Dục Vọng và Quyền Lực - Chương 102: Phát ngôn viên chính phủ
Ngày 27 tháng 9 năm 2018, Bình Nhưỡng khoác lên mình vẻ đẹp mùa thu, với những cơn gió mát lành thổi qua các đại lộ rộng thênh thang, nơi những hàng cây phong bắt đầu chuyển màu đỏ rực rỡ. Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên những tòa nhà đá granite, phản ánh sự kết hợp giữa kiến trúc truyền thống Triều Tiên và hiện đại hóa của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Tại sân bay quốc tế Sunan, cách trung tâm thành phố 24 km, đội ngũ an ninh đã sẵn sàng cho một sự kiện quan trọng: đón Reimi Tsutsumi, cựu phát thanh viên Fuji TV, người được Nam, Lãnh tụ Tối cao, đích thân chọn làm người phát ngôn mới của chính phủ.
Tại phòng chờ VIP của sân bay Haneda, Reimi Tsutsumi bước ra với phong thái tự tin nhưng không kém phần thanh lịch. Cô cao 1m65, dáng người mảnh mai nhưng cân đối, với làn da trắng mịn không tì vết, đôi mắt to tròn màu nâu đậm ánh lên sự thông minh và quyết đoán. Mái tóc đen mượt dài ngang vai, được buộc gọn bằng một chiếc nơ lụa trắng, tôn lên gương mặt trái xoan với đôi môi hồng tự nhiên. Reimi mặc một bộ váy công sở màu trắng ngà, ôm sát cơ thể, dài đến đầu gối, kết hợp với áo blazer cùng màu, tạo nên vẻ ngoài vừa chuyên nghiệp vừa quyến rũ. Đôi giày cao gót đen của Christian Louboutin khiến bước đi của cô thêm phần uyển chuyển. Cô kéo theo một chiếc vali Louis Vuitton màu đen, tay đeo đồng hồ Cartier mạ vàng tinh xảo, ánh mắt quét qua đội đặc nhiệm với chút tò mò xen lẫn hồi hộp.
Ri Jong-ho tiến đến, cúi đầu chào theo phong cách Triều Tiên: “Cô Tsutsumi, tôi là cố vấn Ri Jong-ho, thay mặt Lãnh tụ Tối cao Nam chào mừng cô. Chúng tôi sẽ hộ tống cô đến Bình Nhưỡng an toàn.” Reimi, với nụ cười ấm áp từng rèn luyện qua các chương trình “FNN Live News α” và “Minna no KEIBA,” đáp: “Cảm ơn ngài Ri. Tôi rất vinh dự và mong chờ được đóng góp cho Đại Đông Á.” Giọng nói của cô, trong trẻo nhưng đầy uy lực, khiến Ri Jong-ho bất giác gật đầu hài lòng.
Chuyên cơ Il-62, được sơn màu xanh lam đậm với ngôi sao đỏ và huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân trên thân, đứng sẵn trên đường băng. Nội thất máy bay được thiết kế xa hoa: ghế da bọc nhung màu be, bàn gỗ óc chó khảm ngọc trai, và màn hình cảm ứng hiển thị bản đồ hành trình. Reimi ngồi cạnh cửa sổ, nhìn xuống Tokyo đang dần khuất xa trong ánh hoàng hôn đỏ rực, những tòa nhà chọc trời lấp lánh như những viên ngọc. Một nữ tiếp viên, mặc hanbok lụa màu hồng nhạt thêu hoa mẫu đơn, mang đến một khay bạc với ly trà sâm nóng tỏa hương thơm dịu, bánh gạo mochi nhân đậu đỏ mềm dẻo, và một đĩa trái cây tươi gồm táo Fuji và nho Kyoho. Reimi nhấp một ngụm trà, cảm nhận vị ngọt thanh lan tỏa, nghĩ về quyết định rời Fuji TV, nơi cô đã gắn bó từ năm 2016, để bước vào một hành trình đầy thử thách với Đại Đông Á.
