Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 107: Chống đối
Ngày 20 tháng 11 năm 2018, bầu trời Bình Nhưỡng phủ một lớp mây xám dày đặc, không khí se lạnh của mùa thu cuối năm tràn ngập khắp thành phố, mang theo mùi đất trời ẩm ướt và thoảng hương khói từ những lò than xa xa. Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, bước ra từ tư dinh Ryongsong, nơi cậu vừa kết thúc một cuộc họp căng thẳng kéo dài ba giờ với cố vấn Ri Jong-ho và tướng Kim Hyok-chol về chiến dịch tấn công Hokkaido. Đi bên cạnh là Kim Keon-hee cố vấn thân cận và người tình bí mật của Nam. Kim Keon-hee khoác một bộ hanbok màu tím nhạt, lụa thượng hạng mỏng manh ôm sát cơ thể, tôn lên vòng ngực đầy đặn nảy nở, vòng eo nhỏ nhắn như được tạc, và cặp mông tròn trịa căng mọng. Mái tóc đen óng ả dài đến vai, được buộc cao bằng một chiếc trâm ngọc bích tinh xảo, để lộ gương mặt trái xoan với làn da trắng mịn như sứ, đôi môi đỏ mọng phủ son hồng đào, và đôi mắt to tròn ánh lên sự thông minh xen lẫn lo âu. Mũi cô cao thanh tú, đôi má ửng hồng tự nhiên, và mỗi bước đi uyển chuyển toát lên sự quý phái, nhưng ánh mắt lại lộ rõ căng thẳng khi nghĩ về cuộc đối mặt với chồng, Yoon Suk-yeol.
Cả hai bước lên chuyên cơ riêng, một chiếc Ilyushin Il-76 được cải tiến với nội thất xa hoa: ghế bọc da nâu mềm mại, bàn gỗ mun khắc hoa văn rồng uốn lượn cầu kỳ, và cửa sổ chống đạn nhìn ra bầu trời xám xịt. Khi máy bay cất cánh, tiếng động cơ gầm rú hòa lẫn với tiếng gió rít qua thân máy bay, Nam nắm tay Kim Keon-hee, cảm nhận bàn tay mềm mại nhưng lạnh buốt của cô, móng tay sơn đỏ nổi bật trên làn da trắng ngần. Cậu quay sang, giọng trầm ấm vang lên trong khoang máy bay yên tĩnh: “Keon-hee, hôm nay chúng ta sẽ đối mặt với Yoon Suk-yeol. Cô đã sẵn sàng để nói sự thật về mối quan hệ của chúng ta chưa? Đây không chỉ là chuyện cá nhân, mà còn ảnh hưởng đến vị thế của Đại Đông Á trước Hàn Quốc và thế giới.” Kim Keon-hee, hít một hơi sâu, làm ngực cô phập phồng dưới lớp lụa hanbok, lộ ra đường cong quyến rũ, núm vú săn cứng in lên lớp vải mỏng. Cô đáp, giọng nhẹ nhưng kiên định: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, tôi biết Suk-yeol là người cứng đầu, và anh ấy sẽ không dễ chấp nhận. Nhưng tôi đã quyết định ở bên ngài, dù phải trả giá thế nào. Tôi không muốn sống trong dối trá nữa.” Nam mỉm cười, kéo cô sát hơn, hôn nhẹ lên trán cô, cảm nhận làn da mịn màng và hương nước hoa hoa nhài thoảng qua từ cổ cô, ngọt ngào như mật ong. Nụ hôn khiến đôi má cô ửng hồng, ánh mắt lấp lánh, nhưng vẫn xen lẫn lo âu, như thể cô đang đứng trước ngã rẽ định mệnh.
