Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 122: Con sâu làm rầu nồi canh
Sáng ngày 10 tháng 5 năm 2019, tại tư dinh Ryongsong ở Bình Nhưỡng, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua cửa sổ kính lớn, chiếu lên bàn làm việc bằng đá cẩm thạch đen bóng, nơi Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, đang ngồi. Căn phòng rộng lớn, tường lát gỗ mun chạm khắc hoa văn rồng uốn lượn, toát lên vẻ uy nghiêm pha lẫn hiện đại nhờ các màn hình cảm ứng treo tường, hiển thị bản đồ chiến lược của Tỉnh Sakhalin, Honshu, và các khu vực khác, cùng dữ liệu quân sự chi tiết về số lượng quân, robot chiến đấu, và tên lửa hạt nhân chiến thuật. Nam, 28 tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt góc cạnh với đôi mắt sâu thẳm, lông mày rậm, và đôi môi mỏng đầy cương nghị. Cậu mặc bộ vest đen may đo tinh xảo, với đường cắt sắc nét ôm sát cơ thể săn chắc, huy hiệu vàng hình búa liềm cách điệu của Hội đồng Cách mạng Nhân Dân lấp lánh trên ngực áo. Mái tóc đen được chải gọn, nhưng vài lọn tóc lòa xòa trên trán, dấu hiệu của những đêm thức khuya xử lý công việc. Hương nước hoa nam tính, mùi gỗ đàn hương pha chút bạc hà, lan tỏa từ cậu, hòa quyện với không khí mát lạnh từ hệ thống điều hòa hiện đại.
Một báo cáo khẩn từ cố vấn tình báo Ri Jong-ho làm Nam giật mình, tay cậu siết chặt bút máy Montblanc bằng vàng ròng, một món quà từ lễ ký hiệp ước với Thái Lan. Tài liệu mật, gửi qua kênh mã hóa tối cao, tiết lộ rằng các robot chiến đấu tiên tiến, do Viện Nghiên cứu AI Roppongi ở Tokyo phát triển, đã xuất hiện trong tay quân đội Mỹ, đang đàn áp phong trào ly khai ở California. Những cỗ máy này, cao hai mét, làm từ hợp kim titan siêu bền, được trang bị hệ thống AI tự hành với khả năng phân tích chiến trường trong tích tắc, súng laser công suất cao có thể xuyên thủng xe bọc thép, và hệ thống tự sửa chữa cho phép hoạt động liên tục trong 72 giờ. Chúng là niềm tự hào của Đại Đông Á, từng được trình diễn tại duyệt binh ở Quảng trường Ginza, nhưng cũng gây tranh cãi trong vụ thảm sát Sendai năm 2018, khi lỗi lập trình khiến chúng tấn công dân thường, giết chết 327 người trước khi Nam ra lệnh thu hồi toàn bộ. Việc công nghệ tối mật này lọt vào tay Mỹ, kẻ thù lớn nhất trong Thế chiến III, không chỉ là mối đe dọa an ninh mà còn là cú đánh mạnh vào uy tín của Đại Đông Á trước các đồng minh như Alaska và California Tự Do.
