Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 110: Thiên hoàng
Ngày 20 tháng 12 năm 2018, thủ đô Bình Nhưỡng chìm trong cái lạnh buốt giá của mùa đông, bầu trời xám xịt phủ một lớp mây dày, như báo trước một sự kiện lịch sử. Tòa án Nhân dân, một công trình kiến trúc đồ sộ với những cột bê tông xám lạnh, được trang trí bằng những lá cờ đỏ rực của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, tung bay kiêu hãnh trong gió rét. Bên ngoài tòa án, hàng trăm người dân Bình Nhưỡng tụ tập, giương cao biểu ngữ “Thống Nhất Đông Á” và “Tư Tưởng Hồ Chí Minh Muôn Năm,” tạo nên một bầu không khí sôi động nhưng đầy căng thẳng. Bên trong, hội trường xét xử rộng lớn được bố trí với những hàng ghế gỗ bóng loáng, nơi các quan chức cấp cao của Đại Đông Á, đội ngũ báo chí quốc tế, và đại diện từ các tỉnh Okinawa, Kyushu, Shikoku, Bắc Honshu, Nam Honshu, và mới nhất là Hokkaido, ngồi chật kín, chờ đợi một phán quyết sẽ thay đổi lịch sử.
Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, bước vào hội trường với dáng đi uy quyền, tự tin. Cậu mặc một bộ vest đen may đo tinh xảo, vải lụa mịn ôm sát cơ thể, làm nổi bật vóc dáng cao gầy nhưng rắn rỏi. Huy hiệu vàng hình búa liềm của Hội đồng Cách mạng Nhân Dân lấp lánh trên ngực áo, phản chiếu ánh sáng từ những ngọn đèn chùm pha lê treo trên trần. Mái tóc đen nhánh của Nam được chải gọn gàng, đôi mắt sắc sảo quét qua hội trường, toát lên khí chất của một nhà lãnh đạo trẻ nhưng đầy quyền lực. Đằng sau cậu là cố vấn Ri Jong-ho, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt góc cạnh, mặc bộ quân phục xanh đậm, đeo kính gọng thép, và đội an ninh tinh nhuệ, mỗi người cầm súng trường AK-47, ánh mắt cảnh giác, sẵn sàng đối phó với bất kỳ mối đe dọa nào.
Các thành viên hoàng gia Nhật Bản được dẫn vào phòng bởi một đội lính gác mặc quân phục đen, tay đeo băng đỏ với biểu tượng Đại Đông Á. Thiên hoàng Akihito, 85 tuổi, bước đi chậm rãi, mái tóc bạc phơ lòa xòa trên trán, khuôn mặt gầy gò nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh của một người từng là biểu tượng quốc gia. Đôi mắt ông sâu thẳm, chứa đựng sự kiêu hãnh xen lẫn mệt mỏi, nhưng vẫn ánh lên một tia bất khuất. Thái tử Naruhito, 58 tuổi, mặc bộ áo sơ mi trắng đã nhàu nhĩ, đứng thẳng, cố gắng duy trì phẩm giá hoàng gia, dù đôi tay bị còng sắt khiến vai ông hơi run. Hoàng hậu Michiko, với mái tóc ngắn nhuộm đen, khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt tay chồng, như tìm kiếm sự an ủi cuối cùng. Các thành viên khác của hoàng gia, bao gồm một số công chúa và thân vương, cúi đầu, ánh mắt trống rỗng, dường như đã chấp nhận số phận.
Phiên tòa được truyền hình trực tiếp trên mọi kênh truyền thông của Đại Đông Á, từ Bình Nhưỡng đến Sapporo, với hàng triệu người dân theo dõi qua màn hình lớn tại các quảng trường công cộng ở Tokyo, Yokohama, và Aomori. Nam, ngồi trên bục chủ tọa được chạm khắc bằng gỗ mun, cầm micro, giọng vang vọng, trầm bổng nhưng đầy quyền uy: “Nhân dân Đông Á, hôm nay chúng ta tụ họp để xét xử những kẻ đã gây đau khổ cho dân tộc, kích động chiến tranh, và chống lại giấc mơ thống nhất của Đại Đông Á. Hoàng gia Nhật Bản, với tư cách là biểu tượng của chế độ quân chủ lạc hậu, phải chịu trách nhiệm trước lịch sử!” Hội trường im phăng phắc, chỉ nghe tiếng bút của các nhà báo quốc tế ghi chép liên tục và tiếng máy quay hoạt động.
