Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 121: Sông Chao Phraya
Sáng ngày 7 tháng 5 năm 2019, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua những mái vòm lấp lánh của Đại Cung điện ở Bangkok, nơi diễn ra lễ ký kết Hiệp ước Phòng thủ Chung giữa Thái Lan và Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Hội trường chính được trang trí như một kiệt tác nghệ thuật: những tấm lụa đỏ và vàng rực rỡ, biểu tượng của hoàng gia Thái Lan, đan xen với cờ đỏ sao vàng của Đại Đông Á, treo cao trên các cột đá cẩm thạch được chạm khắc tinh xảo. Những chùm hoa sen trắng, biểu tượng của sự thuần khiết, được đặt trong bình pha lê, tỏa hương thơm nhẹ khắp không gian. Các hàng ghế bọc nhung đỏ, được xếp ngay ngắn, chật kín đại diện từ các nước ASEAN như Việt Nam, Singapore, Malaysia, cùng các quan chức quân sự cấp cao, nhà ngoại giao, và phóng viên quốc tế từ CNN, BBC, và NHK, tất cả đều hướng mắt về bục lễ trung tâm.
Nam, Lãnh tụ Tối cao của Đại Đông Á, bước vào hội trường với dáng đi tự tin, trong bộ vest đen may đo tinh xảo bởi một nhà thiết kế Ý danh tiếng. Huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân, hình ngôi sao vàng trên nền đỏ, lấp lánh trên ngực áo, phản chiếu ánh sáng từ những chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ. Mái tóc đen nhánh của cậu được chải gọn gàng, đôi mắt sắc bén ánh lên sự quyết đoán, nhưng nụ cười lịch lãm vẫn khiến mọi người cảm nhận được sự gần gũi. Bên cạnh cậu là Kim Keon-hee, Đệ tam phu nhân, trong bộ hanbok vàng rực rỡ, viền áo thêu hoa văn rồng uốn lượn bằng chỉ vàng kim tuyến, tôn lên dáng người cao gầy, thanh thoát. Mái tóc đen dài của cô được búi cao, cài một chiếc trâm ngọc trai lấp lánh, đôi môi đỏ mọng điểm thêm nét quyến rũ. Tuy nhiên, ánh mắt cô ẩn chứa chút căng thẳng, như thể đang cố che giấu sự bất an khi nhìn về phía Vương hậu Suthida.
Quốc vương Maha Vajiralongkorn (Rama X) xuất hiện trong bộ lễ phục hoàng gia màu trắng, thêu chỉ vàng phức tạp, với dây đeo huân chương lấp lánh, toát lên uy quyền của một vị vua. Bên cạnh ông là Vương hậu Suthida, một biểu tượng của vẻ đẹp Thái Lan hiện đại. Suthida, 41 tuổi, sở hữu dáng người mảnh mai nhưng cân đối, cao khoảng 1m65, với làn da trắng ngần mịn màng, không tì vết, như được chăm chút bởi những liệu pháp hoàng gia. Mái tóc đen óng ánh của cô được búi cao tinh tế, để lộ chiếc cổ thon dài, đeo một chuỗi ngọc trai lấp lánh. Đôi mắt nâu sâu thẳm, ánh lên sự thông minh và kiêu hãnh, được nhấn bởi hàng lông mi dài cong vút. Gương mặt thanh tú với chiếc mũi cao, đôi môi đầy đặn phủ son hồng nhạt, khiến cô toát lên vẻ quý phái nhưng vẫn gần gũi. Hôm nay, Suthida diện bộ váy lụa Thái màu xanh lam, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong hoàn hảo: vòng ngực đầy đặn, eo thon gọn, và hông cân đối, khiến cô trông như một bức tượng sống động. Chiếc váy được thêu hoa văn chìm tinh xảo, lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật từng bước đi duyên dáng của cô.