Trong suốt chuyến bay, Nam xem lại báo cáo quân sự trên máy tính bảng, chi tiết về việc triển khai tàu sân bay USS Ronald Reagan và lực lượng đặc nhiệm tại cảng Yokohama. Nhưng ánh mắt cậu thỉnh thoảng lướt sang Kim Keon-hee, đang đọc tài liệu về kinh tế Tỉnh Nam Honshu. Đôi tay thon dài của cô lật từng trang giấy, móng tay đỏ lấp lánh dưới ánh đèn khoang máy bay, mỗi cử động nhẹ nhàng như một vũ điệu. Đôi môi cô khẽ mím, tập trung, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Nam, cô mỉm cười nhẹ, làm lộ lúm đồng tiền nhỏ trên má phải: “Ngài đang nghĩ gì, thưa Lãnh tụ?” Nam, cười khẽ, đáp: “Tôi nghĩ về cô, Keon-hee, và cả tương lai của chúng ta. Cô là người phụ nữ khiến tôi tin rằng mọi thứ đều có thể, từ thống nhất Đông Á đến việc đối mặt với Yoon hôm nay.” Lời nói khiến cô đỏ mặt, cúi đầu, cố giấu sự xao xuyến, nhưng bàn tay cô siết chặt tay Nam, móng tay cắm nhẹ vào da cậu, như muốn nói rằng cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách cùng cậu.
Chuyên cơ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Incheon vào lúc hoàng hôn, ánh nắng vàng cam chiếu rọi trên đường băng, phản chiếu trên thân máy bay bạc như một bức tranh rực rỡ. Một đoàn xe bọc thép, dẫn đầu là một chiếc Rolls-Royce đen bóng với kính chống đạn và lớp giáp dày, đã chờ sẵn để đưa Nam và Kim Keon-hee đến trung tâm Gangnam, Seoul. Đội đặc nhiệm Đại Đông Á, mặc quân phục đen với súng trường K2 đeo vai, phối hợp với an ninh Hàn Quốc trong đồng phục xanh đậm, hộ tống đoàn xe qua những con đường nhộn nhịp của Seoul. Ánh đèn neon từ các tòa nhà cao tầng, bảng quảng cáo Samsung và LG với hình ảnh rực rỡ, và dòng người tấp nập phản chiếu trên kính xe, khiến Nam nhớ lại những ngày còn là học sinh ở Sài Gòn, khi cậu chỉ mơ được ra nước ngoài học, chứ chưa từng nghĩ sẽ trở thành một lãnh đạo quyền lực, đối mặt với những quyết định sống còn như hôm nay.
Cuộc gặp diễn ra tại Hanjeongsik Goryeo, một nhà hàng truyền thống Hàn Quốc nổi tiếng ở Gangnam, với không gian sang trọng nhưng đậm chất văn hóa. Phòng ăn riêng được trang trí bằng gỗ mun bóng loáng, tường treo tranh thư pháp vẽ hoa sen và núi Baekdu, ánh sáng vàng ấm áp từ những chiếc đèn lồng giấy truyền thống tỏa ra, tạo không khí vừa trang trọng vừa gần gũi. Bàn ăn hình chữ nhật được bày biện tinh tế, như một tác phẩm nghệ thuật: đĩa samgyeopsal bốc khói nghi ngút, thịt lợn nướng vàng óng ánh mỡ, cắt thành từng miếng mỏng đều tăm tắp; bát canh doenjang sủi bọt nóng hổi, mùi đậu tương thơm lừng lan tỏa; đĩa kimchi đỏ rực cay nồng, được xếp ngay ngắn như một bức tranh; và các món banchan như rau cải muối giòn tan, giá đỗ trộn dầu mè thơm phức, cá cơm khô xào ngọt, nấm kim châm hấp mềm, và khoai lang chiên giòn. Ở giữa bàn là một bình soju gạo truyền thống, bên cạnh những ly thủy tinh nhỏ lấp lánh dưới ánh đèn, và một bình trà lúa mạch thơm ngát đặt cạnh để làm dịu vị cay của đồ ăn.
