Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 109: Nhật Bản
Ngày 30 tháng 11 năm 2018, bầu trời trên eo biển Tsugaru chìm trong màn sương mù dày đặc, ánh bình minh nhợt nhạt xuyên qua những đám mây xám, tạo nên một bức tranh u ám nhưng đầy kịch tính. Mặt biển lặng lẽ, chỉ có tiếng sóng vỗ nhẹ vào thân tàu, như thể đại dương đang nín thở trước cơn bão sắp đến. Tại cảng Aomori, Tỉnh Bắc Honshu, Hải quân Nhân dân Đại Đông Á tập kết lực lượng hùng hậu, chuẩn bị cho chiến dịch tấn công Hokkaido – trận đánh cuối cùng để hoàn tất giấc mơ thống nhất Nhật Bản dưới lá cờ Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Hàng chục chiến hạm, từ tàu sân bay khổng lồ đến tàu đổ bộ nhỏ hơn, xếp thành đội hình dài hàng cây số, lấp lánh ánh thép dưới ánh sáng mờ ảo. Tàu sân bay “Hòa Bình Đông Á,” tên mới của USS Ronald Reagan thu giữ từ Mỹ, sừng sững như một pháo đài nổi, với boong tàu chật kín các tiêm kích Su-35 và trực thăng Ka-52 được sơn biểu tượng ngôi sao đỏ của Đại Đông Á.
Trong trung tâm chỉ huy tại tư dinh Ryongsong, Bình Nhưỡng, Nam, Lãnh tụ Tối cao, đứng trước một bức tường màn hình khổng lồ, mỗi màn hình hiển thị một góc chiến trường: bản đồ chiến lược với các điểm đỏ nhấp nháy, hình ảnh vệ tinh thời gian thực của eo biển Tsugaru, và luồng video trực tiếp từ các robot chiến đấu. Nam, trong bộ vest đen may đo tinh xảo, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân bằng vàng lấp lánh trên ngực trái, mái tóc đen chải gọn gàng, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao, toát lên khí chất của một nhà lãnh đạo không khoan nhượng. Bên cạnh cậu là một bàn gỗ mun được chạm khắc hình rồng Triều Tiên, trên đó đặt các báo cáo quân sự và một tách trà nóng vẫn còn bốc khói. Nam, tay chống lên bàn, ánh mắt không rời màn hình chính, nơi hiển thị đội hình hải quân đang tiến về phía Hokkaido.
Tướng Kim Hyok-chol, tư lệnh chiến dịch, xuất hiện trên màn hình video trực tuyến, đứng trên boong tàu “Hòa Bình Đông Á.” Ông mặc bộ quân phục xanh thẫm, quân hàm lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt của bình minh, giọng nói vang vọng qua hệ thống âm thanh tối tân: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, lực lượng của chúng ta đã sẵn sàng. Hải quân bao gồm tàu sân bay ‘Hòa Bình Đông Á,’ bốn chiến hạm hộ tống, 20 tàu đổ bộ, và 500 robot chiến đấu cải tiến từ Viện Nghiên cứu AI Roppongi. Phi đội Su-35, với 40 máy bay, đã cất cánh từ căn cứ Sendai, và 10 bệ phóng tên lửa Hwasong-14 tại Aomori đang chờ lệnh. Chúng tôi có thể vượt eo biển trong vòng một giờ.” Nam, lắng nghe từng từ, gật đầu chậm rãi, giọng trầm nhưng đầy uy quyền: “Tướng Kim, đây là thời khắc định đoạt vận mệnh Đông Á. Tấn công chính xác, ưu tiên vô hiệu hóa mục tiêu quân sự, và hạn chế tối đa thương vong dân sự. Chúng ta không chỉ chinh phục Hokkaido, mà còn phải chinh phục lòng dân để xây dựng một Đông Á thống nhất.” Tướng Kim cúi đầu kính cẩn, đáp: “Rõ, thưa Lãnh tụ. Chúng tôi sẽ thực hiện mệnh lệnh với sự chính xác tuyệt đối.”
