Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 108: Điều tra tham nhũng
Ngày 27 tháng 11 năm 2018, bầu trời Bình Nhưỡng phủ một lớp mây xám dày, mang theo những cơn gió lạnh buốt của mùa đông, thổi qua những con đường lát đá của khu phức hợp Ryongsong, trung tâm quyền lực của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Tư dinh Ryongsong, một công trình kiến trúc đồ sộ với những cột trụ cẩm thạch trắng và mái ngói cong kiểu truyền thống Triều Tiên, đứng sừng sững giữa khu vườn được cắt tỉa cẩn thận, nơi các cây thông cổ thụ đung đưa trong gió. Trong phòng chỉ huy chính, Nam ngồi trên ghế bọc da màu đen, trước một bàn làm việc bằng gỗ lim được chạm khắc hình rồng uốn lượn, biểu tượng của sức mạnh và uy quyền. Màn hình lớn trước mặt cậu hiển thị bản đồ chiến lược Đông Á, với các điểm sáng đỏ đánh dấu vị trí của Hải quân Nhân dân Đại Đông Á tại cảng Aomori, sẵn sàng cho chiến dịch tấn công Hokkaido. Các báo cáo kinh tế từ Tỉnh Bắc Honshu và Tỉnh Nam Honshu chất đầy trên bàn, cho thấy sản lượng chip của Sony tại Yokohama tăng 25%, còn nhà máy Toyota ở Nagoya xuất xưởng thêm 10.000 xe bọc thép cho quân đội. Nhưng tâm trí Nam không chỉ tập trung vào chiến trường. Cậu đang mưu tính một kế hoạch cá nhân và chính trị táo bạo: lật đổ Yoon Suk-yeol, Chủ tịch thành phố Seoul, để giải phóng Kim Keon-hee khỏi cuộc hôn nhân ràng buộc, mở đường cho cô trở thành Đệ tam phu nhân.
Nam triệu tập cố vấn Ri Jong-ho vào phòng chỉ huy. Không gian phòng được trang trí với những bức tranh tuyên truyền rực rỡ, vẽ cảnh nhân dân Đông Á đoàn kết dưới ngọn cờ đỏ của Đại Đông Á, và một bức chân dung khổng lồ của Nam treo trên tường, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu mọi âm mưu. Ri Jong-ho, một người đàn ông trung niên gầy gò, đeo kính tròn, mặc bộ vest xám giản dị, bước vào, cúi đầu cung kính: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, Cục Tình báo Quốc gia xin nhận lệnh.” Nam, trong bộ vest đen may đo ôm sát cơ thể, huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân lấp lánh trên ngực, đứng dậy từ ghế, đi lại trước cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn phủ sương mù. Giọng cậu trầm và sắc bén, như thể cắt qua không khí: “Jong-ho, Yoon Suk-yeol là trở ngại lớn. Keon-hee đã tiết lộ rằng ông ta từng nhận hối lộ hàng triệu USD khi làm công tố viên. Tôi muốn Cục Tình báo phối hợp với cô ấy, thu thập mọi bằng chứng từ két an toàn ở Seoul, ghi âm các cuộc gọi, và tìm nhân chứng. Yoon phải vào tù, và Keon-hee sẽ được tự do.”
Ri Jong-ho, tay cầm cuốn sổ bìa đen, ghi chép nhanh bằng bút mực vàng, gật đầu: “Thưa Lãnh tụ, bà Kim đã cung cấp thông tin chi tiết. Két an toàn tại ngân hàng Hana ở Gangnam chứa hợp đồng giả mạo và biên lai chuyển khoản từ tập đoàn Samsung năm 2015, liên quan đến vụ bê bối cổ phần. Chúng tôi cũng xác định được một cựu trợ lý của Yoon, hiện làm việc tại một công ty luật ở Seoul, có thể khai báo về các khoản tiền khác từ Hyundai và LG. Tôi sẽ cử đặc vụ đến ngay tối nay.” Nam, quay lại, ánh mắt lóe lên sự hài lòng: “Tốt. Hãy đảm bảo hành động bí mật. Yoon có thể đã cài người theo dõi. Nếu thành công, chúng ta không chỉ loại bỏ ông ta mà còn gửi thông điệp mạnh mẽ đến Hàn Quốc.” Ri Jong-ho cúi đầu, rời phòng, bắt đầu liên lạc với các đặc vụ qua hệ thống mã hóa quân sự.
