Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 106: Bắt quả tang
Ngày 15 tháng 11 năm 2018, dưới ánh trăng bàng bạc len lỏi qua những ô cửa kính lớn của tư dinh Ryongsong, Bình Nhưỡng, không gian trung tâm chỉ huy trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường với mặt số vàng cổ điển. Nam, Lãnh tụ Tối cao của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á, ngồi trầm ngâm trước bàn làm việc bằng gỗ mun bóng loáng, ánh mắt sâu thẳm nhưng mệt mỏi. Căn phòng rộng lớn, với những bức tường sơn xám lạnh, được trang trí bằng một bản đồ Đông Á khổng lồ, đánh dấu các vùng lãnh thổ từ bán đảo Triều Tiên qua Okinawa, Kyushu, Shikoku, Đài Loan, đến đảo Honshu, với những mũi tên đỏ rực biểu thị chiến dịch “Bắc Tiến” vừa chiếm lĩnh hoàn toàn Honshu. Trên bàn, tài liệu chiến lược chất cao như núi, từ báo cáo về việc sửa chữa tàu sân bay USS Ronald Reagan tại cảng Yokohama đến kế hoạch triển khai ba tàu chiến mới, hai phi đội Su-35, và một đại đội robot chiến đấu cải tiến đến Aomori, chuẩn bị cho cuộc tấn công cuối cùng vào Hokkaido, nơi Thiên hoàng Akihito và Thái tử Naruhito đang cố thủ với sự hỗ trợ của Mỹ.
Nam xoa thái dương, lật từng trang báo cáo từ cố vấn Ri Jong-ho về sản lượng chip tăng 20% tại nhà máy Sony ở Tỉnh Nam Honshu, và kế hoạch tái thiết Aomori với ngân sách 5 tỷ USD. Tiếng gõ phím lẻ tẻ từ phòng bên, nơi các cố vấn vẫn đang xử lý dữ liệu quân sự, hòa lẫn với tiếng gió rít ngoài cửa sổ, tạo nên một không gian vừa căng thẳng vừa tĩnh lặng.
Đồng hồ điểm 11 giờ tối, Nam thở dài, đứng dậy, vươn vai, xương khớp kêu răng rắc sau nhiều giờ ngồi im. Cậu quyết định rời trung tâm chỉ huy, định trở về phòng ngủ trong tư dinh, nơi Nội thân vương Kako, Đệ nhất phu nhân, 24 tuổi, với mái tóc nâu dài óng ả, khuôn mặt dịu dàng và nụ cười ấm áp, cùng Công chúa Mako, Đệ nhị phu nhân, 27 tuổi, với khuôn mặt thanh tú, đôi mắt sắc sảo và phong thái quý phái, có lẽ đang chờ cậu trong căn phòng lộng lẫy với giường cột chạm khắc gỗ hồng mộc và rèm lụa đỏ. Khi bước ra hành lang dài lát đá cẩm thạch sáng bóng, ánh đèn vàng dịu nhẹ từ những chiếc đèn chùm pha lê chiếu lên các bức tranh tuyên truyền về tư tưởng Hồ Chí Minh, với hình ảnh nông dân, công nhân, và binh sĩ nắm tay dưới lá cờ Đại Đông Á. Nam chợt nhận ra ánh sáng le lói từ tòa nhà hành chính cách đó vài dãy, nơi đặt văn phòng của người phát ngôn chính phủ. “Reimi vẫn làm việc sao?” Nam lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên sự tò mò xen lẫn quan tâm, nghĩ về Reimi Tsutsumi, người phát ngôn mới mà cậu đích thân tuyển chọn từ Fuji TV sau khi bị mê hoặc bởi giọng nói và thần thái của cô trên “FNN Live News α.”