Công tố viên trưởng, một phụ nữ trung niên tên Park Hye-jin, mặc bộ vest xám nghiêm nghị, bước lên bục, tay cầm một tập tài liệu dày. Với giọng nói sắc bén, bà liệt kê các tội danh: “Thiên hoàng Akihito, Thái tử Naruhito, và các thành viên hoàng gia đã phạm tội phản kháng Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, âm mưu kéo dài chiến tranh, và phối hợp với quân đội Mỹ để chống lại chiến dịch Bắc Tiến.” Bà trình bày bằng chứng chi tiết: một loạt tài liệu mật thu được từ văn phòng chính phủ Nhật Bản tại Sapporo, bao gồm các bức thư viết tay của Akihito kêu gọi quân dân Nhật Bản “bảo vệ ngai vàng đến cùng,” và các bản ghi cuộc họp giữa Naruhito và chỉ huy JSDF, trong đó ông ra lệnh tăng cường phòng thủ Hokkaido và yêu cầu Mỹ không kích cảng Aomori.
Một đoạn ghi âm được phát lên, giọng Naruhito vang vọng trong hội trường: “Chúng ta sẽ chiến đấu đến người Nhật cuối cùng để bảo vệ ngai vàng và danh dự của Nhật Bản.” Tiếng xì xào nổi lên từ hàng ghế khán giả, các quan chức Đại Đông Á gật đầu đồng tình, trong khi báo chí quốc tế, từ BBC đến NHK, ghi lại từng chi tiết, ánh đèn flash lóe sáng không ngừng. Park Hye-jin tiếp tục: “Hành động của hoàng gia đã dẫn đến hàng ngàn sinh mạng bị mất, hàng chục thành phố bị tàn phá, và kéo dài đau khổ cho nhân dân Nhật Bản. Họ đã từ chối mọi lời kêu gọi hòa bình từ Lãnh tụ Tối cao.” Các thành viên hoàng gia ngồi im lặng, Akihito nhắm mắt, như đang cầu nguyện, trong khi Naruhito cắn môi, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Sau bốn giờ tranh luận căng thẳng, với các luật sư bào chữa từ Nhật Bản cố gắng lập luận rằng hoàng gia chỉ làm tròn trách nhiệm bảo vệ quốc gia, Nam đứng dậy, ánh mắt kiên định, giọng nói lạnh lùng nhưng đầy sức mạnh: “Dựa trên bằng chứng không thể chối cãi, tôi, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, tuyên án: Thiên hoàng Akihito, Thái tử Naruhito, Hoàng hậu Michiko, và các thành viên hoàng gia khác bị kết án tử hình vì tội phản kháng Đại Đông Á, gây tổn thất cho hòa bình và thịnh vượng của Đông Á.” Tiếng vỗ tay vang dội từ các quan chức Đại Đông Á, trong khi báo chí quốc tế im lặng, ghi nhận một phán quyết sẽ làm rung chuyển thế giới. Nam ra lệnh hành hình diễn ra trong hai ngày tới, đồng thời yêu cầu đảm bảo an ninh tối đa để tránh bất kỳ cuộc phản kháng nào.
Ngày 22 tháng 12, Bình Nhưỡng chìm trong cái lạnh cắt da, gió rét thổi qua những con phố được trang trí bằng cờ đỏ và biểu ngữ tuyên truyền tư tưởng Hồ Chí Minh. Nam quyết định dẫn Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ, đến một cơ sở giam giữ an ninh cao cấp ở ngoại ô thành phố, nơi hoàng gia Nhật Bản bị giam giữ. Mục đích là ghi hình lời trăn trối cuối cùng của họ, nhằm phục vụ chiến dịch tuyên truyền, củng cố hình ảnh Đại Đông Á như một thể chế không khoan nhượng với kẻ thù, đồng thời gửi thông điệp đến nhân dân Nhật Bản rằng thời đại quân chủ đã chấm dứt.
