Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 119: Bảo hộ hạt nhân
Sáng ngày 5 tháng 5 năm 2019, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu qua những mái chùa cong vút của Đại Cung điện ở Bangkok, nơi những bức tường dát vàng lấp lánh như gương, phản chiếu ánh sáng lung linh trên các họa tiết chạm khắc hình rồng và hoa sen. Hương nhang trầm phảng phất trong không khí, hòa quyện với tiếng chuông chùa vang vọng từ xa, tạo nên một không gian vừa uy nghiêm vừa huyền bí. Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, bước vào sảnh chính của cung điện với phong thái tự tin, mỗi bước đi đều toát lên quyền lực và sự quyết đoán. Anh mặc một bộ vest đen được may đo tỉ mỉ bởi thợ may hàng đầu ở Tỉnh Seoul, vải lụa cao cấp ôm sát cơ thể, làm nổi bật vóc dáng cao ráo, vai rộng, và khuôn ngực săn chắc. Huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân, một ngôi sao đỏ trên nền vàng, lấp lánh trên ve áo, là biểu tượng quyền lực tối cao của Đại Đông Á. Mái tóc đen nhánh của Nam được chải gọn gàng, đôi mắt sắc bén ánh lên sự thông minh và tham vọng, trong khi nụ cười nhẹ trên môi làm dịu đi phần nào vẻ nghiêm nghị.
Bên cạnh Nam là Đệ tam phu nhân Kim Keon-hee, mặc một bộ hanbok vàng rực, chất lụa mềm mại ôm lấy cơ thể, tôn lên vòng eo thon gọn và đường cong ngực đầy đặn. Mái tóc đen óng ả được búi cao bằng một chiếc trâm ngọc trai, để lộ chiếc cổ trắng ngần và đôi vai mảnh mai. Khuôn mặt cô, với làn da trắng mịn như sứ, được trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi đỏ thắm tương phản với đôi mắt to, sâu thẳm, ẩn chứa sự sắc sảo và kiêu hãnh. Mỗi bước đi của Kim Keon-hee đều nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, chiếc hanbok phất phơ theo gió, khiến cô trông như một nữ hoàng bước ra từ những câu chuyện cổ tích Hàn Quốc. Cô nắm nhẹ tay Nam, ánh mắt thoảng qua một chút cảnh giác, như thể muốn nhắc anh về sự hiện diện của mình.
Quốc vương Maha Vajiralongkorn, tức vua Rama X, đón tiếp họ trên một chiếc ngai bạc chạm khắc hình rồng uốn lượn, được đặt trên bục cao phủ thảm đỏ thêu vàng. Ông mặc bộ lễ phục hoàng gia màu trắng viền vàng, với những huy chương lấp lánh đính trên ngực, toát lên vẻ uy nghi của một vị vua. Ở tuổi 66, Rama X vẫn giữ được dáng vẻ khỏe khoắn, mái tóc muối tiêu được chải gọn, khuôn mặt vuông vức với đôi mắt sắc bén và nụ cười thân thiện nhưng không kém phần dè dặt. “Chủ tịch Nam, sự hiện diện của ngài và Đệ tam phu nhân là niềm vinh hạnh lớn lao cho Thái Lan,” ông nói, giọng trầm vang, mang âm hưởng của một người quen ra lệnh. Nam cúi đầu nhẹ, đáp lại với sự kính trọng: “Bệ hạ, Đại Đông Á rất trân trọng lời mời của ngài. Chúng tôi đến đây để củng cố mối quan hệ giữa hai quốc gia, đặc biệt trong thời điểm Thế chiến III đang đe dọa hòa bình khu vực.”
Hai người di chuyển đến một phòng họp riêng, nơi một chiếc bàn dài bằng gỗ tếch được chạm khắc tinh xảo, phủ khăn lụa trắng, và trang trí bằng những bình hoa sen trắng thơm ngát. Các khay bạc đựng xoài, măng cụt, và chôm chôm tươi được đặt giữa bàn, thêm phần sang trọng. Các cố vấn của Rama X, trong trang phục áo dài truyền thống Thái Lan, ngồi hai bên, cầm bút và sổ, sẵn sàng ghi chép. Nam mở đầu với một bài phát biểu được chuẩn bị kỹ lưỡng: “Bệ hạ, Đại Đông Á đề xuất thiết lập một khu vực thương mại tự do với Thái Lan, tập trung vào xuất khẩu dầu mỏ và khí đốt từ Tỉnh Sakhalin, nơi chúng tôi vừa sáp nhập thành công. Ngoài ra, chúng tôi sẵn sàng chia sẻ công nghệ trí tuệ nhân tạo từ Viện Nghiên cứu AI Roppongi để nâng cấp hệ thống quốc phòng Thái Lan, bao gồm các robot chiến đấu cải tiến và hệ thống phòng thủ tên lửa tiên tiến.”