Nam xoa cằm, ánh mắt sắc lạnh, lướt qua bản báo cáo trên màn hình cảm ứng 4K, hiển thị hình ảnh robot chiến đấu tại San Francisco, với logo Đại Đông Á mờ nhạt trên thân máy. Cậu nghi ngờ có gián điệp công nghệ trong nội bộ, và cái tên Kim Keon-hee, Đệ tam phu nhân, hiện lên đầu tiên. Kim Keon-hee, 47 tuổi, với vẻ đẹp sắc sảo, mái tóc đen dài óng ả thường buông xõa hoặc búi cao, đôi mắt to quyến rũ, và thân hình đầy đặn với vòng ngực nổi bật và cặp mông tròn trịa. Cô luôn xuất hiện trong các bộ hanbok sang trọng hoặc váy công sở ôm sát, toát lên phong thái tự tin và quyền lực. Là người gần gũi Nam trong các vấn đề chiến lược, cô từng tham gia các buổi họp tại Viện Roppongi, thảo luận với các nhà khoa học về AI, và có mối quan hệ phức tạp với Yoon Suk-yeol, cựu công tố viên Hàn Quốc, hiện bị giam tại nhà tù tối mật ở Bình Nhưỡng vì tội tham nhũng. Dù không có bằng chứng cụ thể, sự thân thiết của cô với các dự án quân sự, những lần cô kiểm tra tài liệu kỹ thuật với ánh mắt sắc sảo, và quá khứ liên quan đến Yoon Suk-yeol khiến Nam không thể gạt bỏ nghi ngờ. Cậu đứng dậy, bước ra ban công, nhìn xuống khu vườn thiền với hồ cá Koi bơi lội yên bình, những con cá vàng, trắng, và đỏ lấp lánh dưới ánh nắng. Gió mát thổi qua, làm dịu đi cơn đau đầu đang nhen nhóm, nhưng không xua tan được sự bất an trong lòng. Nam nghĩ đến những khoảnh khắc thân mật với Kim Keon-hee, khi cô quấn lấy cậu trên giường, rên rỉ dưới những cú đẩy mạnh mẽ, nhưng giờ đây, cậu tự hỏi liệu cô có thật sự trung thành.
Nam nhấn nút liên lạc nội bộ, giọng trầm vang, đầy quyền uy: “Ri Jong-ho, vào đây ngay lập tức.” Ri, một người đàn ông trung niên, khoảng 55 tuổi, khuôn mặt khắc khổ với những nếp nhăn sâu, mặc bộ quân phục xám với phù hiệu tình báo đỏ rực, xuất hiện trong vòng năm phút. Ông cúi chào, đứng thẳng, chờ lệnh. Nam chỉ vào màn hình, giọng lạnh như băng: “Ri, robot của chúng ta đang ở trong tay Mỹ. Đây không phải lỗi kỹ thuật, mà là gián điệp. Điều tra tất cả nhân sự cấp cao từng tiếp cận Viện Roppongi, từ nhà khoa học, kỹ sư, đến cố vấn chính trị. Kiểm tra lịch sử liên lạc, tài khoản ngân hàng, và di chuyển của họ, đặc biệt là những ai có liên hệ với Mỹ trước năm 2016, khi chúng ta thống nhất bán đảo Triều Tiên. Báo cáo trực tiếp cho ta, không để lộ bất kỳ chi tiết nào, kể cả với Hội đồng Cách mạng. Hiểu chưa?” Ri gật đầu, giọng trầm: “Vâng, thưa Chủ tịch. Tôi sẽ kiểm tra cả những người thân cận nhất, không ngoại trừ ai, kể cả… các phu nhân.” Nam nhíu mày, ánh mắt thoáng dao động khi nghĩ đến Kim Keon-hee, nhưng gật đầu: “Làm đi. Bí mật tuyệt đối.” Ri rời phòng, bước chân nhanh nhẹn, để lại Nam với những suy nghĩ rối bời.
Nam trở lại bàn làm việc, nhấn nút gọi Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ, đến phòng làm việc riêng. Reimi, 26 tuổi, bước vào với dáng vẻ chuyên nghiệp, ôm một tập tài liệu dày và máy tính bảng. Cô là một phụ nữ nổi bật, cao khoảng 1m65, dáng người thanh mảnh nhưng cân đối, với làn da trắng sứ mịn màng như ngọc trai, đặc trưng của người Nhật. Mái tóc đen dài đến vai, óng ánh như lụa, được buộc gọn bằng một chiếc kẹp bạc chạm khắc hình hoa anh đào tinh xảo, vài sợi tóc lòa xòa mềm mại ôm lấy gò má cao, làm nổi bật đôi mắt to, sáng, với hàng mi dài cong vút, ánh lên sự thông minh, tự tin, và một chút quyến rũ khó cưỡng. Đôi môi mọng, phủ son hồng phấn nhẹ, luôn nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng không kém phần gợi cảm, như thể cô luôn biết cách thu hút ánh nhìn. Reimi mặc bộ váy công sở màu xanh thẫm, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong thanh thoát: vòng ngực đầy đặn, căng tròn, eo thon gọn như tạc tượng, và cặp mông tròn trịa, khẽ đung đưa khi cô bước đi. Đôi chân dài mượt mà, trắng mịn, lộ ra qua khe váy dài đến đầu gối, được tôn lên bởi đôi giày cao gót đen bóng, gót nhọn 7cm, làm cô trông cao ráo và uyển chuyển như một vũ công. Hương nước hoa hoa nhài nhẹ nhàng lan tỏa từ cô, mang lại cảm giác tươi mới, hòa quyện với không khí mát lạnh của căn phòng, làm dịu đi sự căng thẳng trong không gian.
