Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 112: Năm 2019
Tối ngày 31 tháng 12 năm 2018, Bình Nhưỡng, thủ đô của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, chìm trong ánh sáng rực rỡ và không khí lễ hội náo nhiệt chào đón năm mới 2019. Những con đường chính như Đại lộ Changjon và Phố Ryomyong được trang hoàng bằng hàng ngàn đèn lồng đỏ, biểu tượng của sự thịnh vượng và đoàn viên, đung đưa nhẹ trong gió đông lạnh giá. Các tòa nhà cao tầng, từ Trung tâm Hội nghị Quốc gia đến Tòa nhà Bộ Kế hoạch Kinh tế, lấp lánh ánh sáng từ những cây thông Giáng sinh khổng lồ, được giữ lại từ lễ Giáng sinh để tăng thêm phần rực rỡ cho giao thừa. Quảng trường Kim Il-sung, trái tim của thành phố, đông nghịt người dân – từ công nhân mặc áo khoác lông dày, binh sĩ trong quân phục chỉnh tề, đến trẻ em cầm bóng bay hình ngôi sao – tất cả tụ tập, háo hức chờ xem pháo hoa và nghe bài phát biểu năm mới của Lãnh tụ Tối cao Nam.
Ở các tỉnh xa như Bắc Honshu, Nam Honshu, Hokkaido, Ryukyu, và Shikoku, không khí cũng không kém phần sôi động. Tại Sapporo, thủ phủ Tỉnh Hokkaido, các màn hình lớn được dựng lên ở công viên Odori, truyền hình trực tiếp từ Bình Nhưỡng, trong khi người dân địa phương thưởng thức món oden nóng hổi và sake ấm để chống lại cái lạnh. Ở Naha, thuộc Tỉnh Ryukyu, các điệu múa truyền thống Eisa hòa quyện với âm nhạc hiện đại, tạo nên một bầu không khí vừa truyền thống vừa mới mẻ, phản ánh sự thống nhất của Đại Đông Á dưới sự lãnh đạo của Nam.
Trong tư dinh Ryongsong, một công trình kiến trúc tráng lệ nằm ở ngoại ô Bình Nhưỡng, Nam, Lãnh tụ Tối cao, ngồi tại bàn làm việc bằng gỗ mun được chạm khắc tinh xảo, bóng loáng như gương. Cậu mặc một bộ vest đen được may đo tỉ mỉ bởi một thợ may nổi tiếng từ Seoul, với đường cắt sắc nét ôm sát cơ thể, làm nổi bật vóc dáng cao ráo và vai rộng. Huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân, một ngôi sao vàng trên nền đỏ, đính trên ve áo, lấp lánh dưới ánh đèn chùm pha lê treo trên trần. Mái tóc đen của Nam được chải gọn gàng, nhưng vài sợi tóc mai lòa xòa trước trán, để lộ nét mệt mỏi sau một năm đầy biến động – từ việc sáp nhập Nhật Bản, xét xử hoàng gia, đến quản lý các mối quan hệ cá nhân phức tạp.
Trước mặt Nam là một chồng báo cáo kinh tế dày cộp từ Tỉnh Hokkaido, nơi các nhà máy sản xuất chip bán dẫn, do Sony và Samsung hợp tác, đã bắt đầu vận hành thử nghiệm. Các con số về sản lượng và kế hoạch xuất khẩu sang các nước Đông Nam Á khiến Nam trầm ngâm. Cậu lật từng trang tài liệu, bút mực trong tay ghi chú chi tiết, ánh mắt sắc sảo nhưng không giấu được sự căng thẳng. Nhìn ra cửa sổ, Nam thấy những bông tuyết lấp lánh rơi nhẹ trong ánh đèn đường, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng lạnh giá. Bình Nhưỡng mùa đông khắc nghiệt, với nhiệt độ xuống dưới âm 10 độ, nhưng không khí lễ hội làm ấm lòng người. Nam, chợt nhớ lại những ngày ở Sài Gòn, khi cậu còn là một học sinh trung học, quây quần bên mâm cơm giao thừa với bố mẹ, cảm thấy một chút hoài niệm xen lẫn trách nhiệm nặng nề của một lãnh đạo.