Nam quyết định ghé thăm Reimi, nhưng trước đó, cậu dừng lại tại một tiệm bánh nhỏ ở khu Ryongsong, một minh chứng cho chính sách kinh tế tự do mà cậu đã áp dụng, cho phép các doanh nghiệp tư nhân từ Tỉnh Nam Honshu hoạt động tại Bình Nhưỡng. Tiệm bánh, với tấm biển gỗ khắc chữ “Sakura Sweets” bằng tiếng Nhật, tỏa ra mùi hương vani, sô-cô-la, và dâu tây ngọt ngào, gợi nhớ về những ngày ở chợ Tân Mỹ, khi mẹ Nam mua bánh bao từ một gánh hàng rong cho cậu và anh em. Người chủ tiệm, một phụ nữ Nhật Bản trung niên từ Yokohama, với mái tóc bạc búi cao và nụ cười hiền hậu, cúi đầu chào: “Thưa Chủ tịch, ngài muốn chọn gì ạ?” Nam, mỉm cười thân thiện, chỉ vào một chiếc bánh sô-cô-la nhỏ, được trang trí bằng lớp kem trắng mịn như tuyết, điểm xuyết bởi năm lát dâu tây đỏ mọng, vài mẩu sô-cô-la đen lấp lánh, và một lớp đường bột mỏng như sương. “Cái này nhé,” Nam nói, lấy ví da đen ra trả tiền, từ chối lời mời miễn phí của người chủ tiệm. Chiếc bánh được đặt trong một hộp giấy trắng tinh tế, buộc bằng dải ruy-băng đỏ thắm, như một món quà nhỏ nhưng đầy ý nghĩa. Nam cầm hộp bánh, bước nhanh qua con đường lát đá dưới ánh trăng, gió lạnh thổi qua khiến cậu kéo cao cổ áo vest, cảm nhận hơi lạnh của đêm Bình Nhưỡng.
Đến tòa nhà hành chính, Nam bước lên cầu thang xoắn ốc, đôi giày da bóng loáng vang lên những tiếng bước đều đặn trên sàn đá cẩm thạch. Văn phòng của Reimi nằm ở tầng ba, với tấm biển “Phòng Người Phát Ngôn Chính Phủ” khắc chữ vàng trên cửa gỗ sồi bóng loáng. Nam gõ cửa nhẹ nhàng, tiếng gõ vang lên trong hành lang tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió rít ngoài cửa sổ và tiếng lá cây xào xạc trong khuôn viên. Reimi Tsutsumi ngẩng lên từ bàn làm việc ngập tài liệu, ánh mắt sáng bừng nhưng thoáng mệt mỏi sau nhiều giờ làm việc. Cô mặc một bộ váy công sở màu xanh lam đậm, ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng thanh mảnh với vòng eo nhỏ nhắn, ngực đầy đặn căng tròn, và đôi chân thon dài lộ ra dưới gấu váy dài đến đầu gối. Mái tóc đen mượt, dài qua vai, buông xõa tự nhiên, vài lọn tóc rơi xuống trán, được cô khẽ vuốt ra sau tai bằng những ngón tay thon dài, móng tay sơn màu nude bóng nhẹ. Khuôn mặt Reimi thanh tú, với làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt to tròn ánh lên sự thông minh và quyết đoán, đôi lông mày cong nhẹ được chăm chút tỉ mỉ, và đôi môi hồng tự nhiên khẽ mím lại khi cô tập trung. Một tách trà xanh còn bốc khói đặt trên bàn, tỏa hương thơm dịu nhẹ, hòa lẫn với mùi nước hoa hoa nhài thanh thoát từ cơ thể cô. Trên màn hình laptop, bản thảo cho buổi họp báo tiếp theo hiện lên, với những dòng chữ về cam kết hòa bình, tái thiết Aomori, và kêu gọi Hokkaido đầu hàng vô điều kiện.
