Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 104: Đảo Honshu
Ngày 1 tháng 11 năm 2018, sau bốn tuần giao tranh khốc liệt trong chiến dịch “Bắc Tiến,” Quân đội Nhân dân Đại Đông Á, dưới sự chỉ huy tài ba của tướng Kim Hyok-chol, một chiến lược gia dày dạn kinh nghiệm từ Bình Nhưỡng, đã đạt được chiến thắng vang dội, đẩy lùi hoàn toàn Lực lượng Phòng vệ Nhật Bản (JSDF) khỏi đảo Honshu. Chiến dịch bắt đầu từ thành phố Sendai, nơi các sư đoàn xe tăng K2 Black Panther, được chuyển giao từ Hàn Quốc sau khi thống nhất bán đảo năm 2017, tiến công như vũ bão qua những khu đô thị sầm uất. Mỗi chiếc xe tăng, sơn màu xanh đậm với biểu tượng ngôi sao đỏ của Đại Đông Á, được trang bị pháo 120mm và hệ thống điều khiển hỏa lực tiên tiến, dễ dàng xuyên thủng các công sự bê tông của quân Nhật.
Phi đội Su-35, cất cánh từ căn cứ không quân ở Yokohama, thực hiện hơn 300 đợt không kích trong vòng một tháng, sử dụng tên lửa không đối đất Kh-29 và bom dẫn đường bằng laser, phá hủy các kho vũ khí, trạm radar, và căn cứ hậu cần của JSDF tại Morioka, Hachinohe, và Aomori. Tên lửa đạn đạo Hwasong-14, được phóng từ các bệ di động ẩn trong những khu rừng ở Tỉnh Nam Honshu, nhắm chính xác vào các tuyến tiếp viện của Nhật Bản, cắt đứt liên kết với Hokkaido qua eo biển Tsugaru. Mỗi vụ phóng tên lửa, với tiếng rít chói tai và vệt khói trắng dài trên bầu trời, làm rung chuyển tinh thần quân Nhật.
Trận đánh quyết định diễn ra tại Hachinohe, một thành phố cảng chiến lược ở phía bắc Honshu. Quân Nhật, được hỗ trợ bởi máy bay F-35 Lightning II từ tàu sân bay USS Ronald Reagan của Mỹ, cố thủ trong các công sự kiên cố, xây dựng từ bê tông cốt thép và được che chắn bởi hệ thống phòng không Patriot. Tuy nhiên, lực lượng đặc nhiệm Đại Đông Á, được huấn luyện tại căn cứ hải quân Cam Ranh, Việt Nam, thực hiện một cuộc đổ bộ táo bạo vào ban đêm. Các binh sĩ, mặc đồng phục ngụy trang tối màu, sử dụng kính nhìn đêm và súng trường QBZ-95 do Trung Quốc cung cấp, di chuyển lặng lẽ qua các con hẻm chật hẹp, vô hiệu hóa từng chốt phòng thủ. Sau ba ngày giao tranh ác liệt, với khói lửa bốc cao từ các khu công nghiệp và tiếng súng vang vọng khắp thành phố, quân Nhật buộc phải rút lui qua eo biển Tsugaru, để lại hàng trăm xe bọc thép, pháo tự hành, và kho vũ khí.
Sáng ngày 1 tháng 11, tại tòa thị chính Aomori, một tòa nhà hiện đại với những cột kính lấp lánh, lá cờ Đại Đông Á, với ngôi sao đỏ nổi bật trên nền xanh, được kéo lên trong tiếng kèn chiến thắng. Binh sĩ Đại Đông Á, đứng thành hàng ngay ngắn, hô vang khẩu hiệu: “Thống nhất Đông Á! Hồ Chí Minh muôn năm!” Dân chúng Aomori, dù còn e ngại, lặng lẽ quan sát từ xa, một số người bắt đầu cảm nhận sự thay đổi không thể tránh khỏi.