Cậu nhấc điện thoại bàn, một thiết bị hiện đại với màn hình cảm ứng, bấm số của Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ. Giọng Nam trầm ấm, mang chút uy quyền nhưng gần gũi: “Reimi, cô qua phòng làm việc của tôi ngay nhé. Chúng ta cần hoàn thiện bài phát biểu chào năm mới trước nửa đêm. Tôi muốn bài phát biểu này thật sự truyền cảm hứng.” Từ đầu dây bên kia, giọng Reimi vang lên, nhẹ nhàng nhưng chuyên nghiệp, với chút âm hưởng Nhật Bản trong cách phát âm: “Vâng, thưa Chủ tịch Nam, tôi sẽ đến ngay. Tôi đang chuẩn bị bản thảo cuối cùng.” Reimi, ở văn phòng cách đó vài dãy nhà trong khu phức hợp hành chính, nhanh chóng thu dọn tài liệu, ánh mắt lấp lánh sự quyết tâm.
Nam vừa cúp máy, cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn rồng của phòng làm việc bật mở nhẹ nhàng. Kim Keon-hee bước vào, dáng vẻ quyến rũ trong bộ hanbok màu xanh ngọc, được may từ lụa cao cấp, thêu hoa văn rồng uốn lượn bằng chỉ vàng, ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn và eo thon. Mái tóc đen dài của cô được buông xõa, óng mượt như suối, với một chiếc trâm ngọc trai cài lệch, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú nhưng sắc sảo. Đôi mắt to, lông mi dài, và đôi môi đỏ mọng phủ son nhẹ khiến cô toát lên vẻ quý phái, nhưng ánh mắt lại ẩn chứa chút u sầu và khao khát khi nhìn Nam. Làn da trắng mịn, được chăm sóc kỹ lưỡng, lấp lánh dưới ánh đèn, làm nổi bật khí chất của một phụ nữ từng trải nhưng vẫn quyến rũ.
Kim Keon-hee tiến đến gần Nam, đôi giày cao gót gõ nhẹ trên sàn gỗ, tạo nên những âm thanh đều đặn. Cô vòng ra sau ghế của Nam, đặt đôi tay mềm mại, móng tay sơn đỏ bóng lên vai cậu, áp bộ ngực đầy đặn vào lưng Nam qua lớp vải lụa mỏng của hanbok. Cô khẽ massage trán Nam, ngón tay lướt nhẹ qua thái dương, giọng nói ngọt ngào như rót mật: “Chủ tịch Nam, ngài làm việc quá sức rồi. Đêm giao thừa là thời khắc đặc biệt, hãy dành chút thời gian cho tôi. Chúng ta có thể cùng ngắm pháo hoa từ ban công, uống một ly soju ấm, và… tận hưởng khoảnh khắc riêng tư, chỉ có hai chúng ta.” Hơi thở của cô phả nhẹ vào tai Nam, mang theo mùi hương nước hoa hoa nhài, làm cậu khẽ rùng mình.
Nam, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Kim Keon-hee, mỉm cười, đặt tay lên tay cô, cảm nhận sự mềm mại của làn da: “Keon-hee, cô luôn biết cách làm tôi thư giãn. Nhưng tối nay tôi có việc quan trọng với Reimi. Bài phát biểu năm mới phải hoàn hảo.” Kim Keon-hee khẽ nhíu mày, đôi môi mím lại, ánh mắt thoáng chút thất vọng nhưng cô vẫn tiếp tục massage, cố giữ giọng vui vẻ: “Chỉ một chút thôi, thưa Lãnh tụ. Ngài đã làm việc cả năm, đêm nay là thời gian để nghỉ ngơi. Tôi đã chuẩn bị một chai soju hảo hạng từ Seoul, và…” Cô ngập ngừng, ánh mắt lấp lánh sự khao khát, “tôi muốn ở bên ngài.”
