Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 113: Đại án kinh tế
Sáng ngày 5 tháng 1 năm 2019, ánh nắng mùa đông nhạt nhòa len lỏi qua những tấm rèm lụa đỏ thắm, thêu hoa văn rồng phượng tinh xảo, trong tư dinh Ryongsong, Bình Nhưỡng. Căn phòng làm việc của Nam rộng lớn và uy nghi, với những bức tường ốp đá cẩm thạch trắng, điểm xuyết bởi các bức tranh phong cảnh Đông Á: đỉnh Phú Sĩ sừng sững trong sương mù, sông Hàn lấp lánh dưới ánh trăng, và những cánh đồng lúa vàng rực của Việt Nam trải dài bất tận. Ở trung tâm phòng, một chiếc bàn gỗ mun chạm khắc hình rồng uốn lượn cầu kỳ, trên đó đặt một tập tài liệu bìa da đen dày cộp, bên cạnh một tách trà xanh bốc khói, hương thơm thanh khiết lan tỏa, hòa quyện với mùi gỗ đàn hương thoang thoảng từ lư hương ở góc phòng.
Tập tài liệu là thành quả của hai tháng điều tra không ngừng nghỉ của Cục Tình báo Quốc gia Đại Đông Á, dưới sự chỉ đạo của cố vấn Ri Jong-ho, phối hợp chặt chẽ với Kim Keon-hee. Các trang giấy chứa đựng bằng chứng không thể chối cãi về hành vi tham nhũng của Yoon Suk-yeol: bản sao các giao dịch ngân hàng từ tài khoản bí mật ở Thụy Sĩ, ghi lại chi tiết từng khoản chuyển tiền tổng cộng 5 triệu USD từ tập đoàn xây dựng Sungwoo; hợp đồng giả mạo được soạn thảo tinh vi, nguệch ngoạc chữ ký của các giám đốc điều hành; và các đoạn ghi âm sắc nét, ghi lại giọng nói trầm khàn của Yoon khi thương lượng với giám đốc tập đoàn về việc bỏ qua các cuộc điều tra về gian lận thuế và rửa tiền từ năm 2016 đến 2017. Một đoạn ghi âm đặc biệt khiến Nam nhếch môi hài lòng: “Chuyển 2 triệu USD vào tài khoản này, và tôi sẽ đảm bảo vụ việc biến mất,” Yoon nói, giọng đầy tự tin, xen lẫn chút kiêu ngạo.
Nam, trong bộ vest đen may đo hoàn hảo, với huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân bằng vàng đính trên ve áo, ngồi trên ghế bọc da đỏ thẫm, lật từng trang tài liệu với ánh mắt sắc lạnh. Khóe môi cậu cong lên, nụ cười chiến thắng thoáng qua, nhưng ánh mắt vẫn toát lên sự quyết đoán không khoan nhượng. Cậu cầm bút lông, đầu bút lướt mượt mà trên giấy trắng tinh, ký sắc lệnh cách chức Yoon Suk-yeol khỏi vị trí Chủ tịch thành phố Seoul. Chữ ký mạnh mẽ, dứt khoát, như khắc sâu quyết tâm của Nam vào từng nét mực đen. Tiếp theo, cậu ký lệnh bắt tạm giam Yoon để phục vụ điều tra, mực đen chảy thành những đường nét cứng cỏi, như thể tuyên bố số phận của Yoon đã được định đoạt.
Nam ngẩng lên, gọi: “Ri Jong-ho!” Giọng cậu vang vọng trong căn phòng, trầm ổn nhưng đầy uy quyền, khiến người cố vấn, đang đứng ở góc phòng với tư thế nghiêm trang, lập tức bước tới. Ri Jong-ho, trong bộ quân phục màu xanh đậm, phù hiệu bạc sáng bóng trên vai, cúi đầu cung kính: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, mọi thứ đã sẵn sàng.” Nam đẩy hai sắc lệnh qua bàn, nói: “Thi hành ngay hôm nay. Đội đặc nhiệm phải bắt Yoon tại Seoul trước khi ông ta kịp phản ứng. Không được để xảy ra sai sót.” Ri gật đầu, ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ giám sát trực tiếp. Yoon sẽ được đưa về Bình Nhưỡng trong vòng hai giờ, thưa ngài.”