Tiếng còi báo động vang lên từ cảng Aomori, xé toạc sự tĩnh lặng của buổi sáng. Tàu sân bay “Hòa Bình Đông Á,” dài hơn 300 mét, với thân tàu thép khổng lồ được sơn lại bằng màu xám bạc và biểu tượng ngôi sao đỏ, dẫn đầu đội hình hải quân, cắt qua làn sóng lạnh giá của eo biển Tsugaru. Các chiến hạm hộ tống, được tái trang bị với pháo tự động 130mm và tên lửa chống tàu YJ-18 do Đại Đông Á sản xuất, xếp thành đội hình mũi tên, bảo vệ hai bên tàu sân bay. Trên các tàu đổ bộ, đại đội robot chiến đấu đứng thành hàng ngay ngắn, mỗi robot cao 2 mét, thân kim loại sáng bóng, mắt điện tử phát ra ánh sáng đỏ trong sương mù. Chúng được trang bị cảm biến hồng ngoại, súng máy tự động với tốc độ bắn 600 viên/phút, và tên lửa chống tăng có khả năng xuyên thủng thép dày 500mm. Các robot, nhờ thuật toán AI cải tiến sau thảm sát Sendai, có khả năng nhận diện mục tiêu quân sự với độ chính xác 99%, tránh tấn công dân thường.
Ở trên không, phi đội Su-35, mỗi chiếc mang theo 8 tấn vũ khí, gồm bom dẫn đường bằng laser và tên lửa không đối đất, gầm vang khi cất cánh từ căn cứ không quân Sendai. Các phi công, được huấn luyện tại học viện quân sự Bình Nhưỡng, bay thấp qua những ngọn đồi phủ tuyết của Tỉnh Bắc Honshu để tránh radar của JSDF. Đồng thời, tại các bệ phóng di động ở Aomori, tên lửa Hwasong-14, với tầm bắn 1.500 km và đầu đạn chính xác, được chuẩn bị để phá hủy các cơ sở phòng thủ của Nhật Bản. Nam, theo dõi qua màn hình vệ tinh, thấy các chấm sáng đại diện cho robot và chiến hạm tiến gần bờ biển Hokkaido, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn. Cậu nghĩ về hành trình từ một cậu bé ở Sài Gòn, lớn lên bên gánh rau của mẹ tại chợ Tân Mỹ, đến vị trí Lãnh tụ Tối cao, dẫn dắt một đế chế mới ở Đông Á.
Chiến dịch bắt đầu lúc 6 giờ sáng, khi các tàu đổ bộ thả đại đội robot xuống bãi biển Otaru, cách Sapporo 40 km về phía tây. Những cỗ máy kim loại, di chuyển linh hoạt trên địa hình đá sỏi, nhanh chóng vô hiệu hóa các chốt phòng thủ của JSDF bằng tên lửa chính xác, phá hủy các lô cốt bê tông mà không gây thiệt hại cho khu dân cư gần đó. Tiếng súng máy và tiếng nổ vang lên, hòa quyện với tiếng sóng biển, tạo nên một bản giao hưởng chiến tranh. Phi đội Su-35, bay ở độ cao thấp, thả bom dẫn đường vào các kho vũ khí tại ngoại ô Otaru, tạo ra những cột khói đen bốc cao hàng trăm mét. Tên lửa Hwasong-14, phóng từ Aomori, bay qua eo biển với tốc độ Mach 5, đánh trúng radar và hệ thống phòng không của JSDF tại Hakodate, làm tê liệt khả năng phản công của Nhật Bản.