Thấy Nam, Reimi giật mình, đứng dậy, cúi đầu kính cẩn, váy khẽ lay động, để lộ đường cong mềm mại của hông. “Thưa Chủ tịch Nam, ngài vẫn còn ở đây sao? Tôi tưởng ngài đã về tư dinh nghỉ ngơi rồi,” cô nói, giọng nhẹ nhàng, mang âm sắc chuyên nghiệp của một phát thanh viên từng dẫn chương trình “FNN Live News α” tại Fuji TV, nhưng ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn niềm vui khó giấu. Nam, mỉm cười, bước vào phòng, đặt hộp bánh lên bàn gỗ sồi bóng loáng, cạnh đống tài liệu và tách trà, ánh mắt ấm áp nhìn Reimi. “Reimi, đã 11 giờ tối rồi. Cô làm việc chăm chỉ quá, tôi mang chút quà để cảm ơn cô vì buổi họp báo xuất sắc hôm trước, đã giúp Đại Đông Á giành được lòng tin của dân chúng Honshu,” cậu nói, giọng trầm ấm, mở hộp bánh, để lộ chiếc bánh sô-cô-la thơm lừng, lớp kem trắng mịn điểm xuyết bởi dâu tây đỏ tươi và mẩu sô-cô-la đen lấp lánh. “Đây là bánh từ tiệm Sakura Sweets ở Ryongsong, do một gia đình Nhật từ Yokohama làm. Cô thử đi, ngon lắm, tôi cam đoan.”
Reimi cảm động trước sự chu đáo, nở nụ cười rạng rỡ, làm sáng bừng căn phòng, đôi mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn vàng. “Cảm ơn ngài, Chủ tịch,” cô nói, giọng nhẹ nhàng, tay khẽ vuốt lọn tóc rơi xuống má, động tác vô tình nhưng đầy quyến rũ. “Nhưng một mình tôi ăn chiếc bánh này lúc tối muộn thế này thì dễ bị béo phì mất. Ngài ăn cùng tôi nhé? Sẽ vui hơn nhiều, và tôi muốn nghe thêm về những ngày ngài ở Sài Gòn.” Cô đẩy hộp bánh về phía Nam, ánh mắt tinh nghịch, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc này giữa không gian tĩnh lặng của văn phòng. Nam gật đầu, kéo chiếc ghế bọc da đen lại gần, ngồi sát bên Reimi, chỉ cách cô vài phân, mùi nước hoa hoa nhài từ cô khiến cậu khẽ hít sâu, lòng xao xuyến. “Được thôi, Reimi,” Nam nói, giọng trầm ấm, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt cô, cảm nhận sự thu hút mãnh liệt từ vóc dáng thanh lịch và ánh mắt thông minh.
Chỉ có một chiếc thìa bạc nhỏ đi kèm hộp bánh, Reimi cầm thìa, xúc một miếng bánh với lớp kem sô-cô-la mịn màng, đưa lên môi, thưởng thức vị ngọt đậm đà, khẽ liếm chút kem dính trên môi, động tác vô tình nhưng khiến Nam không thể rời mắt. Cô đút một miếng cho Nam, ánh mắt tinh nghịch: “Chủ tịch, thử đi, ngọt lắm, đúng như ngài nói.” Nam, hơi bất ngờ, đón lấy miếng bánh, cảm nhận vị sô-cô-la tan chảy trên đầu lưỡi, ánh mắt khóa chặt vào Reimi. Ngón tay cô khẽ chạm vào môi cậu khi đút bánh, một cử chỉ vô tình nhưng khiến tim Nam đập nhanh hơn, hơi thở cậu trở nên nặng nề. Họ luân phiên ăn, Reimi đút bánh cho Nam, Nam đáp lại bằng cách xúc một miếng với dâu tây đỏ mọng, đưa đến miệng cô, ngón tay cậu vô tình lướt qua môi cô, cảm nhận sự mềm mại. Tiếng cười khẽ của cả hai vang lên, hòa lẫn với hương bánh ngọt và trà xanh, tạo nên một không khí thân mật, gần gũi trong căn phòng vốn nghiêm nghị.
Nam cảm nhận hơi ấm từ tay Reimi, nói, giọng trầm ấm: “Reimi, cô làm tôi nhớ những ngày ở Sài Gòn, ngồi ăn bánh bao với bạn bè ở chợ Tân Mỹ, dưới ánh đèn đường mờ ảo, nghe mẹ kể chuyện đời thường. Đơn giản, nhưng hạnh phúc.” Reimi, đỏ mặt, đáp: “Chủ tịch, tôi không ngờ ngài lại gần gũi thế này. Ở Saitama, sau thảm họa động đất và sóng thần năm 2011, tôi từng chia sẻ thức ăn với hàng xóm, những khoảnh khắc đó khiến tôi muốn trở thành nhà báo, để mang sự thật và hy vọng đến mọi người.” Cô kể về thời sinh viên tại Đại học Otsuma Women’s University, khi cô làm thực tập sinh tại “BS Fuji NEWS,” và giấc mơ truyền thông của mình, giọng cô tràn đầy nhiệt huyết, đôi mắt sáng lên khi nhắc về những ngày khó khăn ở Nhật Bản. Nam lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi cô, cảm nhận sự chân thành trong từng lời nói, lòng càng thêm thu hút bởi sự thông minh và quyến rũ của cô.