Lễ ký kết bắt đầu với tiếng quốc ca Thái Lan, vang lên qua dàn nhạc giao hưởng hoàng gia, theo sau là quốc ca Đại Đông Á, hùng tráng và đầy khí thế. Nam và Rama X cùng bước lên bục, nơi đặt một bàn gỗ mun chạm khắc hình hoa sen, trên đó là bản hiệp ước được viết trên giấy lụa cao cấp, viền vàng. Văn kiện cam kết Đại Đông Á sẽ bảo hộ hạt nhân cho Thái Lan nếu nước này bị tấn công, đổi lại Thái Lan mở cửa cảng biển Laem Chabang cho hải quân Đại Đông Á, bao gồm quyền neo đậu tàu sân bay USS Ronald Reagan, và ưu tiên đầu tư vào Trung tâm Tài chính Gangnam. Nam cầm bút vàng khắc tên mình, ký tên với nét chữ mạnh mẽ, trong khi Rama X ký với sự trang trọng của một vị vua. Tiếng vỗ tay vang dội khắp hội trường, ánh đèn flash từ máy ảnh của báo chí chớp liên hồi, ghi lại khoảnh khắc lịch sử.
Nam bước lên bục phát biểu, giọng trầm ấm nhưng đầy quyền uy: “Hiệp ước Phòng thủ Chung này là cột mốc lịch sử, không chỉ củng cố tình hữu nghị giữa Đại Đông Á và Thái Lan, mà còn là lá chắn bảo vệ Đông Nam Á trước lằn ranh nguy hiểm của Thế chiến III. Đại Đông Á cam kết cung cấp dầu mỏ và khí đốt từ Tỉnh Sakhalin với giá ưu đãi, đồng thời chia sẻ công nghệ AI tiên tiến để hiện đại hóa quân đội Thái Lan.” Rama X, đứng cạnh, đáp lời với sự tự hào: “Thái Lan cảm ơn sự hào phóng của Chủ tịch Nam. Hiệp ước này sẽ bảo vệ dân chúng chúng ta, đảm bảo an ninh và thịnh vượng trong thời đại bất ổn.” Suthida, đứng sau Rama X, mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt cô thoáng lướt qua Nam, như thể vẫn còn vương vấn ký ức từ đêm trước tại Cung điện Dusit.
Sau lễ ký, Nam gọi điện cho Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ, đang ở Bình Nhưỡng. “Reimi, chuẩn bị họp báo ngay sau khi tôi trở về. Nhấn mạnh rằng hiệp ước này không chỉ là chiến thắng ngoại giao của Đại Đông Á, mà còn là minh chứng cho vai trò lãnh đạo của chúng ta trong việc ổn định khu vực ASEAN. Đừng quên đề cập Tỉnh Sakhalin như nguồn tài nguyên chiến lược, và Trung tâm Tài chính Gangnam như thỏi nam châm thu hút đầu tư.” Reimi, giọng chuyên nghiệp qua điện thoại, đáp: “Vâng, thưa Chủ tịch, tôi sẽ chuẩn bị kịch bản chi tiết và phối hợp với truyền thông quốc tế.” Kim Keon-hee, đứng gần Nam, nghe cuộc gọi, khẽ siết tay cậu, ánh mắt thoáng lo lắng khi nhìn về phía Suthida, người đang trò chuyện với các quan khách ASEAN. Cô cảm nhận được sự bất an, nhưng giữ im lặng, nở nụ cười ngoại giao hoàn hảo.
Rama X, để ăn mừng sự kiện, mời Nam và Kim Keon-hee tham dự một bữa tối xa hoa trên du thuyền hoàng gia dọc sông Chao Phraya vào tối cùng ngày. Nam gật đầu, nụ cười tự tin nở trên môi, nhưng trong lòng cậu biết rằng chuyến đi này sẽ không chỉ là một buổi tiệc ngoại giao. Cậu liếc nhìn Suthida, ánh mắt cậu ánh lên sự khao khát, và cậu tự nhủ phải hành động cẩn thận để không làm phức tạp thêm các mối quan hệ với Kim Keon-hee, Kako, Mako, và Reimi.