Yoon Suk-yeol, Chủ tịch thành phố Seoul, đã chờ sẵn trong phòng. Ông khoảng 50 tuổi, dáng người cao lớn, khuôn mặt nghiêm nghị với cặp kính gọng bạc, tóc chải gọn với vài sợi bạc điểm trên thái dương, toát lên vẻ quyền lực của một chính trị gia kỳ cựu. Ông mặc một bộ vest xanh đậm, cà vạt đỏ nổi bật, và đôi giày da đen bóng loáng, được đánh xi cẩn thận. Khi Nam và Kim Keon-hee bước vào, Yoon đứng dậy, bắt tay Nam với nụ cười lịch sự nhưng gượng gạo, ánh mắt sắc bén lướt qua vợ mình, như thể đang dò xét: “Chủ tịch Nam, chào mừng đến Seoul. Hy vọng cuộc gặp hôm nay sẽ mang lại lợi ích cho cả Đại Đông Á và Hàn Quốc.” Nam, đáp lại bằng cái bắt tay chắc chắn, mỉm cười: “Cảm ơn ông Yoon. Tôi mong một cuộc thảo luận thẳng thắn và chân thành.” Kim Keon-hee, đứng cạnh, cúi đầu chào chồng, đôi môi đỏ mọng khẽ mím, ánh mắt dao động, tay nắm chặt mép hanbok, làm lớp lụa tím nhạt nhăn nhẹ, lộ ra sự căng thẳng trong lòng.
Cả ba ngồi xuống, nhân viên nhà hàng, mặc hanbok truyền thống với màu sắc nhã nhặn, rót soju vào ly, mùi rượu gạo thoảng lên, hòa quyện với hương thơm của thịt nướng và kimchi. Yoon nâng ly đầu tiên, giọng khách sáo nhưng có chút căng thẳng: “Vì Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á!” Nam và Kim Keon-hee nâng ly, uống một ngụm, vị cay nồng của soju lan tỏa trong miệng, làm Nam nhớ đến những đêm ăn uống cùng bạn bè ở Sài Gòn, khi cậu còn là một học sinh vô tư. Cậu gắp một miếng samgyeopsal, gói trong lá xà lách với kimchi, tỏi nướng, và một chút tương đậu cay, thưởng thức hương vị đậm đà, cố giữ không khí thoải mái. Kim Keon-hee, chỉ nhấm nháp chút canh doenjang, thìa bạc chạm vào đôi môi mọng, ánh mắt lướt qua Yoon, như đang tìm cách mở lời. Yoon, gắp một miếng cá cơm khô, nhai chậm rãi, nhưng ánh mắt ông không rời Nam, như thể đang cố đọc ý định của cậu, không khí phòng ăn dần trở nên ngột ngạt.
Sau vài phút trò chuyện về tình hình kinh tế Tỉnh Nam Honshu, với xuất khẩu chip tăng 20% và sự phát triển của các chi nhánh Sugarpova tại Sendai, Nam đặt đũa xuống, hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào Yoon với ánh mắt kiên định: “Ông Yoon, tôi đến đây không chỉ vì ngoại giao. Tôi và Keon-hee có một mối quan hệ đặc biệt. Chúng tôi yêu nhau, và tôi muốn cô ấy trở thành Đệ tam phu nhân của tôi, bên cạnh Kako và Mako, để cùng tôi xây dựng tương lai cho Đại Đông Á.” Lời nói của Nam như một quả bom nổ trong căn phòng yên tĩnh, làm nhân viên nhà hàng đứng ngoài cửa giật mình, ngừng rót trà, lén nhìn qua khe cửa. Kim Keon-hee, cúi đầu, giọng run run, bổ sung: “Suk-yeol, tôi xin lỗi. Tôi đã yêu Chủ tịch Nam từ lâu, từ những ngày làm việc cùng ngài ấy ở Bình Nhưỡng. Tôi không muốn lừa dối anh nữa. Tôi muốn được tự do để ở bên ngài ấy, xây dựng một tương lai mới.”