Kim Keon-hee đứng bên cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn phủ tuyết trắng xóa, quay lại nhìn Nam. Cô mặc một bộ hanbok màu tím nhạt, thêu hoa mẫu đơn vàng rực rỡ, ôm sát vóc dáng mảnh mai nhưng đầy đường cong quyến rũ. Mái tóc đen óng mượt, dài ngang lưng, được búi cao bằng một chiếc trâm ngọc trai lấp lánh, để lộ chiếc cổ trắng ngần, mịn màng như sứ. Gương mặt cô, với đôi mắt to tròn long lanh như hồ nước mùa thu, lông mày cong thanh tú, và đôi môi đỏ mọng, hơi hé mở, toát lên vẻ đẹp sắc sảo nhưng dịu dàng. Làn da trắng hồng, không tì vết, ánh lên dưới ánh nắng nhạt, như một bức tranh sống động. Đôi tay thon dài, móng sơn đỏ rực, khẽ vuốt ve mép áo hanbok, tạo nên một hình ảnh vừa quý phái vừa gợi cảm.
Kim Keon-hee bước tới, đôi bốt gót thấp màu đen phát ra tiếng “cộc cộc” nhẹ nhàng trên sàn đá cẩm thạch. Cô đặt bàn tay mềm mại lên vai Nam, giọng nói dịu dàng như gió thoảng: “Thưa Chủ tịch, tôi đã kiểm tra từng chi tiết trong hồ sơ. Các giao dịch, ghi âm, và hợp đồng đều được sắp xếp hoàn hảo. Yoon không thể chối cãi. Ngài đã cho tôi cơ hội để bắt đầu lại, để thoát khỏi ông ta.” Nam nắm tay cô, cảm nhận sự mềm mại và hơi ấm từ làn da, ánh mắt cậu dịu đi: “Keon-hee, cô xứng đáng với tự do. Sau phiên tòa, cô sẽ chính thức trở thành Đệ tam phu nhân của Đại Đông Á. Tôi sẽ tổ chức lễ cưới tại Hoàng cung Tokyo, trước sự chứng kiến của Kako và Mako.” Kim Keon-hee đỏ mặt, cúi đầu, lọn tóc đen rơi xuống má, che đi ánh mắt lấp lánh cảm xúc. Cô thì thầm: “Cảm ơn ngài, thưa Lãnh tụ Tối cao. Tôi sẽ mãi trung thành với ngài.”
Tại Seoul, vào đúng 12 giờ trưa, đội đặc nhiệm Đại Đông Á, gồm 12 thành viên mặc đồ đen, đeo kính râm và tai nghe liên lạc, lặng lẽ bao vây tòa thị chính, một tòa nhà kính hiện đại nằm giữa trung tâm thành phố. Họ di chuyển nhanh nhẹn, như những bóng ma, vượt qua các nhân viên an ninh mà không gây tiếng động. Cánh cửa văn phòng của Yoon Suk-yeol, được làm từ gỗ sồi sơn bóng, bật mở với một tiếng “rầm”. Yoon, trong bộ vest xanh đậm, tóc điểm vài sợi bạc, khuôn mặt vuông vức nhưng giờ đây tái mét, giật mình làm rơi cây bút bi đang cầm. Tài liệu trên bàn bay tứ tung, và ông đứng bật dậy, giọng run rẩy: “Các người là ai? Đây là văn phòng của tôi!” Đội trưởng đặc nhiệm, một người đàn ông cao lớn với giọng nói lạnh lùng như băng, xuất trình sắc lệnh của Nam, in trên giấy có huy hiệu Đại Đông Á: “Yoon Suk-yeol, ông bị bắt vì tội tham nhũng và lạm quyền. Hãy theo chúng tôi.”
