Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 123: Tin đồn
Ngày 12 tháng 5 năm 2019, tại tư dinh Ryongsong ở Bình Nhưỡng, thủ đô của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, không khí trong các hành lang quyền lực trở nên ngột ngạt, như bị bóp nghẹt bởi những lời thì thầm lan truyền như ngọn gió độc. Tin đồn về mối quan hệ mờ ám giữa Nam, Lãnh tụ Tối cao của Đại Đông Á, và Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ mới được bổ nhiệm, đã bùng nổ trong nội bộ chính phủ như một cơn bão không thể kiểm soát. Các quan chức cấp cao, từ những cố vấn quân sự mặc quân phục cứng nhắc đến các nhân viên hành chính trong bộ vest xám, tụ tập trong những góc kín đáo của tư dinh, trao đổi những câu chuyện đầy kích thích về những khoảnh khắc thân mật giữa Nam và Reimi. Họ kể lại cảnh Reimi rời văn phòng riêng của Nam vào tối muộn, mái tóc đen óng rối bời, gò má ửng hồng như vừa trải qua một cơn say đắm, và ánh mắt to lấp lánh như chứa đựng một bí mật không thể nói ra. Một số người thì thầm rằng sự gần gũi này không chỉ là quan hệ công việc, mà là một mối tình bí mật, làm dấy lên những cuộc tranh luận sôi nổi về đạo đức, lòng trung thành, và tác động của scandal này đến hình ảnh lãnh đạo của Nam trong bối cảnh Thế chiến III đang leo thang, với nguy cơ từ vụ robot chiến đấu bị đánh cắp bởi quân đội Mỹ.
Kim Keon-hee đang ngồi trong văn phòng riêng của mình tại tư dinh, một căn phòng được trang trí xa hoa với những bức tranh phong cảnh Hàn Quốc vẽ trên lụa, nội thất gỗ mun bóng loáng, và một chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh ánh vàng. Cô mặc một bộ hanbok đỏ thắm, hoa văn thêu rồng vàng uốn lượn tinh xảo, tôn lên vóc dáng thanh thoát và làn da trắng mịn. Mái tóc đen dài được búi cao, cố định bằng một chiếc trâm ngọc trai lấp lánh, để lộ chiếc cổ trắng ngần và đôi hoa tai kim cương nhỏ nhắn. Một trợ lý thân cận, một cô gái trẻ trong bộ đồng phục công sở màu xám, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng, rụt rè bước vào, giọng run run như sợ làm phật lòng: “Đệ tam phu nhân, có tin đồn rằng… Reimi Tsutsumi và Chủ tịch đã… quá thân mật sau buổi họp báo về California Tự Do. Người ta thấy cô ấy rời văn phòng ngài ấy với dáng vẻ… bất thường, tóc rối và mặt đỏ.” Kim Keon-hee, nghe đến đây, siết chặt tay vào thành ghế bọc da, móng tay sơn đỏ bóng cắm sâu vào lớp da, để lại những vết hằn nhỏ. Mắt cô lóe lên tia giận dữ, gương mặt xinh đẹp với đôi môi mọng đỏ giờ méo mó vì cơn thịnh nộ. “Reimi Tsutsumi dám chen vào giữa tôi và Chủ tịch sao?” cô thì thầm, giọng lạnh như băng, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm.
Không chút do dự, Kim Keon-hee đứng dậy, bộ hanbok đỏ phấp phới như ngọn lửa, cô bước nhanh qua hành lang lát đá cẩm thạch trắng của tư dinh, tiếng giày cao gót đen bóng gõ đều trên sàn, vang vọng như tiếng trống chiến, khiến các nhân viên cúi đầu né tránh ánh mắt sắc lạnh của cô. Một số người lén nhìn theo, thì thầm với nhau về cơn giận của Đệ tam phu nhân, dự đoán một cuộc đối đầu sắp xảy ra. Kim Keon-hee đẩy mạnh cánh cửa gỗ mun của văn phòng Reimi ở tầng ba, một căn phòng nhỏ nhưng tinh tế với cửa sổ lớn nhìn ra sông Taedong lấp lánh ánh nước dưới ánh mặt trời buổi chiều. Reimi đang ngồi tại bàn làm việc bằng gỗ óc chó, cẩn thận chỉnh sửa kịch bản cho buổi họp báo tiếp theo về quan hệ với California Tự Do, bút bi lướt nhẹ trên giấy, đôi tay thon dài di chuyển đầy tập trung.