Không khí phòng ăn như đông cứng, không một tiếng động ngoài tiếng tí tách của than trong lò nướng thịt. Yoon, khuôn mặt tái đi, nắm chặt ly soju, khớp tay trắng bệch, làm ly kêu “cạch” khi chạm vào bàn gỗ. Ông đứng bật dậy, đập bàn mạnh, khiến đĩa kimchi rung lên, vài miếng rơi ra ngoài, vương trên khăn trải bàn trắng, để lại những vết đỏ như máu: “Cô phản bội tôi, Keon-hee! Cô là vợ tôi, và cậu, Nam, cậu nghĩ mình là ai mà dám xen vào hôn nhân của tôi? Cậu là Lãnh tụ Tối cao, nhưng cậu không có quyền cướp vợ tôi!” Giọng ông run lên vì giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, như muốn thiêu đốt cả hai, hơi thở nặng nề phả ra mùi soju. Kim Keon-hee, sợ hãi, co người lại, tay nắm chặt mép hanbok, làm lớp lụa tím nhăn nhúm, đôi môi mọng run rẩy, ánh mắt cầu cứu hướng về Nam, hàng mi dài ướt át vì xúc động.
Nam, không nao núng, đứng dậy, bước đến chắn trước Kim Keon-hee, ánh mắt sắc lạnh đối diện Yoon, giọng trầm nhưng đầy uy quyền: “Ông Yoon, tôi tôn trọng ông, nhưng Keon-hee có quyền chọn hạnh phúc của mình. Tôi yêu cô ấy, và tôi yêu cầu ông ly dị cô ấy để cô ấy được tự do. Đây không phải lời đe dọa, mà là lời đề nghị chân thành từ một người đàn ông yêu cô ấy.” Yoon, cười khẩy, tiến sát Nam, chỉ tay vào mặt cậu, hơi thở nặng mùi soju phả vào mặt Nam: “Cậu là Lãnh tụ Tối cao, nhưng cậu không có quyền cướp vợ tôi! Dù cậu có giết tôi, bắn tôi ngay tại đây, tôi cũng không ly dị Keon-hee! Cô ấy là của tôi, mãi mãi!” Giọng Yoon vang lên như sấm, làm căn phòng rung động, nhân viên nhà hàng đứng ngoài cửa không dám can thiệp, chỉ lén nhìn qua khe cửa, ánh mắt hoảng hốt.
Kim Keon-hee, không muốn tình hình leo thang, đứng dậy, kéo tay Nam, giọng khẩn khoản, gần như thì thầm: “Chủ tịch Nam, đủ rồi. Chúng ta đi thôi. Đừng để mọi chuyện tệ hơn. Tôi không muốn Suk-yeol làm gì tổn thương ngài.” Nam, nhìn vào đôi mắt đẫm nước của cô, thấy hàng mi dài run rẩy, đôi môi mọng mím chặt, dù tức giận, vẫn gật đầu. Cậu nắm tay cô, cảm nhận bàn tay run rẩy và lạnh buốt, móng tay đỏ cắm nhẹ vào da cậu, dẫn cô rời khỏi phòng ăn, bước qua hành lang gỗ với ánh đèn lồng mờ ảo, để lại Yoon đứng một mình, ánh mắt đầy oán hận, tay vẫn nắm chặt ly soju, như thể muốn bóp nát nó, thì thầm: “Nam, cậu sẽ phải trả giá đắt.”
