Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 120: Suthida Tidjai
Tối ngày 5 tháng 5 năm 2019, tại một căn phòng kín đáo nằm sâu trong Cung điện Dusit, Bangkok, ánh sáng từ những ngọn đèn chùm pha lê treo trên trần cao tỏa ra thứ ánh sáng vàng ấm áp, phản chiếu trên những bức tường được chạm khắc tinh xảo với hoa văn hình hoa sen và chim thần Garuda của truyền thống Thái Lan. Không khí thoang thoảng mùi hương nhài từ những bình hoa lớn đặt ở các góc phòng, hòa quyện với tiếng nước chảy róc rách từ một đài phun nhỏ bằng đá cẩm thạch được đặt gần cửa sổ. Căn phòng, với sàn gỗ tếch bóng loáng và những tấm thảm lụa đỏ thêu chỉ vàng, toát lên vẻ uy nghiêm nhưng cũng đầy ấm cúng của hoàng gia Thái Lan.
Quốc vương Maha Vajiralongkorn, hay Rama X, ngồi trên một chiếc ghế bọc nhung đỏ thẫm, vận bộ lễ phục hoàng gia màu vàng rực rỡ, thêu chỉ vàng óng ánh hình rồng uốn lượn, biểu tượng của quyền lực tối cao. Đôi mắt sâu thẳm của ông, ẩn dưới cặp lông mày rậm, lộ vẻ trầm tư khi ông nhìn sang Vương hậu Suthida, người ngồi đối diện trên một chiếc ghế tương tự, đôi tay đan chặt trên đùi. Suthida, 41 tuổi, toát lên vẻ đẹp thanh lịch và quý phái. Mái tóc đen dài óng ả của cô được búi cao, cài một chiếc trâm ngọc trai lấp lánh, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan với làn da trắng mịn không tì vết. Đôi mắt nâu sâu thẳm, viền mi cong dài, ánh lên sự thông minh và kiêu hãnh, nhưng giờ đây lại thoáng chút lo lắng. Bộ váy lụa Thái màu tím nhạt cô mặc ôm sát cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và đường cong mềm mại, với những họa tiết hoa văn tinh tế thêu bằng chỉ bạc, khiến cô trông như một nữ thần bước ra từ tranh vẽ hoàng gia. Chiếc vòng cổ ngọc bích lấp lánh trên cổ cô càng làm nổi bật vẻ đẹp thanh thoát.
Rama X hít một hơi sâu, giọng trầm và điềm tĩnh vang lên trong căn phòng tĩnh lặng: “Suthida, hôm nay Chủ tịch Nam của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á đã đưa ra một đề nghị bất ngờ. Ông ấy muốn… một sự thân mật với nàng để đổi lấy việc Đại Đông Á cung cấp bảo hộ hạt nhân cho Thái Lan trong bối cảnh Thế chiến III.” Ông ngừng lại, quan sát phản ứng của Suthida, đôi tay ông khẽ siết chặt trên tay ghế, như thể đang cố kiềm chế cảm xúc của chính mình.
Suthida ngẩng đầu, đôi mắt mở to, lóe lên sự kinh ngạc xen lẫn tức giận. “Bệ hạ, ý ngài là sao? Tôi là vương hậu của Thái Lan, làm sao có thể chấp nhận một yêu cầu như vậy?” Giọng cô run rẩy, đôi môi hồng phớt mím chặt, tay vô thức nắm lấy mép váy, những ngón tay thon dài với móng sơn đỏ nhạt run lên nhè nhẹ. Cô tiếp tục, giọng thấp hơn nhưng đầy kiên quyết: “Điều này không chỉ là xúc phạm đến tôi, mà còn đến phẩm giá của hoàng gia và dân tộc Thái Lan!”