Reimi Tsutsumi, một phụ nữ trẻ đẹp với ngoại hình nổi bật, mang nét thanh tú đặc trưng của người Nhật Bản kết hợp với sự hiện đại, tự tin của một cô gái lớn lên ở Mỹ. Mái tóc đen nhánh dài đến ngang lưng, uốn sóng nhẹ, óng ánh như lụa dưới ánh đèn văn phòng, được thả tự nhiên, vài lọn tóc lòa xòa trước trán, tạo nên vẻ quyến rũ tự nhiên. Đôi mắt to, sáng, với hàng mi dài cong vút, lấp lánh sự thông minh và quyết đoán, như hai viên ngọc đen hút hồn người đối diện. Gương mặt cô tròn trịa, làn da trắng mịn như sứ, đôi má hồng tự nhiên như được điểm phấn, và đôi môi nhỏ nhắn, mọng đỏ, luôn nở nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy cuốn hút. Hôm nay, Reimi mặc một bộ váy công sở màu xanh thẫm, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn, vòng ngực đầy đặn, và đôi chân dài thanh mảnh, ẩn sau chiếc váy dài đến đầu gối. Đôi giày cao gót đen bóng làm nổi bật dáng đi uyển chuyển của cô, và chiếc vòng cổ ngọc trai nhỏ điểm xuyết thêm nét thanh lịch, làm cô trông vừa chuyên nghiệp vừa quyến rũ.
Reimi ngẩng đầu, đôi mắt to mở lớn khi thấy Kim Keon-hee đứng trước cửa, ánh mắt như muốn thiêu đốt. “Đệ tam phu nhân?” Reimi lên tiếng, giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn, cố giữ vẻ bình tĩnh dù cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Kim Keon-hee, không để Reimi nói thêm, bước tới, chỉ tay vào mặt cô, giọng run lên vì giận dữ: “Reimi Tsutsumi, cô nghĩ mình là ai mà dám quyến rũ Chủ tịch? Cô không biết xấu hổ khi chen vào giữa tôi và ngài ấy sao? Tôi đã thấy cách cô nhìn ngài ấy, cách cô ở lại văn phòng muộn với ngài, cách cô cười với ngài như một con hồ ly!” Reimi, cố giữ bình tĩnh, đứng dậy, đặt bút bi xuống bàn, giọng cô nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Đệ tam phu nhân, xin cô bình tĩnh. Tôi chỉ làm việc với Chủ tịch về các vấn đề chính trị, như vụ California Tự Do. Tôi không có ý định chen vào giữa cô và ngài ấy. Tôi tôn trọng cả hai người.”
Nhưng Kim Keon-hee, bị cơn ghen tuông che mờ lý trí, không chấp nhận lời giải thích. Cô lao tới, nắm lấy mái tóc đen óng của Reimi, giật mạnh khiến Reimi kêu lên đau đớn, đầu cô ngả ra sau. “Cô dám nói dối sao? Tôi biết hết rồi, đồ lẳng lơ!” Kim Keon-hee hét lên, giọng sắc như dao, tay còn lại tung liên tiếp những cú đánh vào vai và mặt Reimi. Reimi, hoảng loạn, cố dùng tay che chắn, nhưng vẫn bị vài cú đánh trúng, làm má trái đỏ ửng, một vết xước nhỏ rỉ máu ngay dưới gò má, và mái tóc rối tung như tổ chim. Cô cố đẩy Kim Keon-hee ra, nhưng sức mạnh của cơn giận khiến Kim Keon-hee lấn át. Tiếng ồn của cuộc xô xát – tiếng hét của Kim Keon-hee, tiếng kêu đau của Reimi, và tiếng đồ vật trên bàn bị xô đổ – thu hút một nhân viên chính phủ gần đó, một người đàn ông trung niên trong bộ vest xám, tóc điểm bạc, người vội chạy đến phòng Nam để báo tin.