Reimi cúi chào, giọng nói rõ ràng, trong trẻo, với chút âm sắc Nhật Bản nhẹ nhàng, như tiếng chuông bạc: “Thưa Chủ tịch, ngài triệu tôi có việc gì ạ?” Nam, ngồi dựa vào ghế da đen, chỉ vào ghế bọc nhung đỏ đối diện, giọng trầm: “Reimi, ngồi xuống. Chúng ta đang đối mặt với khủng hoảng nghiêm trọng. Robot chiến đấu của Viện Roppongi đã xuất hiện trong tay quân đội Mỹ, đang đàn áp ly khai ở California. Đây là công nghệ tối mật của Đại Đông Á, và việc nó bị rò rỉ là không thể chấp nhận được. Tôi cần cô chuẩn bị họp báo khẩn cấp, tuyên bố với đồng minh California Tự Do rằng Đại Đông Á không cung cấp robot cho Mỹ. Công nghệ của chúng ta bị đánh cắp, và chúng ta đang phối hợp với California để điều tra nguồn gốc.” Reimi, lắng nghe chăm chú, đặt tập tài liệu xuống bàn, mở máy tính bảng, ngón tay thon dài lướt nhanh trên màn hình, ghi chú với tốc độ đáng kinh ngạc. Cô gật đầu, giọng chắc chắn: “Tôi hiểu, thưa Chủ tịch. Tôi sẽ soạn thảo tuyên bố, nhấn mạnh rằng Đại Đông Á là nạn nhân của hành vi đánh cắp công nghệ, đồng thời kêu gọi California Tự Do cung cấp dữ liệu về robot, như số seri, bản ghi hoạt động, hoặc hình ảnh chi tiết, để hỗ trợ điều tra. Có cần tôi liên lạc với chính quyền Alaska để củng cố liên minh không?”
Nam, ánh mắt thoáng đánh giá sự nhanh nhạy và chuyên nghiệp của Reimi, gật đầu: “Tốt lắm. Liên hệ cả Alaska và California Tự Do. Nhấn mạnh rằng Đại Đông Á cam kết bảo vệ đồng minh, kể cả bằng vũ khí hạt nhân nếu Mỹ vượt giới hạn. Họp báo phải diễn ra trong 24 giờ tới. Cô đi chuẩn bị đi.” Reimi đứng dậy, định rời đi, váy xanh thẫm khẽ đung đưa theo từng bước đi, đôi chân dài lộ ra qua khe váy, ánh sáng từ đèn chùm pha lê chiếu lên làm làn da cô lấp lánh như ngọc. Nhưng cô dừng lại khi nhận thấy sắc mặt Nam tái nhợt, đôi mắt mệt mỏi, lông mày nhíu chặt vì đau đầu. Cô quay lại, giọng lo lắng: “Chủ tịch, ngài ổn chứ? Trông ngài rất mệt mỏi. Ngài có cần tôi gọi bác sĩ không?” Nam mỉm cười nhạt, xua tay: “Không cần đâu, Reimi. Chỉ là áp lực công việc. Cô cứ làm việc đi.” Reimi gật đầu, nhưng ánh mắt cô lộ rõ sự lo lắng, đôi môi khẽ mím lại, như thể cô muốn nói thêm điều gì. Cô rời phòng, đôi giày cao gót vang lên từng tiếng lanh lảnh trên sàn đá hoa cương, để lại hương hoa nhài thoảng trong không khí.