Đoàn xe bọc thép lăn bánh trên những con đường sáng rực ánh đèn neon của Gangnam, hướng về sân bay Incheon, cắt qua dòng người tấp nập và những tòa nhà chọc trời lấp lánh. Trong khoang sau của chiếc Rolls-Royce đen bóng, với nội thất bọc da nâu sang trọng, kính chống đạn cách âm hoàn toàn, và rèm che kín đáo, Nam ngồi im lặng, khuôn mặt căng thẳng, đôi mắt bừng bừng tức giận như ngọn lửa. Cậu đấm mạnh vào ghế da, tiếng “bộp” vang lên, làm tài xế giật mình nhìn qua gương chiếu hậu, nhưng không dám nói gì. Nam lẩm bẩm, giọng trầm thấp đầy giận dữ, gần như gầm gừ: “Yoon Suk-yeol quá cứng đầu. Hắn nghĩ hắn có thể cản tôi sao? Tôi là Lãnh tụ Tối cao của Đại Đông Á, người đã thống nhất bán đảo Triều Tiên, chiếm toàn bộ Honshu, thu giữ USS Ronald Reagan, và làm suy yếu liên minh Mỹ-Nhật! Hắn là cái gì mà dám thách thức tôi? Một gã chính trị gia tầm thường của Seoul?” Cậu đấm thêm một cú nữa, làm ghế da rung lên, móng tay cắm vào lớp da mềm, ánh mắt như muốn thiêu đốt mọi thứ, hơi thở nặng nhọc phả ra mùi soju và sự phẫn nộ.
Kim Keon-hee, ngồi cạnh, nhận thấy cơn giận của Nam đang bùng lên như một ngọn núi lửa sắp phun trào, biết rằng nếu không xoa dịu, cậu có thể ra lệnh gì đó bốc đồng, như huy động đội đặc nhiệm Đại Đông Á bắt giữ Yoon ngay trong đêm, hoặc tệ hơn, gây ra một vụ scandal quốc tế. Cô hít một hơi sâu, ngực phập phồng, làm lớp hanbok tím nhạt căng ra, lộ rõ đường cong ngực đầy đặn, núm vú săn cứng in lên lớp vải mỏng, như mời gọi. Với ánh mắt dịu dàng nhưng cháy bỏng dục vọng, cô cúi xuống, tay thon dài với móng tay sơn đỏ lấp lánh lướt nhẹ qua đùi Nam, cảm nhận cơ bắp săn chắc qua lớp quần tây đen. Cô kéo khóa quần cậu, chậm rãi, tiếng khóa kêu “rẹt” nhỏ trong khoang xe yên tĩnh, như một lời tuyên bố đầy nhục dục. Nam, bất ngờ, nhìn xuống, ánh mắt sắc lạnh dịu đi, chuyển thành sự khao khát cháy bỏng khi bàn tay mềm mại của cô mơn trớn dương vật, làm nó cương cứng ngay tức thì, đầu khấc lấp lánh dịch, căng phồng dưới sự kích thích.
Kim Keon-hee, đôi môi đỏ mọng cong lên một nụ cười quyến rũ, cúi xuống, ngậm lấy dương vật cậu, lưỡi cô lướt quanh đầu khấc, chậm rãi và điêu luyện, xoáy tròn như một vũ điệu khiêu khích. Môi cô mềm mại và ấm áp, hút mạnh, lưỡi liếm dọc trục dương vật, từ đầu đến gốc, làm Nam rên khẽ, tay nắm chặt ghế da, móng tay cắm sâu vào lớp da mềm, đầu ngửa ra sau, mắt nhắm nghiền. Hương nước hoa hoa nhài từ tóc cô hòa lẫn với mùi cơ thể nam tính của Nam, tạo nên một bầu không khí nhục dục ngột ngạt trong khoang xe, như một căn phòng bí mật chỉ có hai người. Kim Keon-hee, rên khẽ trong cổ họng, đẩy đầu sâu hơn, để dương vật chạm đến cổ họng cô, cảm nhận sự căng cứng và nóng bỏng. Cô vuốt ve bìu dái cậu, tay nhẹ nhàng xoa nắn, làm Nam run lên vì khoái cảm, hơi thở hổn hển: “Keon-hee… cô… làm tôi điên mất…” Cô tiếp tục bú, môi cô siết chặt, lưỡi xoáy nhanh hơn, khiến Nam xuất tinh đầy miệng cô, dòng tinh dịch nóng hổi tràn ra, chảy xuống khóe môi, cô nuốt xuống, lau môi bằng khăn lụa, mỉm cười quyến rũ: “Thưa Lãnh tụ, ngài đã bình tĩnh hơn chưa? Tôi không muốn ngài ra quyết định trong lúc giận dữ. Hãy để tôi chăm sóc ngài.”