Nam, đang họp với cố vấn tình báo Ri Jong-ho trong văn phòng riêng, một căn phòng rộng lớn với bàn làm việc bằng gỗ lim, ghế bọc da đen, và bản đồ chiến lược Thế chiến III treo trên tường, nhận được tin từ nhân viên. Cậu, trong bộ vest đen may đo hoàn hảo, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân lấp lánh trên ngực áo, đứng bật dậy, gương mặt tối sầm, đôi mắt nheo lại đầy giận dữ. “Keon-hee lại làm loạn sao? Cô ấy không kiểm soát được bản thân!” Nam hét lên, giọng đầy uy quyền, khiến Ri Jong-ho giật mình, ngưng báo cáo về vụ robot chiến đấu. Nam lao ra khỏi phòng, chạy nhanh qua hành lang lát đá cẩm thạch, áo vest tung bay, tiếng bước chân vang vọng như tiếng sấm, làm các nhân viên đứng nép vào tường, không dám ngẩng đầu. Đến văn phòng Reimi, Nam thấy Kim Keon-hee vẫn nắm tóc Reimi, tay giơ lên chuẩn bị tung thêm một cú đánh. “Keon-hee, dừng lại ngay!” Nam quát, giọng sắc lạnh như cắt qua không khí, khiến cả căn phòng như đóng băng. Kim Keon-hee giật mình, buông tay, tóc Reimi tuột khỏi tay cô, vài sợi tóc đen rơi lả tả xuống sàn. Cô liếc Reimi với ánh mắt hậm hực, hanbok đỏ phấp phới khi quay người bỏ đi, tiếng giày cao gót gõ mạnh dần xa, để lại không khí nặng nề và căng thẳng.
Nam bước đến, đỡ Reimi ngồi xuống chiếc ghế bọc da màu kem, ánh mắt cậu tràn đầy lo lắng và một chút áy náy. Reimi, hoảng loạn sau vụ tấn công bất ngờ, mái tóc đen dài rối bời, vài lọn tóc dính vào gò má ướt mồ hôi, má trái đỏ ửng với vài vết xước nhỏ, một vết rỉ máu nhỏ giọt. Đôi mắt to của cô lấp lánh nước mắt, nhưng cô cố kìm nén, hàng mi dài rung nhẹ như cánh bướm. “Chủ tịch, tôi… tôi không ngờ cô ấy lại làm vậy. Tôi không làm gì sai cả,” Reimi run rẩy nói, giọng nghẹn ngào, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt. Nam, dịu dàng vuốt mái tóc rối của cô, ngón tay lướt qua những lọn tóc mềm mại như tơ, cố gắng an ủi: “Reimi, cô ổn chứ? Tôi xin lỗi vì để chuyện này xảy ra. Keon-hee đã đi quá xa, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.” Cậu lấy hộp y tế từ tủ gỗ trong góc phòng, mở ra, cẩn thận lấy bông gòn và thuốc sát trùng. Nam nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết xước trên má Reimi, tay cậu chạm vào làn da mịn màng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể cô, mang lại cảm giác an toàn. Mỗi lần chạm, Reimi khẽ run, nhưng ánh mắt cô dần dịu lại, nhìn Nam với sự biết ơn. Reimi mỉm cười yếu ớt, đôi môi nhỏ nhắn khẽ cong lên, làm nổi bật nét thanh tú: “Cảm ơn ngài, Chủ tịch. Tôi ổn hơn rồi, chỉ hơi… sốc.”