Kim Keon-hee được Nam ủy quyền dẫn dắt kế hoạch này, chuẩn bị cho một cuộc họp online từ văn phòng riêng của cô, nằm trong khu phức hợp hành chính cách tư dinh Ryongsong vài trăm mét. Văn phòng của cô là một không gian hiện đại, với tường sơn trắng, sàn gỗ bóng loáng, và một bàn làm việc bằng gỗ mun được chạm khắc hình rồng, tượng trưng cho quyền lực và sự tinh tế. Trên bàn là một màn hình lớn 4K, kết nối với hệ thống mã hóa quân sự, đảm bảo không ai có thể xâm nhập. Một bức tranh vẽ cảnh núi Baekdu treo trên tường, nhắc nhở về nguồn gốc cách mạng của Đại Đông Á. Kim Keon-hee, trong bộ hanbok màu tím nhạt thêu hoa văn tinh xảo, ngồi trước màn hình, mái tóc đen bóng được búi cao bằng một chiếc trâm ngọc trai, toát lên vẻ thanh lịch nhưng đầy quyền lực. Cô kiểm tra micro, điều chỉnh ánh sáng để khuôn mặt mình hiện rõ trên màn hình, rồi mở cuộc họp lúc 10 giờ sáng, kết nối với các đặc vụ ở Seoul, Tokyo, và một trạm bí mật ở Busan.
“Các đồng chí,” Kim Keon-hee bắt đầu, giọng nói mượt mà, mang âm hưởng của một người phụ nữ từng đứng sau những quyết định chính trị lớn, “Yoon Suk-yeol đã nhận hối lộ hàng triệu USD từ các tập đoàn lớn khi còn là công tố viên. Két an toàn tại ngân hàng Hana ở Gangnam chứa các hợp đồng giả mạo, biên lai chuyển khoản, và thư từ trao đổi với các CEO của Samsung, Hyundai, và LG. Tôi đã gửi mã số két và thông tin liên lạc của một nhân viên ngân hàng sẵn sàng hợp tác. Ngoài ra, một cựu trợ lý của Yoon, hiện làm việc tại công ty luật Kim & Chang, có thể cung cấp lời khai về các khoản hối lộ khác. Nhiệm vụ của các đồng chí là lấy bằng chứng này trong vòng 48 giờ, không để lại dấu vết.”
Đặc vụ ở Seoul, một người đàn ông khoảng 40 tuổi, đeo kính râm, mặc áo khoác đen, xuất hiện trên màn hình từ một căn phòng tối, báo cáo: “Chúng tôi đã xác định vị trí két an toàn và liên lạc với nhân viên ngân hàng. Ông ta đồng ý mở két vào nửa đêm mai, khi hệ thống an ninh giảm cường độ. Chúng tôi cũng đã cài thiết bị nghe lén vào điện thoại của Yoon để ghi âm các cuộc gọi với các CEO.” Đặc vụ ở Tokyo, một phụ nữ trẻ với mái tóc ngắn, bổ sung: “Chúng tôi đang hack email cá nhân của Yoon để tìm thêm thư từ liên quan đến hối lộ. Mã truy cập bà Kim cung cấp rất hữu ích.” Kim Keon-hee gật đầu, ánh mắt sắc bén: “Tốt. Hãy hành động cẩn thận. Yoon có thể đã cài gián điệp. Nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ mất cơ hội này. Báo cáo lại vào sáng mai.”