Rama X đứng dậy, bước chậm rãi đến cửa sổ lớn, nơi ánh đèn từ khu vườn hoàng gia lấp lánh chiếu vào, tạo nên những bóng sáng lung linh trên sàn gỗ. Ông nhìn ra ngoài, nơi những cây cọ đung đưa trong gió đêm, rồi quay lại, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy cảm thông. “Ta hiểu, Suthida. Ta cũng không muốn nàng phải chịu bất kỳ sự xúc phạm nào. Nhưng Thế chiến III đang đe dọa cả khu vực. Mỹ đã sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật tấn công Nga, khiến thế giới đứng trước lằn ranh chiến tranh toàn diện. Thái Lan, dù trung lập, không thể tự bảo vệ trước một siêu cường như Mỹ. Đại Đông Á, với kho vũ khí hạt nhân và quân đội hùng mạnh, có thể là lá chắn duy nhất cho chúng ta.”
Ông bước đến gần Suthida, đặt tay lên vai cô, cảm nhận sự căng thẳng qua lớp lụa mỏng của chiếc váy. “Nàng là vương hậu, nhưng cũng là người mang trọng trách vì dân tộc. Thỏa thuận này, dù đau đớn, có thể cứu hàng triệu người dân Thái Lan khỏi nguy cơ bị hủy diệt. Ta xin nàng, hãy suy nghĩ vì tương lai của đất nước.” Giọng ông trầm xuống, gần như thì thầm, chứa đựng sự đau đớn và bất lực của một vị vua trước tình thế hiểm nghèo.
Suthida cúi đầu, mái tóc lấp lánh ánh trăng qua cửa sổ. Cô im lặng một lúc lâu, đôi tay siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. “Bệ hạ, nếu tôi làm điều này, liệu ngài có còn tôn trọng tôi?” Cô ngẩng lên, mắt long lanh như sắp khóc, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu hãnh của một vương hậu. Rama X quỳ một gối trước mặt cô, nắm lấy tay cô, giọng khàn khàn: “Suthida, nàng mãi mãi là vương hậu của ta, là niềm tự hào của Thái Lan. Ta sẽ không bao giờ để nàng chịu tổn thương một mình.”
Sau gần một giờ thảo luận căng thẳng, Suthida thở dài, đôi mắt nhắm chặt như để kìm nén cảm xúc. Cuối cùng, cô gật đầu, giọng nhỏ nhưng kiên quyết: “Nếu đó là vì Thái Lan, tôi sẽ đồng ý, Bệ hạ. Nhưng tôi làm điều này chỉ vì đất nước.” Rama X đứng dậy, nắm chặt tay cô, ánh mắt ông ánh lên sự trân trọng xen lẫn đau đớn. “Cảm ơn nàng, Suthida. Ta hứa sẽ không để nàng phải chịu đựng thêm bất kỳ điều gì sau này.” Cả hai rời căn phòng trong im lặng, chuẩn bị cho bữa tiệc chiêu đãi ngày hôm sau.
Ngày 6 tháng 5, sảnh lớn của Cung điện Dusit được trang hoàng rực rỡ hơn bao giờ hết để chiêu đãi Nam, Lãnh tụ Tối cao của Đại Đông Á, và Đệ tam phu nhân Kim Keon-hee. Những dải lụa vàng và đỏ treo trên trần cao, lấp lánh dưới ánh sáng của hàng chục ngọn đèn chùm pha lê khổng lồ. Bàn ăn dài, phủ khăn lụa trắng thêu hoa văn hình voi và hoa sen, bày biện các món ăn truyền thống Thái Lan: tom yum goong cay nồng với tôm tươi và lá chanh, pad thai thơm lừng với đậu phộng rang giòn, xôi xoài ngọt ngào với nước cốt dừa béo ngậy, và một loạt món tráng miệng như bánh chuối hấp và thạch dừa. Những chai rượu vang Pháp thượng hạng, từ Château Margaux đến Dom Pérignon, được đặt trong những chiếc xô bạc chứa đá lạnh, lấp lánh bên cạnh các ly pha lê. Một nhóm nhạc công trong trang phục truyền thống Thái, với khăn choàng lụa và mũ vàng, chơi các bản nhạc cung đình nhẹ nhàng trên khèn và trống, tạo nên không khí trang trọng nhưng ấm cúng.
