò của các quan khách. Âm thanh của tiếng violon và piano từ dàn nhạc sống trong hội trường vang lên nhẹ nhàng, hòa quyện với tiếng cười nói rôm rả, tạo nên một bức màn âm thanh hoàn hảo để che giấu cuộc trò chuyện riêng tư của họ. Reimi, trong bộ váy công sở đỏ thắm bó sát, tôn lên đường cong ngực và hông, đứng trước Nam với ánh mắt vừa tò mò vừa lo lắng. Mái tóc đen dài của cô gợn sóng, lấp lánh dưới ánh nến, đôi môi tô son hồng phấn khẽ run khi cô lên tiếng: “Chủ tịch, ngài cần tôi chuẩn bị gì thêm cho buổi tiệc? Tôi đã kiểm tra lịch trình và danh sách phát biểu…” Giọng cô nhẹ, nhưng hơi ngắt quãng, như thể cảm nhận được sự căng thẳng đầy kích thích từ ánh mắt của Nam.
Nam, không đáp ngay, lấy từ túi áo vest một trứng rung nhỏ màu bạc, kích thước chỉ bằng ngón tay cái, bề mặt láng mịn, lấp lánh dưới ánh sáng vàng dịu của ngọn nến. Cậu bật thiết bị, tiếng rung khe khẽ vang lên, như một lời thì thầm đầy cám dỗ, khiến Reimi giật mình, đôi má ửng hồng. Nam bước gần hơn, hơi thở ấm áp của cậu phả vào tai cô, khiến cô rùng mình. Cậu áp trứng rung vào núm vú Reimi qua lớp vải mỏng của chiếc váy đỏ, cảm nhận núm vú săn lại dưới sự kích thích. Reimi thở gấp, tay bám vào cánh tay Nam để giữ thăng bằng, thì thầm: “Chủ tịch… ngài đang làm gì thế? Chúng ta… không nên…” Nhưng ánh mắt cô đã mơ màng, cơ thể phản ứng mạnh mẽ với cảm giác rung động tinh tế.
Nam mỉm cười, ánh mắt lấp lánh dục vọng, giọng trầm đầy mê hoặc: “Chỉ là một trò chơi nhỏ, Reimi. Tôi muốn xem cô mạnh mẽ thế nào trong hoàn cảnh này.” Cậu chậm rãi luồn tay xuống dưới váy Reimi, ngón tay khéo léo kéo lớp quần lót lụa mỏng sang một bên, cảm nhận hơi ấm và độ ẩm từ âm hộ cô. Reimi rên khẽ, cơ thể run nhẹ, móng tay bấm vào tay áo vest của Nam. Nam nhẹ nhàng đặt trứng rung vào âm hộ cô, cài chặt để nó nằm gọn trong cơ thể, rung động nhẹ nhàng nhưng đủ mạnh để kích thích. Reimi cắn môi, cố kiềm chế tiếng rên, ánh mắt vừa e ngại vừa khao khát: “Chủ tịch… chúng ta phải tiếp khách… nếu ai đó thấy…” Nam thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng: “Cứ làm việc như bình thường, Reimi. Tôi sẽ kiểm soát trò chơi này. Hãy cho tôi thấy cô giỏi thế nào.” Cậu cài lại váy cho Reimi, vuốt nhẹ hông cô, rồi dẫn cô trở lại hội trường, hòa vào dòng người.
Nam giữ điều khiển từ xa của trứng rung trong túi áo, ngón tay lướt nhẹ trên nút bấm, ánh mắt không rời Reimi. Cô bước vào hội trường, nụ cười chuyên nghiệp che giấu cảm giác nhục dục đang dâng trào trong cơ thể. Reimi bắt tay Tổng thống Alaska, ông Edward Callahan, trao đổi vài câu lịch sự về hợp tác năng lượng từ Tỉnh Sakhalin: “Thưa Tổng thống, nguồn dầu mỏ từ Sakhalin sẽ đảm bảo năng lượng ổn định cho Liên bang…” Giọng cô vẫn rõ ràng, nhưng khi Nam bí mật bật trứng rung ở mức độ thấp, Reimi khựng lại, ly rượu vang trong tay khẽ run. Cảm giác rung động lan tỏa từ âm hộ, khiến cô thở gấp, má ửng hồng như vừa uống rượu. Cô giả vờ chỉnh tóc để che giấu, nhưng ánh mắt bắt đầu mơ màng, đôi chân run nhẹ dưới lớp váy.