Khi hoàng hôn buông xuống, bầu trời Bangkok nhuộm màu cam rực rỡ, phản chiếu trên dòng sông Chao Phraya lấp lánh như một dải lụa bạc. Du thuyền hoàng gia, một kiệt tác dài hơn 50 mét, được trang trí bằng hàng trăm đèn lồng giấy đỏ và vàng treo dọc mạn thuyền, đung đưa theo làn gió nhẹ. Những bông hoa sen trắng được thả trôi trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh thơ mộng. Boong thuyền chính được phủ thảm lụa đỏ, với bàn tiệc trải khăn lụa trắng thêu hoa văn truyền thống Thái Lan. Các món ăn được trình bày tinh tế: bát tom yum goong bốc khói nghi ngút, tôm tươi đỏ au hòa quyện trong nước dùng cay nồng; đĩa cà ri xanh thơm lừng với thịt gà mềm và lá húng quế; xôi xoài ngọt ngào, từng miếng xoài chín vàng óng xếp cạnh xôi nếp dẻo; và các đĩa trái cây nhiệt đới như măng cụt, chôm chôm, được chạm khắc thành hình hoa sen và chim phượng hoàng. Rượu vang Pháp Château Margaux, loại thượng hạng từ vùng Bordeaux, được rót vào ly pha lê, lấp lánh dưới ánh đèn chùm treo trên cao.
Nam ngồi đối diện Rama X, với Kim Keon-hee bên phải và Suthida bên trái. Kim Keon-hee, trong bộ hanbok đỏ thắm, nổi bật như một ngọn lửa giữa khung cảnh lộng lẫy. Mái tóc đen dài của cô được búi cao, cài trâm ngọc trai lấp lánh, đôi môi đỏ mọng tương phản với làn da trắng ngần, khiến cô thu hút mọi ánh nhìn. Cô trò chuyện với Suthida, khen ngợi sự tinh tế của lụa Thái: “Vương hậu, bộ váy của bà thật sự là một tác phẩm nghệ thuật. Lụa Thái Lan quả là niềm tự hào của Đông Nam Á.” Suthida, trong bộ váy lụa Thái màu vàng nhạt, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn, eo thon, và hông cân đối. Làn da trắng mịn của cô lấp lánh dưới ánh đèn, đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên sự thông minh, nhưng đôi má hồng nhẹ như thể vẫn chưa quên khoảnh khắc thân mật với Nam đêm trước. Cô đáp lại Kim Keon-hee với nụ cười lịch thiệp: “Cảm ơn Đệ tam phu nhân. Hanbok của cô cũng rất tuyệt vời, như một biểu tượng của văn hóa Hàn Quốc.”
Nam và Rama X, trong khi đó, đắm chìm trong cuộc thảo luận về hợp tác năng lượng và quốc phòng. Nam, giọng trầm ổn, đề xuất: “Bệ hạ, Tỉnh Sakhalin có trữ lượng dầu mỏ và khí đốt đủ để cung cấp cho Thái Lan trong hàng thập kỷ với giá ưu đãi. Ngoài ra, chúng tôi sẵn sàng chuyển giao công nghệ AI để nâng cấp hệ thống phòng thủ tên lửa của Thái Lan, giúp đối phó với mọi mối đe dọa từ Mỹ hoặc các thế lực khác trong Thế chiến III.” Rama X, nhấm nháp ly rượu vang, gật đầu hài lòng: “Chủ tịch Nam, đề xuất này rất hấp dẫn. Thái Lan sẽ xem xét mở rộng quyền tiếp cận cảng Laem Chabang, thậm chí cho phép neo đậu tàu sân bay USS Ronald Reagan để củng cố liên minh.” Nam mỉm cười, giơ ly rượu: “Vì một liên minh bền vững!” Rama X cụng ly, tiếng pha lê chạm nhau vang lên trong không khí.