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, phá vỡ khoảnh khắc thân mật. Kim Keon-hee, khó chịu, buông tay khỏi vai Nam, khoanh tay trước ngực, giọng mang chút cáu kỉnh: “Ai đó? Hãy rời đi, chúng tôi đang bận!” Nam, giữ vẻ điềm tĩnh, ra hiệu bằng tay, giọng trầm: “Mời vào.” Cánh cửa mở ra, Reimi Tsutsumi bước vào, dáng vẻ thanh lịch trong bộ váy công sở màu trắng tinh khôi, được may ôm sát, tôn lên vóc dáng mảnh mai nhưng đầy quyến rũ. Mái tóc đen dài của Reimi được buộc cao thành búi gọn gàng, để lộ cần cổ trắng ngần và đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ xinh. Khuôn mặt cô, với đôi mắt to tròn, lông mày thanh mảnh, và đôi môi hồng tự nhiên, toát lên vẻ đẹp hiện đại pha lẫn nét truyền thống Nhật Bản. Làn da trắng mịn, gần như không tì vết, phản chiếu ánh đèn, làm nổi bật khí chất của một nhà báo chuyên nghiệp. Reimi cầm một tập tài liệu dày, ánh mắt chuyên nghiệp nhưng thoáng chút ngượng ngùng khi thấy Kim Keon-hee đứng sau Nam, tay vẫn khoanh trước ngực.
Kim Keon-hee, nhận ra Reimi, nhíu mày chặt hơn, đôi mắt sắc lẹm lóe lên sự không hài lòng. Cô bước ra khỏi sau ghế Nam, đứng thẳng, giọng lạnh lùng nhưng cố giữ vẻ lịch sự: “Cô Tsutsumi, cô đến sớm thật. Chủ tịch đang bận.” Reimi, giữ bình tĩnh, cúi đầu nhẹ: “Thưa bà Kim, thưa Chủ tịch Nam, tôi đến theo yêu cầu để chuẩn bị bài phát biểu.” Nam, cảm nhận được căng thẳng giữa hai người phụ nữ, đứng dậy, chỉnh lại vest, giọng bình tĩnh nhưng cương quyết: “Keon-hee, cô ra ngoài trước. Tôi và Reimi cần thảo luận công việc.” Kim Keon-hee, do dự, môi mím chặt, định mở miệng phản đối, nhưng Nam nghiêm giọng, ánh mắt sắc bén: “Keon-hee, ra ngoài.” Cô hậm hực, liếc Reimi một cái đầy ẩn ý, rồi quay người rời đi, tiếng gót giày cao gót vang lên dứt khoát trên sàn gỗ, cánh cửa đóng sầm lại, để lại một không gian yên tĩnh nhưng đầy căng thẳng.
Nam mời Reimi ngồi xuống sofa da màu nâu sẫm, đặt cạnh bàn làm việc bằng gỗ mun, bóng loáng như gương. Căn phòng làm việc rộng rãi, với lò sưởi điện tỏa nhiệt nhẹ nhàng, làm dịu đi cái lạnh giá của đêm đông Bình Nhưỡng, nhiệt độ bên ngoài xuống dưới âm 10 độ. Ánh đèn chùm pha lê chiếu sáng dịu dàng, tạo bóng đổ mềm mại trên khuôn mặt Reimi, làm nổi bật làn da trắng mịn, gần như trong suốt, như sứ, và đôi mắt to tròn sáng lấp lánh như ngọc trai dưới ánh sáng vàng ấm. Một bức tranh lớn treo trên tường, vẽ cảnh núi Paektu hùng vĩ dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, thêm phần trang nghiêm cho không gian. Bên cạnh sofa là một khay bạc, trên đó đặt bình trà gừng nóng, tỏa hương thơm nồng, và một đĩa sứ trắng với vài chiếc bánh mochi nhân đậu đỏ, còn sót lại từ lễ Giáng sinh, được xếp gọn gàng, bề mặt lấp lánh chút bột gạo.