Nam, 27 tuổi, vận bộ vest đen may đo hoàn hảo, với huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân bằng vàng đính trên ngực áo, toát lên vẻ quyền lực và cuốn hút. Mái tóc đen nhánh của cậu được chải gọn gàng, đôi mắt sắc bén nhưng luôn ánh lên một nụ cười quyến rũ. Cậu ngồi cạnh Kim Keon-hee, 47 tuổi, người nổi bật trong bộ hanbok đỏ thắm, với những đường thêu hoa văn rồng phượng bằng chỉ vàng, tôn lên vóc dáng cân đối và quyến rũ của cô. Mái tóc đen dài của Kim Keon-hee được búi cao, cài trâm ngọc trai lấp lánh, làm nổi bật khuôn mặt trái xoan với làn da trắng mịn, đôi môi đỏ đầy đặn, và đôi mắt nâu sắc sảo, luôn toát lên sự tự tin và quyền lực. Bộ hanbok ôm sát cơ thể, nhấn mạnh vòng eo thon gọn và đường cong ngực đầy đặn, khiến cô trở thành tâm điểm chú ý của nhiều quan khách. Chiếc vòng cổ ngọc lục bảo trên cổ cô lấp lánh, hòa quyện với ánh sáng đèn chùm.
Đối diện họ là Rama X, trong bộ lễ phục hoàng gia vàng óng ánh, và Suthida, trong bộ váy lụa Thái màu xanh ngọc, được thêu hoa văn hình chim công bằng chỉ bạc, ôm sát cơ thể, làm nổi bật vòng eo thon thả và đường cong mềm mại. Đôi giày cao gót đính đá của Suthida lấp lánh mỗi khi cô di chuyển, và chiếc vòng tay vàng nạm ngọc bích trên cổ tay cô càng làm tăng thêm vẻ quý phái. Đôi môi cô, phủ son hồng nhạt, khẽ mỉm cười lịch sự, nhưng ánh mắt nâu sâu thẳm vẫn thoáng chút lo lắng khi cô liếc nhìn Nam.
Nam, với sự khéo léo thường thấy, liên tục mời Kim Keon-hee uống rượu vang. “Keon-hee, thử ly Château Margaux này đi, hương vị rất hợp với món tom yum,” cậu nói, rót rượu từ chai Dom Pérignon vào ly pha lê của cô. Kim Keon-hee, dù nhạy bén, dần bị cuốn vào không khí tiệc tùng. Cô nâng ly, cười khúc khích, giọng hơi líu lo sau vài ly: “Chủ tịch, ngài cứ chuốc tôi say thế này, tôi không chịu nổi đâu!” Đôi má cô ửng hồng, ánh mắt lấp lánh nhưng vẫn sắc khi liếc về phía Suthida, như muốn nhắc Nam rằng cô đang để ý. Sau vài ly nữa, Kim Keon-hee ngà ngà say, tựa đầu vào vai Nam, thì thầm: “Ngài hư lắm, biết không?” Nam mỉm cười, ra hiệu cho hai cận vệ mặc vest đen đứng phía sau: “Đưa Đệ tam phu nhân về khách sạn Mandarin Oriental nghỉ ngơi.” Cận vệ cung kính đỡ Kim Keon-hee, lúc này đã hơi loạng choạng, rời sảnh tiệc, để lại Nam, Rama X, và Suthida.
Bữa tiệc tiếp tục, không khí trở nên thân mật hơn khi số lượng quan khách giảm dần. Nam chuyển sang trò chuyện với Suthida, giọng trầm ấm đầy cuốn hút: “Vương hậu, bà thật sự là biểu tượng của sự thanh lịch. Bộ váy xanh ngọc này làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của bà, như một viên ngọc quý của Thái Lan.” Suthida, mỉm cười lịch sự, đáp: “Cảm ơn Chủ tịch Nam. Tôi chỉ cố gắng đại diện tốt nhất cho đất nước mình.” Nam rót thêm rượu vang cho cô, ngón tay cố ý chạm nhẹ vào tay Suthida, cảm nhận làn da mịn màng của cô. Suthida khẽ giật mình, má ửng hồng, nhưng cô không rút tay lại. Rama X, ngồi đối diện, nhấm nháp ly rượu, quan sát mọi hành động của Nam nhưng giữ vẻ mặt bình thản, như thể đã chấp nhận tình huống này. Nam tiếp tục mời Suthida uống, giọng dịu dàng: “Vương hậu, hãy thử ly này, hương vị rất đặc biệt.” Suthida, dần ngà say, cười nhẹ, ánh mắt trở nên mơ màng, đôi môi khẽ hé mở, làm lộ nụ cười quyến rũ hơn.