Anh trình bày chi tiết, giọng nói trầm ổn, nhấn mạnh vào tiềm năng kinh tế của Sakhalin, nơi các mỏ dầu và khí đốt có thể cung cấp năng lượng ổn định cho Thái Lan. Nam cũng đề xuất xây dựng một trung tâm nghiên cứu chung tại Bangkok, nơi các kỹ sư Thái Lan và Đại Đông Á có thể hợp tác phát triển công nghệ quân sự, từ máy bay không người lái đến hệ thống giám sát vệ tinh. Các cố vấn Thái Lan ghi chép nhanh, thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, rõ ràng ấn tượng với sự tự tin và tầm nhìn của Nam. Kim Keon-hee, ngồi bên cạnh, quan sát từng cử chỉ của anh, đôi khi gật đầu nhẹ, thể hiện sự ủng hộ.
Rama X, ánh mắt sắc bén, đáp: “Chủ tịch Nam, Thái Lan hoan nghênh các đề xuất này. Chúng tôi đặc biệt quan tâm đến nguồn năng lượng từ Sakhalin và công nghệ AI. Tuy nhiên, Thế chiến III đang trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết.” Ông ngừng lại, giọng trầm xuống, như muốn nhấn mạnh: “Vụ Mỹ sử dụng vũ khí hạt nhân chiến thuật tấn công các căn cứ Nga ở Viễn Đông vào tháng trước đã khiến chúng tôi lo ngại sâu sắc về an ninh quốc gia. Thái Lan mong muốn Đại Đông Á cung cấp sự bảo hộ hạt nhân để bảo vệ lãnh thổ chúng tôi trước bất kỳ mối đe dọa nào từ Mỹ hoặc các cường quốc khác.”
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng. Các cố vấn Thái Lan ngừng viết, ánh mắt dồn về phía Nam, chờ đợi phản ứng. Kim Keon-hee, ngồi thẳng lưng, khẽ liếc Nam, như muốn nhắc anh cẩn trọng trong lời nói. Nam, giữ vẻ mặt điềm tĩnh, đặt hai tay lên bàn, ngón tay đan vào nhau, giọng nói chậm rãi nhưng đầy sức thuyết phục: “Bệ hạ, tôi hiểu mối lo ngại của ngài. Vũ khí hạt nhân của Đại Đông Á là nền tảng bảo vệ lãnh thổ chúng tôi, từ Tỉnh Seoul, Bắc Honshu, đến Tỉnh Sakhalin mới sáp nhập. Việc mở rộng bảo hộ hạt nhân cho một quốc gia khác là một quyết định phức tạp, đòi hỏi sự đồng thuận từ Hội đồng Cách mạng Nhân Dân và lợi ích chiến lược rõ ràng. Tôi không thể tùy tiện cam kết một điều như vậy mà không có các điều kiện đảm bảo lợi ích lâu dài cho cả hai phía.”
Rama X nhíu mày, rõ ràng không hài lòng với câu trả lời. Ông nhấp một ngụm trà từ tách sứ trắng, ánh mắt trầm tư. “Chủ tịch Nam, tôi tôn trọng lập trường của ngài, nhưng Thái Lan cần sự đảm bảo mạnh mẽ hơn trong thời điểm bất ổn này,” ông nói, giọng mang chút kiên quyết. Nam gật đầu, chuyển hướng: “Bệ hạ, hãy để chúng ta tập trung vào hợp tác kinh tế trước. Thái Lan có thể đầu tư vào Trung tâm Tài chính Gangnam, nơi sẽ trở thành trung tâm kinh tế của Đông Á. Ngoài ra, chúng tôi sẵn sàng cung cấp công nghệ nông nghiệp từ Tỉnh Bắc Honshu để hỗ trợ sản xuất lúa gạo của Thái Lan.” Cuộc thảo luận tiếp tục, với các thỏa thuận sơ bộ về thương mại và quốc phòng, nhưng đề nghị bảo hộ hạt nhân vẫn để ngỏ, tạo cảm giác căng thẳng nhẹ trong không khí.