Khi máy bay hạ cánh tại sân bay Sunan, Kim Keon-hee đã đứng chờ tại chân cầu thang, nổi bật giữa đội an ninh trong ánh đèn sân bay rực rỡ. Kim Keon-hee, 46 tuổi, cao 1m68, sở hữu vóc dáng thanh lịch với những đường cong mềm mại, được tôn lên bởi bộ hanbok truyền thống màu xanh navy thêu hoa văn chim hạc bằng chỉ vàng. Làn da cô trắng hồng, đôi mắt phượng dài với hàng mi cong, ánh lên sự sắc sảo và quyền lực. Mái tóc đen óng được búi cao, cố định bằng một chiếc trâm ngọc trai, để lộ chiếc cổ cao thanh thoát. Đôi môi cô, son hồng cam nhẹ, luôn giữ nụ cười chuyên nghiệp nhưng đầy uy quyền. Kim Keon-hee đeo một đôi khuyên tai kim cương nhỏ, tay cầm một chiếc clutch Gucci màu đen, toát lên khí chất của một người phụ nữ vừa quyến rũ vừa đầy tham vọng.
Kim Keon-hee bắt tay Reimi, giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần sắc sảo: “Chào mừng cô Tsutsumi đến Bình Nhưỡng. Tôi là Kim Keon-hee, trợ lý cá nhân của Lãnh tụ Tối cao, sẽ hỗ trợ cô ổn định cuộc sống và công việc tại Đại Đông Á.” Reimi, cảm nhận được sự tự tin và quyền lực từ Kim Keon-hee, cúi đầu đáp: “Cảm ơn cô Kim. Tôi rất mong được học hỏi từ cô và đóng góp cho mục tiêu của Lãnh tụ Tối cao.” Hai người phụ nữ, một từ Nhật Bản, một từ Hàn Quốc, trao nhau ánh mắt đầy tôn trọng, nhưng cũng ngầm đánh giá nhau.
Kim Keon-hee dẫn Reimi lên một chiếc limousine Mercedes-Benz S-Class màu đen bóng, nội thất da nâu sang trọng, với hệ thống giải trí Bose và quầy bar mini chứa rượu soju và whisky Chivas. Xe lướt êm ru qua các đại lộ Bình Nhưỡng, nơi những tấm áp phích tuyên truyền với hình ảnh Nam và tư tưởng Hồ Chí Minh được treo khắp nơi. Reimi nhìn qua cửa sổ, ngạc nhiên trước sự sạch sẽ và trật tự của thành phố, với những người dân mặc áo dài truyền thống hoặc vest hiện đại, đi lại tấp nập dưới ánh đèn đường vàng ấm.
Biệt thự được cấp cho Reimi nằm trong khu Ryongsong, một khu vực độc quyền dành cho giới tinh hoa của Đại Đông Á, bao quanh bởi hồ nước trong vắt và rừng thông xanh mướt. Tòa nhà hai tầng, phong cách kiến trúc hiện đại kết hợp truyền thống Triều Tiên, có mái ngói cong màu xanh lục và tường đá granite xám. Cổng sắt lớn được chạm khắc hoa văn rồng, mở ra một khu vườn với cây anh đào Nhật Bản và ao cá koi nhỏ. Nội thất bên trong xa hoa: sàn gỗ óc chó bóng loáng, sofa da nhập từ Ý màu xám nhạt, bàn ăn bằng đá cẩm thạch trắng, và một bức tranh thư pháp lớn khắc họa câu nói của Hồ Chí Minh: “Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết” treo ở phòng khách. Phòng ngủ chính, nơi Reimi sẽ nghỉ ngơi, có giường lớn bọc lụa trắng với chăn lông ngỗng, tủ quần áo bằng gỗ mun, và ban công nhìn ra hồ Ryongsong lấp lánh ánh trăng. Một đội ngũ nhân viên, gồm một quản gia 50 tuổi với tóc bạc phơ, một đầu bếp chuyên món Triều Tiên và Nhật Bản, và một tài xế trẻ trong bộ đồng phục đen, đứng sẵn để phục vụ.