Sau một giờ, Reimi trở lại phòng làm việc, mang theo bản thảo tuyên bố dài mười trang, được soạn thảo cẩn thận với giọng điệu ngoại giao mạnh mẽ nhưng khéo léo, nhấn mạnh sự minh bạch của Đại Đông Á, cam kết hỗ trợ đồng minh, và yêu cầu điều tra quốc tế về vụ đánh cắp công nghệ. Cô bước vào, váy xanh thẫm ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực căng tròn và cặp mông tròn trịa, khẽ đung đưa theo từng bước đi. Đôi chân dài mượt mà, trắng mịn như sứ, lộ ra qua khe váy, ánh sáng từ đèn chùm pha lê chiếu lên làm làn da cô lấp lánh như ngọc trai. Mái tóc đen óng ánh, với vài sợi lòa xòa, khẽ chạm vào gò má cao, làm nổi bật đôi mắt to, sáng, và đôi môi mọng hồng phấn, như mời gọi. Hương hoa nhài từ nước hoa của cô tràn ngập không gian, làm dịu đi sự căng thẳng trong căn phòng.
Nam, lúc này đã cởi áo khoác vest, treo gọn trên giá gỗ mun được chạm khắc tinh xảo, chỉ mặc sơ mi trắng với tay áo xắn cao, để lộ cánh tay săn chắc với những vết sẹo nhỏ từ các chiến dịch quân sự trước đây. Ngực cậu rộng, cơ bụng săn chắc lộ ra qua lớp sơ mi mỏng, mồ hôi lấp lánh trên trán do cơn đau đầu dữ dội. Cậu ngồi dựa vào ghế, tay xoa thái dương, cố xua đi cảm giác như búa bổ trong đầu. Áp lực từ các đồng minh ngày càng nặng nề, như một tảng đá khổng lồ đè lên ngực cậu. California Tự Do, một phong trào ly khai được Đại Đông Á hậu thuẫn bằng hàng tỷ đô la vũ khí, từ súng trường tự động đến tên lửa chống tăng, đang yêu cầu lời giải thích rõ ràng về vụ robot, đe dọa rút khỏi liên minh nếu Nam không chứng minh được sự vô can. Alaska, đồng minh chiến lược khác, gửi công hàm khẩn qua kênh ngoại giao mã hóa, bày tỏ lo ngại rằng Mỹ có thể sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật, tương tự vụ tấn công Nga năm trước, để trả đũa các khu vực ly khai, đặc biệt là Anchorage, nơi Đại Đông Á đã triển khai 5.000 quân và ba tiểu đoàn pháo binh. Nam phải cân nhắc triển khai thêm 10.000 quân tinh nhuệ và 50 robot cải tiến đến Korsakov, Tỉnh Sakhalin, để bảo vệ lãnh thổ trước nguy cơ phản công từ Nga hoặc Mỹ. Thế chiến III, với sự leo thang căng thẳng giữa các siêu cường, đẩy Đại Đông Á vào thế khó: vừa phải giữ vững đế quốc trải dài từ bán đảo Triều Tiên đến Sakhalin, vừa duy trì liên minh với các phong trào ly khai chống Mỹ. Nghi ngờ về Kim Keon-hee càng làm Nam thêm căng thẳng, khi cậu nhớ lại những lần cô đứng trong phòng thí nghiệm Roppongi, ánh mắt sắc sảo khi thảo luận về AI, nụ cười bí ẩn khi kiểm tra tài liệu kỹ thuật, và những cuộc gọi bí mật với Yoon Suk-yeol trước khi ly dị.