Thấy Reimi vẫn run nhẹ, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt mép váy, Nam đứng dậy, khoác áo vest đen của mình lên vai cô để giữ ấm, mùi nước hoa gỗ đàn hương từ áo vest thoang thoảng bao quanh Reimi. “Cô cần nghỉ ngơi, Reimi. Tôi sẽ đưa cô về nhà,” Nam nói, giọng dịu dàng nhưng kiên định. Reimi gật đầu, để Nam dìu cô ra xe, tay cậu nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay cô, cảm nhận sự mỏng manh của cơ thể cô qua lớp váy xanh thẫm. Nam lái chiếc Mercedes S-Class đen bóng, lướt qua những con phố tấp nập của Bình Nhưỡng, ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng phản chiếu trên kính xe, tạo nên những vệt sáng lung linh. Căn hộ của Reimi nằm trên tầng 15 của một tòa nhà cao tầng hiện đại, với ban công rộng nhìn ra sông Taedong lấp lánh ánh nước dưới ánh trăng. Căn hộ được trang trí tinh tế, với sofa da trắng êm ái, thảm lông xám mềm mại trải trên sàn gỗ, và những bức tranh trừu tượng treo trên tường trắng, mang tông màu xanh lam và vàng nhạt, tạo cảm giác thanh lịch nhưng ấm cúng. Một bình hoa ly trắng trên bàn ăn tỏa hương dịu nhẹ, hòa quyện với không khí.
Reimi, vẫn trong bộ váy công sở xanh thẫm, nằm xuống sofa, thở dài mệt mỏi, đôi mắt to nhắm lại, hàng mi dài rung nhẹ như đang cố xua tan sự căng thẳng. Nam, không muốn để Reimi một mình trong trạng thái này, nhìn cô với ánh mắt đầy quan tâm: “Cô nghỉ đi, Reimi. Tôi sẽ nấu gì đó cho chúng ta ăn. Cô cần ăn gì đó để lấy lại sức.” Reimi mở mắt, mỉm cười yếu ớt: “Ngài không cần phải làm thế đâu, Chủ tịch.” Nhưng Nam lắc đầu, bước vào căn bếp nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, với tủ lạnh bằng thép không gỉ, bếp từ hiện đại, và một bộ nồi chảo sáng bóng treo trên giá.
Nam mở tủ lạnh, tìm thấy trứng tươi, hành lá, cà rốt, một ít đậu Hà Lan, và một gói rong biển khô. Cậu quyết định nấu cơm chiên trứng với hành lá, cà rốt thái nhỏ, đậu Hà Lan, và một nồi canh rong biển thơm lừng, món ăn gợi nhớ những ngày đầu ở Bình Nhưỡng khi cậu còn là một sinh viên. Nam khéo léo đánh trứng, cho vào chảo gang nóng, tiếng xèo xèo vang lên khi trứng chạm dầu, mùi thơm lan tỏa khắp căn hộ. Cậu thái cà rốt thành những miếng nhỏ đều tăm tắp, trộn với cơm nguội và hành lá, chiên trên chảo với một chút dầu mè, tạo nên món cơm chiên vàng óng, giòn rụm. Nồi canh rong biển sôi nhẹ, mùi thơm đậm đà của rong biển và nước dùng bò khiến Reimi ngồi dậy, tò mò nhìn Nam trong bếp. Cậu múc canh ra hai chiếc bát sứ trắng, trang trí bằng vài lát hành lá xanh mướt và một chút hạt mè rang.
Reimi, ngửi thấy mùi thức ăn, đứng dậy, thay bộ đồ ngủ lụa trắng mềm mại, chiếc áo lụa mỏng ôm sát cơ thể, để lộ đường cong ngực và eo, mái tóc đen được xõa tự nhiên, ôm lấy bờ vai thon, vài lọn tóc lòa xòa trước mặt, làm cô trông vừa mong manh vừa quyến rũ. Nam mang hai đĩa cơm chiên và hai bát canh ra bàn ăn bằng gỗ óc chó, đặt thêm một bình nước lọc và hai ly thủy tinh. Cả hai ngồi đối diện nhau, ánh đèn vàng ấm áp từ đèn chùm chiếu lên gương mặt Reimi, làm nổi bật làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt to sáng lấp lánh, và đôi môi mọng đỏ khẽ mỉm cười. Reimi nhấm nháp cơm, đôi đũa nhỏ di chuyển khéo léo, cô khen: “Chủ tịch, món này ngon tuyệt vời! Cơm chiên giòn, thơm mùi dầu mè, còn canh rong biển thì đậm đà, ấm bụng. Ai dạy ngài nấu ăn ngon thế này?”