Tuy nhiên, ánh mắt Nam không ngừng lướt qua Suthida. Vẻ đẹp của cô, với làn da trắng mịn, đôi môi đầy đặn, và đường cong hoàn hảo dưới lớp váy lụa, khiến cậu khó cưỡng lại. Kim Keon-hee, nhạy bén, nhận ra ánh mắt của Nam. Cô khẽ đặt tay lên đùi cậu dưới bàn, siết nhẹ như một lời cảnh báo, móng tay sơn đỏ bóng lướt qua lớp vải quần, tạo cảm giác vừa dịu dàng vừa đe dọa. Nam, không nao núng, mỉm cười với cô, rót thêm rượu vào ly của cô: “Keon-hee, thử ly này đi, hương vị rất đặc biệt, như được ủ riêng cho tối nay.” Kim Keon-hee, dù nghi ngờ, vẫn nâng ly, uống cạn, nụ cười trên môi dần trở nên mơ màng khi men rượu thấm vào. Cô bắt đầu cười khúc khích, giọng nói hơi ngọng, ánh mắt lấp lánh nhưng thiếu đi sự tỉnh táo.
Giữa bữa tiệc, Suthida đứng dậy, giọng nhẹ nhàng: “Xin phép mọi người, tôi cần đi vệ sinh một lát.” Cô bước đi, váy lụa vàng nhạt tung bay, để lại hương nước hoa hoa nhài thoang thoảng, như một lời mời gọi vô hình. Nam, chờ vài phút, cũng đứng lên, giọng bình thản: “Tôi cũng cần đi vệ sinh. Xin phép Bệ hạ.” Rama X, đang thưởng thức món cà ri, gật đầu, không mảy may nghi ngờ. Kim Keon-hee, dù ngà say, khẽ cau mày, nhưng men rượu khiến cô không kịp phản ứng. Cô tiếp tục trò chuyện với Rama X, giọng nói chậm lại, ánh mắt mơ màng.
Nam lặng lẽ bám theo Suthida, bước vào nhà vệ sinh sang trọng của du thuyền, một không gian nhỏ nhưng xa hoa, với tường lát đá cẩm thạch trắng, gương lớn viền vàng phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp, và vòi nước mạ vàng lấp lánh. Một bình hoa lan tím đặt trên bồn rửa, tỏa hương thơm dịu, hòa quyện với hương nước hoa hoa nhài của Suthida. Cô đứng trước gương, chỉnh lại mái tóc búi cao, những lọn tóc đen óng lấp lánh dưới ánh đèn, để lộ chiếc cổ thon dài, trắng mịn như ngọc trai. Bộ váy lụa Thái màu vàng nhạt ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn, căng tròn, eo thon nhỏ như có thể ôm trọn trong vòng tay, và hông cân đối, tạo nên đường cong hoàn hảo. Làn da trắng mịn của cô lấp lánh dưới ánh đèn, đôi mắt nâu sâu thẳm ánh lên sự kiêu hãnh nhưng cũng xen chút ngượng ngùng từ ký ức đêm trước.
Thấy Nam phản chiếu trong gương, Suthida giật mình, đôi mắt nâu mở to, đôi má ửng hồng như hoa đào nở, lấp lánh dưới ánh đèn. “Chủ tịch Nam, ngài… ngài làm gì ở đây? Đây là nhà vệ sinh nữ!” Giọng cô run run, pha lẫn ngạc nhiên, lo lắng, và một chút kích thích không thể che giấu, như thể cơ thể cô đã phản ứng trước khi ý chí kịp ngăn cản. Nam, không đáp, tiến đến gần, ánh mắt cậu cháy bỏng như ngọn lửa, nuốt chửng từng đường nét trên cơ thể cô. Cậu chốt cửa lại với một tiếng “cạch” nhẹ, âm thanh vang lên như một lời tuyên bố, cắt đứt mọi liên kết với thế giới bên ngoài, chỉ còn lại hai người trong không gian chật hẹp, ngập tràn dục vọng.