Reimi Tsutsumi xuất hiện với vẻ ngoài thanh lịch và chuyên nghiệp. Cô mặc một bộ váy công sở màu xanh thẫm, chất liệu lụa mịn ôm sát vóc dáng mảnh mai, làm nổi bật vòng eo thon gọn và đôi chân dài cân đối. Mái tóc đen mượt của cô được buộc cao thành một búi tóc gọn gàng, để lộ gáy trắng ngần và đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ, lấp lánh dưới ánh sáng. Khuôn mặt Reimi mang nét đẹp thanh thoát, với làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt to tròn, lông mi dài tự nhiên, và đôi môi hồng phớt được tô điểm bằng son đỏ nhẹ, toát lên vẻ quyến rũ nhưng vẫn nghiêm túc. Cô cầm một máy quay chuyên dụng, bước đi bên cạnh Nam, đôi giày cao gót đen gõ nhịp trên sàn đá cẩm thạch của cơ sở giam giữ. Dù vẻ ngoài tự tin, ánh mắt Reimi lộ ra chút căng thẳng, như thể cô đang chuẩn bị tinh thần cho một nhiệm vụ đầy áp lực.
Nam, trong chiếc áo khoác dài màu đen, cổ áo lông giữ ấm, nắm tay Reimi nhẹ nhàng để trấn an. Đôi tay cậu ấm áp, mạnh mẽ, khiến Reimi khẽ mỉm cười, cảm nhận sự bảo vệ từ nhà lãnh đạo trẻ tuổi. “Reimi, cô làm được,” Nam nói, giọng trầm ấm, ánh mắt sắc sảo nhưng dịu dàng khi nhìn cô. “Đây là nhiệm vụ quan trọng để khẳng định vị thế của Đại Đông Á. Tôi tin ở cô.” Reimi gật đầu, hít một hơi sâu, chỉnh lại máy quay, và bước vào phòng giam cùng Nam.
Phòng giam là một không gian lạnh lẽo, tường bê tông xám xịt, ánh sáng từ đèn huỳnh quang trắng chiếu xuống, tạo bóng đổ khắc nghiệt. Thiên hoàng Akihito ngồi trên một chiếc ghế sắt đơn sơ, tay bị còng, mái tóc bạc phơ rối bù, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén, đầy kiêu hãnh. Ông mặc một bộ áo sơ mi trắng cũ kỹ, cổ áo hơi mở, lộ ra làn da nhăn nheo của tuổi già. Khi thấy Nam và Reimi bước vào, Akihito ngẩng đầu, ánh mắt chuyển từ Nam sang Reimi. Ông hỏi, giọng trầm và đầy uy quyền, dù yếu ớt: “Cô là người Nhật, đúng không?”
Reimi, đứng thẳng, cố giữ bình tĩnh, đáp: “Vâng, tôi là người Nhật.” Giọng cô rõ ràng, nhưng đôi tay khẽ siết chặt máy quay, lộ ra chút căng thẳng. Akihito, ánh mắt bùng lên ngọn lửa cuối cùng của một vị vua sắp mất tất cả, chỉ trích gay gắt: “Cô đã bán đứng dân tộc Nhật Bản, làm việc cho kẻ thù, đứng bên cạnh kẻ đã xâm chiếm đất nước chúng ta. Cô có biết tinh thần Samurai, bất diệt trong dòng máu người Nhật, sẽ giúp Nhật Bản giành lại tự do và độc lập? Cô sẽ bị lịch sử phán xét vì sự phản bội này!”
Lời nói của Akihito như một nhát dao sắc lạnh, cắt vào tâm can Reimi. Cô đứng lặng, đôi mắt to tròn mở lớn, hàng mi dài run rẩy, như thể đang cố kìm nén cảm xúc. Máy quay trong tay cô khẽ nghiêng, ánh sáng từ đèn huỳnh quang phản chiếu trên đôi khuyên tai ngọc trai, làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Đứng trước Thiên hoàng, biểu tượng của dân tộc Nhật Bản, cô bị buộc phải đối mặt với câu hỏi về lòng trung thành của mình. Cô muốn đáp lại, nhưng cổ họng như nghẹn lại, không một lời nào thốt ra.