Reimi, đặt bản thảo xuống bàn, giọng lo lắng, gần như van nài: “Chủ tịch, ngài làm việc quá sức rồi. Cơn đau đầu này không thể xem nhẹ. Ngài cần nghỉ ngơi, nếu không sẽ kiệt sức mất. Để tôi giúp ngài thư giãn, được không?” Nam, thở dài, nhìn Reimi với ánh mắt mệt mỏi nhưng biết ơn, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của cô. Cậu đứng dậy, bước chậm rãi đến sofa bọc da đen ở góc phòng, nằm dài, nhắm mắt, cố xua tan những suy nghĩ rối bời về gián điệp, chiến tranh, và đồng minh. Reimi, với sự quan tâm sâu sắc, ngồi xuống cạnh Nam, váy xanh thẫm khẽ trượt lên, để lộ phần đùi trắng mịn, săn chắc. Cô đề nghị, giọng nhẹ nhàng: “Để tôi massage giúp ngài, sẽ giúp giảm đau đầu.” Nam gật đầu, gối đầu lên đùi cô, cảm nhận sự mềm mại, ấm áp của đùi Reimi qua lớp váy mỏng. Hương hoa nhài từ cô, hòa quyện với mùi da thuộc của sofa và gỗ mun trong phòng, tạo nên một không gian yên bình hiếm hoi giữa cơn bão chính trị.
Đôi tay Reimi, thon dài với móng tay sơn màu nude, lướt nhẹ trên thái dương Nam, massage chậm rãi, đều đặn, như một vũ điệu tinh tế. Những ngón tay mềm mại, mát lạnh, di chuyển thành vòng tròn, xoa bóp các huyệt đạo, làm dịu đi cơn đau nhức. Nam, dần thả lỏng, cảm nhận hơi ấm từ đùi Reimi, như một nơi trú ẩn an toàn. Cậu mở mắt, ngước nhìn cô. Đôi mắt Reimi lấp lánh dưới ánh đèn chùm pha lê, như hai viên ngọc trai đen, sâu thẳm và đầy cảm xúc, hàng mi dài cong vút khẽ rung động. Đôi môi mọng, phủ son hồng phấn, khẽ mím lại, toát lên vẻ dịu dàng nhưng không kém phần gợi cảm, như một lời mời gọi không lời. Mái tóc đen óng ánh, với vài sợi lòa xòa, chạm vào má Nam, mang lại cảm giác mềm mại như lụa. Nam nắm tay Reimi, kéo cô cúi xuống, môi cậu chạm vào môi cô trong một nụ hôn nhẹ nhàng, rồi nhanh chóng trở nên nồng cháy, sâu đậm, đầy đam mê. Lưỡi Nam luồn vào miệng Reimi, khám phá, hòa quyện, làm cô thở gấp, đôi má ửng hồng như hoa đào, hơi thở nóng rực phả lên mặt cậu.
Nam, dục vọng dâng trào, luồn tay qua lớp váy, xoa bóp ngực Reimi qua áo lót ren trắng, cảm nhận sự mềm mại, đầy đặn, và nhịp tim đập mạnh của cô. Núm vú cô dựng đứng, cọ vào lòng bàn tay cậu qua lớp vải mỏng, làm Nam càng thêm kích thích. Reimi rên khẽ, tiếng rên như một giai điệu ngọt ngào, tay cô ôm lấy cổ Nam, móng tay cắm nhẹ vào da cậu, kéo cậu gần hơn, như muốn hòa tan vào nụ hôn. Nam kéo váy Reimi lên, để lộ đôi chân dài mượt mà, trắng mịn như sứ, và quần lót ren trắng bó sát, lộ ra đường cong gợi cảm của háng cô. Cậu hít sâu hương thơm cơ thể cô, pha lẫn mùi hoa nhài, làm đầu óc cậu quay cuồng. Nam kéo quần lót xuống, để lộ âm hộ hồng hào, mịn màng, đã ướt át vì kích thích, lấp lánh dưới ánh đèn. Cậu úp mặt vào háng cô, bú âm hộ, lưỡi lướt nhẹ lên điểm nhạy cảm, rồi xoáy sâu, mạnh dần, làm Reimi cong người, rên to, tiếng rên vang vọng trong căn phòng cách âm. Cô bấu chặt vào vai Nam, móng tay cắm sâu, để lại những vết đỏ mờ. “Chủ tịch… ôi… ngài… em không chịu nổi…” Reimi thì thầm, giọng đứt quãng, cơ thể run rẩy khi đạt cực khoái lần đầu, nước âm đạo chảy ra, ướt đẫm đùi cô và sofa.