Tại trung tâm chỉ huy trong tư dinh Ryongsong, Bình Nhưỡng, Nam, Lãnh tụ Tối cao, 28 tuổi, đứng trước một màn hình lớn hiển thị bản đồ chiến trường vệ tinh, với các chấm đỏ và xanh di chuyển theo thời gian thực. Cậu mặc bộ vest đen may đo tinh tế, với huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân bằng vàng lấp lánh trên ve áo, mái tóc đen chải gọn, ánh mắt sắc bén nhưng lộ rõ sự mệt mỏi sau những đêm dài làm việc. Tướng Kim Hyok-chol, qua video trực tuyến từ Aomori, cúi đầu cung kính, báo cáo với giọng trầm: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, Honshu đã hoàn toàn thuộc về Đại Đông Á. Quân Nhật đã rút lui về Hokkaido, chỉ còn lại lực lượng nhỏ được Mỹ hỗ trợ.” Nam, nắm chặt tay, tuyên bố trên truyền hình quốc gia, phát sóng đến toàn bộ Tỉnh Honshu, Đài Loan, Kyushu, Shikoku, và Okinawa: “Nhân dân Đại Đông Á, hôm nay là ngày lịch sử! Đảo Honshu, từ Yokohama sôi động đến Aomori băng giá, nay là lãnh thổ của chúng ta. Tôi kêu gọi toàn thể quân sĩ chuẩn bị tinh thần và sức mạnh cho trận đánh cuối cùng tại Hokkaido, nơi chúng ta sẽ tiêu diệt chính phủ Nhật Bản, chấm dứt kháng cự của Thiên hoàng Akihito và Thái tử Naruhito, hoàn thành giấc mơ thống nhất Đông Á dưới ngọn cờ tư tưởng Hồ Chí Minh!”
Ngày 2 tháng 11, tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia ở Bình Nhưỡng, một tòa nhà hiện đại với kiến trúc kính và thép, được trang trí bằng cờ Đại Đông Á và chân dung Hồ Chí Minh, Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ, tổ chức một buổi họp báo quy mô lớn. Hàng trăm nhà báo từ Trung Quốc, Nga, Malaysia, và các cơ quan truyền thông quốc tế như CNN, BBC, và NHK chen chúc trong khán phòng rộng lớn, với những hàng ghế bọc nhung đỏ và hệ thống âm thanh tối tân. Reimi, 25 tuổi, bước lên bục phát biểu, mặc một bộ váy công sở màu đỏ thắm, được thiết kế riêng bởi nhà may nổi tiếng Ginza ở Tokyo. Bộ váy ôm sát, làm nổi bật vóc dáng mảnh mai nhưng cân đối, với vòng eo nhỏ và đôi vai thanh thoát. Mái tóc đen dài của cô, óng ả như lụa, được búi cao tinh tế, để lộ gương mặt thanh tú với đôi mắt nâu sáng, lông mày cong nhẹ, và đôi môi hồng phấn được tô son nhạt. Nụ cười dịu dàng nhưng tự tin của Reimi, kết hợp với giọng nói trong trẻo, chuẩn mực của một phát thanh viên Fuji TV, khiến cả khán phòng im lặng, chăm chú.
Reimi bắt đầu, giọng nói vang vọng qua microphone: “Thưa quý vị, tôi là Reimi Tsutsumi, người phát ngôn chính phủ Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Thừa lệnh Lãnh tụ Tối cao Nam, tôi tuyên bố: đảo Honshu, từ ngày hôm nay, được tổ chức thành hai đơn vị hành chính mới: Tỉnh Bắc Honshu, với thủ phủ Sendai, sẽ tập trung phát triển công nghiệp nặng, sản xuất thép, và quốc phòng; và Tỉnh Nam Honshu, với thủ phủ Tokyo, sẽ dẫn đầu về công nghệ, tài chính, và văn hóa. Đại Đông Á cam kết đầu tư 20 tỷ USD trong ba năm tới để tái thiết các khu vực bị chiến tranh tàn phá, xây dựng 50 trường học, 30 bệnh viện, và 10.000 nhà ở tại Sendai, Aomori, và Morioka, đảm bảo cuộc sống ổn định cho người dân.”