Nam, nhận thấy sự dao động trong ánh mắt Reimi, bước đến, đặt tay lên vai cô, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên định: “Reimi, đủ rồi. Chúng ta đi.” Cậu nhìn Akihito, ánh mắt lạnh lùng, như muốn khẳng định quyền lực tuyệt đối của mình. Reimi, vẫn im lặng, cúi đầu, chỉnh lại máy quay, và bước theo Nam ra khỏi phòng giam. Tiếng cửa sắt đóng lại sau lưng họ vang lên khô khốc, như một dấu chấm hết cho cuộc gặp gỡ đầy căng thẳng.
Chiếc xe bọc thép, một chiếc Mercedes đen bóng với cửa sổ chống đạn, lướt êm ru trên những con đường ngoại ô Bình Nhưỡng, hướng về tư dinh Ryongsong. Bên trong xe, không gian ấm áp trái ngược với cái lạnh buốt giá bên ngoài, với ghế da cao cấp màu nâu sẫm, mùi da mới hòa quyện với hương gỗ đàn hương từ nước hoa của Nam. Ánh sáng mờ ảo từ đèn nội thất chiếu lên, tạo nên một bầu không khí thân mật, tách biệt khỏi thế giới bên ngoài. Nam và Reimi ngồi ở hàng ghế sau, cách xa tài xế bởi một tấm kính cách âm, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người trong khoảnh khắc này.
Reimi vẫn còn bị ám ảnh bởi lời chỉ trích của Thiên hoàng Akihito, ngồi im lặng, ánh mắt xa xăm hướng ra cửa sổ. Làn da trắng mịn của cô ánh lên dưới ánh đèn đường lấp lóa, đôi môi hồng phớt khẽ mím lại, như đang cố kìm nén một cơn sóng cảm xúc. Mái tóc đen mượt, dù được buộc cao, vẫn có vài lọn tóc buông lơi, ôm lấy gò má thanh tú, làm nổi bật vẻ đẹp thanh thoát nhưng đầy sức hút. Đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ lấp lánh, phản chiếu ánh sáng, như những ngôi sao nhỏ trên gáy trắng ngần. Bộ váy công sở màu xanh thẫm ôm sát cơ thể, làm nổi bật vòng eo thon gọn và đôi chân dài cân đối, nhưng đôi tay cô, đặt trên đùi, khẽ run, tiết lộ sự bất an trong lòng.
Nam, cảm nhận được nỗi đau sâu sắc của Reimi, nghiêng người lại gần, ánh mắt sắc sảo nhưng dịu dàng, như muốn ôm lấy tâm hồn đang rối bời của cô. “Reimi, cô ổn chứ?” cậu hỏi, giọng trầm ấm, đầy sự quan tâm, như một làn gió nhẹ xoa dịu cơn bão trong lòng cô. “Lời của Akihito… đừng để chúng làm tổn thương cô. Ông ta chỉ muốn làm cô lung lay, nhưng cô mạnh mẽ hơn thế.” Reimi quay lại, đôi mắt to tròn lấp lánh như hai vì sao, hàng mi dài run rẩy, ánh lên chút nước mắt chưa kịp rơi. “Tôi ổn, thưa Chủ tịch,” cô đáp, giọng nhỏ nhưng run rẩy, “chỉ là… khi đứng trước Thiên hoàng, tôi không biết phải nói gì. Lời của ông ấy… khiến tôi tự hỏi liệu mình có đang phản bội quê hương không.”
Lời thú nhận của Reimi như một nhát dao, khiến Nam cảm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn với cô. Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Reimi, đôi tay ấm áp, mạnh mẽ của cậu bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô. “Reimi,” Nam nói, giọng trầm như một lời thì thầm, “cô không phản bội quê hương. Cô đang xây dựng một tương lai tốt đẹp hơn, không chỉ cho Nhật Bản, mà cho cả Đại Đông Á. Tôi thấy được sự mạnh mẽ và trái tim chân thành của cô. Cô là người tôi tin tưởng nhất.” Lời nói của Nam, như một dòng suối mát lành, chảy vào tâm hồn Reimi, xoa dịu những vết thương vô hình.