Trong lúc Kim Keon-hee tập trung vào cuộc họp, giọng nói vang lên đều đặn qua micro, Nam, vừa kết thúc một phiên thảo luận căng thẳng với tướng Kim Hyok-chol về chiến dịch Hokkaido, rời phòng chỉ huy. Cậu mặc một bộ vest đen không áo khoác, tay áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu, lộ ra cánh tay săn chắc với những đường gân nổi bật, mái tóc đen chải gọn, toát lên vẻ nam tính và quyền lực không thể cưỡng lại. Nam bước đi trên hành lang lát đá cẩm thạch, ánh đèn chùm pha lê chiếu sáng những bức phù điêu khắc hình nhân dân Đông Á chiến thắng, mỗi bước chân vang lên nhịp nhàng như nhịp trống chiến. Cậu quyết định ghé văn phòng của Kim Keon-hee, không chỉ để kiểm tra tiến độ điều tra mà còn vì khao khát mãnh liệt bùng cháy trong lòng sau những ngày dài áp lực, muốn tìm sự giải tỏa trong vòng tay của cô.
Nam gõ cửa nhẹ nhàng, chỉ đủ để báo hiệu, rồi đẩy cửa bước vào mà không chờ trả lời, khóa cửa ngay lập tức để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối. Kim Keon-hee, vẫn nhìn vào màn hình, không nhận ra sự hiện diện của cậu, ánh mắt cô tập trung vào khuôn mặt nghiêm nghị của các đặc vụ trên màn hình. Nam, đứng sau lưng cô, ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng từ tóc cô, một hương thơm hoa nhài hòa quyện với mùi gỗ mun từ bàn làm việc, khiến dục vọng trong cậu trỗi dậy mạnh mẽ. Cậu mỉm cười tinh quái, cúi xuống, áp sát cơ thể cô, ngực cậu chạm vào lưng cô qua lớp ghế da. Tay phải của Nam chậm rãi luồn qua cổ áo hanbok, xoa bóp núm vú cô, cảm nhận chúng săn chắc và nhạy cảm dưới những ngón tay mạnh mẽ. Tay trái cậu lướt xuống, kéo nhẹ lớp váy hanbok, tìm đến vùng âm đạo, ngón tay di chuyển chậm rãi nhưng đầy chủ ý, kích thích qua lớp vải mỏng, cảm nhận hơi ẩm dần lan tỏa.
Kim Keon-hee giật mình, cơ thể khẽ run, quay đầu nhìn Nam, ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa bùng cháy kích thích. Cô cố giữ giọng bình tĩnh, trả lời đặc vụ ở Busan: “Đúng vậy, hãy kiểm tra email của Yoon từ năm 2014 đến 2016. Tôi đã gửi mã truy cập bổ sung qua kênh mã hóa.” Nhưng hơi thở cô trở nên gấp gáp, má hồng rực, cơ thể run rẩy khi Nam tăng cường nhịp độ, ngón tay cậu xoay tròn quanh núm vú, tay kia xâm nhập sâu hơn, kích thích lồn cô qua lớp vải, khiến cô đạt cực khoái ngay trong lúc họp. “Đặc vụ ở Seoul,” cô nói, giọng hơi lạc đi, “hãy đảm bảo nhân viên ngân hàng không phản bội. Chúng ta chỉ có một cơ hội.” Màn hình không thể che giấu đôi má ửng hồng và ánh mắt lấp lánh của cô, như thể cô đang chiến đấu giữa lý trí và dục vọng.
Nam thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai: “Keon-hee, cô làm việc căng thẳng quá. Để tôi khiến cô quên đi mọi thứ.” Giọng cậu trầm ấm, như một lời mời gọi đầy ma lực. Cậu kéo ghế của cô xoay lại, đối diện mình, rồi ra hiệu bằng ánh mắt, yêu cầu cô đứng dậy. Kim Keon-hee, dù lo lắng bị đội tình báo phát hiện qua webcam, không thể kháng cự, dục vọng trong cô bùng cháy như ngọn lửa. Cô kéo hanbok lên, để lộ cặp đùi trắng mịn, và ngồi lên đùi Nam, cảm nhận dương vật cậu, đã cương cứng như thép qua lớp quần, chạm vào lồn cô. Nam cởi khóa quần, giải phóng dương vật to lớn, nóng bỏng, và hướng dẫn cô ngồi xuống, để nó thâm nhập sâu vào lồn cô, từng centimet khiến cô rên khẽ, cắn môi để kìm nén.