Cô tiếp tục, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào các ống kính máy quay: “Tôi kêu gọi chính phủ Nhật Bản tại Hokkaido, dưới sự lãnh đạo của Thiên hoàng Akihito và Thái tử Naruhito, đầu hàng vô điều kiện. Tiếp tục kháng cự chỉ kéo dài đau khổ cho nhân dân Nhật Bản, những người đã chịu quá nhiều mất mát trong Thế chiến III. Đại Đông Á, lấy tư tưởng Hồ Chí Minh làm kim chỉ nam, mang đến hòa bình, đoàn kết, và thịnh vượng.” Reimi trình bày chi tiết kế hoạch tái thiết: Tỉnh Bắc Honshu sẽ xây dựng các nhà máy sản xuất chip và robot công nghiệp, hợp tác với Sony và Samsung, dự kiến tạo 30.000 việc làm. Tỉnh Nam Honshu sẽ mở rộng chi nhánh Sugarpova tại Tokyo, Yokohama, và Osaka, cùng với các nhà máy Toyota sản xuất xe điện, dự kiến tạo thêm 20.000 việc làm trong năm 2019. Cô nhấn mạnh sự minh bạch: “Mọi khoản viện trợ sẽ được giám sát bởi Hội đồng Cách mạng Nhân Dân, đảm bảo không có tham nhũng.”
Buổi họp báo được phát sóng trực tiếp trên các kênh truyền hình Đại Đông Á, được dịch ra tiếng Nhật, Hàn, Trung, Anh, và Nga, thu hút hàng triệu người xem từ Tokyo đến Đài Bắc. Dư luận tại Tỉnh Honshu, đặc biệt là ở Sendai và Yokohama, dần dịu đi, với các cuộc biểu tình nhỏ lẻ tan rã. Binh sĩ Đại Đông Á, xem phát sóng tại các doanh trại, vỗ tay nhiệt liệt, tinh thần chiến đấu được khơi dậy mạnh mẽ cho chiến dịch Hokkaido. Các nhà báo quốc tế, dù vẫn chỉ trích sự chiếm đóng của Đại Đông Á, không thể phủ nhận sự chuyên nghiệp và chân thành của Reimi. Một phóng viên từ NHK thì thầm với đồng nghiệp: “Cô Tsutsumi có sức thuyết phục đáng kinh ngạc. Cô ấy đang thay đổi cách thế giới nhìn Đại Đông Á.”
Buổi chiều ngày 2 tháng 11, trong phòng họp chính của tư dinh Ryongsong, một không gian rộng lớn với tường ốp gỗ sồi, thảm đỏ thẫm, và bức chân dung Hồ Chí Minh treo trang trọng, Kim Keon-hee bước vào với một tập tài liệu dày. Kim Keon-hee, 46 tuổi, vẫn giữ được vẻ đẹp quý phái, với khuôn mặt trái xoan, đôi mắt sắc sảo ẩn sau hàng mi dài, và đôi môi đầy đặn luôn tô son đỏ đậm, tạo cảm giác vừa quyến rũ vừa quyền lực. Mái tóc nâu sẫm của cô được uốn sóng nhẹ, dài đến vai, óng ánh dưới ánh đèn chùm pha lê. Cô mặc bộ hanbok màu xanh navy, thêu hoa văn hoa sen vàng tinh xảo, ôm sát cơ thể, làm nổi bật vòng ngực đầy đặn và vòng eo thon gọn, toát lên sự thanh lịch nhưng không kém phần mạnh mẽ của một phụ nữ từng là doanh nhân thành đạt trước khi trở thành trợ lý cá nhân của Nam.