Không khí ngày càng ái muội, ánh đèn vàng từ chiếc đèn bàn chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Reimi, làm nổi bật đôi môi hồng và đôi mắt sáng lấp lánh. Nam, không kìm được, nhìn sâu vào mắt cô, cảm nhận sự khao khát mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực. Cậu cúi xuống, chậm rãi hôn lên môi Reimi, một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, mang theo hơi thở của sự khao khát và cấm kỵ. Reimi, ban đầu bất ngờ, khép mắt, đáp lại, tay khẽ chạm vào vai Nam, ngón tay siết nhẹ lớp vải vest, cơ thể cô khẽ run lên dưới sự đụng chạm. Nụ hôn kéo dài, môi họ hòa quyện, hơi thở nóng bỏng xen lẫn, căn phòng như ngừng trôi, chỉ còn tiếng tim đập dồn dập và tiếng gió rít ngoài cửa sổ.
Đúng lúc đó, Kim Keon-hee xuất hiện ở hành lang, mang theo một tập báo cáo khẩn về tiến độ tái thiết Aomori và kế hoạch truyền thông cho chiến dịch Hokkaido. Cô mặc bộ hanbok màu xanh navy thêu hoa văn vàng rực rỡ, ôm sát cơ thể, tôn lên vóc dáng thanh lịch nhưng đầy đặn, với vòng ngực căng tròn nổi bật, vòng eo thon gọn nhờ chế độ tập yoga nghiêm ngặt, và đôi chân dài ẩn dưới gấu váy dài chấm mắt cá. Mái tóc đen dài được búi cao, để lộ chiếc cổ trắng ngần, khuôn mặt với làn da mịn màng, đôi mắt sắc sảo ánh lên sự thông minh và quyết đoán, nhưng cũng lộ vẻ mệt mỏi sau những ngày làm việc không ngừng. Đôi môi cô, sơn son đỏ thắm, khẽ mím lại khi cô bước đi, đôi giày cao gót đen gõ nhịp trên sàn đá. Mùi nước hoa sang trọng, với hương gỗ đàn hương và hoa hồng, tỏa ra từ cô, hòa lẫn với không khí lạnh lẽo của hành lang.
Qua cửa kính, Kim Keon-hee vô tình nhìn thấy Nam và Reimi đang hôn nhau, ánh mắt cô tối sầm, cơn giận bùng lên như ngọn lửa thiêu đốt lồng ngực. Cô đẩy cửa xông vào, tiếng giày cao gót gõ mạnh trên sàn đá, vang vọng như một lời cảnh báo. “Thưa Lãnh tụ Tối cao, đây là gì? Ngài và cô Tsutsumi… trong văn phòng, giữa đêm khuya?” Giọng cô run rẩy, sắc lạnh, đôi mắt đỏ hoe ánh lên sự tổn thương và tức giận. Reimi, giật mình, vội đứng dậy, mặt đỏ bừng, lúng túng chỉnh lại váy, cúi đầu: “Tôi xin phép, thưa Chủ tịch,” rồi nhanh chóng rời phòng, bước chân vội vã vang vọng trên hành lang, để lại chiếc thìa bạc và hộp bánh sô-cô-la dang dở trên bàn.