Nam kéo Reimi lại gần, để cô tựa đầu vào ngực mình. Hơi ấm từ cơ thể cậu, hòa quyện với mùi nước hoa gỗ đàn hương, bao bọc lấy Reimi, khiến cô thả lỏng, đôi vai mảnh mai khẽ run khi cô ngả đầu vào vai Nam. Cậu vuốt nhẹ mái tóc đen mượt của cô, ngón tay lướt qua từng lọn tóc, dịu dàng như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật. Reimi ngẩng đầu, đôi mắt to tròn nhìn sâu vào mắt Nam, ánh mắt cô như một hồ nước sâu thẳm, phản chiếu cả sự tổn thương và hy vọng. Không khí giữa hai người trở nên ám muội, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn lại nhịp tim của họ hòa quyện trong không gian kín đáo của chiếc xe.
Nam cúi xuống, đôi môi cậu chạm vào môi Reimi trong một nụ hôn nhẹ nhàng, lãng mạn, như một làn gió xuân lướt qua cánh hoa anh đào. Nụ hôn không vội vã, mà tràn đầy cảm xúc, như một lời hứa bảo vệ, một sự kết nối không cần lời. Đôi môi mềm mại của Reimi, mang hương vị son môi nhẹ nhàng, đáp lại, khẽ run dưới sự dịu dàng của Nam. Tay cô vô thức siết chặt cổ áo vest của cậu, như muốn kéo cậu gần hơn, trong khi tay Nam nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, cảm nhận làn da trắng mịn và hơi ấm từ cơ thể cô. Nụ hôn kéo dài, sâu sắc hơn, nhưng vẫn giữ được sự tinh tế, như một bản tình ca không lời, vang vọng trong không gian ấm áp của chiếc xe.
Khi nụ hôn kết thúc, Reimi đỏ mặt, đôi má hồng lên như hai cánh hoa đào, đôi mắt lấp lánh nhìn Nam, ánh lên sự biết ơn và một cảm xúc khó gọi tên. Nam mỉm cười, vuốt nhẹ má cô, ngón tay lướt qua làn da mềm mại, cảm nhận sự ấm áp từ cô. “Reimi,” cậu nói, giọng trầm và chân thành, “cô là người đặc biệt. Không chỉ với Đại Đông Á, mà với tôi. Tôi sẽ luôn ở bên cô, bất kể điều gì xảy ra.” Reimi, ánh mắt mềm mại, khẽ gật đầu, tay cô vẫn nắm lấy tay Nam, như thể không muốn rời xa. “Cảm ơn ngài, Chủ tịch,” cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc, “tôi sẽ tiếp tục cố gắng, vì ngài và vì Đại Đông Á.”
Chiếc xe dừng lại trước cổng tư dinh Ryongsong, ánh đèn từ cổng sắt chiếu lên, phá vỡ khoảnh khắc lãng mạn. Nam mở cửa xe, bước xuống trước, rồi chìa tay giúp Reimi xuống xe. Đôi giày cao gót của cô gõ nhịp trên sân đá, dáng đi thanh lịch nhưng vẫn mang chút ngượng ngùng. Cậu nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, và nói: “Cô là người mạnh mẽ, Reimi. Tôi luôn tin ở cô.” Reimi mỉm cười, đôi môi hồng phớt cong lên, ánh mắt sáng ngời, như đã tìm lại được sự tự tin. Cô cúi đầu chào Nam, rồi bước vào tư dinh, chuẩn bị cho nhiệm vụ tiếp theo.