Nhưng khoảnh khắc đó chỉ là khởi đầu của một cơn bão nhục dục. Nam, vẫn cháy bỏng dục vọng, kéo cô vào lòng, hôn đắm đuối, môi cậu cắn mạnh vào đôi môi đỏ mọng của cô, lưỡi quấn lấy lưỡi, cảm nhận vị ngọt từ son môi hòa lẫn với dư vị tinh dịch và soju, như một thứ cocktail kích thích. Tay cậu lướt qua ngực cô, xoa nắn qua lớp hanbok mỏng, cảm nhận núm vú săn cứng dưới đầu ngón tay, bóp mạnh, khiến cô rên rỉ, cơ thể cong lên như một con mèo hoang. “Chủ tịch… ngài…” cô thở hổn hển, giọng run rẩy vì khoái cảm. Nam, không dừng lại, cởi dây buộc hanbok, kéo lớp lụa tím xuống, để lộ cơ thể trắng mịn như sứ, ngực tròn đầy với quầng vú hồng nhạt, núm vú dựng đứng như hai viên ngọc trai. Cậu cúi xuống, ngậm lấy núm vú, mút mạnh, lưỡi xoáy quanh, răng cắn nhẹ, làm cô rên to, tay nắm chặt vai cậu, móng tay đỏ cắm vào da thịt, để lại những vết đỏ mờ.
Nam luồn tay xuống vùng âm đạo, ngón tay lướt qua âm vật, cảm nhận sự ẩm ướt và nóng bỏng, lông mu được tỉa gọn gàng như một tác phẩm nghệ thuật. Cô rên to hơn, “Chủ tịch… đừng… tôi không chịu nổi…” nhưng cơ thể cô lại phản bội, hông đẩy lên, cầu xin sự đụng chạm. Nam cởi quần tây, để lộ dương vật cương cứng, đầu khấc lấp lánh dịch, căng phồng như muốn nổ tung. Cậu nâng hông cô, nhấn dương vật vào lồn cô, cảm nhận sự chặt chẽ và ấm áp bao bọc lấy cậu, như một cái ôm nhục dục hoàn hảo. Cả hai quan hệ với từng cú thúc mạnh mẽ, Nam đẩy sâu, mỗi nhịp làm cô rên rỉ, ngực cô rung lên theo từng cú va chạm, núm vú cọ vào ngực cậu, tạo ra những cơn sóng khoái lạc. Tiếng da thịt chạm nhau, “phạch phạch,” hòa lẫn với tiếng rên của Kim Keon-hee và tiếng thở hổn hển của Nam, át đi tiếng động cơ xe, như một bản giao hưởng dục vọng.