Nam, bình tĩnh nhưng ánh mắt thoáng lúng túng, ra hiệu cho Reimi đi, rồi tiến đến gần Kim Keon-hee, giọng trầm ấm: “Keon-hee, bình tĩnh. Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là một khoảnh khắc bốc đồng thôi. Cô biết tôi luôn trân trọng cô.” Kim Keon-hee, tay nắm chặt tập báo cáo đến mức giấy nhàu nhĩ, quay mặt đi, nước mắt chực trào nhưng cô cố kìm lại, không muốn tỏ ra yếu đuối. “Ngài luôn nói vậy, nhưng tôi thấy cách ngài nhìn cô ấy!” cô nói, giọng nghẹn lại, vừa giận vừa đau. “Tôi đã ở bên ngài từ Seoul đến Yokohama, từ Alaska đến Sendai, hy sinh mọi thứ, vậy mà ngài…” Nam, không muốn tranh cãi thêm, bước đến, ôm cô vào lòng, cảm nhận cơ thể cô run nhẹ dưới lớp lụa hanbok. Cậu hôn lên môi cô, một nụ hôn dịu dàng nhưng dứt khoát, rồi thì thầm: “Keon-hee, cô là người tôi tin cậy nhất. Không ai thay thế được cô, không phải Reimi, không phải bất kỳ ai.”
Kim Keon-hee, dù giận dữ, không kìm được cảm xúc trước sự dịu dàng của Nam. Cậu bắt đầu kích thích cô, tay phải lướt nhẹ qua ngực cô, cảm nhận độ căng tròn, núm vú săn cứng qua lớp lụa mỏng của hanbok, khiến cô khẽ rên, âm thanh nhỏ nhưng đầy khao khát. Tay trái của Nam di chuyển xuống vùng âm đạo, ngón tay khéo léo vuốt ve qua lớp vải, cảm nhận hơi ấm và độ ẩm dần lan tỏa, khiến Kim Keon-hee khép chặt đùi, hơi thở trở nên dồn dập. Cô, dù không cam lòng, đáp lại, tay phải run rẩy chạm vào dương vật Nam qua lớp quần, vuốt ve nhẹ nhàng, cảm nhận nó cương cứng dần dưới lòng bàn tay. Ánh mắt cô, vốn sắc sảo, dần mờ đi trong dục vọng, đôi môi đỏ thắm khẽ hé mở, để lộ hơi thở nóng bỏng. “Chủ tịch…” cô thì thầm, giọng lạc đi, không còn giữ được vẻ cứng rắn thường ngày.
Nam, cảm nhận sự đáp ứng của cô, cởi dây buộc hanbok, để lộ cơ thể trắng ngần của Kim Keon-hee, với làn da mịn màng như lụa, ngực căng tròn với núm vú hồng nhạt, và vùng âm đạo được chăm sóc tỉ mỉ, lông mu gọn gàng. Cậu cúi xuống, hôn lên ngực cô, môi lướt qua núm vú, mút nhẹ, khiến cô rên to hơn, tay bấu chặt vào vai Nam. “Nam… đừng…” cô nói, nhưng cơ thể lại phản bội, cong lên đón nhận từng cái chạm. Nam cởi quần mình, để lộ dương vật cương cứng, dài và mạnh mẽ, rồi nhấn nó vào lồn cô, cảm nhận sự chặt chẽ và nóng ẩm bao bọc. Cậu thúc mạnh, từng nhịp đều đặn, khiến Kim Keon-hee rên rỉ, tiếng kêu vang vọng trong căn phòng, át đi tiếng gió lạnh rít qua cửa sổ. Họ hòa quyện, cơ thể quấn quýt trên sofa bọc da đen, ánh đèn mờ ảo từ chiếc đèn bàn chiếu lên làn da mịn màng của Kim Keon-hee, lấp lánh mồ hôi, và vóc dáng rắn chắc của Nam, cơ bắp căng lên với mỗi cú thúc.