Ngày 23 tháng 12, quảng trường trung tâm Bình Nhưỡng trở thành tâm điểm của cả Đông Á. Một giàn treo cổ được dựng lên giữa quảng trường, xung quanh là những lá cờ đỏ rực của Đại Đông Á và biểu ngữ “Đoàn Kết Dưới Tư Tưởng Hồ Chí Minh.” Hàng ngàn quân dân tụ tập, đứng sau hàng rào an ninh do đội lính mặc quân phục đen, đeo băng tay đỏ, kiểm soát. Các thành viên hoàng gia Nhật Bản, bao gồm Akihito, Naruhito, và Michiko, bị dẫn lên giàn treo, tay bị còng, khuôn mặt họ nhợt nhạt nhưng vẫn giữ chút phẩm giá cuối cùng. Sự kiện được truyền hình trực tiếp trên mọi kênh, từ Tokyo đến Sapporo, với hàng triệu người dân Đại Đông Á theo dõi. Nam, từ phòng chỉ huy ở tư dinh Ryongsong, quan sát qua màn hình lớn, ánh mắt lạnh lùng nhưng hài lòng. Hành hình diễn ra nhanh chóng, dưới sự giám sát chặt chẽ của lực lượng an ninh, không để xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Sự kiện gây sốc trên trường quốc tế, với các tổ chức như Amnesty International và Human Rights Watch lên án mạnh mẽ, gọi đây là “một hành động tàn bạo, vi phạm nhân quyền nghiêm trọng.” Tuy nhiên, tại Đại Đông Á, hành động này được xem là bước cuối cùng để xóa bỏ tàn dư của chế độ quân chủ, củng cố quyền lực tuyệt đối của Nam. Báo chí quốc tế, từ CNN đến Al Jazeera, đưa tin liên tục, trong khi các tỉnh Bắc Honshu và Hokkaido bắt đầu xuất hiện những cuộc biểu tình nhỏ lẻ, nhanh chóng bị lực lượng an ninh dập tắt.
Ngay sau buổi hành hình, Reimi Tsutsumi tổ chức một buổi họp báo tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia ở Bình Nhưỡng, một tòa nhà hiện đại với những bức tường kính lấp lánh và nội thất sang trọng. Reimi xuất hiện trong bộ váy công sở màu trắng tinh khôi, ôm sát cơ thể, làm nổi bật vóc dáng thanh mảnh và đôi chân dài. Mái tóc đen mượt được thả tự nhiên, xõa qua vai, tạo nên một vẻ đẹp vừa thanh lịch vừa cuốn hút. Đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, đôi môi hồng phớt được tô son đỏ đậm, làm nổi bật khuôn mặt trắng mịn. Cô đứng trước bục phát biểu, ánh mắt kiên định nhưng vẫn phảng phất chút u uẩn từ cuộc gặp với Akihito.
Reimi bắt đầu, giọng nói rõ ràng, vang vọng qua micro: “Nhân dân Đại Đông Á, hôm nay đánh dấu một bước ngoặt lịch sử. Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á chính thức xóa bỏ tàn dư chế độ quân chủ lập hiến tại các tỉnh Hokkaido, Bắc Honshu, Nam Honshu, Ryukyu, và Shikoku. Từ nay, Đông Á thống nhất dưới một thể chế chính trị duy nhất, không còn phân chia giai cấp, không còn hoàng quyền lạc hậu.” Cô ngừng lại, ánh mắt quét qua hàng trăm nhà báo trong hội trường, từ những phóng viên Nhật Bản với vẻ mặt phức tạp đến các nhà báo Đại Đông Á vỗ tay nhiệt liệt.
Cô tiếp tục, giọng trầm bổng, đầy sức thuyết phục: “Dưới sự lãnh đạo của Lãnh tụ Tối cao Nam và tư tưởng Hồ Chí Minh, chúng ta cam kết xây dựng một Đông Á đoàn kết, thịnh vượng, và hòa bình. Các tỉnh sẽ được tái thiết với những trường học hiện đại, bệnh viện tiên tiến, và nhà máy công nghệ cao, mang lại cuộc sống tốt đẹp hơn cho nhân dân. Các nhà máy Sony và Toyota tại Tỉnh Nam Honshu đang tăng sản lượng, chi nhánh Sugarpova sẽ mở rộng tại Sapporo, và chúng ta sẽ xây dựng một cảng biển mới tại Hokkaido để thúc đẩy thương mại.” Lời phát biểu của Reimi, được chuẩn bị kỹ lưỡng với sự hỗ trợ của cố vấn Ri Jong-ho, xoa dịu căng thẳng tại các tỉnh, đặc biệt là Hokkaido, nơi người dân Nhật Bản vẫn còn hoài nghi về chế độ mới. Các cuộc biểu tình nhỏ ở Sapporo giảm dần, và quân dân Đại Đông Á hoan nghênh thông điệp, xem đây là lời hứa cho một tương lai thịnh vượng.