Nam, trong chiếc áo sơ mi trắng bỏ hai cúc trên, để lộ phần ngực săn chắc, mỉm cười, ánh mắt thoáng hoài niệm: “Hồi mới đến Bình Nhưỡng, tôi chỉ là một sinh viên vụng về, chẳng biết gì ngoài sách vở. Ri Sol-ju, phu nhân của cố lãnh đạo, thấy tôi lóng ngóng trong bếp nên đã đích thân dạy tôi. Cô ấy kiên nhẫn lắm, chỉ từ cách đánh trứng sao cho mịn, cách thái hành lá sao cho đều, đến cách ngâm rong biển để canh không bị tanh. Những buổi nấu ăn đó không chỉ là học nấu, mà còn là những kỷ niệm đẹp, khi cô ấy kể về văn hóa Triều Tiên và chia sẻ những câu chuyện đời thường.” Reimi, tò mò, nghiêng đầu, mái tóc đen lướt qua má, vài lọn tóc rơi xuống vai: “Vậy giờ Ri Sol-ju thế nào? Cô ấy vẫn ở Bình Nhưỡng chứ?”
Nam thở dài, đặt đũa xuống, giọng trầm buồn, ánh mắt nhìn xa xăm: “Cô ấy bỏ đi hơn một năm nay, không để lại bất kỳ liên lạc nào. Tôi không biết cô ấy ở đâu, có lẽ cô ấy muốn tìm một cuộc sống mới, tránh xa áp lực chính trị của tư dinh Ryongsong. Tôi tôn trọng quyết định đó, nhưng vẫn thấy tiếc, vì cô ấy từng là người bạn thân thiết, người giúp tôi hiểu hơn về đất nước này.” Reimi, ánh mắt lấp lánh sự thông cảm, đặt bàn tay nhỏ nhắn lên tay Nam, ngón tay thon dài chạm vào da cậu, mang lại cảm giác ấm áp: “Tôi hiểu, Chủ tịch. Mất đi một người thân thiết chắc hẳn rất khó khăn. Ngài đã phải chịu nhiều áp lực, từ Thế chiến III, vụ robot bị đánh cắp, đến những tin đồn nội bộ.”
Nam nắm chặt tay Reimi, cảm nhận sự mềm mại của làn da cô, nhìn sâu vào đôi mắt to của cô, nơi lấp lánh cả sự dịu dàng lẫn khát khao: “Nhưng giờ tôi có cô, Reimi. Cô luôn ở bên, giúp tôi vượt qua những ngày khó khăn này. Từ những buổi họp báo đầy áp lực đến những lúc tôi cần an ủi, cô luôn là người tôi tin tưởng nhất.” Reimi đỏ mặt, đôi má hồng lên dưới ánh đèn, hàng mi dài rung nhẹ, cô khẽ cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Cảm ơn ngài, Chủ tịch. Tôi… tôi rất trân trọng những lời đó. Ngài không biết điều đó có ý nghĩa thế nào với tôi đâu.”