Reimi đặt tập tài liệu xuống bàn, mở ra, chỉ vào bản thảo được đánh máy cẩn thận, với các đoạn văn được đánh dấu bằng bút highlighter màu vàng và xanh lam, thể hiện sự tỉ mỉ của cô. “Thưa Chủ tịch Nam,” cô bắt đầu, giọng rõ ràng, mang âm hưởng chuyên nghiệp của một nhà báo từng làm việc tại Fuji TV, nhưng pha chút dịu dàng, như một người bạn thân thiết, “tôi đã phác thảo bài phát biểu dựa trên báo cáo từ các tỉnh. Chúng ta nên nhấn mạnh sự thống nhất Đông Á, thành tựu tái thiết Hokkaido – đặc biệt là nhà máy chip bán dẫn ở Sapporo, với sản lượng dự kiến đạt 500.000 đơn vị chip mỗi tháng vào quý II năm 2019. Kế hoạch kinh tế năm 2019 cần tập trung vào tăng xuất khẩu chip sang Việt Nam, Thái Lan, và Malaysia, với mục tiêu tăng trưởng 20% so với năm 2018. Ngoài ra, tôi đề xuất thêm một đoạn về việc mở rộng các khu công nghiệp ở Bắc Honshu, với sự hợp tác của Toyota và Hyundai.” Cô chỉ vào một biểu đồ trong tài liệu, ngón tay thon dài với móng tay sơn hồng nhạt lướt qua trang giấy, vô tình chạm vào tay Nam, để lại cảm giác ấm áp, như một tia lửa nhỏ.
Nam, lật qua các trang tài liệu, bút mực trong tay ghi chú chi tiết, gật đầu hài lòng, ánh mắt sáng lên khi đọc các con số ấn tượng. “Tốt lắm, Reimi,” cậu nói, giọng trầm ấm, mang chút uy quyền nhưng gần gũi, “Cô làm việc rất chu đáo. Hãy thêm một đoạn về tư tưởng Hồ Chí Minh, nhấn mạnh hòa bình và đoàn kết. Nhân dân cần thấy rằng chúng ta không chỉ mạnh mẽ mà còn nhân văn. Ví dụ, nói về việc hỗ trợ tái định cư cho dân chúng ở Hokkaido, đảm bảo họ có việc làm tại các nhà máy mới, và mở trường học quốc tế ở Tokyo, kết hợp chương trình giảng dạy của Triều Tiên và Nhật Bản.” Reimi gật đầu, ghi chú nhanh, bút bi lướt trên giấy, tạo những âm thanh sột soạt nhẹ nhàng, như một giai điệu nhỏ trong không gian yên tĩnh. Cô ngẩng lên, ánh mắt giao với Nam, nụ cười nhẹ làm lộ lúm đồng tiền nhỏ trên má phải: “Tôi sẽ thêm đoạn về tái định cư và giáo dục, thưa Chủ tịch. Có lẽ chúng ta cũng nên nhắc đến việc xây dựng bệnh viện hiện đại ở Naha, để củng cố lòng tin của người dân Ryukyu.”
Cả hai tiếp tục thảo luận, bàn bạc từng câu chữ trong bài phát biểu, từ cách mở đầu để thu hút sự chú ý đến cách kết thúc để truyền cảm hứng. Reimi, khi viết ghi chú, vô tình chạm tay vào tay Nam lần nữa, ngón tay cô lướt qua mu bàn tay cậu, khiến cô khẽ đỏ mặt, rút tay lại nhanh chóng, đôi môi hồng mím lại, ánh mắt thoáng chút ngượng ngùng. Nam, nhận ra sự lúng túng, mỉm cười, ánh mắt ấm áp, giọng trêu đùa: “Cô làm việc chăm chỉ quá, Reimi. Đêm giao thừa mà vẫn căng thẳng thế này, thư giãn một chút đi. Cô muốn một ly trà gừng không?” Reimi, ngẩng lên, cười nhẹ, đôi môi cong lên, để lộ hàm răng trắng đều, lấp lánh như ngọc: “Thưa Chủ tịch, tôi chỉ muốn bài phát biểu này thật hoàn hảo. Nhân dân đang trông chờ ngài, và tôi… muốn ngài tự hào.” Giọng cô nhỏ dần, ánh mắt lấp lánh sự chân thành, nhưng cũng xen chút khao khát khó giấu, như thể cô đang muốn nói điều gì đó sâu sắc hơn.