Thấy Suthida có dấu hiệu mệt, đôi mắt lim dim và cơ thể hơi nghiêng về phía trước, Nam đứng dậy, cúi người lịch sự: “Bệ hạ, Vương hậu có vẻ không khỏe. Tôi xin phép đưa bà ấy về phòng nghỉ để đảm bảo bà ấy được chăm sóc.” Rama X, sau một thoáng do dự, nhìn Suthida, ánh mắt ông thoáng đau đớn nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh. Ông gật đầu: “Được, Chủ tịch Nam. Tôi tin tưởng ngài sẽ chăm sóc tốt cho Vương hậu.” Suthida đứng dậy, hơi loạng choạng, để Nam đỡ tay, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay cậu. Nam mỉm cười, dẫn cô rời sảnh tiệc, bước qua những hành lang dài lát đá cẩm thạch, nơi ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên bóng dáng họ, tạo nên một khung cảnh vừa quyền quý vừa đầy căng thẳng.
Nam dẫn Suthida vào một phòng ngủ riêng biệt trong Cung điện Dusit, nơi được trang trí như một kiệt tác nghệ thuật hoàng gia. Những bức tường phủ lụa vàng thêu hoa văn hình chim công và hoa sen, phản chiếu ánh sáng từ hàng chục ngọn nến thơm đặt trên các bàn gỗ tếch chạm khắc tinh xảo, tạo ra những bóng sáng lung linh nhảy múa trên sàn gỗ bóng loáng. Một chiếc giường lớn, phủ chăn lụa trắng thêu chỉ vàng lấp lánh, được đặt giữa căn phòng, với những chiếc gối lụa đỏ rực rỡ xếp ngay ngắn. Cửa sổ lớn mở ra khu vườn hoàng gia, nơi ánh trăng bàng bạc chiếu qua những tán cọ, hòa quyện với ánh nến, tạo nên một không gian vừa huyền ảo vừa đầy nhục dục. Mùi hương nhài và gỗ đàn hương từ các lư hương nhỏ lan tỏa khắp phòng, kích thích giác quan, làm tăng thêm không khí quyến rũ và bí ẩn.
Nam đóng cửa, tiếng khóa kêu “cạch” nhẹ vang lên, như đánh dấu sự khởi đầu của một khoảnh khắc đầy cám dỗ. Cậu quay lại, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt vào Suthida, người đang đứng gần giường, hơi thở hơi gấp, đôi mắt nâu lấp lánh dưới ánh nến. “Vương hậu, bà thật sự là một kiệt tác của tạo hóa,” Nam thì thầm, giọng trầm ấm như một bản nhạc quyến rũ, bước chậm rãi đến gần cô. Cậu đặt tay lên vai Suthida, cảm nhận sự mềm mại của lớp lụa xanh ngọc, ngón tay lướt nhẹ xuống cánh tay cô, khiến cô khẽ run. Suthida, trong bộ váy lụa ôm sát, toát lên vẻ đẹp mê hoặc, với vòng ngực đầy đặn, vòng eo thon thả, và đường cong hông mềm mại, như một bức tượng sống động của sự nữ tính. Làn da trắng mịn của cô ánh lên dưới ánh nến, như được phủ một lớp ngọc trai óng ánh.