Nam đỡ hông cô, điều khiển nhịp độ, từng cú thúc chậm rãi nhưng mạnh mẽ, khiến Kim Keon-hee run rẩy, lồn cô siết chặt quanh dương vật cậu, nước dâm thủy chảy ra ướt đẫm đùi cả hai. Cô tiếp tục họp, giọng nói run rẩy nhưng cố giữ vẻ chuyên nghiệp: “Chúng ta sẽ trình hồ sơ lên Viện Công tố Đại Đông Á trong ba ngày. Đặc vụ ở Tokyo, hãy gửi bản sao email của Yoon ngay khi hack xong.” Nam, vừa thúc sâu hơn, vừa thì thầm: “Keon-hee, cô thật xuất sắc khi làm hai việc cùng lúc. Lồn cô siết chặt thế này, tôi không thể dừng lại.” Họ đạt cực khoái liên tục, Kim Keon-hee rên lớn hơn, cố che miệng để âm thanh không lọt qua micro, nhưng cơ thể cô không ngừng run rẩy, ngực phập phồng qua lớp hanbok xộc xệch, mái tóc búi dần xõa ra, rơi xuống vai như thác nước đen.
Trong lúc làm tình, Kim Keon-hee chốt kế hoạch với tình báo, giọng nói xen lẫn tiếng thở hổn hển: “Đặc vụ ở Seoul, lấy tài liệu từ két an toàn vào nửa đêm mai. Đặc vụ ở Busan, liên lạc với cựu trợ lý của Yoon để ghi lời khai. Đặc vụ ở Tokyo, hoàn thành việc hack email trước sáng mai. Chúng ta sẽ có đủ bằng chứng để truy tố Yoon Suk-yeol vì tham nhũng và lạm quyền.” Nam, tăng nhịp độ, tay bóp chặt ngực cô, ngón tay xoáy quanh núm vú, khiến cô đạt cực khoái lần nữa, nước dâm thủy chảy xuống ghế da, tạo thành một vũng nhỏ. Các đặc vụ, không nhận ra sự bất thường, đồng thanh xác nhận: “Tuân lệnh, thưa bà Kim!” Nam, mỉm cười, thì thầm: “Keon-hee, cô làm tôi điên mất.” Cậu hôn lên cổ cô, liếm nhẹ, khiến cô rên lớn hơn, cơ thể cong lên trong khoái lạc, lồn cô siết chặt dương vật cậu, cả hai cùng đạt cực khoái, tinh dịch của Nam tràn ngập bên trong cô, hòa lẫn với nước dâm thủy.
Cuộc họp kết thúc lúc 11:15 sáng, khi đặc vụ ở Tokyo báo cáo: “Chúng tôi đã truy cập được email của Yoon. Các tài liệu sẽ được chuyển đến Bình Nhưỡng trong 72 giờ.” Kim Keon-hee, thở phào, tắt màn hình, rồi quay lại, ôm chặt Nam, môi cô tìm đến môi cậu trong một nụ hôn nồng cháy, lưỡi họ quấn lấy nhau, trao đổi hơi thở và dục vọng. Nam kéo hanbok của cô xuống, để lộ cặp ngực tròn đầy, núm vú săn chắc, và cúi xuống ngậm lấy, mút mạnh, khiến Kim Keon-hee rên lớn, tay bấu chặt vai cậu. “Chủ tịch Nam,” cô thì thầm, giọng run rẩy, “ngài làm tôi không thể chịu nổi.” Nam, không dừng lại, đẩy cô nằm xuống sofa da đen, kéo hết hanbok ra, để lộ cơ thể trần truồng, trắng mịn như ngọc, lồn cô ướt át, sẵn sàng đón nhận cậu.
Nam cởi hết quần áo, dương vật to lớn, cương cứng, lấp lánh tinh dịch từ lần cực khoái trước, lại thâm nhập vào lồn cô, từng cú thúc mạnh mẽ khiến sofa rung lên, tiếng da thịt va chạm vang vọng trong căn phòng khóa kín. Kim Keon-hee, rên lớn, quấn chân quanh hông Nam, kéo cậu sâu hơn, lồn cô siết chặt, nước dâm thủy chảy ra không ngừng, ướt đẫm sofa và đùi cả hai. “Nam, mạnh hơn nữa,” cô van xin, mắt nhắm nghiền, cơ thể cong lên trong khoái lạc. Nam, đáp lại, tăng nhịp độ, tay bóp chặt ngực cô, ngón tay xoáy quanh núm vú, miệng cắn nhẹ lên cổ cô, để lại những dấu đỏ mờ. Họ làm tình xuyên trưa, đạt cực khoái liên tục, tinh dịch của Nam tràn ngập lồn cô, hòa lẫn với nước dâm thủy, chảy xuống sàn gỗ mun, tạo thành một vũng óng ánh dưới ánh nắng nhạt xuyên qua rèm cửa lụa.