Không khí trong căn hộ trở nên ám muội, như một dòng điện vô hình chạy qua giữa hai người, làm tim họ đập nhanh hơn, hơi thở trở nên gấp gáp. Nam đứng dậy, bước chậm rãi đến gần Reimi, ánh mắt cậu khóa chặt vào đôi mắt to sáng của cô, nơi lấp lánh cả sự ngượng ngùng lẫn khát khao mãnh liệt. Cậu kéo Reimi vào lòng, cơ thể cô áp sát ngực Nam, hơi ấm từ làn da trắng mịn của cô xuyên qua lớp lụa mỏng của bộ đồ ngủ, làm cậu cảm nhận rõ từng đường cong mềm mại. Nam cúi xuống, đôi môi nóng bỏng chạm vào môi Reimi, nụ hôn sâu và nồng cháy, mang theo sự dịu dàng xen lẫn đam mê mãnh liệt. Môi cậu lướt chậm trên đôi môi mọng đỏ của Reimi, cảm nhận vị ngọt ngào và hơi thở gấp gáp của cô, lưỡi cậu khẽ tách môi cô, quấn quýt trong một vũ điệu nhục cảm, khiến Reimi rên khẽ, âm thanh nhỏ nhẹ nhưng đầy kích thích vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Reimi đáp lại, đôi tay thon ôm chặt lấy cổ Nam, ngón tay nhỏ nhắn luồn vào mái tóc đen dày của cậu, kéo cậu gần hơn, như muốn hòa quyện hoàn toàn. Nam, trong cơn say đắm, luồn tay dưới lớp lụa mỏng của bộ đồ ngủ, ngón tay lướt nhẹ trên làn da mịn màng của Reimi, cảm nhận sự mềm mại của vòng ngực đầy đặn, núm vú hồng nhạt đã săn lại vì kích thích. Cậu xoa bóp ngực cô, đầu ngón tay khẽ kích thích núm vú, xoay tròn rồi bóp nhẹ, khiến Reimi cong người, rên rỉ lớn hơn, âm thanh đầy nhục cảm, “Chủ tịch… ôi…” Cơ thể cô run lên, đầu ngửa ra sau, để lộ chiếc cổ trắng ngần, nơi Nam đặt những nụ hôn ướt át, lưỡi cậu lướt nhẹ trên da, từ cổ xuống xương quai xanh, rồi trở lại môi cô, hôn sâu hơn, như muốn nuốt trọn hơi thở của cô.
Nam kéo áo lụa của Reimi lên, để lộ vòng ngực tròn đầy, núm vú hồng nhạt dựng đứng trong không khí mát lạnh của căn hộ. Cậu cúi xuống, môi lướt qua ngực cô, ngậm lấy núm vú, mút mạnh rồi dùng lưỡi xoay tròn, khiến Reimi cong người, rên rỉ lớn hơn, âm thanh đầy khoái lạc vang vọng. “Nam… đừng dừng lại…” cô thì thầm, giọng run rẩy, đôi mắt to nhắm hờ, hàng mi dài rung động như cánh bướm. Tay Nam luồn xuống, kéo quần lụa của Reimi, để lộ đôi chân dài thanh mảnh và phần háng ướt át, lấp lánh dưới ánh đèn mờ. Cậu quỳ xuống, úp mặt vào háng Reimi, hít sâu mùi hương cơ thể cô, một mùi hương ngọt ngào và kích thích. Lưỡi Nam lướt nhẹ trên âm hộ, tìm đến âm vật, mút mạnh rồi xoay tròn, khiến Reimi rên to, tay nắm chặt tóc Nam, móng tay bấm vào da đầu cậu. “Ôi… Nam… tôi không chịu nổi…” cô hét nhỏ, cơ thể run rẩy khi đạt cực khoái lần đầu, chất lỏng ấm áp trào ra, làm ướt môi và cằm Nam, cậu liếm nhẹ, thưởng thức vị ngọt của cô.
Reimi, trong cơn đê mê, nắm tay Nam, dẫn cậu vào phòng ngủ, bước chân cô nhẹ nhàng nhưng vội vã, như không thể chờ thêm giây nào. Căn phòng ngủ được trang trí tinh tế, với giường lớn phủ chăn lụa trắng, gối lông vũ êm ái, và ánh sáng mờ ảo từ chiếc đèn ngủ bằng pha lê, tạo nên một không gian đầy ám muội. Một chiếc rèm lụa trắng bay nhẹ trong gió từ cửa sổ mở, để lộ ánh sáng lấp lánh của thành phố Bình Nhưỡng bên ngoài, như những ngôi sao rơi xuống sông Taedong. Reimi cởi hoàn toàn bộ đồ ngủ, để lộ cơ thể thanh mảnh, với làn da trắng mịn như sứ, vòng ngực đầy đặn, núm vú hồng nhạt dựng đứng, và vòng eo thon gọn dẫn xuống vùng háng mượt mà, lấp lánh chất lỏng từ khoái cảm trước đó. Nam, cởi áo sơ mi trắng và quần tây, để lộ thân hình săn chắc, cơ bắp nhẹ nhàng được rèn luyện qua những năm tháng bận rộn, dương vật cương cứng nổi rõ, dài và dày, sẵn sàng cho khoảnh khắc mãnh liệt sắp tới.