Buổi tối, Cung điện Dusit, với những cột trụ trắng đồ sộ và mái cong đặc trưng, trở thành tâm điểm của một bữa tiệc chiêu đãi hoành tráng để vinh danh chuyến thăm của Nam. Sảnh tiệc rộng lớn được thắp sáng bởi những chùm đèn pha lê khổng lồ, ánh sáng lấp lánh phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Những bàn tiệc dài phủ khăn lụa trắng, được trang trí bằng những bình hoa lan tím và vàng, cùng các khay bạc đựng các món ăn Thái truyền thống: tom yum goong cay nồng với tôm tươi và lá chanh, som tam thanh mát với đu đủ xanh giòn rụm, thịt bò nướng sốt mắm cá thơm lừng, và xôi xoài ngọt ngào. Một dàn nhạc hoàng gia, trong trang phục lụa truyền thống, chơi những giai điệu nhẹ nhàng của nhạc cụ khene và ranat, trong khi các vũ công trong trang phục lấp lánh vàng và đỏ trình diễn điệu múa ram Thai, với những động tác uyển chuyển như dòng nước chảy.
Kim Keon-hee, trong bộ hanbok đỏ thắm thêu hoa văn rồng và phượng bằng chỉ vàng, nổi bật giữa đám đông. Bộ hanbok ôm sát cơ thể, làm nổi bật vòng ngực đầy đặn, vòng eo thon gọn, và cặp hông cân đối. Đôi môi đỏ mọng của cô, được tô son cẩn thận, tương phản với làn da trắng mịn, và đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự tự tin xen lẫn chút kiêu hãnh. Mái tóc đen óng được búi cao, cài trâm vàng, khiến cô trông như một nữ thần bước ra từ tranh cổ Hàn Quốc. Cô đứng cạnh Vương hậu Suthida, người mặc một bộ váy lụa Thái màu tím phượng hoàng, được may ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng thanh mảnh nhưng đầy sức sống. Suthida, 41 tuổi, sở hữu làn da nâu nhạt khỏe khoắn, đôi mắt to với hàng mi dài, và nụ cười dịu dàng nhưng đầy cuốn hút. Mái tóc đen dài của cô được uốn lọn nhẹ, buông xõa tự nhiên, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú và đôi môi hồng phớt tự nhiên. Bộ váy tím, với những đường cắt tinh tế, làm nổi bật vòng ngực vừa phải, vòng eo nhỏ nhắn, và đôi chân dài thon thả, khiến cô toát lên vẻ đẹp hoàng gia hiện đại nhưng vẫn đậm chất Thái.
Kim Keon-hee và Suthida trò chuyện sôi nổi, chủ đề xoay quanh văn hóa, thời trang, và vai trò của phụ nữ trong chính trị. Kim Keon-hee chia sẻ về dự án tái thiết Tỉnh Seoul, trong khi Suthida kể về các sáng kiến từ thiện của hoàng gia Thái Lan, như hỗ trợ trẻ em nghèo ở vùng Isan. Dù nụ cười luôn nở trên môi, Kim Keon-hee không ngừng quan sát Nam từ khóe mắt, đề phòng ánh mắt của anh lại hướng về Suthida, như đã xảy ra trong lễ đăng cơ hôm trước. Suthida, với phong thái thanh lịch và giọng nói nhẹ nhàng, dường như không nhận ra sự căng thẳng của Kim Keon-hee, tiếp tục trò chuyện một cách tự nhiên.
Nam và Rama X đứng ở một góc phòng, mỗi người cầm một ly rượu vang đỏ từ vùng Tuscany, ánh sáng đèn chùm phản chiếu trên ly rượu, tạo ra những tia sáng đỏ rực. Rama X, trong bộ lễ phục hoàng gia màu xanh đậm với huy chương lấp lánh, nhìn về phía Suthida và Kim Keon-hee, cười lớn: “Chủ tịch Nam, ngài thật may mắn khi có ba phu nhân xuất sắc như Kako, Mako, và Keon-hee. Họ không chỉ xinh đẹp mà còn thông minh, là tài sản quý giá của Đại Đông Á.” Nam, nhấp một ngụm rượu, mỉm cười đáp: “Bệ hạ, cảm ơn lời khen của ngài. Nhưng tôi phải nói, không ai trong số họ có thể sánh với vẻ đẹp của Vương hậu Suthida. Bà ấy như một viên ngọc quý, toát lên sự thanh lịch và quyến rũ, là niềm tự hào của Thái Lan.”