Trong hai tuần tiếp theo, giao tranh diễn ra không khoan nhượng trên khắp Hokkaido. JSDF, được hỗ trợ bởi một nhóm nhỏ cố vấn quân sự Mỹ còn sót lại sau thất bại tại eo biển Tsugaru, tổ chức phòng thủ kiên cường tại Sapporo và Asahikawa. Các đơn vị tăng thiết giáp Type 10 của Nhật Bản, với lớp giáp nano-ceramic tiên tiến, cố gắng đẩy lùi robot tại ngoại ô Sapporo, nhưng bị áp đảo bởi tốc độ và hỏa lực của đại đội robot. Mỗi robot, được điều khiển từ xa bởi các kỹ sư AI tại Roppongi, di chuyển nhanh như chớp qua các con phố phủ tuyết, sử dụng cảm biến nhiệt để phát hiện binh sĩ JSDF ẩn nấp. Ngày 5 tháng 12, quân đội Đại Đông Á chiếm được sân bay New Chitose, trung tâm vận tải lớn nhất Hokkaido, cắt đứt tuyến tiếp viện hàng không của JSDF. Các phi công Su-35, dưới sự chỉ huy của đại tá Ri Chun-ho, thực hiện các đợt không kích liên tục vào căn cứ quân sự tại Asahikawa, phá hủy kho đạn dược lớn nhất của Nhật Bản, với những vụ nổ làm rung chuyển cả khu rừng lân cận. Ngày 10 tháng 12, robot chiến đấu tiến vào trung tâm Sapporo, chiếm Tòa thị chính mà không gặp kháng cự đáng kể, khi binh sĩ JSDF rút lui trong hỗn loạn. Đến ngày 15 tháng 12, cờ Đại Đông Á, với ngôi sao đỏ rực trên nền xanh, được kéo lên trên nóc Tòa thị chính Sapporo, trước sự chứng kiến của hàng trăm binh sĩ Đại Đông Á, hô vang khẩu hiệu: “Đông Á thống nhất! Lãnh tụ muôn năm!”
Nam, tại trung tâm chỉ huy, nhận được báo cáo từ tướng Kim Hyok-chol: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, Sapporo đã thuộc về chúng ta. Hokkaido đã hoàn toàn nằm trong tay Đại Đông Á.” Nam, nở nụ cười hiếm hoi, đáp: “Tốt lắm, tướng Kim. Hãy đảm bảo an ninh và bắt đầu tái thiết ngay lập tức.” Cậu ngồi xuống ghế da, tay vuốt nhẹ tách trà đã nguội, ánh mắt lướt qua bản đồ Đông Á, nơi Nhật Bản giờ được tô màu xanh thống nhất, từ Okinawa đến Hokkaido.
Chiều ngày 15 tháng 12, trong một căn phòng nhỏ nhưng trang nghiêm tại Tòa thị chính Sapporo, không khí nặng nề bao trùm. Ánh sáng từ những ô cửa sổ lớn chiếu vào, làm nổi bật lớp bụi tuyết bám trên sàn gỗ. Thủ tướng Nhật Bản Shinzo Abe, trong bộ vest đen nhàu nhĩ, ngồi ở đầu bàn, xung quanh là các tướng lĩnh cấp cao của JSDF, khuôn mặt mệt mỏi và thất thần. Trước mặt họ là tướng Kim Hyok-chol, trong bộ quân phục xanh thẫm, ngực trái đeo đầy huân chương, ánh mắt sắc lạnh nhưng giữ vẻ lịch sự. Trên bàn là một văn kiện đầu hàng được soạn thảo tại Bình Nhưỡng, in trên giấy trắng tinh, với tiêu đề “Hiệp Định Đầu Hàng Vô Điều Kiện” bằng ba ngôn ngữ: Triều Tiên, Nhật Bản, và Anh. Tướng Kim, giọng nói vang vọng trong căn phòng tĩnh lặng, tuyên bố: “Các vị đã chiến đấu dũng cảm, nhưng Nhật Bản không còn khả năng kháng cự. Ký vào văn kiện này, và chiến tranh sẽ chấm dứt. Nhân dân Nhật Bản sẽ được sống trong hòa bình dưới sự quản lý của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á.”