Yoon cố phản kháng, bước lùi lại, lưng chạm vào giá sách đầy tài liệu pháp lý: “Các người không có quyền! Tôi yêu cầu gặp luật sư!” Nhưng đội đặc nhiệm không để ông nói thêm. Hai thành viên tiến tới, nhanh chóng còng tay Yoon, còng thép lạnh lẽo siết chặt cổ tay ông. Yoon vùng vẫy, nhưng bị kẹp chặt giữa hai người lính, khuôn mặt méo mó vì giận dữ và sợ hãi. Họ đẩy ông lên một chiếc xe bọc thép sơn đen, với cửa sổ kính mờ không cho phép nhìn ra ngoài. Chiếc xe lao vút qua những con đường đông đúc của Seoul, vượt qua những tòa nhà chọc trời và dòng người tấp nập, hướng về sân bay quân sự. Một chiếc máy bay vận tải quân sự, sơn màu xám với biểu tượng Đại Đông Á trên cánh, đang chờ sẵn. Yoon bị dẫn lên máy bay, ánh mắt ông nhìn ra cửa sổ, thấy Seoul dần khuất xa, biết rằng số phận mình giờ đây nằm trong tay Nam.
Trại giam, nằm ở ngoại ô Bình Nhưỡng, là một pháo đài kiên cố với những bức tường bê tông xám lạnh cao 6 mét, bao quanh bởi hàng rào thép gai sắc nhọn. Tuyết phủ dày trên mặt đất, tạo nên một khung cảnh u ám, lạnh giá, với nhiệt độ xuống tới -5 độ C. Các lính gác, mặc quân phục dày màu xanh ô liu, cầm súng trường AK-47, đứng nghiêm trang dọc các tháp canh, hơi thở họ tạo thành những làn khói trắng trong không khí. Yoon được dẫn vào một phòng giam nhỏ, với một chiếc giường sắt gỉ sét, một bàn thép lạnh lẽo, và một bóng đèn huỳnh quang lập lòe treo trên trần. Ông ngồi đó, ánh mắt trống rỗng, tay vẫn bị còng, biết rằng cuộc đời mình đã bước sang một chương đen tối.
Ngày 7 tháng 1, Nam và Kim Keon-hee đáp chuyên cơ từ Bình Nhưỡng đến trại giam, cách trung tâm thành phố khoảng 30 km. Bầu trời xám xịt, tuyết rơi lất phất, phủ một lớp mỏng lên cánh đồng hoang vắng xung quanh trại giam. Nam, trong chiếc áo khoác lông dài màu đen, cổ áo lót lông cáo, bước xuống máy bay với dáng vẻ uy quyền, mái tóc đen được chải gọn gàng, ánh mắt sắc bén nhưng toát lên vẻ tự tin. Cậu nắm tay Kim Keon-hee, người mặc một áo choàng lông cáo trắng, ôm sát cơ thể, tôn lên đường cong hoàn hảo của ngực đầy đặn, eo thon, và hông tròn. Đôi bốt cao gót màu đen làm nổi bật đôi chân thon dài, bước đi uyển chuyển như một vũ điệu. Mái tóc đen óng mượt, dài ngang lưng, được thả tự nhiên, khẽ đung đưa theo gió lạnh, như một dòng suối mực chảy trong không khí. Gương mặt cô, với đôi mắt to tròn long lanh, lông mày cong thanh tú, và đôi môi đỏ mọng, hơi mím lại vì hồi hộp, khiến cô trông như một nữ thần trong khung cảnh tuyết trắng. Làn da trắng hồng, mịn màng như sứ, ánh lên dưới ánh sáng mờ nhạt, và đôi má hồng tự nhiên trong cái lạnh càng làm tăng vẻ quyến rũ.