Cả hai lao vào nhau, cơ thể hòa quyện trên giường, ánh sáng mờ chiếu lên làn da lấp lánh mồ hôi của họ, tạo nên một bức tranh sống động đầy nhục dục. Nam đè Reimi xuống, môi cậu lại tìm đến môi cô, hôn sâu, lưỡi quấn quýt, trong khi tay cậu xoa bóp ngực Reimi, bóp mạnh hơn, ngón tay kích thích núm vú, khiến cô rên rỉ trong miệng cậu, âm thanh bị nghẹn lại bởi nụ hôn. Nam đẩy dương vật cương cứng vào âm đạo ướt át của Reimi, cảm nhận sự chặt chẽ và ấm áp bao bọc lấy cậu, như một cái ôm nhục cảm. Cậu di chuyển chậm rãi, mỗi nhịp đẩy sâu vào trong, chạm đến những điểm nhạy cảm nhất, khiến Reimi cong người, móng tay cào nhẹ lên lưng Nam, để lại những vết đỏ mờ. “Nam… mạnh hơn đi…” Reimi rên rỉ, giọng cô lạc đi trong khoái lạc, đôi mắt to nhắm chặt, hàng mi rung động.
Nam tăng tốc, đẩy mạnh hơn, mỗi cú thúc làm giường kêu cót két, hòa quyện với tiếng rên rỉ ngày càng lớn của Reimi, âm thanh nhục cảm vang vọng khắp căn phòng. Cô quấn chân quanh hông Nam, kéo cậu sâu hơn, cơ thể cô run rẩy khi đạt cực khoái lần thứ hai, chất lỏng nóng bỏng trào ra, ướt đẫm chăn lụa và đùi Nam. Cậu, không dừng lại, xoay người Reimi, để cô quỳ trên giường, mông cong lên đầy khiêu khích, hai má mông tròn trịa lấp lánh mồ hôi. Nam lại đâm vào từ phía sau, tay bóp chặt mông cô, ngón tay lướt qua vùng da nhạy cảm giữa hai đùi, kích thích thêm âm vật. Reimi, trong cơn đê mê, hét lên, “Chủ tịch… tôi… tôi không chịu nổi nữa…” Nam, bị kích thích bởi giọng cô, đẩy nhanh hơn, mỗi cú thúc mạnh mẽ, sâu đến tận cùng, khiến cơ thể Reimi rung lên, ngực cô đung đưa, và tiếng rên trở thành những tiếng hét nhỏ đầy nhục dục.
Họ thay đổi nhiều tư thế, mỗi lần chuyển đổi là một đợt sóng khoái lạc mới. Reimi nằm ngửa, chân dang rộng, để Nam đâm sâu, tay cô bám chặt vào drap giường, móng tay cắm vào lụa. Rồi cô ngồi lên người Nam, cưỡi cậu với nhịp điệu điên cuồng, tóc đen tung bay, mồ hôi lấp lánh trên làn da trắng, ngực cô nhấp nhô theo từng động tác. Nam, tay bóp chặt eo cô, kéo cô xuống để hôn, lưỡi quấn quýt, trong khi dương vật cậu tiếp tục ra vào, mỗi lần đẩy khiến Reimi rên to, đạt cực khoái lần thứ ba, cơ thể cô co giật, chất lỏng trào ra, ướt đẫm cả hai. Nam, cảm thấy cực khoái dâng trào, xoay Reimi nằm nghiêng, một chân cô gác lên vai cậu, để cậu đâm vào từ góc khác, sâu hơn, mạnh hơn. Reimi, gần như kiệt sức, chỉ còn biết rên rỉ, “Nam… tôi… tôi yêu ngài…” giọng cô lạc đi trong khoái lạc, đôi mắt to mở lớn, lấp lánh nước mắt hạnh phúc.