Reimi, uể oải vươn vai, để lộ đường cong thanh thoát qua lớp váy trắng ôm sát, vòng ngực căng tròn nhô lên, núm vú mờ mờ hiện qua lớp vải mỏng, làm Nam không thể rời mắt. Cậu đứng dậy, vòng ra sau lưng Reimi, đặt đôi tay mạnh mẽ lên vai cô, giọng dịu dàng, gần như thì thầm: “Cô căng thẳng quá rồi, Reimi. Để tôi massage vai cho cô, giúp cô thư giãn trước khi chúng ta tiếp tục.” Đôi tay Nam, rắn chắc nhưng linh hoạt, xoa bóp vai Reimi, cảm nhận cơ thể cô dần thả lỏng dưới từng động tác, từ vai xuống lưng, rồi lại lên cổ. Reimi khẽ thở dài, nhắm mắt, tận hưởng cảm giác dễ chịu, giọng nhỏ như thì thầm: “Cảm ơn ngài, Chủ tịch… Ngài thật chu đáo… Tôi chưa từng được ai quan tâm thế này, kể cả khi còn ở Saitama.”
Không khí trong phòng trở nên ám muội, hơi thở của cả hai hòa quyện, chỉ nghe tiếng lò sưởi tí tách và tiếng gió đông rít nhẹ ngoài cửa sổ, mang theo cái lạnh buốt của đêm Bình Nhưỡng. Nam cúi xuống, đặt một nụ hôn sâu, nồng nàn lên môi Reimi, cảm nhận đôi môi mềm mại, ngọt ngào như kẹo mochi trên bàn, với chút vị son môi hoa anh đào. Reimi đáp lại, hơi thở hổn hển, lưỡi cô lướt qua môi Nam, quấn lấy lưỡi cậu, tạo nên một vũ điệu ướt át, nóng bỏng. Tay cô bám vào vai Nam, móng tay sơn hồng nhạt cào nhẹ lên lớp vest, để lại những vết xước nhỏ trên vải. Nam lướt tay xuống, xoa bóp ngực Reimi qua lớp váy mỏng, cảm nhận sự căng tròn, núm vú cương cứng dưới đầu ngón tay, như hai viên ngọc nhỏ. Reimi rên khẽ, “Chủ tịch… ôi…”, cơ thể run lên vì khoái cảm, đôi chân khẽ khép lại, nhưng không thể che giấu sự ướt át đang lan tỏa dưới lớp quần lót.
Nam bị khơi dậy dục vọng, cởi áo vest, nới lỏng cà vạt, để lộ lồng ngực săn chắc, làn da rám nắng. Cậu cởi áo sơ mi, từng cúc áo bật ra, để lộ cơ bắp cuồn cuộn, lấp lánh mồ hôi dưới ánh đèn. Reimi, đỏ mặt, giúp Nam cởi áo, ngón tay run run chạm vào da cậu, cảm nhận sự ấm nóng. Cô cởi váy trắng, để lộ cơ thể mảnh mai, làn da trắng mịn như sứ, vòng ngực căng tròn với núm vú hồng nhạt, và vùng âm đạo ướt át dưới lớp quần lót lụa trắng, đã thấm đẫm nước lồn. Nam cởi quần lót của Reimi, để lộ lồn cô, lông mu được tỉa gọn gàng, ướt át lấp lánh, như một bông hoa nở rộ.