Nam, không dừng lại, tiếp tục bú, lưỡi xoáy sâu hơn, tay cậu luồn lên bóp ngực Reimi, ngón cái kích thích núm vú qua áo lót, làm cô đạt cực khoái lần thứ hai, cơ thể cong lên như cây cung, hơi thở gấp gáp, mắt mờ đi vì khoái cảm. Cậu đứng dậy, cởi bỏ sơ mi, để lộ cơ thể săn chắc với ngực rộng, cơ bụng sáu múi, và những vết sẹo nhỏ từ các chiến dịch quân sự, mỗi vết sẹo kể một câu chuyện về sự sống còn. Nam cởi quần, dương vật cương cứng, dài và dày, lộ ra đầy uy lực, đầu dương vật lấp lánh chất lỏng. Reimi, ánh mắt mê mải, cởi váy, để lộ cơ thể hoàn mỹ: ngực tròn đầy, núm vú hồng nhạt dựng đứng, eo thon gọn như tạc tượng, và cặp mông tròn trịa, căng mọng. Cô cởi áo lót, để ngực tự do, rung nhẹ khi cô di chuyển, làm Nam không thể rời mắt.
Nam đè Reimi xuống sofa, nhấn dương vật vào âm đạo cô, cảm nhận sự chặt khít, ấm nóng, như một cái kẹp mềm mại. Cậu di chuyển chậm rãi, mỗi cú đẩy nhẹ nhàng nhưng sâu, làm Reimi rên rỉ, tiếng rên hòa cùng tiếng da thịt va chạm, tạo nên một bản giao hưởng nhục dục. Nam tăng tốc, dương vật ra vào nhanh hơn, mạnh hơn, mỗi cú đẩy làm Reimi hét lên trong khoái cảm, nước âm đạo chảy ra, ướt đẫm sofa. “Chủ tịch… mạnh hơn… em xin ngài…” Reimi van nài, giọng run rẩy, tay bấu vào lưng Nam, để lại những vết cào đỏ rực. Họ đạt cực khoái cùng lúc, tinh dịch của Nam tràn đầy trong âm đạo Reimi, chảy ra đùi cô, lấp lánh dưới ánh đèn chùm. Nam, vẫn cương cứng, kéo Reimi đứng dậy, đẩy cô vào tường, nâng một chân cô lên, nhấn dương vật vào sâu hơn, làm tình điên cuồng. Mỗi cú đẩy mạnh mẽ làm Reimi hét lên, ngực cô rung động, núm vú cọ vào ngực Nam, tạo thêm kích thích. Cô đạt cực khoái lần nữa, cơ thể mềm nhũn, dựa vào tường để giữ thăng bằng.
Nam xoay người Reimi, để cô quỳ trên sofa, mông cong lên, lộ ra âm hộ ướt át và hậu môn hồng hào. Cậu bóp mông cô, ngón tay lướt qua hậu môn, kích thích nhẹ, làm Reimi rên to, cơ thể run rẩy. Nam nhấn dương vật vào âm đạo từ phía sau, đẩy mạnh, mỗi cú đẩy làm mông cô rung lên, tiếng da thịt va chạm vang vọng. Reimi, chìm trong khoái cảm, hét lên: “Chủ tịch… em… em không chịu nổi nữa… sướng quá!” Nam luân phiên bóp ngực và mông cô, ngón tay kích thích âm vật, làm cô đạt cực khoái thêm ba lần, nước âm đạo chảy thành dòng, ướt đẫm sofa và sàn. Nam, đạt cực khoái lần thứ hai, tinh dịch tràn ra, hòa lẫn với nước âm đạo của Reimi, tạo thành một vũng nhỏ dưới chân họ.