Họ được dẫn vào phòng thăm, một căn phòng nhỏ với bức tường sơn trắng, lạnh lẽo, được ngăn bởi một tấm kính chống đạn dày 10 cm, lấp lánh phản chiếu ánh sáng từ bóng đèn huỳnh quang trên trần. Ở giữa phòng là một chiếc bàn thép lạnh lẽo, hai ghế bọc nhựa cứng đối diện nhau, và một micro gắn trên bàn để giao tiếp qua kính. Yoon Suk-yeol, trong bộ đồ tù nhân màu xám xịt, tóc tai rối bù, khuôn mặt hốc hác với quầng thâm sâu hoắm dưới mắt, ngồi phía bên kia kính. Ông nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, ánh mắt bùng lên ngọn lửa oán hận khi thấy Nam và Kim Keon-hee bước vào. Yoon, với khuôn mặt vuông vức, giờ đây tiều tụy, đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ và giận dữ, nhìn chằm chằm vào Kim Keon-hee, người từng là vợ ông.
Nam ra hiệu cho các nhân viên an ninh, mặc quân phục đen và đeo súng lục, rời khỏi phòng. Cánh cửa thép nặng nề đóng lại với tiếng “cạch” vang vọng, để lại ba người trong không gian tĩnh lặng đến nghẹt thở. Không khí nặng nề, như một cơn bão sắp bùng nổ, chỉ nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Yoon qua micro. Nam, đứng sau Kim Keon-hee, yêu cầu cô đứng dậy, giọng trầm thấp, đầy ý đồ: “Keon-hee, đứng lên, để tôi cho Yoon thấy ông ta đã mất cô như thế nào.” Kim Keon-hee, hơi ngập ngừng, đứng lên, ánh mắt lướt qua Yoon, người đang siết chặt tay trên bàn, móng tay cắm sâu đến mức rướm máu. Cô đứng thẳng, bộ áo choàng lông trắng bung ra, để lộ hanbok tím nhạt bên trong, ôm sát ngực đầy đặn, eo thon, và hông tròn trịa, như một tác phẩm nghệ thuật sống động.
Nam, với nụ cười khiêu khích, vòng tay ra sau lưng Kim Keon-hee, chậm rãi xoa bóp ngực cô qua lớp áo choàng và hanbok. Ngón tay cậu di chuyển nhẹ nhàng, cảm nhận sự mềm mại, đầy đặn của bộ ngực, núm vú dần cứng lên dưới lớp vải. Kim Keon-hee khẽ run, hơi thở dồn dập, đôi môi đỏ mọng hé mở, phát ra một tiếng rên nhỏ, ngọt ngào như mật ong. Yoon, không thể kìm chế, đập mạnh tay vào kính, hét lên, giọng lạc đi vì giận dữ: “Nam, cậu dám làm điều này trước mặt tôi? Cậu là đồ khốn nạn, một kẻ không biết đến danh dự!” Mặt Yoon đỏ gay, mạch máu nổi rõ trên trán, đôi mắt long sòng sọc như muốn lao qua kính. Ông đấm liên tiếp vào tấm kính, tiếng đập vang lên như những nhát búa, nhưng chỉ làm đau tay mình, máu rỉ ra từ các khớp ngón tay.
Nam không đáp, cởi dây lưng hanbok của Kim Keon-hee, để lộ chiếc áo lót lụa trắng mỏng manh, ôm sát cơ thể cô. Bộ ngực tròn đầy, núm vú hồng nhạt nổi rõ qua lớp vải, như mời gọi dưới ánh sáng mờ nhạt. Nam kích thích núm vú cô, ngón tay vuốt ve chậm rãi, rồi mạnh dần, bóp nhẹ, khiến Kim Keon-hee rên to hơn, tiếng rên ngọt ngào vang lên qua micro, như một nhát dao đâm vào lòng Yoon. Cô ngửa đầu ra sau, dựa vào ngực Nam, mái tóc đen rối bù, đôi môi đỏ mọng hé mở, ánh mắt mờ đi trong dục vọng. Yoon gầm lên, giọng lạc đi: “Keon-hee, cô phản bội tôi! Cô là vợ tôi, làm sao cô có thể làm điều này?” Nhưng Kim Keon-hee, hoàn toàn bị cuốn vào cảm xúc, không đáp, chỉ ôm chặt vai Nam, đôi tay mảnh mai bám vào áo khoác lông của cậu, móng tay đỏ cắm nhẹ vào vải.