Nam hôn khắp cơ thể Reimi, từ cổ xuống ngực, mút mạnh núm vú cô, lưỡi cậu xoay tròn, cắn nhẹ, khiến Reimi rên rỉ liên tục, “Chủ tịch… sướng quá… đừng dừng…” Tay cậu lướt xuống, xoa bóp lồn Reimi, ngón tay luồn vào trong, cảm nhận sự chặt khít, nóng ẩm, và nước lồn chảy ra, ướt cả bàn tay. Reimi, không chịu nổi, đẩy Nam nằm xuống sofa, hôn lên lồng ngực cậu, lưỡi cô lướt qua núm vú Nam, cắn nhẹ, khiến cậu rên khẽ, dương vật cương cứng trong quần. Cô cởi quần Nam, để lộ chim to lớn, mạch máu nổi rõ, đầu khấc đỏ rực, rỉ ra chút dịch trong suốt. Reimi, ánh mắt đầy khao khát, vuốt ve chim Nam, cảm nhận sự rắn chắc, rồi cúi xuống, ngậm đầu khấc, mút nhẹ, lưỡi cô xoay tròn, khiến Nam thở hổn hển, tay bám vào tóc cô.
Nam kéo Reimi lên, nhấn dương vật vào lồn cô, cảm nhận sự bao bọc chặt chẽ, ướt át, như một cái hang nóng bỏng. Cậu di chuyển chậm rãi, mỗi cú thúc khiến Reimi rên rỉ, “Chủ tịch… sâu hơn… ôi… sướng…” Đôi tay cô bám chặt vào lưng Nam, móng tay cào đỏ da, để lại những vết xước dài. Nam tăng tốc, đâm mạnh, tiếng da thịt va chạm vang lên, hòa lẫn với tiếng rên của Reimi, “Đụ tôi mạnh hơn… Chủ tịch… lồn tôi sướng quá…” Cả hai làm tình điên cuồng, đạt cực khoái liên tục, cơ thể mồ hôi nhễ nhại, lấp lánh như ngọc dưới ánh đèn. Nam thay đổi tư thế, đặt Reimi nằm ngửa, chân cô quàng qua hông cậu, để dương vật thâm nhập sâu hơn, chạm vào điểm G, khiến cô hét lên, “Ôi… sướng… lồn tôi… nát rồi…” Nước lồn chảy ướt đẫm sofa, tạo thành một vũng nhỏ.
Họ đổi qua nhiều tư thế – Reimi ngồi trên Nam, lắc hông nhịp nhàng, lồn cô nuốt trọn chim Nam, rồi Nam đè cô xuống sofa, đụ từ phía sau, tay bóp mạnh ngực cô, khiến Reimi rên rỉ không ngừng, “Chủ tịch… đụ tôi… mạnh nữa…” Mỗi lần đạt cực khoái, Reimi run rẩy, lồn co bóp mạnh quanh chim Nam, nước lồn phun ra, ướt cả đùi cô và sofa. Nam, mồ hôi nhỏ giọt từ trán, thở hổn hển, cảm nhận khoái cảm dâng trào, nhưng vẫn tiếp tục, đổi sang tư thế Reimi nằm nghiêng, một chân giơ cao, để cậu đâm sâu hơn, khiến cô hét lên, “Sướng… lồn tôi… muốn nổ…” Họ làm tình liên tục, hơn một giờ, đạt cực khoái hàng chục lần, cơ thể quấn quýt, mồ hôi và nước lồn hòa lẫn, tạo nên một không gian ngập tràn dục vọng, hương trà gừng thoang thoảng chỉ làm tăng thêm sự kích thích.