Reimi bước vào biệt thự, đôi giày cao gót vang lên trên sàn gỗ, ánh mắt cô tràn đầy kinh ngạc: “Nơi này quá tuyệt vời, vượt xa mọi tưởng tượng của tôi. Đại Đông Á thật sự chu đáo.” Kim Keon-hee, đứng cạnh, mỉm cười: “Lãnh tụ Tối cao muốn cô cảm thấy như ở nhà, để toàn tâm toàn ý cho công việc. Ngày mai, tôi sẽ đưa cô đến tư dinh Ryongsong gặp ngài.” Reimi gật đầu, cảm nhận được trọng trách lớn lao đang chờ đợi mình.
Sáng ngày 28 tháng 9, ánh nắng thu dịu dàng xuyên qua những tán thông cao vút trong khuôn viên tư dinh Ryongsong, tạo nên những mảng sáng tối lung linh trên lối đi lát đá. Kim Keon-hee, trong bộ váy công sở màu xanh navy ôm sát, tôn lên vóc dáng thanh lịch với vòng eo nhỏ và đôi chân dài, đến đón Reimi bằng một chiếc SUV Cadillac Escalade màu đen. Reimi, hôm nay mặc một bộ váy công sở màu xanh lam nhạt, dài đến đầu gối, với áo blazer cùng màu, mái tóc buông xõa tự nhiên, được điểm xuyết bằng một chiếc kẹp tóc ngọc trai nhỏ. Đôi giày cao gót màu nude khiến cô trông cao ráo hơn, và chiếc túi xách Chanel màu trắng ngà hoàn thiện vẻ ngoài chuyên nghiệp.
Tư dinh Ryongsong, một công trình kiến trúc đồ sộ, hiện lên như một pháo đài bất khả xâm phạm, với tường đá granite xám, mái ngói xanh lục, và những cột trụ chạm khắc hoa văn truyền thống Triều Tiên. Lực lượng đặc nhiệm, mặc quân phục đen với súng trường K2 đeo vai, đứng gác ở mọi góc, ánh mắt cảnh giác quét qua từng chiếc xe đi qua. Kim Keon-hee dẫn Reimi qua cổng chính, bước vào sảnh lớn với trần nhà cao vút, được trang trí bằng đèn chùm pha lê nhập từ Áo, sàn đá cẩm thạch trắng lấp lánh, và một bức tranh khảm lớn khắc họa bản đồ Đông Á với ngôi sao đỏ tại Bình Nhưỡng.
Phòng họp, nơi Nam đang chờ, là một không gian trang nghiêm nhưng không kém phần hiện đại. Bàn họp bằng gỗ lim dài 5 mét, được đánh bóng đến mức phản chiếu ánh sáng, xung quanh là 12 ghế bọc da đen với tựa lưng cao. Một màn hình LED lớn treo trên tường, hiển thị bản đồ Tỉnh Honshu với các điểm nóng quân sự tại Sendai và Yokohama. Trên bàn, các tài liệu chiến lược được xếp ngay ngắn, bên cạnh là một bình trà sâm nóng và bộ tách sứ Kaesong tinh xảo. Nam, 26 tuổi, cao 1m78, với thân hình cân đối nhờ chế độ tập luyện nghiêm ngặt, mặc một bộ vest đen may đo hoàn hảo, ôm sát cơ thể, với huy hiệu Hội đồng Cách mạng Nhân Dân bằng vàng đính trên ve áo. Mái tóc đen của cậu được chải gọn, để lộ vầng trán cao và đôi mắt sâu thẳm, ánh lên sự tự tin và quyền lực. Khi Reimi bước vào, Nam đứng dậy, nụ cười ấm áp làm dịu đi vẻ uy nghiêm: “Cô Tsutsumi, chào mừng đến Ryongsong.”
Kim Keon-hee, đứng cạnh Nam, mở đầu cuộc thảo luận bằng giọng nói sắc sảo: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, cô Tsutsumi đã sẵn sàng trình bày kế hoạch cho buổi họp báo đầu tiên. Tôi đề xuất ba nội dung chính: xin lỗi công khai về vụ thảm sát Sendai, công bố chi tiết gói viện trợ tái thiết, và truyền cảm hứng đoàn kết dựa trên tư tưởng Hồ Chí Minh, hướng tới mục tiêu thống nhất Đông Á.” Cô đặt một tập tài liệu dày trên bàn, với các biểu đồ phân tích dư luận tại Tỉnh Honshu, báo cáo thiệt hại tại Sendai, và dự thảo bài phát biểu cho Reimi.