Nam cúi xuống, đôi môi cậu chạm nhẹ vào đôi môi hồng phớt của Suthida, nụ hôn ban đầu chậm rãi, như đang thăm dò. Suthida, đôi mắt nhắm chặt, hơi thở run rẩy, đáp lại nụ hôn, dù ánh mắt vẫn thoáng chút ngập ngừng, như thể cô đang đấu tranh giữa trách nhiệm và dục vọng. Nụ hôn trở nên sâu hơn, mãnh liệt hơn, lưỡi Nam lướt qua môi cô, khơi dậy một cơn sóng cảm xúc. Cậu nhẹ nhàng cởi dây váy lụa của Suthida, để nó trượt xuống sàn gỗ, phát ra âm thanh nhẹ nhàng như tiếng thì thầm. Bộ váy rơi xuống, để lộ cơ thể Suthida trong bộ nội y lụa trắng mỏng manh, ôm sát làn da mịn màng, làm nổi bật vòng ngực đầy đặn, núm vú hồng nhạt ẩn hiện qua lớp vải, và vòng eo thon gọn dẫn xuống đôi hông cong hoàn mỹ. Nam hít một hơi sâu, ánh mắt cậu lướt từ khuôn mặt trái xoan của cô xuống cơ thể, như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật sống động.
Cậu kéo Suthida lại gần, đôi tay mạnh mẽ nhưng dịu dàng ôm lấy eo cô, cảm nhận hơi ấm từ làn da mịn màng. Nam hôn lên cổ cô, môi cậu lướt qua xương quai xanh, để lại những dấu hôn nhẹ, khiến Suthida rên khẽ, cơ thể cô run lên vì kích thích. Cậu cởi bỏ nội y của cô, để lộ đôi gò bồng đảo căng tròn, núm vú hồng nhạt dựng đứng trong không khí mát lạnh. Nam cúi xuống, ngậm lấy một bên núm vú, lưỡi cậu xoáy tròn, mút nhẹ, trong khi tay kia vuốt ve bên còn lại, ngón tay khẽ búng núm vú, khiến Suthida rên to hơn, đôi tay cô bấu chặt vào vai Nam, móng tay cắm nhẹ vào da thịt cậu. “Chủ tịch… ôi…” cô thì thầm, giọng ngắt quãng, đôi mắt mơ màng.
Nam tiếp tục, tay cậu lướt xuống bụng dưới của Suthida, chạm vào âm hộ ẩm ướt qua lớp lụa mỏng của quần lót. Cậu kéo quần lót xuống, để lộ vùng kín được chăm chút kỹ lưỡng, lông mu đen nhánh được tỉa gọn gàng, lấp lánh chút chất lỏng trong ánh nến. Nam quỳ xuống, môi cậu hôn nhẹ lên vùng kín, lưỡi lướt qua âm vật, khiến Suthida cong người, rên rỉ lớn hơn, đôi chân cô run rẩy như muốn khuỵu. “Nam… đừng…” cô thì thầm, nhưng giọng nói không còn kiên quyết, thay vào đó là sự buông thả. Nam mút mạnh hơn, lưỡi cậu xoáy sâu, kích thích âm vật và môi âm hộ, khiến Suthida đạt cực khoái lần đầu, cơ thể cô co giật, chất lỏng ấm nóng chảy ra, làm ướt môi Nam. Cô thở hổn hển, nắm lấy tóc cậu, kéo sát vào mình, như muốn cậu tiếp tục.
Nam đứng dậy, cởi bỏ vest và áo sơ mi, để lộ cơ thể săn chắc, cơ ngực và cơ bụng rõ nét, dấu vết của những năm tháng rèn luyện khắc nghiệt để trở thành Lãnh tụ Tối cao. Suthida, ánh mắt mơ màng, chạm vào ngực cậu, ngón tay lướt qua làn da rám nắng, cảm nhận sự rắn chắc. Cô khẽ cởi thắt lưng của Nam, kéo khóa quần, để lộ dương vật cương cứng, dài và dày, đầu khấc đỏ hồng lấp lánh chất lỏng. Suthida, dù ngượng ngùng, nắm lấy dương vật, sục nhẹ, khiến Nam rên khẽ, đôi mắt cậu tối lại vì khoái cảm. “Suthida… cô làm ta phát điên,” cậu thì thầm, kéo cô ngã xuống giường lụa.