Kim Keon-hee, không kìm được, đẩy Nam nằm xuống ghế da, trèo lên người cậu, cưỡi dương vật cậu, hông cô nhấp nhô, ngực rung lên theo nhịp, như một vũ điệu hoang dã. Nam, tay nắm lấy mông cô, bóp mạnh, cảm nhận sự mềm mại và đàn hồi, móng tay cắm vào da thịt, để lại những vết đỏ. Cô rên to, “Chủ tịch… ngài làm tôi điên mất… đụ tôi mạnh hơn…” Nam, cười khẽ, đẩy hông lên, phối hợp với cô, mỗi cú thúc làm âm đạo cô co bóp chặt hơn, nước lồn chảy ra, ướt đẫm ghế da, tạo thành một vũng nhỏ. Họ đạt cực khoái lần đầu, Nam xuất tinh sâu trong cô, dòng tinh dịch nóng hổi tràn ra, chảy xuống đùi cô, làm ướt lớp hanbok nhàu nhĩ. Nhưng họ không dừng lại. Kim Keon-hee, mắt mờ đi vì khoái cảm, xoay người, quay lưng lại, để Nam đụ cô từ phía sau, dương vật cậu đâm sâu vào lồn cô, tay bóp ngực, ngón tay xoắn núm vú, làm cô cong người, rên rỉ không ngừng: “Chủ tịch… tôi là của ngài… đụ tôi đi…”
Họ tiếp tục làm tình, đổi qua nhiều tư thế: Nam đứng dậy, ép cô vào cửa kính chống đạn, đụ cô từ phía sau, ngực cô ép chặt vào kính lạnh, núm vú cọ sát, tạo ra những tiếng rên đau đớn xen lẫn khoái lạc. Rồi cậu kéo cô nằm ngửa trên ghế, dang rộng chân cô, liếm lồn cô, lưỡi xoáy vào âm vật, mút mạnh, làm cô hét lên, nước lồn tuôn ra, ướt đẫm môi cậu. Nam lại nhấn dương vật vào, đụ cô với tốc độ điên cuồng, mỗi cú thúc làm cô run rẩy, âm đạo co bóp liên hồi. Họ đạt cực khoái lần thứ hai, rồi lần thứ ba, rồi lần thứ tư, mồ hôi nhễ nhại, cơ thể quấn quýt trên ghế da, ánh đèn đường Seoul lấp lóa qua cửa kính, như chứng kiến sự đam mê mãnh liệt của họ. Đến khi mệt lả, họ ôm nhau, trần truồng, làn da trắng mịn của Kim Keon-hee áp vào lồng ngực săn chắc của Nam, hơi thở hòa quyện, mùi mồ hôi, tinh dịch, và nước lồn tràn ngập khoang xe, như một lời tuyên ngôn của dục vọng.
Kim Keon-hee, chỉnh lại hanbok, tóc rối bù, đôi môi sưng mọng, ánh mắt lấp lánh nhìn Nam: “Thưa Lãnh tụ, ngài đã bình tĩnh hơn chưa? Tôi chỉ muốn ngài tập trung vào những gì quan trọng. Tôi là của ngài, mãi mãi.” Nam, vuốt tóc cô, hôn lên đôi môi vẫn còn ướt át, cảm nhận vị mặn của mồ hôi và khoái lạc: “Cảm ơn cô, Keon-hee. Cô là người phụ nữ không thể thay thế. Tôi sẽ không để Yoon cản đường chúng ta.”
Trong khoảnh khắc yên tĩnh, khi xe dừng lại tại một đèn đỏ ở ngoại ô Seoul, ánh đèn đường chiếu qua cửa kính, làm nổi bật đường cong của Kim Keon-hee qua lớp hanbok nhàu nhĩ, núm vú vẫn in rõ dưới lụa mỏng. Nam, vuốt tóc cô, nảy ra ý định: “Keon-hee, nếu Yoon không chịu ly dị, chúng ta sẽ truy tố hình sự hắn. Tống giam hắn, cô sẽ có thể đơn phương chấm dứt hôn nhân theo luật Đại Đông Á. Một người bị kết án tham nhũng không thể giữ một cuộc hôn nhân cản trở hạnh phúc của cô.” Kim Keon-hee, ánh mắt sáng lên, ngồi thẳng dậy, ngực cô phập phồng, làm lớp hanbok căng ra, lộ ra sự quyết tâm. Cô đáp, giọng kiên quyết: “Thưa Lãnh tụ, tôi có thông tin có thể giúp. Trước khi làm Chủ tịch Seoul, khi còn là công tố viên, Suk-yeol nhận hối lộ từ các tập đoàn như Samsung, Hyundai, và LG để bỏ qua các vụ điều tra gian lận tài chính. Ông ấy cất giữ tài liệu, hóa đơn, thư từ, và cả USB chứa email giao dịch trong một két sắt tại nhà riêng ở Gangnam, trong phòng làm việc tầng hai, phía sau giá sách. Tôi biết mã số két sắt: 1972-08-15, ngày sinh của tôi. Tôi sẽ đích thân giúp ngài thu thập bằng chứng.”