Thủ tướng Abe, đôi tay run rẩy, cầm bút, ánh mắt nhìn xuống văn kiện như thể đang đọc bản án tử của đất nước mình. Ông thì thầm với đại tướng JSDF bên cạnh: “Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể.” Sau một phút im lặng, ông ký tên, theo sau là các tướng lĩnh khác, từng chữ ký như một nhát dao cắt vào lịch sử Nhật Bản. Văn kiện cam kết giải giáp toàn bộ JSDF, giao nộp mọi vũ khí – từ súng trường Type 89 đến tên lửa đất đối không Patriot – và chấp nhận sự quản lý hành chính của Đại Đông Á. Một bản sao văn kiện được gửi ngay lập tức qua kênh ngoại giao mã hóa đến trung tâm chỉ huy của Nam tại Bình Nhưỡng, kèm theo video ghi lại khoảnh khắc ký kết. Nam, xem qua màn hình, gật đầu hài lòng: “Đây là bước cuối cùng. Nhật Bản giờ là của chúng ta.”
Cùng lúc đó, tại một dinh thự kiên cố nằm ẩn mình trong khu rừng thông phủ tuyết ở ngoại ô Sapporo, lực lượng đặc nhiệm Đại Đông Á, do chỉ huy Choe Yong-rim dẫn đầu, chuẩn bị bắt giữ hoàng gia Nhật Bản. Dinh thự, được xây từ thời Meiji với tường đá và mái ngói truyền thống, là nơi Thiên hoàng Akihito, Thái tử Naruhito, Thái tử phi Masako, và Công chúa Aiko ẩn náu từ khi Tokyo thất thủ. Khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng đỏ rực chiếu qua những tán cây, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa bi tráng. Các đặc vụ, mặc áo giáp đen và mang súng trường tự động QCW-05, bao vây dinh thự, di chuyển lặng lẽ như bóng ma. Robot chiến đấu, được triển khai ở vòng ngoài, đứng im với mắt điện tử quét liên tục, đảm bảo không có bất kỳ nỗ lực chạy trốn nào.
Choe Yong-rim, trong bộ quân phục đen với phù hiệu đặc nhiệm, gõ cửa dinh thự, giọng nói rõ ràng nhưng tôn kính: “Thưa các thành viên hoàng gia, tôi là Choe Yong-rim, chỉ huy lực lượng đặc nhiệm Đại Đông Á. Xin mời các vị ra ngoài.” Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, Thiên hoàng Akihito, 85 tuổi, tóc bạc trắng, mặc một bộ kimono lụa màu xanh lam, bước ra với dáng đi chậm rãi, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt lộ rõ nỗi đau. Theo sau là Thái tử Naruhito, trong bộ vest xám nhàu nhĩ, nắm tay Thái tử phi Masako, người mặc áo dài truyền thống Nhật Bản màu hồng nhạt, và Công chúa Aiko, 17 tuổi, trong chiếc váy len giản dị, đôi mắt đỏ hoe nhưng cố giữ vẻ kiên cường. Choe Yong-rim cúi đầu nhẹ, thể hiện sự tôn trọng với truyền thống hoàng gia, nhưng giọng nói không khoan nhượng: “Các vị bị cáo buộc là tội phạm chiến tranh chống lại Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Hãy đi theo chúng tôi để đảm bảo an toàn.”