Nam ôm Suthida từ phía sau, vòng tay mạnh mẽ luồn qua lớp váy lụa mỏng, bóp chặt ngực cô, cảm nhận sự căng tròn, mềm mại, như hai trái đào chín mọng. Ngón tay cậu xoa bóp núm vú qua lớp vải, cảm nhận chúng cương cứng, lộ rõ dưới ánh đèn, như hai viên ngọc hồng lấp lánh. Suthida khẽ rên, âm thanh mềm mại như tiếng mèo kêu trong đêm, cơ thể cô bất giác cong lên, ép chặt vào người Nam, mông cô cọ vào dương vật cậu, cương cứng như đá qua lớp quần vải đắt tiền. Cảm giác nóng rực lan tỏa qua từng lớp vải, khiến cô run rẩy, hơi thở dồn dập, đôi tay nắm chặt cạnh bồn rửa đá cẩm thạch, móng tay sơn hồng nhạt cào nhẹ lên bề mặt, tạo ra những âm thanh nhỏ như tiếng cào cấu của dục vọng.
Nam cúi xuống, hít sâu hương hoa nhài từ gáy Suthida, môi cậu lướt qua làn da mịn màng, cắn nhẹ lên dái tai cô, khiến cô rên to hơn, âm thanh thoát ra đầy kích thích. “Chủ tịch… chúng ta không thể… Bệ hạ và phu nhân của ngài đang ở ngoài kia,” cô thì thầm, giọng yếu ớt, như cố gắng níu giữ chút lý trí cuối cùng. Nhưng Nam, không dừng lại, thì thầm vào tai cô, giọng trầm khàn, đầy cám dỗ: “Suthida, bà đẹp quá… Tôi không thể cưỡng lại. Chỉ một lần thôi, để tôi được chạm vào nữ thần này.” Môi cậu di chuyển xuống cổ, hôn mạnh, để lại những dấu đỏ mờ trên làn da trắng ngần, như những dấu ấn của sự chiếm hữu. Tay cậu tiếp tục xoa bóp ngực cô, ngón tay xoáy quanh núm vú, khiến Suthida thở hổn hển, đôi mắt nhắm nghiền, môi hé mở, để lộ hàm răng trắng đều.
Nam kéo váy lụa của Suthida lên, để lộ đôi chân thon dài, trắng mịn, và chiếc nội y lụa trắng mỏng tang, ôm sát âm hộ cô. Cậu quỳ xuống, hôn lên đùi trong của cô, lưỡi lướt qua làn da mềm mại, khiến Suthida run rẩy, đôi chân khẽ khép lại nhưng không đủ sức kháng cự. Nam kéo nội y xuống, để lộ âm hộ hồng hào, lấp lánh dịch nhờn, như một bông hoa ướt sương dưới ánh đèn. Cậu dùng ngón tay lướt qua âm vật, di chuyển theo vòng tròn chậm rãi, rồi nhanh dần, cảm nhận sự ẩm ướt ngày càng nhiều. Suthida rên to, “Ôi… Chủ tịch… xin đừng…” nhưng hông cô đẩy về phía trước, đáp ứng từng chuyển động của Nam. Cậu đẩy hai ngón tay vào âm đạo cô, ra vào nhịp nhàng, cảm nhận sự co bóp chặt chẽ, nóng ẩm. Suthida đạt cực khoái lần đầu, dịch nhờn tuôn ra, thấm ướt tay Nam, chảy xuống đùi cô, lấp lánh như ngọc. Cơ thể cô mềm nhũn, dựa vào ngực Nam, hơi thở hổn hển, như vừa chạy qua một cơn bão dục vọng.
Nam đứng dậy, xoay người Suthida lại, đối mặt với cô, ánh mắt cậu như ngọn lửa bùng cháy, nuốt chửng từng đường nét trên gương mặt cô: đôi mắt nâu lấp lánh nước, đôi má đỏ ửng, và đôi môi run rẩy. Cậu cởi quần, để lộ dương vật cương cứng, dài và dày, đầu dương vật lấp lánh dịch, như một vũ khí sẵn sàng chiếm lĩnh. Suthida, đôi mắt mở to, khẽ nuốt nước bọt, ánh nhìn vừa sợ hãi vừa khao khát, như thể bị cuốn vào một cơn mê không lối thoát. Nam nâng một chân cô lên, đặt lên bồn rửa, kéo váy lụa lên cao, để lộ hoàn toàn hạ bộ cô. Cậu nhấn dương vật vào âm đạo Suthida, chậm rãi nhưng mạnh mẽ, cảm nhận sự chặt chẽ và nóng ẩm bao bọc lấy cậu, như một chiếc găng tay lụa ôm sát. Suthida rên rỉ, tiếng rên vang vọng trong không gian kín, đôi tay bấu chặt vai Nam, móng tay cắm vào da cậu qua lớp áo vest, để lại những vết đỏ mờ.