Nam kéo Reimi nằm ngửa trên sofa, hôn khắp cơ thể cô, từ môi xuống cổ, ngực, và bụng, lưỡi liếm quanh núm vú, cắn nhẹ, làm cô cong người, rên rỉ. Cậu nhấn dương vật vào lần nữa, làm tình chậm rãi, tận hưởng từng khoảnh khắc, mỗi cú đẩy sâu làm Reimi rên dài, mắt cô mờ đi, môi cắn chặt để kìm tiếng hét. Họ đạt cực khoái cùng lúc, tinh dịch và nước âm đạo hòa quyện, chảy ra đùi Reimi, làm cô run rẩy, cơ thể mềm nhũn. Nam, vẫn chưa thỏa mãn, nằm xuống sofa, kéo Reimi ngồi lên, để cô cưỡi cậu. Reimi, với mái tóc rối bù, ngực rung động theo từng nhịp di chuyển, đẩy hông lên xuống, dương vật Nam ra vào âm đạo cô, tạo tiếng ướt át. Họ làm tình thêm nửa giờ, đạt cực khoái liên tục, mồ hôi lấp lánh trên cơ thể họ, ánh đèn chùm chiếu lên như một bức tranh nhục dục hoàn mỹ.
Đúng lúc Nam và Reimi đang chìm trong cao trào, một tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá vỡ không khí nhục dục ngập tràn. Tướng Kim Hyok-chol, chỉ huy quân sự cấp cao, giọng trầm vang qua cửa: “Thưa Chủ tịch, tôi cần ngài phê duyệt khẩn cấp kế hoạch phòng thủ Tỉnh Sakhalin! Nga đang tăng quân gần biên giới, và Mỹ có dấu hiệu điều động tàu sân bay đến Biển Bering!” Nam, thở hổn hển, dương vật vẫn cương cứng, ướt át vì tinh dịch và nước âm đạo, vội đứng dậy, kéo quần lên, chỉnh lại sơ mi, mồ hôi lấp lánh trên trán và ngực. Reimi, đỏ mặt, tóc rối bù, ngực vẫn rung nhẹ, nước âm đạo và tinh dịch chảy dài trên đùi, vội mặc lại váy, dùng khăn giấy lau sạch, nhưng đôi má vẫn ửng hồng, ánh mắt mơ màng, hơi thở gấp gáp. Cô chỉnh lại tóc, cố lấy lại vẻ chuyên nghiệp, nhưng đôi chân run nhẹ khi đứng dậy.
Nam mở cửa, bình thản nhận tập tài liệu dày từ Kim Hyok-chol, một người đàn ông cao lớn, khoảng 50 tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị, mặc bộ quân phục xám với phù hiệu đỏ rực. Cậu lướt qua tài liệu, giọng lạnh: “Tăng cường 10.000 quân tinh nhuệ, 50 robot cải tiến, và hai tiểu đoàn tên lửa hạt nhân chiến thuật tại Korsakov. Đặt Viện Roppongi dưới giám sát 24/7, lắp camera, thiết bị theo dõi, và kiểm tra an ninh mạng toàn bộ hệ thống AI. Báo cáo tiến độ hàng ngày, không chậm trễ một giây.” Kim Hyok-chol gật đầu, rời đi mà không hay biết căn phòng vừa là nơi của một cuộc làm tình cuồng nhiệt kéo dài hơn một giờ.
Nam đóng cửa, quay lại nhìn Reimi, mỉm cười, giọng trêu đùa: “Cô làm tốt lắm, Reimi, cả trong công việc lẫn… trên sofa. Chuẩn bị họp báo đi, chúng ta sẽ tiếp tục sau, khi tình hình ổn hơn.” Reimi, ngượng ngùng, cúi đầu, giọng nhỏ: “Vâng, thưa Chủ tịch. Tôi sẽ hoàn thành tuyên bố ngay.” Cô ôm máy tính bảng, bước đi hơi loạng choạng, đôi giày cao gót vang lên lanh lảnh, ánh mắt thoáng luyến lưu khi rời phòng, hương hoa nhài vẫn đọng lại trong không khí.