Nam, đứng cách đó vài mét, trò chuyện với đại diện California Tự Do, bà Elena Martinez, nhưng ánh mắt cậu vẫn dõi theo Reimi. Cậu tăng cường độ rung, khiến Reimi, đang trò chuyện với phái đoàn Thái Lan, cảm thấy một làn sóng khoái cảm dâng lên mãnh liệt. Âm hộ cô ẩm ướt, quần lót lụa thấm đẫm, đôi chân run rẩy đến mức cô phải tựa vào cạnh bàn để giữ thăng bằng. “Thái Lan… sẽ hưởng lợi từ an ninh của Liên bang…” cô nói, giọng hơi ngắt quãng, nụ cười gượng gạo. Khi Nam đẩy trứng rung lên mức cao nhất, Reimi không thể chịu nổi. Trong khoảnh khắc nâng ly chúc mừng với Tổng thống Alaska, cô đạt cực khoái bí mật, cơ thể co giật nhẹ, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay để kiềm chế tiếng rên. Mồ hôi lấp lánh trên trán, đôi má đỏ rực như son, cô giả vờ ho nhẹ, đặt ly rượu xuống, ánh mắt mờ đi vì khoái cảm. Quan khách không nhận ra, nhưng Kim Keon-hee, đứng cạnh Kako và Mako, nhận thấy sự bất thường. Ánh mắt cô sắc lạnh như dao, bàn tay siết chặt chiếc quạt nhỏ bằng lụa, môi mím chặt, nhưng cô giữ im lặng, không muốn gây cảnh giữa tiệc.
Nam, hài lòng với trò chơi, tắt trứng rung, bước đến gần Reimi. “Cô mệt rồi, Reimi. Theo tôi,” cậu nói, giọng trầm đầy ẩn ý. Reimi, thở phào, đôi chân vẫn mềm nhũn, gật đầu và đi theo Nam, rời khỏi hội trường dưới ánh mắt nghi ngờ của Kim Keon-hee, ánh mắt của Kako đầy tò mò, và ánh mắt của Mako thoáng khó chịu.
Nam dẫn Reimi vào một phòng riêng gần hội trường, một không gian được thiết kế tối giản nhưng sang trọng, với những bức tường lót gỗ mun bóng loáng, ánh sáng vàng cam dịu nhẹ từ những ngọn đèn tường bằng pha lê, và một chiếc giường lớn ở trung tâm, phủ chăn lụa đỏ thắm, mềm mại như một lời mời gọi. Một cửa sổ lớn nhìn ra bầu trời đêm Bình Nhưỡng, nơi ánh sáng từ pháo hoa vẫn lấp lánh xa xa, tạo nên một không gian vừa kín đáo vừa quyến rũ. Nam khóa cửa, tiếng khóa kêu “cạch” vang lên, đảm bảo không ai quấy rầy. Cậu quay lại, nhìn Reimi đứng giữa phòng, váy đỏ hơi xộc xệch sau trò chơi vừa rồi, tóc rối nhẹ, ánh mắt vừa e ngại vừa khao khát, đôi môi hồng phấn khẽ run.
Nam bước đến, đặt tay lên má Reimi, ngón tay cái lướt nhẹ xuống môi cô, cảm nhận sự mềm mại và hơi ấm. “Cô thật tuyệt, Reimi,” cậu thì thầm, giọng trầm như một lời mê hoặc. Reimi rùng mình, ánh mắt mơ màng: “Chủ tịch… trò chơi của ngài… tôi suýt không chịu nổi…” Nam mỉm cười, cúi xuống hôn cô, nụ hôn sâu, lưỡi cậu khám phá khoang miệng cô, nồng cháy và chiếm hữu. Reimi đáp lại, đôi tay bám vào vai Nam, móng tay khẽ bấm vào lớp vải vest, như thể muốn hòa mình vào cậu.
Nam nhẹ nhàng tháo trứng rung khỏi âm hộ Reimi, cảm nhận độ ẩm ướt và hơi ấm của cô, khiến cậu nhếch môi, ánh mắt lấp lánh dục vọng. “Cô nhạy cảm hơn tôi nghĩ,” cậu thì thầm, đặt thiết bị sang một bên bàn gỗ mun. Cậu kéo khóa váy Reimi, để nó trượt xuống sàn, lộ ra cơ thể thanh thoát, làn da trắng mịn lấp lánh dưới ánh đèn, núm vú hồng nhạt săn lại vì kích thích, và quần lót lụa trắng thấm đẫm. Reimi, hơi thở gấp gáp, cởi áo sơ mi của Nam, ngón tay run run tháo từng cúc áo, chạm vào lồng ngực rắn chắc, cảm nhận cơ bắp săn chắc dưới làn da. Cô thì thầm: “Chủ tịch… ngài thật…” nhưng Nam cắt lời bằng một nụ hôn nữa, lần này chậm rãi hơn, lưỡi cậu lướt qua môi cô, như muốn kéo dài từng khoảnh khắc.