Hoàng gia Nhật Bản được áp giải lên một chiếc xe bọc thép, được hộ tống bởi bốn xe tăng K2 Black Panther, đến sân bay New Chitose. Tại đây, một chiếc Il-76 quân sự, sơn màu xám với biểu tượng ngôi sao đỏ, đã sẵn sàng. Máy bay cất cánh trong đêm, vượt qua bầu trời lạnh giá của Nhật Bản, hướng về Bình Nhưỡng. Khi hạ cánh tại sân bay quốc tế Sunan vào sáng sớm ngày 16 tháng 12, một đoàn xe bọc thép khác, được hỗ trợ bởi trực thăng Mi-17, đưa họ đến một cơ sở giam giữ an ninh cao cấp ở ngoại ô Bình Nhưỡng. Cơ sở này, được thiết kế như một cung điện nhỏ với tường đá cẩm thạch trắng, sân vườn kiểu Triều Tiên với hồ cá và cầu đá, nhưng bao quanh bởi hàng rào thép cao 5 mét, camera giám sát 360 độ, và lính gác trang bị súng máy. Trong phòng giam chính, được trang bị giường gỗ bọc nhung, bàn ăn bằng bạc, và tranh phong cảnh Đông Á, Thiên hoàng Akihito ngồi trên một chiếc ghế, nhìn qua cửa sổ ra khu vườn phủ sương, thì thầm với Naruhito: “Chúng ta đã làm tất cả những gì có thể để bảo vệ Nhật Bản.” Naruhito, nắm tay Masako, đáp: “Thưa phụ hoàng, chúng ta phải giữ phẩm giá, dù số phận ra sao.” Aiko, ngồi bên cạnh, ôm mẹ, khẽ nức nở.
Nam, qua một cuộc gọi video với Choe Yong-rim từ trung tâm chỉ huy, ra lệnh: “Đối xử với họ tử tế, cung cấp thực phẩm hảo hạng, y tế đầy đủ, và chỗ ở thoải mái, nhưng cấm mọi liên lạc với bên ngoài. Phiên tòa sẽ được tổ chức công bằng, và họ phải chịu trách nhiệm vì kéo dài chiến tranh.” Choe Yong-rim gật đầu: “Rõ, thưa Lãnh tụ. Chúng tôi sẽ thực hiện đúng chỉ thị.” Nam, sau khi kết thúc cuộc gọi, nghĩ về Kako và Mako, Đệ nhất và Đệ nhị phu nhân, hiện ở Hoàng cung Tokyo. Cậu biết việc giam giữ gia đình họ sẽ gây ra nỗi đau sâu sắc, đặc biệt với Kako, người luôn trung thành và yêu thương cậu. Nam thở dài, tay vuốt nhẹ lên bản đồ Đông Á, cảm nhận trọng trách nặng nề của một lãnh đạo phải cân bằng giữa quyền lực và tình cảm.
Tối ngày 16 tháng 12, trường quay tại tư dinh Ryongsong, Bình Nhưỡng, trở thành tâm điểm của cả Đông Á. Được thiết kế với sàn đá cẩm thạch bóng loáng, tường kính trong suốt nhìn ra dòng sông Taedong lấp lánh ánh đèn thành phố, trường quay toát lên vẻ hiện đại và quyền uy. Phông nền phía sau Nam là lá cờ Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, với ngôi sao đỏ rực trên nền xanh, bên cạnh một chân dung Hồ Chí Minh khổng lồ, được vẽ với nét bút mạnh mẽ, và một bản đồ Đông Á, nơi các vùng lãnh thổ từ Triều Tiên đến Hokkaido được tô màu xanh thống nhất, biểu thị sự kiểm soát tuyệt đối của Đại Đông Á. Trên bàn phát biểu bằng gỗ mun, được chạm khắc hình rồng Triều Tiên uốn lượn, là một micro mạ vàng và một cốc nước pha lê, lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu. Hai bên trường quay, các binh sĩ đặc nhiệm trong quân phục đen đứng nghiêm, súng trường QCW-05 đặt ngang ngực, tạo nên không khí trang nghiêm.