Nam tiếp tục di chuyển tay xuống âm đạo cô, luồn qua lớp vải mỏng của hanbok và quần lót, kích thích chậm rãi, cảm nhận sự ướt át và ấm áp. Ngón tay cậu lướt qua vùng nhạy cảm, xoa nắn, rồi đẩy sâu hơn, khiến Kim Keon-hee run rẩy, đạt cực khoái lần đầu, tiếng rên dài hơn, vang vọng trong căn phòng nhỏ. Bộ ngực cô phập phồng, đôi má hồng rực, mắt nhắm nghiền vì khoái cảm. Yoon, phẫn nộ tột độ, đấm mạnh vào kính, làm bàn tay ông rướm máu: “Cả hai người sẽ phải trả giá! Tôi thề sẽ không để yên!” Nhưng giọng ông yếu dần, như bị bóp nghẹt bởi sự bất lực.
Nam, không dừng lại, kéo áo choàng và hanbok của Kim Keon-hee xuống, để lộ cơ thể cô chỉ còn áo lót và quần lót trắng. Cậu quỳ xuống, hôn lên bụng cô, lưỡi lướt nhẹ trên làn da mịn màng, rồi xuống vùng âm đạo, dùng môi và lưỡi kích thích qua lớp quần lót, ngửi thấy mùi hương cơ thể cô hòa quyện với nước hoa nhẹ. Kim Keon-hee rên to hơn, cơ thể cong lên, đôi tay bám chặt vào tóc Nam, kéo nhẹ, như cầu xin cậu tiếp tục. Nam kéo quần lót của cô xuống, để lộ âm đạo ướt át, hồng hào, và nhấn lưỡi vào, kích thích mạnh mẽ, khiến cô đạt cực khoái lần nữa, tiếng rên vang lên như một bản giao hưởng, lấn át tiếng đập kính của Yoon.
Nam đứng dậy, cởi quần của mình, để lộ dương vật cương cứng, lớn và căng tràn sức sống. Cậu nhấn dương vật vào âm đạo Kim Keon-hee, di chuyển chậm rãi, cảm nhận sự ấm áp, ướt át bao bọc chặt chẽ. Kim Keon-hee rên rỉ, ôm chặt Nam, đôi chân thon dài quấn quanh hông cậu, móng tay cắm sâu vào lưng cậu qua lớp áo khoác. Nam tăng tốc, mỗi nhịp đẩy mạnh mẽ khiến cô rên to hơn, cơ thể run rẩy, đạt cực khoái liên tục. Yoon, bất lực, gục đầu xuống bàn, nước mắt chảy dài trên má, lẩm bẩm: “Keon-hee… tại sao…”
Nam nâng Kim Keon-hee lên bàn thép, để cô ngồi đối diện Yoon, đôi chân dang rộng, âm đạo ướt át lộ ra trước mắt ông. Cậu nhấn dương vật vào sâu hơn, làm tình với nhịp điệu mạnh mẽ, mỗi cú đẩy khiến Kim Keon-hee rên rỉ, bộ ngực phập phồng, núm vú cương cứng chạm vào lưỡi Nam khi cậu cúi xuống hôn chúng. Họ đổi tư thế, Nam đứng sau cô, nhấn dương vật vào từ phía sau, tay bóp chặt ngực cô, khiến cô đạt cực khoái lần nữa, tiếng rên hòa lẫn với tiếng thở gấp của Nam. Cậu xuất tinh vào âm đạo cô, cảm giác nóng bỏng lan tỏa, khiến Kim Keon-hee rên dài, cơ thể cong lên, đôi mắt mờ đi vì khoái cảm.