Nam đẩy Reimi nằm xuống giường, lụa đỏ mát lạnh chạm vào da cô, khiến cô rùng mình. Cậu hôn từ môi xuống cổ, để lại những dấu hôn nhẹ trên làn da trắng mịn, rồi xuống ngực, ngậm lấy núm vú Reimi, dùng lưỡi xoay tròn, mút nhẹ, khiến cô rên khẽ, lưng cong lên vì khoái cảm. Tay cậu lướt xuống, vuốt ve âm hộ ẩm ướt, ngón tay khéo léo kích thích điểm nhạy cảm, khiến Reimi thở hổn hển, móng tay bấm vào vai Nam. “Chủ tịch… tôi… không chịu nổi…” cô thì thầm, giọng ngắt quãng, ánh mắt mờ đi vì dục vọng. Nam mỉm cười, ngón tay di chuyển nhanh hơn, đẩy Reimi đến cực khoái đầu tiên, cơ thể cô run rẩy, rên rỉ khe khẽ, âm hộ co bóp quanh ngón tay cậu.
Nam cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, nhấn vào âm đạo Reimi, chậm rãi nhưng đầy quyết đoán. Reimi rên to hơn, đôi tay ôm chặt cổ Nam, cơ thể hòa quyện trong nhịp điệu nhịp nhàng. Cậu đẩy sâu, cảm nhận sự thắt chặt của cô, khiến cả hai chìm trong khoái cảm. Họ làm tình, nhịp điệu lúc đầu chậm, rồi nhanh dần, tiếng lụa xê dịch hòa lẫn với tiếng thở gấp và rên rỉ. Reimi, ánh mắt mơ màng, rên rỉ mỗi khi Nam đẩy sâu hơn, móng tay cào nhẹ lên lưng cậu, để lại những vết đỏ nhạt. Cả hai đạt cực khoái lần đầu, Nam cảm nhận tinh dịch hòa lẫn trong cơ thể Reimi, nhưng cậu không dừng lại.
Nam thay đổi tư thế, để Reimi nằm nghiêng, nâng một chân cô lên vai, tiếp tục làm tình. Tay cậu xoa bóp ngực Reimi, ngón tay kích thích núm vú, khiến cô rên to hơn, cơ thể run rẩy vì khoái cảm liên tục. “Chủ tịch… tôi… quá sức…” cô thở hổn hển, nhưng ánh mắt khao khát không muốn dừng. Nam đẩy mạnh hơn, đạt cực khoái lần nữa, cảm nhận âm hộ Reimi co bóp chặt quanh dương vật cậu. Họ tiếp tục, Nam đặt Reimi quỳ trên giường, làm tình từ phía sau, tay giữ hông cô, đẩy mạnh mẽ, mỗi cú đẩy khiến Reimi rên rỉ không ngừng, tóc bết mồ hôi, cơ thể lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn. Cả hai đạt cực khoái liên tục, căn phòng đầy tiếng thở gấp, tiếng lụa xê dịch, và tiếng rên khe khẽ của Reimi.
Sau một hồi dài, Nam đặt Reimi nằm ngửa trở lại, hôn cô từ trán xuống môi, rồi xuống ngực, lưỡi cậu lại ngậm lấy núm vú, mút mạnh hơn, khiến Reimi rên to, lưng cong lên. Cậu làm tình lần nữa, chậm rãi, kéo dài khoái cảm, tay vuốt ve hông và đùi cô, cảm nhận từng đường cong mềm mại. Reimi, mệt lả, ôm chặt Nam, thì thầm: “Chủ tịch… ngài khiến tôi… không thể dừng…” Nam, mỉm cười, hôn lên môi cô, nụ hôn dịu dàng nhưng vẫn đầy đam mê: “Cô làm tôi hài lòng, Reimi, cả trong công việc và thế này.” Họ đạt cực khoái lần cuối, cơ thể hòa quyện, mồ hôi lấp lánh, hơi thở gấp gáp hòa lẫn.
Họ nghỉ ngơi một lúc, nằm bên nhau trên chăn lụa đỏ, mồ hôi lấp lánh trên cơ thể. Nam vuốt tóc Reimi, ánh mắt dịu dàng: “Cô ổn chứ?” Reimi, thở hổn hển, gật đầu: “Tôi… ổn, nhưng ngài thật… mãnh liệt.” Cậu hôn nhẹ lên trán cô, đứng dậy, chỉnh trang quần áo. Reimi sửa lại váy, vuốt tóc, cố che giấu sự mệt mỏi và khoái cảm vẫn còn lưu lại trên cơ thể. Cả hai trở lại tiệc với vẻ ngoài bình thản, như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng ánh mắt Reimi vẫn lấp lánh, và Nam thoáng mỉm cười khi nhìn cô.