Nam bước vào trường quay, trong bộ vest đen may đo tinh tế, cổ áo sơ mi trắng tinh, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân lấp lánh như một vì sao nhỏ trên ngực trái. Mái tóc đen của cậu được chải gọn gàng, đôi mắt sáng rực, toát lên sự tự tin và quyết tâm của một lãnh đạo trẻ tuổi đã viết lại lịch sử Đông Á. Đằng sau cậu, một màn hình khổng lồ, rộng 10 mét, chiếu cảnh các đơn vị quân đội Đại Đông Á diễu hành qua đường phố Sapporo. Xe tăng K2 Black Panther, với lớp giáp sáng bóng, lăn bánh trên nền tuyết trắng, phát ra tiếng gầm trầm thấp. Robot chiến đấu, mắt điện tử đỏ rực, đứng thành hàng ngay ngắn, như những chiến binh thép bất khả chiến bại. Binh sĩ Đại Đông Á, trong quân phục xanh thẫm, giương cao cờ ngôi sao đỏ, hát vang bài quốc ca “Đông Á Thống Nhất,” lời ca hùng tráng vang vọng qua loa. Những hình ảnh khác cho thấy người dân Hokkaido nhận thực phẩm từ binh sĩ Đại Đông Á, trẻ em vẫy cờ tại các trường học ở Otaru, và công nhân bắt đầu sửa chữa cầu đường ở Asahikawa.
Nam đứng trước bục phát biểu, điều chỉnh micro, ánh mắt quét qua hàng chục máy quay được bố trí khắp trường quay, truyền tín hiệu trực tiếp đến hàng triệu người dân trên khắp Đại Đông Á và các đồng minh như Alaska ly khai. Tiếng nhạc quốc ca dần nhỏ lại, và Nam bắt đầu bài phát biểu, giọng trầm ấm nhưng mạnh mẽ, vang vọng như sấm: “Nhân dân Đại Đông Á thân mến, hôm nay là ngày lịch sử, ngày đánh dấu chiến thắng vĩ đại của chúng ta trước Nhật Bản! Từ những ngày đầu tiên ở Okinawa, khi chúng ta đặt chân lên đất Nhật, đến những trận chiến khốc liệt tại Kyushu, Shikoku, Honshu, và giờ là Hokkaido, Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á đã sáp nhập hoàn toàn Nhật Bản vào lãnh thổ thiêng liêng của mình. Đây không chỉ là chiến thắng của quân đội, mà là chiến thắng của ý chí, của lòng đoàn kết, và của niềm tin mãnh liệt vào tư tưởng Hồ Chí Minh, người đã soi đường cho chúng ta xây dựng một Đông Á thống nhất, hòa bình, và thịnh vượng.”
Nam dừng lại, để lời nói thấm sâu vào lòng người xem. Cậu tiếp tục, giọng cao hơn, đầy cảm hứng: “Chúng ta đã đối mặt với những thử thách khổng lồ: từ những đêm dài hoạch định chiến lược tại Bình Nhưỡng, đến những ngày chiến đấu trên chiến trường lạnh giá của Hokkaido. Quân đội Nhân dân Đại Đông Á, với sự hỗ trợ của công nghệ AI tiên tiến và lòng dũng cảm vô song, đã phá vỡ mọi phòng tuyến của Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản. Tàu sân bay ‘Hòa Bình Đông Á,’ từng là biểu tượng của sức mạnh Mỹ, giờ mang cờ của chúng ta, dẫn đầu đội hình hải quân vượt eo biển Tsugaru. Các robot chiến đấu, được cải tiến tại Roppongi, đã chứng minh rằng công nghệ của Đại Đông Á là bất khả chiến bại. Nhưng chiến thắng này không chỉ thuộc về quân đội, mà thuộc về mỗi người dân Đại Đông Á – từ công nhân ở nhà máy Sony tại Tokyo, đến nông dân ở Okinawa, và học sinh tại các trường học ở Sapporo.”