Khi pháo hoa ngoài trời bắn rực rỡ, những chùm sáng vàng, đỏ, xanh lam, tím, và trắng nổ tung trên bầu trời Bình Nhưỡng, báo hiệu năm mới 2019, Nam, trần truồng, ôm Reimi từ phía sau, dẫn cô đến cửa sổ lớn của phòng làm việc. Qua khung kính, cả hai ngắm những vệt sáng lung linh phản chiếu trên sông Taedong, tiếng nổ pháo hoa hòa lẫn với tiếng reo hò của dân chúng từ Quảng trường Kim Il-sung. Nam hôn lên cổ Reimi, tay vuốt ve ngực cô, bóp mạnh núm vú, cảm nhận chúng cương cứng dưới ngón tay. Reimi, cơ thể vẫn run rẩy sau những cơn cực khoái, quay lại, hôn Nam, môi cô mềm mại, nóng bỏng, lưỡi lướt qua môi cậu, quấn lấy lưỡi Nam, tạo nên một nụ hôn ướt át, đầy dục vọng. Cô thì thầm, giọng run run, “Chủ tịch… đêm nay… tôi chỉ muốn thuộc về ngài…”
Nam nhấn dương vật vào lồn Reimi từ phía sau, cảm nhận sự ướt át và chặt khít bao bọc cậu, như một cái hang nóng bỏng đang co bóp. Cậu di chuyển chậm rãi, mỗi cú thúc khiến Reimi rên rỉ, “Chủ tịch… đụ tôi… sâu hơn… ôi… sướng…” Tay cô bám vào khung cửa sổ, móng tay cào lên kính, để lại những vết xước mờ. Nam tăng tốc, đâm mạnh, tiếng da thịt va chạm vang lên, hòa lẫn với tiếng pháo hoa nổ ngoài trời. Reimi, không kìm được, hét lên khi đạt cực khoái, “Lồn tôi… sướng quá… Chủ tịch… đụ tôi nát đi…” Nước lồn chảy xuống đùi, nhỏ giọt xuống sàn gỗ, cơ thể cô cong lên, ngực ép vào kính lạnh, núm vú cọ sát, tạo cảm giác kích thích lạ lẫm. Nam, cảm nhận khoái cảm dâng trào, đổi tư thế, để Reimi tựa lưng vào cửa sổ, một chân cô giơ cao, quấn quanh hông cậu, để chim Nam đâm sâu hơn, chạm vào tử cung, khiến cô rên rỉ, “Ôi… sâu quá… lồn tôi… muốn nổ…”
Họ tiếp tục làm tình, Nam bế Reimi lên, để cô quấn cả hai chân quanh hông cậu, lồn cô nuốt trọn chim Nam, mỗi cú thúc khiến ngực cô nảy lên, núm vú hồng nhạt lấp lánh mồ hôi. Reimi, trong cơn đê mê, cắn vào vai Nam, để lại dấu răng đỏ, rên rỉ, “Chủ tịch… đụ tôi… xuất vào lồn tôi…” Nam, không kìm được, xuất tinh vào lồn Reimi, dòng tinh nóng bỏng tràn đầy, khiến cô hét lên, “Sướng…” Nước lồn và tinh dịch hòa lẫn, chảy xuống đùi cô, nhỏ giọt xuống sàn, tạo thành một vũng nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn. Cả hai ôm nhau, đứng trước cửa sổ, ngắm pháo hoa, cơ thể quấn quýt, dương vật Nam vẫn ngâm trong lồn Reimi, cảm nhận sự co bóp nhẹ nhàng, như một lời thì thầm của dục vọng.
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, phá vỡ khoảnh khắc đê mê. Kim Keon-hee, vẫn trong bộ hanbok xanh ngọc, giọng gấp gáp nhưng cố giữ vẻ trang trọng: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, đã đến giờ đọc diễn văn! Nhân dân đang chờ ngài tại Trung tâm Hội nghị! Xin ngài ra ngay!” Nam và Reimi, giật mình, vội tách ra, cơ thể vẫn run rẩy vì khoái cảm. Reimi, mặt đỏ bừng, mái tóc rối bù, vội chỉnh lại váy trắng, nhưng lớp vải nhăn nhúm, ướt át ở vùng háng, và dấu vết nước lồn trên sofa khiến cô ngượng ngùng, đôi tay run run vuốt lại tóc. Nam, điềm tĩnh, khoác áo sơ mi, mặc lại quần, chỉnh vest, vuốt lại tóc, kiểm tra huy hiệu trên ve áo. Cậu mở cửa, mỉm cười với Kim Keon-hee: “Cảm ơn cô, Keon-hee. Chúng ta đi thôi.” Kim Keon-hee nhìn thấy Reimi với khuôn mặt ửng hồng, mái tóc rối, và dấu vết mồ hôi trên cổ, nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự ghen tuông mãnh liệt, nhưng cô chỉ gật đầu cứng nhắc, không nói gì.