Cả hai làm tình, nhịp điệu lúc đầu chậm rãi, mỗi cú đẩy của Nam như một nhát dao khoét sâu vào dục vọng của Suthida. Cô rên to hơn, “Chủ tịch… ôi… sâu quá…” cơ thể cô rung lên, ngực cô nảy lên theo từng cú đẩy. Nam tăng tốc, dương vật ra vào nhanh hơn, tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng rên của Suthida, tạo thành một bản giao hưởng nhục dục. Cậu nắm lấy hông cô, kéo cô sát vào, đẩy sâu hơn, chạm vào điểm nhạy cảm trong âm đạo cô. Suthida hét lên, cơ thể cong lên, đạt cực khoái lần thứ hai, dịch nhờn tuôn ra, thấm ướt dương vật Nam, chảy xuống bồn rửa, lấp lánh dưới ánh đèn.
Nam xoay Suthida lại, để cô đối diện gương lớn, thấy hình ảnh hai người hòa quyện trong ánh đèn mờ ảo. Gương mặt Suthida đỏ ửng, đôi mắt nâu lấp lánh dục vọng, môi hé mở, vài lọn tóc rơi xuống vai, tạo nên một vẻ đẹp hoang dại. Nam kéo váy cô xuống, để lộ ngực trần, núm vú hồng hào cương cứng, như hai viên ngọc lấp lánh. Cậu bóp chặt ngực cô, ngón tay xoáy quanh núm vú, trong khi dương vật tiếp tục ra vào âm đạo cô từ phía sau, mỗi cú đẩy mạnh mẽ khiến Suthida rên rỉ không ngừng. “Suthida, nhìn bà trong gương đi… đẹp như một nữ thần đang bị chiếm đoạt,” Nam thì thầm, giọng khàn khàn, đầy chiếm hữu. Suthida, nhìn hình ảnh mình trong gương, cơ thể trần truồng hòa quyện với Nam, cảm giác nhục dục khiến cô mất kiểm soát. Cô thì thầm, giọng lạc đi: “Chủ tịch… tôi không chịu nổi… ngài quá mạnh mẽ…” Nam đẩy nhanh hơn, mỗi cú đẩy khiến âm đạo cô co bóp chặt, đưa cả hai đến đỉnh điểm. Suthida đạt cực khoái lần thứ ba, hét lên, cơ thể run rẩy dữ dội, trong khi Nam cũng đạt đỉnh, tinh dịch bắn ra, rỉ xuống từ âm hộ cô, chảy dài trên đùi trắng ngần, lấp lánh như ngọc dưới ánh đèn.
Nam chưa dừng lại. Cậu kéo Suthida ngồi lên bồn rửa, đôi chân cô dang rộng, âm hộ hồng hào lấp lánh dịch nhờn và tinh dịch. Cậu quỳ xuống, dùng lưỡi liếm âm vật cô, lưỡi xoáy quanh, hút nhẹ, khiến Suthida rên rỉ không ngừng, “Ôi… Chủ tịch… đừng… tôi không thể…” Đôi tay cô bấu vào tóc Nam, kéo mạnh, như muốn ngăn cản nhưng lại càng kích thích cậu. Nam tiếp tục, lưỡi cậu khám phá sâu hơn, cảm nhận vị ngọt của dịch nhờn. Suthida đạt cực khoái lần nữa, dịch nhờn tuôn ra, thấm ướt môi Nam, cơ thể cô cong lên, ngực nảy lên, tiếng hét vang vọng trong không gian kín.