Nam giơ tay, nắm chặt, ánh mắt rực cháy: “Hokkaido sẽ là trung tâm mới của Đông Á. Chúng ta sẽ xây dựng các nhà máy sản xuất chip hiện đại nhất tại Sapporo, tạo ra hàng ngàn việc làm. Tập đoàn Sugarpova sẽ mở rộng chi nhánh, mang lại những sản phẩm ngọt ngào cho người dân. Các con đường, trường học, và bệnh viện bị chiến tranh tàn phá sẽ được khôi phục, với sự hỗ trợ của các tập đoàn như Toyota và Samsung. Đại Đông Á sẽ là ngọn đuốc soi sáng tương lai, nơi mọi người dân được sống trong tự do, công bằng, và ấm no!” Cậu kết thúc bài phát biểu, giọng vang lên như một lời thề: “Hãy cùng nhau tiến bước, vì một Đông Á hùng mạnh, vì một kỷ nguyên mới của hòa bình và thịnh vượng!”
Bài phát biểu kéo dài 20 phút, được lồng ghép với những hình ảnh đầy cảm xúc: binh sĩ Đại Đông Á giúp dân chúng Hokkaido phân phát gạo và mì gói tại các khu chợ, kỹ sư sửa chữa cầu đường dưới ánh đèn đêm, và trẻ em Nhật Bản vẽ cờ Đại Đông Á trong các lớp học ở Otaru. Tại Tokyo, hàng chục ngàn người dân tập trung tại quảng trường Shibuya, chen chúc trước các màn hình lớn, vỗ tay và hô vang: “Đại Đông Á muôn năm!” Tại Bình Nhưỡng, các đơn vị quân đội tổ chức diễu hành tự phát trên đại lộ Kim Il-sung, với hàng trăm xe quân sự và binh sĩ giương cao cờ, hát vang bài ca cách mạng. Truyền thông quốc tế, từ CNN đến Al Jazeera, dù chỉ trích hành động quân sự của Đại Đông Á, không thể phủ nhận sức mạnh quân sự và khả năng truyền thông của Nam. Reimi Tsutsumi, tại văn phòng ở Bình Nhưỡng, xem bài phát biểu qua màn hình, trong bộ váy công sở màu đỏ thắm, ánh mắt lấp lánh tự hào xen lẫn xúc động. Cô ghi chú nhanh trên iPad, chuẩn bị cho buổi họp báo sắp tới để công bố chi tiết kế hoạch hành chính cho Tỉnh Hokkaido, từ việc bổ nhiệm thống đốc đến phân bổ ngân sách tái thiết.
Nam, sau khi kết thúc phát sóng, bước ra khỏi trường quay, đứng trên ban công tư dinh, nơi gió lạnh thổi qua từ sông Taedong. Cậu mặc áo khoác dài màu đen, tay đút túi, nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh đèn thành phố, cảm nhận một luồng khí lạnh luồn qua tóc. Kim Keon-hee, trong bộ hanbok màu tím nhạt với hoa văn thêu tinh xảo, bước đến, đặt tay nhẹ lên vai cậu: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, bài phát biểu của ngài đã làm rung động trái tim nhân dân. Ngài đã viết lại lịch sử Đông Á.” Nam, nắm lấy tay cô, mỉm cười, giọng trầm ấm: “Keon-hee, đây không chỉ là chiến thắng của tôi, mà của tất cả chúng ta – cô, Reimi, tướng Kim, và hàng triệu người dân đã đặt niềm tin vào giấc mơ Đại Đông Á.” Tuy nhiên, trong lòng cậu, hình ảnh Kako và Mako hiện lên, nhắc nhở rằng việc giam giữ gia đình hoàng gia Nhật Bản sẽ để lại vết thương tình cảm sâu sắc. Nam nghĩ về Reimi, về nụ hôn đầy ám muội trong văn phòng, và về áp lực quốc tế đang dồn đến từ các cường quốc như Mỹ và Trung Quốc. Cậu thở dài, ánh mắt hướng về đường chân trời, biết rằng chiến thắng quân sự chỉ là bước đầu, và con đường phía trước vẫn đầy thử thách.