Nam, Reimi, và Kim Keon-hee di chuyển đến Trung tâm Hội nghị Quốc gia bằng xe bọc thép, chỉ cách tư dinh vài phút. Trung tâm, một tòa nhà hiện đại với mặt tiền kính và mái vòm thép, được trang trí bằng cờ Đại Đông Á – nền đỏ với ngôi sao vàng và hai đường kẻ xanh – cùng các biểu ngữ “Thịnh vượng 2019” bằng chữ Triều Tiên, Nhật Bản, và Trung Quốc phồn thể. Trong phòng họp báo, hàng trăm phóng viên từ các tỉnh và các hãng truyền thông quốc tế như CCTV và NHK, cùng các quan chức cấp cao trong quân phục và vest, ngồi chật kín. Sân khấu được trang trí với một bức tranh lớn vẽ cảnh núi Paektu và sông Amnok, biểu tượng của sự thống nhất Đông Á.
Nam bước lên sân khấu, ánh đèn sân khấu chiếu sáng khuôn mặt cậu, làm nổi bật đôi mắt sâu và nụ cười tự tin. Reimi đứng bên phải, trong bộ váy trắng lấp lánh, cầm bản thảo, ánh mắt tự hào nhìn Nam, dù cơ thể vẫn còn run nhẹ sau những khoảnh khắc đê mê. Kim Keon-hee đứng bên trái, hanbok xanh ngọc tôn lên vẻ quý phái, nhưng ánh mắt thoáng ghen tuông khi nhìn Nam và Reimi. Nam bắt đầu bài phát biểu, giọng trầm vang, truyền cảm, vang vọng qua hệ thống loa: “Nhân dân Đại Đông Á thân mến, năm 2018 là năm của những chiến thắng lịch sử. Chúng ta đã thống nhất Đông Á, từ Okinawa đến Hokkaido, xóa bỏ chế độ quân chủ lạc hậu, sáp nhập Nhật Bản vào Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Chúng ta đã thu giữ tàu sân bay USS Ronald Reagan, xây dựng nhà máy chip bán dẫn tại Sapporo, và đặt nền móng cho sự thịnh vượng chưa từng có. Năm 2019, dưới tư tưởng Hồ Chí Minh, chúng ta sẽ tiếp tục tái thiết, phát triển kinh tế với mục tiêu tăng xuất khẩu lên 20%, và lan tỏa hòa bình khắp Đông Á. Từ Bình Nhưỡng đến Tokyo, từ Seoul đến Naha, chúng ta là một gia đình, một dân tộc!”
Bài phát biểu, kéo dài mười lăm phút, được ngắt quãng bởi những tràng pháo tay nhiệt liệt từ khán giả. Người dân tại Quảng trường Kim Il-sung và các tỉnh xem qua truyền hình reo hò, giơ cao cờ Đại Đông Á. Reimi đứng cạnh Nam, mỉm cười, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào, trong khi Kim Keon-hee, dù giữ vẻ trang nghiêm, không giấu được sự khó chịu khi thấy sự ăn ý giữa Nam và Reimi.
Khi pháo hoa tiếp tục rực sáng trên bầu trời Bình Nhưỡng, những chùm sáng vàng rực và xanh lam nổ tung, Nam đứng giữa Reimi và Kim Keon-hee trên ban công Trung tâm Hội nghị, nhìn xuống dòng người reo hò bên dưới. Cậu cảm nhận được trọng trách lãnh đạo một đế quốc mới, nhưng cũng ý thức rõ những rắc rối tình cảm và thách thức quốc tế đang chờ đợi phía trước. Gió đông thổi qua, mang theo hơi lạnh, nhưng ánh mắt Nam vẫn kiên định, hướng về một năm 2019 đầy tham vọng.