Nam gật đầu, giọng trầm ấm: “Keon-hee, cô luôn chuẩn bị chu đáo. Cô Tsutsumi, tôi muốn nghe ý kiến của cô.” Reimi, hít một hơi sâu, đứng dậy, giọng nói trong trẻo vang lên trong căn phòng tĩnh lặng: “Thưa Chủ tịch Nam, tôi đồng ý với cô Kim. Tôi sẽ mở đầu bằng lời xin lỗi chân thành, nhấn mạnh rằng Đại Đông Á nhận toàn bộ trách nhiệm về vụ Sendai. Tiếp theo, tôi sẽ công bố gói viện trợ 10 tỷ USD, bao gồm xây dựng 50 trường học hiện đại, 20 bệnh viện với trang thiết bị từ Hàn Quốc, và 10.000 căn nhà cho người dân mất nhà cửa. Cuối cùng, tôi sẽ kêu gọi quân dân đoàn kết, lấy tư tưởng Hồ Chí Minh làm kim chỉ nam, để xây dựng một Đông Á hòa bình và thịnh vượng.”
Cô trình bày chi tiết, sử dụng giọng nói rèn luyện qua các bản tin Fuji TV, lúc thì rõ ràng, lúc thì truyền cảm, khiến Nam chăm chú lắng nghe, ánh mắt không rời khỏi cô. Khi thảo luận chi tiết bài phát biểu, Nam và Reimi cùng với tay lấy một tài liệu trên bàn, ngón tay họ vô tình chạm nhau. Làn da mềm mại của Reimi lướt qua tay Nam, tạo nên một khoảnh khắc ám muội. Reimi, đỏ mặt, rút tay lại, đôi môi mím nhẹ, ánh mắt thoáng bối rối. Nam, mỉm cười táo bạo, giữ ánh mắt cô: “Cô Tsutsumi, tôi đã đúng khi chọn cô. Giọng nói của cô không chỉ thuyết phục mà còn mang sức mạnh đoàn kết. Cô sẽ làm nên lịch sử cho Đại Đông Á.”
Reimi, lấy lại bình tĩnh, cúi đầu: “Thưa Chủ tịch, tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng tin của ngài.” Kim Keon-hee, đứng cạnh, nhận thấy sự thân mật giữa hai người, giữ vẻ mặt chuyên nghiệp nhưng ánh mắt thoáng chút ghen tuông. Cô tiếp tục hướng dẫn Reimi về cách trả lời các câu hỏi khó từ báo chí quốc tế, đặc biệt là từ Mỹ và Nhật Bản, về vụ thảm sát Sendai, căng thẳng với Hokkaido, và cáo buộc vi phạm nhân quyền. Cô nhấn mạnh: “Cô Tsutsumi, hãy luôn giữ bình tĩnh, trả lời thẳng thắn nhưng tránh leo thang xung đột. Lãnh tụ Tối cao cần cô định hình hình ảnh Đại Đông Á là minh bạch và nhân đạo.”
Sau ba giờ thảo luận, nội dung họp báo được chốt. Reimi sẽ mở đầu bằng lời xin lỗi, công bố gói viện trợ chi tiết, và kết thúc bằng lời kêu gọi đoàn kết, trích dẫn câu nói của Hồ Chí Minh: “Không có gì quý hơn độc lập, tự do.” Nam, hài lòng, đứng dậy bắt tay Reimi, giữ tay cô lâu hơn bình thường, cảm nhận sự mềm mại của làn da cô: “Cô Tsutsumi, tôi mong chờ buổi họp báo. Cô sẽ là gương mặt mới, đưa Đại Đông Á đến với thế giới.” Reimi, mỉm cười, cảm nhận hơi ấm từ tay Nam, tim đập nhanh: “Cảm ơn ngài, Chủ tịch.”