Nam đứng dậy, dương vật lại cương cứng, sẵn sàng cho một vòng mới. Cậu đẩy Suthida dựa vào tường đá cẩm thạch, nâng cả hai chân cô lên, quấn quanh hông cậu. Cậu nhấn dương vật vào âm đạo cô, làm tình với nhịp điệu mãnh liệt, mỗi cú đẩy khiến Suthida hét lên, “Chủ tịch… sâu hơn… tôi muốn ngài…” Tiếng da thịt va chạm, tiếng rên của Suthida, và tiếng thở hổn hển của Nam hòa quyện, tạo nên một bản nhạc nhục dục. Nam hôn lên môi cô, lưỡi cậu khám phá miệng cô, cảm nhận vị ngọt của son môi và hơi thở nóng bỏng. Cả hai đạt cực khoái cùng lúc, tinh dịch lại bắn ra, hòa cùng dịch nhờn, chảy xuống sàn đá cẩm thạch, tạo thành những vệt lấp lánh.
Nam lấy vòi xịt từ bồn rửa, điều chỉnh dòng nước ấm, phun nhẹ vào âm hộ Suthida, rửa sạch tinh dịch và dịch nhờn. Dòng nước kích thích âm vật cô, khiến Suthida run rẩy, rên rỉ, “Chủ tịch… đừng… tôi không chịu nổi nữa…” Nam tăng áp lực nước, tập trung vào điểm nhạy cảm, khiến Suthida đạt cực khoái thêm lần nữa, tiếng hét của cô vang lên, cơ thể mềm nhũn, dựa hẳn vào Nam để giữ thăng bằng. Cậu ôm cô, hôn nhẹ lên trán, thì thầm: “Vương hậu, bà là viên ngọc quý nhất tôi từng gặp. Không ai sánh được với bà.” Suthida, thở hổn hển, không đáp, chỉ cúi đầu, đôi mắt lấp lánh nước, như vừa trải qua một cơn bão nhục dục.
Cả hai chỉnh trang quần áo, Nam lau sạch mồ hôi, vuốt lại vest, trong khi Suthida kéo váy lụa xuống, kiểm tra gương để đảm bảo không có dấu vết lộ ra. Mái tóc cô hơi rối, đôi má đỏ ửng, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ quý phái của một vương hậu. Nam mở chốt cửa, ra hiệu cho cô đi trước, ánh mắt cậu vẫn cháy bỏng, như muốn ghi nhớ từng khoảnh khắc. Suthida bước ra, dáng đi vẫn duyên dáng, nhưng đôi chân khẽ run, như thể vẫn còn cảm nhận được sự mãnh liệt của Nam. Cả hai trở lại bàn ăn, vẻ ngoài bình thản, nhưng ký ức về khoảnh khắc trong nhà vệ sinh vẫn bùng cháy trong tâm trí họ.
Tại bàn tiệc, Kim Keon-hee, ngà say, đang kể một câu chuyện hài hước về ẩm thực Hàn Quốc cho Rama X, giọng cô hơi ngọng, đôi má ửng hồng vì rượu. Cô không nhận ra sự vắng mặt kéo dài của Nam và Suthida, nhưng khi họ trở lại cùng lúc, ánh mắt cô sắc lên, lướt qua Suthida. Gương mặt Suthida, dù được trang điểm kỹ lưỡng, vẫn lộ ra chút đỏ ửng, và ánh mắt cô tránh nhìn Nam, tập trung vào đĩa xôi xoài trước mặt. Rama X, đang thưởng thức món tráng miệng, không để ý đến sự căng thẳng ngầm, tiếp tục cười nói với Kim Keon-hee về các món Thái.
Nam, ngồi xuống, nâng ly rượu: “Bệ hạ, vì tình hữu nghị vĩnh cửu giữa Đại Đông Á và Thái Lan!” Tiếng pha lê chạm nhau vang lên, nhưng Kim Keon-hee siết chặt ly, ánh mắt cô như muốn xuyên thấu Nam. Suthida, giữ vẻ lịch thiệp, cụng ly, nhưng đôi tay cô khẽ run, như thể vẫn chưa thoát khỏi cảm giác từ nhà vệ sinh. Bữa tiệc kết thúc trong không khí trang trọng, du thuyền cập bến, và các cận vệ hoàng gia hộ tống mọi người rời đi.