Họ tiếp tục, dục vọng bùng cháy như ngọn lửa không thể dập tắt. Nam nâng chân cô, đặt lên vai, thúc sâu hơn, cảm nhận lồn cô siết chặt, khiến cả hai đạt cực khoái lần đầu, cơ thể rung lên trong khoái cảm mãnh liệt. Kim Keon-hee, tóc rối bù, rên rỉ: “Nam… tôi không thể dừng…” Nam, mồ hôi chảy dài trên trán, đáp lại bằng một nụ hôn sâu, lưỡi quấn quýt, rồi tiếp tục, thay đổi tư thế, để cô nằm nghiêng trên sofa, dương vật cậu xâm nhập từ phía sau, tay vuốt ve ngực và âm đạo cô cùng lúc. Họ đạt cực khoái lần nữa, tiếng rên hòa lẫn, cơ thể ướt đẫm mồ hôi, lấp lánh dưới ánh đèn. Đêm trôi qua, họ di chuyển từ sofa xuống sàn thảm đỏ dày, Nam đặt cô nằm ngửa, nâng hông cô lên, thúc mạnh hơn, lồn cô ướt át, mỗi cú đẩy khiến cô hét lên trong khoái lạc. Họ đạt cực khoái liên tục, cơ thể quấn chặt, môi dính lấy nhau, tay Nam bấu vào mông cô, cảm nhận độ săn chắc, trong khi tay cô cào nhẹ lên lưng cậu, để lại những vệt đỏ mờ.
Đến khi mệt lả, sau hàng giờ đắm chìm trong dục vọng, họ nằm xuống sofa, trần truồng ôm nhau, cơ thể nóng rực dính chặt, mồ hôi hòa quyện. Ánh đèn mờ ảo chiếu lên làn da mịn màng của Kim Keon-hee, ngực cô phập phồng theo nhịp thở, và vóc dáng rắn chắc của Nam, cơ bắp lấp lánh mồ hôi. Hộp bánh sô-cô-la dang dở nằm lăn lóc trên bàn, cạnh đống tài liệu rơi vãi, tách trà xanh đã nguội lạnh. Họ chìm vào giấc ngủ ngắn, hơi thở hòa quyện, trong không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió đêm.
Sáng hôm sau, ngày 16 tháng 11, ánh nắng đầu ngày len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt thanh tú của Kim Keon-hee, son môi đỏ thắm phai nhạt, vài lọn tóc rối rơi xuống má. Cô tỉnh dậy trước, chỉnh lại hanbok, tay run nhẹ khi buộc dây, ánh mắt đượm buồn nhưng kiên định. Cô nhìn Nam, vẫn ngủ, cơ thể săn chắc lộ ra dưới ánh sáng mờ, dương vật giờ mềm mại nằm yên. “Chủ tịch Nam,” cô thì thầm, giọng đầy cảm xúc, “chừng nào ngài mới chịu cưới tôi? Tôi không muốn mãi lén lút thế này, giấu Yoon Suk-yeol, giấu cả Kako và Mako. Tôi đã hy sinh quá nhiều, từ Seoul đến Bình Nhưỡng, từ cuộc sống yên bình đến chiến trường.” Nam, mở mắt, ngồi dậy, vuốt tóc cô, cảm nhận sự mềm mại của những lọn tóc đen. Cậu đáp, giọng trầm ấm nhưng nghiêm túc: “Keon-hee, tôi đã nói rồi, chỉ khi cô ly dị Yoon Suk-yeol, tôi mới có thể cưới cô làm Đệ tam phu nhân của Đại Đông Á. Tôi hứa, ngày đó sẽ đến, nhưng cô phải hành động trước. Tôi không muốn cô chịu tổn thương thêm nữa, và Đại Đông Á cần cô hơn bao giờ hết.”
Kim Keon-hee, ánh mắt thoáng sáng lên, nhưng vẫn nặng trĩu. Cô gật đầu, nắm tay Nam, ngón tay đan chặt, nói: “Tôi sẽ làm điều đó, thưa Lãnh tụ. Vì ngài, vì giấc mơ thống nhất Đông Á.” Nam, cảm nhận sự chân thành, hôn nhẹ lên trán cô, cảm nhận hơi ấm từ làn da mịn màng. Cậu đứng dậy, chỉnh trang vest, kiểm tra đồng hồ, chuẩn bị cho một ngày làm việc mới. Nam nghĩ về Kako và Mako tại Hoàng cung Tokyo, biết rằng tin đồn về Reimi có thể lan đến, làm phức tạp thêm mối quan hệ của mình. Cậu cũng nghĩ về Reimi, cảm giác tội lỗi xen lẫn sự thu hút mãnh liệt, nhưng quyết tâm giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến sứ mệnh thống nhất Đông Á.