Nam, hài lòng, nắm tay cô, cảm nhận sự quyết tâm qua cái siết chặt, móng tay đỏ của cô cắm nhẹ vào da cậu, vẫn còn nóng rực từ cuộc làm tình điên cuồng. Cậu hôn cô, môi chạm vào môi, lưỡi lướt qua, cảm nhận vị ngọt của cô hòa lẫn với dư vị khoái lạc: “Keon-hee, cô thật sự là người phụ nữ của tôi. Chúng ta sẽ làm việc này kín đáo và nhanh chóng. Yoon sẽ không còn là trở ngại.” Cậu nghĩ về kế hoạch: nếu truy tố thành công Yoon Suk-yeol, không chỉ Kim Keon-hee được tự do để trở thành Đệ tam phu nhân, mà uy tín của Đại Đông Á tại Hàn Quốc sẽ tăng vọt, làm suy yếu ảnh hưởng của Mỹ trong khu vực, đặc biệt khi Đại Đông Á đã chiếm Honshu và thu giữ USS Ronald Reagan. Nam ra lệnh cho tài xế tăng tốc về sân bay Incheon, ánh mắt cậu ánh lên sự quyết đoán, như một vị lãnh đạo sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được mục tiêu, cả trong chính trị lẫn tình cảm.
Trở về tư dinh Ryongsong vào khuya, Nam triệu tập cố vấn Ri Jong-ho vào phòng họp, một căn phòng rộng với bàn gỗ lớn, bản đồ Đông Á treo trên tường, và màn hình lớn hiển thị dữ liệu quân sự về chiến dịch Hokkaido. Cậu giao nhiệm vụ: “Ri, phối hợp với cô Kim Keon-hee để thu thập bằng chứng chống Yoon Suk-yeol. Cử một đội đặc nhiệm bí mật đến Seoul, đột nhập nhà riêng của hắn, lấy tài liệu từ két sắt. Hành động nhanh, không để lộ dấu vết.” Ri Jong-ho, gật đầu, ghi chú cẩn thận trên sổ tay da đen. Nam cũng liên lạc với tướng Kim Hyok-chol qua đường dây bảo mật, yêu cầu đẩy nhanh huấn luyện lực lượng đặc nhiệm trên tàu sân bay USS Ronald Reagan, chuẩn bị vượt eo biển Tsugaru để tấn công Hokkaido trong vòng hai tuần tới. Trong lòng, Nam nghĩ về Kako và Mako, đang lo lắng tại Hoàng cung Tokyo, và Reimi Tsutsumi, người phát ngôn đang làm tốt công việc tại Bình Nhưỡng. Cậu biết rằng mối quan hệ phức tạp với Kim Keon-hee, cùng sự thu hút với Reimi, đang làm cuộc sống cá nhân của mình rối như tơ vò, nhưng cậu quyết tâm không để cảm xúc cản trở giấc mơ thống nhất Đông Á.
Nam đứng trước cửa sổ lớn của tư dinh, nhìn ra quảng trường Ryongsong sáng rực ánh đèn, nơi các bức tượng đồng của lãnh đạo cách mạng đứng sừng sững, lấp lánh dưới ánh trăng. Cậu thì thầm với chính mình: “Yoon Suk-yeol, ông đã chọn sai đối thủ. Đại Đông Á sẽ không dừng lại, và Keon-hee sẽ là của tôi.” Gió lạnh thổi qua, làm rèm cửa khẽ lay, như báo hiệu những sóng gió sắp tới trong cả chiến trường lẫn tình trường.