Đến khi mệt lả, cả hai trần truồng ôm nhau trên sofa, mồ hôi nhễ nhại, cơ thể dính chặt vào nhau, hơi thở hổn hển hòa quyện. Kim Keon-hee, dựa đầu vào ngực Nam, thì thầm: “Thưa Lãnh tụ, ngài làm tôi quên hết mọi thứ, cả Yoon Suk-yeol.” Nam, vuốt mái tóc ướt đẫm của cô, cười nhẹ: “Keon-hee, cô là ngọn lửa của tôi. Yoon sẽ sớm vào tù, và cô sẽ là Đệ tam phu nhân.” Kim Keon-hee, ánh mắt lấp lánh, hôn lên môi cậu, nói: “Tôi sống vì ngài. Tôi sẽ làm mọi thứ để Yoon trả giá.”
Nam, chỉnh lại vest, đứng dậy, ánh mắt trở lại sắc lạnh của một lãnh đạo. Cậu ra lệnh: “Keon-hee, hãy truyền chỉ thị của tôi đến tướng Kim Hyok-chol. Hải quân Nhân dân Đại Đông Á, với USS Ronald Reagan và các chiến hạm thu giữ, sẽ bắt đầu tấn công Hokkaido vào rạng sáng ngày 30 tháng 11. Đại đội robot cải tiến sẽ dẫn đầu, hỗ trợ bởi 10.000 quân, 50 xe tăng T-90, và phi đội Su-35 từ cảng Aomori. Mục tiêu là chiếm thủ phủ Sapporo, buộc Thiên hoàng Akihito và Thái tử Naruhito đầu hàng vô điều kiện.” Kim Keon-hee, mặc lại hanbok, chỉnh trang tóc bằng trâm ngọc trai, ngồi trước bàn làm việc, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, soạn công điện khẩn: “Lệnh của Lãnh tụ Tối cao: Hải quân Nhân dân Đại Đông Á tập trung tại cảng Aomori, chuẩn bị vượt eo biển Tsugaru. Tấn công Sapporo vào 4 giờ sáng ngày 30 tháng 11. Đại đội robot cải tiến dẫn đầu, hỗ trợ bởi 10.000 quân, 50 xe tăng T-90, và phi đội Su-35. Mục tiêu: chiếm thủ phủ, tiêu diệt kháng cự, buộc chính phủ Nhật Bản đầu hàng.”
Cô quay sang Nam, mỉm cười, đôi môi vẫn đỏ mọng sau những nụ hôn: “Đã xong, thưa Lãnh tụ. Tôi cũng sẽ liên lạc với cô Tsutsumi để chuẩn bị họp báo, công bố chiến dịch Hokkaido và kêu gọi Nhật Bản đầu hàng.” Nam gật đầu, ánh mắt thoáng nghĩ về Reimi Tsutsumi, nhớ lại nụ hôn nồng cháy trong văn phòng cô tuần trước, rồi nghĩ về Kako và Mako đang lo lắng tại Hoàng cung Tokyo. Cậu bước ra ban công, nhìn xuống Bình Nhưỡng phủ sương mù, gió lạnh thổi qua làm mái tóc cậu bay nhẹ. Trong lòng Nam, quyết tâm chinh phục Hokkaido và lật đổ Yoon Suk-yeol hòa lẫn với mê cung cảm xúc với Kim Keon-hee, Reimi, Kako, và Mako. Cậu biết rằng chiến thắng sắp tới sẽ củng cố quyền lực của mình, nhưng những mối quan hệ cá nhân đang trở thành một chiến trường khác, đầy nguy hiểm và cám dỗ.