Kim Keon-hee đặt tập tài liệu lên bàn, giọng nói đều đều nhưng mang chút sắc lạnh: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, xuất khẩu chip từ Tỉnh Nam Honshu đạt 12 tỷ USD trong tháng qua, tăng 20% so với tháng trước. Sugarpova đã mở chi nhánh thứ ba tại Sendai, tạo 5.000 việc làm, với kế hoạch mở thêm hai chi nhánh tại Morioka và Aomori vào năm 2019. Cảng Cam Ranh đã vận chuyển 20.000 tấn lương thực, 5.000 tấn thuốc men, và 10.000 tấn vật liệu xây dựng đến Tỉnh Bắc Honshu, đảm bảo hỗ trợ dân chúng sau chiến tranh.” Cô dừng lại, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Nam, giọng thấp xuống: “Thưa Lãnh tụ, tôi không thể không để ý sự thân thiết giữa ngài và cô Tsutsumi. Bữa tối ở quán bình dân, hành động nắm tay dưới gió lạnh, ánh mắt ngài dành cho cô ấy trong buổi họp báo… Liệu điều này có ảnh hưởng đến công việc, hay đến mối quan hệ với Đệ nhất phu nhân Kako, Đệ nhị phu nhân Mako, và… tôi?”
Nam, vẫn ngồi trên ghế bọc da, hơi nghiêng người, ánh mắt lướt qua khuôn mặt Kim Keon-hee. Cậu, với mái tóc đen chải ngược, khuôn mặt góc cạnh và đôi mắt sâu thẳm, bật cười nhẹ, đứng dậy, bước chậm rãi đến gần cô. Nam, cao 1m78, dáng người cân đối nhờ tập luyện thường xuyên, toát lên khí chất của một lãnh đạo trẻ nhưng đầy quyền uy. Cậu đặt tay lên vai Kim Keon-hee, cảm nhận sự mềm mại của vải hanbok dưới đầu ngón tay, và nói với giọng trầm ấm: “Keon-hee, cô luôn là người hiểu tôi nhất, từ những ngày đầu ở Bình Nhưỡng. Mọi tình cảm của tôi đều dành cho sự nghiệp Đại Đông Á, và cô biết điều đó. Reimi chỉ là một cộng sự xuất sắc, như cô đã từng nói khi đề nghị đưa cô ấy đến đây. Cô ấy giúp chúng ta định hình hình ảnh trước thế giới, không hơn.”
Kim Keon-hee, ánh mắt thoáng dịu đi nhưng vẫn còn chút nghi ngờ, cúi đầu nhẹ: “Thưa Lãnh tụ, tôi chỉ muốn đảm bảo mọi thứ ổn định. Kako và Mako, ở Hoàng cung Tokyo, cũng sẽ để ý đến sự thân thiết của ngài với Reimi. Và tôi…” Cô ngập ngừng, đôi môi mím chặt, như cố kìm nén cảm xúc. Nam, nhận ra sự ghen tuông tinh tế nhưng mãnh liệt, kéo cô vào lòng, ôm chặt, để đầu cô tựa vào ngực mình. Cậu hôn nhẹ lên trán cô, cảm nhận mùi nước hoa thanh nhã từ tóc cô, thì thầm: “Keon-hee, cô là cánh tay phải của tôi, là người tôi tin cậy nhất trong mọi trận chiến, từ chiến trường đến chính trường. Kako và Mako hiểu sứ mệnh của chúng ta, và cô cũng vậy. Reimi chỉ là một phần của kế hoạch lớn hơn.”
Kim Keon-hee, đỏ mặt, áp sát hơn vào ngực Nam, đôi tay nhẹ nhàng nắm lấy ve áo cậu. Cô thì thầm, giọng nhỏ nhưng đầy cảm xúc: “Thưa Lãnh tụ, tôi tin ngài, nhưng xin hãy cẩn thận. Reimi rất thu hút, với vẻ đẹp và tài năng của cô ấy. Tôi không muốn bất kỳ điều gì làm lung lay sự đoàn kết trong nội bộ của chúng ta.” Nam, cười lớn, vỗ nhẹ vai cô, ánh mắt lấp lánh: “Đừng lo, Keon-hee. Tôi biết giới hạn của mình. Cô, Kako, và Mako là những người quan trọng nhất với tôi.”