Nam không dừng lại, tiếp tục làm tình, đổi sang tư thế cô nằm ngửa trên bàn, đôi chân thon dài giơ cao, âm đạo đón nhận dương vật cậu trong từng nhịp đẩy sâu và mạnh. Kim Keon-hee rên rỉ không ngừng, móng tay cào lên bàn thép, để lại những vết xước nhỏ. Họ đạt cực khoái liên tục, Nam xuất tinh lần nữa, chất lỏng nóng bỏng tràn ra, chảy xuống đùi cô. Yoon, không còn sức phản kháng, chỉ ngồi đó, ánh mắt trống rỗng, nước mắt khô cạn, như một người đã mất tất cả.
Nam, sau khi thỏa mãn, chỉnh lại vest, nhìn Yoon với ánh mắt lạnh lùng: “Yoon, ông đã thua. Chấp nhận số phận đi. Đại Đông Á không có chỗ cho những kẻ như ông.” Kim Keon-hee, chỉnh lại hanbok, mái tóc đen rối bù, ánh mắt phức tạp, tránh nhìn thẳng vào Yoon. Cô nắm tay Nam, cơ thể vẫn run nhẹ vì những khoảnh khắc vừa qua, và cả hai rời phòng. Cánh cửa thép đóng lại, tiếng khóa vang lên như một dấu chấm hết cho số phận của Yoon.
Ngày 28 tháng 1 năm 2019, phiên tòa xét xử Yoon Suk-yeol diễn ra tại Tòa án Nhân dân ở trung tâm Bình Nhưỡng. Hội trường rộng lớn, với những bức tường ốp gỗ mun bóng loáng và cờ đỏ của Đại Đông Á treo trang trọng trên cao, chật kín phóng viên, quan chức, và công chúng. Một màn hình LED khổng lồ được dựng ở giữa, sẵn sàng chiếu bằng chứng. Hàng trăm máy quay từ các kênh truyền hình hướng về bục xét xử, truyền hình trực tiếp đến hàng triệu người dân Đại Đông Á.
Nam, trong bộ vest đen may đo hoàn hảo, ngồi ở hàng ghế danh dự, bên cạnh Kim Keon-hee, người mặc một bộ hanbok đỏ thắm, thêu hoa văn rồng phượng tinh xảo. Làn da trắng mịn của cô lấp lánh dưới ánh đèn hội trường, đôi mắt to tròn ánh lên sự kiên định, nhưng cũng thoáng chút đau buồn khi nhìn Yoon bị dẫn vào phòng. Yoon, trong bộ đồ tù nhân màu xám xịt, tóc tai rối bù, khuôn mặt hốc hác với quầng thâm sâu hoắm dưới mắt, bị còng tay và dẫn đến bục bị cáo. Ông cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Nam và Kim Keon-hee, nhưng ánh mắt vẫn lóe lên chút bất khuất.
Công tố viên Đại Đông Á, một người đàn ông trung niên với mái tóc muối tiêu, mặc vest xám và đeo kính gọng vàng, đứng dậy với giọng nói đanh thép: “Yoon Suk-yeol, từ năm 2016 đến 2017, khi còn là công tố viên cao cấp, đã nhận hối lộ 5 triệu USD từ tập đoàn xây dựng Sungwoo để bỏ qua các cuộc điều tra về gian lận thuế và rửa tiền. Đây là bằng chứng!” Ông giơ cao tập tài liệu, rồi ra hiệu cho màn hình LED chiếu các bản sao chuyển khoản ngân hàng, hợp đồng giả mạo, và đoạn ghi âm. Giọng Yoon, trầm khàn nhưng rõ ràng, vang lên trong hội trường: “Chuyển 2 triệu USD vào tài khoản này, và tôi sẽ đảm bảo vụ việc biến mất.” Công chúng xì xào, một số người lắc đầu ngao ngán, trong khi các phóng viên quốc tế ghi chép lia lịa.