Kết thúc buổi họp, Nam, vẫn đứng cạnh bàn họp, mời Reimi ở lại ăn trưa tại tư dinh để thảo luận thêm về chiến lược truyền thông dài hạn. Cậu nói, giọng thân thiện nhưng đầy uy quyền: “Cô Tsutsumi, hãy ở lại dùng bữa với tôi và cô Kim. Chúng ta có thể bàn về cách đưa hình ảnh Đại Đông Á lên các kênh quốc tế, như CNN hay BBC, và xây dựng thương hiệu Sugarpova tại Tỉnh Honshu.” Reimi, dù cảm kích lời mời, đứng thẳng, cúi đầu lịch sự: “Thưa Chủ tịch, tôi rất vinh dự, nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị kỹ lưỡng cho buổi họp báo chiều nay. Mong ngài thông cảm. Tôi hứa sẽ tham gia một bữa ăn khác để cảm ơn sự hỗ trợ của ngài.” Giọng cô chân thành, ánh mắt to tròn nhìn Nam, khiến cậu không thể không tôn trọng.
Nam, hơi bất ngờ nhưng vẫn mỉm cười, gật đầu: “Tôi rất tôn trọng sự chuyên nghiệp của cô, Tsutsumi. Hẹn gặp cô tại buổi họp báo.” Cậu quay sang Kim Keon-hee, ánh mắt ấm áp: “Keon-hee, vậy cô dùng trưa với tôi. Chúng ta có nhiều việc phải bàn.” Kim Keon-hee, ánh mắt sáng lên, rõ ràng hài lòng khi được ở riêng với Nam. Cô gật đầu, giọng dịu dàng: “Thưa Lãnh tụ, tôi sẵn sàng.”
Nam và Kim Keon-hee bước vào phòng ăn riêng, một không gian ấm cúng với cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn Ryongsong, nơi những cây phong đỏ rực đung đưa trong gió. Căn phòng được trang trí tinh tế: tường lụa màu vàng nhạt, trần gỗ chạm khắc hoa văn truyền thống, và một đèn chùm pha lê nhỏ tỏa ánh sáng lấp lánh. Bàn ăn bằng gỗ mun, phủ khăn lụa trắng thêu hoa sen, được bày biện với bộ chén sứ Kaesong mỏng tang, dao nĩa bạc nhập từ Đức, và ly thủy tinh Bohemia cho rượu soju. Các món ăn được chuẩn bị công phu: bulgogi bò nướng trên than hoa, tỏa hương thơm lừng, kimchi cải thảo cay nồng, canh đậu phụ miso với tôm tươi, cơm gạo nếp dẻo thơm gói trong lá sen, và một đĩa sashimi cá hồi Nhật Bản tươi rói. Một bình rượu soju truyền thống từ Kaesong, được ủ trong thùng gỗ sồi, đặt giữa bàn, bên cạnh là một khay trái cây với táo Fuji, nho Kyoho, và dâu tây Hàn Quốc.
Nam ngồi ở đầu bàn, cởi áo khoác vest, để lộ áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể, tay áo xắn lên, làm nổi bật cánh tay săn chắc. Kim Keon-hee ngồi bên phải, váy công sở xanh navy tôn lên vòng eo nhỏ và đôi chân dài, đôi khuyên tai kim cương lấp lánh dưới ánh đèn. Nam rót soju vào ly của Kim Keon-hee, nhấp một ngụm, hỏi: “Keon-hee, cô nghĩ Reimi sẽ làm tốt chứ? Nhan sắc và giọng nói của cô ấy thực sự ấn tượng, đúng không?” Kim Keon-hee, gắp một miếng bulgogi, nhai chậm rãi, đáp: “Thưa Lãnh tụ, cô Tsutsumi rất tài năng. Nhan sắc của cô ấy sẽ thu hút dư luận, và giọng nói được rèn luyện qua Fuji TV sẽ thuyết phục cả những người hoài nghi. Nhưng…” Cô dừng lại, ánh mắt thoáng do dự, đôi môi hồng cam mím nhẹ.