Nam nằm đè lên Suthida, dương vật cọ sát vào âm hộ ướt át của cô, khiến cả hai rên rỉ. Cậu đẩy mạnh, nhấn dương vật sâu vào âm đạo cô, cảm nhận sự chặt chẽ và ấm nóng bao quanh. Suthida cong người, rên lớn, móng tay cào lên lưng Nam, để lại những vết đỏ. “Nam… mạnh hơn…” cô thì thầm, giọng đầy dục vọng. Nam di chuyển nhịp nhàng, mỗi cú đẩy sâu và mạnh, khiến giường lụa rung lên, tiếng da thịt va chạm hòa lẫn với tiếng rên của cả hai. Suthida quấn chân quanh hông Nam, kéo cậu sát hơn, âm đạo cô siết chặt dương vật, khiến Nam rên rỉ, cảm giác khoái cảm dâng trào.
Trong lúc cao trào, Nam thì thầm, giọng trầm ấm xen lẫn dục vọng: “Suthida, ta làm tình sướng hơn hay Bệ hạ sướng hơn?” Suthida, rên rỉ, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể run rẩy: “Chủ tịch… ngài… sướng hơn… nhiều hơn…” Giọng cô ngắt quãng, hòa lẫn với tiếng thở gấp. Nam mỉm cười, đẩy nhanh nhịp độ, dương vật ra vào liên tục, chạm vào điểm nhạy cảm sâu bên trong cô. Suthida đạt cực khoái lần thứ hai, cơ thể co giật, chất lỏng tuôn ra, ướt đẫm chăn lụa. Nam tiếp tục, không ngừng lại, mỗi cú đẩy mạnh mẽ hơn, khiến cô rên rỉ không ngừng, giọng khàn đi vì khoái cảm.
Họ thay đổi tư thế, Nam nâng Suthida ngồi lên người cậu, để cô điều khiển nhịp độ. Suthida, tóc xõa rối, ánh mắt mơ màng, nhún nhảy trên dương vật Nam, mỗi chuyển động khiến ngực cô nảy lên, núm vú hồng nhạt lấp lánh mồ hôi. Nam nắm lấy hông cô, hỗ trợ cô di chuyển, tay kia vuốt ve ngực, búng nhẹ núm vú, khiến Suthida rên to: “Ôi… Nam… tiếp tục…” Cả hai đạt cực khoái lần nữa, Nam xuất tinh sâu bên trong cô, chất lỏng ấm nóng tràn ra, hòa lẫn với chất lỏng của Suthida, làm ướt đùi cả hai.
Đêm kéo dài, họ làm tình không ngừng, thử nhiều tư thế trên giường lụa. Nam đặt Suthida nằm sấp, nâng hông cô lên, đẩy dương vật từ phía sau, mỗi cú đẩy khiến mông cô rung lên, tiếng da thịt va chạm vang khắp phòng. Suthida, mồ hôi nhễ nhại, rên rỉ liên tục, móng tay cào vào chăn lụa, để lại những vết rách nhỏ. Nam hôn lên lưng cô, lưỡi lướt qua cột sống, khiến cô cong người vì khoái cảm. Họ đạt cực khoái thêm nhiều lần, cơ thể dính chặt vào nhau, mồ hôi và chất lỏng hòa quyện, làm chăn lụa ướt sũng.
Đến rạng sáng, khi ánh bình minh lấp ló qua cửa sổ, Nam và Suthida, trần truồng, ôm nhau trên giường lụa. Nam ngâm dương vật trong âm đạo Suthida, cảm nhận sự ấm nóng và chặt chẽ vẫn bao quanh cậu. Suthida, mệt mỏi nhưng thỏa mãn, tựa đầu vào ngực Nam, mái tóc đen rối bù xõa trên gối. Cả hai chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn hòa quyện, tiếng chim hót sớm mai từ khu vườn vọng vào, như một bản nhạc nhẹ nhàng. Nam, dù chìm trong khoái cảm, cảm thấy một cơn bất an dâng lên. Cậu nghĩ về Kim Keon-hee, Kako, Mako, và Reimi Tsutsumi, nhận ra rằng hành động này, dù là một bước đi chiến lược để củng cố liên minh với Thái Lan, có thể làm phức tạp thêm các mối quan hệ cá nhân và chính trị. Cậu tự nhủ phải thận trọng hơn, nhưng trong khoảnh khắc này, cơ thể Suthida trong vòng tay cậu khiến mọi lo lắng tạm thời tan biến.