Yoon được phép tự bào chữa. Ông đứng dậy, đôi tay còng vẫn run rẩy, giọng yếu ớt nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Tôi thừa nhận đã nhận tiền, nhưng đó là để bảo vệ lợi ích quốc gia Hàn Quốc trước áp lực từ các thế lực quốc tế. Tôi không có ý làm hại ai, và tôi không nghĩ hành động của mình gây tổn thất cho nhân dân.” Công tố viên, không khoan nhượng, phản bác: “Ông đã lạm dụng quyền lực, phản bội lòng tin của nhân dân, và làm suy yếu liên minh với Đại Đông Á! Những hành động này không thể được biện minh bằng bất kỳ lý do nào!” Công tố viên trình bày thêm các tài liệu khác, bao gồm email mã hóa và bản ghi các cuộc gặp bí mật giữa Yoon và các giám đốc tập đoàn.
Sau ba giờ tranh luận gay gắt, thẩm phán, một phụ nữ trung niên với mái tóc búi chặt và khuôn mặt nghiêm nghị, gõ búa tuyên án: “Yoon Suk-yeol, dựa trên bằng chứng không thể chối cãi, bị kết án 15 năm tù giam vì tội tham nhũng và lạm quyền. Phán quyết có hiệu lực ngay lập tức.” Hội trường vang lên tiếng vỗ tay của các quan chức Đại Đông Á, Yoon, bị dẫn ra khỏi phòng, cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, như đã chấp nhận số phận.
Nam, nắm tay Kim Keon-hee dưới gầm bàn, thì thầm: “Cô tự do rồi, Keon-hee. Chúng ta sẽ sớm tổ chức lễ cưới, trước sự chứng kiến của toàn Đại Đông Á.” Kim Keon-hee, ánh mắt đượm buồn nhưng kiên định, gật đầu: “Cảm ơn ngài, thưa Lãnh tụ Tối cao. Tôi sẽ mãi trung thành với ngài.” Đôi môi đỏ mọng của cô khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn thoáng chút xót xa khi nhìn bóng lưng Yoon khuất dần sau cánh cửa thép.
Sau phiên tòa, Nam và Kim Keon-hee rời hội trường trên một chiếc xe bọc thép Rolls-Royce màu đen, lướt qua những con đường Bình Nhưỡng rực rỡ ánh đèn chuẩn bị cho các lễ hội đầu năm. Nam, nhìn qua cửa sổ, thấy những người dân vẫy tay chào cậu, những tấm băng rôn đỏ với khẩu hiệu “Đại Đông Á Thống Nhất” treo khắp nơi. Cậu ra lệnh cho Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ, tổ chức một buổi họp báo vào sáng hôm sau để công bố kết quả phiên tòa, nhấn mạnh rằng việc truy tố Yoon Suk-yeol là minh chứng cho cam kết làm trong sạch bộ máy lãnh đạo của Đại Đông Á. Nam nói với tài xế: “Gọi cho Reimi, bảo cô chuẩn bị một thông điệp mạnh mẽ. Chúng ta cần thế giới thấy rằng Đại Đông Á không khoan nhượng với tham nhũng.”
Trong xe, Kim Keon-hee tựa đầu vào cửa sổ, ánh mắt xa xăm, mái tóc đen óng ánh dưới ánh đèn đường. Nam nhìn cô, cảm nhận sự phức tạp trong cảm xúc của cô – vừa là sự giải thoát, vừa là chút tiếc nuối cho quá khứ với Yoon. Cậu đặt tay lên tay cô, nói: “Keon-hee, mọi thứ đã kết thúc. Chúng ta sẽ xây dựng một tương lai mới.” Kim Keon-hee quay lại, đôi mắt long lanh, mỉm cười: “Vâng, thưa Chủ tịch. Tôi tin vào ngài.” Nam nghĩ về Reimi, Kako, và Mako, nhận ra rằng các mối quan hệ cá nhân của mình ngày càng phức tạp, nhưng cậu quyết tâm giữ vững quyền lực và dẫn dắt Đại Đông Á vào kỷ nguyên thịnh vượng.