Rama X, hài lòng, cười to, giọng vang vọng: “Chủ tịch, ngài quá lời! Suthida là ánh sáng của hoàng gia chúng tôi, người bạn đồng hành tuyệt vời.” Nam, ánh mắt lóe lên một tia táo bạo, hạ giọng, nói với giọng trầm đầy sức hút: “Bệ hạ, nếu ngài đồng ý để tôi có một đêm với Vương hậu Suthida, tôi sẽ xem xét lại đề xuất bảo hộ hạt nhân cho Thái Lan.” Không khí bỗng chốc nặng nề. Rama X, tay cầm ly rượu khựng lại, ánh mắt dao động giữa ngạc nhiên, bối rối, và một chút tức giận. Ông nhìn về phía Suthida, đang cười nói với Kim Keon-hee, rồi quay lại nhìn Nam, rõ ràng đang đấu tranh nội tâm. Kim Keon-hee, từ xa, nhận ra sự thay đổi trong không khí, ánh mắt cô sắc lạnh, tay siết chặt ly rượu, như thể cảm nhận được một mối đe dọa vô hình.
Nam, không bỏ lỡ cơ hội, tiếp tục thuyết phục, giọng nói chậm rãi nhưng đầy sức nặng: “Bệ hạ, trong thời chiến loạn này, an ninh của Thái Lan là ưu tiên hàng đầu. Đại Đông Á sở hữu kho vũ khí hạt nhân mạnh mẽ, cùng quân đội hiện đại với tàu sân bay USS Ronald Reagan và robot chiến đấu từ Viện Roppongi. Một sự hợp tác đặc biệt giữa chúng ta sẽ không chỉ bảo vệ Thái Lan mà còn nâng cao vị thế của ngài trên trường quốc tế. Một đêm với Suthida sẽ là dấu ấn cho liên minh lịch sử này, đảm bảo lợi ích lâu dài cho nhân dân Thái Lan.” Anh dừng lại, quan sát từng thay đổi nhỏ trên khuôn mặt Rama X, rồi thêm: “Hãy nghĩ về viễn cảnh Thái Lan trở thành một cường quốc khu vực, được Đại Đông Á hậu thuẫn trước Mỹ và các đối thủ khác.”
Rama X im lặng, ánh mắt trầm tư. Ông nhấp một ngụm rượu, nhìn Suthida thêm lần nữa, rồi thở dài, giọng thấp: “Chủ tịch Nam, điều ngài đề nghị là chưa từng có tiền lệ. Suthida là vương hậu, là biểu tượng của hoàng gia Thái Lan.” Nam gật đầu, tỏ vẻ thông cảm, nhưng tiếp tục: “Bệ hạ, tôi hiểu sự nhạy cảm của vấn đề. Nhưng trong chính trị, đôi khi những quyết định khó khăn lại mở ra cơ hội lớn. Đại Đông Á cam kết hỗ trợ Thái Lan không chỉ bằng lời nói, mà bằng hành động cụ thể.” Sau vài phút im lặng, Rama X, dù miễn cưỡng, gật đầu: “Chủ tịch Nam, nếu điều đó đảm bảo an ninh cho Thái Lan, tôi đồng ý. Nhưng tôi mong ngài giữ lời hứa về việc xem xét bảo hộ hạt nhân.” Nam mỉm cười, giơ ly rượu lên: “Bệ hạ, ngài đã đưa ra quyết định sáng suốt. Ngày mai, chúng ta sẽ thảo luận chi tiết để đảm bảo lợi ích đôi bên.”
Kim Keon-hee nhận ra nụ cười của Nam và cái gật đầu của Rama X. Cô siết chặt ly rượu đến mức khớp tay trắng bệch, ánh mắt lóe lên sự tức giận và bất an. Suthida vẫn trò chuyện vui vẻ, không hay biết gì về cuộc thương lượng vừa diễn ra. Bữa tiệc tiếp tục, nhưng không khí giữa Nam và Kim Keon-hee trở nên nặng nề, dù cô cố giữ vẻ ngoài lịch thiệp.