Cuối cùng, Nam đẩy nhanh, cơ thể căng cứng, phóng tinh, tinh dịch nóng bỏng trào ra, hòa lẫn với chất lỏng của Reimi, làm ướt chăn lụa và đùi cô. Reimi, mệt lả, nằm sụp xuống ngực Nam, hơi thở hổn hển, tóc đen dính vào má và cổ vì mồ hôi. Nam ôm cô, vuốt tóc, thì thầm: “Cô tuyệt vời lắm, Reimi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thế này, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai ta.” Reimi, mắt nhắm hờ, mỉm cười yếu ớt, giọng khàn khàn: “Ngài… ngài làm tôi hạnh phúc quá, Nam.” Họ nằm đó, cơ thể quấn quýt, hơi thở hòa quyện, trong khi ánh sáng từ thành phố lấp lánh qua rèm, như chứng kiến khoảnh khắc đê mê của họ. Reimi, mệt lả, ôm chặt Nam, đầu tựa vào ngực cậu, đôi mắt to nhắm lại, hàng mi dài rung nhẹ, cơ thể cô dần chìm vào giấc ngủ.
Nam, nhẹ nhàng rời giường, hôn lên trán Reimi, môi cậu lướt nhẹ trên làn da mịn màng của cô, nói nhỏ: “Nghỉ ngơi đi, Reimi. Tôi sẽ dọn dẹp rồi quay về văn phòng.” Cậu mặc lại áo sơ mi và quần tây, bước vào bếp, rửa sạch nồi niêu xoong chảo, tiếng nước chảy nhẹ nhàng như một cách để cậu suy nghĩ về những áp lực đang đối mặt – từ vụ gián điệp công nghệ, tin đồn nội bộ, đến Thế chiến III. Cậu lau khô tay, nhìn lại Reimi đang ngủ yên trên giường, ánh mắt cậu thoáng dịu dàng nhưng cũng đầy lo toan.
Nam lái chiếc Mercedes đen về tư dinh Ryongsong, tâm trí nặng trĩu với những vấn đề cấp bách. Cậu ra lệnh cho Ri Jong-ho qua điện thoại, giọng cứng rắn: “Mở rộng điều tra gián điệp công nghệ. Giám sát chặt chẽ Kim Keon-hee và tất cả những ai từng tiếp cận Viện Nghiên cứu AI Roppongi. Tôi muốn báo cáo chi tiết trong 48 giờ, không được chậm trễ.” Nam cũng chỉ đạo tăng cường an ninh Tỉnh Sakhalin, lo ngại phản công từ Nga hoặc Mỹ trong bối cảnh Thế chiến III đang leo thang. Đồng thời, cậu yêu cầu đẩy nhanh tiến độ xây dựng Trung tâm Tài chính Gangnam, xem đây là đòn bẩy kinh tế để củng cố vị thế Đại Đông Á trước các đồng minh như California Tự Do và Alaska.
Nam ngồi vào bàn làm việc trong văn phòng riêng, ánh đèn bàn chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng kiên định. Cậu mở laptop, xem lại báo cáo về vụ robot chiến đấu bị đánh cắp, tự nhủ phải tìm ra kẻ phản bội trước khi Đại Đông Á mất lợi thế chiến lược. Hình ảnh Reimi, với mái tóc đen óng, đôi mắt to sáng, và cơ thể mềm mại trong vòng tay cậu, thoáng qua trong tâm trí Nam, nhưng cậu nhanh chóng gạt đi, tập trung vào trách nhiệm lãnh đạo. Áp lực từ nội bộ và quốc tế đang đè nặng, và Nam biết rằng, dù khoảnh khắc với Reimi là thiên đường tạm thời, cậu phải giữ vững quyền lực để dẫn dắt Đại Đông Á qua cơn bão.