Nam, nhận ra, đặt ly soju xuống, nắm tay cô dưới bàn, cảm nhận sự mềm mại của làn da: “Nhưng gì, Keon-hee? Cô biết tôi luôn muốn nghe ý kiến thật của cô.” Kim Keon-hee, đỏ mặt, cúi đầu, giọng nhỏ: “Chỉ là… tôi hy vọng cô ấy sẽ trung thành với ngài như tôi, và không… làm phức tạp mọi thứ.” Nam, cười lớn, siết tay cô: “Keon-hee, không ai thay thế được cô. Cô là cánh tay phải, trái tim của tôi ở Đại Đông Á.” Kim Keon-hee, tim đập mạnh, ngẩng lên, ánh mắt sáng rực: “Cảm ơn ngài, Lãnh tụ.” Cả hai tiếp tục trò chuyện, từ chiến lược truyền thông đến kế hoạch củng cố Sendai, ánh mắt trao nhau đầy thân mật, nhưng giữ thái độ chuyên nghiệp trước sự hiện diện của nhân viên phục vụ.
Buổi chiều, tại Trung tâm Hội nghị Quốc gia ở Bình Nhưỡng, một công trình kiến trúc hiện đại với mái vòm kính cao 30 mét, cột đá cẩm thạch trắng nhập từ Ý, và sảnh chính lát đá granite đen bóng, Reimi Tsutsumi chuẩn bị cho buổi họp báo đầu tiên. Cô đứng trước gương trong phòng chờ VIP, kiểm tra trang phục: một bộ váy công sở màu xanh lam đậm, ôm sát cơ thể, dài đến đầu gội, với cổ chữ V tinh tế, tôn lên làn da trắng và xương quai xanh thanh mảnh. Mái tóc đen được buộc cao, để lộ chiếc cổ cao và đôi khuyên tai bạc nhỏ. Đôi giày cao gót đen của Jimmy Choo khiến cô trông cao ráo hơn, và chiếc đồng hồ Cartier mạ vàng trên cổ tay trái hoàn thiện vẻ ngoài chuyên nghiệp. Reimi hít sâu, luyện giọng bằng cách đọc lại bài phát biểu, ánh mắt to tròn nhìn vào gương, tự nhủ: “Mình đã làm được ở Fuji TV, mình cũng sẽ làm được ở đây.”
Khi Reimi bước lên bục họp báo, khán phòng với 200 ghế ngồi chật kín nhà báo từ Đại Đông Á, Trung Quốc, Nga, và các phóng viên quốc tế từ Mỹ, Nhật Bản, và châu Âu. Sau lưng cô là lá cờ Đại Đông Á, với ngôi sao đỏ rực trên nền xanh lam, và một màn hình LED 10 mét hiển thị hình ảnh tái thiết Sendai: những ngôi trường mới, bệnh viện hiện đại, và người dân nhận viện trợ. Đám đông im lặng khi Reimi cầm micro, ánh mắt cô quét qua khán phòng, toát lên sự tự tin và uy quyền của một phát thanh viên kỳ cựu.
Reimi mở đầu bằng giọng nói trong trẻo, được rèn luyện qua các bản tin “FNN Live News α”: “Kính thưa quý vị, tôi là Reimi Tsutsumi, người phát ngôn mới của Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á. Thay mặt Lãnh tụ Tối cao Nam và chính phủ, tôi xin gửi lời xin lỗi sâu sắc nhất đến người dân Sendai, Tỉnh Honshu, và toàn thể nhân dân Đại Đông Á vì thảm kịch do robot chiến tranh gây ra vào ngày 5 tháng 9. Chúng tôi nhận toàn bộ trách nhiệm và cam kết khắc phục hậu quả.” Cô cúi đầu 45 độ, giữ tư thế trong 10 giây, thể hiện sự chân thành theo phong cách Nhật Bản, khiến khán phòng lặng đi.
Tiếp đó, cô trình bày chi tiết gói viện trợ 10 tỷ USD, giọng nói rõ ràng, nhấn mạnh từng con số: “Đại Đông Á sẽ xây dựng 50 trường học với thư viện số và phòng thí nghiệm hiện đại, 20 bệnh viện với máy MRI và CT, và 10.000 căn nhà cấp 4 cho người dân mất nhà cửa. Các dự án này sẽ tạo 50.000 việc làm cho người dân Sendai, khởi công từ tháng 10 năm 2018.” Cô hiển thị biểu đồ trên màn hình, cho thấy dòng tiền viện trợ từ các nhà máy Sony và Toyota tại Tokyo.
Cuối cùng, Reimi chuyển sang giọng điệu truyền cảm, đôi mắt sáng rực: “Dưới sự lãnh đạo của Lãnh tụ Tối cao Nam, Cộng hòa Nhân dân Đại Đông Á hướng tới thống nhất Đông Á, mang lại hòa bình và thịnh vượng cho mọi dân tộc. Chúng tôi kêu gọi quân dân đoàn kết, lấy tư tưởng Hồ Chí Minh làm kim chỉ nam: ‘Không có gì quý hơn độc lập, tự do.’ Hãy cùng nhau xây dựng một tương lai không còn chiến tranh, nơi mọi người đều có cơm ăn, áo mặc, và mái nhà che mưa nắng.” Lời nói của cô, kết hợp với thần thái tự tin và nhan sắc nổi bật, khiến khán phòng vỗ tay vang dội, nhiều nhà báo gật đầu tán thưởng.
Trong phần hỏi đáp, các câu hỏi từ báo chí quốc tế, đặc biệt từ Mỹ và Nhật Bản, xoay quanh vụ Sendai, căng thẳng với Hokkaido, và cáo buộc vi phạm nhân quyền. Một phóng viên từ CNN hỏi: “Cô Tsutsumi, làm thế nào để Đại Đông Á đảm bảo thảm kịch Sendai không lặp lại?” Reimi, giữ giọng bình tĩnh, đáp: “Chúng tôi đã thu hồi toàn bộ robot chiến tranh và ra lệnh cho Viện Nghiên cứu AI tại Tokyo cải tiến thuật toán nhận diện mục tiêu. Một ủy ban độc lập, bao gồm các chuyên gia từ Nga và Trung Quốc, sẽ giám sát quá trình này.” Một phóng viên từ Asahi Shimbun hỏi: “Liệu Đại Đông Á có ý định tấn công Hokkaido?” Reimi mỉm cười, giọng nhẹ nhàng nhưng sắc bén: “Đại Đông Á không muốn chiến tranh, nhưng chúng tôi sẽ bảo vệ lãnh thổ và người dân trước mọi hành động khiêu khích.”
Buổi họp báo kéo dài 90 phút, kết thúc bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt. Truyền hình Đại Đông Á phát sóng trực tiếp, khiến dư luận tại Tỉnh Honshu, đặc biệt là Tokyo, Yokohama, và Sendai, dịu đi đáng kể. Các cuộc biểu tình nhỏ lẻ ở Tokyo giảm từ 10.000 người xuống còn 2.000 người trong vòng 24 giờ. Người dân Nhật Bản, qua các bài đăng trên mạng xã hội, bắt đầu công nhận cam kết tái thiết của Nam, với hashtag #GreatEastAsiaRebuild lan truyền nhanh chóng. Quân đội Đại Đông Á, từ các căn cứ ở Yokohama đến Sendai, được truyền cảm hứng, tăng cường tinh thần chiến đấu để bảo vệ biên giới Honshu trước sự quấy phá của Nhật Bản và Mỹ, với các đơn vị xe tăng K2 Black Panther và phi đội Su-35 sẵn sàng ứng chiến.
Nam, xem buổi họp báo từ phòng chỉ huy trong tư dinh Ryongsong, ngồi trên ghế da đen, nhấp một ly rượu soju trong ly thủy tinh Bohemia, mỉm cười hài lòng. Căn phòng chỉ huy, với tường cách âm và màn hình chiến lược, được chiếu sáng bởi ánh đèn LED trắng dịu. Kim Keon-hee, đứng cạnh, mặc váy công sở xanh navy, báo cáo: “Thưa Lãnh tụ Tối cao, cô Tsutsumi đã làm xuất sắc. Báo cáo từ Tokyo cho thấy dư luận tích cực tăng 40%. Các nhà máy Sony và Toyota cam kết đóng góp thêm 2 tỷ USD cho quỹ tái thiết Sendai.” Nam gật đầu, ánh mắt sáng rực: “Keon-hee, cô đã chọn đúng người. Reimi không chỉ là gương mặt, mà là vũ khí truyền thông của Đại Đông Á.” Kim Keon-hee cúi đầu, giọng nhỏ: “Thưa Lãnh tụ, tôi chỉ làm theo chỉ đạo của ngài.”